Saturday, November 29, 2008

Vạch mặt bọn Cộng Sản gian manh đang núp bóng Người Quốc GiaTỵ Nạn


Vạch mặt bọn Cộng Sản gian manh đang núp bóng Người Quốc Gia-Tỵ Nạn.

(Bài 5)

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Vừa qua, quý độc giả đã được «theo chân»: «Chiến hữu Chủ tịch Hoàng Cơ Minh vẫn bình an, và đang lãnh đạo công cuộc đấu tranh Giải phóng Tổ Quốc Việt Nam»; qua những «Đoàn Kháng Chiến Quốc Nội» với những «trận giao tranh» từ Quảng Nam-Đà Nẵng đến Sài Gòn. Và bây giờ chúng tôi lại kính mời quý độc giả tạm rời Thủ Đô Sài Gòn để biết thêm về «Kháng Chiến Cửu Long» ; cũng theo như cái «Bản tin» của «Đài Phát Thanh Kháng Chiến» như sau đây:

«Đây, là tiếng nói Việt Nam Kháng Chiến phát đi từ Căn cứ Quốc nội của Cơ sở Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam …»; và đã đăng trên «Báo Kháng Chiến» nơi trang 19, số 71, tháng 01 năm 1987:

«Kháng Chiến Cửu Long
- Huấn luyện thanh niên nam nữ.
- Một ổ kháng cự gia nhập Mặt Trận.
( VNKC. 23-10-1987)

Tin tức của đài Việt Nam Kháng Chiến phát thanh ngày 23 tháng 10 cho biết là trong tháng 8 và 9, Ủy Ban Kháng Quản Tỉnh Cửu Long đã tăng cường công tác tuyên vận tại các huyện Tam Bình, Trà Ôn và Vĩnh Liêm. Cán bộ Mặt Trận đã tổ chức bốn đợt huấn luyện nhằm hướng dẫn thanh niên nam nữ trong tỉnh về các kỹ thuật tuyên vận, địch vận và cách sử dụng vũ khí nhẹ. Ngoài ra, Ủy Ban cũng đã cho rải hơn 4000 tờ truyền đơn đủ loại và treo hơn 20 lá Quốc kỳ lớn nhỏ trong các huyện kể trên.

Cũng theo bản tin phát thanh cùng ngày Ủy Ban Kháng Quản Tỉnh Cửu Long đã tiếp xúc với một tổ chức kháng cự mệnh danh là Thanh Niên Việt Nam Cứu Nước tại thị xã Trà Vinh. Sau khi được cán bộ Mặt Trận giải thích cặn kẽ, tổ chức kháng cự này đã đồng ý giải thể gia nhập Mặt Trận. Các chiến hữu này tiếp tục hoạt động trong tầng lớp thanh niên nam nữ trong tỉnh. Được biết, khi gia nhập Mặt Trận, nhóm kháng cự này đã mang theo một súng K.59, hai trái lựu đạn và một lưỡi lê».

Sỡ dĩ chúng tôi phải trích lại những cái «bản tin» này là để minh chứng cho tất cả đồng bào ở trong và ngoài nước đều biết được một cách tường tận hơn về những trò gian manh, lường gạt của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, tiền thân của «đảng Việt Tân». Đọc qua cái «Bản Tin» trên, trong chúng ta, những người đã trưởng thành trước ngày mất nước, đều liên tưởng đến những đợt huấn luyện thao tác quân sự cho Thanh Niên Cộng Hòa (Đệ Nhất Cộng Hòa) và Nhân Dân Tự Vệ (Đệ Nhị Cộng Hòa). Nghĩa là phải tổ chức công khai ngay trên lãnh thổ do chính quyền VNCH kiểm soát.

Nên nhớ, khi nói đến «hướng dẫn cách sử dụng vũ khí nhẹ»; thì dù nhẹ đến đâu cũng đều phải hướng dẫn cách tháo và ráp súng, bảo quản súng như thông nòng súng. Đặc biệt, là phải hướng dẫn cho họ biết điểm bắn trúng là phải nhắm từ lỗ chiếu môn đến đỉnh đầu ruồi, biết cái cơ bẩm để đưa viên đạn lên nòng và phải biết cái khóa an toàn … vì sau đó họ sẽ được giao cho một khẩu súng để trực tiếp chiến đấu ngay tại các thôn làng. Ngoài ra, còn phải hướng dẫn cho họ biết những thao tác quân sự như tập những bước đi, những cách thủ thế bắn như đứng, nằm, bò để tránh đạn của đối phương và để không bị báng súng va đập vào ngực, vào vai … Chính vì vậy, chúng tôi muốn nói như tạt nước vào mặt cả lũ Mặt trận Hoàng Cơ Minh-Việt Tân là một bè lũ gian manh láo khoét; vì vào thời điểm tháng 8-9 năm 1987, trong lúc cả nước Việt Nam đang nằm trong bàn tay sắt của cộng sản Hà Nội, thì không có một tổ chức nào dù ở ngay trong nước cũng không bao giờ làm được những điều như «hướng đẫn sử dụng vũ khí nhẹ, rải hơn 4000 tờ truyền đơn đủ loại, treo hơn 20 lá Quốc kỳ lớn nhỏ trong các huyện kể trên».

Chưa hết, vì bọn Mặt trận Hoàng Cơ Minh-Việt Tân còn loan tin: «Một tổ chức kháng cự mệnh danh là Thanh Niên Việt Nam Cứu Quốc tại Thị xã Trà Vinh đã giải thể và gia nhập Mặt trận, khi gia nhập Mặt trận đã mang theo một súng K.59, hai trái lựu đạn và một lưỡi lê». Chúng ta chắc ai cũng biết bọn Mặt trận Hoàng Cơ Minh-Việt Tân này chúng đã láo đến mức độ thật vô cùng ngu xuẩn, mà chúng tôi không muốn dài dòng; bởi nghĩ rằng quý đọc giả đều đã nhận biết tất cả. Nếu nói, nhóm thanh niên nam nữ này khi gia nhập Mặt trận, họ đều có mang theo hai trái lựu đạn mini, một lựu đạn chày và những cái lưỡi … gà thì nghe hay hết biết.

Và bây giờ chúng tôi xin mời quý đọc giả đọc lại những trích đoạn qua bài viết của Tác giả Nguyễn Toàn, một Sĩ Quan QLVNCH, lúc ấy đã vượt biển đến Thái Lan và đã gia nhập "Kháng Chiến " đã tường thuật về cái chết của Hoàng Cơ Minh trên Văn Nghệ Tiền Phong nơi trang 25, số 303, từ 01 đến 15 tháng 09 năm 1988 như sau đây:

«Những Sự Thật Về Cái Chết Của Hoàng Cơ Minh -Tàn Ác Và Sắt Máu:

« … Tuy số cán bộ của « Mặt Trận » tại « chiến khu » đếm không đủ mười đầu ngón tay, (tám người) nhưng HCM đã phong Tướng … Không quân cho tả hữu. Cựu Trung tá Nhảy dù Lê H…, bí danh Đặng Quốc Hiền, được phong «Tướng Tư Lệnh Lực Lượng Kháng Chiến», cựu Đại tá Dương Văn Tư (gia nhập từ trại tỵ nạn Thái Lan) được phong «Tướng Tư Lệnh Chiến Khu» (ở Uborn) ông cựu Trung úy phòng 7 Bộ TTM, Nguyễn Trọng H… bí danh Huy, được thăng «Đại tá Tư lệnh Phó Lực lượng Vũ trang». Huy có một Album hình ảnh «Lễ Tuyên Bố Cương Lĩnh MT» và sinh hoạt ở «chiến khu» đem vào các trại tỵ nạn để tuyên truyền tuyển mộ quân.

Trong thời gian 1982-1983, có hai người Việt làm việc tại Tòa Đại Sứ Mỹ ở Bangkok là các ông V. và N. đã giúp nhóm HCM rất nhiều. Tuy nhiên, sau thời gian sôi nổi lúc đầu, những người có mặt ở Thái Lan đã thấy rõ hơn ai hết chân tướng của phe nhóm Hoàng Cơ Minh nên ai có thể xa lánh được thì xa lánh, ai bị «kẹt» thì bất bình và bất mãn. Để trấn áp các sự phản kháng và ngăn chận đào ngũ Hoàng Cơ Minh đã cho thi hành kỷ luật thép, và hơn thế nữa, dùng sự tàn ác sắt máu đối với những kẻ bất tuân phục. Không kể một số thanh niên vô danh theo Mặt trận từ các trại tỵ nạn, sau đó bị thủ tiêu vì định bỏ «chiến khu», còn những cái chết bí ẩn của một số người được dư luận biết đến. Được nói đến nhiều nhất là cái chết của Kỹ sư Ngô Chí Dũng, một thanh niên trí thức, đầy nhiệt huyết đã bỏ đời sống êm ấm tiện nghi ở Nhật Bản đi theo Mặt trận, người đã đóng góp rất nhiều cho «Mặt trận» và cũng là người đã nuôi dưỡng «Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh» lúc còn «bôn ba» ăn nhờ ở đậu tại Nhật. Ông Dũng đã tới sống tại "chiến khu" và rồi không biết chuyện gì đã xảy ra mà sau đó ông Ngô Chí Dũng đã bị giết chết hết sức bất ngờ, xác ông Dũng được vùi ở một khu rừng chồi tại Bunthari. Một người khác là Bác sĩ Nguyễn Hữu Nhiều, cựu Đại tá Dương Văn Tư … ít nhất đã có ba người đã bị thủ tiêu trong một thời gian ngắn ….

Cái chết của Hoàng Cơ Minh:

… Vài tháng sau người ta thấy Nguyễn Kim H. và Nguyễn Trọng H. đến trại tỵ nạn tiếp xúc với Lưu Tuấn Hùng và kết nạp y làm «đại diện» cho «Mặt trận» tại Sikiew. Hắn đã mua chuộc được sự tín nhiệm của Hoàng Cơ Minh và được ông này sử dụng làm «Tùy viên». Chính Y đã xúi dục bốn người khác giết Hoàng Cơ Minh bằng cách tổ chức của Lưu Tuấn Hùng đã bất ngờ rút súng bắn sả vào Hoàng Cơ Minh trong lúc đi dọc đường, để đoạt hai ký lô vàng mà ông này mang theo định để đút lót các viên chức Thái trong việc lập lại «chiến khu» mới …

Sau khi Hoàng Cơ Minh chết, nhóm người đi theo ông ta sợ bị Thái Lan bắt trừng trị nên không còn con đường nào thoát thân nào khác hơn là tạm thời vượt sông Mékong kéo nhau sang Nam Lào, không may lọt ổ phục kích của Lào Cộng, bị sát hại một số, còn một số bị bắt và đưa về Việt Nam, trong số này có cả Lưu Tuấn Hùng. Bởi vậy, người biết chuyện không hề ngạc nhiên khi được tin «Tòa Án Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh» chỉ xử Lưu Tuấn Hùng tù treo … ! Chi tiết về cái chết của Hoàng Cơ Minh đã được một số Sĩ Quan cao cấp của Thái, trong đó có Đại tá Thamasak thuộc Lực Lượng Đặc Nhiệm 80 ở vùng biên giới Prachinburi, xác nhận với kẻ viết bài này.


Tiếp Tục Khủng Bố:

Từ ngày «Mặt trận» ra đời đã xảy ra nhiều vụ khủng bố nhắm vào các phần tử Quốc Gia, đặc biệt là những người cầm bút … Từ đe dọa, đến ám sát, đốt nhà … Những người bị khủng bố đều có chung một «tội» là không chịu hùa theo đồng lõa với trò lừa bịp của «Mặt Trận» nên dù không tìm ra thủ phạm, dư luận vẫn tin rằng họ biết ai đã chủ mưu những vụ này …. »

Một đoạn khác tác giả Nguyễn Toàn cho biết ông đã đóng vai một người Nhật, nói tiếng Nhật để theo dõi bọn «Mặt Trận»; chính tác giả đã kể lại những lời của bọn này khi nó chuyện với nhau như sau:

« … Còn Nguyễn Thanh Hoàng của tờ Văn Nghệ Tiền Phong nữa, sao không dứt điểm mẹ nó đi …

Tệ hơn nữa, những nhóm người bất lương với các ý đồ đen tối đã lợi dụng những «chiến khu» ở Thái Lan để lừa bịp đồng bào, vơ vét tiền bạc của những người dễ tin, khủng bố những ai dám nói thật, biến kháng chiến thành trò hề, và đẩy lùi giấc mơ phục quốc ngày một thêm xa».

Đọc bài tường thuật về cái chết của Hoàng Cơ Minh ở trên. Chắc mọi người đã thấy thật rõ ràng: Hoàng cơ Minh đã chết vì mang theo trong người đến hai ký lô vàng nên đã bị Lưu Tuấn Hùng và đàn em giết chết để đoạt số vàng ấy, chứ không có phải là «Anh hùng, hy sinh hay «tử trận» gì cả.

Và cũng trên Văn Nghệ Tiền Phong nơi trang 14, số 335, từ 01 đến 15 tháng 01 năm 1990; đã đăng một bản tin:

«Tư Thù Hay Khủng Bố ??? Một Nhân Viên ban Kỹ Thuật Của VNTP Bị Ám Sát »:

Đỗ trọng Nhân
Bản tin này cho biết: « Ông Đỗ Trọng Nhân 56 tuổi, một cựu Trung Tá trong QLVNCH, là nhân viên ban kỹ thuật của tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong đã bị bắn chết vào sáng ngày 21-11-1989, ông Đỗ Trọng Nhân đã nằm chết gục trên băng ghế trước của chiếc xe Datsun 1980 với nhiều vết đạn ở phần trên thân thể. Tuy nhiên, ông Nhân chỉ là một nhân viên kỹ thuật giữ nhiệm vụ nhỏ bé trong tòa soạn (layout), nên ông ta khó có thể là mục tiêu của bất cứ tổ chức khủng bố, dù tàn bạo và ngu xuẩn tới đâu ».

Trên đây, là những cái chết oan khuất mà ít có người biết đến. Ngoài ra, còn nhiều vị đã bị bọn khủng bố giết chết một cách vô cùng tàn ác như Ông-Bà Lê Triết, nhà báo Đạm Phong, nhà báo Hoài Điệp Tử … Chúng tôi tin rằng, không sớm thì chầy rồi đây cả lũ băng đảng khủng bố này dù cho có lọt qua được luật pháp; Nhưng, chúng không bao giờ thoát nổi luật Trời, chắc chắn sẽ có một ngày chúng phải đền tội.

Nguyễn Chí Thiện qua những hoạt động nơi hải ngoại:

Trước đây, qua loạt bài: «Điểm mặt những nhân vật thò ra đáp lời kêu gọi của cò mồi Nguyễn Hộ trong cái gọi là «Hội Nghị Liên Kết Trong Ngoài»; của Tác giả Bách Linh đã khởi đăng trên Văn Nghệ Tiền Phong từ số 488, từ 16 đến 31 tháng 05 năm 1996. Vì loạt bài này quá dài, nên nhân đây chúng tôi xin phép tác giả Bách Linh để được trích đoạn những đoạn chính yếu như sau đây:

«Hội Nghị Liên Kết Trong Ngoài» được tổ chức tại Khách sạn Ramada, Santa Anna, California … với sự hiện diện của ông Võ Đại Tôn … và hai đài phát thanh Chân Trời Mới và Diễn Đàn Dân Chủ. Người ta được biết hai đài này đã được thành lập trong tinh thần «Hòa giải hòa hợp bất bạo động và nhân quyền» của «chí hữu» Đoàn Viết Hoạt và luôn luôn phát thanh bài phỏng vấn và bài viết của đồng chí cộng sản Nguyễn Hộ. Qua đó, Phát động chiến dịch quảng bá tinh thần bất khuất của thi sĩ Nguyễn Chí Thiện, tác giả tập thơ đấu tranh Hoa Địa Ngục, đòi trả tự do cho bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Hộ … đều là những cán bộ cộng sản. Chưa bao giờ những cán bộ cộng sản này có «thành tích» tranh đấu cho Quốc gia, Dân tộc, và đề cao Cao Trào Nhân Bản, là con đẻ của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh,

… kêu gọi Diễn đàn Tự do với hòa giải hòa hợp, dân chủ đa đảng đa nguyên vẫn ngụ ý liên kết, liên hiệp sống chung với cộng sản hơn là tiêu diệt cộng sản. Ông Nguyễn Kim, thuộc Mặt trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam, trình bày rằng: «Hiện nay các đảng viên cộng sản đã mất hết niềm tin vào chủ nghĩa, và các cơ sở đảng hầu như tê liệt, sinh hoạt đảng chỉ còn là hình thức. Khai thác tình trạng phân rã đó, làm cho sự tranh chấp đạt đến mức tối đa, biến những mảnh rã đó thành ngòi nổ để tạo những biến chuyển chính trị lớn ở Việt Nam.

Ông Nguyễn Kim nói thật là hay ho. Thế tại sao tổ chức của ông với cái tên khá oai vệ: «Mặt trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam» không bắt ngay cái cơ hội bằng vàng mà ông vừa nói mà «giải phóng» Việt Nam ngay đi ??? Mấy tên đảng viên cộng sản như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương, Đoàn Viết Hoạt, Hoàng Minh Chính, Đỗ Trung Hiếu, Hà Sĩ Phu Nguyễn Xuân Tụ, Nguyễn Hộ, Lê Hồng Hà, Bẩy Liếm, Tiêu Dao Bảo Cự … đã được Cục phản gián dàn dựng để vẽ bánh vẽ «dân chủ đa nguyên» cho chúng ta «ăn» không lẽ ta không có trí khôn để hiểu thế nào là «bánh vẽ cộng sản» ? Chỉ cần đọc «Dự thảo cương lĩnh Đại hội 8» và Chỉ thị mật của Đào Duy Tùng là ta đã đủ thấy «sự thật» trần truồng, phũ phàng và tàn ác của cán bộ cộng sản kiêm cò mồi bánh vẽ Nguyễn Hộ». (ngưng trích vì quá dài).

Người Việt chúng ta chắc đa số đều hiểu Ông Hồ Anh Nguyễn Thanh Hoàng, Chủ Nhiệm- Chủ Bút Bán nguyệt san Văn Nghệ Tiền Phong, là một người có lập trường Quốc Gia Dân Tộc kiên định. Ông rất quý những người thực sự yêu nước, chống cộng sản. Bởi vậy, khi đọc những dòng thơ của Tác giả Thi tập Vô Đề thì ông không tiếc công, tiếc của để đưa tên tuổi của Nguyễn Chí Thiện lên tận mây xanh. Nhưng, sau đó chính ông Nguyễn Thanh Hoàng đã tìm ra sự thật, đã biết Nguyễn Chí Thiện không phải là tác giả của Thi tập Vô Đề, thì cũng chính ông đã cho đăng những loạt bài viết về mặt thật của Nguyễn Chí Thiện. Vậy, Thiện và đồng bọn đừng có đem những bài viết trước đó trên Văn Nghệ Tiền Phong ra mà chưng trên các Diễn Đàn. Và đây, là một trong những bài viết của tác giả Thạch Hãn khởi đăng từ số 525, từ 01 dến 15 tháng 12 năm 1997, như sau:

« Đại Hội Chính Trị Cò Mồi Thế Kỷ 20 - Truyện Dài Cò Của Mồi Cộng Sản, Từ Dương Thu Hương … tới Nguyễn Chí Thiện, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cần, Hà Sĩ Phu, Đoàn Viết Hoạt, Đinh Quang Anh Thái …

«Nguồn tin từ trong nước cho biết là Vũ Thư Hiên được chế độ cho đi Liên sô trong một kế hoạch chim mồi vĩ đại bao trùm cả Hoa Kỳ và thế giới. Cuốn sách của Hiên bán chạy như tôm tươi khiến cho Hiên và đồng bọn tưởng rằng có thể ra mặt tại Hoa Kỳ để phong cho nhau làm «lãnh tụ chống cộng dổm», rồi từ đó lãnh đạo các phong trào chống cộng hải ngoại đi vào con đường «đòi dân chủ, nhân quyền năm 2000» nhưng không bao giờ đòi tiêu diệt cộng sản. !

Nguyễn Minh Cần nói: « … hy vọng rằng với sức mạnh của cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại và thời cơ sẽ đến để chúng ta sẽ trở về Việt Nam xây dựng dân chủ … »

«Thi sĩ» Nguyễn Chí Thiện cũng mập mờ bày tỏ niềm « … hy vọng tạp chí Thế Kỷ 21 sẽ trở về Việt Nam và tổ chức lễ sinh nhật ở Việt Nam sau khi đã đánh phọt óc con rắn độc cộng sản Việt Nam, để đón con Rồng Thiêng Việt Nam và ngày đó không xa.

Nghe câu của ông Nguyễn Chí Thiện nói thì rất kêu, kêu như chuông, như thùng. Nhưng tìm hiểu thì thực chất không có gì là chống cộng. Chỉ nói vu vơ, nghe xuôi tai, rồi được cử tọa vỗ tay, tuy chẳng hiểu ông Thiện nói cái gì ? Câu nói của ông Thiện toàn là sáo ngữ, không có thực chất và hoàn toàn không có «ý chí tiêu diệt cộng sản» như những bài thơ của tác giả Vô Danh, mà ông ta nhận là của ông.

- Có lẽ ông Nguyễn Chí Thiện không phải là là thi sĩ thật và chưa từng ở «tù cộng sản 27 năm thật sự » như ông Thi sĩ Vô Danh, nên ông Thiện có vẻ hiền lành với cộng sản hơn ai hết, hơn cả vị Thi sĩ Vô Danh đã bị mất mạng sống sau khi đã đưa tập thơ vào tòa Đại sứ Anh và bị mất luôn cả tên tuổi và quyền tác giả.

Dân chủ không thể xây dựng khi cộng sản còn đang cai trị, nô lệ toàn thể dân tộc. Cứ tiêu diệt xong cộng sản và bè lũ chim mồi thì có dân chủ, tự do, no ấm ngay lập tức !» .

Tiếp đến Văn Nghệ Tiền Phong số 547, từ ngày 01 đến 15 tháng 11 năm 1998, nơi trang 10-75, tác giả Thạch Hãn đã viết:

« … «Diễn Đàn Tự Do» … với ngụ ý rằng Cộng sản vẫn còn nhưng dân Việt Nam sẽ có nhiều hy vọng rằng đến năm 2000 sẽ có ... nhân quyền, miễn là hòa giải hòa hợp với Cộng sản và đừng tính chuyện bạo động nữa !

Cộng sản cũng cho “thi sĩ“ Nguyễn Chí Thiện đi Mỹ và đã đến Mỹ ngày 01 tháng 11 năm 1995. Người ta được biết là Mặt Trận Kháng Chiến «Ma» đã «nuôi» ông Nguyễn Chí Thiện từ lúc còn ở Việt nam với nhiều ngàn đôla, và bảo trợ cho ông sang Mỹ ...

Ngày 8 tháng 11 năm 1995, Nguyễn Chí Thiện, Trần Thị Thức, Nguyễn Tấn Trí, Trần Tử Thanh ... đã được Quốc Hội Mỹ mời ra điều trần về nhân quyền tại việt Nam.

Mười ngày sau, ngày 18 tháng 11 năm 1995, tại tòa báo Thời Luận ở California, Nguyễn Chí Thiện đã biểu diễn một kiểu khóa còng số 8 theo kiểu mà ông Thiện gọi là "Cánh Tiên" vô cùng độc đáo, chỉ có Công an Cộng sản mới sáng chế ra để làm cho nạn nhân của chúng vô cùng đau đớn. Người ta không thấy ông Thiện làm thơ hay xuất khẩu thành thơ.

Làm «thi sĩ» suốt đời người mà không biểu diễn xuất khẩu thành thơ, lại biểu diễn thành thạo khóa còng số 8 kiểu «Cánh Tiên» ? Phải chăng ông Thiện là Công An thứ thật, chỉ quen đi còng người khác, chứ không phải là thi sĩ ??? Giống như «chí hữu» Đoàn Viết Hoạt-Trần Thị Thức, ông Thiện cũng được «phe ta» tổ chức ra mắt đồng bào khắp nơi trên thế giới từ Mỹ châu sang Âu châu, lên Canada rồi xuống Úc châu.

Năm 1991, các «chí hữu» trong Văn Bút «phe ta» ở Hải Ngoại đã đề nghị và vận động để «thi sĩ không làm thơ»Nguyễn Chí Thiện được phát giải Nobel Văn Chương. Năm 1996, các «chí hữu» trong Văn Bút «phe ta» ở Hải Ngoại đã đề nghị cho «chí hữu» Đoàn Viết Hoạt được tặng giải Nobel Hòa Bình. May cho Tổ Quốc Việt Nam chúng ta là người Thụy Sĩ đã không ... điên và chắc chắn không phải là «chí hữu», nên đã nhã nhặn ... phe lờ, không thèm chú ý tới các món đồ Mỹ Ký !

Có một lần «các anh hùng chí hữu nhân quyền hội ngộ» tại buổi họp báo của báo Thế Kỷ 21, tại quận Cam ngày 12/10/1997, có đủ mặt các «chí hữu» Nguyễn Chí Thiện, Trần Thị Thức và Phó Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Hà Nội Nguyễn Minh Cần chủ tọa, lại có cả ca đoàn Ngàn Khơi với hơn 50 nhạc công, ca sĩ giúp vui ... Vui thiệt là vui !

Nhờ vui vẻ như vậy, nên trong cuộc họp kỷ niệm 9 năm của báo Thế Kỷ 21 như đã quảng cáo trên các báo trong hai tuần lễ liền, các «chí hữu» đã rặn ra được cái «Đại Hội Mạng Lưới Nhân Quyền cho Việt Nam, sẽ họp vào ngày 1/11/1997… »

Nhân đây, chúng tôi cũng xin thông báo để đồng bào ở trong và ngoài nước đều được biết rằng: Từ lâu, và cho đến hôm nay, và sẽ còn tiếp tục: Đồng bọn của cái gọi là «Cao Trào Nhân Bản», mà theo Tác giả Bách Linh là con đẻ của băng đảng Mặt trận Hoàng Cơ Minh-Tức Đảng Việt Tân; chúng cũng luôn luôn tìm mọi cách để một đảng viên Cộng Sản thuộc Chi Đảng Bộ Cộng Sản Ấn Quang, dưới sự chỉ đạo của tên cán bộ cao cấp của đảng cộng sản, và cũng là một tên Gián điệp cộng sản mang bí số 028A, tức Phạm Văn Bồng tức Thích Trí Quang ; kẻ đó là Nguyễn Đan Quế được trao giải Nobel Hòa Bình ! Và cũng nên biết, trước đây, chúng đã có một kế hoạch cho Hoạt đi Quế ở…

Võ Đại Tôn và « Đại Hội Liên Kết Trong Ngoài»:

Cũng trên Văn Nghệ Tiền Phong nơi trang 74-96; Tác giả Thái Tinh đã viết:

«Ông Võ Đại Tôn: Sau khi từ Việt Nam ra hải ngoại, ông Tôn đã cho phổ biến một «Cuốn Bạch Thư» gồm 40 trang; khi nói đến ngày 30-04-1975, là ngày Miền Nam đã bị rơi vào bàn tay sắt máu của Cộng Sản Hà Nội, thì ông Tôn đã viết:

«Chiến tranh đã chấm dứt vào tháng 4-1975, khi Bắc Việt hoàn tất cuộc GIẢI PHÓNG miền Nam bằng võ lực».

Như vậy, theo ông Tôn là miền Nam đã được «Giải Phóng» thì hóa ra cái chuyện ông Tôn về Việt Nam thực ra chỉ là trò bịp bợm ??? Ngoài ra ông Tôn cũng đề nghị :

«Quốc nội, hải ngoại, quốc gia, cộng sản hãy cùng nhau giải quyết vấn đề đất nước, không cần đến những giúp đỡ của bất cứ siêu cường nào - Một giải pháp toàn bộ cho đất nước cũng cần phải có sự hợp tác của các thành phần cầm quyền, độc lập, đối lập, cũng như của toàn dân … »

« … Khi viết về «Phong trào văn nghệ phản kháng ở trong nước» kiểu Dương Thu Hương, Nguyễn Huy Thiệp … do một số cò mồi cộng sản và mấy kẻ a dua ở hải ngoại lăng xê ra, VNTP cũng đã bị mang tiếng là «đa nghi» và «làm vậy là gián tiếp đề cao cộng sản», chứ đời nào cộng sản có thể giỏi được như vậy, nghĩ ra được những mưu mô xảo quyệt đến thế (!); bây giờ mọi người đã rõ: Nghi vấn ấy không còn nữa sau khi chính miệng Dương Thu Hương đã xác dịnh vị trí của mụ ta trên giới tuyến Quốc-Cộng.

Bây giờ, đến lượt «chiến sĩ» Võ Đại Tôn, mà hồi sanh tiền ông Tú Rua đã trót dại gọi quá sớm là Võ Đại Bịp, và đã bị tờ báo ngoại vi của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh xông ra kể "tội" và đay nghiến lại trong nhiều số báo liên tiếp». (Mà sao chỉ riêng có báo chí của Mặt trận Hoàng Cơ Minh Tiền thân của «đảng Việt Tân» xông ra kể «tội»và đay nghiến ông Lê Triết và Văn Nghệ Tiền Phong như vậy … ???).

May quá ! Ngày nay cộng sản chẳng những thả ông Tôn ra, lại còn biệt đãi cho ông xuất ngoại để làm kháng chiến chống cộng trở lại tại hải ngoại. Thật là có phúc cho ... VNTP.

*Vì có “tật” cho nên VNTP đã theo dõi rất kỹ lưỡng đường đi nước bước của Võ Đại Tôn, đặc biệt là đường đi nước bước của cộng sản đối với ông từ khi ông về nước. Thì thấy có nhiều sự lạ ở phía bạo quyền cộng sản, bởi thông thường có thói quen “giết lầm hơn tha lầm”, cộng sản đã không hành động như thế:

- Cộng sản đã trả tự do cho Võ Đại Tôn, chẳng những trả tự do lại còn cho Võ Đại Tôn xuất ngoại. Cộng Sản hiếm khi “thả hổ về rừng” như vậy.

- Cộng sản đã cho Võ Đại Tôn ra mắt báo chí quốc tế và ông Tôn đã nhân dịp ấy để nhắm nháy với báo chí quốc tế. Hành động này đã “đánh bóng” uy tín của ông không ít trước mắt các đồng hương của mình. Sự lạ này đã rọi một ánh sáng đặc biệt lên trên sự kiện cộng sản cho ông xuất ngoại.

Bao nhiêu sự lạ, bấy nhiêu thắc mắc của VNTP, và cả của đồng bào nữa qua các tin đồn mà VNTP nhận được. Phải chăng sự kiện này có thể giải thích cho thái độ kém nồng nhiệt của đồng bào trước những buổi ra mắt đồng hương của ông mới đây tại hải ngoại?

- May thay, bây giờ những thắc mắc ấy đã được giải tỏa. Đó là nhờ việc ông Tôn công bố “Cuốn Bạch Thư” có lợi cho cộng sản, và, sau khi bị báo chí mổ xẻ, việc vội vã rút lại “Cuốn Bạch Thư” ấy của ông Võ Đại Tôn.

- Sự thể đã trở nên rõ như ban ngày.

- Đến nỗi có người đã nói diễu rằng, nếu một mai ông Võ Đại Tôn có theo chân mấy vị “nhân sĩ hải ngoại” trở về nước để làm một thứ đối lập nào đó cho cộng sản thì cũng là chuyện ... bình thường vậy thôi !”

Nói tóm lại cái “Đại Hội Chính Trị” này; ở trong thì có Nguyễn Hộ, Hoàng Minh Chính, Hà Sĩ Phu, Tiêu Dao Bảo Cự ... ở ngoài thì có Nguyễn Chí Thiện, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Võ Đại Tôn, Nguyễn Kim, Mặt trận-Việt Tân ...; cứ ở trong ra, ngoài vô; cùng nhau “đánh giặc” đến nỗi “nước non” phải chịu mưa dầm nắng .... nhọc. (Chúng tôi vẫn còn lưu giữ cuốn “Tuyển Tập Đại Hội Liên Kết Trong Ngoài” mai mốt sẽ đưa lên mặt báo để đọc giả cùng nhau suy gẫm).

Mặt trân Hoàng Cơ Minh sợ ngay cả cái tên mà chính chúng đã khai sinh ta từ nơi sào huyệt của chúng ở rừng núi Thái Lan: MTQGTNGPVN.

Người Việt chúng ta, đặc biệt tại hải ngoại, đa số đã biết: Sau khi Hoàng Cơ Minh đã bị Lưu tuấn Hùng bắn chết để đoạt lấy hai ký lô vàng; thì Mặt trận này đã từng đẻ ra không biết bao nhiêu những tổ chức, như Tác giả Bách Linh đã viết: ”Cao Trào Nhân Bản là Con Đẻ của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh”. Chúng tôi tin Tác giả Bách Linh. Vì mặc dù không dám nhìn nhận; nhưng có những người vừa là “cán bộ” của “Cao Trào Nhân Bản”, của “Liên Minh Việt Nam Tự Do”... và của Việt Tân. Việt Tân, nghĩa là Việt Cộng Mới. Mới cái bình, còn ở trong thì chứa đầy là mắm thúi. Bọn này, trừ một số tên cầm đầu băng đảng mới công khai, còn bọn chúng đều chối không nhận mình là Việt Tân. Tại sao vậy ??? Tại cái tên Mặt Trận HCM vốn nó chẳng hề thơm tho gì. Vì là một băng đảng đã từng nhúng tay vào máu của nhiều người vô tội từ trong rừng Thái Lan, cho đến hải ngoại, chưa kể những trò gian manh, lường gạt niềm tin của đồng bào ở trong và ngoài nước.

Chính vì vậy, mà chúng ta đã thấy băng đảng Mặt trận-Việt Tân đã từng đẻ ra rất nhiều tổ chức dưới sự chỉ đạo của Việt Tân, chúng đã núp dưới nhiều nhãn hiệu khác nhau như: “Liên Minh ... đủ thứ ..., Ủy ban ... đủ loại..., Phong trào ... đủ cỡ ...l ớn nhỏ ... ; nhưng không có tổ chức nào có hai từ Mặt Trận đứng trước. Bởi như đã nói ở trên là bọn chúng sợ ngay cả cái tên khai sinh của chúng khi đẻ ra ở nơi sào huyệt trong rừng Thái Lan là “Mặt trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam” Vì với những hành vi khủng bố, giết người, đốt nhà, gian manh, lường gạt; đến nỗi không phải bây giờ mà cho đến ngàn sau, khi đọc lại những bài báo của các vị viết về Băng đảng Hoàng Cơ Minh, thì hậu thế đều phải kinh tởm. Nhưng tai hại thay, bởi chẳng phải bây giờ mà mãi mãi những người Việt Nam, nhất là những người cầm bút chân chính, các vị mỗi khi muốn nói đến “Việt Tân”, thì tất cả đều phải viết kèm theo là hậu thân của Mặt trận Hoàng Cơ Minh.

Mà chẳng cần nói điều gì xa xôi, mà trong chúng ta có ai là Đảng viên của các Chính Đảng như: Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt ... mà đi phủ nhận quý đảng mà mình đã chọn hay không ??? Tôi chắc chắn là không. Bởi các vị sáng lập đảng của chúng ta không hề có tì vết. Chẳng những thế, mà các vị còn để lại cho chúng ta những vòng hào quang ngời sáng. Vì thế, ngay bây giờ băng đảng Mặt trận-Việt Tân cũng đã và đang tìm cách chui vào để đứng ké dưới ánh hào quang của các chính đảng, giống như những con mụ đàn bà mắc bệnh hôi nách, cứ tìm mọi thứ nước hoa để xịt, để thoa vào nách. Nhưng ác hại thay, càng thoa, càng xịt nách lại càng hôi nồng nặc chẳng ai dám đến gần; chỉ những thằng đồng bệnh hôi nách mới chịu ngủ chung mà thôi.

Nhân dây, chúng tôi muốn nói đến các vị trong các tôn giáo, các chính đảng: Bất kể vì một lý do gì mà có một thiểu số đã đứng chung, hoặc cho những con rắn lục này núp ké rằng: Chính các vị cũng đã bị dây dính với cái mùi hôi nách này mà đời đời không có thứ nước hoa hay nước sông nào rửa cho sạch được.

Bầy rắn lục Nguyễn Chí Thiện-Băng đảng Mặt trận-Việt Tân và Thi tập Vô Đề:

Mới đây, Thiện nói rằng Thiện không phải là đảng viên Việt Tân, và không ở trong một đảng phái nào hết. Chúng tôi biết Thiện phải nói như thế. Bởi như chúng tôi đã viết qua ở bài số 3; là Băng đảng của Thiện đã đưa Thiện vào cơn mộng du, nên Thiện cứ tưởng mình là “Vua Trần Nhân Tôn, là Cha Lạc Long Quân”, nên Thiện mới phát biểu như đã trích ở trên là “... để Việt Nam sẽ đón con Rồng Thiêng Việt Nam”. Và chính Thiện cũng cứ mơ màng rồi cứ tưởng mình là con Rồng ... lộn.

Chúng tôi cũng biết Nguyễn Chí Thiên và đồng bọn đang tìm cách để vượt qua cơn sóng gió; nhất là đang bị hai vị cao thủ, đó là Tiến Sĩ Nguyễn Phúc Liên dám đứng ra đánh cá hai trăm ngàn Mỹ kim theo lời thách của chính Nguyễn Chí Thiện và Lý Tống. Còn Giáo sư Trần Đình Ngọc thì đã dám đứng ra thách Nguyễn Chí Thiện cùng “tỉ thí” bằng thơ-văn. Nên nhớ, chính Thiện và Lý Tống đã ra giá hai trăm ngàn Mỹ kim để đánh cá, chứ chẳng có ai ép đâu mà tìm cách chạy làng nghe Tứ Thiện - Pháo Tống. Ngoài ra, băng đảng của Thiện cứ bô bô là Nguyễn Chí Thiện đã thắng Bà Hoàng Dược Thảo, Thiện giỏi tiếng Pháp ... Chúng tôi chẳng biết bọn này có điên hay ngu mà dám nói là Thiện giỏi tiếng Pháp. Bởi người Việt Nam ở trong và ngoài nước đều đã nghe Thiện đọc lá thư tiếng Pháp, dù đã được tập tành rất nhiều ngày nhưng nghe vẫn còn thua xa “các chị em ta” làm ở trong ty “địa ốc” ngày xưa ấy. Như thế, mà cả lũ băng đảng của Thiện đã kèm cặp nhiều ngày để tập luyện cho Thiện đọc cái thư vô tác dụng ấy, thật là uổng công, phí sức.

Nguyễn Chí Thiện và đồng bọn cũng cần phải biết rằng: Những người đã từng học ở các trường của Pháp, họ đều ăn, nói, đi, đứng, xã giao ... rất lịch thiệp; đặc biệt là đối với phụ nữ, dù người phụ nữ đó là ai. Vì thế, tại Pháp quốc khi nhìn thấy cái “cung cách” của Thiện khi đứng trước bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo đã có rất nhiều vị đã nói là thằng Thiện này từ lời nói, đến cử chỉ, nó đúng là một tên ma cô ở trong nhà thổ trước kia, tức đệ tử của cô Tư Hồng. Chẳng những thế, mà Thiện còn mắng tất cả các vị đã nghi ngờ Thiện không phải là tác giả của Thi tập Vô Đề là: “Chúng nó toàn là ngu dốt, dốt đặc...”. Điều này, chính Nguyễn Chí Thiện đã tự phơi bày tất cả cho mọi người đều thấy được một cách vô cùng chính xác về cái chân tướng của Thiện đúng là một tên ma cô nhà thổ, du côn, lưu manh, vô giáo dục.

Mặt khác, Nguyễn Chí Thiện và băng đảng của Y phải nên nhớ cho kỹ rằng: Người Pháp không phải đơn giản như chúng đã nghĩ. Thử hỏi tại sao Chính phủ Pháp lại chịu bỏ ra một số tiền 8000 tiền Pháp, khoảng 1300 Euros (lúc đó chưa có đồng Euros), để cấp hàng tháng cho Nguyễn Chí Thiện và Vũ Thư Hiên, mỗi tên đều được lãnh mỗi tháng 8000 đồng tiền Pháp lúc đó; vị chi là mỗi tháng chính phủ Pháp đã bỏ ra 16000 đồng để cấp cho hai tên Nguyễn Chí Thiên và Vũ Thư Hiên trong suốt ba năm dài; nói là để tạo điều kiện cho cả hai Thiện-Hiên muốn viết gì thì viết; mà không hề phải trả tiền nhà, tiền nước, điện, gaz, máy sưởi, cộng thêm các chi phí cho Bác sĩ và bệnh viện khi bệnh tật ... Và Thiện cũng nên nhớ, trong suốt thời gian ở Pháp, Thiện không một lần đến một Phòng thí nghiệm nào hay một Bác sĩ chuyên môn để lấy mẫu máu xét nghiệm hay chiếu phim phổi, hoặc khám tổng quát về các căn bệnh mà Tác giả Thi tập Vô Đề đã kể qua những dòng thơ (dù không phải trả tiền). Bầy rắn lục Nguyễn Chí Thiện nên biết chính phủ Pháp không có điên đâu nhé ...

Và bây giờ, một lần nữa chúng tôi muốn nhắc lại cho con rắn lục Nguyễn Chí Thiện và đồng loại hãy nghe cho kỹ:

Như đã viết qua bài số 3; chúng tôi khẳng định rằng Tác giả của Thi tập Vô Đề đã bị cộng sản giết chết, hoặc chết vì đã lâm vào những căn bệnh hiểm nghèo từ rất lâu lắm rồi. Còn những bài thơ được ghi là viết vào thời gian sau này, thì đó là do đảng cộng sản Hà Nội đã đẻ ra; để cho Thiện trở thành “người tù 27 năm” trước khi đưa Thiện xuất ngoại. Mà biết đâu có bàn tay “Liên Kết Trong Ngoài” đám này đa số có nhiều bằng cấp như: Giáo sư, Tiến sĩ, Bác sĩ ... và Vô Liêm Sĩ. Bọn chúng đã từng bất chấp luật pháp quốc tế nên dám cả gan làm ra nhiều thứ giả; thì nghĩa lý gì với chuyện cùng với cộng sản Hà Nội để đẻ thêm ra những bài thơ sau này để sơn phết cho Nguyễn Chí Thiện từ một tên du côn để trở thành một “anh hùng với 27 năm tù, và là nhà thơ vĩ đại” và cũng vì “Liên Kết Trong Ngoài” nên chúng đã hợp đàn, hợp sức lại với nhau để:

“Phát động chiến dịch quảng bá tinh thần bất khuất của thi sĩ Nguyễn Chí Thiện, tác giả tập thơ Hoa Địa Ngục; ra sức vận động cho Nguyễn Chí Thiện được trao giải Nobel Văn Chương”. Nhưng, chúng không làm sao thay đổi được cái bản chất của Nguyễn Chí Thiện vốn từ một tên du côn, có thể giống y như tác giả của Thi tập Vô Đề đã kể qua những dòng thơ như sau:

"- Con người ta xương da một dúm
- Đi dứng lờ đờ xanh bủng, mắt mờ run
- Bóng hình tôi, ho ra máu lưng gù
- Thịt bắp tiêu dần, xương với da
- Chân vỡ sưng, cùm nhay lở loét
- Cặp mắt mờ run, lóa hẳn rồi.
- Sao quên những chân trời sai lỗi hẹn,
- Cho tâm tình sâu lắng dứt cơn hen”.

Những dòng thơ trên, là trích đoạn của những bài thơ mà tác giả của Thi Tập Vô Đề đã viết vào năm 1962-1969-1970 và 1972. Cho đến nay đã là từ 46-39-38-36 năm qua.

Nên nhớ, cách đây hơn bốn mươi năm về trước, nhiều lần tác giả của Thi tập Vô Đề đã cho chúng ta biết là cặp mắt của tác giả đã “Cặp mắt mờ run, lóa hẳn rồi”; nghĩa là cặp mắt của tác giả đã không còn nhìn thấy rõ nữa. Vậy, sao hơn bốn mươi năm sau mà cặp mắt của Nguyễn Chí Thiện hiện nay lại đang sáng quắc như thế ??? Chưa nói đến cái lưng của Thiện chẳng hề gù, còn đôi chân của Thiện có dấu tích của “cùm nhay lở loét” và Thiện có bị bệnh phổi-hen-suyễn hay không ???

Như vậy, chẳng cần giảo nghiệm bất cứ thứ gì cả, hoặc phải chiếu rọi đến những bệnh lý ở trong nội tạng của Thiện; mà mọi người chỉ cần nhìn ngay vào mỗi cặp mắt của Nguyễn Chí Thiện thôi, thì chỉ những người vì ngây thơ, hoặc điên, hay là đồng loại rắn lục với Thiện, mới dám nói rằng Nguyễn Chí Thiện là tác giả của Thi tập Vô Đề.

Viết đến đây, chúng tôi lại thấy có ý kiến nói rằng phải kết thúc chuyện Nguyễn Chí Thiện. Chúng tôi xin nói là KHÔNG. Sao chúng ta lại có thể đễ dàng bị cuốn hút vào những tiếng tiếng sáo mà nó đã được phát ra từ những cái miệng của những con rắn lục độc hại này???. Bọn chúng muốn qua cho được cái ải mà chúng biết khó mà qua nổi. Chúng ta phải quyết tâm không cho bọn chúng thoát qua cái ải này một cách êm ái như vậy; bởi chính bọn chúng đã đồng lõa và cương quyết bảo vệ cho Nguyễn Chí Thiện ăn cướp một công trình tim óc của Tác giả Thi tập Vô Đề. Sao chúng ta lại vô tâm, nỡ đành để cho tên điệp viên cộng sản Nguyễn Chí Thiện, một tên không biết gì về thơ văn lại ngang nhiên nhận vơ Thi tập Vô Đề là của hắn. Ngay cái Hạt Máu Gì đó cũng do người khác viết. Nếu chẳng như vậy, thì tại sao Thiện không dám tỉ thí cùng Giáo Sư Trần Đình Ngọc ???

Còn một điều khác nữa, là tác giả Trần Thanh đã thách Nguyễn Chí Thiện, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên ... là hãy làm những điều như sau:

“A- Chào cờ Quốc Gia, cờ vàng ba sọc đỏ
B- Xé và đốt lá cờ đỏ sao vàng của Việt Cộng
C- Xé và đốt hình Hồ Chí Minh
D- Hô thật lớn ba lần câu khẩu hiệu “Việt Nam Cộng Hòa Muôn Năm”.

Không, Không một triệu lần không. Chúng tôi không đồng ý như thế. Bởi, bất cứ một tên điệp viên cộng sản nào chúng cũng dám làm những điều ấy.

Vì vậy, nếu một ngày nào đó, Nguyễn Chí Thiện, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên ... có làm theo như những lời của Tác giả Trần Thanh đã viết. Thì lúc ấy, chúng tôi sẽ viết và gọi tất cả bầy rắn lục này là Hoàng Cái Nguyễn Chí Thiện, Hoàng Cái Bùi Tín, Hoàng Cái Vũ Thư Hiên ...

Riêng về những nguyên do ... mà “Mặt trận-Việt Tân” lúc nào cũng đều thi hành tất cả những chỉ thị của cộng sản Hà Nội. Có thể phải nhiều năm sau nữa, thì mọi việc mới được sáng tỏ ... Còn bây giờ ai muốn thì cứ tự nhiên nhập bầy với loài rắn lục độc hại này; để cho lũ tội đồ của dân tộc ngày một đông thêm ...

- Một lần nữa, chúng tôi thấy cần phải lập lại đến hàng triệu lần rằng: Cả lũ Băng Đảng Mặt Trận Hoàng Cơ Minh Tức Đảng Việt Tân, phải trả lời cho tất cả đồng bào ở trong và ngoài nước đều được biết về số phận của “Mười ngàn Kháng Chiến Quân” mà chính “Mặt trận” đã công bố: Hiện giờ mười ngàn người này họ sống chết ở nơi nào ??? Có phải Mặt trận-Việt Tân đã giết chết tất cả mười ngàn người này để bịt miệng, để họ không lên tiếng được về những hành vi khủng bố, giết người, đốt nhà, gian manh, lường gạt của băng đảng Mặt trận-Việt Tân hay không ??? Đồng thời Mặt trận-Việt Tân cũng phải trả lời trước đồng bào và gia đình của Kỹ sư Ngô Chí Dũng, Bác sĩ Nguyễn Hữu Nhiều, Cựu Đại tá Dương Văn Tư ... đã bị Mặt trận-Việt Tân thủ tiêu, giết chết, rồi vùi thân xác họ tại rừng núi Thái Lan như Tác giả Nguyễn Toàn đã tường thuật. Ngoài ra, còn những cái chết oan khuất của các vị như: Ông Bà Lê Triết, nhà báo Đạm Phong, nhà báo Hoài Điệp Tử, Cựu Trung Tá Đỗ Trọng Nhân ...

Và trước khi tạm dừng bài viết này. Chúng tôi xin thành kính tri ân quý vị Tiên Sinh là các Tác giả: Bách Linh, Bạch Long, Thạch Hãn, Nguyễn Toàn, Hướng Vân Thiên, Thái Tinh, Tầm Nguyên, Gàn Bát Sách .... Bởi nhờ các vị mà chúng tôi có thêm những chứng liệu để xác tín cho những điều mà băng đảng gian manh này đã ghi trong tập "Tài Liệu Tuyệt Mật” mà chúng tôi đang thủ đắc.

Xin tái ngộ quý độc giả ở những bài kế tiếp.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền


Friday, November 28, 2008

Kết thúc câu chuyện "NHẬN VƠ" của Nguyễn Chí Thiện


Kim Âu

Buổi tối ngày 25 - 10 - 2008, ngồi nghe toàn bộ "audio" cái gọi là họp báo của phe nhóm Nguyễn Chí Thiện do cô Thuấn post lên diễn đàn, chúng tôi có cảm giác lợm giọng. Sống trên nước Mỹ, một xã hội văn minh, trọng pháp. Quyền tự do phát biểu của một con người, đã bị chà đạp và xem thường bởi một đám người tiêm nhiễm cái trò đấu tố (đặc sản của cái gọi là nền tảng văn hóa xã hội chủ nghĩa) nguỵ trang dưới hình thức họp báo.

Nguyễn Chí Thiện với tôi không hề xa lạ. Bạn tù của Thiện cũng là bạn tôi, tôi biết rõ ràng tôi có ba người bạn có ở tù chung với Nguyễn chí Thiện đó là: Ðặng Chí Bình tác giả của Thép Ðen, BK Nguyễn Thanh Châu hiện nay đang ở Atlanta và BK Lưu Nghĩa Lương hiện đang ở Santa Anna, anh Lê văn Bưởi thì đã qua đời tại New York.

Tin vào những người bạn đó chúng tôi cười buồn khi đọc những bài viết nói Chí Thiện này là Chí Thiện giả. Tôi đã từng thay mặt Cộng Ðồng Việt Nam tại Atlanta để đón tiếp Thiện vào năm 1997, chuyện này do nhóm Mặt trận Phở bò mai phục trong cộng đồng yêu cầu nên dù không đồng ý, tôi vẫn chu toàn cho Thiện bằng việc gửi gấm Thiện tạm trú tại nhà một người bạn trong thời gian Thiện ở Atlanta.

Và qua tiếp xúc trực diện, tôi biết Thiện chỉ là kẻ NHẬN VƠ, hay được sắp xếp cho sự NHẬN VƠ là TÁC GIẢ của VÔ ÐỀ mà thôi.

Sau đó, đôi lần vào những hiệu sách, tôi có cầm quyển “Vô Ðề” hay “Tiếng vọng từ đáy vực”, “Hoa Ðiạ Ngục” lên tay, lật đọc thử vài giòng là trả lại vị trí cũ trên giá sách, ... thơ phản thơ ....

Thơ bình dân hay đúng nhất là vè như “Vô Ðề” mà bảo rằng đề cử để tranh giải Nobel thì thật là ÐẠI, TIỂU TIỆN vào giá trị văn chương của nhân loại. Vừa thôi quý vị! Ðừng làm mất sĩ diện của một dân tộc có gần năm nghìn năm văn hiến trước những tổ chức văn hóa tầm cỡ thế giới. Lời thật thì mất lòng nhưng đó là SỰ THẬT.

TOÀN DÂN VIỆT NAM KỂ CẢ NHỮNG THẰNG CỘNG SẢN GỘC ÐỀU ÐÃ CHỬI VÀ ÐANG CHỬI VIỆT CỘNG RỒI! CHỬI BẰNG VÈ, BẰNG THƠ CÓ CẢ MỘT DÒNG CA DAO TÂN THỜI.
VÔ ÐỀ LÀ MỘT TẬP VĂN VẦN TỔNG HỢP CỦA NHIỀU BÀI THƠ, VÈ DO NHIỀU TÁC GIẢ KHÁC NHAU GÓP LẠI.

ÐÓ LÀ TIẾNG NÓI, LÀ SỰ PHẢN KHÁNG CỦA TOÀN DÂN VIỆT NAM DƯỚI ÁCH BẠO QUYỀN, KHÔNG CỦA RIÊNG AI .....

Mấy năm sau, tôi gặp lại Thiện ở Boston, ngày khởi động vụ kiện WJC. Tôi và Thiện nhận ra nhau ngay. Tôi hỏi thăm sức khỏe Thiện và tiện lúc đó có một cô bạn tặng tôi hai cây thuốc, tôi đưa ngay cho Thiện một cây. Ðó là chút tình cảm chia sẻ với một người đơn độc trên bước đường lưu lạc. Lần thứ ba, tôi và Chí Thiện gặp lại tại đại học George Mason, VA trong một buổi ra mắt sách của mấy cây bút đến từ Pháp.

Tôi vào mua sách ủng hộ, gặp Thiện, tôi bắt tay hỏi thăm sức khỏe Thiện rồi đi ngay. Kiểm lại mấy lần gặp Thiện, tôi hơi lạ vì Thiện không làm ăn gì, tiền đâu để đi đây, đi đó. Nhận thấy Thiện đang cố chen chân tìm một vị thế, tôi cảm thấy thương hại cho cái thói cơ hội của những kẻ ngồi không ăn bám. Rõ ràng có một tổ chức ma quỷ đứng sau lưng, đang cố cài cắm anh ta vào lòng các tổ chức đấu tranh.

Ở hải ngoại vốn có một hiện tượng tồi tệ là người quốc gia thì cứ choảng nhau tận tình không ai chịu ai, bất biết phải trái, bất cần sự thật. Sau khi không còn tìm đâu ra nhân sự thì con đường cuối cùng là vơ một vài anh cán Cộng bị phế thải, hoặc một vài nhân sự nào đó ở quốc nội được Cộng Sản xuất cảng ra hải ngoại để đưa lên bàn thờ rồi cùng nhau vái lạy xem như là lãnh tụ để chúng dương hộ ngọn cờ chống cộng.!!!!

Thú thật nhìn những hiện tượng như vậy, tôi thường tự hỏi công cuộc đấu tranh chống cộng sẽ đi về đâu?

Trong cái sân khấu chính trị của đám “chính khứa nhà quàn” như vậy. Nguyễn chí Thiện đã mau chóng trở thành Xuân tóc đỏ, lãnh tụ của một đám hoạt đầu qua việc Nguyễn chí Thiện xuất hiện ở vài cái hội nghị ấm ớ của mấy tổ chức tự phong, bạ đâu vơ đấy cho có đàn có đúm, có bè, có đảng để cho hữu danh nhưng vô thực thì vẫn hoàn vô thực, nghĩa là chẳng làm được gì cho ra hồn.

Ðúng là trò hề! Hề đến nỗi đối với họ NCT trở thành biểu tượng chống cộng?..!..!

Thật là quá sức mỉa mai cho những người tự nhận mình là trí thức, là những người chống cộng đến cùng khi hành xử theo cung cách như vậy.

Ít lâu sau tôi lại gặp Thiện cặp kè với Công Tử Hà Ðông ở trung tâm Eden, Virginia. Công Tử Hà Ðông là một cây bút đã viết mấy năm cho bản báo Chính Nghĩa, mỗi tuần một bài trả nhuận bút đầy đủ ($50). Trở lại Atlanta, tôi lập tức email cho Công Tử Hà Ðông xóa bỏ hợp đồng. Không biết có phải tại tôi quá nhạy cảm hay không nhưng chắc chắn tôi không thích môi trường của người quốc gia bị vẫn đục bởi sự thoái hóa của những người quốc gia khi giao du với những chế phẩm của chế độ xã hội chủ nghĩa.

Trong lãnh vực văn chương, sự biến chất tiềm ẩn nguy hiểm hơn rắn độc, với cây bút nửa đùa nửa thật của CTHÐ thật khó lường. Tốt nhất là từ biệt. .....

Con người Nguyễn Chí Thiện xét về thực chất chỉ là một chế phẩm thứ cấp của chế độ xã hội chủ nghĩa. NC Thiện khác hẳn với Vũ Thư Hiên và Bùi Tín. Sự khác biệt lớn nhất đó đến ngày gọi là “họp báo” đã lộ rõ.

Toàn thể mọi người đã thực sự thấy bản chất lưu manh, quá sức thiếu giáo dục của Thiện.

Do "con người không thể chuyển đổi từ giai cấp này sang một giai cấp khác một cách dễ dàng" và Thiện không nằm trong thành phần thị dân nên từ thái độ, nhân cách đến phong ngôn đều chứng tỏ Thiện là một tên lưu manh nhà quê thất học, bản chất bịp bợm vì thế từ ngày ra hải ngoại đến nay đã hơn chục năm NC Thiện chỉ ngồi không, ăn bám để học và tính toán lừa đảo, lòe bịp nhưng cuối cùng vẫn để lộ sự vụng về, thô lậu vì thiếu kinh nghiệm tương giao trong một xã hội tự do, dân trí cao gấp bội chế độ cu li xã hội chủ nghĩa.

Thiện thì quá dốt, không hiểu biết gì về chương trình giáo dục của VNCH nên “múa rìu qua mắt thợ”. Phát âm tiếng Pháp của Thiện là thứ phát âm bồi kiểu “đơ culi chan chát, cát cu li bồm bộp”. Trong khi cử tọa hầu hết là những người thừa hưởng chí ít hết nền giáo dục trung học đệ nhị cấp của Việt Nam Cộng Hoà, dù sinh ngữ chính họ chọn là Anh văn thì sinh ngữ hai là Pháp văn cũng phải học hết hai cuốn Mauger I và Mauger II. Tất nhiên trình độ Pháp văn tất phải cao hơn NC Thiện rất nhiều.

Thiện thấy không ai nói nên kiêu ngạo đến độ lộng ngôn với sự toa rập của ả Thuấn là “các bố ấy dốt...”.

Thật ra bố đẻ của Thiện có thể dốt nhưng các bố mà Thiện ám chỉ KHÔNG HỀ DỐT như Thiện nghĩ. Người ta khinh trong lòng mà không muốn nói ra.

Vì vậy cho đến hôm nay Thiện và đồng bọn vẫn cứ tưởng rằng mình thắng nhưng thật ra cho dù ả Thuấn với Thiện có diễn một ngàn vở kịch “lói” nữa cũng không thay đổi được kết luận Thiện chỉ là một kẻ mạo nhận là tác giả tập thơ “Vô Ðề”.

Thiện và đồng bọn không nhìn thấy ngày hôm nay cái bản lai diện mục Thiện đã phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Tất cả những bài viết tô son, điểm phấn cho Thiện trước đây đến nay vẫn còn đang lưu lại trên các web đã trở thành những thứ rác rưởi cần mau chóng thiêu huỷ, trừ phi muốn để mọi người dùng làm tài liệu chứng minh một trong những trò bịp bợm của cộng sản.

Nếu Thiện đúng là tác giả của “Vô Ðề”, chắc chắn buổi họp báo ở Ramada sẽ là một kết thúc trong sự xụp đổ của Ðào Nương.

Sự việc của Thiện có hai công đoạn, đương sự cần phải chứng minh. Bởi vì thực tế cho đến nay chưa có một bằng cớ nào cho thấy Thiện là tác giả của “Vô Ðề” ngoài việc NC Thiện tự nhận qua một lá thư gửi cho người anh ruột là Nguyễn Công Dân. Vì “Vô đề” không có ai là tác giả chính và ở quốc nội những người có bài trong “Vô Ðề” cũng không thể biết thơ của mình có trong tập “Vô Ðề” nên không ai lên tiếng là chuyện tất nhiên.

ÐÓ LÀ LÝ DO để Thiện an tâm, mạnh miệng nhận vơ nhưng con người và những gian dối, trí trá của NCT tự nó đã chứng minh trước bàn dân thiên hạ rằng: Thiện không bao giờ có thể là tác gỉa của tập thơ “Vô Ðề”.

Chu tất Tiến hết sức sai lầm khi xem NC Thiện là tác giả và đòi người ta phải đưa ra bằng cớ chứng minh.

Thật ra người ta đã đưa ra quá nhiều bằng cớ về việc ăn gian, nói dối của NCT để chứng minh rồi nhưng ông CTT tự nguyện nhận làm con ngựa già của chúa Trịnh nên “hí” bừa bãi như vậy. Ông CTT không nhìn ra sự thật là NC Thiện chưa hề có bằng chứng nào ngoài lá thư nhận vơ. Hơn bao giờ hết lúc này NCT cần phải làm rõ.

Công đoạn một: Chứng minh chính bản thân NCT là người đi vào tòa đại sứ Anh ở Hà Nội để nhờ chuyển tập thơ và bị bắt bỏ tù.

Công đoạn này cần ba bằng chứng cụ thể:

1a. Sự xác nhận của Bộ Ngoại Giao Liên Hiệp Vương Quốc Anh với tài liệu chứng minh việc một người Việt Nam đã đột nhập tòa đại sứ Anh tại Hà Nội để nhờ chuyển một tập thơ phản kháng ra hải ngoại. Nên nhớ nếu sự việc đúng như NCT nói thì chiếu theo sự việc Nguyễn Chí Thiện có đủ điều kiện tỵ nạn chính trị ngay sau đó.

1b. Giấy ra trại với tội danh rõ ràng. Việc này lẽ ra phải làm ngay lúc họp báo nhưng NCT đã không làm vì thế cho đến giờ phút này NCT đã có thể chế tác một giấy ra trại giả.

1c. Tìm ra bản thảo Vô Ðề: Nếu Bộ Ngoại Giao Liên Hiệp Vương Quốc Anh xác nhận sự việc đột nhập là có thật, lúc đó tìm ra bản thảo thật không khó.

Vì qua sự lưu lạc của bản thảo Vô Ðề theo cách diễn giải của NCT và phe đảng đến nay sự thật đã cho thấy đó là một trò dàn dựng hoàn toàn gian dối.

Khởi đầu từ việc Ðỗ Văn nhờ Châu Kim Luân đem sang Hoa Kỳ để giao cho báo Văn Nghệ Tiền Phong được đổi lại là Bộ Ngoại Giao Anh giao cho giáo sư Patrick Honey nghiên cứu vì ông thạo tiếng Việt. Ông này giữ luôn, đến khi ông mất rồi bà vợ dọn rác mới tìm thấy nên gửi lại cho NC Thiện nhưng sau đó lại biết được năm 1997 Như Phong Lê văn Tiến đã đến tận văn khố Quốc Thái copy thành mười bản và gửi cho Nguyễn Chí Thiện một bản. Và sau cùng thì lại “hoàn toàn không phải dzậy” mà bản thảo “Vô Ðề” này nằm ở nhà ông Lê Mạnh Hùng và người gửi cho NC Thiện là bà Lê Mạnh Hùng chứ không phải là bà Patrick Honey. (quý vị nên lưu ý hễ những người nào có thể là nhân chứng quan trọng mà NC Thiện và phe nhóm nêu ra thì hầu như đã chết - người chết hết nói.)

trích email
From: Do Thuan
Subject: Re: [PhoNang] Kg anh CTT, TTS va chi BV: NCT KHONG LA TAC GIA TAP THO VO DE - GUI NDMT
To: "co tich cu si"
Thưa diễn đàn,
Té ra ông NDMT trong bức thư tôi mới đọc sáng nay đã đóan rất đúng, không hề có "văn khố" nào cả, vì "Văn khố Quốc Thái" đó chính là nhà của ông Patrick Honey! Ông Như Phong mượn cuốn thơ từ nhà ông Honey, trong thời gian đó ông Như Phong đang ở nhà ông bà Lê Mạnh Hùng, và cuốn thơ nằm tại nhà ông bà Hùng cho đến bây giờ bà ấy dọn dẹp đồ đạc trong đó có mớ đồ cũ ông Như Phong để lại, nên tìm ra và gửi cho ông Thiện qua ông Đinh Quang Anh Thái!
Nọ nay ông Thiện và mọi người đã hiểu lầm vì nghe không rõ và không nắm vững tình hình, nay Bà Lê Mạnh Hùng vừa viết thư cho tôi biết sáng nay, nên ta có thể chấm dứt chuyện văn khố quốc thái tại đây”
Tôi cũng thắc mắc không hiểu ông Thúy Đặng nghĩ sao về việc giảo nghiệm chữ viết của ông NCT, giảo nghiệm chữ không đủ chứng minh rằng ông Thiện là chủ cuốn thơ thì ai mới là chủ cuốn thơ ?
Thuan
hết trích

Ðúng là chúng ta nên chấm dứt nhưng không phải chấm dứt chuyện văn khố Quốc Thái mà phải chấm dứt luôn cái trò NHẬN VƠ của Nguyễn Chí Thiện.

Cô Thuấn đừng làm bộ đặt câu hỏi ngây thơ về việc giảo nghiệm chữ viết như vậy nữa.

Bản thảo “Vô Ðề” mà NCT đang giữ là bản do chính anh ta mạo hóa bằng cách sao chép lại theo tuồng chữ của bản chính ở báo Văn Nghệ Tiền Phong rồi chuyển qua mấy người trung gian tin cậy đem sang Anh Cát Lợi rồi hoàn trả về cố chủ mà thôi.

Làm gì có chuyện "Nọ nay ông Thiện và mọi người đã hiểu lầm vì nghe không rõ và không nắm vững tình hình".

Chẳng lẽ cả tất cả những người trong nhóm như Ðinh Quang Anh Thái, Phan Nhật Nam, Chu Tất Tiến, Cô Thuấn và Nguyễn Chí Thiện đều đọc nhầm tên người gửi là bà Lê Mạnh Hùng thành bà Patrick Honey.

Toa rập nhau làm trò gian dối để qua mặt mọi người như vậy nay đã bại lộ tưởng đã quá đủ cho mọi người kết luận rồi còn ai tin để mà chống chế thêm nữa.

Tuy nhiên dù có được bản thảo chính cũng chưa đủ để chứng minh NCT là tác giả duy nhất của “Vô Ðề” vì hễ ai có liên quan đến chữ nghĩa đều thấy đó thực sự là một tập văn vần của nhiều tác giả Vô Danh. Khả năng của Nguyễn Chí Thiện như mọi người đã thấy hết sức tầm thường không phải là một thiên tài thi ca vì thế mọi so sánh đều khập khiễng

Công đoạn hai: Chứng minh mình là tác giả qua phong cách của một thi tài.

Ðiều này NCT đã thất bại khi chứng minh bằng “HÐN II” mà những người đọc qua đều đã có kết luận. Trong đó Trần Viết Ðại Hưng đã khổ công tìm đọc và tự huỷ hoại chính mình khi phát giác ra “tính thống nhất” của thơ NCT ở thể độc vận (VÈ). Thứ vè dân gian này thì đứa trẻ lên sáu cũng làm được.

Về nhân cách thì NCT đã thảm bại khi đối diện với Ðào Nương trong buổi họp báo và xuất hiện trên những màn kịch nói hết sức thảm hại với ả Thuấn.

Kết luận:

Cuộc tranh cãi về NCT đã đến lúc chấm dứt vì tất cả những trò dàn dựng gian dối, bịp bợm, trí trá của NCT và phe nhóm đều đã phơi trắng trước công luận.

Người Việt Tỵ Nạn Chân Chính không ngu dốt như NCT nghĩ. Sự ngu dốt đó chỉ có thể có ở những kẻ đang nhắm mắt bán thân, đâu lưng để bảo vệ NCT vì một lý do quyền lợi nào đó.

Từ phút đầu tiên, chúng tôi đã nói không có nhã hứng để tham gia vào vụ NCT vì chúng tôi đã có kết luận từ lâu. Bà Tôn Nữ Hoàng Hoa có yêu cầu tôi tham gia nhưng tôi nói đã có ông anh kết nghĩa của tôi là Thuý Ðặng thì mọi việc sẽ đâu ra đó. Ðối với chúng tôi Nguyễn Chí Thiện chỉ là một anh chàng NHẬN VƠ. Ra đến hải ngoại, được tâng bốc, bơm thổi có hậu ý nên nói dối mãi nhập tâm, chuyện giả thành thật.

Thật sự chuyện vớ vẩn thì chẳng ai muốn can dự nhưng khi âm mưu để biến Nguyễn Chí Thiện thành biểu tượng chống cộng thì phe đảng bịp bợm đã đi quá đà nên Nguyễn Chí Thiện phải bị lật tẩy. Thật là thảm hại cho nhóm người tự nhận là quốc gia mà suốt đời chỉ mưu tìm biểu tượng ở những món hàng xuất khẩu của Việt Cộng.

Chống cộng là thuộc tính của con người. Người Việt Quốc Gia chống cộng bằng tư tưởng và hành động dấn thân cụ thể chứ không bao giờ đi tìm kiếm biểu tượng để phó thác cho họ chống thay mình.

Thành công hay thất bại của đại cuộc chống cộng phụ thuộc vào sự thức tỉnh của toàn dân chứ không có một cá nhân nào dù lỗi lạc đến đâu chăng nữa có thể làm thay đổi thể chế cộng sản hiện hành, huống hồ một con người nằm trong một sự việc giả tạo.

LÁ BÀI NGUYỄN CHÍ THIỆN ÐÃ CHÁY THÀNH TRO.
CHÁY NHÀ RA MẶT CHUỘT. THỰC HƯ ÐÃ RÕ RÀNG

Những tổ chức theo đuôi cộng sản, bọn Việt Cộng nằm vùng và những tên “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản” đã lộ diện. Những trò đánh phá, tung hỏa mù, chụp mũ, vu khống và gian xảo lâu nay của chúng đã trở thành phản tác dụng.

Kim Âu


Tuesday, November 25, 2008

Thái Độ Phi Chánh Trị

GS Nguyễn Văn Bông

Trong những năm qua, tại miền Nam tự do nầy cuộc sinh hoạt chánh trị đã xoay vòng trong mâu thuẫn. Và một trong những mâu thuẫn trầm trọng nhứt có lẽ là thái độ phi chánh trị của đa số công dân và những nhà lãnh đạo trong lúc chính yếu tố chánh trị quyết định sự sống còn của đất nước.

Thật vậy, vì chánh trị và nhân danh chánh trị người ta quay cuồng trong những trò chơi khốn nạn, ném đá giấu tay, người ta dám có những hành động bán nước hại dân để rồi, dư luận xảo trá, bịp bợm, xôi thịt, bè phái được gắn liền với danh từ chánh trị. Và từ đó, công dân chán ghét chánh trị cho chánh trị là một địa hạt không liên quan đến mình, trở về cuộc sống riêng tư và chuyên môn, phó mặc sinh hoạt chánh trị cho những “anh hùng chuyên môn tán dóc”. Thái độ thụ động và bàng quan nầy là một trở ngại cho công cuộc chống Cộng hiện nay và nếu còn tiếp tục sẽ có hậu quả không hay cho tương lai nền dân chủ.

Nếu sự sống cô đơn là ảo tưởng, nếu mối tương quan xã hội là một dữ kiện không thể tránh của con người ngày nay thì dầu chánh trị có được xem là bệnh dịch hạch hay là địa hạt nào của những xảo trá, xôi thịt, con người không thể thoát vòng kềm tỏa của chánh trị. Và dầu có cố ý sống trong tháp ngà hay vô tình lánh xa xã hội, khung cảnh cũng như trật tự pháp lý và những vấn đề chánh trị vẫn chi phối và quấy nhiễu chúng ta.

Trong cuộc sinh hoạt chánh trị hiện nay, người ta nhận thấy có hai trào lưu tư tưởng, hai khuynh hướng. Tuy khác biệt nhau, nhưng chung qui chỉ là hai hình thức của thái độ phi chánh trị. Khuynh hướng thứ nhứt đưa đến sự phủ nhận tính cách chánh trị của hoạt động mình. Khuynh hướng thứ hai nhằm đề cao thái độ thụ động của công dân trước thời cuộc.

Vì tầm quan trọng của vấn đề trước viễn ảnh đấu tranh chánh trị, chúng ta thử phân tách và phê bình hai khuynh hướng phổ thông nầy.

Có những người mà hoạt động của họ cũng như hành vi của họ mật thiết liên quan đến sinh hoạt chánh trị. Nhưng họ quả quyết rằng những hành động ấy không có tánh cách chánh trị, họ phủ nhận những hành động của họ, lập trường của họ không có tánh cách chánh trị. Tại sao?

Thái độ phi chánh trị vừa nêu, nghĩ cho cùng, chỉ là một ảo tưởng. Sở dĩ có như thế là vì những người này có một quan niệm quá hẹp hòi, quá khắt khe về chánh trị, đôi khi lại chống chánh trị. Hoặc họ cho rằng chánh trị là cái gì chỉ liên quan đến chánh đảng, đến bè phái. Vì vậy, khi mà hoạt động của họ có vẻ trên đảng phái hay ngoài đảng phái thì cho đó là những hành vi không có tánh cách chánh trị. Hoặc họ cho rằng chánh trị là cái gì liên quan đến ý thức hệ, đến sự đấu tranh giành quyền lực, cho nên khi hoạt động của họ bề ngoài có tánh cách kỹ thuật, dựa trên kinh nghiệm thực hành, thì không bao giờ họ nhận rằng hành vi ấy là hành vi chánh trị.

Tại sao thái độ vừa nêu là ảo tưởng?

Chúng ta đã biết rằng có nhiều người mà hành vi của họ hoàn toàn có tánh cách chánh trị, nhưng họ quả quyết phủ nhận tánh cách ấy. Tại sao?

Vì quan niệm quá chật hẹp về chánh trị. Họ không chấp nhận được rằng chánh trị chi phối những địa hạt quan trọng và rộng rãi giữa mối tương quan của con người, chớ không phải vì vỏn vẹn nằm trong lãnh vực định chế và chánh quyền. Họ từ khước việc xem xét, việc cân nhắc những hậu quả chánh trị của hành vi mà họ cho rằng chỉ có tánh cách riêng tư.

Tâm trạng này là tâm trạng của rất nhiều người.

Đó là trường hợp của những đạo sĩ, những vị tu hành. Những vị này, trong những ngày cách mạng, giữa lúc chánh biến, có những hành vi như: góp tiền để giúp tù nhân chánh trị, cho ở trong nhà mình, giấu trong nhà mình những kẻ đối lập chánh trị. Đó là những hành vi hoàn toàn và không thể chối cãi có tánh cách chánh trị. Nhưng vì lòng từ thiện của họ, vì họ cho rằng làm như thế ngoài mục đích chánh trị, mà trái lại vì đó là bổn phận, vì đó là để tránh cho con người những đau khổ. Họ thành thật cho rằng không vì lý do chánh trị, nhưng họ quên rằng những hành vi ấy có hậu quả chánh trị.

Đó là trường hợp của những người cầm bút, của văn sĩ, nghề nghiệp của họ đưa đến một lập trường chánh trị, hoặc có hậu quả chánh trị mà họ không ý thức. Những người cầm bút trong những bộ tiểu thuyết hay những quyển tùy bút, tiểu luận v.. v.. khi họ tố cáo những tệ đoan trong xã hội, khi họ miêu tả chánh giới với những đặc điểm như loạn luân, lãng mạn, những con buôn chánh trị, khi họ tố cáo những thối nát của chánh quyền, thì dù muốn dù không dù cho họ có phủ nhận rằng họ không bao giờ có ý định phán đoán giá trị xã hội mà họ phác họa hay phân tích, dù muốn dù không, hành vi của họ có tánh cách chánh trị, có hậu quả chánh trị, và đôi khi, nhận định của họ có ảnh hưởng sâu rộng trong cuộc sinh hoạt chánh trị.

Đó là trường hợp của những nhà BÁC HỌC: khi họ tố cáo thảm họa của thí nghiệm nguyên tử hay chiến tranh nguyên tử, lời tuyên bố hay hành vi của họ hoàn toàn có tánh cách khách quan, trên cả ý thức hệ và đảng phái chánh trị. Vẫn biết rằng hành vi ấy chỉ nhằm mục tiêu cao cả, nhân đạo và sự tồn vong của nhân loại, nhưng họ không thể ngăn cản được sự kiện là lời tuyên bố của họ sẽ được khai thác trên phương diện chánh trị, lời tuyên bố của họ không thể có ảnh hưởng chánh trị và là một yếu tố quan trọng trong lãnh vực bang giao quốc tế.

Đây là một vài ví dụ tâm trạng thường thường của nhiều người tưởng mình đứng ngoài chánh trị. Lập trường phi chánh trị này dựa trên những hành vi mà người ta cho rằng tự nó không có tánh cách chánh trị, nhưng đó chỉ là ảo tưởng vì, dù tự do không có tánh cách chánh trị, nó vẫn là hành vi có hậu quả chánh trị. Mà tất cả những hành vi có hậu quả chánh trị là những hành vi chánh trị.

Thái độ phi chánh trị này, chúng ta lại tìm thấy được đề cao bởi những tổ chức, nhưng đây không phải là những ảo tưởng: nó trở thành một chiến thuật.

Vì chánh trị có tiếng không tốt cho nên các lãnh tụ nghiệp đoàn, hiệp hội hay tôn giáo ngại rằng có một thái độ chánh trị rõ rệt hoặc dùng những danh từ hơi chánh trị một chút có thể làm sứt mẻ tình đoàn kết của nhơn viên và làm cho họ hoảng sợ. Bởi vậy, các nhà lãnh đạo khôn khéo luôn quả quyết rằng lập trường của mình hay quyết định của mình chỉ nhằm việc bảo vệ quyền lợi của đoàn thể ngoài mọi tranh chấp chánh trị. Họ cố tránh những danh từ chánh trị và chỉ nêu lên nào là quyền lợi nghiệp đoàn, nào là quốc gia dân tộc. Mặc dầu họ trực tiếp can thiệp vào chánh quyền và sự can thiệp có tánh cách chánh trị không thể chối cãi, họ cũng vẫn tuyên bố chỉ nhơn danh đoàn thể và đứng ngoài đảng phái và tranh chấp chánh trị.

Tuy nhiên, đó chỉ là thái độ phi chánh trị bề ngoài và ai cũng thừa hiểu rằng những tổ chức không mục tiêu chánh trị luôn luôn có những hành vi chánh trị. Sở dĩ nhà lãnh đạo bao trùm lên những hành vi chánh trị một bức màn có vẻ khách quan, trung lập, đó chỉ là một chiến thuật nhằm đạt được kết quả mong muốn mà thôi.

Thái độ phi chánh trị không những là một ảo tưởng hay ngụy trang mà còn là khuynh hướng đề cao thái độ thụ động của công dân trước thời cuộc. Khuynh hướng này rất phổ thông nhứt là sau một cuộc khủng hoảng chánh trị. Người ta tố cáo chánh trị lấn áp sinh hoạt quốc gia và làm hỏng mọi việc. Người ta lý luận rằng con người trong xã hội chỉ lo sống, một cuộc sống hằng ngày, an thân với những lo âu sung sướng cá nhơn hay gia đình của họ. Đó là vấn đề chính của đa số công dân. Còn những ai theo dõi các vấn đề quốc gia, có ý thức chánh trị, cũng như có ý muốn tham gia vào cuộc sinh hoạt chánh trị rất là hiếm có. Và như vậy rất tốt vì, theo lý luận này, quốc gia nào trong ấy công dân tham gia, thảo luận quá nhiều về chánh trị, quốc gia ấy đến ngày tàn.

Theo khuynh hướng vừa nêu, chánh trị là cái gì cao siêu, phức tạp, khó khăn mà chỉ có một nhóm người am hiểu và đủ thẩm quyền giải quyết. Những kẻ chủ trương thái độ thụ động của công dân là con người dân chủ, hay đúng hơn họ chấp nhận nguyên tắc dân chủ, nhưng họ quan niệm rằng, giữa hai cuộc bầu cử, công dân nên trở về công việc riêng tư, hằng ngày của họ. Tóm lại, thái độ xem sự thụ động của công dân là triệu chứng tốt đẹp của cuộc sinh hoạt chánh trị dựa trên hai ý tưởng chánh:

- QUẦN CHÚNG VÔ THẨM QUYỀN để quyết định những vấn đề trọng đại của quốc gia và, nếu có sự am hiểu đi nữa họ chắc chắn sẽ quyết định theo quyền lợi riêng tư của họ.

- QUYỀN LỰC VÔ CHÁNH TRỊ , tức là một quyền lực tối thượng để giải quyết những vấn đề trọng đại, trên những tranh chấp nhỏ nhen về quyền lợi trong sinh hoạt chánh trị bình thường.

Cần phải khẳng định ngay rằng luận cứ vừa nêu không đứng vững. Quần chúng vô thẩm quyền? Đó là sự xác định vô căn cứ. Thường thường chánh quyền hay bao trùm một màn bí mật trên các vấn đề quốc sự, để rồi núp sau tha hồ định đoạt. Thật ra không có một vấn đề chánh trị nào mà không thể giải thích rõ ràng, và sự kiện quần chúng vô thẩm quyền chỉ là sự bịa đặt hầu gạt sự tham gia của công dân ra ngoài cuộc sinh hoạt chánh trị.

Một quyền lực vô chánh trị, siêu chánh trị để giải quyết những vấn đề trọng đại? Luận cứ chỉ phản ảnh của một ảo tưởng. Cho rằng có thể lấy một quyết định chánh trị và chỉ dựa trên một tiêu chuẩn, hay quan điểm không chánh trị chỉ ảo tưởng. Khi phải quyết định về phương diện chánh trị, tác giả của nó lấy một quyết định chánh trị và đương nhiên là một nhơn vật chánh trị.

Vẫn biết rằng khi mà công dân có một thái độ tách rời chánh trị, không chú ý nhiều đến cuộc sinh hoạt chánh trị, có thể đó là triệu chứng của một cuộc sinh hoạt ổn định. Khi mà guồng máy chánh trị, hành chánh của quốc gia chạy đều và trong nước có thanh bình, thịnh vượng thì lẽ tất nhiên các vấn đề chánh trị kém phần sôi nổi. Vẫn biết rằng nhà cầm quyền cần có một chút tự do, một phần tự trị nào đối với dư luận. Chánh quyền không thể thi hành sứ mạng của mình một cách hữu hiệu nếu dư luận cứ thọc gậy bánh xe, gán cho danh từ “con rùa” khi mới cầm quyền chưa đầy một tháng. Nếu sự tham gia của công dân đưa đến hậu quả như vậy thì sự tham gia nguy hiểm hơn sự bất tham gia. Những chỉ trích việc tham gia chánh trị của công dân làm cho chúng ta phải để ý đến mực tự trị tương đối của chánh quyền. Nhưng không vì lẽ đó mà lại đề cao thái độ thụ động của công dân trước thời cuộc.

Thái độ phi chánh trị là nguyên nhân của sự suy đồi chánh trị. Rất nhiều chế độ đã bị lật đổ vì đã trốn chánh trị, đã từ khước sự tham gia của công dân. Thay vì giữa chánh quyền và nhân dân nên có một luồng điện thông cảm và cùng giải quyết các vấn đề, người ta chỉ thấy trong chế độ nầy những diễn văn rườm rà, những danh từ trống rỗng, một tinh thần vô trách nhiệm.

Sinh hoạt chánh trị tại Việt Nam đã dứt khoát hay chưa với thái độ phi chánh trị nầy.

Nguyễn Văn Bông


Monday, November 24, 2008

Bảo Vệ Thành Trì Tỵ Nạn Cộng Sản


Bảo Vệ Thành Trì Tị Nạn Cộng Sản
Muốn Cứu Nước và Xây-Dựng Cộng-Đồng Người Việt
Hải Ngoại Ta phải Biết Bọn Việt-Cộng và Cộng-Nô Phá Nước
Hại Dân Việt trong Nước và Hải-Ngoại Như Thế Nào...


Khải-Chính Phạm Kim Thư


I. Tình-Trạng Do Bọn Việt

Cộng và Cộng-Nô Phá-Hoại

Muốn cứu nước Việt và xây-dựng Cộng-Đồng Người Việt Hải-Ngoại cho tốt-đẹp, chúng ta phải hiểu rõ mối đau-thương của dân Việt do thủ-đoạn dã-man của Việt-Cộng và Cộng-nô phá-hoại, nhất là tình-trạng đã và đang xảy-ra trong các hội-đoàn người Việt hải-ngoại hiện nay.

1. Mối hận-thù và mối đau-thương của toàn-dân Việt do bọn Việt-Cộng và Cộng-nô gây ra trong ba mươi mốt năm qua. Sau khi cưỡng-chiếm miền Nam, bọn Việt-Cộng đã đưa cả nước vào vũng-lầy nghèo đói cùng-cực, vào hận-thù tột-độ, và vào đau-thương chồng-chất. Toàn-dân Việt đã thấy chủ-nghĩa Cộng-Sản Marx Lenin bị tiêu-diệt trên toàn thế-giới. Thực-tế đã cho thấy những người còn tiếp-tục công-khai hoặc ngấm-ngầm phục-vụ cho đảng Cộng-Sản đều là những người có hành-động vì quyền-lợi cá-nhân thấp-hèn. Những kẻ lãnh-đạo chế-độ Cộng-Sản Việt-Nam không còn một lý-tưởng nào ngoại-trừ chiếc dạ-dày thủng đáy với đam-mê bất-tận về tư-lợi, đôi mắt thất-thần trong lo-sợ bị lật đổ, và bộ óc căng-thẳng với những mưu-kế tìm cách bám chặt quyền-bính để bảo-vệ ngôi-vị lãnh-đạo hầu tiếp-tục sống nương-nhờ vào tham-ô (tham-lam một cách dơ-bẩn) trên cảnh cơ-cực của toàn-dân được ngày nào hay ngày đó.

2. Đảng Cộng-Sản Việt-Nam (CSVN) là một băng-đảng kiểu Mafia (a secret organization of criminals). Lý-tưởng chính-trị Marx Lenin của Cộng-Sản Việt-Nam đã hiện nguyên-hình là một ma-đạo, mang đầy tính vô-nhân, vô-luân, và đã bị nhân-dân thế-giới thủ-tiêu và phỉ-nhổ. Đảng Cộng-Sản Việt-Nam hiện nguyên-hình là một băng-đảng hay rõ hơn là một đảng-cướp kiểu Mafia. Từ kẻ chóp-bu đến đảng-viên đều ngang-nhiên ăn-cướp đất-đai, của-cải, sức-lực, và tinh-thần của toàn-thể dân Việt ở trong nước cũng như thiểu-số người Việt ngây-thơ ấu-trĩ ở hải-ngoại này.

3. Đảng CSVN đã che-đậy bộ-mặt ăn-cướp Mafia của chúng bằng chiêu-bài kinh-tế và chính-trị. Chúng chủ-trương đổi-mới kinh-tế chứ không đổi-mới chính-trị. Chúng giả-vờ làm cho kinh-tế phồn-thịnh để cho nhân-dân có-vẻ thoải-mái. Điều này có nghĩa là về chính-trị vẫn do đảng Cộng-Sản nắm giữ để bóc-lột toàn-dân, tức là đảng cướp Cộng-Sản kiểu Mafia nắm giữ để tiếp-tục đàn-áp xã-hội để từ đó kinh-tế có được môi-trường phát-triển cần-thiết trong khi người dân không có quyền tự-do và quyền tư-hữu cá-nhân. Chỉ có những người ấu-trĩ ngu-tối về kinh-tế mới bị bọn Việt-Cộng lừa mà thôi. Lịch-sử kinh-tế thế-giới đã chứng-minh là chỉ có những nước trong đó người dân có đầy-đủ quyền tự-do và quyền tư-hữu mới có thị-trường kinh-tế phồn-thịnh mà thôi. Kinh-tế Việt-Nam không tự nó bế-tắc mà chính bộ-máy chính-trị độc-tài kiểu ăn-cướp mới làm cho nó bế-tắc mà thôi. Tâm-lý con người trong sinh-hoạt kinh-tế là một yếu-tố quyết-định làm cho nền kinh-tế phồn-thịnh. Khi con người thiếu chủ-động, thiếu quyền tự-do tư-hữu, và nhất là thiếu quyền tự-do bầu-cử và ứng-cử thì họ không thể góp-công xây-dựng một nền kinh-tế phồn-thịnh được. Nói rõ hơn, không thể nào có nền kinh-tế phồn-thịnh dưới chế-độ Cộng-Sản mà bản-chất đảng Cộng-Sản chỉ là một băng-đảng ăn-cướp.

4. Đã là Cộng-Sản thì không bao-giờ có hòa-hợp hòa-giải. Bản-chất của Cộng-Sản là độc-tài, vô-luân, khát-máu, và hận-thù. Chúng chỉ biết áp-đặt toàn-dân tuân-theo đường-lối đồ-tể của chúng. Như-thế đã không có hòa thì làm sao có giải để đi đến hợp được. Vậy khi Cộng-Sản nói tới hòa-hợp hòa-giải tức là chúng nói láo. Ai chủ-trương hòa-hợp hòa-giải với Cộng-Sản thì họ là tay-sai của Cộng-Sản, nếu họ không là tay-sai của chúng thì họ là loại người ấu-trĩ, u-tối, và tự dấn-thân vào ngục-tù của chế-độ Cộng-Sản.

5. Ngày 30 tháng 4 là ngày vong-quốc của dân-tộc Việt. Ngày 30 tháng 4 là ngày đen-tối của lịch-sử đánh-dấu giai-đoạn của đất-nước Việt bị xâm-lăng và chà-đạp dưới ách Cộng-Sản dã-man, độc-tài, ngu-tối, và tham-ô. Toàn-dân trong nước cũng như ở hải-ngoại hãy tổ-chức phong-trào cách-mạng âm-thầm ở trong nước hay phong-trào cách-mạng công-khai ở hải-ngoại một cách tích-cực để nhắc-nhở mọi-ngưởi bền-chí để biến ước-mơ tự-do dân-chủ trong lòng mỗi người dân cùng-khổ trở thành hành-động đấu-tranh cụ-thể và dũng-cảm trong quyết tâm xây dựng Việt-Nam tự-do, thanh-bình, và thịnh-trị. Chúng ta phải gạt-bỏ mọi tị-hiềm cá-nhân, coi nhẹ tình-cảm riêng-tư, đừng để việc xa-mặt cách-lòng hay lạt-phai do năm tháng tạo ra, và vượt qua mọi sự bận-rộn về sinh-kế hằng ngày để chỉ nhìn và suy-nghĩ về lịch-sử chiến-đấu của dân-tộc Việt cùng truyền-thống tạo nước và giữ nước của tổ-tiên. Phải dùng ngày 30 tháng 4 để nhắc-nhở mọi người về dã-tâm của Cộng-Sản đã biến người thành cầm-thú; cần nhắc-nhở mọi người tưởng-niệm những đồng-bào và chiến-sĩ đã phải bỏ-mình để tranh-đấu cho lý-tưởng tự-do; dùng ngày 30 tháng 4 để luyện ý-chí cho mỗi người ngày một kiên-trì hơn và dũng-mãnh hơn trong nỗ-lực đấu-tranh cho Việt-Nam tự-do dân-chủ; và phải dùng ngày 30 tháng 4 như một đòn-bẩy để lật-đổ chế-độ độc-tài Cộng-Sản tại Việt-Nam một cách dễ-dàng và nhanh-chóng hơn.

II. Tình-Trạng Người Việt và Các Hội-Đoàn Người Việt ở Hải-Ngoại

1. Đa-số người Việt hải-ngoại bận-rộn về sinh-kế, về việc tiến-ích, và về việc xây-dựng nền-tảng gia-đình hầu có một cuộc-sống xứng-đáng nơi quê-người. Đa-số người Việt đã hiểu-rõ dã-tâm của bọn Cộng-Sản cũng như sự sai-lầm trầm-trọng của lý-thuyết Cộng-Sản. Đa-số người Việt thường ngày đêm thao-hức lo xây-dựng cộng-đồng để có những sinh-hoạt cụ-thể giúp-ích cho đồng-hương và tạo uy-tín cho người Việt hải-ngoại. Đa-số người Việt hải-ngoại và trong nước chỉ mong chế-độ Cộng-Sản trong nước chóng bị giải-trừ để có dịp phục-vụ và xây-dựng quê-hương với đúng nghĩa của sự xây-dựng. Đa-số thanh-thiếu-niên người Việt hải-ngoại học-hành rất giỏi đã làm rạng-rỡ cho nòi-giốngViệt ở hải-ngoại này. Đa-số những người theo-đuổi các ngành-nghề chuyên-môn về công-thương kỹ-nghệ, bác-sĩ, kỹ-sư, dược-sĩ, luật-sư, giáo-sư, văn-sĩ, thi-sĩ, ký-giả, nhà-báo, khoa-học-gia, v.v. đều đã thành-công vẻ-vang.

2. Thiểu-số người Việt ở hải-ngoại và ở trong nước vẫn còn bị bọn độc-tài Cộng-Sản lừa nên đã tình-nguyện làm tay-sai cho chúng chỉ vì tư-lợi thấp-hèn và danh quyền lợi bất-chính. Thiểu-số người Việt này vì lợi-ích cá-nhân, vì lòng ghen-tị thấp-hèn nên họ đã làm lợi cho Cộng-Sản bằng-cách gây-sự chia-rẽ giữa các cá-nhân và các hội-đoàn, nói và viết những điều hồ-đồ, lỗ-mãng, và thiếu xây-dựng; bọn thiểu-số này còn tệ-hại hơn nữa là tìm cách phá-hoại những hoạt-động công-ích mà cộng-đồng người Việt thường chủ-trương theo đuổi. Thiểu-số cá-nhân trong các ngành-nghề chuyên-môn như bác-sĩ, nhà-văn, nhà-giáo, nhà-báo, và ký-giả cũng bị bọn Việt-Cộng mua chuộc nên đã làm những chuyện bậy-bạ thân Cộng để mang-tiếng cho cộng-đồng. Đây cũng là sự thường-tình vì trong loại người nào, tổ-chức nào, hay xã-hội nào cũng có những người liêm-sỉ, vô liêm-sỉ, quân-tử, và tiểu-nhân.

Nói chung, tuy có một thiểu-số phá-hoại, gây tiếng xấu cho cộng-đồng hay làm lợi cho Cộng-Sản, nhưng số-đông người Việt hải-ngoại vẫn có những hành-động rất thuận-lợi cho việc xây-dựng cộng-đồng và có tinh-thần chống Cộng-Sản mãnh-liệt. Đã 31 năm sinh-hoạt ở hải-ngoại, người ta đã nhận thấy có rất nhiều người thực-sự có tâm-huyết xây-dựng cộng-đồng chống Cộng và có tài tổ-chức sinh-hoạt trong tinh-thần tự-do dân-chủ và thực-sự có tinh-thần xây-dựng quốc-gia dân-tộc Việt trong lúc ra gánh-vác việc cộng-đồng cũng như việc chiến-đấu giành lại quê-hương khỏi tay Cộng-Sản.

3. Các hội-đoàn người Việt hải-ngoại đã phát-triển rất mạnh về lượng cũng như về phẩm. Các đoàn-thể chính-trị đã bắt-đầu hiểu nhau và có những hoạt-động chung trong việc đối-phó với Cộng-Sản Việt-Nam. Các hội-đoàn tôn-giáo cũng qui-tụ với nhau để phát-triển đạo-giáo và phục-vụ dân-tộc. Các đoàn-thể cộng-đồng chuyên-môn và ái-hữu cũng đã khởi-sự chung nhau tổ-chức thành các liên-hội, tổng-hội, các hội-đồng đại-diện, hay tổ-chức có tầm-vóc quốc-tế, v.v. Tuyệt-đại đa-số các hội-đoàn đều có thái-độ chống Cộng dứt-khoát, tiếp-tục công-nhận lá cờ Việt-Nam Tự-Do nền vàng ba sọc đỏ và bài quốc-ca Việt-Nam Tự-Do, và coi đây là một điều thiêng-liêng biểu-tượng cho tinh-thần chiến-đấu chống Cộng để xây-dựng nước Việt-Nam thực-sự có tự-do dân-chủ và nhân-quyền.

Các tổ-chức báo-chí cũng đã phát-triển rất mạnh, ngoại-trừ một thiểu-số tổ-chức báo-chí là tay-sai của Cộng-Sản hay bị Cộng-Sản giật-dây, người ta nhận-thấy đa-số các cơ-quan báo-chí đều có công phục-vụ cộng-đồng cùng góp-sức duy-trì và phát-triển văn-hóa Việt cũng như tham-dự vào các công-việc chiến-đấu để giải-trừ chế độ Cộng-Sản Viết-Nam. Chỉ có điều rất-tiếc là các tổ-chức báo-chí chưa hình-thành được một nghiệp-đoàn báo-chí hầu gây một thế mạnh, thống-nhất, và liên-tục trong việc hậu-thuẫn công-cuộc giải-phóng quê-hương khỏi tay Cộng-Sản.

Việc có nhiều hội-đoàn là điều rất tốt. Nếu có sinh-hoạt và có tổ-chức tranh-đấu chống Cộng thì các hội-đoàn mới chứng-tỏ thực-lực thực-tài của mình và đồng-bào mới biết đâu là vàng đâu là thau. Các hội-đoàn người Việt đã góp công lớn vào việc phục-vụ đồng-bào trong việc định-cư thích-ứng ở xã-hội mới này. Các hội-đoàn người Việt đã làm cho chính-quyền địa-phương và trung-ương thán-phục về tinh-thần xây-dựng của người Việt chúng ta ở đây. Các hội-đoàn người Việt hoạt-động rất hữu-hiệu và rất thành-công trong phạm-vi nội-bộ hội-đoàn của mình. Tuy-nhiên, có lẽ vì tính-cách tự-ái và nghi-ngờ của một thiểu-số cá-nhân trong thành-phần lãnh-đạo các hội-đoàn nên người ta chưa thấy có sự kết-hợp của các hội-đoàn trên qui-mô rộng lớn một cách thành-công và hữu-hiệu. Đã có một số người cho là vì hội-viên và các thành-viên ban chấp-hành các hội-đoàn chưa ý-thức được lề lối làm việc dân-chủ và sự quan-trọng của việc xây-dựng tổ-chức từ hạ-tầng cơ-sở trở lên, cũng như chưa ý-thức được việc duy-trì và bảo-vệ danh-dự cùng quyền-lợi chung của đại cộng-đồng một cách đúng mức nên các cá-nhân và hội-đoàn chưa kết-hợp với nhau trên tầm-mức quốc-gia và quốc-tế một cách chặt-chẽ và hữu-hiệu được.

4. Người đời thường coi việc tư quan-trọng hơn việc công. Ở đâu cũng vậy, việc của cá-nhân, gia-đình, và bạn-bè được coi rất quan-trọng đến nỗi mọi người không còn thì-giờ đâu để lo cho cộng-đồng đất-nước. Điều này là lẽ thường-tình và cũng dễ hiểu vì nó có lợi ngay trước mắt cho cá-nhân trong khi việc công-ích hay việc chính-nghĩa thường không đem lại lợi-ích ngay lập-tức cho cá-nhân và gia-đình mà người làm việc công-ích còn phải hy-sinh thời-giờ, tiền-của, và đôi-khi còn chuốc-lấy sự phiền-phức và bẽ-bàng nữa.

5. Đa-số những kẻ thiển-cận và ham danh-quyền-lợi bất-chính đều không hiểu rằng đất-nước và cộng-đồng có tiến-bộ và vững-mạnh thì gia-đình và cá-nhân mới được hưởng tự-do và hạnh-phúc. Một thí-dụ điển-hình là hiện-nay đất-nước chúng ta đã rơi vào tay bọn Việt-Cộng nên toàn-dân ta đã phải xuống hàng chó-ngựa cũng như phải chịu thống-khổ muôn-vàn. Tuy-nhiên, vẫn có những người xả-thân cho chính-nghĩa và việc công-ích, đúng như lời của nhà văn Sơn Tùng đã xác-nhận: “Chính-nghĩa không thể mất vì còn có những người sẵn-sàng đứng ra bảo-vệ và chấp-nhận những hy-sinh thiệt-thòi.” Quả là chí-lý!

6. Thực-trạng của cộng-đồng người Việt hải-ngoại là đang bị bọn Cộng-nô, lũ vô trách-nhiệm, và tụi vô liêm-sỉ phá-hoại. Phần đông những người tham-gia các tổ-chức hội-đoàn đều có lòng vì nước vì dân. Trong khi đó, chúng ta cũng thấy có những loại người ăn cơm Quốc-Gia thờ ma Cộng-Sản và bọn ham danh-quyền-lợi bất-chính đứng ra tổ-chức và tham-gia các hội-đoàn, xuất-bản báo-chí, và len-lỏi vào các thành-phần trong hội-đồng quản-trị và ban chấp-hành của các hội-đoàn. Mục-đích của bọn này là làm suy-yếu và làm tan-rã cộng-đồng người Việt hải-ngoại. Ngoài những bọn Cộng-nô do Cộng-Sản đưa ra hải-ngoại để phá các hội-đoàn, chúng ta còn thấy những bọn vô liêm-sỉ, bọn tiểu-nhân, và lũ vô trách-nhiệm đã làm suy-yếu các tổ-chức hội-đoàn.

7. Lũ Cộng-nô ăn cơm Quốc-Gia thờ ma Cộng-Sản thường tìm đủ cách để thao-túng các hội-đoàn hầu thực-hiện ý-đồ đen-tối của họ như lợi-dụng những sinh-hoạt của hội-đoàn để làm lợi cho Việt-Cộng. Những kẻ này đã bị bọn Việt-Cộng mua-chuộc bằng danh- quyền-lợi bất-chính nên chúng ăn lương của bọn Việt-Cộng để đem hết tâm làm việc có lợi cho Việt-Cộng. Thủ-đoạn của chúng là ngoài mặt vẫn có-vẻ chống Cộng, nhưng những hành-động của chúng toàn làm lợi cho Cộng-Sản. Tuy-nhiên, cũng có những kẻ ngoài miệng thì chửi Cộng-Sản nhưng lại không muốn chào-cờ Việt-Nam Tự-Do mà còn tìm cách hạ-nhục cùng vu-cáo những người chân-chính chống Cộng. Bọn này làm toàn những điều có-lợi cho Việt-Cộng. Khi những tên Cộng-nô này viết bài thì phần đầu của bài viết chúng dùng khổ-nhục-kế để chửi Cộng-Sản bằng những lời lẽ rất xác-đáng rồi sau đó chúng lại chửi và chụp-mũ những cá-nhân và các tổ-chức chân-chính chống Cộng. Nhờ khổ-nhục-kế này mà chúng đã đánh-lừa được một số người ấu-trĩ và nhẹ-dạ vì những người này lý-luận rằng những ai đã chửi Việt-Cộng đích-đáng thì không thể là Cộng-nô được. Chính vì-thế mà bọn Cộng-nô đã len-lỏi được vào các tổ-chức của người Việt Quốc-Gia và các diễn-đàn trên mạng-lưới toàn-cầu để tìm đủ cách chia-rẽ các cá-nhân chân-chính chống Cộng và làm suy-yếu cộng-đồng người Việt hải-ngoại.

8. Thủ-đoạn của bọn Cộng-nô còn có tác-dụng trong việc lợi-dụng lòng nhớ quê-hương để phổ-biến các cuốn phim do Việt-Cộng dàn-dựng từ trong nước với mục-đích tuyên-truyền cho chế-độ Cộng-Sản. Chúng mời các ca-sĩ đã làm tay-sai cho Việt-Cộng đến hát trong các buổi trình-diễn văn-nghệ mà bề-ngoài mang tính-cách thuần-tuý văn-nghệ do bọn Cộng-nô tổ-chức. Chúng còn tìm đủ cách phá-hoại sự kết-hợp của các hội-đoàn người Việt chân-chính chống Cộng thành một khối thống-nhất.

9. Tuy bị bọn Cộng-nô tìm cách phá-hoại, những cá-nhân và các tổ-chức hội-đoàn chân-chính chống Cộng của người Việt Quốc-Gia đã cảnh-giác và thành-công trong việc dương-cao ngọn Cờ Dân-Tộc Nền Vàng Ba Sọc-Đỏ cũng như việc củng-cố và xây-dựng cộng-đồng người Việt ở khắp-nơi trên thế-giới. Hiện nay ở bên Hoa-Kỳ, đã có mấy chục thành-phố và tiểu-bang công-nhận lá Cờ Dân-Tộc Việt Nền-Vàng Ba Sọc-Đỏ.

10. Những kẻ vô liêm-sỉ và vô trách-nhiệm đã phá-hoại cộng-đồng người Việt hải-ngoại về nhiều mặt. Chúng thường tìm đủ cách để làm chủ-tịch hay tổng-thư-ký vô hạn-định hầu gian-lận công-quỹ, lợi-dụng sự quen biết để thao-túng trong việc tổ-chức bầu-cử gian-lận trong một hội Cựu Quân-Nhân Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa (CQNQLVNCH) bằng cách đưa những người không phải là hội-viên nhưng thuộc phe nhóm của họ đến đóng tiền niêm-liễm ngay trong ngày đại-hội để có quyền bầu-cử. Bọn này còn lừa-đảo tiền-bạc của các hội-viên và thân-hữu trong việc tổ-chức các bữa cơm gây quỹ bằng cách ra thông-cáo là có đãi ăn uống, nhưng sau khi người ta đóng tiền và đến dự tiệc thì chúng chỉ cung-cấp cho chai nước uống mà thôi. Chúng lừa-đảo trắng-trợn như thế mà vẫn có những kẻ ngu-muội nghe theo. Bọn này lợi-dụng mọi sinh-hoạt của hội-đoàn cho mục-đích riêng-tư của họ. Họ còn sửa-đổi điều-lệ nội-quy trong chiều-hướng ngăn-chặn những người có thực-tâm xây-dựng cộng-đồng không thể gia-nhập hội được hầu đưa những người thuộc phe-cánh của họ vào hội-đồng quản-trị và ban chấp-hành để làm vây-cánh và thao-túng hội.

11. Có những kẻ vô trách-nhiệm đến nỗi mới đọc qua tựa-đề các tài-liệu của ban tổ-chức gửi tới để mời họ tham-dự phiên họp cộng-đồng, họ đã tưởng là chẳng có gì phải để-ý và cho là đến đó (nơi hội họp) đọc cũng vừa. Chính vì thế mà họ không nắm vững vấn-đề và làm mất thì-giờ trong buổi họp. Một số người khác lại không có thói-quen ghi lại những gì cần phải nhớ vào sổ hẹn hay vào quyển lịch, không có thói-quen lưu-trữ tài-liệu một cách có thứ-tự ngăn-nắp nên khi cần tới cái gì họ tìm không thấy. Còn có những kẻ thích nói hơn là thích làm và thích lý-thuyết hơn thực-hành nên các sinh-hoạt của hội-đoàn không tiến-triển được. Họ hay đề-nghị việc này việc khác để người khác làm chứ bản-thân họ làm rất ít. Có nhiều khi họ còn đưa Ban Chấp-Hành làm những việc đã rồi và gây khó-khăn cho công-việc chung. Điều này đã làm chán-nản những người từng hăng-say gánh-vác việc công-ích.

12. Có những hạng người đã nhận công-việc rồi nhưng vì lý-do này nọ lại bỏ cuộc để gây tai-hại cho việc tổ-chức chung vì họ là loại người bất-tín. Thấy có lợi và thuận-tiện thì họ làm còn thấy khó-khăn và trở-ngại thì họ bỏ-cuộc. Lại có hạng người trọng việc tư hơn việc công, đã nhận làm-việc cho cộng-đồng và đã định ngày tổ-chức thuận-lợi, nhưng nếu gia-đình họ có việc gì trùng vào ngày đó là họ lại dời ngày tổ-chức vào ngày khác để làm mất ý-nghĩa của công việc chung đi. Loại người này không hiểu “chữ tín là của báu của cả nước và con người, không có tín thì không đứng vững ở đời được” (tín vi quốc chi bảo và nhân vô tín bất lập). Chính vì những hạng người này mà một số tổ-chức cộng-đồng đã bị suy-yếu để đi đến chỗ lâm-nguy.

13. Có một số vị chủ-tịch của các hội-đoàn khi hết nhiệm-kỳ lại muốn ngồi lỳ và không chịu tổ-chức đại-hội để bầu ban chấp-hành mới vì sợ rằng nếu tổ-chức bầu cử họ sẽ bị đá ra ngoài. Trong khi đó lại có một số vị chủ-tịch chỉ đóng-vai bù-nhìn và mọi công-việc của hội đều do vị tổng thư-ký muôn-năm và bè-lũ thao-túng.

14. Thường-thường trong hội-đồng quản-trị hay ban chấp-hành của một số hội-đoàn có vài người vô trách-nhiệm nên họ chỉ thích bàn-rùn để công-việc của hội-đoàn không thực-hiện được. Có một số thành-viên ban chấp-hành lại rất dễ chán-nản, mỗi khi có người khác chê-bai chỉ-trích thì họ bỏ-cuộc ngay.

15. Một số người chỉ muốn kẻ khác nghe theo ý của mình mà không chịu theo ý của đa-số hội-viên. Khi người ta không nghe họ thì họ tẩy-chay. Trong khi đó thì một số người có tài nhưng không muốn làm, họ sợ nếu làm không thành sẽ bị mang-tiếng nên họ đứng ở ngoài để chỉ-trích một cách vô trách-nhiệm.

16. Còn có một số người làm việc hăng-say nhưng không biết phương-pháp làm việc, không hiểu nguyên-tắc hành-chánh, không biết tương-kính và hợp-tác trong tinh-thần dân-chủ, và không biết đặt quyền-hợi của hội-đoàn mình lên trên hết. Họ không biết đâu là chính đâu là phụ hay việc gì là ưu-tiên việc gì không ưu-tiên. Chính vì-thế mà họ đã làm mất thì-giờ của mọi người và làm hư mọi sinh-hoạt của hội . Một số người khác thì khi nói và khi viết tỏ-ra rất có tinh-thần dân-chủ, nhưng khi làm-việc lại quá độc-tài. Các cộng-sự viên của họ trước sau gì cũng phải bỏ họ. Một số người khác nữa còn vô trách-nhiệm đến nỗi họ mượn cơ-hội đi họp để đi du-hí và lo việc cá-nhân. Chính vì-thế mà trong một số buổi hội-họp, lúc ghi-danh và khai-mạc thì các phái-đoàn có mặt đông-đủ, nhưng sau phần lễ khai-mạc, họ bỏ đi chơi và đi thăm bạn-bè nên buổi-họp chính-thức chỉ còn lơ-thơ mấy người. Thật là mất mặt với ban tổ-chức và đại-diện của chính-quyền địa-phương!

17. Có những người làm việc vì có tình-thân cá-nhân chứ không phải có chủ-tâm làm việc cho tổ-chức cộng-đồng. Khi cá-nhân đó vì lý-do gì mà thôi làm-việc thì họ cũng không làm-việc cho cộng-đồng nữa.

18. Cũng có loại người chịu-khó làm việc cho hội cao-niên, nhưng lại là loại vô liêm-sỉ. Họ lợi-dụng việc công để gian-lận công-quỹ, gian-lận tiền thuế và tiền trợ-cấp của chính-phủ. Họ lợi-dụng sự quen-biết trong khi làm việc hội-đoàn để mời các hội-viên chơi hụi rồi lừa-đảo tiền hụi của các cụ sống bằng tiền-trợ cấp xã-hội. Mặc-dầu đã có vợ con, họ còn lợi-dụng sự quen-biết để ve-vãn và quyến-rũ vợ của người cùng làm trong ban chấp-hành và các bà độc-thân hay ở góa. Các hội-viên đều biết những hành-vi bỉ-ổi này, nhưng vì không có ai chịu ra gánh-vác công-việc cho hội, ngại lôi-thôi với pháp-luật, ngại sinh-sự, và lại muốn duy-trì hội, nên họ đã để cho loại vô liêm-sỉ này có đất dung-thân. Chính vì-thế mà một số đông hội-viên không muốn nhìn thấy cảnh vô liêm-sỉ này nên đã rút ra khỏi hội trong khi một số ít hội-viên vẫn tiếp-tục tham dự sinh-hoạt của hội. Chỉ vì nhu-cầu bạn-bè và bị bọn bỉ-ổi và vô-sỉ này đã khéo xin-lỗi, năn-nỉ, và ngay cả hành-động đe-dọa nên đám thiểu-số các hội-viên này vẫn nhắm mắt tiếp-tục sinh-hoạt trong hội. Hành-động của loại người này đã làm cho những người có tâm-huyết xây-dựng cộng-đồng thật là đau-lòng !

III. Kết-Luận

Muốn cứu nước Việt và xây-dựng Cộng-Đồng Người Việt Hải-Ngoại cho tốt-đẹp, chúng ta phải hiểu rõ mối đau-thương của dân Việt do thủ-đoạn dã-man của Việt-Cộng và Cộng-nô phá-hoại, nhất là tình-trạng đã và đang xảy-ra trong các hội-đoàn người Việt hải-ngoại hiện nay. Chúng ta phải xây-dựng cộng-đồng người Việt hải-ngoại cho mạnh để giúp dân trong nước giải-thể chế độ Việt-Cộng hầu toàn-dân được hưởng tự-do, dân-chủ, nhân-quyền, và thịnh-vượng.

Khải-Chính Phạm Kim Thư


Phở Dog Triển Lãm tại Sydney

Phở Dog Triển Lãm tại Sydney

Clip: Flag Sparks Censorship

Tối (thứ Sáu 21/11), lúc 10:30pm, chương trình Lateline (tin tức và thời sự) trên đài ABC (đài số 2), trong đó có 1 tiết mục tựa đề là "Flag Sparks Censorship Row". Trong chương trình nói trên, phóng viên đã phỏng vấn cô Mai Long, người thực hiện những mẫu hình con chó để triển lãm trong cái gọi là Phở Dog trước đây.

Cô Mai Long đã than phiền rằng cộng đồng người Việt tỵ nạn ở Úc đã không tôn trọng quyền tự do ngôn luận và muốn kiểm duyệt những sáng tác của người nghệ sĩ.

Ông Nguyễn Thế Phong, Chủ tịch CĐNVTD/UC, cũng đã có mặt trong chương trình, cho biết rằng việc "trang trí " cho mẫu hình con chó với lá quốc kỳ VNCH như vậy là một sự sĩ nhục đối với người Việt tỵ nạn chúng ta.

Cuối chương trình, người manager của Casula PowerHouse ở Sydney có cho biết, giọng điệu đầy vẽ thách thức, rằng họ sẽ tiếp tục cuộc triển lãm Phở Dog, lần tới sẽ ở Sydney vào năm tới, từ 31/1 đến 15/3/2009.


http://www.abc.net.au/news/video/2008/11/21/2426887.htm


Trần hưng Việt


Chuyện đời xưa Thương cho ông Bùi Tín!?!?


hoànglonghải

Ông Võ Bào, tên đầy đủ là Võ Tử Bào, người làng Nại Cửu, phủ Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị. Khoảng tháng 3 âm lịch năm Đinh Hợi (1947), bị ông Bùi Tín đem ra bến đò sông Vĩnh Định, con sông chảy ngang giữa làng, cách nhà khoảng 100 thước, giết chết. Ông bị chém mấy nhát gươm, té xuống sông, may mắn, ông không chết.

Đầu đuôi câu chuyện như thế nầy:

Ông Võ Tử Bào là cháu nội ông Võ Tử Văn (1), đậu tiến sĩ đời Tự Đức, làm phụ đạo trong triều. Được một thời gian, ông Văn xin về, dạy học ở nhà. Học trò ông có nhiều người đổ đạt ra làm quan thời nhà Nguyễn.

Ông Võ Tử Bào lớn lên ở thời kỳ đất nước có nhiều xáo trộn, Pháp vừa đặt xong nền cai trị, nên việc học của ông dang dỡ. Ban đầu, ông học chữ Nho, sau bỏ bút lông cầm ngọn bút chì. Ông không thành đạt cả Nho học lẫn Tây học.

Thời kỳ đầu thế Giới Chiến Tranh Thứ Hai, ông đi lính Tây, sang Pháp đánh nhau với Phát Xít Đức (Vì đi lính Tây nên tên họ ông chỉ còn lại hai tiếng Võ Bào, thay vì Võ Tử Bào). Tuy nhiên, khoảng đầu các năm 1940, ông đã rời Pháp về lại làng quê, làm ruộng. Ông tham gia Việt Nam Quốc Dân Đảng cùng thời với các cụ Hoàng Trọng Thuần, người làng Đại Hào, (thân phụ tướng Hoàng Xuân Lãm), ông Lê Thọ Thế, người làng Phù Mỹ (thân phụ ông Lê Thọ Tuệ là Cảnh Sát Quốc Gia tỉnh Quảng Trị thời Việt Nam Cộng Hòa), ông Nguyễn Bình, (tên thường gọi là ông xã Bình, nguời làng Cổ Thành, tỉnh Quảng Trị)

Tháng 8 năm 1945, ông tham gia lực lượng Việt Minh cướp chính quyền ở tỉnh Quảng Trị. So với người trong làng, ông vừa có học vấn, vừa có khả năng quân sự, lại là cháu nội một nhà khoa bảng, nên ông được Ủy Ban Việt Minh của làng chọn làm đại đội trưởng đại đội Tự Vệ làng. Đó chỉ là lúc ban đầu.

Khi ở Hà Nội xảy ra tranh chấp giữa Việt Minh và Việt Quốc, Việt Cách thì tại Quảng Trị, sự mâu thuẫn cũng đã xảy ra, mặc dù chưa có xung đột. Vì muốn giữ độc quyền, tất cả những thành phần, dù có tham gia Việt Minh lúc ban đầu, nhưng có quan hệ với Việt Quốc, Việt Cách, tôn giáo hay các đảng phái, tổ chức khác đều bị loại ra. Ông Võ Tử Bào ở trong trường hợp đó. Sau khi thôi làm đại đội trưởng, ông tiếp tục làm ruộng, không có hoạt động nào chống chính quyền Việt Minh. Tuy nhiên, tên ông có trong sổ đen của họ.

Sau tết Đinh Hợi ít hôm, quân Pháp từ Huế tấn công ra Quảng Trị, chiếm thành phố này. Nhân cơ hội nầy, Việt Minh bắt giết tất cả những ai thuộc các thành phần đảng phái Quốc Gia. Ngay hôm Tây vừa chiếm thị xã Quảng Trị thì đêm đó, ở làng ngoại tôi, làng Nhan Biều, bên kia sông Thạch Hãn, ngang với thành phố, Việt Minh thủ tiêu hơn 70 người. Ở các làng khác, tình hình cũng tương tự như vậy, tuy số bị giết có ít hơn.

Khoảng tháng Ba năm đó, trời còn mưa phùn và lạnh, ông Bùi Tín cùng tự vệ chiến đấu (2) đến nhà vợ lớn ông Võ Tử Bào, ở xóm Chùa, tìm bắt ông. Ông không có mặt ở đó. Đêm ấy, ông ở nhà bà vợ thứ nhì, bà Nguyễn Thị Kỳ, (3) ở xóm Cát.

Ở nhà vợ lớn chỉ có bà mẹ ông Võ Tử Bào, vợ ông, người con trai lớn là ông Võ Tử Đản, lúc ấy 17 tuổi và một người cháu trai tên là Võ Di, 21 tuổi, gọi ông Võ Tử Bào bằng chú.

Người trong gia đình chưa có kinh nghiệm gì với Việt Minh nên khi nghe ông Bùi Tín hỏi ông Võ Tử Bào ở đâu thì người cháu gọi bằng chú nói rằng ở nhà dì (tức nhà bà Kỳ).

Bùi Tín cùng đám tự vệ biểu người cháu dẫn họ xuống xóm Cát, nhà bà Kỳ. Ông Võ Tử Đản cùng đi với người anh con ông bác.

Đang đi giữa đường, Bùi Tín hỏi làm sao gọi ông Vọ Tử Bào ra khỏi nhà được. Người cháu nói rằng ông Bào rất có hiếu, nếu nói “mệ đau” (có nghĩa là bà nội bệnh) thì thế nào ông Bào cũng về nhà ông, nơi mẹ ông đang ở.

Quả vậy, khi nghe người cháu gọi “Chú ơi! Mệ đau! chú về liền!” thì ông Bào mặc áo quần, mở cửa. Bọn ông Bùi Tín liền ập vào nhà, bắt ông Bào trói tay ra đằng sau lưng, bằng giây dừa. Xong, chúng lục oát trong nhà xem thử ông Bào có chôn dấu võ khí gì không. Không có gì cả! Trong khi đó, ông Bùi Tín nói với ông Võ Bào: “Tao là Bùi Bằng Tín, con cụ Bùi Bằng Đoàn, từ Quảng Ngãi ra đây tìm mầy, mà mầy còn làm nô lệ lần thứ hai?”

Thật ra, sau khi Tây chiếm thị xã Quảng Trị, việc Việt Minh bắt giết người thuộc các đảng phái quốc gia xảy ra ở nhiều làng nên ông Võ Tử Bào có ý sợ. Hai ngày trước, ông có lên tỉnh lỵ, xem thử tình hình như thế nào, để có thể đem gia đình lên thị xã trốn Việt Minh được không.

Cách làng Nại Cửu không xa là chợ Sãi. Tây đã chiếm quận lỵ nầy và đóng quân ở đầu cầu Sãi, tại nhà ông Bộ Kẹo, là một căn nhà gạch, ngay đầu cầu. Khi đi qua cầu Sãi, ông Võ Tử Bào có gặp tên trung úy Pháp chỉ huy đám lính Pháp đóng ở đó, lính nầy phần đông người Ma Rốc.

Vì từng đi lính Pháp qua đánh Đức Phát Xít ở bên đó, vã cũng có học chữ Quốc Ngữ và tiếng Tây ít nhiều nên ông Bào có chào hỏi tên trung úy, nói chuyện sơ qua vậy thôi. Ông cũng sợ Việt Minh cho rằng ông có quan hệ với Tây là theo Tây. Ông đi vài vòng quanh thị xã Quảng Trị, thấy còn vắng lắm. Dân chúng tản cư hết, còn sợ Tây, chưa ai dám về. Lúc ấy, Hội Đồng Chấp Chánh Lâm Thời ở Huế chưa thành lập, chính quyền quốc gia chưa có. Vì vậy, ông Võ Tử Bào còn nấn ná, chưa kịp đem gia đình đi trốn thì bị Việt Minh tới nhà bắt giết.

Bùi Tín và đám tự vệ dẫn ông Võ Tử Bào ra bờ sông Vĩnh Định, biểu ông đứng sát bờ nước. Mấy tên tự vệ đứng chung quanh cầm gươm chém vào người ông. Một nhát vào mặt (Sau nầy vẫn còn vết sẹo to ngay sống mũi ông). Mỗi tên chém mấy nhát. Vì trời tối, không trăng, chỉ có ánh sáng các vì sao, nên chúng không thấy rõ người ông, chỉ chém bừa. Sau nầy, ông kể lại với con trai trưởng là ông Võ Tử Đản, rằng ông thấy nguy cấp quá, nếu ông cứ đứng thẳng như vậy, chúng sẽ chém chết, nên ông tự té sấp xuống nước. Bấy giờ chúng tưởng rằng ông đã chết nên không chém nữa. Bùi Tín cầm cây súng Sten (tiểu liên) bắn năm sáu phát gì đó, để thị uy, rồi chúng kéo nhau đi.

Chính nhờ mấy nhát chém sau lưng, trúng sợi giây dừa nên giây đứt ra, ông Võ Tử Bào cử động được, lén ngóc đầu lên để thở, chờ khi chúng bỏ đi thì ông quay đầu nằm lên bờ đất. Nhờ trời tối tự vệ chém bậy, vết thương không sâu, máu không ra nhiều nên tuy ông Võ Tử Bào có bị ngất đi, nhưng không lâu.

Khi ông Bào bị dẫn ra khỏi nhà, anh em ông Võ Tử Đản lén đi theo, núp ở các bụi tre hai bên đường nên bọn Bùi Tín không thấy. Khi bọn ông Bùi Tín kéo đi, thì hai anh em ông Võ Tử Đản cũng ra về vì nghe có tiếng người rơi xuống nước, có tiếng súng nổ nên hai anh em nghĩ ông Bào đã chết và bị nước cuốn trôi mất rồi.

Ông Võ Tử Đản về tới nhà, kể lại chuyện cha bị giết. Cả nhà khóc thầm, không ai dám khóc to. Gần sáng, bà mẹ ông Võ Tử Bào cùng cháu là Võ Tử Đản xuống xóm Cát, ra bến đò tìm xác ông Bào. Lúc ấy trời chưa sáng. Nửa đường, ông Võ Tử Đản thấy có bóng đen lù lù đi tới, té ra bố của ông. Ông Bào vốn người cao lớn.

Thì ra, sau khi bọn ông Bùi Tín đi rồi, ông Võ Tử Bào tỉnh lại, bèn gượng dậy đi về xóm Cát. Ông không dám vào nhà bà Kỳ, mà vào nhà một người bà con ông gọi bằng dì, ở gần nhà. Gia đình nhà dì cho người thông báo cho bà Kỳ hay. Bà Kỳ vội sang qua, rồi ra vườn hái bậy cây lá, trong bóng tối mờ mờ đem giả nhỏ, đắp chừng vào các vết thương vì ngay tại đây họ cũng không dám thắp đèn sáng lên. Việt Minh đang đi lùng sục bắt những người họ cho là phản động, chống lại họ. Ngay chính tại nhà bà Kỳ, sau khi bọn ông Bùi Tín đi rồi, lại có một nhóm thứ hai đến tìm bắt ông Võ Tử Bào. Nếu ông về nhà bà Kỳ, có thể bị nhóm nầy bắt lại.

Giữa đường gặp cha, ông Võ Tử Đản bèn dẫn cha lên cầu Sãi, chỗ Tây đang đóng đồn, còn bà nội ông thì về lại nhà.

Khi hai bố con ông Võ Tử Bào lên tới đồn cầu Sãi thì trời đã sáng. Ông Bào lại gặp tên trung úy Pháp mà ông đã gặp hôm trước. Tên nầy vội vàng cho một chiếc xe Jeep chở ông Bào ra bệnh viện quân đội Pháp ở Đông Hà. Lúc đó, ở thị xã Quảng Trị chưa có bệnh viện của quân đội Pháp như vài năm sau nầy.

Việc ông Bùi Tín đi “lùng bắt Việt Gian” không phải là manh động của Việt Minh địa phương mà chính là chính sách của trung ương. Chính sách đó là triệt tiêu các phần tử đảng phái Quốc gia, các phần tử tôn giáo không theo Việt Minh. Chính sách nầy được thi hành đều khắp ở các tỉnh huyện, đâu đâu cũng có. Vì vậy, vai trò của ông Bùi Tín, một cấp chỉ huy trong công việc nầy là rất quan trọng và thiết yếu của Việt Minh Cộng Sản. Có lẽ nhờ hoàn thành xuất sắc công tác nầy, ông Bùi Tín, mặc dù gốc gác là con nhà quan lại phong kiến phản động, cũng được kết nạp vào đảng sớm.

Bây giờ, ông Bùi Tín nghĩ gì về việc ông đã làm, không chỉ một việc giết ông Võ Tử Bào mà biết bao nhiêu người chết vì tay ông. Giữ nhiệm vụ chỉ huy trong việc “lùng bắt Việt gian”, không lý ông Bùi Tín chỉ giết có một mình ông Võ Tử Bào? Ở làng Nại Cửu, ngoài ông Võ Tử Bào, đám ông Bùi Tín còn giết ông Võ Liêu (thân phụ chị Võ Thị Khai và Võ Cường, hiện ở 104, đường Tân Thành, Quận 5 thành phố HCM) và ông Võ Sỏ tại bãi cát Chợ Cạn, xã Triệu Sơn, phủ Triệu Phong. Hai ông nầy là anh em chú bác với ông Võ Tử Bào, bị tình nghi cùng tham gia Việt Quốc như ông Võ. Ngoài việc giết người, ông Bùi Tín làm đúng nhiệm vụ, công tác của một đảng viên Cộng Sản - từ sơ cấp lên trung cấp -. Nhiệm vụ, công tác đảng viên đó là gì? Là bắn giết, bỏ tù, truy chụp, vu cáo, bôi lọ, tuyên truyền, dối gạt, lừa phỉnh đồng bào, nhân dân…

Chưa bàn tới việc ông Bùi Tín là người lưu manh (như người ta thường gọi “lưu manh Cộng Sản”). Có thể ông là người có lý tưởng Cộng Sản và ông đã làm bao nhiêu việc tàn ác, xấu xa để thực hiện cái lý tưởng đó.

Và bây giờ ông thấy ông đã lầm!

Có phải bây giờ ông đã tỉnh thức để thấy việc ông theo Cộng Sản làm lầm chăng? Hay đó chỉ là một sự giả trá?

Ông Bùi Tín có thể quá rõ rằng sự thực thì trước sau gì nó cũng hiện lộ thành sự thực. Nếu ông giả trá, người ta cũng sẽ biết thôi! Ông sẽ bị người đời và lịch sử nguyền rủa đấy!

Nếu ông hối hận rằng vì tin tưởng vào chủ nghĩa Cộng Sản nên ông đã lầm và phung phí một thời tuồi trẻ cho bọn bất nhân thì với điều đó, ông là người đáng thương. Nó giống như một cô gái đẹp, tưởng mình kết duyên với một kẻ anh hùng, nào ngờ đó chỉ là một tên cướp tầm thường độc ác, bất nhân?

Đọc truyện Kiều, người ta thấy tội nghiệp cô Kiều. Cô không lấy được Kim Trọng, nhưng dù sao, gá thân với Mã Giám Sinh, một tên phàm phu tục tử, thì Kiều nghĩ rằng, tin rằng vì gia biến, cô được Mã mua về làm vợ bé. Đâu ngờ Mã đưa Kiều vào chốn lầu xanh. Trong hoàn cảnh đó, Kiều thấy rằng “Khi tỉnh rượu lúc tàn canh, giật mình mình lại thương mình xót xa.”

Ông Bùi Tín có thấy “giật mình xót xa” không nhỉ, có thấy mình như thân phận cô Kiều, trao duyên lầm cho Mã Giám Sinh khi ông theo Cộng Sản.

Hay ông thích thú với chế độ lầu xanh đó, để dối mình, dối người mà làm một tên Sở Khanh?

hoànglonghải
(Câu chuyện viết theo lời kể của ông Võ Tử Đản)

(1) Giòng họ Vọ Tử nầy khá đông ở Quảng Trị. Không rõ những người còn ở làng, ngay thị xã thì có mấy anh em nhà Võ Tử Cư, Võ Tử Bé, Võ Tử Hoa, Võ Tử Bình. Các con ông Võ Tử Bào thì có ông Võ Tủ Đản, Võ Tử Cầu (bạn học tiểu học với tôi)

(2) Trong hồi ký Hoa Xuyên Tuyết (HXT) của ông Bùi Tín, ông xác nhận rằng thời gian ấy ông làm “Đại đội trưởng ở địch hậu (hai huyện Triệu Phong và Hải Lăng ở Quảng Trị), khi chưa tới 19 tuổi, lo chuyện súng đạn, gạo muối, lo chuyện trinh sát đồn địch, dẫn anh em đi phục kích…” (HXT trang 2)

(3) Bà Nguyễn Thị Kỳ là cháu nội ông Ưng Siêu (sau đổi là Nguyễn Siêu). Ưng Siêu là người hoàng tộc nhà Nguyễn, văn hay chữ tốt, khi Cao Bá Quát còn ở kinh, ông thường cùng Cao Bá Quát giao du. Khi Cao Bá Quát phò Lê Duy Cự, một người thuộc dòng dõi nhà Lê cũ, để làm loạn (giặc Châu Chấu) rồi bị bắt. Triều đình Huế nghi ngờ Ưng Siêu, bèn buộc tội ông tư thông với giặc, nhưng không đủ chứng cớ, sau chỉ buộc ông bỏ quốc tính, lấy họ mẹ là Nguyễn (Siêu) và không cho ở trong kinh thành nữa. Ông về Quảng Trị sinh sống, con cháu lấy họ là Nguyễn Thành (Hoàng tộc đổi thành họ Nguyễn). Các ông Nguyễn Thành Đăng, Nguyễn Thành Hương gọi bà Nguyễn Thị Kỳ bằng cô (o- tiếng địa phương), gọi ông Nguyễn Siêu (Ưng Siêu bằng ông cố).

Trích từ: vietland