Wednesday, July 16, 2008

Cộng Đồng, Ông Là Ai ?

Nhã Nam

Khi còn trong nước trước năm 75, chúng ta thường nghe đến từ cộng đồng qua, cộng đồng người Hoa, sinh hoạt cộng đồng, trường tiểu học cộng đồng…nhưng không một ai quan tâm đến, vì bấy giờ cộng đồng chẳng có liên hệ và ảnh hưởng gì đến cuộc sống đời thừơng hằng ngày của mọi người. Từ cộng đồng chỉ thực sự được mọi người chú ý và quan tâm đến khi phải bỏ nước ra đi, không thể sống dưới chế độ cộng sản Hà Nội, để đến định cư tại một quốc gia mà ở đó, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn xa lạ với mình. Vì nhu cầu sống còn cho cuộc sống mới trong một xã hội mới, tất cả mọi người cùng sống quây quần bên nhau thành một công đồng để nuơng tựa và giúp đở lẫn nhau và cũng để bảo tồn những sắc thái đặc thù của dân tộc khi ở xứ lạ, quê người. Do đó , cộng đồng ở đây chỉ là hình ảnh của xã hội cũ được hình thành trong một môi trường mới, hay nói khác đi cộng đồng là nơi tập hợp tất cả mọi thành phần của xã hội: tôn giáo, chính trị, nghề nghiệp, địa phương… có chung một ngôn ngữ, mội nền văn hóa và một phong tục, tập quán.

Nhưng một số người, vì không nắm vững ý nghĩa của cộng đồng nên khi thấy trong cộng đồng nở rộ lên nhiều hội đoàn, đoàn thể: hội Cựu Quân Nhân, hội Đồng Hương Quảng Ngãi, hội Tranh Đấu Cho Nhân Quyền, Ủy Ban Bảo Vệ Chính Nghĩa Quốc Gia, hội HO, hội Diên Hồng, hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Đà Lạt, hội Cảnh Sát, hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Thủ Đức…thì cho rằng, cộng đồng không có sự đoàn kết mới nẩy sinh ra sự thể như vậy, do đó, dù có thiện chí, đã bi quan nên không màng đến việc đóng góp cho cộng đồng. Không, nhiều hội đoàn trong cộng đồng không có nghĩa là thiếu sự đoàn kết, sự có mặt của họ chỉ để biểu hiện lên nét sắc thái đặc biệt riêng của nhóm mình trong cộng đồng, nhưng họ vẫn là thành viên của cộng động. Sự kết hợp các hội đoàn lại thành một khối là trách nhiệm của Cộng Đồng và nếu chưa thực hiện được sự đoàn kết, có thể thời gian chưa đủ để đi đến kết quả hay do sự thiếu sót của một vài cá nhân nào đó trong ban lãnh đạo cộng đồng hoặc chưa có chương trình hoạt động phù hợp với cộng đồng chăng? Nếu được, sẽ tạo nên một sức mạnh vô song, cụ thể qua biến cố Trần Trường và chiến dịch Làm Sáng Màu Cờ đã và đang diễn ra khắp nơi trên toàn nước Mỹ.

Nắm vững về ý nghĩa của cộng đồng chưa đủ, chúng ta cần phải ý thức thế nào là sự đóng góp (ăn cơm nhà, vác ngà voi) cho cộng đồng nếu không, đây là mầm mống tạo ra sự bất đồng. Việc đóng góp cho cộng đồng, tùy theo hoàn cảnh của mỗi người sẽ được thể hiện dưới nhiều hình thức khác nhau. Người có điều kiện thuận tiện không vướng bận nhiều về gia đình thì năng nổ trực tiếp ra gánh vác việc cộng đồng nhưng không vì thế mà dèm pha những ai không dấn thân như mình là, trí thức trùm chăn, thiếu thiện chí, không có long hay ngại không về Việt Nam được…Họ không năng động dấn thân như mình, có thể vì hoàn cảnh gia đình chưa cho phép hay vì bản tính nhưng bù vào đó, họ đã cố gắng dạy dỗ con em trở thành niềm hãnh diện, niềm tự hào Vẻ Vang Dân Việt qua những Đinh Việt,Lữ Anh Thư,Lương Nguyệt Ánh, Trần thái Văn, Nguyễn Đạt….Như vậy sự dấn thân trực tiếp hay không trực tiếp không là điều quan trọng, điều quan trọng là kết quả của sự đóng góp.

Tránh được những điều trên chỉ là yếu tố cần nhưng chưa đủ cho việc kết hợp cộng đồng, để hội đủ điều kiện đủ, chúng ta nên tránh những sai sót vô tình hay cố ý sau:

Khi thấy cộng đồng, ngoài các công tác xã hội, đã và đang tham gia vào những buổi biểu tình chống văn hóa vận của cộng sản, đòi hỏi nhân quyền cho Việt Nam…một số người cho rằng ,cộng đồng làm chính trị, tôi không làm chính trị do đó tôi không muốn hoạt động với cộng đồng. Tại sao lại bảo mình không làm chính trị? Nếu không, sao không ở lại Việt Nam với cộng sản? Bỏ nơi chôn nhao, cắt rún ra đi (dù dưới hình thước nào) là, chúng ta đã bỏ phiếu bằng hai chân không chấp nhận chế độ công sản, đó là hành vi chính trị. Do đó khi lý luận tôi không tham gia vào những sinh hoạt cộng đồng vì cộng đồng làm chính trị không còn đứng vững nữa, vì đó chỉ là sự ngụy biện cho sự thiếu thiện chí hay không ý thức về câu nói của mình mà thôi.

Trong sinh hoạt cộng đồng đôi khi có nhiều vấn đề cần phải được đưa ra để thảo luận. Do thiện chí và sự hăng say của mọi người, buổi họp để thảo luận vấn đề càng lúc càng sôi nổi và gây cấn, bởi lẽ ai cũng muốn qua lý lẻ để binh vực cho ý kiến của mình là giải pháp đúng cho vấn đề, nếu được đem ra thi hành sau này. Rồi lời qua, tiếng lại đã làm sự bất đồng ý kiến càng lúc càng lớn lên mà chẳng ai chịu nhường ai để rồi đi đến tình trạng không thèm nhìn mặt nhau, đôi khi còn chụp mũ cho nhau nữa là đằng khác. Sự bất đồng không dừng tại đây, khi quyết định cuối cùng của đa số không đồng thuận với ý kiến của mình, thế là chẳng những không hợp tác mà còn phát biểu những điều linh tinh không mấy lợi cho cộng đồng hoặc tự đứng ra thành lập một hội đoàn khác để đối đầu. Đây là căn bệnh trầm kha của chúng ta: Cái Tôi, cái tôi là cái đáng thô bỉ (le Moi est haissable). Tại sao chúng ta không học hỏi tinh thần của các ứng cử viên của Mỹ? Trong lúc tranh cử họ đã tố lẫn nhau như mỗ bò, tưởng chừng như có thể giết nhau được nhưng đến hồi chung cuộc, kẻ bại đã chúc mừng và hứa sẽ hợp tác với kẻ thắng để phục vụ cho quyền lợi chung của đất nước.

Dấn thân vào sinh hoạt cộng đồng là để phục vụ cho lợi ích và quyền lợi của tập thể nhưng một vài cá nhân khi tham gia cộng đồng đã không vì mục tiêu chung nên khi nắm cộng đồng họ đã lợi dụng để phục vụ cho quyền lợi cá nhân hay phe nhóm. Tình trạng bè phái, phe nhóm này đã đẩy những người có thiện chí đã và đang tham gia xa dần với cộng đồng và đồng thời tạo nên một hình ảnh không mấy tốt đẹp về sự đoàn kết, thì còn uy tín đâu nữa để kêu gọi mọi người hổ trợ cộng đồng trong công cuộc đòi hỏi quyền lợi hay đấu tranh chống cộng ở tương lai.Hơn nữa ngoài vấn đề phe nhóm ra, khi hoạt động cộng đồng còn cần đến sự nhiệt tình nhưng sự nhiệt tình này cần phải được đặt đúng chỗ, nghĩa là người có nhiệt tình phải biết mình làm được gì và không làm đuợc gì để sau này nhận trách nhiệm phù hợp với khả năng của mình, nếu không ý thức được điều này, đôi khi đặt tự ái không đúng chỗ sẽ bị va chạm khi so sánh với những người đang có vai trò khác có vẽ trang trọng hơn rồi đâm ra chỉ trích và bất mãn để dẫn dần đến sự đỗ vỡ.

Là người Việt Nam tha phương đang sống ở xứ lạ quê người, ai lại không muốn cộng đồng của mình vững mạnh. Sự vững mạnh này sẽ tạo thế mạnh ở địa phương mình đang sinh sống. Từ thế mạnh đó, chúng ta sẽ đòi hỏi được những quyền lợi tất yếu cho cộng đồng Hãy nhìn lại, đã bao nhiêu năm qua, nếu so với quyền lợi của cộng đồng người Spanish nhận được từ phía chính quyền thì cộng đồng người Việt nhận chẳng bao nhiêu cả. Do đó, Cộng Đồng, Ông Là Ai chính là sức mạnh của sự đoàn kết cho nên những ai đã và đang có trách nhiệm với cộng đồng hãy bình tâm nhìn lại những sai sót của mình nếu có, rồi trong tinh thần chín bỏ làm mười để cùng ngồi lại với nhau trong tinh thần hài hòa , để tìm hiểu nhau thêm hầu tạo niềm thông cảm và gần gủi nhau hơn,để từ đó dẫn đến sự đoàn kết, vì ở chúng ta bất đồng nhưng không bất hòa. Nếu được như vậy, qua sức ép của lá phiếu bầu của chúng ta thì quyền lợi của cộng đồng sẽ không bị mất mát và cộng sản cũng như bọn tay sai nằm vùng sẽ không còn đất dụng võ nữa.

Nhã Nam


No comments:

Post a Comment