Bảo Giang
Lời người viết: Trưóc đây trong loạt bài “Sự yên lặng của HĐGMVN“ tôi rất trân quý và đánh gía rất cao sự yên lặng của HDGMVN trước những sự kiện ồn ào có liên quan đến vụ việc LM Nguyễn văn Lý và các vấn đề nhạy cảm về chính trị. Tôi đã trân quý sự yên lặng này như sự yên lặng của Đức Maria trên đường theo con đi chịu chết để giừ lấy đoàn chiên vẹn toàn. Rất nhiều người, kể cả những người không chấp nhận sự yên lặng của HĐGMVN vẫn không thể phản bác quan điểm của loạt bài này.
Nhưng nay, một sự kiện không nhỏ vừa xảy ra, sự kiện mà trước đây, người ta chỉ nghe nói, hoặc võ đoán về hướng đi với bắc bộ phủ của Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn. Nay thì không cần suy diễn nữa, bởi vì chính Ngài đã công khai hóa việc muốn dẹp bỏ cờ Vàng, là lá cờ biểu tượng cho một khát vọng Tự Do, Nhân Quyền, Công Lý của người Việt Nam, mà không phải chỉ có người tỵ nạn cộng sản Việt Nam, lúc bỏ nước ra đi vẫn hằng đem theo bên minh, mà toàn thể con dân Việt Nam, người còn sống cũng như đã chết, vẫn luôn mơ ước cho đất Mẹ có được ngày sống trong Tự Do, Dân Chủ Nhân Quyền, Công Lý. Bằng một văn thư chính thức, Ngài lên án ngọn cờ ấy đã … làm nghẽn con đường hiệp thông! Tệ hơn thế, Ngài còn ca nền văn hoá vô đạo, bất nhân, bất nghĩa của Việt cộng như một truyền thống văn hóa giá trị của dân tộc Việt … thì quả là một điều không thể chấp nhận được.
Dĩ nhiên, sự kiện này còn để lại nhiều hệ lụy cho vết thương chưa bao giờ lành. Tuy thế, tôi cũng không có ý định viết về chuyện này. Nhưng sáng nay, trong bài phúc âm, tôi được nghe lại lời của Chúa truyền dạy cho các môn đệ rằng ”Đừng sợ hãi, những điều gì thày truyền dạy các con trong đêm tối, các con hãy rao giảng giữa ban ngày … Và đừng sợ những kẻ chỉ có thể giết được phần thân xác nhưng không bao giờ có thể giết được linh hồn của các con” ( Mt 10. 26-30). Theo đó tôi buộc tôi phải viết. Viết theo tiếng nói của công tâm, còn việc mất lòng ai hay được lòng ai thì đó không phải là vấn đề của tác giả nữa.
Trân trọng.
“người mẹ VN, lúc mặc áo vàng (cờ vàng) lúc mặc áo đỏ (cờ đỏ), lúc mặc áo lành, lúc áo rách, vẫn là người mẹ đã dày công sinh thành dưỡng dục con dân VN, vẫn là người mẹ đã để lại cho dân tộc VN một di sản vô giá. Di sản đó là truyền thống văn hóa của dân tộc VN, một nền văn hóa khá phong phú với những giá trị tinh thần và đạo đức. ĐHY Phạm Minh Mẫn. (Hết trích).
Kính thưa qúy độc giả,
Kính thưa Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn,
Đọc xong đoạn thư ngắn này, tôi thực sự không muốn tham gia bàn luận, càng không muốn viết một chữ nào về sự kiện tôi tạm gọi là “Sự cố Hồng Y Phạm Minh Mẫn“ trong vụ việc Ngài cảnh tỉnh sự kiện Cờ Vàng xuát hiện trong ngày World Youth Day tại Úc. Hơn thế, Ngài còn nặng lời cho rằng sự xuất hiện của những lá cờ Vàng trong ba kỳ đại hội trước đây tại Pháp, Đức, Canada đã làm nghẽn lối con đường hiệp thông của giới trẻ Việt Nam. Nhưng rút cuộc, tôi lại phải viết lên đôi dòng. Những dòng chữ vì nghĩa đồng bào cũng như vì nền văn hóa của dân tộc Việt Nam!
I. Vì đồng bào, những người di cư, di tản, vượt biên, vượt biển. Những người không kịp di cư, di tản và những người không có phương tiện hoặc không thể vượt biên, vượt biển khi bọn cộng sản tràn vào và chiếm đóng trên quê hương Việt Nam, nay còn sống hay đã chết.
Như có một giọt nước mắt bỗng dưng chảy lăn xuống trên mặt tôi. Tôi nhớ đến họ, tôi mủi lòng. Rồi tôi nhớ đến hai Vị Giám Mục khả kính của Giáo hội Công Giáo Việt Nam là Đức cố Giám Mục Lê Hữu Từ và Đức Cố Giám Mục Phạm Ngọc Chi, cùng với nhiều quý Linh Mục, tu sỹ đạo đức thánh thiện, trong đó có cha sở của tôi suốt một đời lao tâm khổ tứ. Các Ngài lao tâm khổ tứ bởi vì, trước là muốn cho con chiên, bổn đạo của mình được hưởng lấy phần Tự Do, Nhân Bản, Công Lý trong đời sống, sau là được tự do trong việc giữ gìn đạo thánh Chúa, nên đã không quản ngại gian lao khi dẫn dắt đoàn chiên vào nam. Trong những vị ấy, có Người đã về nhà Cha trước khi Việt cộng mò vào nam năm 1975. Có Người lại giật nẩy mình lên khi thấy cái đôi dép râu bước vào khuôn viên nhà thờ rồi mới về với Chúa trong lo âu không biết cuộc đời của đoàn chiên kia sẽ ra sao? Rồi lại có Vị thì đã chết trong nhà tù với vòng gông cùm của cộng sản như Linh Mục Nguyễn Huy Chuơng, Linh Mục Hoàng Qùynh … đều mơ ước chữ Tự Do Nhân Quyền và Công Lý cho con dân Việty Nam. Những niềm mơ ước của họ nay đã bị kết án là làm nghẽn đường hiệp thông rồi hay sao? Tại sao thế nhỉ?
Viết đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện đức Thánh Cha Gioan Phaolo Đệ Nhị, khi Ngài vế thăm quê hương Ba Lan, Ngài nắm lấy tay Lech Walecca mà dẫn đi lên đường chính nghĩa. Chính nhờ sức mạnh từ nơi Đức Thánh Cha Giooan Phao Lô Đệ Nhị mà Ba Lan nói riêng, và toàn khối cộng sản Đông Âu và Liên Sô nói chung đã sụp đổ. Toàn thể thế giới như đã nhảy mừng, reo vui khi chế độ cộng sản toàn cầu đổ xuống âm phủ. Nhưng nay thì chuyện đời bỗng dưng trớ trêu và thật là may cho Đức Thánh Cha quá, Chúa đã gọi Ngài về sớm, chứ nếu Ngài còn sống đến hôm nay thì chắc Ngài cũng bị Đức Hồng Y Minh Mẫn ra cho bản án là đã làm nghẽn đường hay làm tan nát sự hiệp thông đấy nhỉ?
Chuyện ấy đã xa, mới đây, Đức Tổng Hà Nội đã kêu gọi đoàn chiên đến cầu nguyện trong hoà bình để đòi lại Công Lý, đòi lại phần đất của nhà chung đã bị bọn Việt cộng chiếm đoạt từ mấy chục năm qua. Nhiều nơi giáo dân phấn khởi nghe theo lời cha chung, kéo nhau về hoặc cùng hiệp chung một lời ý cầu. Riêng toà tổng Sài gòn do Đức Hồng Y trấn nhiệm thì lặng như thóc ngâm. Cho đến nay, sau bài viết của Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, người dân mới bàng hoàng để biết và suy ra rằng, đòi lại Công Lý như thế là đang làm nghẽn đường hiệp thông đấy! Ngài yên lặng là phải phép lắm!
Vậy, Không biết việc giáo dân Hà Nội tập trung đến Toà Khâm Xứ cũ để đọc kinh cầu nguyện trong hòa bình theo lời kêu mời của Đức Tổng Giám Mục Hà Nội để đòi lại Công Lý có phải là một “thói đời đối kháng“ mà ngài nhắc đến không, thưa Ngài?
Thưa quý anh hồn tướng sỹ trận vong, quý anh hồn các thần lương tướng của non sông Việt. Những anh tài của non sông như quý tướng Đỗ Cao Trí, Nguyễn Viết Thanh … Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng, Pham văn Phú, Lê đăng Vỹ, Trần văn Hai … Máu xương của quý vị đã đổ ra trên non sông Việt để bảo vệ cho màu cờ sắc áo, để bảo vệ cho người dân được hưởng tự do an vui lạc nghiệp, là một ơn nghĩa vô cùng lớn lao cho toàn dân Việt. Nhưng nay, khéo mà bị coi như công … Dã Tràng, nếu không muốn nói là đã bị Đức Hồng y Phạm Minh Mẫn chính thức lên án rồi đấy. Lý do của sự việc kết án là? Bởi vì việc làm của quý tướng sỹ trận vong, của các anh hồn tử đã bảo vệ cho non sông Việt được tươi thắm trong Tự Do Công Bằng và Nhân Bản lúc trước là … làm nghẽn đường hiệp thông! Bởi vì nếu không có sự hy sinh cao qúy của qúy vị giữ lấy màu cờ sắc áo ở miền nam mấy chục năm, để chính Đức Hồng Y hưởng lợi là có được tự do đi học, đi tu và rồi lên tới phẩm hàm Hồng Y của Giáo Hội Công Giáo thì đã …. hiệp thông lâu rồi, Ngài cần gì phải đi học!
Lại đến những người vượt biên bượt biển, di tản còn sống hay đã chết nữa. Qúy vị có biết là giơ cao lá cờ ấy lên trong những nơi công cộng, trước khách ngoại như thế là ... làm nghẽn đường hiệp thông không đấy? Ai bảo thế? Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn đấy! Không ở nhà để hiệp thông còn đi tỵ nạn làm gì?
Thế mới biết, chữ viết của Ngài còn sắc và lạnh lùng hơn đường dao mã tấu!
II. Vì nền Văn Hóa của dân tộc Việt.
Thưa Đức Hồng Y khả kính,
Nếu Ngài cho rằng đoạn văn này Ngài viết là đúng với lương tâm và nhận xét của Ngài, kính xin Ngài vui lòng chứng minh cho, không những chỉ cho con chiên bổn đạo của Ngài, mà cả Quốc Dân Việt Nam biết là truyền thống văn hóa của Việt cộng trong suốt mấy chục năm qua trên đất nước Việt là truyền thống nào và giá trị của chúng ra sao?
Phần chúng tôi, những con dân Việt nam thì tất cả đều thấy rõ một điều là: Kể từ ngày 03-02- 1930, Việt Minh cộng sản gọi tắt là bọn Việt cộng đã đem và gieo rắc vào Việt Nam một nền văn hóa vô luân, bạo ngườc, bất nhân và phi pháp.
1. Cuộc đấu tố vô đạo, bất nhân
Nhờ văn hóa dép râu, nón cối, bịt mắt, bịt mặt của Việt cộng, người dân Việt Nam mới biết đến Đại Từ đấu tố. Hơn thế, được chúng giáo dục và rồi cùng buộc nhau đi vào cuộc người đấu tố người. Trong cuộc đấu tố, việc gõ cửa, bịt mắt người dẫn đi ban đêm rồi cắt cổ, giết người vùi xuống sông hồ, ao tù có thể còn là chuyện … nhỏ, nhưng chủ trương tiêu diệt nền luân lý đạo nghĩa trong làng xóm Việt Nam chắc không phải là chuyện nhỏ đâu thưa Ngài. Nhưng đó chính là một sách lược khởi động nền văn hóa vô luân, bất nhân của Hồ của cộng đấy.
Khi tôi viết lại những điều này, có thể Đức Hồng Y sẽ trách là tại sao tôi cứ nhắc lại cái tội ác của Việt cộng mãi, thay vì quên nó đi để mà hiệp thông? Xin thưa với Ngài rằng. Tội tổ tông truyền không biết là có từ bao giờ nhỉ?, mà đến hôm nay vẫn còn truyền lại cho chúng tôi và con cháu chúng tôi. Đã thế, không tự nhiên mà được khỏi tôi tổ tông truyền đâu, nhưng phải qua phép Thánh Tấy cơ đấy!. Theo đó, xin Ngài nhìn xem, bọn dã nhân Việt cộng đã có bao giờ công khai xin lỗi đồng bào tôi vì những điều vô đạo chúng đã thực hiện trong suốt mấy chục năm qua chưa.? Hình như chẳng có ai nhìn thấy cái dấu chỉ là chúng sẽ xin lỗi đồng bào vì những hành động dã nhân giết người ấy.
Vậy, cuộc bạo hành luân lý ấy là giá trị tinh thần và đạo đức của Việt cộng mà con dân Việt Nam phải đề cao chăng?
2. Cuộc tuyên truyền và thuật áp dụng nền văn hóa vô luân.
Ngày xưa, một đứa trẻ từ khi còn nằm nôi đã thấm nhuần tình nghĩa đồng bào theo những bài ca dao:
- Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra,
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn đạo hiếu mới là đạo con
Hoặc là
- Bầu ơi thương lấy bí cùng,
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn
Nhưng từ sau năm 1954 ở miền bắc, và miền nam sau 1975, khi vào nhà trường, trẻ được giáo dục về nền luân lý và nhân bản con ngưòi ra sao? Ngài có thấy chúng mở sách và dạy dỗ cho trẻ truyền thống đồng loại phải biết bao bọc lẫn nhau theo tình huynh đệ, nghĩa đồng bào hay không? Ngài có thấy chúng dạy Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín Trung cho trẻ hay không? Ngài có thấy chúng nói đến chữ luân lý và công bằng xã hội hay không? Hay Ngài chỉ thấy đâu đâu chúng cũng o ép và dạy trẻ theo gương “bác Hồ“ vĩ đại. Mà cái gương vĩ đại của Hồ chí Minh là cài gương nào nhỉ?
a. Gương bất hiếu, vô gia đình chăng?
Áo rách giữ lấy lề, cổ nhân đã dạy thế. Và có lẽ, người dân Việt từ bắc chí nam, dù nghèo khó, hay giàu sang cũng đều có một điểm giống nhau là giữ lấy chữ hiếu làm đạo con trong nhà trong những ngày giỗ chạp tết nhất cho ông bà cha mẹ. Nhưng Hồ chí Minh, tên cầm đầu của cái tổ chức dã nhân cộng sản. Kẻ huyênh hoang là vì dân vì nước và cũng chính là kẻ đẻ ra cái nền văn hóa Việt cộng vô luân ấy không còn biết đến cha mẹ mình là ai, rồi họ sống chết ra sao? Phận làm con không làm được một ngày giỗ chạp cho cha mẹ, thì luân lý ở đâu, đạo đức làm người ở đâu, mà Ngài lại bảo rằng mẹ mìn Việt cộng đã dày công dưỡng dục và đem vào xã hội Việt Nam một “di sản vô giá, di sản ấy là một truyền thống văn hóa khá phong phú với những giá trị tinh thần và đạo đức” ?
Ấy là chưa kể đến một văn học vô phụ vô phu của Việt cộng do Tố Hữu làm lãnh đạo và cổ võ cho giống nòi Việt làm nô lệ là:
- “Thương cha thương mẹ, thương chồng,
Thương mình thương một thương ông thương mười”
Tưởng ông là ai. Không ngờ lại là tên đồ tể Stalin, kẻ mà dân Liên Sô đã treo cổ lên vào năm 1989 khi chế độ tàn bạo vô luân của y đổ xuống âm phủ. Thật tởm qúa!
b. Hay là gương trộm cướp?
Khi sang Pháp thì Nguyễn Tất Thành đi cướp lấy cái tên Nguyễn Ái Quốc là tên viết chung trên báo của nhiều người. Vào tù thì nghề đi ăn cướp vặt càng tinh vi hơn. Cuốn sách Ngục Trung Thư có phải là của Hồ không? Rõ ràng là không phải, ấy thế mà Hồ cũng sang đoạt tài sản ttri tuệ của người khác và được bọn lưu manh Việt cộng ra sức chà bóng! Gương trộm cướp này có phải là truyền thống giá trị Văn Hóa không thưa Ngài?
C. Hay là noi theo gương bất nhân, bất nghĩa của Hồ?
Có phải cuộc đấu tố vô đạo giết chết hơn 60 ngàn người dân miền bắc, không còn kể đến chữ Nhân chữ Nghĩa là truyền thống văn hóa vô gía chăng? Sự thật, chỉ riêng vụ án đấu tố bà Nguyễn thị Lan, là người mà có thể nói là toàn bộ cái trung ương đầu tiên của chúng, từ Hồ chí Minh, đến Đặng xuân Khu, Phạm văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Trần Quốc Hoàn. Lê Duẩn … đều đến ăn ở lê la ở nhà bà và nương nhờ bà giúp đỡ. Nhưng ngay khi cái gọi là kháng chiến ấy thành công, chúng đã lôi bà ra đấu tố và làm thịt vào năm 1955 đã đủ nói lên toàn bộ cái bất nhân, bất nghĩa của đám vô loại này rồi. Những bất nhân, vô đạo này lại được coi là truyền thống văn hóa có giá trị về mặt tinh thần và đạo đức chăng, thưa Ngài? Hãi qúa!
3. Cuộc bịt mặt vĩ đại
Bằng những cú lừa vĩ đại của thế kỷ, Hồ và Việt cộng đã đẩy toàn bộ Quốc Dân Việt Nam vào vòng chết để chúng mưu cầu mục đích xích hóa dân ta vào vòng nô lệ đỏ.
A . Cú lừa thứ nhất:
Chiêu bài chống Tây để giải phóng dân tộc! Hầu như chả còn mỹ từ nào hay hơn thế nữa để lừa phỉnh biết bao tầng lớp, từ sỹ phu cho đến anh công nhân, nông dân nổi lên đánh đuổi ngoại xâm. Những tưởng là dân ta sẽ được độc lập tự do và nhân phẩm con người không còn bị chà đạp như dưới thời thằng tây đô hộ. Kết qủa ra sao thưa Ngài? Có phải là cái vòng ngoại xâm vừa được bẻ gẫy thì toàn dân phải đeo lấy cái ách cộng sản còn nặng nề và tàn độc hơn ngàn lần cái kìm kẹp của ngoại xâm không? Dưới ách đô hộ của thực dân thì người dân rên xiết lầm than. Nay dưới cách ách của Việt cộng thì chẳng còn phải rên xiết và lầm than nữa. Bởi vì, người chưa kịp rên la thì chúng đã giết chết rồi thì còn ai đâu nữa mà rên với xiết.
Xem thế thì cái ác độc của thằng Tây chả thấm gì cái tàn bạo của Hồ của Cộng nhỉ?
B. Cú lừa thứ hai: Đánh Mỹ cứu nước?
Nay chiêu bài đánh Mỹ cứu nước ra sao rồi thưa Ngài? Từ những tên cán gộc Kiệt, Khải, Dũng , Triết ngày đêm lê la đến nhà Mỹ để van nài xin ăn, xin ngoại giao. Nếu Mỹ ngoảnh mặt làm ngơ thì chúng ăn không ngon ngủ không yên, vậy thì cái liêm sỉ của “Việt cộng chống Mỹ cứu nước“ ở đâu? và xương máu của biết bao nhiêu người chết vì cái chiêu bài ấy nay ra sao? Nghe nói rất nhiều những anh hùng của ngày ấy nay lại là dân oan lang thang trên bình diện cả nước đấy thưa Ngài. Rồi khi đọc danh sách dân oan thì thấy toàn là tên của các cha mẹ, phụ huynh của các chiến sĩ anh hùng đánh Mỹ, chống Pháp cứu nước đấy thưa Ngài.
Không biết có cái chiến thắng nào lại hèn mạt như cái chiến thắng ấy không thưa Ngài?
C. Cú lừa thứ ba Tự Do Nhân Quyền Công Lý?
Thưa Ngài ở Việt Nam ngày nay có Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền và Công Lý không nhỉ? Tôi tin rằng Ngài sẽ bảo là có. Như thế, chắc chuyện Giáo Trình huấn luyện các chủng sinh Đại Chủng Viện Sài Gòn hiện nay, mà người ta đồn rằng phải được Việt cộng duyệt xét trước là không có thật đâu nhỉ? Tổng Giáo Phận Sài Gòn muốn nhận bao nhiêu người nhập học mà chả được, cần gì phải xin phép VC?
Rồi không biết cái tấm hình Linh Mục Lý bị bịt miệng giữa toà như thế là có thật không nhỉ, hay lại là cái bọn xấu nó ghép phim đấy? Ngài đã nhìn thấy tấm hình …. “nghịch Lý” ấy bao giờ chưa, thưa Ngài ?
Để trả lời những thắc mắc trên, tôi xin trích lại đây một đoạn phát biểu của đại biểu Trần Quốc Thuận, phó chủ nhiệm quốc hội khóa X của Việt cộng để xem sự việc ra sao? Trần Quốc Thuận công bố:
“Ngày nay người ta phải nói dối nhau mà sống … Nói dối lâu ngày thành thói quen. Thói quen lâu ngày thành đạo đức, mà cái đạo đức ấy là rất mất đạo đức, nhưng nó lại là đạo đức của xã hội (Việt cộng). Trích bài phỏng vấn trên Vnexpress 10-2006,
Trong hai đoạn trích của bài viết này. Một của Ngài, một của cán gộc Trần quốc Thuận, không biết ai là người đã nói lên sự thật?
Ngài thì cho rằng: Việt cộng đã dày công dưỡng dục và đem vào nhà Việt Nam một nền văn hóa phong phú và có giá trị tinh thần và đạo đức!
Trong khi đó, Trần quốc Thuận lại thẳng thắn nhìn nhận rằng: Ngày nay người ta phải nói dối nhau mà sống, nói dối lâu ngày thành thói quen, thói quen lâu ngày thành đạo đức, mà cái đạo đức ấy là đạo đức cách mạng (của Việt cộng). Như thế, theo Trần quốc Thuận, cái xã hội Việt cộng ấy không có nền tảng luân lý và đạo đức mà chỉ có dối trá.
Phần Ngài, không biết phải giải thích thế nào khi Ngài đánh gía đó là một nền văn hóa có gía trị tinh thần và đạo đức?
Kính thưa qúy độc giả,
Kính thưa Đức Hồng Y
Viết lắm thì nhiều khi cũng giống như nước đổ lá môn, nhưng không viết thì không được. Để kết:
Tôi xin thưa rằng: Tôi lấy làm tiếc, tiếc qúa. Tiếc cho vị thế của Ngài. Bởi lẽ, Ngài đã sống, sống trong đạo cao trọng vọng mà không theo kịp một tấm gương can trường của thời đại mà Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phao Lô Đệ Nhị đã dẫn đường. Đó là việc Ngài sống anh dũng giữa lòng Cộng Sản. Rồi chính Ngài đã nắm tay Lech Walesa để mở đường cho Công Lý tiêu diệt toàn bộ cộng sản ở Ba Lan nói riêng, và ở Đông Âu cũng như chính cái nôi Liên Sô nói Chung. Tấm gương can trường vĩ đại ấy, Ngài đã không có gan để theo, thiết tưởng cũng nên giữ im lặng qua ngày thì tốt hơn. Ai ngờ Ngài lại đi nói tiếng nói của cộng quyền mà hòng bóp nghẹt một lá cờ là niềm mơ ước cuối cùng của đồng bào mình thì qủa là một điều rất lạ, nếu như không muốn nói là quái lạ! Lòng dân không phục, nếu như không muốn nói là oán vọng!
Vì thế, tôi tiếc. Tiếc vì, phải chi Ngài nói được một câu: Cái lá cờ đỏ sao sàng ấy đã làm nghẽn đường hiệp thông của dân tộc Việt Nam mấy chục năm qua. Sau đó, Ngài đến thăm Nguyễn văn Đài, Lê thị Công Nhân, LM Nguyễn văn Lý thì có lẽ Ngài đã trở thành một vị Anh Hùng cứu dân cứu nước rồi, chứ có đâu lại phải nghe tiếng bấc tiếng chì như hôm nay.
Thế mới biết, lằn ranh của Võ Mục Vương và Tần Cối chỉ cách nhau bằng một cách nhìn, một hành động, mà không phải vì lớp áo hay cái mũ.
Bảo Giang
Lời người viết: Trưóc đây trong loạt bài “Sự yên lặng của HĐGMVN“ tôi rất trân quý và đánh gía rất cao sự yên lặng của HDGMVN trước những sự kiện ồn ào có liên quan đến vụ việc LM Nguyễn văn Lý và các vấn đề nhạy cảm về chính trị. Tôi đã trân quý sự yên lặng này như sự yên lặng của Đức Maria trên đường theo con đi chịu chết để giừ lấy đoàn chiên vẹn toàn. Rất nhiều người, kể cả những người không chấp nhận sự yên lặng của HĐGMVN vẫn không thể phản bác quan điểm của loạt bài này.
Nhưng nay, một sự kiện không nhỏ vừa xảy ra, sự kiện mà trước đây, người ta chỉ nghe nói, hoặc võ đoán về hướng đi với bắc bộ phủ của Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn. Nay thì không cần suy diễn nữa, bởi vì chính Ngài đã công khai hóa việc muốn dẹp bỏ cờ Vàng, là lá cờ biểu tượng cho một khát vọng Tự Do, Nhân Quyền, Công Lý của người Việt Nam, mà không phải chỉ có người tỵ nạn cộng sản Việt Nam, lúc bỏ nước ra đi vẫn hằng đem theo bên minh, mà toàn thể con dân Việt Nam, người còn sống cũng như đã chết, vẫn luôn mơ ước cho đất Mẹ có được ngày sống trong Tự Do, Dân Chủ Nhân Quyền, Công Lý. Bằng một văn thư chính thức, Ngài lên án ngọn cờ ấy đã … làm nghẽn con đường hiệp thông! Tệ hơn thế, Ngài còn ca nền văn hoá vô đạo, bất nhân, bất nghĩa của Việt cộng như một truyền thống văn hóa giá trị của dân tộc Việt … thì quả là một điều không thể chấp nhận được.
Dĩ nhiên, sự kiện này còn để lại nhiều hệ lụy cho vết thương chưa bao giờ lành. Tuy thế, tôi cũng không có ý định viết về chuyện này. Nhưng sáng nay, trong bài phúc âm, tôi được nghe lại lời của Chúa truyền dạy cho các môn đệ rằng ”Đừng sợ hãi, những điều gì thày truyền dạy các con trong đêm tối, các con hãy rao giảng giữa ban ngày … Và đừng sợ những kẻ chỉ có thể giết được phần thân xác nhưng không bao giờ có thể giết được linh hồn của các con” ( Mt 10. 26-30). Theo đó tôi buộc tôi phải viết. Viết theo tiếng nói của công tâm, còn việc mất lòng ai hay được lòng ai thì đó không phải là vấn đề của tác giả nữa.
Trân trọng.
“người mẹ VN, lúc mặc áo vàng (cờ vàng) lúc mặc áo đỏ (cờ đỏ), lúc mặc áo lành, lúc áo rách, vẫn là người mẹ đã dày công sinh thành dưỡng dục con dân VN, vẫn là người mẹ đã để lại cho dân tộc VN một di sản vô giá. Di sản đó là truyền thống văn hóa của dân tộc VN, một nền văn hóa khá phong phú với những giá trị tinh thần và đạo đức. ĐHY Phạm Minh Mẫn. (Hết trích).
Kính thưa qúy độc giả,
Kính thưa Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn,
Đọc xong đoạn thư ngắn này, tôi thực sự không muốn tham gia bàn luận, càng không muốn viết một chữ nào về sự kiện tôi tạm gọi là “Sự cố Hồng Y Phạm Minh Mẫn“ trong vụ việc Ngài cảnh tỉnh sự kiện Cờ Vàng xuát hiện trong ngày World Youth Day tại Úc. Hơn thế, Ngài còn nặng lời cho rằng sự xuất hiện của những lá cờ Vàng trong ba kỳ đại hội trước đây tại Pháp, Đức, Canada đã làm nghẽn lối con đường hiệp thông của giới trẻ Việt Nam. Nhưng rút cuộc, tôi lại phải viết lên đôi dòng. Những dòng chữ vì nghĩa đồng bào cũng như vì nền văn hóa của dân tộc Việt Nam!
I. Vì đồng bào, những người di cư, di tản, vượt biên, vượt biển. Những người không kịp di cư, di tản và những người không có phương tiện hoặc không thể vượt biên, vượt biển khi bọn cộng sản tràn vào và chiếm đóng trên quê hương Việt Nam, nay còn sống hay đã chết.
Như có một giọt nước mắt bỗng dưng chảy lăn xuống trên mặt tôi. Tôi nhớ đến họ, tôi mủi lòng. Rồi tôi nhớ đến hai Vị Giám Mục khả kính của Giáo hội Công Giáo Việt Nam là Đức cố Giám Mục Lê Hữu Từ và Đức Cố Giám Mục Phạm Ngọc Chi, cùng với nhiều quý Linh Mục, tu sỹ đạo đức thánh thiện, trong đó có cha sở của tôi suốt một đời lao tâm khổ tứ. Các Ngài lao tâm khổ tứ bởi vì, trước là muốn cho con chiên, bổn đạo của mình được hưởng lấy phần Tự Do, Nhân Bản, Công Lý trong đời sống, sau là được tự do trong việc giữ gìn đạo thánh Chúa, nên đã không quản ngại gian lao khi dẫn dắt đoàn chiên vào nam. Trong những vị ấy, có Người đã về nhà Cha trước khi Việt cộng mò vào nam năm 1975. Có Người lại giật nẩy mình lên khi thấy cái đôi dép râu bước vào khuôn viên nhà thờ rồi mới về với Chúa trong lo âu không biết cuộc đời của đoàn chiên kia sẽ ra sao? Rồi lại có Vị thì đã chết trong nhà tù với vòng gông cùm của cộng sản như Linh Mục Nguyễn Huy Chuơng, Linh Mục Hoàng Qùynh … đều mơ ước chữ Tự Do Nhân Quyền và Công Lý cho con dân Việty Nam. Những niềm mơ ước của họ nay đã bị kết án là làm nghẽn đường hiệp thông rồi hay sao? Tại sao thế nhỉ?
Viết đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện đức Thánh Cha Gioan Phaolo Đệ Nhị, khi Ngài vế thăm quê hương Ba Lan, Ngài nắm lấy tay Lech Walecca mà dẫn đi lên đường chính nghĩa. Chính nhờ sức mạnh từ nơi Đức Thánh Cha Giooan Phao Lô Đệ Nhị mà Ba Lan nói riêng, và toàn khối cộng sản Đông Âu và Liên Sô nói chung đã sụp đổ. Toàn thể thế giới như đã nhảy mừng, reo vui khi chế độ cộng sản toàn cầu đổ xuống âm phủ. Nhưng nay thì chuyện đời bỗng dưng trớ trêu và thật là may cho Đức Thánh Cha quá, Chúa đã gọi Ngài về sớm, chứ nếu Ngài còn sống đến hôm nay thì chắc Ngài cũng bị Đức Hồng Y Minh Mẫn ra cho bản án là đã làm nghẽn đường hay làm tan nát sự hiệp thông đấy nhỉ?
Chuyện ấy đã xa, mới đây, Đức Tổng Hà Nội đã kêu gọi đoàn chiên đến cầu nguyện trong hoà bình để đòi lại Công Lý, đòi lại phần đất của nhà chung đã bị bọn Việt cộng chiếm đoạt từ mấy chục năm qua. Nhiều nơi giáo dân phấn khởi nghe theo lời cha chung, kéo nhau về hoặc cùng hiệp chung một lời ý cầu. Riêng toà tổng Sài gòn do Đức Hồng Y trấn nhiệm thì lặng như thóc ngâm. Cho đến nay, sau bài viết của Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, người dân mới bàng hoàng để biết và suy ra rằng, đòi lại Công Lý như thế là đang làm nghẽn đường hiệp thông đấy! Ngài yên lặng là phải phép lắm!
Vậy, Không biết việc giáo dân Hà Nội tập trung đến Toà Khâm Xứ cũ để đọc kinh cầu nguyện trong hòa bình theo lời kêu mời của Đức Tổng Giám Mục Hà Nội để đòi lại Công Lý có phải là một “thói đời đối kháng“ mà ngài nhắc đến không, thưa Ngài?
Thưa quý anh hồn tướng sỹ trận vong, quý anh hồn các thần lương tướng của non sông Việt. Những anh tài của non sông như quý tướng Đỗ Cao Trí, Nguyễn Viết Thanh … Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng, Pham văn Phú, Lê đăng Vỹ, Trần văn Hai … Máu xương của quý vị đã đổ ra trên non sông Việt để bảo vệ cho màu cờ sắc áo, để bảo vệ cho người dân được hưởng tự do an vui lạc nghiệp, là một ơn nghĩa vô cùng lớn lao cho toàn dân Việt. Nhưng nay, khéo mà bị coi như công … Dã Tràng, nếu không muốn nói là đã bị Đức Hồng y Phạm Minh Mẫn chính thức lên án rồi đấy. Lý do của sự việc kết án là? Bởi vì việc làm của quý tướng sỹ trận vong, của các anh hồn tử đã bảo vệ cho non sông Việt được tươi thắm trong Tự Do Công Bằng và Nhân Bản lúc trước là … làm nghẽn đường hiệp thông! Bởi vì nếu không có sự hy sinh cao qúy của qúy vị giữ lấy màu cờ sắc áo ở miền nam mấy chục năm, để chính Đức Hồng Y hưởng lợi là có được tự do đi học, đi tu và rồi lên tới phẩm hàm Hồng Y của Giáo Hội Công Giáo thì đã …. hiệp thông lâu rồi, Ngài cần gì phải đi học!
Lại đến những người vượt biên bượt biển, di tản còn sống hay đã chết nữa. Qúy vị có biết là giơ cao lá cờ ấy lên trong những nơi công cộng, trước khách ngoại như thế là ... làm nghẽn đường hiệp thông không đấy? Ai bảo thế? Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn đấy! Không ở nhà để hiệp thông còn đi tỵ nạn làm gì?
Thế mới biết, chữ viết của Ngài còn sắc và lạnh lùng hơn đường dao mã tấu!
II. Vì nền Văn Hóa của dân tộc Việt.
Thưa Đức Hồng Y khả kính,
Nếu Ngài cho rằng đoạn văn này Ngài viết là đúng với lương tâm và nhận xét của Ngài, kính xin Ngài vui lòng chứng minh cho, không những chỉ cho con chiên bổn đạo của Ngài, mà cả Quốc Dân Việt Nam biết là truyền thống văn hóa của Việt cộng trong suốt mấy chục năm qua trên đất nước Việt là truyền thống nào và giá trị của chúng ra sao?
Phần chúng tôi, những con dân Việt nam thì tất cả đều thấy rõ một điều là: Kể từ ngày 03-02- 1930, Việt Minh cộng sản gọi tắt là bọn Việt cộng đã đem và gieo rắc vào Việt Nam một nền văn hóa vô luân, bạo ngườc, bất nhân và phi pháp.
1. Cuộc đấu tố vô đạo, bất nhân
Nhờ văn hóa dép râu, nón cối, bịt mắt, bịt mặt của Việt cộng, người dân Việt Nam mới biết đến Đại Từ đấu tố. Hơn thế, được chúng giáo dục và rồi cùng buộc nhau đi vào cuộc người đấu tố người. Trong cuộc đấu tố, việc gõ cửa, bịt mắt người dẫn đi ban đêm rồi cắt cổ, giết người vùi xuống sông hồ, ao tù có thể còn là chuyện … nhỏ, nhưng chủ trương tiêu diệt nền luân lý đạo nghĩa trong làng xóm Việt Nam chắc không phải là chuyện nhỏ đâu thưa Ngài. Nhưng đó chính là một sách lược khởi động nền văn hóa vô luân, bất nhân của Hồ của cộng đấy.
Khi tôi viết lại những điều này, có thể Đức Hồng Y sẽ trách là tại sao tôi cứ nhắc lại cái tội ác của Việt cộng mãi, thay vì quên nó đi để mà hiệp thông? Xin thưa với Ngài rằng. Tội tổ tông truyền không biết là có từ bao giờ nhỉ?, mà đến hôm nay vẫn còn truyền lại cho chúng tôi và con cháu chúng tôi. Đã thế, không tự nhiên mà được khỏi tôi tổ tông truyền đâu, nhưng phải qua phép Thánh Tấy cơ đấy!. Theo đó, xin Ngài nhìn xem, bọn dã nhân Việt cộng đã có bao giờ công khai xin lỗi đồng bào tôi vì những điều vô đạo chúng đã thực hiện trong suốt mấy chục năm qua chưa.? Hình như chẳng có ai nhìn thấy cái dấu chỉ là chúng sẽ xin lỗi đồng bào vì những hành động dã nhân giết người ấy.
Vậy, cuộc bạo hành luân lý ấy là giá trị tinh thần và đạo đức của Việt cộng mà con dân Việt Nam phải đề cao chăng?
2. Cuộc tuyên truyền và thuật áp dụng nền văn hóa vô luân.
Ngày xưa, một đứa trẻ từ khi còn nằm nôi đã thấm nhuần tình nghĩa đồng bào theo những bài ca dao:
- Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra,
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn đạo hiếu mới là đạo con
Hoặc là
- Bầu ơi thương lấy bí cùng,
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn
Nhưng từ sau năm 1954 ở miền bắc, và miền nam sau 1975, khi vào nhà trường, trẻ được giáo dục về nền luân lý và nhân bản con ngưòi ra sao? Ngài có thấy chúng mở sách và dạy dỗ cho trẻ truyền thống đồng loại phải biết bao bọc lẫn nhau theo tình huynh đệ, nghĩa đồng bào hay không? Ngài có thấy chúng dạy Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín Trung cho trẻ hay không? Ngài có thấy chúng nói đến chữ luân lý và công bằng xã hội hay không? Hay Ngài chỉ thấy đâu đâu chúng cũng o ép và dạy trẻ theo gương “bác Hồ“ vĩ đại. Mà cái gương vĩ đại của Hồ chí Minh là cài gương nào nhỉ?
a. Gương bất hiếu, vô gia đình chăng?
Áo rách giữ lấy lề, cổ nhân đã dạy thế. Và có lẽ, người dân Việt từ bắc chí nam, dù nghèo khó, hay giàu sang cũng đều có một điểm giống nhau là giữ lấy chữ hiếu làm đạo con trong nhà trong những ngày giỗ chạp tết nhất cho ông bà cha mẹ. Nhưng Hồ chí Minh, tên cầm đầu của cái tổ chức dã nhân cộng sản. Kẻ huyênh hoang là vì dân vì nước và cũng chính là kẻ đẻ ra cái nền văn hóa Việt cộng vô luân ấy không còn biết đến cha mẹ mình là ai, rồi họ sống chết ra sao? Phận làm con không làm được một ngày giỗ chạp cho cha mẹ, thì luân lý ở đâu, đạo đức làm người ở đâu, mà Ngài lại bảo rằng mẹ mìn Việt cộng đã dày công dưỡng dục và đem vào xã hội Việt Nam một “di sản vô giá, di sản ấy là một truyền thống văn hóa khá phong phú với những giá trị tinh thần và đạo đức” ?
Ấy là chưa kể đến một văn học vô phụ vô phu của Việt cộng do Tố Hữu làm lãnh đạo và cổ võ cho giống nòi Việt làm nô lệ là:
- “Thương cha thương mẹ, thương chồng,
Thương mình thương một thương ông thương mười”
Tưởng ông là ai. Không ngờ lại là tên đồ tể Stalin, kẻ mà dân Liên Sô đã treo cổ lên vào năm 1989 khi chế độ tàn bạo vô luân của y đổ xuống âm phủ. Thật tởm qúa!
b. Hay là gương trộm cướp?
Khi sang Pháp thì Nguyễn Tất Thành đi cướp lấy cái tên Nguyễn Ái Quốc là tên viết chung trên báo của nhiều người. Vào tù thì nghề đi ăn cướp vặt càng tinh vi hơn. Cuốn sách Ngục Trung Thư có phải là của Hồ không? Rõ ràng là không phải, ấy thế mà Hồ cũng sang đoạt tài sản ttri tuệ của người khác và được bọn lưu manh Việt cộng ra sức chà bóng! Gương trộm cướp này có phải là truyền thống giá trị Văn Hóa không thưa Ngài?
C. Hay là noi theo gương bất nhân, bất nghĩa của Hồ?
Có phải cuộc đấu tố vô đạo giết chết hơn 60 ngàn người dân miền bắc, không còn kể đến chữ Nhân chữ Nghĩa là truyền thống văn hóa vô gía chăng? Sự thật, chỉ riêng vụ án đấu tố bà Nguyễn thị Lan, là người mà có thể nói là toàn bộ cái trung ương đầu tiên của chúng, từ Hồ chí Minh, đến Đặng xuân Khu, Phạm văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Trần Quốc Hoàn. Lê Duẩn … đều đến ăn ở lê la ở nhà bà và nương nhờ bà giúp đỡ. Nhưng ngay khi cái gọi là kháng chiến ấy thành công, chúng đã lôi bà ra đấu tố và làm thịt vào năm 1955 đã đủ nói lên toàn bộ cái bất nhân, bất nghĩa của đám vô loại này rồi. Những bất nhân, vô đạo này lại được coi là truyền thống văn hóa có giá trị về mặt tinh thần và đạo đức chăng, thưa Ngài? Hãi qúa!
3. Cuộc bịt mặt vĩ đại
Bằng những cú lừa vĩ đại của thế kỷ, Hồ và Việt cộng đã đẩy toàn bộ Quốc Dân Việt Nam vào vòng chết để chúng mưu cầu mục đích xích hóa dân ta vào vòng nô lệ đỏ.
A . Cú lừa thứ nhất:
Chiêu bài chống Tây để giải phóng dân tộc! Hầu như chả còn mỹ từ nào hay hơn thế nữa để lừa phỉnh biết bao tầng lớp, từ sỹ phu cho đến anh công nhân, nông dân nổi lên đánh đuổi ngoại xâm. Những tưởng là dân ta sẽ được độc lập tự do và nhân phẩm con người không còn bị chà đạp như dưới thời thằng tây đô hộ. Kết qủa ra sao thưa Ngài? Có phải là cái vòng ngoại xâm vừa được bẻ gẫy thì toàn dân phải đeo lấy cái ách cộng sản còn nặng nề và tàn độc hơn ngàn lần cái kìm kẹp của ngoại xâm không? Dưới ách đô hộ của thực dân thì người dân rên xiết lầm than. Nay dưới cách ách của Việt cộng thì chẳng còn phải rên xiết và lầm than nữa. Bởi vì, người chưa kịp rên la thì chúng đã giết chết rồi thì còn ai đâu nữa mà rên với xiết.
Xem thế thì cái ác độc của thằng Tây chả thấm gì cái tàn bạo của Hồ của Cộng nhỉ?
B. Cú lừa thứ hai: Đánh Mỹ cứu nước?
Nay chiêu bài đánh Mỹ cứu nước ra sao rồi thưa Ngài? Từ những tên cán gộc Kiệt, Khải, Dũng , Triết ngày đêm lê la đến nhà Mỹ để van nài xin ăn, xin ngoại giao. Nếu Mỹ ngoảnh mặt làm ngơ thì chúng ăn không ngon ngủ không yên, vậy thì cái liêm sỉ của “Việt cộng chống Mỹ cứu nước“ ở đâu? và xương máu của biết bao nhiêu người chết vì cái chiêu bài ấy nay ra sao? Nghe nói rất nhiều những anh hùng của ngày ấy nay lại là dân oan lang thang trên bình diện cả nước đấy thưa Ngài. Rồi khi đọc danh sách dân oan thì thấy toàn là tên của các cha mẹ, phụ huynh của các chiến sĩ anh hùng đánh Mỹ, chống Pháp cứu nước đấy thưa Ngài.
Không biết có cái chiến thắng nào lại hèn mạt như cái chiến thắng ấy không thưa Ngài?
C. Cú lừa thứ ba Tự Do Nhân Quyền Công Lý?
Thưa Ngài ở Việt Nam ngày nay có Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền và Công Lý không nhỉ? Tôi tin rằng Ngài sẽ bảo là có. Như thế, chắc chuyện Giáo Trình huấn luyện các chủng sinh Đại Chủng Viện Sài Gòn hiện nay, mà người ta đồn rằng phải được Việt cộng duyệt xét trước là không có thật đâu nhỉ? Tổng Giáo Phận Sài Gòn muốn nhận bao nhiêu người nhập học mà chả được, cần gì phải xin phép VC?
Rồi không biết cái tấm hình Linh Mục Lý bị bịt miệng giữa toà như thế là có thật không nhỉ, hay lại là cái bọn xấu nó ghép phim đấy? Ngài đã nhìn thấy tấm hình …. “nghịch Lý” ấy bao giờ chưa, thưa Ngài ?
Để trả lời những thắc mắc trên, tôi xin trích lại đây một đoạn phát biểu của đại biểu Trần Quốc Thuận, phó chủ nhiệm quốc hội khóa X của Việt cộng để xem sự việc ra sao? Trần Quốc Thuận công bố:
“Ngày nay người ta phải nói dối nhau mà sống … Nói dối lâu ngày thành thói quen. Thói quen lâu ngày thành đạo đức, mà cái đạo đức ấy là rất mất đạo đức, nhưng nó lại là đạo đức của xã hội (Việt cộng). Trích bài phỏng vấn trên Vnexpress 10-2006,
Trong hai đoạn trích của bài viết này. Một của Ngài, một của cán gộc Trần quốc Thuận, không biết ai là người đã nói lên sự thật?
Ngài thì cho rằng: Việt cộng đã dày công dưỡng dục và đem vào nhà Việt Nam một nền văn hóa phong phú và có giá trị tinh thần và đạo đức!
Trong khi đó, Trần quốc Thuận lại thẳng thắn nhìn nhận rằng: Ngày nay người ta phải nói dối nhau mà sống, nói dối lâu ngày thành thói quen, thói quen lâu ngày thành đạo đức, mà cái đạo đức ấy là đạo đức cách mạng (của Việt cộng). Như thế, theo Trần quốc Thuận, cái xã hội Việt cộng ấy không có nền tảng luân lý và đạo đức mà chỉ có dối trá.
Phần Ngài, không biết phải giải thích thế nào khi Ngài đánh gía đó là một nền văn hóa có gía trị tinh thần và đạo đức?
Kính thưa qúy độc giả,
Kính thưa Đức Hồng Y
Viết lắm thì nhiều khi cũng giống như nước đổ lá môn, nhưng không viết thì không được. Để kết:
Tôi xin thưa rằng: Tôi lấy làm tiếc, tiếc qúa. Tiếc cho vị thế của Ngài. Bởi lẽ, Ngài đã sống, sống trong đạo cao trọng vọng mà không theo kịp một tấm gương can trường của thời đại mà Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phao Lô Đệ Nhị đã dẫn đường. Đó là việc Ngài sống anh dũng giữa lòng Cộng Sản. Rồi chính Ngài đã nắm tay Lech Walesa để mở đường cho Công Lý tiêu diệt toàn bộ cộng sản ở Ba Lan nói riêng, và ở Đông Âu cũng như chính cái nôi Liên Sô nói Chung. Tấm gương can trường vĩ đại ấy, Ngài đã không có gan để theo, thiết tưởng cũng nên giữ im lặng qua ngày thì tốt hơn. Ai ngờ Ngài lại đi nói tiếng nói của cộng quyền mà hòng bóp nghẹt một lá cờ là niềm mơ ước cuối cùng của đồng bào mình thì qủa là một điều rất lạ, nếu như không muốn nói là quái lạ! Lòng dân không phục, nếu như không muốn nói là oán vọng!
Vì thế, tôi tiếc. Tiếc vì, phải chi Ngài nói được một câu: Cái lá cờ đỏ sao sàng ấy đã làm nghẽn đường hiệp thông của dân tộc Việt Nam mấy chục năm qua. Sau đó, Ngài đến thăm Nguyễn văn Đài, Lê thị Công Nhân, LM Nguyễn văn Lý thì có lẽ Ngài đã trở thành một vị Anh Hùng cứu dân cứu nước rồi, chứ có đâu lại phải nghe tiếng bấc tiếng chì như hôm nay.
Thế mới biết, lằn ranh của Võ Mục Vương và Tần Cối chỉ cách nhau bằng một cách nhìn, một hành động, mà không phải vì lớp áo hay cái mũ.
Bảo Giang
No comments:
Post a Comment