Monday, July 28, 2008

Cứu Cha cứu Chúa cứu Giáo hội

Hải Ngoại Huyết Thư: đối đầu với ma vương

Hoàng Quý


Nguyễn Anh Tuấn vừa tung ra Hải Ngoại Huyết Thư số 1 mang tựa đề "CHIẾU THEO HIẾN PHÁP NƯỚC CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM, LINH MỤC NGUYỄN VĂN LÝ VÀ ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM: AI LÀ NGƯỜI ĐANG VI PHẠM HIẾN PHÁP QUỐC GIA?" Đây là kết quả của một công trình nghiên cứu về hiến pháp sau bao nhiêu năm anh dầy công đeo đuổi ngành chính trị học và quản trị công quyền. Bài viết này của anh đang được các giới trí thức và chính trị trong và ngoài nước chăm chú theo dõi. Bài viết của anh đánh thẳng vào huyệt điểm trọng yếu của chế độ CSVN. Riêng tôi trong Lá Huyết Thư này, tôi chú tâm tới một chủ điểm: "Ma vương trong vương quốc bóng tối." Đây, chúng ta hãy nghe anh giải thích:

Trước đây, con người bị ngoại thù dị địch xích hóa và có thể phá tan xiềng xích. Nhưng thê thảm thay, dù đã thoát được ngoại xâm, phần đông lại trở thành nô lệ của chính mình. Mới đây một lãnh tụ của một tổ chức chính trị đã cao niên hỏi chúng tôi hai câu hỏi: "Tại sao một dân tộc có một lịch sử chống ngoại xâm rất hào hùng như VN, lại trở thành khiếp nhược trước người CS?" Và "Tại sao các nỗ lực chống CS của các tổ chức tranh đấu tại hải ngoại đã thất bại?" Đây không phải là sự khiếp nhược của con người, nhưng là sự đầu hàng trước quyền năng của ma qủy. Hay đây là sự phục tòng tạm thời của những con người quá lương thiện trước những con thú man rợ đội lốt người trong lịch sử. Những người CS rất đáng được truy tặng một tước hiệu của thời đại, đó là: "Những con thú man rợ của lịch sử cận đại," hay "ma vương trong vương quốc bóng tối."

Trong bài viết này Nguyễn Anh Tuấn làm nổi bật chân tướng của HCM và đảng CSVN chỉ là bọn tay sai của lũ ma vương đứng đàng sau điều khiển, xiềng xích hoá đất nước chúng ta suốt hơn 60 năm qua. Chúng ta đã dòng dã chiến đấu đến mỏi mòn suốt bao tháng năm qua, nhưng vẫn chưa diệt trừ nổi lũ ma vương và các bộ hạ của chúng, vì chúng ta mới chỉ mới vận dụng những phương tiện, những khí giới của con người, làm sao chúng ta chiến thắng được bọn ma vương? Muốn thắng được bọn ma vương, chúng ta phải vận động được sức mạnh của thần thiêng mới có thể chiến thắng nổi.

Bài học thế giới đã chiến thắng được bọn ma vương tại Ba Lan, rồi Đông Âu, rồi Liên Xô, ngoài những đấu tranh của Tây phương nhằm làm kiệt quệ kinh tế của khối Cộng sản và nhất là Liên Xô bằng cuộc chạy đua vũ trang, bao vây kinh tế và dấy động phong trào vùng lên của Công đoàn Đoàn Kết tại Balan..., chứng minh cho thấy Cố Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã là nhân vật kiệt xuất đứng lên lãnh đạo cuộc chiến đấu thần thánh chống CS , nhờ đó chế độ CS Tây phương xụp đổ tan tành trong 'khoảnh khắc' như bàn cờ Domino.

Ngày nay toàn dân Việt Nam muốn chiến thắng CS cũng phải đi vào học hỏi và thực hiện bài học đấu tranh này. Chúng ta phải vừa vận dụng được các phương tiện và khí giới đấu tranh của con người, đồng thời các nhà lãnh đạo các tôn giáo phải huy động được toàn dân chạy đến cầu viện sức mạnh của Thiên Chúa hay của Thượng Đế, của chư thánh, của Chân Tâm, của Vô Ngã... Từ trước tới nay chúng ta cũng đã nhiều lần chạy đến cầu viện Thượng Đế, nhưng mới chỉ là những lời kêu cầu lẻ tẻ, chứ chưa tạo thành một tổng lực của toàn dân, do đó sức mạnh thần thiêng của chúng ta còn yếu ớt. Giờ đây đã đến thời điểm các tôn giáo cùng chen vai sát cánh bên nhau huy động toàn dân họp thành một tổng lực cầu xin Thượng Đế tiếp sức chúng ta trong cuộc tiêu diệt lũ ma vương và bè lũ tay sai CS trên quê hương chúng ta. Vận mệnh làm nên lịch sử của chúng ta là đây. Thế chiến thắng của chúng ta nằm tại đây. Không học được bài học lịch sử này, chúng ta sẽ khó có thể tiêu diệt được chế độ tay sai của ma vương và giải phóng đất nước chúng ta.

* HY Mẫn: Tha phương cầu thực

Sáng nay mở máy vi tính, tôi nhận được một chuỗi emails đề cập về Hy Phạm Minh Mẫn liên quan đến lời phát biểu tại Nhật:

"Ngài đến Kolbê thăm nơi bị động đất năm 1995 với hơn 6 ngàn người chết , nhà cửa sụp đổ, nhà thờ tan hoang. Tuy nhiên tại một ngôi thánh đường nho nhỏ nơi có khoảng 800 người Việt sinh sống các tượng trong nhà thờ vỡ hết nhưng có bức tượng Thánh Tâm cao khoảng 1 mét do người Việt Nam mang qua vẫn nguyên vẹn. Đức Hồng Y đã hỏi ông hội đồng giáo xứ là người bản xứ: Có bí quyết nào giữ tượng Thánh Tâm nguyên vẹn trong khi nhà thờ đổ nát, suy nghĩ vài giây ông trả lời: Bí quyết đó là niềm tin công giáo của người Việt Nam. Đức Hồng Y nói lúc đó mình vui mừng lắm, vì dù trong hoàn cảnh tha phương cầu thực, người Việt mình vẫn giữ vững được niềm tin."

Sau đây là phản ứng của các emails gửi tới (xin được phép không nêu danh):

- Hy Mẫn đã đụng tới vấn đề chính trị và xã hội rồi, chứ không phải là vấn đề thuần tuý đạo đức hay tôn giáo nữa! Câu nói của HY đã đánh giá quá thấp chính nghĩa của những người Việt Hải ngoại. HY đã nói vậy để làm gì? Chắc chắn HY sẽ không được welcome khi tới Mỹ nữa đâu!

- Đối với cá nhân tôi, tôi rất thông cảm với HY Mẫn, vì thực ra dù là HY hay giáo dân cũng đều giống nhau ở chỗ: "Càng xét mình càng thấy mình tội lỗi." Điều đáng tiếc không phải chỉ là một vài câu nói sai, nhưng là người ta KHÔNG quen xét mình, thậm chí cứ "yên tâm" mình là "nhiệt tình, yếu mến, bác ái... và rất nhiều thành tích..." Và nguy hiểm hơn nữa, làm HY hay GM rồi, RẤT ÍT có dịp được "NGHE."

Trước cửa nhà tôi, dọc đường tôi đi tới nhà thờ, bất cứ chỗ nào trên quê hương này, đều đầy dẫy những người nghèo khó, bất hạnh ..., vậy mà chúng ta vẫn "ăn ngon ngủ yên" mới là điều "kỳ diệu." Chỗ nào cũng lễ lạt, hoành tráng ..., và kêu gọi "người khác" làm phúc bố thí.

- Dù đã uống thuốc ngủ nhưng cũng chẳng nhắm mắt, đành ngồi dậy để viết lá thư này tới quý vị. Gia đình tôi đã bảo trợ cho hai Nữ Tu tại VN. Nhưng khi tôi đọc bản tin này, tôi thành thật xin lỗi Ban Tuyên Uý, Ban Thường Vụ và anh chị em trong Hội Bảo Trợ Tu Sĩ là Gia đình tôi xin huỷ bỏ nhận bảo trợ hai Nữ Tu vì lý do sau đây: Trong bài chia sẻ của Hy Phạm Minh Mẫn đã gọi chúng tôi, những người đi tìm tự do THOÁT NGỤC CỘNG SẢN là "dù trong hoàn cảnh THA PHƯƠNG CẦU THỰC." Ông HY đã nhục mạ Cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn CS tại hải ngoại.

Trước bản tin đó và những phản ứng vừa rồi của một số thân hữu, có lẽ phản ứng của tôi nhẹ nhàng hơn. Mang bản chất của người dân miền Nam miền quê chất phát hiền hòa, có lẽ HY Mẫn đã vô tình sử dụng bốn chữ Tha Phương Cầu Thực tại Cộng đồng VN tại Nhật. Một số thân hữu của tôi đã nhận định từ lâu là HY Mẫn khá non yếu về kiến thức chính trị cũng như ít am tường về người CS xảo quyệt, gian manh. HY Mẫn được dư luận coi như con nai tơ trước nanh vuốt CS tại Tổng Giáo Phận quan trọng nhất của Giáo Hội VN. Nếu vị HY này không tận hiệp đủ với Chúa Thánh Linh để tiếp nhận những ơn khôn ngoan và can đảm của Ngài, không tài nào vị HY của chúng ta có thể đương đầu được người CS và điều hành Giáo hội đi theo đường lối của Tin Mừng được.

Giáo hội VN đang phải đối đầu với bọn ma vương, thế mà chúng ta chỉ dựa vào sức con người mà không chạy tới cầu viện sức mạnh của Thánh Thần, chắc chắn chúng ta chỉ từ lết đến bị thương thôi. Điển hình Tổng Giáo phận bề ngoài xem ra thịnh đạt, nhưng thực sự đời sống nội tâm của các chủ chiên ra sao? Bao nhiêu vị đi theo con đường mục vụ của Tin Mừng, bao nhiêu vị đua đòi nhau chạy theo lối sống thế tục với tìm kiếm tiền tài, danh vọng, mở đủ loại tiệc tùng, xây cất nhà cửa riêng, mua sắm xe cộ sang trọng và vui hưởng nếp sống phong lưu, quan quyền, hống hách?

Đạo của Chúa Kitô là vương quốc tâm linh, thế mà nhiều chức sắc của Ngài lại vồ vập chạy theo các bổng lộc của vương quốc trần gian. Nhà thờ, tu viện hay các phẩm phục không che đậy được tâm đạo cho con người. Đạo phải được thể hiện bằng thân sống của mình, tức là đem thân mình ra làm chứng tá cho Tin Mừng của Đức Kitô giữa trần thế hôm nay. Im lặng trước các bất công, các áp bức, các vi phạm nhân quyền và bịt miệng, phải chăng các chức sắc cao cấp của Chúa Kitô đang đem thân mình ra làm chứng tá cho Tin Mừng của Ngài?

Một sai lầm to lớn của hàng giáo phẩm là mang mặc cảm tự tôn, có những thái độ tự mãn khi cho rằng mình hơn người về mọi phương diện, do đó có những lời nói, những hành động tỏ ra coi thường người khác và nghĩ rằng mọi người đều nghe theo mình. Xét về phương diện tri thức, các linh mục đều qua trình độ đại học, tuy nhiên mới chỉ trong lãnh vực thần học, còn ngay lãnh vực triết học cũng chỉ nằm trong khuôn khổ kinh viện, chứ ít vị đi xa trên lãnh vực này. Sánh với nhiều người khác, quý ngài còn thua xa về những kiến thức triết học, xã hội, nhất là khoa học. Như vậy vênh vang được với ai? Phải chăng chỉ với những người giáo dân bình dân. Thời đại độc tôn kiến thức của hàng giáo phẩm đã chấm dứt từ lâu rồi. Bây giờ kiến thức của giới trẻ, con cháu chúng ta vượt xa chúng ta nhiều lắm. Đỗ cụ rồi, đa số hàng giáo sĩ ít còn học hỏi, nghiên cứu thêm, do đó về mặt kiến thức, hàng giáo phẩm mỗi ngảy mỗi tụt hậu, kể cả về lãnh vực sở trường của mình là thần học và tu đức.

Thật may mắn, nhờ trào lưu mạng lưới mở rộng, nhiều giáo sĩ và giáo dân đã khai triển được rất nhiều bài vở về thần học và tu đức thật đa dạng và phong phú trên các mạng lưới toàn cầu. Nhờ đó kiến thức về thần học và tu đức của các giáo sĩ và giáo dân được gia tăng đáng kể. Điều cần nói ở đây không phải là chúng ta đã chứng tỏ được kiến thức mình phong phú và rộng rãi, nhưng chính yếu là phải đem thân mình ra sống với những gì mình viết, mình tin tưởng. Được mấy giáo sĩ và giáo dân sau khi đã cử hành Thánh Thể, có thể đem Thánh Thể đi theo với mình vào cuộc sống như Mẹ Têrêsa Calcutta. Đa số, sau khi bước ra khỏi thánh đường là lao đầu ngay vào một đời sống khác, một lối sống khác và Chúa Thánh Thể bị bỏ rơi lại trong thánh đường rồi. Như vậy ai hướng dẫn cuộc sống của các giáo sĩ và giáo dân đây? Vẫn bon chen danh lợi, vẫn chạy theo hưởng thụ, vẫn đua đòi vật chất, vẫn kết phe kết nhóm và loại trừ người khác, vẫn im lặng trước các bất công, các áp bức, các gian trá, vẫn che đậy tội ác bằng các vỏ nhân nghĩa, kể cả bằng các nghi lễ phụng vụ nữa.

* Một vương quốc trong một vương quốc


Trong Giáo hội, mỗi giám mục là một vị toàn quyền trong giáo phận của mình. Mỗi giám mục đều đem hết tâm lực của mình vào công việc điều hành giáo phận. Hầu hết các giám mục đều có bằng tiến sĩ giáo luật để điều khiển giáo phận, trong khi lại không quân bình về bằng cấp mục vụ và tu đức. Giáo hội thiên về cai trị hơn là chăn dắt, trong lúc Chúa Giêsu truyền lệnh cho Phêrô và các môn đệ: "Hãy chăn dắt chiên của Ta."

Chúa Giêsu đến khai mở vương quốc tâm linh của Ngài giữa trần gian, chính là Ngài khai mở một vương quốc trong một vương quốc. Vương quốc tâm linh của Ngài đến thánh hóa vương quốc trần gian, trong lúc nhiều vị giám mục lại thu hẹp vương quốc của Ngài vào nội bộ của mình, vào pháo đài của mình là tòa giám mục, là các giáo xứ. Rốt cục nhiều nơi, nhất là thời xưa, bên này là làng Công giáo, bên kia là làng lương giáo chỉ cách xa nhau một con đường hay con sông. Hai bên không chơi với nhau, nhiều khi còn kình chống nhau. Thế là bế quan tỏa cảng, rồi quanh quẩn dậy dỗ nhau và truyền giáo cho nhau.

Vào thời hưng thịnh, nhiều giáo sĩ dấn thân vào các lãnh vực trần thế như đi vào các hoạt động văn hóa, giáo dục, xã hội và cả chính trị nữa như thời VNCH, cùng chen vai sát cánh với các tôn giáo khác, các đoàn thể khác, các cơ quan chính quyền. Nhiều vị tạo được những uy thế rất mạnh. Có vị lợi dụng chức quyền, thân thuộc, quen biết để tạo thế lực, để lấn át đối phương, để trao đổi thần quyền thành thế quyền. Các vị này đã tạo cho mình được một vương quốc trong một vương quốc. Cả hai vương quốc này đều mang tính chất tục lụy, chứ không phải vương quốc tâm linh như Đức Kitô đã đến khai mở. Các vị này không chăn dắt đàn chiên, nhưng lợi dụng đàn chiên để kiến tạo công danh, sự nghiệp và lợi lộc cho chính mình.

Bước vào thời vận suy vi, bị đàn áp, hàng giáo phẩm lại co cụm về giữ thế thủ, để tránh đi tất cả các rắc rối phiền hà cho chính mình và để sống còn. Oái oăm thay, chế độ CS kéo dài quá lâu, nên thái độ nín thở qua sông không còn chịu được nữa, thế là nhiều vị đành chấp nhận lối sống thỏa hiệp với địch thù để tồn tại và phát triển. Và thực sự hiện nay Giáo hội Công giáo Việt Nam đang được mọi người nhìn là một Giáo hội hưng đạt, trong lúc các tôn giáo khác lại đang bị đè nén, bắt bớ. Phải chăng GHCG là một Giáo hội phát đạt trong mọi thời đại, ngay cả trong thời đại của ma vương CS, vì hàng ngũ lãnh đạo Giáo hội khéo léo, tài giỏi, lanh lợi, dễ dãi và qua mặt được cả bọn ma vương lẫn các tay sai của chúng? Hay ngược lại các vị lãnh đạo của chúng ta đã bị bọn chúng lợi dụng ban cho một số ân huệ hoặc gài bẫy để rồi bị bọn chúng chăn dắt? Giữa một đất nước nghèo đói, nhất là tại các vùng thôn quê, giữa lúc các tôn giáo khác đang bị bách hại, một số vị lãnh đạo cao cấp của chúng ta lại đi qua đi lại giữa lòng dân tộc một cách hân hoan, vênh vang, trưởng giả với các phẩm phục mũ gậy, với các tiệc mừng linh đình, trong lúc Đức Kitô ngày xưa ăn mặc nghèo khổ và lặn lội khắp nơi đi tìm các con chiên để chăn dắt. Giáo hội càng thịnh đạt bề ngoài, càng đi xa con đường cứu nhân độ thế của Đức Kitô. Cuối cùng đạo của Chúa trở thành một vương quốc mang mầu sắc tâm linh, nhưng thực chất lại bị vương quốc trần thế dẫn dắt và lũng đoạn.

Kinh nghiệm Giáo hội Hoa Kỳ và Ban Lan cho chúng ta thấy gì? Bề ngoài Giáo hội Hoa Kỳ được coi là một Giáo hội hùng mạnh nhất địa cầu. Đùng một cái nổ tung trái bom ngàn cân lạm dụng tình dục của một số giáo sĩ giữa thế giới. Thế là Giáo hội hiện nay lâm vào tình trạng bi đát đánh mất niềm tin của bao người, phản chứng niềm tin trước thế giới và phải bán cả nhà thờ, cả tỏa giám mục để bồi thường tội lỗi. Hy Law, một hồng y uy thế nhất của Giáo hội Hoa Kỳ phải nhục nhã rời bỏ chức vụ do áp lực của giáo dân và truyền thông Hoa Kỳ vì trọng tội bao che tội ác. Còn Giáo hội Ba Lan được coi là một thứ trưởng nữ của Giáo hội, ngày nay đang phơi bầy nhiều giáo sĩ đã bán mình làm chỉ điểm cho ma vương. Đứng trước những thương đau, những suy sụp của Giáo hội Tây Phương, đức đương kim Giáo Hoàng Bênêđictô 16 phải lên tiếng cảnh báo Giáo hội: "Giáo hội Tây phương đang hấp hối!"

* Phá vỡ vòng vây quốc doanh trước khi bước vào lòng dân tộc

Vương quốc tâm linh của Đức Kitô được xây dựng trên lối sống từ bỏ mình, quên mình như chính mẫu gương của Ngài. Một vị Thiên Chúa cao quang, vì muốn đến trần gian cứu độ con người, Ngài đã từ bỏ địa vị cao sang của Ngài, từ bỏ quyền uy của Ngài, tử bỏ ý riêng của Ngài để lầm lũi bước vào trần gian sống một cách nghèo khổ, bất hạnh như con người, rồi từ đó vực con người đứng dậy sống nếp sống thiên linh của Ngài. Ngài đi vào trần thế là đi vào những tranh đấu với bọn ma vương ngay từ lúc khởi đầu đi vào cuộc đời công khai với ba chước cám dỗ quyết liệt của Satan. Ba cơn cám dỗ đó vẫn quyết liệt theo Ngài cho đến lúc Ngài toàn thắng chúng trên thập giá.

Ngài có thể sống thỏa hiệp với hàng ngũ tư tế, và Biệt Phái nắm giữ vai trò lãnh đạo quần chúng để Ngài được yên ổn truyền đạo, nhưng Ngài không thể sống tương dung như thế được, vì hàng ngũ lãnh đạo dân Do Thái đã đi ngược lại những lời Giao Ước của Ngài đã ban bố cho các tổ phụ, các ngôn sứ, các vua chúa như Môsê, Salômôn, Đavít... Họ sống đạo, họ điều hành đạo theo hình thức, theo luật lệ bề ngoài, trong lúc tâm hồn họ chấp chứa đầy gian tham, đầy xảo trá, đầy trục lợi.

Ba năm Ngài ra truyền đạo là ba năm Ngài phải đối diện với tầng lớp lãnh đạo giả hình và gian dối này. Đi đâu Ngài cũng bị lớp người này và bọn tay sai theo dõi và tìm cách triệt hạ uy thế của Ngài. Những lời rao giảng của Ngài đã vạch mặt những sai trái và giả dối của họ, trong lúc họ vẫn vênh váo họ là những người thi hành và bảo vệ lề luật của Đạo Chúa.

Để đối đầu với hàng ngũ lãnh đạo suy đồi này, Ngài đào tạo nhóm mười hai môn đệ và các thân hữu đi theo lối sống từ bỏ của Ngài. Ngài chẳng có tiền bạc, chẳng có cơ sở, chẳng có thánh đường nào để trụ trì, để nương thân. Ngài chẳng có vây cánh, chẳng có người đỡ đầu. Ngài tứ cô vô thân và đào tạo các môn đệ cũng sống như Ngài. Ngài vất vưởng và bôn ba khắp nơi đi tìm chiên lạc để chăn dắt, để băng bó, để dậy dỗ. Ngài ban bố triết lý sống và lãnh đạo của Ngài: Ai đi tìm mạng sống mình, họ sẽ đánh mất và ai đánh mất mạng sống mình, họ sẽ tìm gặp. Thật là một nghịch lý quái dị. Nhưng đó lại là nền tảng cho công cuộc khai mở vương quốc tâm linh của Ngài.

Và quả thật sau những vây hãm thật khắc nghiệt của lũ ma vương và đám tay sai là các tư tế và Biệt Phái hủ bại, Ngài đã bẻ gẫy vòng vây của chúng và đã toàn thắng chúng ngay trên thập giá. Như vậy, những nhà lãnh đạo nào nghĩ mình đang chế ngự được bọn ma vương và bè lũ tay sai của chúng là đám linh mục quốc doanh và chỉ điểm, quả thực các vị đó đang sống trong hoang tưởng và sẽ chết theo con tầu của chúng, sau khi chúng sẽ bị đắm chìm giữa lòng dân tộc mai ngày.

Muốn thoát ra khỏi vòng vây của bọn quốc doanh và các chỉ điểm, và đứng đàng sau là ma vương Satan, các nhà lãnh đạo Giáo hội phải trở về cầu nguyện và nghiền ngẫm Tin Mừng, để rồi đi theo đường lối lãnh đạo của Đức Kitô. Trong những ngày sắp tới, tầng lớp giáo dân sẽ phát hành cuốn sách nổi tiếng của nhà thần học tu đức lừng danh thế giới: Linh mục Henri Nouwen với tác phẩm: "Thế nào là nhà lãnh đạo Kitô giáo trong kỷ nguyên 21?"

Một thiên tố khác quan trọng nhất chính là làm thế nào các nhà lãnh đạo Kitô giáo phải tràn đầy Thần Khí Thiên Chúa. Chỉ có Ngài mới có thể ban cho các nhà lãnh đạo chúng ta ơn khôn ngoan và can đảm để đối đầu và thắng lướt được bọn ma vương và bè lũ tay sai của chúng. Đánh với bọn ma vương, nếu Giáo hội chỉ dùng sức con người sẽ vô phương bước ra khỏi vòng vây quốc doanh của bọn ma vương được. Giáo hội không còn chọn lựa nào khác là phải chạy đến cầu cứu với Thánh Thần Thiên Chúa. Chỉ như vậy, Giáo hội mới có thể bẻ gẫy vòng vây quốc doanh để sau đó đi vào giữa lòng dân tộc, cùng chen vai sát cánh với các tôn giáo khác, các tổ chức đấu tranh để tận diệt lũ ma vương CS khỏi quê hương chúng ta.

* Hai hình ảnh Giám mục: TGM. Nguyễn Kim Điền và GM. Nguyễn Sơn Lâm

TGM Nguyễn Sơn Lâm
TGM Nguyễn Kim Điền
Tôi muốn kết thúc bài tản mạn lần này bằng việc so sánh hai khuôn mặt của hai cố Giám mục: TGM. Nguyễn Kim Điền và GM. Nguyễn Sơn Lâm. Cả hai vị đã đi vào lịch sử và văn hóa của Giáo hội CG vào thời điểm lịch sử nhạy cảm này. Cả hai đều là Giám mục đã lãnh nhận các chức thánh, nhưng tư cách, thái độ sống và các hành xử cách nhau biền biệt. Một vị được mọi người xưng tụng như một Vị Tử đạo, một vị đã từ lâu được giới CG gọi là giám mục quốc doanh. Một vị bị CS theo dõi, quản chế như một tội phạm, trong lúc vị kia, ngay vào thời điểm khó khăn nhất của đất nước sau những năm 1975 đã hiên ngang đi đây đi đó, vui hưởng một nếp sống thảnh thơi, phong lưu.

Sau đây là một chứng từ chứng minh điều chúng tôi vừa đề cập. Trong bài tham luận đọc trước Đại hội 8 của Đảng CSVN, GM. Lâm dõng dạc tuyên bố: "Đảng CSVN luôn nhìn thẳng vào sự thật, đánh giá đúng sự thật, nói rõ sự thật." Một chế độ xảo trá như vậy, thế mà một giám mục lại đứng lên làm chứng gian. Nhân tiện chúng tôi cũng nên nhắc qua hai hình ảnh giám mục khác cũng được đánh giá như một loại quốc doanh, qua bài viết của LM. Nguyễn Hữu Lễ, mang tựa đề: "Cảm nhận sau khi xem tấm hình Bịt Miệng" : "Chủ tịch Nhà nước Nguyễn Minh Triết đã ban Huân Chương Đại Đoàn Kết Dân Tộc cho hai Giám mục Nguyễn Văn Sang và Bùi Tuần vào ngày 18-11-2006, Giám mục Nguyễn Văn Sang đã hãnh diện thông báo trong một lá thư Mục Vụ." Quả thật các giám mục này trở thành những nhân vật thần thế trong chế độ của ma vương.

Trong khi đó, TGM Nguyễn Kim Điền phải đối diện với những đàn áp của CSVN khi ngài thi hành trách vụ của một chủ chiên tại Huế. Đây, chúng ta hãy đọc một câu trích dẫn của ngài trong bức Thư Luân lưu gửi TGP Huế vào năm 1985:

"Từ ngàn xưa, trải qua lịch sử Giáo Hội, đã có nhiều vị chết để bảo vệ quyền lợi của Giáo Hội. Ngày nay đã có một vị Giám mục nào sẳn sàng liều chết để bảo vệ Nhân quyền chưa? Ngày hôm nay tôi là người được diễm phúc ấy: Thiên Chúa đã gọi tôi để chịu Tù Tội và Chết Chóc vì bảo vệ Nhân Quyền và Công Lý".

Thật là một tấm gương sáng ngời cho các vị chủ chiên cao cấp của chúng ta! Chính vì lập trường và thái độ kiên quyết của ngài bảo vệ Giáo Hội, ngài được Cố GH Gioan Phaolô II xưng tụng ngài là "Vị Giám mục uy dũng" khi ngài đến Roma tham dự Thượng Hội Đồng Giám mục Thế giới năm 1980. (Chúng tôi xin phổ biến sau đây bài viết của tác gi$#7843; Nguyễn An Quý về Cố TGM Nguyễn Kim Điền mang tựa đề: "Vị Giám mục uy dũng, Cố TGM Nguyễn Kim Điền").

Rồi đây chế độ CS sẽ tiêu tan như mây khói, nhưng những bút tích, những chứng tích của các nhà lãnh đạo tôn giáo và thế quyền sẽ còn lưu lại ngàn năm trong lịch sử, trong văn học Giáo hội và dân tộc. Ai cũng muốn con cháu mình mai sau sẽ nở mày nở mặt với tổ tiên anh hùng, tài giỏi, đức độ, và ngược lại chẳng ai muốn con cháu mình và hậu thế sẽ phỉ nhổ mình vì những hành động, những câu nói hèn nhát, cầu vinh và tha hóa của mình. Những vị đã khuất bóng như GM. Nguyễn Sơn Lâm chẳng thể vớt vát cho danh dự của mình trước lịch sử được nữa, tuy nhiên, những vị còn thời gian sống còn, vẫn có thể nghe lại lời Thiên Chúa phán truyền cho vua Salômôn và quay đầu làm lại cuộc đời:

"Nếu dân Ta, dân vốn kêu cầu Danh Ta, mà biết hạ mình xuống khẩn nguyện và tìm kiếm Nhan Ta, từ bỏ những con đường xấu xa mà trở lại, thì Ta, từ trời, Ta sẽ nghe và thứ tha tội lỗi nó và sẽ phục hưng xứ sở của nó." (2Sb 7:14)

Hoàng Quý



Phải chăng Giáo hội Công Giáo Việt Nam đang đi vào con đường quốc doanh?

Hoàng Quý

Kể từ Tết Đinh Hợi khi bạo quyền Cộng sản Việt Nam mở chiến dịch tổng công kích "Tết Mậu Thân" thứ hai tại Việt Nam nhằm trấn át và tiêu diệt các lực lượng đứng lên đòi tự do dân chủ, dân quyền, tự do ngôn luận và tự do tôn giáo tại Việt Nam, trong đó nổi cộm hai sự kiện liên quan đến Giáo hội Công giáo: linh mục Nguyễn văn Lý bị kìm tỏa và tượng Đức Mẹ Sầu Bi tại Phát Diệm bị đập phá, dư luận bên trong và bên ngoài Công giáo càng ngày càng xôn xao về "Giáo hội Công giáo hiện nay tại Việt Nam đang bị 'quốc doanh' hóa?"

Chưa bao giờ dư luận bên ngoài lên án các chức sắc cao cấp của Giáo hội Công giáo Việt Nam bằng lúc này. Chưa bao giờ các cây bút giáo sĩ lẫn giáo dân đụng chạm mạnh mẽ đến các chức sắc Giáo hội bằng lúc này, đặc biệt trước sự kiện Đức Mẹ Sầu Bi tại Phát Diệm bị các cán bộ Cộng sản đập phá một cách tàn bạo, dã man. Người ta nêu ra thí dụ trong gia đình, người mẹ bị người bên ngoài đến hành hung dã man, thế mà các con cái đứng nhìn một cách bàng quang, có người con lại sợ thiệt thòi đến quyền lợi của mình, đã khuyên các em út hãy bỏ qua, hãy "khép lại" chuyện này! Và đó là thực tế tại Việt Nam cũng như tại quốc ngoại hôm nay khi đa số mọi người rửng rưng trước việc tượng của Đức Mẹ Sầu Bi bị đập phá. Trong lúc đó, trong cuộc họp báo tại Toà soạn Diễn Đàn Giáo Dân vào ngày 8-3-07 vừa qua, ông Lê Quang Dật, Hội trưởng Gia đình Phật tử miền Quảng Đức, đã đứng lên phát biểu khi ông nhìn thấy hai bức hình Đức Mẹ: một hình chụp nguyên vẹn và một hình sau khi bị đập phá cụt đầu, cụt tay, cụt chân, ông rướm lệ và ông phát biểu chế độ Taliban đã sụp đổ sau khi phá bức tượng Phật tại Afganistan. Như vậy ông muốn nói gì với chúng ta khi tượng Mẹ Cực Thánh của chúng ta bị đập phá dã man như thế tại Việt Nam? Chúng ta đã cư xử với Mẹ của chúng ta thế nào?

Hầu như phía Công giáo, nhất là các giới chức cao cấp cũng như các cơ quan truyền thông Công giáo rất ít ai lên tiếng hoặc có lên tiếng cũng chỉ là qua loa. Phải chăng người tín hữu Việt Nam không yêu mến Đức Mẹ? Không ai phủ nhận được lòng sùng kính Mẹ Maria của người tín hữu Công giáo Việt Nam sốt mến hơn bất cứ một dân tộc nào khác. Thế tại sao trong sự kiện Đức Mẹ bị đập phá lần này người tín hữu Việt Nam lại tỏ ra thờ ơ? Từ trước tới nay Giáo hội Công giáo tập trung mọi việc lãnh đạo, điều động Giáo hội trong tay hàng giáo phẩm. Tất cả như chờ đợi lệnh nơi hàng giáo sĩ. Tất cả phải có phép của các giáo sĩ. Tầng lớp giáo dân đông đảo không hơn không kém chỉ là đàn cừu ngoan ngoãn nghe theo lệnh các giáo sĩ. Và như vậy chúng ta thử nhìn xem trong biến cố tượng Đức Mẹ Sầu Bi bị đập phá tại Phát Diệm, đã có những chức sắc nào trong Giáo hội lên tiếng phản đối?

Người Cộng sản Việt Nam đang thách thức Giáo hội Việt Nam và kể cả Vatican khi phái đoàn đang có mặt tại Việt Nam thương thuyết về chuyện bình thường hóa quan hệ ngoại giao. Tất cả như đang có những tương nhượng, những thỏa hiệp. Linh mục Đỗ Lực trong bài chia sẻ mới nhất về "ba cơn cám dỗ" mang tựa đề "Hạnh phúc trong tầm tay" phát biểu:

"Trong lịch sử, rất nhiều lần Giáo hội đã thỏa hiệp để cầu an. Có khi Giáo hội hy sinh cả chân lý hay công lý để tìm một chút lợi lộc hay thỏa mãn chế độ “xin cho.” Nhưng rõ ràng con đường thỏa hiệp đã làm cho công cuộc truyền giáo thất bại. Thỏa hiệp là con đường ngắn nhất dẫn đến suy vong. Bài học lịch sử còn đó. Không ai có thể chối cãi được! Càng thỏa hiệp với quyền lực, càng làm cho muôn người xa lánh Giáo hội. Thỏa hiệp với đối phương là phản bội Thiên Chúa." (www.Tiengnoigiaodan.net)

Quả thật, qua biến cố tượng Đức Mẹ bị đập phá và linh mục Lý bị bỏ rơi, Giáo hội Công giáo đang đánh mất căn tính của chính mình, đang bị nhiều người bên ngoài cười chê và xa tránh. Chúng ta cứ thử lắng nghe và tìm đọc những lời phát biểu hoặc những bài viết trên truyền hình, truyền thanh, báo chí, trang nhà ..., chúng ta sẽ đối diện với những lời bình phẩm thật chua xót.

Nhiều vị chức sắc trong Giáo hội không còn làm chủ được mình nữa, nhưng tất cả như vẫn chờ đợi, vẫn lệ thuộc, vẫn né tránh một quyền uy nào khác không còn phải là Thiên Chúa nữa. Linh mục Chân Tín đưa ra nhận xét thực tế trong một bài phỏng vấn là Giáo hội Việt Nam không mang danh là quốc doanh nhưng thực chất lại nhuốm mầu quốc doanh khi vấn đề nhân sự bị chi phối nặng nề của bạo quyền Cộng sản. Từ việc tuyển lựa tu sinh vào chủng viện, được chịu chức, được thuyên chuyển và được chọn làm giám mục đều phải "được phép" của bạo quyền, đấy là chưa nói tới thủ tục biếu xén tiền bạc để được "đỗ cụ" giống y như thủ tục mua quan bán chức ngoài đời. Chúng ta che đậy mãi được tệ trạng nhục nhã này hoài sao? Giáo hội Chúa Kitô thà thiếu tông đồ còn hơn nhan nhản những tông đồ phản bội như Giuđa. Không trước thì sau Giáo hội Chúa Kitô phải can đảm thanh lọc các tệ trạng này, các nhân sự đi hàng hai này. Chúa Giêsu không chấp nhận các môn đệ của Ngài làm tôi hai chủ.

Cộng sản Việt Nam xuất sắc hơn đàn anh Trung Cộng, thay vì thành lập Giáo hội Tự Trị, họ đã và đang lèo lái Giáo hội Việt Nam bằng đường lối Quốc Doanh từ tầm xa như người ta điều khiển máy truyền hình bằng chiếc "Remote Control." Lấy Tổng Giáo phận HCM (danh xưng ê chề) làm thí dụ điển hình. Cố TGM Nguyễn Văn Bình và Hồng Y Phạm Minh Mẫn thực sự điều khiển tổng giáo phận hay linh mục Huỳnh Công Minh và nhóm linh mục quốc doanh của ông? Thật đau lòng khi nhìn thấy TGP bị điều động do các đảng viên Cộng sản. Rồi các linh mục nào muốn được trọng dụng, được chỗ béo bở hoặc nhận được nhiều ân huệ, cũng phải chiều nể hoặc có khi phải làm công tác cho Đảng.

Trong khi đó Chúa Giêsu tuyển chọn và trao trọng trách lãnh đạo Giáo hội cho những ai dám kiên quyết thề hứa với Ngài ba lần như Phêrô: "Thưa Thầy, Thầy biết con yêu mến Thầy nhất kia mà!" Đường lối tuyển chọn lãnh đạo Giáo hội của Chúa Kitô hình như đang lạc lõng giữa lòng Giáo hội Việt Nam hôm nay. Không có lòng yêu mến Chúa thực sự, những nhà lãnh đạo Giáo hội nào chạy theo thời thế, theo tiền bạc kiểu Giuđa, rồi cũng sẽ phản bội Giáo hội của Ngài và làm tay sai cho cường quyền Cộng sản mà thôi.

Phải chăng Cộng sản Việt Nam cũng đang điều khiển tầm xa nhiều giới chức hải ngoại? Cộng sản Việt Nam xem ra như vô tình, như bỏ ngỏ hải ngoại, nhưng thực chất có phải vậy không? Chúng ta có thấy các cán bộ Cộng sản hoạt động gì sôi nổi bề ngoài tại hải ngoại đâu? Thế nhưng hình như chiếc giây thòng lòng mỗi ngày mỗi xiết cổ một cách tinh vi nhiều giới chức tại hải ngoại bằng con đường du lịch về Việt Nam. Người Cộng sản hải ngoại đã khai thác triệt để con chủ bài về thăm quê hương này, mà nhiều người không ngờ mình đã lọt ổ phục kích.

Chúng ta thử nhìn xem một số sinh hoạt trong tuần lễ vừa qua tại Orange County, Nam California. Ngày 8-3-07 Phong trào Giáo Dân cùng với một số nhân sĩ thành lập "Uỷ Ban phối hợp công tác đấu tranh" (UBPHCTCĐ) cho tự do dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam đã tổ chức một cuộc họp báo tại Tòa soạn Diễn Đàn Giáo Dân nhằm khơi động dư luận phản ứng trước việc tượng Đức Mẹ Sầu Bị bị đập phá tại Ninh Bình và các nhà đấu tranh cho tự do tại Việt Nam, đặc biệt là linh mục Nguyễn Văn Lý. Trong cuộc họp báo này - có một số nhà báo và nhân sĩ trong cộng đồng không phải Công giáo - sau phần trình bầy ý nghĩa và mục tiêu của buổi họp báo với các ông Đỗ Như Điện và Trần Phong Vũ đứng đầu Uỷ Ban, ông Trần Trọng An Sơn, cựu Chủ tịch Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Nam Cali nêu lên thắc mắc tại sao trước biến cố tượng Đức Mẹ bị đập phá tàn bạo như thế, người ta lại không thấy một chức sắc nào trong Công giáo nói năng gì cả. Hình như nhiều linh mục hay về Việt Nam đã quên hết rồi: quên mình là dân tị nạn; quên người Cộng sản đã dã man chiếm đoạt miền Nam, đã đầy ải hàng hàng lớp lớp dân miền Nam vào các tại tù cải tạo, đã chèn ép toàn dân khiến hàng triệu người đã phải bỏ nước ra đi và hàng nửa triệu người đã chết giữa đại dương hoặc vùi sâu trong rừng thẳm, để ngày nay vui vẻ "áo gấm về làng;" quên đi hàng ngàn trẻ em và thiếu nữ Việt Nam bị đẩy đi bán dâm tại Cambốt; quên mất hàng ngàn cô dâu Việt Nam bị bán ra ngoại quốc làm nô lệ tình dục ... Các linh mục này đâu dám nói năng gì đụng tới Cộng sản vì sợ phương hại cho các chuyến về Việt Nam sau này. Sau đó ông đề nghị nên tổ chức những buổi tuyệt thực và tịnh khẩu để bầy tỏ ý chí đấu tranh cho quê hương.

Ông Cao Viết Lợi bầy tỏ ý kiến tầng lớp giáo dân phải đứng lên làm nhiệm vụ của mình, còn kệ các giáo sĩ sẽ phải lãnh trách nhiệm đối với lịch sử. Ông Võ Khôi, một chuyên viên đấu tranh phản bác ý kiến của ông Cao Viết Lợi khi cho rằng cộng đồng phải lôi kéo các giáo sĩ vào cuộc đấu tranh chung để dấy lên một cao trào. Ông Hồ Thăng, người đứng đầu "Uỷ Ban phát huy tinh thần Lý Tống," cảm thấy ngỡ ngàng khi thấy Giáo hội Công giáo hờ hững, đứng bàng quang trước các công cuộc đấu tranh chung cho dân tộc. Ông Trần Thế Cung, chủ nhiệm báo Trách Nhiệm của hội Cựu Tù Nhân Chính Trị, cũng phát biểu ý kiến như ông Cao Viết Lợi là hàng giáo phẩm không dám lên tiếng trước những vi phạm tôn giáo và nhân quyền này, thì lịch sử sau này sẽ bầy tỏ thái độ.

Đặc biệt ông Lê Quang Dật, một nhân sĩ Phật giáo, sau khi bầy tỏ những cảm xúc rung động khi nhìn thấy hình bức tượng bị đập phá, ông chia buồn với anh em Công giáo và ông nguyện đứng bên cạnh cuộc đấu tranh cho tôn giáo này. Ông hô hào mọi người cần đoàn kết tạo thành một hậu phương lớn nhằm giải trừ pháp nạn và quốc nạn cho quê hương. Trong khi đó ông Nguyễn Duy Nghiêu, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Cộng đồng người Việt tại Los Angeles đề nghị một phương sách phổ biến truyền đơn thật rộng lớn biến cố Cộng sản đập phá tượng Đức Mẹ để đánh động lương tri của các con cái Mẹ và mở chiến dịch hợp quần để đấu tranh cho tự do tôn giáo tại Việt Nam.

Sang tối ngày hôm sau, ngày 9-3-07, Uỷ Ban đấu tranh này tổ chức một cuộc thắp nến đền tạ và cầu nguyện cho quê hương tại Trung Tâm Công Giáo trước việc cán binh Cộng sản đập phá tượng Đức Mẹ tại Ninh Bình. Chuyện đáng tiếc là linh mục Giám đốc Trung Tâm Công Giáo không tham dự buổi cầu nguyện này được. Nhiều người bầy tỏ ý kiến ngỡ ngàng và phàn nàn về sự việc này. Chính ra linh mục Giám đốc phải là người đứng ra tổ chức và hô hào các tín hữu tham dự buổi canh thức này mới phải.

Điều mọi người thật cảm kích trong buổi thắp nến này là Hội Đồng Liên Tôn thật chân thành đến cầu nguyện. Đặc biệt hiện diện và cầu nguyện thật sốt sắng trong lễ này có ba mục sư Trần Thanh Vân, Vũ Đức Chang và Nguyễn Phú Cam. Bên Phật Giáo Hòa Hảo có giáo sư Nguyễn Thành Long. Chánh Trị Sự Đào Vũ Anh bên Cao Đài và ông Lê Quang Dật, trưởng Gia đình Phật tử cũng đứng lên dâng lời cầu nguyện. Trong khi đó, bên Công giáo có sự hiện diện của hai linh mục Trần Quý Thiện (Cựu Tuyên Uý Quân đội đang hưu trí) và Phạm Văn Chính (từ Florida ghé Cali). Nhiều người ngạc nhiên không thấy những chức sắc như linh mục Mai Khải Hoàn và ông Phạm Văn Phổ có chân trong Hội Đồng Liên Tôn có mặt trong buổi lễ này. Tuyệt nhiên người ta cũng không thấy một chức sắc nào trong giáo phận Orange xuất hiện trong buổi lễ.

Chúng tôi phải đau lòng tường thuật sự thật là như thế đó và chẳng thể che đậy gì được khi thực tế các diễn biến xẩy ra như vậy. Các con cái của Mẹ ngày nay đang đối xử với Mẹ "chính trị" như thế đó! Chúa và Mẹ bị đẩy lui xuống hạng thứ yếu, trong lúc cá nhân của nhiều chức sắc trong Giáo hội trở thành chính yếu!

Về mặt truyền thông, rất ít cơ quan truyền thông của Công giáo đăng tải tin tức hoặc vận động cho công cuộc đấu tranh cho dân chủ, cho dân quyền và cho tự do tôn giáo tại Việt Nam, kể cả cho biến cố tượng Đức Mẹ bị đập phá. Sau một tháng linh mục Nguyễn Văn Lý bị công an hành hạ và đầy ải, mãi cách đây hai ngày linh mục Giám đốc Vietcatholic mới đăng tải tin tức này và biện minh cho lý do chậm trễ của mình vì phải dành thời giờ phối kiểm tin tức. Chắc không có một thông tấn xã nào trên thế giới phối kiểm kỹ lưỡng như Vietcatholic! Dẫu sao Vietcatholic đã có một số tiến triển đáng khích lệ trong cuộc đấu tranh chung của toàn dân. Tuy nhiên Linh mục Nghị nên trả lời thành thật trong các cuộc phỏng vấn của cơ quan truyền thông bên ngoài liên quan đến việc thường xuyên du lịch về Việt Nam. Với thời đại truyền thông đại chúng như ngày nay, chẳng còn ai, kể cả các giới chức cao cấp nhất trong đạo và ngoài đời, lại là những nhân vật bất khả xâm phạm của công luận được nữa. Không sống thành thật và đức độ, các giới chức đều là đối tượng của công luận.

Liên đoàn Công giáo Việt Nam tại hải ngoại là một tổ chức ái hữu hay muốn vươn lên đóng vai trò làm Công Giáo Tiến Hành? Nếu đóng vai trò là một hội ái hữu thì dễ quá, mỗi năm đứng lên hô hào đóng tiền giúp Việt Nam một vài kỳ, tổ chức một số lễ lậy và mời một số giám mục Việt Nam sang cử hành nghi lễ hoặc làm phép khánh thành một số cơ sở nào đó cho thêm phần long trọng thể và bề thế, thế là xong. Nếu như vậy, người giáo dân tại hải ngoại được hưởng những ơn ích nào từ Liên đoàn hay chỉ cần hoàn thành nghĩa vụ giáo dân: cầu nguyện, đóng tiền, vâng phục là đủ? Còn nếu Liên Đoàn đi theo con đường hoạt động Công Giáo Tiến Hành, quả thật sẽ vất vả nhưng rất hữu ích cho Giáo hội và đất nước. Những nhân sự hiện nay của Liên đoàn có thực sự nhiệt tâm và khả năng đi theo con đường này hay chỉ gióng lên mấy hồi chuông, rồi đâu lại vào đó? Dĩ nhiên trong bất cứ tổ chức nào cũng đều có những người nhiệt tình và những người cản mũi kỳ đà. Dĩ nhiên trong các tổ chức của Giáo hội tại quốc nội và quốc ngoại cũng có bàn tay lông lá của Cộng sản tìm cách thọc vào, mà nhiều khi những người trong cuộc không nhận ra. Đã đến lúc mọi tổ chức của Giáo hội phải cảnh tỉnh vấn đề sử dụng nhân sự và các phương tiện, nhất là tài chánh. Cộng sản dư tiền để mua chuộc, để điều khiển từ xa mọi người đi theo mục tiêu của chúng.

Điều đáng mọi người quan tâm nhất hiện nay là chính sách chia để trị của Cộng sản. Chúng ra sức cản ngăn Giáo hội hợp quần thành một sức mạnh phi thường. Chúng khơi rộng hố chia ngăn cách giữa giáo sĩ và giáo dân. Chúng chủ trương chính sách ngu dân khi xúi bẩy giáo sĩ không tạo điều kiện cho tầng lớp đại chúng giáo dân thăng tiến và trưởng thành. Chúng bán la liệt các nón cối trong Giáo hội để chụp mũ những thành phần muốn thanh lọc nhân sự và canh tân Giáo hội theo đường lối Tin Mừng và Công đồng Vaticanô II. Chúng sử dụng chính sách này để làm tê liệt những thành phần muốn thăng tiến Giáo hội, đồng thời ru ngủ đại chúng giáo dân sống thụ động và mù quáng.

Nhìn vào Tin Mừng một cách thấu đáo, chúng ta nhận ra Chúa Giêsu đến trần gian để cách mạng gian trần, bằng con đường đấu tranh chống tội ác, chống gian dối, chống bất công, chống thỏa hiệp, chống bè phái... Dầu cho Ngài được tôn xưng là "Hoàng tử của Hòa bình" (Is 9:6), nhưng việc Ngài đến trần gian và công bố Tin Mừng đã đem đến chia rẽ, đến đối kháng, đến bách hại giữa các tín hữu và thế giới: "Anh em đừng tưởng Thầy đến đem bình an cho trái đất; Thầy đến không phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo. Quả vậy, Thầy đến để gây chia rẽ giữa con trai với cha, giữa con gái với mẹ, giữa con dâu với mẹ chồng. Kẻ thù của mình chính là người nhà" (Mt 10:34-36).

Như vậy con đường đi theo Chúa Kitô là con đường đấu tranh chống tội lỗi và nhiều khi chống lại chính mình nữa. Cứ nhìn xem các giới chức và các tín hữu hiện nay đang sống thế nào để có thể nhận ra ai là người đi theo đúng con đường của Chúa Kitô. Ai sống lối sống biết từ bỏ chính mình, người đó đi theo Chúa Kitô và ngược lại, ai sống thu vén cho mình, tìm kiếm an nhàn và danh lợi cho mình, người đó đi ngược chiều với Chúa Kitô và Giáo hội của Ngài:

"Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai giữ lấy mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được." (Mt 10:37-39)

Tất cả rồi sẽ qua đi: địa vị, chức quyền, tiền tài, tình nhân, công danh... nhưng Lời Chúa sẽ chẳng sai một mảy may. Mỗi người đang tự tạo lấy lịch sử cho chính mình. Chính Thánh Thần Chúa mới đem lại cuộc sống hạnh phúc đích thực cho con người, ngoài ra tất cả chỉ là phù du và tan theo mây gió. Muốn thoát khỏi gọng kìm độc địa của Cộng sản, các giới chức của Giáo hội chỉ còn con đường duy nhất là quay đầu sám hối trở về sống thực sự con đường Tin Mừng của Chúa Giêsu. Chỉ có Chúa Giêsu mới là Đấng Cứu Độ đích thực của mỗi chúng ta mà thôi. Chỉ có con đường độc đạo cứu Cha cứu Chúa cứu Giáo hội, chính là trung thành bước đi theo Chúa Giêsu mà thôi. Ngoài ra chỉ là ngụy biện, là che đậy, là phá hoại!

Hoàng Quý

No comments:

Post a Comment