• Lý Hữu Hạnh
Tôi tên là Lý Hữu Hạnh, sinh năm 1941 tại Gia Định, Sài gòn, là cựu quân nhân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Tôi đã tùng sự tại sư đoàn 22 bộ binh, là thuộc cấp của Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng Võ Hắc Đường. Năm 1969 được bổ nhiệm chức vụ trung đội trưởng trung đội Thám Báo Tiểu Đoàn, và bắt đầu trở thành mục tiêu sát hại của cộng sản. Cuối năm 1969 lực lượng biệt động thành của Việt cộng đã thảm sát cả gia đình tôi, gồm vợ và 3 con của tôi ngay tại tư gia của tôi tại Gia định.
Đầu năm 1975, khi vùng II chiến thuật thất thủ, đơn vị của tôi được điều động về trấn giữ cầu Bến Lức, Long An cho đến ngày miền nam hoàn toàn bị cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm. Nhiều chiến hữu của tôi bị bắt, một số bị giết, một số trở về với gia đình. Riêng tôi một binh sỹ đã nhiều năm không gia đình, nay lại không còn cả tổ quốc nữa, đã cải trang thành một người tàn phế để tạm sống qua ngày bằng “nghề” cái bang, lang thang gần như trên khắp 4 vùng chiến thuật. Cho đến ngày tôi gặp được một lực lượng kháng cộng đầu tiên kể từ sau ngày mất nước:
Đó là dịp tôi gặp được Linh Mục Nguyễn Văn Vàng và bào đệ của Linh Mục Vàng là Thiếu Tá Dù Nguyễn Văn Viên để rồi sau đó tôi trở thành thành viên của Mặt trận Liên Tôn. Nhưng chỉ đến cuối năm 1976 thì Mặt Trận Liên Tôn đã hoàn toàn bị tan rã khi Linh Mục Nguyễn Văn Vàng cùng bào đệ là Thiếu Tá Nguyễn Văn Viên bị bắt và bị kết án tử hình. Một lần nữa tôi lại quay về với kiếp “cái bang” cho đến khi tìm được Mặt Trận Thống Hợp Đông Dương, và tôi lại trở thành thành viên của Mặt Trận để tiếp tục kháng cộng, báo nợ nước, trả thù nhà. Nhưng do thiếu sự phối hợp chặt chẽ, cũng như vấn đề nhân sự và tài chánh, lại quá bức xúc với thời cuộc, quá nôn nóng trong việc phát triển lực lượng, Mặt trận đã sớm bị cộng sản cài cắm mật vụ vào và đánh sụp hoàn toàn vào năm 1979. Cùng các chiến hữu trong mặt trận, tôi đã bị bắt giam giữ, lao cải cho đến năm 1982 mới được phóng thích. Nhưng rồi tôi vẫn là người vô gia cư, vô tổ quốc và vô gia đình, tôi không biết nơi nào là địa phương của mình để về trình diện đành phải tiếp tục cuộc sống lưu lạc bằng nghề bán vé số dạo khắp Nam Kỳ Lục Tỉnh và tiếp tục tìm kiếm minh chủ cho công cuộc kháng cộng cứu dân.
Đầu năm 2007 khi tổ chức Trà Đàm Dân Chủ Việt Nam ra đời, mặc dầu tuổi đã cao sức đã cạn, nhưng vì mong muốn đóng góp vào công cuộc chung cho nên tôi đã tự nguyên gia nhập Trà Đàm Dân Chủ Việt nam và trở thành Đại Diện của Trà Đàm Dân Chủ Việt nam tại Cần Thơ. Tôi bắt đầu công việc vận động các tầng lớp dân chúng tham gia trà đàm dân chủ, và bắt đầu cổ xúy cho phong trào dân chủ tại Việt nam. Cho đến tháng 4 năm 2008 An Ninh của CSVN đã đánh hơi được hoạt động của Trà Đàm Dân Chủ tại Cần Thơ, chúng theo dõi và lại tìm cách cài người vào tổ chức, để điều tra, chuẩn bị tung mẻ lưới bắt những thành viên cốt cán của phong trào. Do đó tôi đã phải đào thoát sang Cambodia để tỵ nạn chính trị, bởi tôi biết rõ rằng CSVN đã có đủ bằng chứng về những hoạt động chống cộng của tôi suốt từ ngày mất nước cho đến nay, và nếu tôi sa lưới cộng sản lần này thì chắc chắn sẽ phải đền nợ nước một cách thầm lặng như Cha Vàng, như Thiếu Tá Viên và các chí sỹ khác của Mặt Trận Liên Tôn, của Mặt Trận Thống Hợp Đông Dương trong các trại tù của cộng sản.
Thưa quý vị, tôi không sợ chết, nhưng tôi cần phải sống ít nhất là trong những năm cuối đời này, bởi sau hơn 30 năm sống lưu vong trên chính quê hương, tổ quốc của mình, tôi đã chứng kiến quá nhiều tội ác của CSVN đối với đồng bào ruột thịt của mình. Tôi cần có một cơ hội để tố cáo tội ác của CSVN trước công luận của thế giới của như trước lương tri của nhân loại.
Đáng tiếc thay khi đến trình diện với Cao Ủy Tỵ Nạn của Liên Hiệp Quốc tại Campuchea thì tôi mới vỡ lẽ ra rằng Việt Cộng cũng đang hiện hữu tại cơ quan quốc tế này để tiếp tục gây tội ác, gieo kinh hoàng đau thương cho dân lành. CSVN cũng đã cài cắm được những tên Việt cộng nằm vùng vào đây để tiếp tục bắt bớ, bức hại những người Việt nam yêu nước. Chính vì vậy mà đã gần 3 tháng kể từ ngày tôi trình diện với Cao Ủy Tỵ Nạn cho đến nay, cơ quan này chưa hề tiến hành bất cứ một cuộc tiếp xúc, phỏng vấn để xem xét cho việc cấp quy chế tỵ nạn cho tôi, mà cứ để cho số phận của tôi treo lơ lững như chỉ mành treo chuông, tạo điều kiện thuận lợi cho mật vụ của CSVN muốn bắt tôi lúc nào thì bắt.
Ngày 10 tháng 07 vừa qua, khi tôi đến trình diện với Cao Ủy Tỵ Nạn theo định kỳ mỗi tháng để gia hạn Thẻ “Person Of Concern” của tôi, thì được một nhân viên người Bắc kỳ tại đây cho biết rằng “Cao Ủy đã chuyển giao công việc này cho Bộ Nội Vụ của Campuchea rồi, nhưng Campuchea đang bận rộn với công việc bầu cử, nên hiện nay họ không giải quyết bất cứ việc gì liên quan đến người tỵ nạn đâu. Ông về đi, sau bầu cử ông đến thẳng Bộ Nội Vụ Campuchea mà gia hạn giấy, và họ cũng sẽ phỏng vấn mà cấp quy chế tỵ nạn cho ông ở đó luôn”.
Chao ôi! Những tên cộng sản khát máu rồi đây sẽ phỏng vấn để cấp quy chế tỵ nạn cho những người chống cộng! Sao mà mỉa mai, mà cay đắng đến vậy. Suốt 3 tháng qua tôi và bao người khác đã mỏi mòn chờ đợi trong sự phập phồng lo sợ mật vụ của CSVN bắt cóc. Nếu không có sự che chở, đùm bọc của Chi Hội Ái Hữu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam tại Campuchea và của Hội thánh Tin Lành Mennonite của người Việt tỵ nạn cộng sản tại Campuchea, thì biết đâu chúng tôi cũng đã chết đói chết khát hay cũng đã bị mật vụ của CSVN bắt cóc, thủ tiêu rồi. Thế mà sắp tới đây, chúng tôi sẽ phải đến trình diện với những tên cộng sản khát máu này để được chúng phỏng vấn, để được chúng xem xét cấp quy chế tỵ nạn cho chúng tôi bởi chúng tôi đã chống cộng đang chống cộng và sẽ tiếp tục chống cộng cho đến hơi thở cuối cùng.
Rồi đây cá sẽ nằm trong rọ, và một cuộc tàn sát bắt bớ mới sẽ diễn ra trong nay mai.
Biết đến bao giờ CSVN mới hết thói tham tàn, bạo ngược đây?
Campuchea ngày 31 tháng 07 năm 2008
Binh Sỹ Lý Hữu Hạnh, Trung Đội Thám Báo,Tiểu Đoàn 2, Sư Đoàn 22 Bộ Binh
Đại diện Trà Đàm Dân Chủ Việt Nam tại Cần Thơ
Thành viên của Chi Hội Ái Hữu Tù Nhân Chính Trị Và Tôn Giáo Việt Nam tại Campuchea
No comments:
Post a Comment