Mai Ly
Cho đến giữa tháng 7/2008, từ trong nước, chúng em được trang bị hành trang tinh thần để đi Đại Hội Thanh Niên Thế Giới tại Sydney dưới nhiều hình thức. Tuy nhiên đối với từng khía cạnh, chỉ qua vài ngày của Đại Hội, đầy thân ái, đầy thánh thiện, đầy tình người, chúng em đã nhận ra được môt điều là: Chúng em đã lớn thêm lên rất nhiều, và đã quyết tâm: dứt khoát không làm tôi hai chủ.
1- Ở trong nước, chúng em sống trong tâm trạng "thông cảm" cho Việt kiều hải ngoại, tội nghiệp họ, bởi vì họ mất mát nhiều quá khi họ bỏ nước ra đi, mất từ vật chất đến tính mạng, nên họ "cay cú" với nhà nước Việt Nam một cách quá đáng. Hơn nữa, vì ngày xưa nhiều người từng sống thoải mái tại Việt Nam, có nhiều người đã từng quyền cao chức trọng, nên bây giờ họ hoài vọng và luôn tiếc nuối quá khứ huy hoàng.
Thực tế, chúng em thấy các cô các chú và các bạn trẻ Việt Nam mà chúng em gặp trong Đại Hội "cay cú" với nhà nước Việt Nam không phải vì họ hoài vọng, không phải vì họ tiếc nuối quá khứ.
Ngược lại, rõ ràng họ chống nhà nước Việt Nam là vì cái nhà nước này, ngay trong HIỆN TẠI đang làm cho dân chúng điêu linh, điều mà ít chúng em nhận ra được, bởi vì chúng em thấy Việt Nam mình tiến bộ và ngày càng được thế giới công nhận. Bố mẹ chúng em nói răng cách đây 20, 30 năm, Việt Nam chưa có vi tính, chưa có siêu thị, chỉ có vài cái nhỏ ở Sàigòn, nhưng nay thì nhan nhản.
Ra ngoài này chúng em mới thấy những cái tiến bộ đó chẳng thấm vào đâu. Lẽ ra nếu có một nhà nước dân chủ, hễ tham nhũng và làm mất lòng dân, thì bị xuống ngay do lá phiếu bầu cử, thì nước mình còn tiến bộ biết bao nhiêu nữa. Những kiểu "tiến bộ" như kỳ Thi Hoa Hậu Hoàn Vũ hay Lễ Phật Đản Quốc Tế tại Việt Nam, lộng lẫy huy hoàng, thực chất chỉ là ... lòe và đánh lừa thiên hạ.
Người mình cần cù, thông minh, thương yêu đùm bọc nhau - như chúng em đã cảm nhận quá rõ trong vài tuần được ở Úc tham dự Đại Hội Thanh Niên Thế Giới – thì lẽ ra, trong hơn 30 năm vừa qua, nước mình phải khá hơn nhiều. Có đâu mà, vì quá nghèo mà các bạn nữ - ở tuổi chúng em - phải đành đi bán thân ra nước ngoài mặc dù biết cuộc đổi chác đó chỉ mang lại vài trăm đô la cho gia đình mà thôi. Có đâu mà, vì cùng đường mà các bạn nam và cả các bạn nữ cùng tuổi chúng em và các chị phải đem bán sức lao động ra nước ngoài, đành để cho bị bóc lột, tủi hổ, bởi vì dù sao như vậy còn hơn là đói muôn đời ở trong nước, mãi mãi không có lối thoát.
Chúng em hiểu được rằng nguyên nhân của những bế tắc trong cuộc sống của bao nhiêu thanh niên hiện nay là do một đảng phái nắm trọn quyền sinh sát.
Chỉ vài tuần tiếp xúc với thế giới tự do, chúng em đã hiểu được biết bao nhiêu sự thật mà bấy lâu nay chúng em không ngờ. Chúng em đã lớn thêm lên rất nhiều.
Cái hiện tại làm cho người Việt hải ngoại "cay cú" còn là sự mất mát vùng đất, vùng biển vào tay đàn anh Trung Quốc. Đó là những thớ thịt của Mẹ Việt Nam bị cắt xén. Thành thật mà nói, ở trong nước, chúng em không để ý chuyện này lắm, bởi vì chuyện đó nằm quá xa tầm tay với của bọn em. Bọn em như những con cá nằm trên thớt.
Các cô chú và các bạn trẻ hải ngoại mà chúng em gặp, không những không tiếc nuối những xa hoa của quá khứ như chúng em hằng tưởng và hằng bị làm cho hiểu, mà họ còn hướng về tương lai, cố làm sao cho tuổi trẻ chúng em được hưởng những quyền lợi như các bạn trẻ ở nước ngoài: được hưởng sự công bằng trong công ăn việc làm, được tự do đi lại, tự do phát biểu, tự do thực hiện những điều tốt lành mà không bị theo dõi, không bi đi tù. Và người Việt hải ngoại còn lo bảo vệ giang sơn gấm vóc của tổ tiên.
2- Ở trong nước chúng em được dạy rằng: ngoài hải ngoại chỉ có một thiểu số "quá khích" luôn khư khư muốn vực lại cờ vàng. Vì vậy khi đi qua Úc, chúng em được dặn là chúng em sẽ phải cho họ biết là trong nước bây giờ tiến bộ nhiều lắm so với hồi họ bỏ nước ra đi nên họ đừng phí sức dựng lại cờ vàng. Nước Việt Nam Cộng Hòa cũng đâu còn nữa đâu, và vì thế lá cờ của nước đó cũng đâu còn được công nhận đâu mà giữ nó làm gì.
Chỉ vài tuần hít thở không khí tự do, chúng em hiểu tại sao người hải ngoại lại muốn vực lại cờ vàng. Lý do giản dị là vì chỉ có cờ vàng mới giải thoát chúng em khỏi những bất công hiện nay. Cờ vàng sẽ đem lại dân chủ, tự do, công bằng, nhân ái. Chúng em khâm phục các cô chú và các bạn trẻ hải ngoại, tại Úc và từ các nơi trên thế giới đổ về Sydney. Tại sao các cô chú và các bạn có thừa cơ hội để hưởng thụ mà sao lại còn bỏ bao nhiêu công sức để ngày đêm canh cánh tìm cách đem lại tự do công bằng cho Việt Nam? Chúng em cảm động lắm, và càng mừng hơn nữa khi thấy cả rừng cờ vàng vào ngày Lễ Bế Mạc Đại Hội. Rõ ràng chẳng phải là "thiểu số quá khích" như chúng em thường được dạy bảo trong nước, mà là đa số người hải ngoại đều có lòng với người dân Việt Nam và chỉ muốn chấm dứt đau khổ trên quê hương. Và cách chấm dứt đau khổ trên quê hương một cách dứt khoát, không lằng nhằng, là đưa cờ vàng trở lại, trên toàn cõi Việt Nam. Chúng em khốn khổ quá rồi! Người dân Việt Nam thiệt thòi quá rồi!
Từ trong đáy lòng, chúng em chỉ mong làm sao sớm có ngày rừng cờ vàng đó sẽ bay trên giải đất quê hương.
Mà muốn vậy, thì không thể làm tôi hai chủ, chúng em đã dứt khoát.
Không thể nào mập mờ rằng nhà nước tại Việt Nam cũng tốt đấy chứ, hay cũng đã có tiến bộ đấy chứ v.v... Phải rõ ràng trắng đen là phải dẹp CSVN thì nước mình mới khá được.
Là người còn ở trong nước, với một tình thần dứt khoát như vậy, chúng em sẽ có những hành động thích hợp. Khởi đầu là qua những trò chuyện, giao tiếp hằng ngày, sẽ thay đổi lối suy nghĩ của bạn bè. Từ việc tưởng rằng chỉ có một thiểu số người hải ngoại "quá khích" mới "om sòm" bảo vệ cờ vàng, qua chúng em, các bạn chúng em ở trong nước sẽ phải hiểu rằng đa số người Việt hải ngoại đang thực hiện việc đem cờ vàng về quê hương, và chỉ có thế mới chấm dứt tận gốc mọi bất công và mất mát, đau đớn của người dân Việt.
Tư tưởng chuyển đổi sẽ mang đến hành động. Hành động thế nào thì Đức Chúa Thánh Thần sẽ hướng dẫn chúng em. Chủ đề của Đại Hội Thanh Niên Thế Giới 2008 là: Hãy lãnh nhận sức mạnh từ Đức Chúa Thánh Thần và hãy trở thành chứng nhân cho Ngài.
Vâng, chúng em sẽ là những chứng nhân, tùy theo hoàn cảnh, để đem lại sự thật, sự an vui, công bình, nhân ái cho người Việt Nam.
Mà nếu chúng em, ở trong nước, mà dứt khoát không làm tôi hai chủ, thì chúng em cũng mong rằng tại hải ngoại đừng ai làm điều gì, cho dù là nhỏ, mà có lợi cho việc duy trì cái đảng cộng sản gian manh đang tiêu hủy đất nước, đang tiêu hủy tương lai chúng em.
Chỉ có một chủ là cờ vàng, tự do, công bằng, chính nghĩa.
Hoàn toàn không có chỗ đứng cho cờ đỏ.
Chẳng gì trong Thánh Kinh cũng từng dạy rằng: "Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ" (Mathêu 6:24)
Có vậy, các bạn trẻ Việt Nam mới được hiên ngang sánh vai cùng các bạn trẻ các nước, vui tươi, reo hò, thoải mái, một điều mà chúng em thèm thuồng khi tham dự Đại Hội Thanh Niên Thế Giới năm nay, khi đứng cạnh các bạn trẻ của các quốc gia khác.
Mai Ly
Sydney 27/7/2008
(dựa theo tâm tình của các bạn trẻ từ Việt Nam đến tham dự Đại Hội Thanh Niên Thế Giới tại Sydney 15-20/7/2008)
Cho đến giữa tháng 7/2008, từ trong nước, chúng em được trang bị hành trang tinh thần để đi Đại Hội Thanh Niên Thế Giới tại Sydney dưới nhiều hình thức. Tuy nhiên đối với từng khía cạnh, chỉ qua vài ngày của Đại Hội, đầy thân ái, đầy thánh thiện, đầy tình người, chúng em đã nhận ra được môt điều là: Chúng em đã lớn thêm lên rất nhiều, và đã quyết tâm: dứt khoát không làm tôi hai chủ.
1- Ở trong nước, chúng em sống trong tâm trạng "thông cảm" cho Việt kiều hải ngoại, tội nghiệp họ, bởi vì họ mất mát nhiều quá khi họ bỏ nước ra đi, mất từ vật chất đến tính mạng, nên họ "cay cú" với nhà nước Việt Nam một cách quá đáng. Hơn nữa, vì ngày xưa nhiều người từng sống thoải mái tại Việt Nam, có nhiều người đã từng quyền cao chức trọng, nên bây giờ họ hoài vọng và luôn tiếc nuối quá khứ huy hoàng.
Thực tế, chúng em thấy các cô các chú và các bạn trẻ Việt Nam mà chúng em gặp trong Đại Hội "cay cú" với nhà nước Việt Nam không phải vì họ hoài vọng, không phải vì họ tiếc nuối quá khứ.
Ngược lại, rõ ràng họ chống nhà nước Việt Nam là vì cái nhà nước này, ngay trong HIỆN TẠI đang làm cho dân chúng điêu linh, điều mà ít chúng em nhận ra được, bởi vì chúng em thấy Việt Nam mình tiến bộ và ngày càng được thế giới công nhận. Bố mẹ chúng em nói răng cách đây 20, 30 năm, Việt Nam chưa có vi tính, chưa có siêu thị, chỉ có vài cái nhỏ ở Sàigòn, nhưng nay thì nhan nhản.
Ra ngoài này chúng em mới thấy những cái tiến bộ đó chẳng thấm vào đâu. Lẽ ra nếu có một nhà nước dân chủ, hễ tham nhũng và làm mất lòng dân, thì bị xuống ngay do lá phiếu bầu cử, thì nước mình còn tiến bộ biết bao nhiêu nữa. Những kiểu "tiến bộ" như kỳ Thi Hoa Hậu Hoàn Vũ hay Lễ Phật Đản Quốc Tế tại Việt Nam, lộng lẫy huy hoàng, thực chất chỉ là ... lòe và đánh lừa thiên hạ.
Người mình cần cù, thông minh, thương yêu đùm bọc nhau - như chúng em đã cảm nhận quá rõ trong vài tuần được ở Úc tham dự Đại Hội Thanh Niên Thế Giới – thì lẽ ra, trong hơn 30 năm vừa qua, nước mình phải khá hơn nhiều. Có đâu mà, vì quá nghèo mà các bạn nữ - ở tuổi chúng em - phải đành đi bán thân ra nước ngoài mặc dù biết cuộc đổi chác đó chỉ mang lại vài trăm đô la cho gia đình mà thôi. Có đâu mà, vì cùng đường mà các bạn nam và cả các bạn nữ cùng tuổi chúng em và các chị phải đem bán sức lao động ra nước ngoài, đành để cho bị bóc lột, tủi hổ, bởi vì dù sao như vậy còn hơn là đói muôn đời ở trong nước, mãi mãi không có lối thoát.
Chúng em hiểu được rằng nguyên nhân của những bế tắc trong cuộc sống của bao nhiêu thanh niên hiện nay là do một đảng phái nắm trọn quyền sinh sát.
Chỉ vài tuần tiếp xúc với thế giới tự do, chúng em đã hiểu được biết bao nhiêu sự thật mà bấy lâu nay chúng em không ngờ. Chúng em đã lớn thêm lên rất nhiều.
Cái hiện tại làm cho người Việt hải ngoại "cay cú" còn là sự mất mát vùng đất, vùng biển vào tay đàn anh Trung Quốc. Đó là những thớ thịt của Mẹ Việt Nam bị cắt xén. Thành thật mà nói, ở trong nước, chúng em không để ý chuyện này lắm, bởi vì chuyện đó nằm quá xa tầm tay với của bọn em. Bọn em như những con cá nằm trên thớt.
Các cô chú và các bạn trẻ hải ngoại mà chúng em gặp, không những không tiếc nuối những xa hoa của quá khứ như chúng em hằng tưởng và hằng bị làm cho hiểu, mà họ còn hướng về tương lai, cố làm sao cho tuổi trẻ chúng em được hưởng những quyền lợi như các bạn trẻ ở nước ngoài: được hưởng sự công bằng trong công ăn việc làm, được tự do đi lại, tự do phát biểu, tự do thực hiện những điều tốt lành mà không bị theo dõi, không bi đi tù. Và người Việt hải ngoại còn lo bảo vệ giang sơn gấm vóc của tổ tiên.
2- Ở trong nước chúng em được dạy rằng: ngoài hải ngoại chỉ có một thiểu số "quá khích" luôn khư khư muốn vực lại cờ vàng. Vì vậy khi đi qua Úc, chúng em được dặn là chúng em sẽ phải cho họ biết là trong nước bây giờ tiến bộ nhiều lắm so với hồi họ bỏ nước ra đi nên họ đừng phí sức dựng lại cờ vàng. Nước Việt Nam Cộng Hòa cũng đâu còn nữa đâu, và vì thế lá cờ của nước đó cũng đâu còn được công nhận đâu mà giữ nó làm gì.
Chỉ vài tuần hít thở không khí tự do, chúng em hiểu tại sao người hải ngoại lại muốn vực lại cờ vàng. Lý do giản dị là vì chỉ có cờ vàng mới giải thoát chúng em khỏi những bất công hiện nay. Cờ vàng sẽ đem lại dân chủ, tự do, công bằng, nhân ái. Chúng em khâm phục các cô chú và các bạn trẻ hải ngoại, tại Úc và từ các nơi trên thế giới đổ về Sydney. Tại sao các cô chú và các bạn có thừa cơ hội để hưởng thụ mà sao lại còn bỏ bao nhiêu công sức để ngày đêm canh cánh tìm cách đem lại tự do công bằng cho Việt Nam? Chúng em cảm động lắm, và càng mừng hơn nữa khi thấy cả rừng cờ vàng vào ngày Lễ Bế Mạc Đại Hội. Rõ ràng chẳng phải là "thiểu số quá khích" như chúng em thường được dạy bảo trong nước, mà là đa số người hải ngoại đều có lòng với người dân Việt Nam và chỉ muốn chấm dứt đau khổ trên quê hương. Và cách chấm dứt đau khổ trên quê hương một cách dứt khoát, không lằng nhằng, là đưa cờ vàng trở lại, trên toàn cõi Việt Nam. Chúng em khốn khổ quá rồi! Người dân Việt Nam thiệt thòi quá rồi!
Từ trong đáy lòng, chúng em chỉ mong làm sao sớm có ngày rừng cờ vàng đó sẽ bay trên giải đất quê hương.
Mà muốn vậy, thì không thể làm tôi hai chủ, chúng em đã dứt khoát.
Không thể nào mập mờ rằng nhà nước tại Việt Nam cũng tốt đấy chứ, hay cũng đã có tiến bộ đấy chứ v.v... Phải rõ ràng trắng đen là phải dẹp CSVN thì nước mình mới khá được.
Là người còn ở trong nước, với một tình thần dứt khoát như vậy, chúng em sẽ có những hành động thích hợp. Khởi đầu là qua những trò chuyện, giao tiếp hằng ngày, sẽ thay đổi lối suy nghĩ của bạn bè. Từ việc tưởng rằng chỉ có một thiểu số người hải ngoại "quá khích" mới "om sòm" bảo vệ cờ vàng, qua chúng em, các bạn chúng em ở trong nước sẽ phải hiểu rằng đa số người Việt hải ngoại đang thực hiện việc đem cờ vàng về quê hương, và chỉ có thế mới chấm dứt tận gốc mọi bất công và mất mát, đau đớn của người dân Việt.
Tư tưởng chuyển đổi sẽ mang đến hành động. Hành động thế nào thì Đức Chúa Thánh Thần sẽ hướng dẫn chúng em. Chủ đề của Đại Hội Thanh Niên Thế Giới 2008 là: Hãy lãnh nhận sức mạnh từ Đức Chúa Thánh Thần và hãy trở thành chứng nhân cho Ngài.
Vâng, chúng em sẽ là những chứng nhân, tùy theo hoàn cảnh, để đem lại sự thật, sự an vui, công bình, nhân ái cho người Việt Nam.
Mà nếu chúng em, ở trong nước, mà dứt khoát không làm tôi hai chủ, thì chúng em cũng mong rằng tại hải ngoại đừng ai làm điều gì, cho dù là nhỏ, mà có lợi cho việc duy trì cái đảng cộng sản gian manh đang tiêu hủy đất nước, đang tiêu hủy tương lai chúng em.
Chỉ có một chủ là cờ vàng, tự do, công bằng, chính nghĩa.
Hoàn toàn không có chỗ đứng cho cờ đỏ.
Chẳng gì trong Thánh Kinh cũng từng dạy rằng: "Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ" (Mathêu 6:24)
Có vậy, các bạn trẻ Việt Nam mới được hiên ngang sánh vai cùng các bạn trẻ các nước, vui tươi, reo hò, thoải mái, một điều mà chúng em thèm thuồng khi tham dự Đại Hội Thanh Niên Thế Giới năm nay, khi đứng cạnh các bạn trẻ của các quốc gia khác.
Mai Ly
Sydney 27/7/2008
(dựa theo tâm tình của các bạn trẻ từ Việt Nam đến tham dự Đại Hội Thanh Niên Thế Giới tại Sydney 15-20/7/2008)
No comments:
Post a Comment