Tuấn Phan
Vụ nữ cán bộ từ thiện Tim Rebeaud đã tốn hao nhiều giấy mực, nên bài nầy tôi chỉ bàn một vài khía cạnh về việc từ thiện của Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản ở hải ngọai, gọi tắt là NVHN. Ai cũng biết làm việc từ thiện là nghĩa cử tự nguyện của những người may mắn dành cho những người bất hạnh, không phân biệt chủng tộc, tín ngưỡng, địa vị xã hội. Từ thiện là hành vi không có ở thú vật, chỉ có ở người với điều kiện: Nếu thiệt người thì biết thương người – Lời Đức Thầy.
Tại sao? Bởi vì có loài động vật hai chân tự nhận là người nhưng chẳng những không thương người mà còn làm đau khổ, gây ra những bất hạnh cho người dù là đồng chủng đồng bào. Lọai nầy không phải thiệt là người. Lại còn một lọai động vật hai chân khác cũng tự nhận là người lại lợi dụng lòng thương người để kiếm ăn bằng mánh khóe lường gạt; bọn nầy cũng không phải thiệt là người. Thí dụ:
Tại Sàigon hiện nay có nghề sinh nhai mới là nghề giả sư vãi đi khất thực. Sáng sớm, một đám người lớn nam nữ kéo nhau vào một con hẻm, sau chừng 15 phút họ đi ra với bộ cà sa trên người, ôm bình bát, đầu đội mũ ni che hết tóc. Họ bủa ra các nẻo đường nhất là gần các chợ, hay khu phố đông người. Xế chiều, họ trở lại con hẻm, cũng độ 15 phút sau, họ trở ra với y phục khi sáng; ai cũng có nét mặt rạng rỡ, nói cười vui vẻ vì họ đã làm xong một buổi khất thực! Trong hẻm có ngôi nhà chuyên cho mướn đồ nghề giúp họ cải trang tăng ni để kiếm sống, được người đời cung kính, cúng dường vật thực và cả tiền bạc!
Lại có một mánh khóe khác mà bọn bất lương, vô nhân đạo dùng làm phương tiện sinh nhai đã xảy ra nhan nhãn ở các nơi thị tứ từ lâu đời, đó là dùng trẻ em tật nguyền, bệnh họan làm mồi nhằm khai thác lòng trắc ẩn của người đời. Ai có ngờ sự tật nguyền, bệnh họan của các đứa trẻ đáng thương này là do bọn bất lương cố ý gây ra và các đứa trẻ không bao giờ hết tật nguyền và bệnh họan cũng khó dứt để giúp cho bọn chúng kiếm tiền lâu dài.
Bọn VC trong nước moi đô la của NVHN cũng y chang hai cách lừa gạt trên:
- Lợi dụng tín ngưỡng của NVHN qua các lần xuất ngọai của những cha cố Thiên Chúa, tăng ni Phật Giáo nhắm vào giáo dân và Phật tử.
- Lợi dụng lòng trắc ẩn của NVHN dành cho đồng bào bất hạnh trong nước qua các cuộc quyên góp cứu mù, giúp trẻ mồ côi, người cùi v.v….
Ngoài ra, VC còn sử dụng ngay tại hải ngọai những cán bộ từ thiện có tiếng tăm trong cộng đồng như các tu sĩ, ca sĩ, nhạc sĩ, nghệ sĩ v.v…, đó là Mục sư Nguyễn Xuân Bảo, ca sĩ Phương Dung, nhạc sĩ Vũ Thành An v.v…
Sau nầy, có lẽ VC thấy lọai cán bộ từ thiện gốc tu sĩ, ca sĩ, nhạc sĩ, nghệ sĩ v.v.. không còn hấp dẫn và sinh lợi nhiều nữa nên VC đã đào tạo lọai cán bộ từ thiện mới gốc người nước ngoài như cô ả Thụy Sĩ Aline Rebeaud. Đây là chiêu thức hữu hiệu nhất giúp cho VC moi đô la của NVHN bằng cách khai thác tư tưởng: Người ngọai chủng như cô gái Thụy Sĩ nầy còn có lòng nhân hậu, từ bi thương người Việt mình, huống chi NVHN và NV trong nước là đồng bào ruột thịt?
VC tin tưởng chắc chắn sẽ thành công hòan tòan ở bình diện thế giới bằng con mồi cô gái Thụy Sĩ Aline Rebeaud đi đôi với việc hạ Cờ Vàng như đã từng xảy ra qua các tu sĩ Thiên Chúa và Phật Giáo ra hải ngọai quyên góp từ thiện. Nhưng tham thì thâm, NVHN đã mau chóng nhận diện cô gái Thụy Sĩ chỉ thuần túy là công cụ đắc lực của VC nên lập tức con mồi bị vô hiệu hóa khiến lợi lộc thu vào không bù được công sức VC bỏ ra cho kế họach từ thiện, nhà may mắn Aline Rebeaud!
Lý do? Dễ hiểu, NVHN đã sử dụng trái tim cùng lúc với bộ óc, có nghĩa là NVHN biết rõ đây là thủ đọan bòn rút đô la kiếm được từ mồ hôi nước mắt của NVHN. Vả lại, việc cung ứng những phúc lợi xã hội cho dân nghèo, bất hạnh hay xây dựng các công trình cầu đường, trường học, trạm xá v.v… là thuộc về nhiệm vụ bắt buộc của giới cầm quyền CSVN mà nay đa số trở thành tư bản Đỏ, có tài sản hàng trăm tỷ đô la gửi ngân hàng Thụy Sĩ.
Moi đô la càng nhiều từ NVHN nhưng VC chỉ thực hiện MỘT PHẦN NHỎ các phúc lợi cho dân trong nước để còn thừa nhiều đô la chúng bỏ túi đồng thời rút ngân sách quốc gia ra làm của riêng. Rốt cuộc khối NVHN trở thành những “cán bộ, nhân viên phục vụ chẳng những không lương cho các Bộ Xã Hội, Công Chánh, Y Tế chi nhánh hải ngọai” mà còn đem tiền của mồ hôi nước mắt nạp cho bọn cán bộ tư bản đỏ VC trong khi đói nghèo của đồng bào vẫn còn là quốc sách xóa đói giảm nghèo của CSVN kéo dài suốt 33 năm.
Thử hỏi có quốc gia nào giống Việt Nam, trong đó bọn chóp bu cầm quyền VC có tài sản hàng trăm tỷ đô la cất giữ ở ngân hàng Thụy Sĩ lại đi moi từng đô la của NVHN mà chúng gọi là khúc ruột ngàn dậm, đồng thời lấy cắp tiền viện trợ, ăn hối lộ hàng trăm triệu đô la của nước ngoài khiến đa số nhân dân vẫn mãi nghèo đói, nông dân phải ăn cháo ngay trên cánh đồng lúa của mình, trong khi gạo dư thừa xuất cảng đổi đô la, làm giàu thêm cho chúng?
Từ những phân tích trên, xin đề nghị NVHN dứt khóat không tự biến thành con bò sữa cho VC vắt mãi bởi vì NVHN không thể có lòng NHÂN (hay BI) vô điều kiện. NVHN làm từ thiện với cái TRÍ xét đóan tại sao dân tộc phải khổ sở bất hạnh và phải biết đô la từ thiện của mình bị lọt vào túi ai và được sử dụng thế nào ở trong nước? Rõ ràng nguyên nhân là lòng tham và tội lỗi của nhà cầm quyền VC, do vậy chúng ta phải kiên quyết, tức có cái DŨNG, không cho cán bộ VC đội lớp từ thiện một xu vì NVHN không muốn VC vừa có tiền vừa chê là…ngu!
(Ghi chú: Nhân–Trí-Dũng là tiêu ngữ trên quân hiệu TSQ Việt Nam; BI-TRÍ-DŨNG là tiêu ngữ của Gia Đình Phật Tử)
2. CÚNG DƯỜNG. Đây là một thuật ngữ của Phật Giáo, có ghi trong kinh điển. Cúng dường có ba lọai, gọi chung là cúng dường TAM BẢO (Phật, Pháp và Tăng). Bài nầy xin nói về cúng dường Tăng, có nghĩa là cung cấp phương tiện vật chất cho đời sống thường ngày của giới Tăng sĩ, giúp họ yên tâm chuyên lo nhiệm vụ hoằng pháp.
Phật tử có bổn phận cúng dường đi đôi với sự cung kính dành cho giới tăng sĩ để đôi bên cùng hưởng lợi lộc Phật pháp. Cúng dường mà không cung kính thì không mang ý nghĩa cao quý theo lời dạy của Đức Phật. Cúng dường theo kinh điển gồm các thứ: y phục, thực phẩm, nơi trú ngụ và thuốc men trị bệnh. Tăng sĩ nhận sự cúng dường phải mang một trọng ân đối với Phật tử gọi là Ân Đàn Na Thí Chủ.
Tăng sĩ nói ở đây là các vị chân tu mà vào thời mạt pháp ngày nay hiếm thấy; họ xem cúng dường chỉ là phương tiện phục vụ thân tứ đại, trong khi đa số tăng sĩ bây giờ xem cúng dường là mục đích, là cứu cánh.
Đặc biệt giới tăng sĩ dối tu ở hải ngoại đều xem cúng dường là cứu cánh và thích Phật tử cúng dường tiền bạc (đô la, euro v.v…) hơn là bốn món cúng dường ghi trong kinh điển. Họ rất quan tâm đến thùng phước sương đặt ở chánh điện nhất là tiền bạc được Phật tử dúi riêng vào túi họ. Không như ngày xưa, tăng sĩ chân chính sống đạm bạc, hạn chế tối đa nhu cầu vật chất; ngày nay văn minh giới tăng sĩ có nếp sống vật chất có khi còn cao hơn Phật tử bởi lòng tham không đáy của họ!
Để có nhìều cúng dường, tăng sĩ dối tu thường cất chùa, tịnh xá ở nơi thị tứ, tiện việc đi lại của Phật tử bởi vì họ kiếm sống nhờ vào chùa, nên gọi là thầy chùa, không khác gì thầy kiện sống nhờ kiện cáo, thầy bói sống nhờ bói tóan, thầy giáo sống nhờ dạy học v.v…, hòan tòan trái ngược tăng sĩ chân tu tìm nơi u tịch vắng người để định tâm tu hành. Thầy chùa xem chùa như cơ sở tạo ra tiền, biến chùa thành … tiệm bán nhang, thành rạp hát thâu tiền vào cửa nghe thuyết pháp và nhiều dịch vụ trái Phật pháp như bói tóan, cúng sao giải hạn kể cả làm đám cưới!
Cũng xin kể ra luôn một kiểu cúng dường nổi tiếng trong cộng đồng Phật giáo của người Việt hải ngọai mà ai nghe cũng lạnh mình, không tin là có thật đã xảy ra mới đây tại xứ Úc, gây xôn xao dư luận. Đó là kiểu cúng dường triệt để ngoài tiền bạc, vật thực tín nữ Diệu Đức, một người học thức, trong suốt 15 năm dài dâng hiến luôn thân xác của mình để thỏa mãn dục tình của dâm tăng Phước Huệ, có tuổi đáng cha mình, là một chức sắc cao cấp, lãnh đạo GH/PGVNTN tại Úc và Tân Tây Lan!
Để bào chữa tội lỗi và vỗ về người tình Diệu Đức, dâm tăng Phước Huệ không ngại miệng nói: Anh rất cám ơn Em đã cho Anh sức khỏe. Nhờ Em cho Anh sức khỏe bằng cách giúp cho Anh “giải quyết” được nên Anh không còn nghĩ tưởng mà có thể để hết tâm trí làm Phật sự. Anh không bao giờ quên ơn em đâu. (Trích Saigon Nhỏ, Seattle số 613 ngày-9-2008).
Chắc chắn đã có rất nhiều trường hợp “quan hệ tình dục” giữa thầy chùa và tín nữ nhưng khéo ém nhẹm, vì phần lớn tín nữ bị đám dâm tăng đầu độc tư tưởng: Giúp “Thầy” giải quyết sinh lý cũng là một cách gián tiếp “làm Phật sự” (!?) theo luận điệu dâm tăng Phước Huệ, cũng là một dạng cúng dường!
Phật tử càng ngu dốt Phật pháp bấy nhiêu thì đám tăng sĩ dối tu, ma tăng quỷ sứ càng hưởng thụ nhiều cách cúng dường bất chánh khiến cho hai chữ cúng dường không còn ý nghĩa tốt đẹp và cao quý theo kinh điển nhà Phật, mang ý nghĩa thô tục là “thí cô hồn”, cho không, hối lộ v.v…! Thí dụ, có tín nữ thản nhiên kể chuyện phòng the cho bạn: “Đêm qua thằng chả đòi quá, tao phải cúng dường phứt cho rồi dù mệt mỏi trong người và không hứng thú gì!”; hoặc “ Về tới sân bay Tân Sơn Nhất, tôi phải cúng dường tụi hải quan 5 đô la kẹp trong passport nó mới cho qua!”.
Có thể không phải Phật tử dốt Phật pháp nhưng họ cúng dường sai lầm thường vì nghĩ đơn giản rằng họ chỉ biết làm xong bổn phận cúng dường, còn Thầy nhận cúng dường mà làm bậy thì chịu tội với Phật. Tương tự họ cho tiền từ thiện sẽ được phước đức còn ai lừa gạt thì người ấy mang tội.
Họ không nhớ rằng trong Phật pháp, Từ Bi luôn đi kèm Trí Tuệ mà mục đích tu hành là phát triển trí tuệ để diệt trừ sự vô minh, - là chướng ngại trên đường giải thóat.
Khi thể hiện TÂM LÀNH trong việc từ thiện và cúng dường, Phật tử cần sử dụng cái TRÍ xét đóan xem việc từ thiện và cúng dường của mình đem đến kết quả ra sao để tránh vô tình đưa dao cho kẻ giết người rồi mang tội đồng lõa.
Trong Ngũ Thường của Khổng Giáo đã có hai thường đó là NHÂN và TRÍ; trong lời dạy thiện nam tín nữ trong tôn giáo nhà Phật, Đức Thầy cho biết TÂM và TRÍ phải đi đôi. Ngài nói: “Người có TÂM nếu không tập suy gẫm cho mở TRÍ thì hay dễ bị lường gạt. Người có TRÍ mà vô TÂM thì hay xảo trá. Nên trí và tâm người học Đạo cần tìm cách làm cho nó được phát triển cả hai để lấy tâm làm chủ trì mọi việc, lấy trí mà phán xét mọi việc trước khi ta sắp đưa cho tâm chủ trì. Được như thế, chắc chắn ta học Đạo mau thành công đắc quả.”
Dựa vào lời dạy nầy của Đức Thầy, tôi đem hai hành động Từ Thiện và Cúng Dường đặt chung thành một đề tài vì cả hai đều cần sử dụng cái TRÍ của người làm việc từ thiện và cúng dường; nếu hữu tâm mà vô trí thì tiền của mất mà còn bị VC chê ngu và bị ma tăng đè đầu bắt lạy chúng!
Tuấn Phan
No comments:
Post a Comment