Friday, July 4, 2008

Hoàng Duy Hùng Trả Lời Cáo Buộc Của Quyển Sách Thế Lực Đen

Cuối tháng 5/2008, nhà văn Nguyễn Nhiếu Nhẫn bút hiệu Lão Móc, trong mục giới thiệu sách của báo Tiếng Dân, cho biết bà Nguyễn Thị Ngọc Hạnh sẽ cho ra mắt quyển sách mới với tựa đề Thế Lực Đen. Bài này cũng được phổ biến rộng rãi trên mạng lưới.

Theo ông Nguyễn Thiếu Nhẫn, nội dung của quyển sách nói rõ những người ở trong Thế Lực Đen đó là tình báo số 1 của Cộng Sản ở hải ngoại, và những người đó gồm có ông Khánh ở Bắc California, ông Nguyên Khôi Đài Quê Hương, và Hoàng Duy Hùng. Ông Nguyễn Thiếu Nhẫn trích lại lời bà Ngọc Hạnh cho biết lần đầu tiên bà gặp ông Khánh vào năm 2000, ông Khánh khoe cho bà biết kèm theo những bằng chứng là đã đưa cho Hoàng Duy Hùng hơn 800 ngàn Mỹ Kim để hoạt động tình báo, ông Nguyên Khôi là người vạch ra kế hoạch, và Hoàng Duy Hùng là người thi hành kế hoạch. Bà Ngọc Hạnh cũng cho biết trong lúc bà bị giam trong tù ở bên Anh, Hoàng Duy Hùng gởi em gái ruột hiện nay là luật sư Teresa Ngọc Hoàng sang Anh cấu kết với ông Ngô Ngọc Hiếu để đầu độc bà, may thay, bà bị trúng độc mà không chết, bà rộng lượng bỏ qua chuyện này không truy cứu! Bà kết luận Thế Lực Đen đó tìm cách đưa Hoàng Duy Hùng về Việt Nam làm Tổng Thống.

Trong khoảng 25 năm hoạt động đấu tranh cho Tự Do - Dân Chu ?, không biết bao nhiêu lần người ta chụp cho tôi cái nón cối tình báo Cộng Sản. Tôi nói với các anh em: "Đấu tranh mà được người ta khen là yêu nước thì còn dễ. Đấu tranh mà bị người ta chụp mũ, hiểu lầm, vẫn kiên trì đấu tranh, thì đó mới nói lên lòng thành của mình cho Mẹ Việt Nam trong một cơ chế dân chủ tự do thật sự." Tôi biết ở hải ngoại lòng người ngao ngán vì những chụp mũ cáo buộc lẫn nhau. Đáng lẽ tôi không viết bài trả lời bà Ngọc Hạnh vì những sự cáo buộc nhí nhảm đó, nhưng không trả lời thì có người cho rằng thinh lặng là đồng ý. Hơn nữa, bà Ngọc Hạnh chụp mũ tình báo cộng sản cho ông Khánh, một thương gia có hảo tâm cho công cuộc chung đấu tranh chống bạo quyền Cộng Sản, không bênh vực ông tôi cảm thấy thiếu trách nhiệm đối với một ân nhân. Do đó, tôi xin lỗi làm phiền quý độc giả phải mất thời giờ quý báu để đọc những lời trần tình này.

I. Các Sự Kiện: Trước năm 2000, không mấy ai biết đến bà Nguyễn Thị Ngọc Hạnh. Trong một buổi biểu tình 30/4 tại Paris do nha sĩ Lê Minh Tài và ông Lê Minh Triết tổ chức, Ban Tổ Chức thấy có một phụ nữ Việt Nam ngất xỉu, áo choàng hơi mùi xăng. Người ta lật đật hỏi bà, bà cho biết danh tánh là Nguyễn Thị Ngọc Hạnh ở một tỉnh lẽ Rennes , muốn nhân cơ hội 30/4 lên Paris tự thiêu để phản đối nhà cầm quyền Cộng Sản, và e sợ tự thiêu không thành, bà đã uống cả một chai thuốc 150 viên. Ban Tổ Chức nghe như vậy lật đật đưa bà vào nhà thương để xổ ruột. Ban Tổ Chức gọi báo cho tôi biết, lúc đó tôi đang tham dự biểu tình 30/4 ở San Jose, nghe câu chuyện này, tôi xúc động mạnh mẽ, tôi thông báo cho quý đồng hương biết sự kiện có một phụ nữ ở Paris muốn tự thiêu để phản đối Cộng Sản trong dịp 30/4. Đài Quê Hương và các đài phát thanh ở Hoa Kỳ lập tức liên lạc với Ban Tổ Chư'c ở bên Paris để kiểm chứng và loan tin này. Danh tiếng bà Nguyễn Thị Ngọc Hạnh nổi lên từ đó.

Bà Nga Bùi gọi vào Đài Quê Hương yêu cầu đài hãy thận trọng đừng "thổi" bà Ngọc Hạnh lên quá vì chúng ta chưa biết đích xác lai lịch của bà Ngọc Hạnh. Theo bà Nga Bùi, muốn tự thiêu thì cứ tẩm xăng vào người, không phải tẩm xăng vào áo choàng, quẹt châm lửa tự thiêu, làm sao nói gió thổi tắt được? Bà Nga Bùi nghi ngờ đây là tự thiêu giả với một ý đồ gì đó chưa có rõ. Bà Nga Bùi lý luận một người uống 150 viên thuốc không thể chịu đựng dai dẳng như vậy và sau một ngày xổ ruột lại đi ra khỏi nhà thương. Sau này Ban Tổ Chức ở Paris cho biết bà Ngọc Hạnh vào nhà thương, trốn đi, không có xổ ruột. Khi ấy có một số người nghi ngờ bà Ngọc Hạnh là tình báo cộng sản dùng khổ nhục kế gây niềm tin để xâm nhập vào hàng ngũ quốc gia chống Cộng sau đó sẽ quay lại đánh phá tan nát hàng ngũ này. Nếu bà Ngọc Hạnh trong sáng rất mong bà cung cấp cho mọi người hồ sơ xổ ruột ở bệnh viện Paris.

Thời gian đó, Đài Quê Hương đã vì cảm tính nên phản ứng dữ dội, bênh vực tâng bốc bà Ngọc Hạnh là "anh thư", từ đó đưa đến sự rạn nứt giữa Đài Quê Hương và bà Nga Bùi. Tôi cố gắng làm trung gian hòa giải nhưng không xong. Tôi thấy lý luận của bà Nga Bùi có cơ sở, khuyên bà Đoan Trang chỉ nên loan tin như loan tin tức, không nên tâng bốc quá mức, và cũng chính vì lời khuyên này tôi bị bà Đoan Trang giận hờn.

Tháng 6 năm 2000, tôi bay qua Pháp, tôi hỏi Ban Tổ Chức, Ban Tổ Chức cho biết không biết bà Ngọc Hạnh là ai, chỉ biết bà từ Rennes tới. Theo Ban Tổ chức, bà Ngọc Hạnh tự thiêu thật hay giả không quan trọng, quan trọng là dùng sự kiện này để cổ súy tinh thần đấu tranh. Trong dịp này, tôi gặp bà Ngọc Hạnh, đây là lần đầu, bà Ngọc Hạnh yêu cầu tôi giúp hai việc:

1. Yểm trợ tài chánh;
2. Giới thiệu gặp những người yêu nước đấu tranh ở Na Uy, Anh, và ở Hoa Kỳ. Tôi yểm trợ bà tài chánh. Trong quyển Lửa Tự Do, bà Ngọc Hạnh đã xác nhận có nhận tiền của tôi. Tôi cũng giới thiệu bà Ngọc Hạnh cho ông Nguyễn Hoàng Long ở bên Na Uy và ông Ngô Ngọc Hiếu ở bên Anh. Tôi trở về Hoa Kỳ, ông Nguyễn Hoàng Long ở bên Na Uy báo cho tôi biết bà Ngọc Hạnh có đến Na Uy, không ở nhà ông Long, ở khách sạn, tháp tùng có ông Phạm Anh Cường. Ông Long cho biết bà Ngọc Hạnh đã có chồng con lại đi ở khách sạn với một đàn ông khác, dễ bị dị nghị. Tôi cố gắng bênh vực bà Ngọc Hạnh, nhưng ông Long nhất định không chịu hợp tác với bà Ngọc Hạnh vì cho rằng không rõ lai lịch của bà.

Tháng 8/2000, bà Ngọc Hạnh được bà Đoan Trang mời qua Hoa Kỳ. Tôi không có ý kiến về vấn đề này. Bà Đoan Trang đưa bà Ngọc Hạnh và ông Phạm Anh Cường đến gặp ông Khánh. Đây là lần đầu tiên ông Khánh gặp bà Ngọc Hạnh và ông Cường. Ông Khánh gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có biết chuyện này hay không, tôi trả lời không biết và do bà Đoan Trang quyết định. Ông Khánh hỏi tiếp tôi có ủng hộ bà Ngọc Hạnh hay không, tôi trả lời có, cả tinh thần lẫn tài chánh. Ông Khánh nói: "Tính anh Hùng nhẹ dạ hay tin người. Khi thấy bà Ngọc Hạnh có chồng con mà đi với ông Phạm Anh Cường thì tôi không ủng hộ." Tôi trả lời: "Đi chung đâu có nghĩa là có gì mà anh phải quan tâm? Anh ráng ủng hộ đi, không nhiều thì ít để cho các chiến sĩ ra đấu tranh lên tinh thần." Ông Khánh trả lời: "Thôi, vì anh nói, tôi ủng hộ $1000." Có lẽ vì lý do đó nên bà Ngọc Hạnh giận ông Khánh, chụp cho ông Khánh cái nón cối tình bào số 1 của Cộng Sản. Tôi và vài người nữa ở San Jose biết rất rõ lai lịch của ông Khánh. Ông Khánh là một người vượt biên tỵ nạn Cộng Sản, trở thành một thương gia, trúng thị trường chứng khoán, ông dùng số tiền kiếm được để yểm trợ cho công cuộc chung đấu tranh chống Cộng Sản. Ông yểm trợ với danh nghĩa ẩn danh cho nhiều chương trình.

Thời gian này tôi được sự ủng hộ của nhiều cư dân San Jose, có người gọi điện thoại lên trên Đài Quê Hương nói bầu chọn tôi làm Tổng Thống. Tôi trả lời cơ chế Tổng Thống là cơ chế dân chủ, phải do đa số dân chúng bầu mới có hiệu lực. Tôi nói rất rõ đó là nếu trong một chế độ dân chủ, dân chúng bầu tôi làm Tổng Thống, tôi sẽ nhận để thi hành những chính sách mà tôi cho rằng có lợi cho dân tộc. Bà Đoan Trang và ông Nguyên Khôi hay nói đùa nay mai Cộng Sản sụp đổ thì phải tìm cách đưa ông Hoàng Duy Hùng lên làm Tổng Thống. Tôi đã phải vội vàng ngăn cản xin đừng nói đùa như vậy kẻo ai nghe được hiểu lầm vì trong cơ chế dân chủ mọi chuyện phải do lá phiếu chân chính của người dân.

Tháng 9/2000, bà Ngọc Hạnh về Pháp, bà liên lạc với ông Ngô Ngọc Hiếu và qua bên Anh. Theo bà, bà sẽ làm "một cú ngọan mục" ở bên Anh. Tháng 10/2000, sau 6 năm làm đám cưới, tôi có đưa con đầu lòng. Tôi nhận được tin bà Ngọc Hạnh tấn công muốn đốt Tòa Đại Sứ việt Cộng ở bên Anh. Nghe tin đấu tranh này của bà Ngọc Hạnh, tôi mừng ứa lệ vì tôi nghĩ như vậy sẽ đánh tan những dư luận tiêu cực về bà Ngọc Hạnh. Vì có đứa con đầu lòng còn quá non yếu, tôi không qua Anh được, tôi cử em gái ruột của tôi là Teresa Ngọc Hoàng qua làm hồ sơ để giúp bà Ngọc Hạnh trình bày nguyên do cuộc đấu tranh của mình ngõ hầu Tòa có thể thông cảm giảm khinh. Trong lúc ở nhà một tháng chăm sóc cho đứa con thơ, tôi viết Hồi Ký Việt Nam Trong Trái Tim Tôi, và trong cuốn hồi ký này, tôi viết rõ lòng mừng vui của tôi yểm trợ bà Ngọc Hạnh tối đa. Cô Teresa Ngọc Hoàng qua bên Anh 2 tuần, ở nhà ông Ngô Ngọc Hiếu, dịch rất nhiều tài liệu sang tiếng Anh, trình bày ngọn ngành nguyên do cuộc đấu tranh chống bạo quyền Cộng Sản.

Là một luật sư được đào tạo ở Hoa Kỳ, tôi rất hiểu hành vi và động lực của một vụ án là hai đề tài khác nhau. Hành vi đốt cháy xém cổng Tòa Đại Sứ được xử trước, sau khi kết án thì mới luận đến lý do hành động để được giảm khinh. Thời gian này tôi vận động các đài phát thanh và các hội đoàn đảng phái để yểm trợ cho bà Ngọc Hạnh. Cô Teresa Ngọc Hoàng trở về Hoa Kỳ vào giữa tháng 11/2000. Thới gian đó, bà Ngọc Hạnh đã nói trên các đài phát thanh cám ơn sự hỗ trợ của tôi và của cô Teresa Ngọc Hoàng.

Sang năm 2001, đang lúc ở Thái Lan, tôi nhận được tin bà Ngọc Hạnh nhận là bị bệnh tâm thần để Tòa cho đi chữa trị và thả bà ra. Bà Ngọc Hạnh tuyên bố với các đài phát thanh bà được trắng án. Là một luật sư, tôi hiểu để được trắng án thì phải có phiên tòa, Tòa xử hành vi trước. Bà Ngọc Hạnh có hành vi đốt cháy xém cổng Tòa Đại Sứ Việt Cộng thì không thể nói là trắng án. Chí có xét đến động lực để được giảm khinh. Tôi tin sự thông báo của ông Ngô Ngọc Hiếu là bà Ngọc Hạnh nhận có bệnh tâm thần để được đưa vào nhà thương điên chữa trị rồi thả ra. Như thế Cộng Sản dễ dàng mỉa mai những người đi đấu tranh mắc bệnh tâm thần. Tôi gọi điện thoại về cho bà Đoan Trang, yêu cầu bà Đoan Trang đừng loan tin bà Ngọc Hạnh được trắng án. Bà Đoan Trang giận tôi. Sau này ông Ngô Ngọc Hiếu đã đưa ra bản sao bà Ngọc Hạnh nhận là bị bệnh tâm thần xin đi chữa trị ở nhà thương điên. Nha sĩ Đàm Bảo Kiếm ở Nam California có sao chụp và đăng nguyên văn hồ sơ này trên trang nhà Bạch Đằng Giang. Mong bà Ngọc Hạnh cung cấp hồ sơ trắng án của bà để làm sáng tỏ vấn đề này.

Tôi trở về Hoa Kỳ vào tháng 6/2001. Thời gian này CSVN trả tự do cho anh Paul Nguyễn, tôi đón anh Paul Nguyễn ở phi trường Los Angeles và cả hai cùng lái xe lên San Jose . Tôi lên gặp bà Đoan Trang. Bà Đoan Trang không có nồng hậu với tôi nữa vì cho rằng tôi đã chấm dứt yểm trợ bà Ngọc Hạnh. Bà Việt Nữ gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi phải yểm trợ bà Ngọc Hạnh, tôi trả lời, trước đây tôi yểm trợ bà Ngọc Hạnh cả tinh thần lẫn vật chất, nhưng bây giờ cho tôi thinh lặng. Từ đó bà Việt Nữ giận tôi luôn. Ai muốn yểm trợ bà Ngọc Hạnh, tôi không phản đối, nhưng tôi có quyền thinh lặng trong vấn đề này. Tôi và anh Paul Nguyễn tới Đài Quê Hương, và tình cờ tôi thấy bà Ngọc Hạnh bước vào. Đây là lần thứ hai tôi gặp bà Ngọc Hạnh. Bà Ngọc Hạnh chào xã giao. Sau đó, chúng tôi tham dư. Ngày Quân Lực 19/6. Đó là lần chót tôi gặp bà Ngọc Hạnh.

Đánh hơi được bà Đoan Trang vì quá ủng hộ bà Ngọc Hạnh nên không còn sáng suốt, trong một buổi cơm tối với các chị phụ nữ Khóa 23 của Sĩ Quan Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt, tôi tuyên bố tôi thấy mây mù bão táp đang kéo đến, tôi đóng cửa gài then thật kín, không xuất hiện ở San Jose nữa. Các chị hỏi tôi nguyên do, tôi xin các chị thông cảm vì không thể nói được. Tôi lặng thinh cho tới ngày hôm nay. Ngày hôm sau, tôi họp Phong Trào Quốc Dân Việt Nam Hành Động, trong đó có cu. Nguyễn Mạnh Hùng, anh Trần Long, anh Nguyên Khai, đưa đến quyết định Phong Trào và cá nhân tôi sẽ rút vào trong thinh lặng ở San Jose cho tới khi nào "sự hiểu lầm" với Đài Quê Hương được giải tỏa" và cho tới khi nào tình hình đấu tranh chung thuận lợi hơn.

Tháng 7/2001, tôi về lại Texas . Bà Đoan Trang cùng với bà Ngọc Hạnh mở phiên họp với khoảng 40 thân hữu của Đài Quê Hương. Trong phiên họp này, bà Ngọc Hạnh tuyên bố Hoàng Duy Hùng là cộng sản, nhận $500 ngàn Mỹ Kim của ông Khánh (Bây giờ trong cuốn Thế Lực Đen lại nói hơn 800 ngàn!!). Bà Ngọc Hạnh vu cáo tôi là đang ở Paris họp báo tố cáo bà, ông Hùng Lâm và bà Hồng Nguyên gọi điện thoại tới nhà tôi, tôi trả lời điện thoại, họ chưng hửng. Các chị phụ nữ như bà Đào Thị Xuân đã bất mãn phản đối kịch liệt. Từ đó các chị phụ nữ không yểm trơ. Đài Quê Hương và bà Ngọc Hạnh nữa, bà Ngọc Hạnh lập tức vu chụp cho các chị ấy đủ điều.

Rồi bà Ngọc Hạnh "tự thiêu" nhân chuyến ông Nguyễn Tấn Dũng lúc ấy là Phó Thủ Tướng CSVN đến Bắc California . Nhiều người gọi tôi, tôi nói, cho tôi thinh lặng trong vấn đề này. Đối với tôi, Hồi Giáo ôm bom tự sát đâu cần phải nói, hành vi của họ quá khích nhưng họ dám làm. Tự thiêu hụt một lần thì còn có thể nói là sơ sót và bỏ qua được, tự thiêu hụt nhiều lần làm cho kẻ thù có cảm giác người Quốc Gia hề hóa cuộc đấu tranh. Nhiều người đã gọi cách diễu cợt "anh thư tự thiêu không hề cháy" làm những người đấu tranh nghe cảm thấy tái tê trong lòng. Tôi nghe nói bà Ngọc Hạnh tưởng đồng bào biểu tình rầm rộ thì Mỹ sẽ trả tự do cho bà. Sau vu. Khủng Bố 911, Tòa phạt bà Ngọc Hạnh 5 năm tù. Tôi cảm thương cho những ngày tù tội của bà, nhưng đó là luật pháp của Hoa Kỳ. Bà cay cú than phiền với nhiều người Đài Quê Hương đem con bỏ chơ. Có phải đây là lý do tại sao kỳ này bà chụp cho Nguyên Khôi cái nón cối tình báo số 1 của Cộng Sản?

Trong thời gian này có người đề nghị sẵn sàng cho tôi giờ phát thanh ở Bắc California tấn công Đài Quê Hương và bà Ngọc Hạnh. Tôi trả lời tôi không làm như vậy được vì như thế sẽ gây phân hóa sức mạnh đấu tranh. Thời gian sẽ làm sáng tỏ mọi việc. Giá trị đạo đức Đông Phương không cho phép một người đã chung lưng đấu tranh vài năm trời chỉ vì một chút hiểu lầm mà lại sát phạt nhau. Không thích nhau thì thinh lặng. Trong năm 2000, tôi đã nói với bà Đoan Trang hãy coi chừng những người chuyên ngon ngọt nịnh hót bà, chính những người đó khi quay lại sẽ đâm bà lút cán.. Lúc ấy bà Đoan Trang căm giận tôi vô cùng, bà yêu cầu tôi phải rời khỏi đài của bà ngay. Chính lời khuyên chí tình này mà những người ngon ngọt với bà Đoan Trang thù dai tôi cho tới ngày hôm nay. Báo Tiếng Dân của ông Nguyễn Thiếu Nhẫn và Kiêm Ái liên tục trong nhiều năm qua đâm thọc tôi đủ chuyện, tôi không chấp và cũng không giận họ, tôi chỉ thấy tội nghiệp họ mà thôi. Trước khi vào Đài Quê Hương, chả ai biết đến ông Kiêm Ái. Ông Nguyễn Thiếu Nhẫn không có đất dụng võ ở San Jose nữa, đầu quân Đài Quê Hương. Thời gian đầu bà Đoan Trang sửa bài và sửa văn cho ông Kiêm Ái. Mười năm ăn chịu với Đài Quê Hương, lông cánh đã đủ, họ ra ngoài họ viết báo hạ bệ cách thậm tê. Đài Quê Hương. Đài Quê Hương đã từng là ân nhân của họ, họ còn đối xử như vậy thì huống hồ một kẻ xa xôi không làm lợi được gì cho họ như Hoàng Duy Hùng!!

Thời gian bà Ngọc Hạnh ở tù, nhiều người hỏi tôi, tôi mĩm cười trả lời: "Ai yểm trợ được cho bà Ngọc Hạnh thì yểm trơ. Phần tôi, tôi xin thinh lặng." Một số người gặn hỏi, tôi trả lời thêm: "Cứ làm việc một thời gian với bà Ngọc Hạnh thì sẽ biết sự thật. Kinh nghiệm bản thân sẽ là câu trả lời hay nhất cho quý vị"

Vài Câu Hỏi Cho Bà Ngọc Hạnh:


1. Bà Ngọc Hạnh cho biết gặp ông Khánh, ông Khánh khoe cho biết đã đưa cho Hoàng Duy Hùng hơn 800 ngàn hoạt động tình báo Cộng Sản và có bằng chứng hẳn hòi. Ông Khánh và Hoàng Duy Hùng là tình báo cộng sản số 1 ở hải ngoại chẳng lẽ lại non tay đến độ mới gặp bà Ngọc Hạnh là cho bà biết số tiền và kế hoạch tình báo ư? Tình báo như vậy thì làm sao hoạt động được?

2. Ông Khánh chi tiền và ông Nguyên Khôi là người kế hoạch, bà đã hoạt động với họ cả 8 năm, bà nhận tiền của họ không biết bao nhiêu mà kể, thế thì bà nhận tiền tình báo cộng sản để hoạt động cho họ luôn à? Chẳng lẽ bà cũng nhận chỉ thị của ông Nguyên Khôi để họp với 40 người tố cáo Hoàng Duy Hùng nhận $500 ngàn của ông Khánh và Hoàng Duy Hùng là tình báo cộng sản đến độ các chị phụ nữ đang ủng hộ bà lập tức phản đội dữ dội bỏ ra về?

3. Ở Âu Châu và Hoa Kỳ, nếu ai chết, bị thương, hoặc bị trúng độc ở trong tù, cả nhà tù sẽ bị trách nhiệm, có thể truy tố cả hình sự và dân sự, phạt rất nặng; do đó, hệ thống của nhà tù kiểm soát thăm viếng rất chặt chẽ, bà nghĩ rằng đầu độc bà ở trong tù mà không bị khám phá ra? Một người bị trúng độc, chỉ cần báo cho cai tù, cai tù coi sổ thăm viếng, truy lùng ra biết ngay thủ phạm, tại sao bà không báo cho cai tù biết bà bị trúng độc và làm sao bà có thể giải được chất độc đó?

4. Một bàn tay của ông Khánh có thể che cả ánh mặt trời muốn đưa ai lên làm Tổng Thống cũng được? Trong chế đô. CSVN có 2 phe đấu đá nhau kịch liệt, dầu độc tài, họ cũng có bầu cử trong nội bộ, bà nghĩ rằng hệ thống dân chủ hiện nay để cho một mình ông Khánh muốn làm gì thì làm?

5. Bà cho rằng ông Khánh, Hoàng Duy Hùng, và Nguyên Khôi là Thế Lực Đen, vậy thế lực này có tống tiền bà bao giờ chưa? Có lấy một xu cắc bạc nào của bà? Có ép buộc bà phải làm cái gì hay không? Hay ngược lại, thế lực này từng cho tiền bà, bà muốn làm gì thì làm với số tiền đó, và bà còn yêu sách hết điều này sang điều nọ với thế lực này phải làm theo ý bà, và không làm theo ý bà thì bà giận bà hờn rồi bà chụp cho cái nón cối tình báo Cộng Sản?

Lời Kết: Có người nói với tôi lý do bà Ngọc Hạnh viết quyển Thế Lực Đen là vì bà là tình báo Cộng Sản xâm nhập hàng ngũ quốc gia đánh phá gây phân hóa người Quốc Giạ Tôi cười không tin tình báo Cộng Sản lại xoàng như thế. Có người lại nói bà Ngọc Hạnh bị bệnh điên, tôi cho rằng suy luận như vậy quá nông cạn vì tôi thấy bà Ngọc Hạnh rất thông minh. Có người lại nói bà Ngọc Hạnh ở Rennes nghèo đói thất nghiệp nên muốn sử dụng đấu tranh như một phương tiện để đi tiêu khiển và làm tiền, tôi nói tôi không đủ bằng cớ. Đối với tôi, ai làm thiệt hại Cộng Sản, tôi không yểm trợ thì tôi thinh lặng. Lý do nào bà Ngọc Hạnh "đánh" tôi, không quan trọng, quan trọng là bản thân tôi sẽ tiếp tục tranh đấu cho tự do - dân chủ của quê hương.. Nếu ai tin lời bà Ngọc Hạnh, không sao, quý vị hãy hỗ trợ cho bà Ngọc Hạnh để cho bà thêm sức đấu tranh chống bạo quyền Cộng Sản. Bà Ngọc Hạnh càng thành công đấu tranh chống bạo quyền Cộng Sản, tôi càng mừng vì đấu tranh cần nhiều bàn tay góp sức.

Tôi sẵn sàng gặp bà Ngọc Hạnh ở Pháp, Anh, ở Mỹ, hay đối luận trên Paltalk một lần cho mọi việc được sáng tỏ. Bà Ngọc Hạnh chấp nhận đối luận thì tốt, không chấp nhận cũng không sao, vì cung cách đó nói lên sự khả tín bài viết của bà.

Riêng quý đồng hương ở San Jose, trong vòng 1 năm, tôi sẽ cố gắng có một buổi hội luận chính trị công khai để chia sẻ những ưu tư trong công cuộc đấu tranh cho tự do - dân chủ cũng như sẽ trả lời những thắc mắc của quý vị về những hoạt động của tôi trong những năm qua.

Xin lỗi làm phiền quý vị và xin cám ơn quý vị đã bỏ thời giớ quý báu để theo dõi bài trả lời này.

Hoàng Duy Hùng
Houston ngày 29/6/2008

No comments:

Post a Comment