OBaBa
Trước hết tôi xin lỗi, cái tên một người ngoại quốc không dễ gì nhớ nổi. Thôi thì gọi cô ta là Tim cũng được, tuy nhiên tôi chắc là cái tên này cũng là giả vờ mà thôi, không phải là tên cha mẹ đặt, không phải là tên cúng cơm đâu.
Cái cô Tim này gần đây xuất hiện hơi nhiều trên các báo điện tử, thành ra dù không muốn, chúng ta cũng phải nói đến cô. Vào thời điểm này, thời sự chú trọng vào việc ông Obama mới được bầu làm Tổng Thống thứ 44 của Hoa Kỳ.
Nước Mỹ là nước giầu mạnh nhất thế giới.nước Tư Bản, nước Sen Đầm, của bọn da trắng chuyên bóc lột các nước nghèo hèn, nếu ta tin vào lời tuyên truyền của Đảng ta. Vậy mà một tên Mỹ da đen, cha mẹ chia tay từ nhỏ, lại có thể trở thành Tổng Thống, lãnh đạo mấy trăm triệu người.Bóc lột, kỳ thị gì kỳ vậy.
Trong khi đó, bọn trẻ nghèo khổ ở VN, nước Xã Hội Chủ Nghĩa, nước văn minh, đỉnh cao trí tuệ,vô sản chuyên chế, lại phải nhờ vả vào một cô Tim ... gì đó để có thể sống sót, học hành và nên người, theo những tài liệu viết bằng tiếng Việt được phân phát trong kỳ viếng thăm và quyên tiền của cô gần đây ở Montréal.
Chuyện nghịch lý là ở chỗ đó.
Chuyện hoang đường là ở chỗ đó.
Dân Việt mình, trên 80 triệu, lại được sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng Ta, từ trên 3 chục năm nay, đất nước giầu mạnh, tiền rừng, bạc biển, sao không lo được chuyện cỏn con đó, để Mẹ Tim phải cực khổ. Không lẽ thành phố Saigon còn nghèo hơn thành phố Calcutta của mẹ Térésa. Tôi không tin như vậy.
Thực ra thì người Việt CS có thể lo được cho đám nhỏ đó, chuyện nhỏ thôi, khi họ nắm chính quyền trong tay. Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào mà còn làm được cơ mà. Họ không làm chỉ vì họ không muốn làm. Họ không cần làm, họ còn đang bận vơ vét tiền của để nhét vào cái túi không đáy của bọn họ.
Bởi vậy nên mới có chuyện Cô Tim...gì đó phải lo chuyện xã hội Việt Nam, phải phí phạm tuổi thanh xuân của cô để lo cho đám trẻ bất hạnh. Cứ coi như là cô Tim này là một người có lòng nhân từ đặc biệt, biết quên mình để cứu người.
Thế nhưng nếu chỉ có thế, thì tại sao cô ta lại phải sợ hãi cái cờ vàng đến như vậy?
Cô làm việc từ thiện, cô có làm chính trị đâu. Hồi xưa, tôi thấy mẹ Tê Rê Sa đi khắp nơi, không từ nan, không phân biệt, miễn là thuận lợi cho công tác từ thiện của mẹ. Không vì Thiên Chúa Giáo, không vì Hồi Giáo, không vì Ấ n Độ Giáo, mà vì lòng nhân từ.
Mà người Việt mình cũng kỳ, cứ thấy một người da trắng nói được tiếng Việt là thích lắm, là cảm động lắm. Mặc cảm tự ty. Thế mấy triệu người Việt nói tiếng Pháp, tiếng Anh như gió thì bỏ đi hết hay sao. Cái việc cứu trợ nếu có tiền, thì chúng ta làm lấy. Việc gì phải nhờ đến cô Tim gì đó, để rồi bực mình khi thấy cô ta tránh lá cờ vàng như tránh tà.
Cô ấy đã vậy, chỉ cần tẩy chay cô ấy là xong.
Họ vào nhà mình, không chào hỏi, thiếu lễ độ thì mời họ ra.
Tóm lại chuyên Cô Tim ... gì đó là một việc làm chúng ta cần suy nghĩ, để rút kinh nghiệm.
Một bài học, rất cay đắng nhưng cũng rất đáng ghi nhớ.
OBABA - 5/11/08
Trước hết tôi xin lỗi, cái tên một người ngoại quốc không dễ gì nhớ nổi. Thôi thì gọi cô ta là Tim cũng được, tuy nhiên tôi chắc là cái tên này cũng là giả vờ mà thôi, không phải là tên cha mẹ đặt, không phải là tên cúng cơm đâu.
Cái cô Tim này gần đây xuất hiện hơi nhiều trên các báo điện tử, thành ra dù không muốn, chúng ta cũng phải nói đến cô. Vào thời điểm này, thời sự chú trọng vào việc ông Obama mới được bầu làm Tổng Thống thứ 44 của Hoa Kỳ.
Nước Mỹ là nước giầu mạnh nhất thế giới.nước Tư Bản, nước Sen Đầm, của bọn da trắng chuyên bóc lột các nước nghèo hèn, nếu ta tin vào lời tuyên truyền của Đảng ta. Vậy mà một tên Mỹ da đen, cha mẹ chia tay từ nhỏ, lại có thể trở thành Tổng Thống, lãnh đạo mấy trăm triệu người.Bóc lột, kỳ thị gì kỳ vậy.
Trong khi đó, bọn trẻ nghèo khổ ở VN, nước Xã Hội Chủ Nghĩa, nước văn minh, đỉnh cao trí tuệ,vô sản chuyên chế, lại phải nhờ vả vào một cô Tim ... gì đó để có thể sống sót, học hành và nên người, theo những tài liệu viết bằng tiếng Việt được phân phát trong kỳ viếng thăm và quyên tiền của cô gần đây ở Montréal.
Chuyện nghịch lý là ở chỗ đó.
Chuyện hoang đường là ở chỗ đó.
Dân Việt mình, trên 80 triệu, lại được sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng Ta, từ trên 3 chục năm nay, đất nước giầu mạnh, tiền rừng, bạc biển, sao không lo được chuyện cỏn con đó, để Mẹ Tim phải cực khổ. Không lẽ thành phố Saigon còn nghèo hơn thành phố Calcutta của mẹ Térésa. Tôi không tin như vậy.
Thực ra thì người Việt CS có thể lo được cho đám nhỏ đó, chuyện nhỏ thôi, khi họ nắm chính quyền trong tay. Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào mà còn làm được cơ mà. Họ không làm chỉ vì họ không muốn làm. Họ không cần làm, họ còn đang bận vơ vét tiền của để nhét vào cái túi không đáy của bọn họ.
Bởi vậy nên mới có chuyện Cô Tim...gì đó phải lo chuyện xã hội Việt Nam, phải phí phạm tuổi thanh xuân của cô để lo cho đám trẻ bất hạnh. Cứ coi như là cô Tim này là một người có lòng nhân từ đặc biệt, biết quên mình để cứu người.
Thế nhưng nếu chỉ có thế, thì tại sao cô ta lại phải sợ hãi cái cờ vàng đến như vậy?
Cô làm việc từ thiện, cô có làm chính trị đâu. Hồi xưa, tôi thấy mẹ Tê Rê Sa đi khắp nơi, không từ nan, không phân biệt, miễn là thuận lợi cho công tác từ thiện của mẹ. Không vì Thiên Chúa Giáo, không vì Hồi Giáo, không vì Ấ n Độ Giáo, mà vì lòng nhân từ.
Mà người Việt mình cũng kỳ, cứ thấy một người da trắng nói được tiếng Việt là thích lắm, là cảm động lắm. Mặc cảm tự ty. Thế mấy triệu người Việt nói tiếng Pháp, tiếng Anh như gió thì bỏ đi hết hay sao. Cái việc cứu trợ nếu có tiền, thì chúng ta làm lấy. Việc gì phải nhờ đến cô Tim gì đó, để rồi bực mình khi thấy cô ta tránh lá cờ vàng như tránh tà.
Cô ấy đã vậy, chỉ cần tẩy chay cô ấy là xong.
Họ vào nhà mình, không chào hỏi, thiếu lễ độ thì mời họ ra.
Tóm lại chuyên Cô Tim ... gì đó là một việc làm chúng ta cần suy nghĩ, để rút kinh nghiệm.
Một bài học, rất cay đắng nhưng cũng rất đáng ghi nhớ.
OBABA - 5/11/08
No comments:
Post a Comment