Thursday, July 31, 2008

Xô Viết Úc Châu


Bảo quốc Kiếm


Sáng hôm nay cảm thấy rất mỏi mệt, nhưng phải thức dậy đi cày. Tôi thẫn thờ vác cái thân già leo lên xe. Ngồi nhắm nghiền đôi mắt lại trong phút chốc cho dễ chịu, vì suốt đêm rồi nghĩ ngợi một chuyện không mấy vui. Vào chỗ làm, tôi vẫn mơ màng, lê đôi chân một cách nặng nề. Hai tay cứ theo thói quen hành động, còn cái đầu lại chạy lung tung. Bỗng đâu, Cụ tam nguyên Yên đỗ hiện về:

“Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền con bé tẻo teo.
Sóng nước theo làm hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo...”

Rồi thì, trời đất ơi, răng mà ngu rứa chơ ? Nghĩ mãi không ra bốn câu kế tiếp. Gãi tai, bực mình. Thì ra, mình chỉ là nông dân thứ thiệt; chứ đâu phải cái dõm sỹ con mẹ gì mà biết cho nhiều chứ. Một làn hơi nóng từ mái nhà tuôn xuống, cơn lạnh trôi qua. Thế mới biết, mình đang:

“Ngậm một mối căm hơn trong củi sắt,
Ta nằm dài trông ngày dần trôi
Khinh lũ người kia ngạo mạn dễ ngươi,
Dương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm
Nay sa cơ bị nhục nhằn tù hãm
Để làm trò lạ mắt thứ đồ chơi...”(tl)

Bỗng đâu đó, tai nghe như có lời trách móc. Mi mô có phải Hổ mà nhớ rừng mi ơi. “Oai linh rừng thẳm” tổ mẹ thằng nhóc. Cu li đấy con ạ. Thôi, cày đi kẻo đói bỏ mẹ con ơi ! Tôi nghẹn ngào tiếc nuối. À ha, Cu li mà sao cứ nghĩ chuyện tùm lum. Thiệt khổ cho cái thân TỴ NẠN CỘNG SẢN. Tôi muốn quên đi tất cả; bỏ lại đằng sau tất cả, để kiếm sống qua ngày. Thế nhưng không làm được. Mặc dù tôi có học lóm thơ Hoà thượng Thích quảng Độ mấy câu:

“Đêm ngày tôi dạy cái thằng tôi,
Đạo pháp suy vi bởi lẽ trời.
Thấy kẻ phá chùa: khoanh tay đứng
Nhìn người đập tượng: nhắm mắt ngồi...”

Mỉa mai thay !!! Nếu làm được như thế, thì khỏe khoắn, không chừng còn có tiền đưa vô nhà băng Thụy sĩ như ngài Trí tịnh, ông Võ đình Cường....hay ngôi cao chức cả như Lê mạnh Thát, hoặc “thiền sướng” như sư ông Nhất hạnh, “thiền vô thiền” như ông Ất giác nhiên... thì hay biết mấy. Nhưng hỡi ơi, câu mẹ dặn: “nợ nước, thù nhà”, không sao quên được. Do vậy, không thể cầm súng, thì mình cầm bút, dù chỉ lớp năm trường làng. Bỗng chốc, nhớ một câu của anh chàng họ Mao, mà cười trối chết. À ha !!! Lại nhớ:

“Thớt có tanh tao ruồi mới đỗ,
Gang không mật mỡ kiến bò chi....(NBK)

Vâng, đã khoa thì phải bảng, muốn bảng phải có tiền; muốn tiền phải làm MỌI, phải chùm hum... ống cống, cầu tiêu đâu cũng là tiền bạc, cũng là SỸ đấy mà. Nhân sắp đến “ngày đau không chờ đợi” 30-4-1975, lòng lại nghẹn ngào nhớ tưởng những người chiến sỹ VNCH, nhớ anh em đồng đội đã chết trong tù, nhớ những anh hùng có tên, không tên sau 30-4 ấy, nhớ đồng bào. ... Ôi nỗi nhớ vô bờ !!! Nhưng có lẽ niềm nhớ tái tê nhất vẫn là:

Đường kinh hoàng những xác chết không chôn !
Con bú mẹ- thân mất đầu nằm đó

Đây là một cảnh tượng mà chính tôi chứng kiến trên con đường Quãng trị -Huế mùa hè 1972. Khi những loạt đạn 122 ly của cộng sản bắn xối xả vào dân chúng, thì một thiếu phụ, còn ôm con cho bú đã phải cho cái đầu lìa khỏi cổ. Đứa nhỏ vẫn nằm gọn trong tay chị, nó sùng sục tìm những giọt sữa trên tấm thân nhầy nhụa máu me của Mẹ. Chúng tôi phải giựt mạnh mới có thể kéo cháu nhỏ ra khỏi bàn tay mẹ nó. Tiếng khóc càng lớn, lòng chúng tôi càng não nề. Không ai hẹn ai, mà nước mắt cùng trào tuôn một lúc. Khi đưa được lên xe, chị cứu thương lấy bình sữa cho cháu bú, nhưng nó nhất định không chịu. Mới hay rằng, mẫu tử tình thâm không gì thay thế được. Một người thứ hai là ông chú ruột của tôi. Khi tìm thấy ông, thì thân thể ông đã bị thương nhiều chỗ. Tất cả gia sản đã vất bỏ hết rồi. Nhưng trên tay đầy máu me, ông vẫn ôm giữ một chiếc hòm nho nhỏ. Xem lại, tôi mới biết rằng, đó là chiếc hòm gia phả của tông tộc chúng tôi. Ông nói trong nghẹn ngào, nếu chú chết, thì con phải có bổn phận giữ lấy. Ông ngất xỉu. Tất cả hiện về như thật, và một niềm đau chảy xuống tận đáy lòng. Những người cùng làm nhìn tôi ngơ ngác, vì nước mắt chảy xuống tự bao giờ.

Nhưng, niềm đau ấy dù có đau bao nhiêu, muốn hay không nó cũng phải chạy về theo quá khứ; nó chỉ còn là một kỷ niệm chôn vùi không thể xóa trong ký ức. Còn niềm đau hôm nay ? Chiều hôm qua, tình cờ đọc được hai bài viết, mà nghe lòng càng xót xa, tê lạnh. Chuyện thứ nhất, nói về việc nhà cầm quyền Cộng sản cướp chùa, đuổi thầy GHPGVNTN, bắt bớ Huynh trưởng GĐPT một cách tàn bạo. Chuyện thứ hai là là lá thư sư Úc Quảng Ba ra lệnh cho ngài Hoà thượng Thích như Huệ tổ chức Xô viết tại Úc châu. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu chuyện cuối này.

I. Văn nghĩa của lá thư:

Lá thư thiếu văn hoá:
Như đã trình bày trước đây, chữ Việt có 6 thanh: không, sắc, huyền, nặng, hỏi, ngã. Nếu trình như thế này, thì có khi lầm lẫn chết mẹ luôn. Xin thí dụ trong đó có câu:

“TU TU CHOI CAI THUC THE DAO”. Vậy nên đọc làm sao ? Các ngài lại già nua, bệnh hoạn, làm sao hiểu nỗi ý ông ấy muốn gì ?
Xin tạm đọc thử:

1- tự tử chơi, cải thực thể đạo.
2- từ từ chơi, cài thúc thế đao
3- tự từ chối cái thực thể đạo .....

E rằng có quá nhiều kiểu đoán. Câu thứ nhất ra lệnh giả vờ tự tử chơi vui để chuyển hoá cái thế thực có của đạo. Câu thứ hai bảo hãy chơi từ từ, nếu không bị con dao đã nằm sẵn bên hông rồi đấy. Dễ sợ !!! Câu thứ ba lại dạy phải TỰ MÌNH từ chối cái thế thực tiễn, chính nghĩa của đạo Phậ t.....

Một câu thứ hai cũng quan trọng không kém: “DANH LE TAM HUYET”. Đoán làm sao ?

1. Đánh lẽ tám huyệt.

Chỉ một lời dịch này, thì ngài Hội chủ cũng khiếp vía rồi. Nếu quả thật Quảng Ba đánh vào Bá hội, Đại chùy, Thận du, Mạng môn, Trường cường, Dũng tuyền, Giáp xa, Thái dương, thì ngài e hết....nỗi. Ông Ba lại không đánh một lúc, mà đánh lẻ từng cái, thì chao ôi, ghê gớm lắm. Tiếp sau còn mấy chữ “đao tính, tán thân”, lại còn ghê rợn hơn nữa.

2. Dành lệ tam huyệt.

Cái này cũng khủng khiếp không kém; nghĩa là chúng sẽ chôn rồi đào lên ba lần như thế.
Không biết trong trường hợp này, Hoà thượng Hội chủ sẽ phải làm sao ? Tôi lo cho ngài quá !

II. Dạng thức của lá thư:

Thực tình, tôi không biết “viên ngọc, đệ nhất luận sư, bác thông Phật pháp, cao tăng chi nhơn” là ai và cái gì, và viết kiểu gì ? Nếu nói là một trình thư thì không đúng, một lá thư cũng trật luôn..., bởi vì cái gì ra cái đó, nó có kiểu cách của người Việt kia mà. Không lẽ những đại đại ...l ại hoá ra tiểu tiểu ... rồi tè tè hay răng chơ ?

Cách trình bày lá thư cho chúng ta thấy một đe doạ ớn lạnh; bởi vì trong Thiền môn, tất cả văn thư đều mở đầu bằng câu “Nam mô bổn sư Thích ca mâu ni Phật”, nhưng thư này phá lệ. Ông sư Quảng Ba lại viết “Nam mô A di đà Phật”. Phải chăng ông nhắn với Hoà thượng Hội chủ là, nếu không tuân hành mệnh lệnh thì “tiêu diêu” ngay ? Chuyện lạ đời hơn nữa là là cuối cùng ông ghi: “Thích Quảng Ba - Phó Hội chủ GHPGVNTN hải ngoại tại UDL-TTL”.(tôi tạm bỏ dấu) Nhưng khổ nỗi, trên đầu thì ông:

“Kinh bach HT Hoi chu, HT Pho hoi chu Dieu hanh”. Thế thì, ông HT Phó Hội chủ lo việc điều hành, nhưng nay sao do ông Phó khác sai làm ? Suy đi nghĩ lại cả ngày, mới nhớ ra rằng, “trong chế độ ta nà thế đấy” !!! Phó, nhưng là Bí thư, Chính ủy, có quyền ra lệnh và “xử lý ngay tại chỗ” nếu anh trưởng không theo ! Khiếp thiệt.

III. Nội dung bức thư (tạm gọi như thế)

Đây mới là vấn đề quan trọng, và tự tôi đoán định bỏ dấu vào. Mở đầu, ông viết :

“Nhân ngày Tu viện Quảng đức tổ chức lễ đặt đá 25-5-08, nghe tin sẽ có khá đông đủ chư tôn đức GH đến tham dự, chúng tôi xin nhắc lại ý kiến của HT Bảo Lạc là GH chúng ta (do Tăng Ni Phật tử tự thành lập lại từ 1999) cần ngồi lại qua một phiên họp nhỏ, để ổn định tinh thần cho toàn thể thành viên GH trong việc phụng sự GH chung và GH tại Úc, không để những “bão táp Internet” như lâu nay tác động”.

Qua câu trong ngoặc đơn, chúng ta nhận ra ngay một “nỗi niềm tâm sự bây giờ hỏi ai”. GH Úc châu chắc chắn là do tăng Ni Phật tử Úc châu lập ra, chứ không lẽ do Việt cộng lập ra ??? Đó là đứng về phương diện tình lý bình thường mà nói; nhưng trong sâu thẳm, thì tôi không biết đó nghen.

Nhưng vấn đề quan yếu là, ông ta viết như vậy để làm gì, khi ông thưa thỉnh với HT Hội chủ ?

Lẽ nào HT Hội chủ biết rằng đó là tổ chức do Việt cộng lập nên, và điều khiển, nên Quảng Ba chận đầu nói trước ? Điều thứ hai là, ông ta “chỉ nghe”, chứ không biết thực sự như thế nào, sao lại bốc đồng ra lệnh ngược ? Thái độ ấy, là thái độ kẻ chỉ huy, chứ không phải ngang hàng hay thuộc cấp. Trong tổ chức GH Úc châu, theo ông ấy thì, đã có vị Phó Hội chủ Điều hành, thế thì sao Phó Hội chủ Quãng ba lại ra lệnh cho cả hai vị trên mình ? Rõ ràng, vai trò chỉ huy của Quãng ba quá lố bịch. Hèn chi ông ta nói:”Úc đang vào mùa thu cũng khá lạnh”. Vì chỗ này, từ đầu tôi nhắc đến thơ của Cụ Nguyễn Khuyến. Quảng Ba chỉ biết doạ người ta về việc lạnh, nhưng anh Ba không biết rằng “lá vàng trước sẽ đưa vèo”, và cũng không biết được rằng “sóng nước theo làn hơi gợn tí”. Lá vàng sẽ bay đi, sóng sẽ nổi dậy, nếu có ngọn gió thổi lên. Gió từ đâu ra ? Từ chỗ thiếu không khí, tạo ra chỗ hổng trong không gian. Hiện nay, Việt nam đang thiếu không khí Tự do, Dân chủ, nhân quyền....đó chính là ngòi nổ đang chực chờ đấy. Do nhầm lẫn dùng sức mạnh đè bẹp quần chúng, và dùng tiền bạc khống chế hải ngoại, CSVN sẽ phải chết thê thảm, nếu không chịu hối cải. Kéo theo bè lũ ấy, chính là bọn tham ăn, ác độc núp dưới hình thức đảng phái quốc gia, tôn giáo.

Chuyện thứ hai là “bão táp Internet” làm Quảng Ba lo ngại. Nhưng câu hỏi đặt ra là ai tạo nên bão táp ? Phải chăng là do bọn côn đồ Việt gian, giáo gian theo cộng sản ? Và để tìm sự minh chứng, chúng ta lần lượt xem nó nằm ở đâu ? Quảng Ba viết:

“Việc quý ngài Như Huệ, Bảo lạc và Tâm minh không e ngại mích lòng HT Viện trưởng, và không ngại dư luận dèm siểm, đã công khai từ chức không nhận trách vụ của cái cơ cấu GH mới, mà VHĐ muốn thành lập thêm tại Úc, theo quyết định 38, là quyết định riêng của quý ngài, hoàn toàn không có ai trong GH góp ý như vậy. GH quê nhà không có thẩm quyền giải tán GH của chúng ta”

Qua vài câu như thế, chúng ta thấy ngay cái thái độ thiếu giáo dục của tác giả. Thứ nhất, khi nói đến hai vị cấp trên trực tiếp của mình, Quảng Ba không cần viết giáo phẩm của các ngài. Đây là sự coi thường ra mặt. Thứ hai, việc ca ngợi một hành động “chống lại GH” đã chứng tỏ Quảng Ba chống GHPGVNTN. Thứ ba, khi viết “không ngại mích lòng HT Viện trưởng”, Quảng Ba đã tự chứng minh ông ta là một con người nhỏ mọn, chỉ đặt quyền lợi cá nhân lên trên GH. Ở đây, không có chuyện mích lòng hay không mích lòng, mà phải đặt danh dự, trách nhiệm với tổ chức GH mới đúng. Thứ tư, “không ngại dư luận dèm siểm” là một câu rất xuẩn động. Người mà “vô tàm vô quý”, thì không còn xứng đáng làm người, chứ nói chi tu sỹ Phật giáo:

“Thập triền, thập sử tích thành hữu lậu chi nhân; lục căn, lục trần vọng tác vô biên chi tội”; và từ đó sẽ bị :”mê luân khổ hải, thâm nịch tà đồ”. Người như thế, thì đâu cứu mình được, mà đòi độ ai chứ ? Huống chi còn lừa gạt đàn na tín thí để ăn ngon, làm bậy, phục vụ thế quyền gian ác.

Một điều ngược ngạo là, tất cả phe nhóm về nguồn đều cao rao rằng :”Giáo hội Mẹ không có quyền giải tán”. Chúng ta không cần bàn sâu làm gì, mà chỉ hỏi mấy ông này là, Tại sao GH Mẹ không có quyền gì hết, mà các ông phải xin PHÊ CHUẨN ??? Phải chăng, các ông chỉ muốn VHĐ hợp thức hoá những hành vi chống trả GH, chống lại Tổ quốc của các ông ? Thêm vào đó, dù cho các ông TỰ ĐẺ, nhưng ngay từ đầu, các ông đã tự xin làm con nuôi, thì các ông cũng phải biết “TAM PHỤ THẤT MẪU”, chứ ? Cha mẹ đẻ ra không nuôi, không dạy, thì người cha nuôi là tất cả. Các ông có thấy, người Mỹ như Bill Clinton hay không ? Do cảm niệm ơn sâu dày của “dưỡng phụ”, mà ông ta vẫn để cái họ Clinton cho đến lúc này. Vậy, các ông là ai, là thứ gì mà vong ơn, bội nghĩa đến thế ? Thử nghĩ rằng, nếu không núp dưới bức màn GHPGVNTN, thì đồng bào tỵ nạn đã đạp các ông rồi, còn đâu mà khua mỏ, xỏ xiên ?

Câu chuyện em bé trên đường Kinh hoàng là một bài học cho các ông đấy. Hãy nghiền ngẫm xem sao ? Nó là “đứa trẻ ngây thơ vô trí”, mà còn biết cái vú nhựa không phải vú của mẹ mình. VẬY KHÔNG LẼ CAO SIÊU NHƯ CÁC ÔNG THÌ CHỖ NÀO CŨNG BÚ, MIỄN CÓ SỮA LÀ ĐƯỢC ???
Lại nữa, câu chuyện ông chú tôi chỉ ôm chiếc hòm Gia phả, dù vất bỏ cả gia tài, cũng dạy cho các ông một bài học đích đáng. Người nông dân nhỏ bé không chịu bỏ gia phả mình, còn “cao nhân”, thì cái gì cũng bỏ để tìm chỗ liếm láp nuôi thân được sao ???

Chúng ta phải đọc tiếp, mới biết:

“Nay, GH tại Úc châu đã gần đến ngày Phật đản chung. Kính xin quý ngài hữu trách Hội đồng Điều hành lưu tâm làm sao cho kịp thời:

-HT Hội chủ ra Thông bạch Phật đản, để nhắc nhở tinh thần tu học và phụng sự đạo pháp, đến tất cả Tăng Ni Phật tử.
-HT Hội chủ có thể ủy nhiệm TTK ra văn thư mời HĐĐH họp ở Quảng đức chiều thứ bảy 24/5 để bàn lại và sắp xếp các Phật sự sắp tới: Khóa an cư 3-13-/7/08 và khoá tu học PP Úc châu kỳ 8 3-9/1/2009, cả hai đều đã được HT Bảo lạc xác nhận là vẫn cứ tiếp tục tổ chức
-TT Tịnh đạo, TV phó TV Hoằng pháp gấp gấp liên lạc với SBS để xác nhận giờ phát thanh Phật đản của GH....

Đọc chừng nấy lời, hẳn mọi người đều thấy rằng Quảng Ba là tất cà, là trên hết, nói một cách hay ho là “chính ủy” Úc châu !!! Và như thế, Hoà thượng Thích như Huệ chỉ là bù nhìn cho chúng. Tất cả ngày giờ, địa điểm, công tác .... thậm chí Thông bạch đều do anh Ba quyết định. Cái chế độ “Cộng sản không Cộng sản” này, làm sao mà Phật tử Úc châu chịu được, kể cũng hay quá nhỉ ???

Cuối cùng, chúng con muốn thưa với Hoà thượng Hội chủ Thích như Huệ là, chúng con vẫn tôn trọng ngài, và thông cảm với ngài về sự bức bách của Quảng Ba để ngài phải đang tâm từ chối sự tín nhiệm của GHPGVNTN. Trước tình thế này, quả nhiên gây cho ngài khó xử. Tuy nhiên, để không thẹn với non sông, đồng bào, Phật tử, xin ngài hãy vận dụng tất cả can đảm để không hành động theo MỆNH LỆNH này của Quảng Ba . Ngài hoan hỷ nhớ cho rằng, chính ngài đã từ chức. Trong trường hợp ngài “xuôi theo chiều gió”, thì chúng con vì phải bảo vệ chính nghĩa Dân tộc, GHPGVNTN; kiên quyết đánh trả mọi sự lừa gạt, phản bội. Xin ngài hiểu cho rằng “chiến trường bất câu phụ tử”, và “đao kiếm vô tình” lắm đấy.

CHÚNG TÔI CỰC LỰC LÊN ÁN HÀNH ĐỘNG LẠM QUYỀN, NGANG NGƯỢC, PHẢN BỘI CỦA NGƯỜI MANG TÊN Quảng Ba TẠI GIÁO HỘI ÚC CHÂU

V. Thực hiện Xô viết

Con đường của nhóm Thân hữu Già lam, và tiến đến Tăng Ni Về nguồn, là một con đường “trăm hoa đua nở”, trong đó có nhiều hoa dại rừng hoang; vẽ thành một hình rắn đặc biệt. Lý thuyết của nhóm này không phải tân thời, mà là một bắt chước khủng khiếp theo Constantine IV của đế quốc La mã thời 325 sau tây lịch. Những ai có tìm hiểu lịch sử Do thái- La mã mới biết. Ở đây, chỉ nói ngang chỗ đó thôi, còn vị nào muốn hiểu tận tường thì làm một cuộc so sánh những nhân vật, những hành vi, những ngôn ngữ của hai bên, thì sẽ sáng.

Khi quay đầu nhìn lại, chúng ta thấy, vụ án Trí siêu-Tuệ sỹ đã được sắp đặt rất kỹ lưỡng. Cùng một lúc, chúng diệt hết tất cả những nhân vật then chốt của Phật giáo miền Nam. Bằng cách nào đó, chúng dẫn Hoà thượng Thích trí Thủ vào tròng, và sau khi dùng xong, chúng diệt khẩu. Trước đó, chúng giết ngay Hoà thượng Thích thiện Minh; rồi sau gài ngài Hoà thượng Thích đức Nhuận vào tổ chức kháng chiến vũ trang. Từ đó, Tuệ sỹ, Trí siêu trở thành thánh sống. Trên quan điểm nhân quả thực tại, ngài Thích trí Thủ phải gánh vác trách nhiệm, nhưng xét cho cùng, tôi nghĩ rằng ngài mất tự chủ ngay từ bản đàn Sonata 14. Bọn chúng đã sắp đặt mọi việc một cách bí mật, người tu hành không sao hiểu nỗi. Vì vậy, theo tôi, có lẽ ngài chết vì sau khi đọc lá thư của Hoà thượng Chánh thư ký Viện tăng thống đương thời là ngài Thích đôn Hậu, ngài Trí thủ đã hối hận muốn quay lại với GHPGVNTN. Sợ tan vỡ kế hoạch tiêu diệt Phật giáo, chúng đã sai gia nhân hạ độc thủ ngay tức khắc. Đó chỉ là những suy luận, và dựa trên những tin tức mà tôi có. Cũng theo dư luận ấy, thì có những tên đồ đệ ác ôn kia vẫn thong dong hưởng thụ tại hải ngoại.

Nhắc lại như thế, không phải tôi biện hộ cho ngài Trí thủ, mà để thấy những âm mưu ghê gớm của CSVN đã được thực hiện bởi những bàn tay bí mật cài đặt bên cạnh ngài. Vì vậy, theo tôi, thiếu cái DŨNG, là một tai hại khó cứu chữa. Ngày nay, tại Úc châu, các ngài Thích huyền tôn, Thích như Huệ ... liệu có đủ đức DŨNG để khỏi di hoạ về sau hay không, là do tự các ngài, chứ chúng tôi không thể nào giúp nổi.

Qua phần trình bày trước, lúc này, ông Quảng Ba đã khống chế toàn bộ GHPGVNTN tại Úc châu, nhưng miệng ông vẫn oang oang nói ông phù GHTN. Chúng ta cần xét xem vài ngôn ngữ hay hành vi, hoặc lý luận của ông xem sao.

a) Lý luận chàng hảng.

Trong thư từ chối Debate, Quảng Ba và người tự tạo ra chuyện ấy, đã tìm cách hạ nhục tôi, và bảo rằng tôi vu khống. Cái trò chơi đá banh này, tôi đã chơi hồi còn bé, họ không dễ qua mặt đâu. Có điều, thằng nhỏ quê đi hay không biết rằng, ngay cả trong hai cuốn sách MÚA NỮA ĐI CƯNG, NGƯỜI VIỆT NÊN CHỐI BỎ ???, và tất cả bài viết, tôi ghi rõ rằng, tôi chỉ là một nông dân thấp kém, thiếu học; tự nguyện “tay cày, tay kiếm”, chẳng màng danh lợi chi cả, góp phần vào việc “trừ gian, khử bạo, tồi tà phụ chính”, mà thôi. Đã là nông dân, thì làm sao mơ danh, ước lợi chứ ??? Không có và cũng không thể.

Sư cụ Quảng Ba viết:

"Chúng tôi trong đạo Phật không bao giờ coi GH mình là một chính phủ, một đảng phái, một công ty, mỗi tỳ kheo trong GH có quyền hành đạo theo hiểu biết của riêng mình, có thể ở trong hay ở ngoài bất cứ GH nào, cũng có thể tham gia nhiều giáo hội cùng một lúc, có thể nhận chức vụ hay không nhận chức vụ nào cả vẫn tu hành được".

Mới nghe qua, hay thiệt là hay; bởi vì Phật giáo là một tôn giáo rất tự do. Ai tu nấy chứng. Do vậy, ông thầy không ép nài chi người học trò cả; chỉ y pháp mà truyền dạy cho môn đồ. Đây là một điểm mà không tôn giáo nào có. Thế nhưng, người học trò đã được dạy:

"Thượng tự chư Phật, Thánh nhân, sư tăng, phụ mẫu; hạ chí quyên phi nhuyễn động vi tế côn trùng, đản hữu mạng giả bất đắc cố sát. Hoặc tự sát, hoặc giáo tha sát, hoặc kiến sát tuỳ hỷ".

Vậy, ông ta có thể nói rằng, tôi không xem thầy tôi là tối thượng, không phải là ông chủ .... nên tôi có quyền xem thường, bất tuân, hãm hại ...? Giả như, ông học trò ấy, thấy người ta giết thầy mình, hại thầy mình, thì ông ấy có thể ngồi nhìn và nói rằng, Phật dạy: sống chết là nhân quả; do thầy gây nghiệp, nên chịu quả báo hay không ? Đó là chưa nói tự mình giết thầy hay kêu người khác giết thầy mình. Câu nói “mỗi tỳ kheo trong giáo hội có quyền hành đạo theo hiểu biết riêng mình”, là câu nói mang ý nghĩa gì ? Đã tự gọi “trong Giáo hội”; nghĩa là ông đã nhận Giáo hội là của mình; thầy là thầy mình, thế sao lại có thể đi ra ngoài cái mình tự chọn ? Hoá ra, ông ấy tự phản bội chính mình ? Theo luật Phật, mỗi học trò bậc Sa di sẽ được thầy xem xét kỹ lưỡng, trắc nghiệm trình độ, rồi cho thọ Tỳ kheo khi đúng tuổi. Vị tỳ kheo ấy phải ở bên thầy 5 năm để học hỏi, thực nghiệm thiền quán. Nếu người học trò không tu hành nghiêm túc thì thầy có thể đuổi ra khỏi thiền môn. Như thế, ông học trò ấy có thể nói rằng thầy đừng chơi kiểu chính phủ, công ty ... với tui hay không ? Ngày xưa thì không có, còn bây giờ e hết 90% như thế. Vậy sư cụ Quảng Ba cũng có mặt trong số này chăng ?

Khi ông Quảng Ba nói rằng: ”Cũng có thể tham gia nhiều GH cùng một lúc”, thì tự ông đã phơi bày toàn bộ trí não thượng thừa của ông rồi ! Tiếc thay cho “hòn ngọc, đệ nhất luận sư, quảng thông Phật pháp...”!!! Cái mớ lý luận này, dân cày tôi nghe sao ngượng quá. Xin hỏi “đệ nhất luận sư”, cái luận này thuộc vào loại gì ? Phải chăng là “chàng hảng”. Nhưng “chàng hảng” thì trước sau cũng “toạc háng”. Trước đây tôi đã có trình bày tổng quát, nay đi thẳng vào vấn đề chính. Hiện nay, thực tế tại Việt nam có hai Giáo hội; đó là GHPGVNTN và GHPGVN quốc doanh. Nhưng, khổ nỗi GH quốc doanh đang tâm giết GHTN, vậy ông Quảng Ba theo GH nào, hay theo cả hai ? Câu trả lời, ông đã xác nhận:”Cũng có thể tham gia nhiều GH cùng một lúc”. Vậy vấn đề thế nào ?

a) GH quốc doanh giết GHTN.

Bằng chứng:

- HT Trí thủ, Minh châu, Trí tịnh, Từ nhơn ... đi riêng để lập GH quốc doanh, phụng sự cho CNCS dưới biển đề Dân tộc, đạo pháp, XHCN
- Ông Minh châu viết thư buộc tội HT Quãng độ, HT Huyền quang.
- Ông Trí tịnh, Từ nhơn đốt hết hồ sơ GHTN.
- Ông Trí quảng hạ bảng hiệu GHTN, cướp chùa Ấn quang
- GH quốc doanh không công nhận GĐPT

b) GH quốc doanh phục vụ thế quyền CSVN

Bằng chứng:

- HT Trí thủ đứng hầu quan tài Tôn đức Thắng.
- Ông Trí tịnh ngồi trên khán đài duyệt binh mừng “giải phóng” ngay từ đầu.
- Ông Minh châu đem dạy chủ nghĩa Mác Lê Hồ trong các trường Phật giáo
- GH quốc doanh đem thân làm thành viên MTTQ, một cơ cấu chính trị CS.
- Các ông trong GH quốc doanh đều tham gia chính trị, như dân biểu, Mặt trận Tổ quốc như HT Trí thủ, Thiện siêu, Minh châu, Mật hiển ....
- GH quốc doanh nhận huy chương, bằng khen ... của ngụy quyền CS
- GH quốc doanh đều mặc áo vét đỏ, huy hiệu cờ đỏ sao vàng để phản đối NQ 427 của Mỹ, và NQ châu Âu
- Đưa cán bộ công an giả làm sư để tiêu diệt PG.
- GH quốc doanh chịu sự giám sát giới trường Phật giáo của CSVN.
- GH quốc doanh chịu sự điều động trực tiếp của Đảng CS trong mọi vấn đề, từ cơ cấu tổ chức, đến giáo dục Tăng Ni, mọi hoạt động chính trị đối nội cũng như đối ngoại.
- GH quốc doanh chấp nhận Tăng dâm ô như Hạnh Phượng, Tăng tại tục như Lê mạnh Thát, Tăng cán bộ như nhóm Nguyễn thành Đạt (MĐQ)....

Vô số chuyện. Vậy, khi “có thể tham gia nhiều giáo hội cùng một lúc”, thì ông Quảng Ba cũng làm tất cả việc trên này sao ? Từ đó, cho chúng ta thấy, trong tất cả những chuyện gian ác của GH quốc doanh, Quảng Ba đều có tham gia cả. Thế thì, giết GHPGVNTN cũng có anh Ba, cứu GHTN cũng có anh Ba. Về theo tên tóc bờm Thát làm IOC cũng có anh Ba. Kêu gọi mời GHTN cũng có anh Ba....Lạ thiệt đó nghen. Ai nghe được thì cứ nghe, còn tớ đây xin phủi ... vì cái mớ lý cùn này. Hiện nay, hai GH này đang chiến cự ác liệt, VẬY, CHIẾN SỸ Quảng Ba SẼ BẮN CẢ HAI BÊN CHO CHẾT HẾT, để thu lợi về cho đảng CS chăng ??? Và điều ấy đang từ từ ló dạng. Kiếm khách này chỉ đứng một phe, PHE CỦA DÂN TỘC, ĐẠO PHÁP VÀ TỪ BI CỨU KHỔ, cho nên sẽ tự nguyện chém bất cứ kẻ gian ác nào hãm hại Tổ quốc, Dân tộc và Đồng bào Việt, trong đó có GHPGVNTN, Phật tử Việt nam. Với tôi, tất cả những lý luận “chàng hảng” là gián điệp của địch, nhứt định phải tiêu diệt. Bọn gian manh đang học bài học của gần 20 thế kỷ trước để làm cho “con chống cha mẹ, dâu chống bà gia, và người nhà sẽ là kẻ thù của nhau”. Thật khủng khiếp !!!

Còn câu này nữa:
“có thể nhận chức vụ hay không nhận chức vụ nào cả vẫn tu hành được”.

Vậy thì, xin hỏi ông Ba rằng, không chạy về hợp tác với Lê mạnh Thát, làm tay sai cho CS cũng tu hành được; GH không phê chuẩn cho ông làm phó hội chủ cũng tu hành được; không lên Internet cũng tu hành được, không lên Paltalk cũng tu hành được; không làm Thân hữu Già lam cũng tu hành được, không tổ chức Tăng Ni hải ngoại Về nguồn cũng tu hành được; không chống GHPGVNTN cũng tu hành được; không bảo lãnh cán bộ Tăng Ni từ Việt nam sang cũng tu hành được .... Vậy sao ông không làm, mà cứ chạy tứ tung bát giác ? Thậm chí, nay cả lũ phải chui vô lông nách cán bộ Giác nhiên Nguyễn văn Ất ??? Nếu quả thật, ông tự làm theo lý thuyết của ông, thì sao không ngồi tu, mà la làng, la xóm, quậy phá tùm lum ? Như thế, thì rõ ràng ông đã lừa thiên hạ rồi !!!

Khi nói đến sự tôn trọng tự do của Phật giáo, thì cũng phải biết đến mấy chữ TỰ TÁC TỰ THỌ, là nhân quả rất tự nhiên. Nếu ông không theo Lê mạnh Thát, nếu ông không chống lại GHTN, nếu ông không lập cái Về nguồn ... thì chắc không ai nói đến ông. Sự tự do không có nghĩa là ông muốn gì làm chuyện đó, mà phải tôn trọng sự tự do của kẻ khác. Ông ăn xin của chúng sanh, thì ông phải lo tu hành để cứu độ chúng sanh; nếu không, thì phải làm trâu cày trả nợ sau này. Vậy thì, ông ăn cơm mặc áo của người TỴ NẠN CỘNG SẢN, sao lại có thể “tham gia bất cứ GH nào”; trong khi GH quốc doanh tàn hại GHTN, là GH mà chính ông công nhận là từ đó ông được trưởng thành. GH quốc doanh là GH tay sai cho CS không ai có thể chối cải; vậy thì, khi ông nói như thế, cũng rõ ràng ông đã tham gia vào đó; chính ông phản bội đồng bào Tỵ nạn cộng sản, phản bội GHTN, phản bội Phật tử. Xin nhắc cho ông biết rằng, kẻ “chàng hảng” là kẻ sẽ bị chết giữa hai lằn đạn. Thê thảm lắm ông ơi !

Trong bức “mật thư” chỉ thị cho hai vị Hội chủ và Phó hội chúc GH Úc châu, sư cụ Quảng Ba viết:

“Tuy nhiên vì GH đã yêu cầu có 4 ngài lấy tư cách cá nhân viết thư về Việt nam yêu cầu GH bên nhà chấp nhận cả GH chúng ta ( kết quả phiên họp 5/1/08) để hai bên dễ làm việc hơn, bây giờ GH bên nhà không chấp thuận ý kiến của quý ngài, nên qúy ngài vì kính trọng sự nguyên vẹn của GH tại Úc nên đã quyết định từ chức để giữ yên GH tại Úc lâu nay, chứng tỏ quý ngài đã trân trọng tình đạo, và nắm vững thực tế, không hoang tưởng như những vị ở Paris, Saigon hay Denver”.

Việc thứ nhất, “GH đã yêu cầu có 4 ngài lấy tư cách cá nhân viết thư về Việt nam yêu cầu GH bên nhà chấp nhận cả GH chúng ta”, là một điều không thể chấp nhận. Văn thư xin chuẩn y phải do GH Úc gởi về Viện hoá đạo, chứ không thể nào nhân danh các nhân để yêu cầu chấp nhận. Lời lẽ này chứng tỏ Quảng Ba không tôn trọng GHTN. Đã nói rằng “GH quê nhà không có quyền”, thì tại sao phải xin phê chuẩn, phải xin từ chức ? Sao có chuyện XIN và TỪ CHỨC, với những kẻ không có quyền ?

Thứ hai, khi đã cúi mình xin phê chuẩn, thì cơ quan ấy có quyền PHÊ và CHUẨN; chứ không phải chỉ theo đuôi kẻ đề nghị. Như vậy, không phải là yêu cầu điên đảo hay sao ? Lẽ nào bầy con yêu cầu cha chúng bán cả từ đường, gia phả họ mình, rồi bắt cha chúng phải chuẩn y được sao ? Như thế, hóa ra chúng chỉ vì mục đích bán tổ tông kiếm lợi; cha chúng không cho, không thuận, chúng lại “tập hợp đa số” để chửi lại cha mình ???

Thứ ba, khi viết “để hai bên dễ làm việc hơn”, Quảng Ba đã coi mình ngang hàng với cha mẹ; coi thường hệ thống pháp phái, tông môn, Giáo hội. Thế thì, một kẻ không còn biết thượng hạ, quy cũ ... có xứng đáng để người ta tôn trọng, hay phải bị búa rìu công luận, khinh dễ của người đời ?

Khi viết, “bây giờ GH bên nhà không chấp thuận ý kiến của quý ngài, nên qúy ngài vì kính trọng sự nguyên vẹn của GH tại Úc nên đã quyết định từ chức để giữ yên GH tại Úc lâu nay, chứng tỏ quý ngài đã trân trọng tình đạo, và nắm vững thực tế, không hoang tưởng như những vị ở Paris, Saigon hay Denver” thì chính Quảng Ba đã xúi dục nổi loạn thiền môn; nghĩa là thực hiện kiểu Xô viết.

Không có chuyện “không chấp thuận ý kiến cá nhân” là từ chức. Như thế, những vị này đã vì cá nhân mà quên GH, lấy nhỏ bỏ lớn; lìa con đường cao rộng của Phật pháp để tiến vào vị kỷ nhỏ hẹp, tồi tàn. Chính họ đã xem GH là của riêng, là chỗ để lợi dụng, là nơi hợp thức hoá cho tham tâm, cuồng vọng cá nhân. Và đến đây, chúng ta hiểu ngay rằng, những cá nhân ấy đã tự mình phơi bày dã tâm lợi dụng GH Úc; và đó là lý do tại sao Viện hoá đạo không phê chuẩn tòa bộ GH Úc châu.

Có ngược ngạo lắm không khi mà “GH quê nhà không có thẩm quyền giải tán GH của chúng ta”; và “đã quyết định từ chức để giữ yên GH tại Úc” ? Khi GHPGVNTN trong nước, tức GH mà xưa nay được gọi là GH Mẹ không có quyền giải tán, thì ai có quyền gì để xoá bỏ GH Úc mà phải GIỮ YÊN ? Chỉ có điên khùng mới xin Phê chuẩn, và xin Từ chức với một cơ quan không có quyền gì với mình cả, phải vậy không ??? Vậy thì, mục đích của sư Quảng Ba là cái gì ? Là gạt GHPGVNTN ra ngoài sự liên hệ với GH Úc châu; nói cách khác, ông đã đưa đẩy GH Úc châu chống lại HĐLV ở trong nước; nghĩa là ngang nhiên TỪ CHỐI MẸ CHA để bước vào con đường phiêu du độc lập !!! Mấy chữ “quý ngài trân trọng tình đạo”, nghe mà xót xa làm sao ấy ! Thương ôi, ngày nay lại có nhà đạo đức ca ngợi những đứa con hoang bỏ nhà, coi thường cha mẹ chúng, là có tình, có nghĩa. Sao người có “tình đạo”, mà không có tình thầy tổ, tông môn ? Phải chăng, tình đạo ấy là tình xì ke, ma túy; tình cô hồn, du thử, du thực; tình của những con quỷ đói chỉ biết kiếm ăn không còn lưu tâm đến lương tri, đạo đức ?

Để hiểu rõ hơn về thái độ của sư cụ Quảng Ba, chúng ta nên lưu tâm sự liên hệ hai câu này: “ô nhục cho 40,000 Tăng Ni của GH này”, và câu :”Tôi lên án CSVN, mà không lên án các đồng đạo đáng thương của chúng tôi. Họ đáng thương hơn đáng trách”.

Do quan điểm “từ bi vô lượng” này, sư không ngại đưa GIÁO GIAN ra nước ngoài để khống chế GHPGVNTN; lấy sư đánh sư chơi; lấy GHTN chơi GHTN. Tuyệt chiêu CPV !!!

Dù “ngu xuẩn hết cỡ” như tôi, tôi cũng phải đặt câu hỏi tại sao trong một chế độ chống lại tôn giáo lại có nhiều người tu như thế ? Nếu không biết hỏi câu này thì chỉ được gọi là “trần truồng và đần độn”mà thôi. Lẽ nào sư cụ QB không biết ??? Dzui dzẻ nhỉ ? Cái buồn nôn là “chống CS” mà không chống “sư công an CS”; ngược lại còn gọi là “đồng đạo” ! Theo GHTN mà cũng theo GH quốc doanh ! Nghĩa là sư cụ tung hoả mù tứ chiến nan y; vừa chém, vừa xoa thuốc, băng bó. Ôi, thiên địa quỷ thần uơi, vị lương y giết người đấy.

Xin đồng bào nhớ cho rằng, hãy xé bỏ những băng bó của kẻ thù như cụ Phan thanh Giản đã làm; nếu không, thì nó băng xong, nó ngồi đó để xem cái chết đày đoạ từ từ của nó đối với chúng ta mà thôi. Một trò chơi nham hiểm, độc địa.

XIN HÃY CÙNG NHAU VẠCH MẶT BỌN ĐẦU HÀNG CỘNG SẢN DƯỚI NHỮNG MỸ TỪ ĐẠO ĐỨC, NHÂN ÁI.

Bảo Quốc Kiếm 04-5-08




No comments:

Post a Comment