Trương Minh Hòa
Giao Điểm là nơi xuất phát nhiều "đỉnh cao trí tệ nòi người" tại hải ngoại, nên những cây viết và người mê nó cũng thuộc thành phần" cực kỳ tiên tiến" như hai câu ca dao miền Bắc:
"Bác Hồ cùng với bác Tôn.
Hai ông đều muốn sờ L...Minh Khai"
Hồ Chí Minh, Tôn Đức Thắng, Nguyễn Thị Minh Khai đều là "đỉnh cao trí tuệ nòi người" cả, nên có "sờ mó" nhau ở những "điểm chiến lược, bí mật quốc phòng" cũng đạt và vô cùng phù hợp với chủ thuyết Marx Lenin ưu việt thôi; do đó một số những bài viết trên Giao Điểm, người ái mộ cũng thuộc dạng "ngưu tầm ngưu, mả tầm mã", chớ những người đọc sách có trình độ, theo lời khuyên của Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác: "đọc sách biết được điều hay là tốt, nhưng biết được điều dở là tốt hơn". Cho nên đọc Giao Điểm cũng không khác gì đọc các tờ báo trong nước như Nhân Dân, Tuổi Trẻ, Thanh Niên ... "cùng dắt tay nhau đi theo tấm biển chỉ đường của Ban Văn Hóa Tư Tưởng" mà lòng "phơi phới một tương lai bưng bít", từ đó có một số người viết, đọc một cách đam mê cũng không ai ngạc nhiên. Ngoại trừ những người đọc Giao Điểm trong tinh thần "tri bỉ tri kỷ bách chiến bách thắng" để biết họ nói gì, tuyên truyền lếu láo ra sao mà cảnh báo với nhiều người khác. Phải công nhận là trên Giao Điểm có nhiều giao điếm "thúi", được ví von là thứ vi trùng không phát triển tại môi trường sạch, và luôn bị bao vây bởi các loại thuốc sát trùng mạnh, hay là bải cứt chó trên lề đường, sân cỏ tại một quốc gia văn minh, sạch sẻ, cần phải đề cao cảnh giác để đạp nhằm.
"Nói dóc như Vẹm.
Lếu láo như Giao Điểm.
Dấu dím như nằm vùng.
Cùng ló đuôi như đón gió".
Đọc Giao Điểm, với những bài viết rất phù hợp với "chính sách" và gần đây cũng gần với nghị quyết 36,"bài viết thường dài lê thê, chủ tâm dùng từ để" phô trương chủ nghĩa anh hùng khoa bảng lề", một số bài viết hay lấy học vị, thông dụng như bác sĩ, tiến sĩ là thứ Đốc Tờ, Đốc Tưa, Đốc bậy, đốc sảng nhưng viết để binh vực kẻ ác, lếu là là "VÔ LIÊM SĨ", khiến cho giới khoa bảng chân chính chán ngán cái "tình huống lạm phát" tiến sĩ, ngày nay nhan nhản đầy đường ở Việt Nam như "quân hàm học vụ" tiến sĩ Cầu Muối, cử nhân Cầu Ông Lãng, bác sĩ Cầu Chữ Y, chuyên gia Ngã Ba Ông Tạ không phải bất cứ ai có bằng tiến sĩ mà viết là có nhiều người răm rắp tin như Việt Cộng ngày xưa, mang súng AK, Mã tấu, khủng bố ở nông thôn:
"AK, mã tấu kè kè.
Nói lếu, nói láo, chúng nghe rầm rầm".
Đọc những bài viết của thành phần "đốc tờ" hay những "đỉnh cao trí tuệ" trên Giao Điểm, lối lý luận cũng không khác chi những bài THAM LUẬN cực kỳ chất lượng của gã thiến heo Đổ Mười hay tên đánh xe Bù Ệt ở Bến Thủy là Lê Duẫn, người nổi tiếng là "nhỏ đếch học, lớn làm tổng bí". Bài tham luận lừng danh của gã đánh xe nầy có đề tài là "Dân Chủ Nhân Dân" được coi như là bài học tập chính trị cơ bản, chủ yếu nhằm đào tạo tư tưởng cho một số đảng viên nồng cốt, cao cấp vào năm 1952 tại vùng U Minh Hạ, đã bị Lưu Quý Kỳ, chủ nhiệm báo Nhân Dân Miền Nam chê trật lất như "những tiếng kèn trật nhịp" nên Duẫn bèn cho Kỳ đi hạ tầng công tác, giao tờ báo cho tên Trần Bạch Đằng coi. Đúng là "thằng khôn đi học, thằng ngu dạy đời".
Một "bài tham luận" cực kỳ chất lượng của "đỉnh cao trí tệ" Trần Chung Ngọc, đăng trên Giao Điểm, bài viết cũng" trớt quớt" được coi như "trật nhịp" trong "tiếng chày trên sóc Bam Bo", và cũng như "những tiếng kèn trật nhịp" của một tác giả khác trên Giao Điểm là Bùi Xuân Phú, cũng giống như những bài tham luận của tổng thiến heo, tổng đẩy xe bù ệt thôi hay bất cứ tên cán ngố nào từ hạ tầng cơ sỡ đến thượng tầng kiến trúc đọc trước đồng đảng và nhân dân, như những còn khỉ ngồi trên bàn diễn trò "khọt khẹt".
Bài viết nầy thật là "chất lượng cao đấy", nhưng không phổ biến trúng môi trường "thời thượng" và thời điểm, nên được cho là: khinh thường những đọc giả có trình độ dân trí cao, được thấm nhuần tư tưởng tự do, dân chủ ở các cường quốc dân chủ bậc nhất thế giới tức là tác giả nói riêng và Giao Điểm nói riêng, coi người Việt hải ngoại là thứ nói gì cũng nghe, dễ bảo, dễ xỏ mũi, nhất là những "đốc tờ, đốc tưa" nói là không bao giờ trật, dù xăng có thể cạn, xe có thể nằm đường, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi đâu, xin đừng lầm mà đánh giá quần chúng quá thấp. Nói đúng hơn, thì nhân cách con người không nằm trong những "tờ giấy có một đỏ" được các trường đại học cấp sau khi thi xong để chứng minh là thuộc bài với những danh hiệu gắng liền với "SĨ, SƯ", chớ đem bằng cấp luận kiến thức, tư cách, tư tưởng, lập trường nếu thứ có học mà không có hạnh, thì chẳng khác nào "đám khoa bảng lưu manh", hay "thành phần lưu manh có trình độ văn hóa", còn đáng khinh hơn đám dốt lưu manh như câu hát trong vở tuồng tếu Đắc Kỷ Ho Gà của Xuân Phát rằng:" bằng quí tử tham sanh, còn thua mấy đứa lưu manh ..."
Tuy nhiên nếu bài viết nầy được viết và phổ biến vào năm 1945 đến 1954 thì chắc chắc tác giả được "vỗ tay biểu dương" nhiệt liệt như Lê Duẫn đọc bài dạy chính trị ở U Minh Hạ. Nhưng thời đại ngày nay, khi mà khối Cộng Sản tan rã, chỉ còn tàn dư và đã bị thế giới lên án, coi là "lạc hậu" thì bài viết của" đỉnh cao trí tuệ Trần Chung Ngọc" trong Giao Điểm, trở thành "Giao Điếm" là khó thuyết phục và cũng chả có chút gì giá trị, còn tuyên truyền thì cũng "trớt quớt, trớt quớt, đại trớt quớt"; nhưng cũng phải khen tác giả là người khéo và có khả năng, trình độ cao để "nói trắng thành đen" như Vẹm, như chuyện Việt Cộng cướp của, giết người, gọi là "đấu tranh giai cấp", ăn chực gọi là "đoàn kết mô bửa ăn", công an đánh người bể đầu là" giáo dục", biểu tình gọi là" phản đối tập thể", tịch thu nhà cho là "đánh tư sản".
Bất cứ xã hội nào, những tên cướp, bất lương, gian manh, lường đảo đều bị tuyệt đại đa số quần chúng, dĩ nhiên là cảnh sát, tòa án không xem là "thành phần cấp tiến". Nhưng cũng có một số ủng hộ, binh vực cho đám bất lương; đó là đồng bọn, gia đình có ăn chia và những người cùng nghề ăn cướp, lừa đảo, lưu manh, gian hùng. Do đó, trong các nước dân chủ, một số vấn đề nhạy cảm, thường được thăm dò ý kiến quần chúng, thì ngoài đa số, còn có thiểu số ngược lại; như ở Úc Châu mới đây, có một tu sĩ Hồi Giáo lên tiếng yêu cầu quốc hội liên bang "nhất trí" đạo luật cho phép đàn ông được lấy nhiều vợ như luật Hồi Giáo, bị chính phủ thẳng thừng bác bỏ và sau cuộc thăm dò, có đến 98% chống và chỉ có 2% thuận (theo cuộc thăm dò trên đài truyền hình số 9).
Do đó bài viết của "đỉnh cao trí tệ" Trần Chung Ngọc về một số sự kiện bị tuyệt đại đa số quần chúng tỵ nạn hải ngoại chống, vì nói hợp với nghị quyết 36 như:
- Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
- Vụ Đỗ Ngọc Yến, sáng lập báo Người Việt, chụp hình với Nguyễn Tấn Dũng-Vụ tờ báo Người Việt đăng hình lá cờ vàng với chậu rửa chân nghề làm nail cả tướng phản Đỗ Mậu cũng được đăng đàn ca tụng. Nhưng cũng có thiểu số "nhất trí với Trần Chung Ngọc về các vấn đề trên, trong đó thì đảng và nhà nước biểu dương, kể cả Giao Điểm, nếu bài nầy gởi các trang báo khác, kể cả báo lá cải cũng chưa chắc có ai đăng; do vậy, thiểu số đồng ý với tác giả nầy cũng có thể là: gián điệp nằm vùng, tay sai đón gió, dân tỵ nạn gian, những kẻ có" quyền lợi cá nhân gắng liền với xã hội chủ nghĩa" ...?
Những vấn đề mà tác giả cố tình binh vực dùng ngụy luận như Vẹm đó xin không bàn nhiều, vì có nhiều bài báo, đa số đã cảnh tỉnh và đã vạch trần những thủ đoạn của Việt Cộng qua tay sai nằm vùng ở hải ngoại, dần dàn chúng ló đuôi chồn cả. Qua bao kinh nghiệm xương máu, người Việt hải ngoại không chụp mũ đâu, nhưng đọc và nhìn thành phần xuất hiện Giao Điểm, thì đây mới đúng là" mặt trời chân lý rọi trong tim" đã" lội ngược dòng thời gian, trở về quá khứ với phút giây lổi thời", tức là Trần Chung Ngọc có lẽ chui vào" hang Pác Pó" quá lâu, không chịu chui ra để nhìn thấy" ngày tàn lụi của chủ nghĩa Cộng Sản" gần kề và trở thành:" nếu là chim, tôi sẽ là loài chim không cánh", thay vì chim bay, nay lại nhủi, nhủi và cứ nhủi. Không cần" điều nghiên" cho mất thời giờ, qua những bài viết, thì thấp thoáng trong Giao Điểm có lố nhố từ" chiến nón cối" đến" chiếc nón tai bèo ai đội nấy mua, hổng phải của chùa đội hoài đếch trả.." và thấp thoáng bóng" CỜ HÒE" mà giới Nho chùm gọi là" quần hòe".
Trần Chung Ngọc viết mà không hiểu vấn để để viết, hay cố tình đánh lạc hướng quần chúng, tung hòa mù qua lối dùng ngụy luận ngây ngô, khó thuyết phục được ai... như vụ Đổ Ngọc yến chụp hình với đám cán ngố cao cấp Việt Cộng, không cần bằng chứng, cũng biết chắc là hắn có quan hệ" hữu cơ" với Vẹm từ lâu; nếu Trần Chung Ngọc có chụp hình chung với một tên trùm khủng bố như Osama Bin Laden, khi hình được tiết lộ, thì cảnh sát, cơ quan tình báo cũng không bỏ qua, đánh giá và nếu cần tóm cổ điều tra theo luật chống khủng bố của từng quốc gia; CIA, FBI.. đã vào Việt Nam từ lâu, có thể trước thời Bill Clinton xã vận 1994, nên không cần một thứ điệp viên hạng gà như Đổ Ngọc Yến để làm lợi cho Mỹ đâu, chỉ có những" đầu óc đầy bùn" mới nghĩ và tâm đắc chuyện nầy, chưa kể đến điệp viên mà bị nhiều người biết thì có cơ quan tình báo nào" recycle" đâu, chưa kễ đến" khi người thợ săn cảm thấy con chó của mình không còn khả năng săn mồi được nữa, thì người thợ săn phải biết ăn thịt chó".
Tên nhạc sĩ" ăn cơm quốc gia, CẦM CA cho Cộng Sản" đã hồ hởi phấn khởi" nối CÒNG tay lớn" ngày 30-4-1975, được trung tướng Trần Bạch Đằng ( Trương Gia Thiều) gắng quân hàm" thiếu tá quân đội nhân dân" và kết thân với Sáu Dân ( Võ Văn Kiệt), gọi MẠ của Trịnh bằng MẸ....nên sau nầy mới có" em còn nhớ hay em đã quên" hoặc" em ở nông trường, anh ra biến giới"....nên Trịnh Công Sơn đã trở thành" đóa hoa VÔ THẦN" từ dạo miền Nam lọt vào tay lũ quỷ đỏ, khi hắn" một cõi đi về" với sự lưu luyến của đồng bọn qua đám tang có nhiều lãnh tụ quỷ đỏ như Võ Nguyên Giáp....niềm thương tiếc nầy được một số" đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu- Đồng minh tương ý đồng chí tương ngôn" ở hải ngoại, nhất là ở Hoa Kỳ đã biến thành" đóa hoa vô thường" nên mới vứt lá cờ vàng vào thùng rác, gây phẩn nộ đồng bào hải ngoại:
" NHẠC LỠ âm- u NHỠ LẠC hồn.
LẠI ĐỢI Cộng vào ĐẠI LỢI hơn.
CA BÀI phản chiến CÀI BA lối.
ĐẠT NHỊP ru- mê, ĐIỆP NHẠC lòn.
KHÁNH LY bỏ nước KHI LÁNH nạn.
CƠN XÔNG xáo mãi, Trịnh CÔNG SƠN.
ĐÀ CƠN Bác, Đảng ĐỜN CA hát...
ÁNG MÂY nhạc Trịnh, ẤY MANG chôn."
Tác giả bài viết còn" thành thật khai báo" là đã về Việt Nam nhiều lần, cảm thấy" em ra đi, nơi nầy cũng thế" và còn hồ hởi phấn khởi về sự phát triển cao tốc" lấy kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa", thế NÀ nước Việt Nam" giàu đẹp" rừng vàng, bạc biển...sung sướng như" thiên đàng" đấy!. Nhưng tại sao Trần Chung Ngọc hổng chịu" một cõi quay về" sống với đảng, bác, còn hơn sống ở" địa ngục tư bản phản động, ăn bơ thừa sửa cặn" làm gì cho cực tấm thân?.
Không biết Trần Chung Ngọc có phải là người tỵ nạn?. Nhưng xin nhắc lại là muốn làm người tỵ nạn chính trị cũng phải vượt biển, đi đường bộ để tìm tự do, đến trại tỵ nạn còn phải thanh lọc, nếu chưa được Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc ban cấp Thẻ Tỵ Nạn, thì không có nước nào nhận cả. Thủ tục muốn có thẻ tỵ nạn phải viết tờ đơn tựa là" Lý Do Rời Việt Nam" ( Reason leaving Vietnam), có cả chữ ký, lời cam kết...lời khai càng lâm ly, bi đát thì càng" đi định cơ sớm". Nếu trong lời khai, hay lúc nói chuyện phỏng vấn, ai nói là:" sau khi định cư sẽ trở về Việt Nam thăm quê hương, dù chế độ Cộng Sản vẫn còn", chắc chắn bị đóng mộc Xù và chờ ngay trục xuất. Cho nên chuyện tác giả bài viết đi về Việt Nam là tự lừa dối mình, gạt cao ủy, quốc gia tạm dung... đã thế mà còn khoe khoang, ca tụng Việt Cộng...thì rõ ràng đây là thứ tỵ nạn gian, tỵ nạn kinh tế.
Trần Chung Ngọc đã từng về Việt Nam, hình như tâm thần chao đảo và cũng "động não" khi nhìn thấy "khắp nơi nơi đều là QUẦN HÒE" từ phi trường, khách sạn, quê nhà nên bị u mê ám chướng mà ca tụng cái chế độ "dùng quần hòe" làm cờ, lấy tướng cướp Hồ Chí Minh làm lãnh tụ, nên không nhìn thấy: "trẻ thơ lang thang, người đói rách suốt đêm ngày ...", cảnh buôn bán phụ nữ công khai, nhà nước đòi tiền hối lộ: "tự nhiên như người Hà Lội".... chớ người tri thức, khi về thăm quê hương vì hoàn cảnh bất khả kháng, cũng chán ngán cái "xã hội chó ngựa" nhan nhản bọn đầu trâu mặt ngựa nắm chính quyền. Tuy nhiên, nếu những tay viết Giao Điểm nầy mà về đầu quân với các tờ báo Nhân Dân, Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Công An thì chắc chắn là tài năng phát triển vượt chỉ tiêu như "thày lày phải cứt chó":
"Trồng cây ta lại nhớ người.
Cây bao nhiêu lá, thù già bấy nhiêu."
Do đó những bài viết của Trần Chung Ngọc có khả năng là những bài tham luận "chất lượng cao" đối với Ban Văn Hóa Tư Tưởng Vẹm, muốn dùng cơ quan truyền thông của một nhóm người trong "mười năm trồng người" với chủ trương "văn hóa tải đảng", là không thể đầu độc, thuyết phục được ai, nhưng khi lòi ra những "chốt, kiềng văn hóa" chẳng khác nào: "lạy ông con ở bụi nầy" ở hải ngoại. Đối với giặc Cộng tham tàn, nói chuyện bằng lời với chúng như "nói với đầu gối", đối với bọn đón gió, không thể dùng những ngôn từ lịch sự, làm mất nhiều thời giờ mà lại không bao giờ có kết quả, tùy theo đối tượng để hành xử hầu không lầm lần nữa.
Đó là luật chơi trong bất cứ cuộc chiến, xung đột nào, nếu không muốn thất bại thì cứ "lịch sự với kẻ thù", như tinh thần quân tử Tàu, được nhồi nhét từ hàng ngàn năm đô hộ. Nên nhớ là việc vạch mặt bọn Việt Cộng, nằm vùng, đón gió với những ngôn từ thích hợp với bọn bất lương, đểu cán, gian manh nầy là điều cần làm, như dùng "đúng phụ tùng cho từng loại xe" chớ lấy phụ tùng xe Toyata mà ráp vô xe Honda là không ổn, như dùng kiếm chém đúng đối tượng thì mới diệt được gian, trừ bạo. Đây là thông điệp mạnh mẽ gởi đến những kẻ ngây thơ hay là giặc Cộng bị trúng đòn, nên la làng, chẳng lẽ ăn cướp kêu bằng Ông, Ngài ... con đĩ kêu bằng bà đĩ, tên đón gió gọi là ông đón gió thì ngôn ngữ Việt Nam bị đảng "dắt đi theo tấm bản chỉ đường" mất rồi.
Trương Minh Hòa
No comments:
Post a Comment