Lê Văn Ấn
Ngày 25.9.2008, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (HĐGMVN) đã gởi thư trả lời văn thư của Ủy Ban Nhân Dân Việt Cộng Hà Nội, xác nhận Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt và linh mục Vũ Khởi Phụng, các giáo sĩ Nguyễn Văn Khải, Nguyễn Văn Thật và Nguyễn Ngọc Nam Phong “không làm bất cứ điều gì ngược lại giáo luật hiện hành của Giáo Hội Công Giáo”, kèm theo bản nhận định và quan điểm của HĐGMVN về một số vấn đề trong hoàn cảnh hiện nay, theo đó, HĐGMVN nhận định:
Tình hình:
- Tình trạng khiếu kiện đất đai hiện đang diễn ra khắp nơi trên đát nước chỉ vì tình trạng tham nhũng, hối lộ, và không quan tâm đến quyền tư hữu của người dân.
- Truyền thông, thay vì là nhịp cầu liên kết và cảm thông thì lại là phương tiện gieo rắt hoang mang và nghi kỵ.
- Một số người có khuynh hướng dùng bạo lực trong các vấn đề lớn của xã hội kể cả lãnh vực gia đình và học đường.
Quan Điểm:
- Phải giải quyết tận gốc vấn đề đất đai bằng cách tôn trọng quyền tư hữu của người dân theo tinh thần “mọi người đều có quyền tư hữu cho riêng mình hay chung với người khác và không ai có thể bị tước đoạt tài sản của mình cách độc đoán” theo điều 17 Tuyên Ngôn Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc.
- Truyền thông phải tôn trọng sự thật.
- Phải chấm dứt bạo lực mà một số người đã xử dụng trong những ngày gần đây.
Kết luận:
Phải xây dựng đất nước trên nền tảng công bằng, sự thật và tình yêu.
Trong khi đó, đài phát thanh Vatican hôm 20.9.2008 đã cho rằng Hà Nội thất hứa với tín đồ Công Giáo.
Thái độ mà HĐGMVN đã chọn, là thái độ cương quyết hợp thông với Tổng Giáo phận Hà Nội, nhất là với Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt. Công nhận những việc làm của Ngài từ trước tới nay không có gì vi phạm giáo luật. Những điều mô tả về tình hình hiện tại của đất nước rất chính xác, tham nhũng và hối lộ là căn bệnh trầm kha của Việt Cộng, căn bệnh này đưa tới sự chiếm đoạt đất đai và hà hiếp dân chúng. Truyền thông một chiều, không tôn trọng sự thật, trâng tráo đến độ bất kể liêm sỉ khi xuyên tạc lới phát biểu của Đức Tổng Giám Mục Hà Nội đã làm cho thế giới ghê tởm. Nay Hội Đồng Giám Mục vạch trần sự thật này, Việt Cộng không thể chối cãi? Trước mắt mọi người, Việt Cộng đã dùng bạo lực đối với dân chúng trong tay không một tấc sắt, thậm chí, dùng bạo lực cả với ký giả ngoại quốc. Tình hình mà Hội Đồng Giám Mục đưa ra là Sự Thật. Đoạn văn miêu tả tình hình đất nước của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam là một bản cáo trạng tố cáo tội ác của Việt Cộng trước cộng đồng Công Giáo Việt Nam và toàn thế giới. Lời kết án tuy dịu dàng nhưng rất đanh thép. Một bài học mà những tên chóp bu Việt Cộng rất căm hận, nhưng ĐÓ LÀ SỰ THẬT.
Trước cuộc họp của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, Việt Cộng hy vọng 2 điều, một là Hội Đồng Giám Mục một cách nào đó, gián tiếp hay trực tiếp xác nhận việc làm của Đức Tổng Giám Mục là “quá hăng say, vượt qua giới hạn của sự bình tĩnh ….”. Và như vậy, HĐGM đã tách rời Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt ra khỏi đại khối của Giáo Hội Công Giáo. Sau đó, Việt Cộng tha hồ mở chiến dịch tấn công, vu cáo TGM Ngô Quang Kiệt, Giáo Hội Công Giáo chia rẽ …. Điều thứ 2 mà Việt Cộng mong muốn là thái độ của HĐGMVN sẽ như những lần trước, áp dụng kế hoạch “xin – cho”. Chỉ biết xin, còn cho hay không là quyền của Việt Cộng, phú thác vận mạng Giáo Hội cho Việt Cộng.
Trước cuộc họp của HĐGNVN, toàn thể giáo sĩ và giáo dân cũng rất lo ngại, sợ rằng HĐGMVN sẽ có thái độ do dự, sợ hãi, không dám nói lên Sự Thật, đặt mình dưới sự “bảo hộ” của Việt Cộng, như thế sẽ làm cho sức mạnh của Giáo Hội tan biến, như vậy, chẳng khác chi HĐGMVN đã chối bỏ Sự Thật, làm nản lòng mọi người, dư luận thế giới coi thường, Việt Cộng khinh rẻ và thừa thắng xông lên, đàn áp, lấn chiếm, lũng đoạn Giáo Hội. Nếu sự việc này xảy ra, giáo sĩ và giáo dân hết nơi nương tựa, chủ chăn đã đi sau đàn chiên và sẵn sàng bỏ chạy trước đoàn chiên khi có nguy biến xảy ra.
Nhưng đọc bài Quan Điểm của HĐGMVN toàn thể giáo sĩ và giáo dân thở phào nhẹ nhỏm. Các Chủ Chăn đã có thái độ binh vực Sự Thật và Công Lý. Các Chủ Chăn đã xác nhận: Giáo Hội không làm chính trị, nhưng không đứng bên lề xã hội và Giáo Hội “có trách nhiệm rao giảng giáo huấn của Giáo Hội về xã hội nhằm thăng tiến con người và đời sống xã hội cách toàn diện”. Việt Cộng hết đường vu vạ cho Giáo Hội Công Giáo làm chính trị.
Sau khi đã nhận định rõ tình hình hiện tại của xã hội Việt Nam hiện nay, HĐGM đã đưa ra quan điểm của mình: - Việt Cộng phải tôn trọng quyền sở hữu đất đai, tài sản của dân chúng, vì “không ai có thể bị tước đoạn tài sản của mình cách độc đoán” như điều 17 Tuyên Ngôn Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc mà Việt Cộng là một thành viên. - Việt Cộng phải chấm dứt việc dùng các phương tiện truyền thông để bóp méo sự thật, xuyên tạc hành vi và lời nói của dân chúng theo ý Cộng Sản. - Phải chấm dứt việc dùng bạo lực. Nhà Nước mà dùng bạo lực với dân chúng, chắc chắn nhà nước đó không phải của dân chúng.
Trên đây là quan điểm tuy còn tiêu cực, nhưng cũng đã chỉ dẫn cho Việt Cộng một con đường tôn trọng sự thật, tôn trọng sự công bằng và như vậy, mọi người mới được sống trong một xã hội đầy tình thương.
Nếu Việt Cộng còn một chút lương tri của con người, chắc chắn chúng sẽ phải xấu hổ. Nếu Việt Cộng không còn biết xấu hổ là gì, vì đã mất nhân tính thì dư luận cũng đã, qua quan điểm của Giáo Hội, thấy rõ Việt Cộng là những kẻ không thể hợp tác được, những cam kết, những lời hứa của chúng không có giá trị. Giáo dân cũng như dân chúng trong và ngoài nước đã thấy rõ lập trường phục vụ công bằng, sự thật của HĐGMVN.
Có thể nói HĐGMVN đã xóa tan mây mù nghi ngờ của giáo sĩ và giáo dân, xóa tan những hy vọng của Việt Cộng về một HĐGMVN nhu nhược, thậm chí dễ bảo, coi trọng những quyền lợi vật chát mà chúng đã ban phát … hơn nhiệm vụ rao giảng Công Bằng và Sự Thật của mình.
Nhưng, tương lai Giáo Hội Công Giáo phải làm gì để đem lại công bằng, Sự Thật cho giáo dân và dân chúng Việt Nam ? Giáo Hội đã lên án Việt Cộng dùng bạo lực, không thể nào Giáo Hội dùng bạo lực để đối đầu với Việt Cộng. Vũ khí hiện tại và đã chứng minh rất hữu hiệu trong những ngày qua là CẦU NGUYỆN, một hình thức mà khách quan gọi là đấu tranh bất bạo động. Giáo dân đã nhẫn nại, chịu đựng những bạo lực của Việt Cộng khiến chúng không thể dùng bạo lực đáp trả bạo lực, tạo nên một Thiên An Môn Hà Nội. Tuy nhiên: “Hãy cầu nguyện như mọi sự đều do sự cầu nguyện, và hãy làm việc như mọi sự thành bại đều do sự làm việc mà có”. Nói cách khác, cầu nguyện và làm việc có giá trị như nhau. Thánh Phanxicô ngày xưa đi khắp nơi rao giảng Tin Mừng của Chúa, trong khi đó thánh Terêxa Hài Đồng Giê Su chỉ cầu nguyện với Chúa trong bốn bức tường của Dòng Camêlô, thế mà kết quả truyền giáo của 2 ngài như nhau. Đây là một ví dụ cụ thể giữa cầu nguyện và làm việc.
Các tôn giáo, nhất là Công Giáo lấy cầu nguyện làm gốc, cầu nguyện là hiệp thông với Thiên Chúa. Nhưng, ngoài cầu nguyện ra, Giáo Hội phải hành động. Hành động ra sao chắc chắn các Chủ Chăn phải biết, Ba Lan đã CẦU NGUYỆN. Họ cầu nguyện rất nhiều. Và họ cũng đã HÀNH ĐỘNG. Phát lệnh đầu tiên mà Đức Gioan Phao Lồ II ban cho dân chúng Ba Lan là ĐỪNG SỢ và YÊU NƯỚC. Chính Việt Cộng đã nhận ra đường lối cầu nguyện và hành động của Đức Thánh Cha Gioan Phao Lồ II đã đưa Ba Lan đến tự do dân chủ, do đó, chúng đã cho người dịch quyển sách “His Holyness, John Paul II and The Hidden History of Our Time” (Đức Giáo Hoàng Gioan Phao Lồ II, và lịch sử ẩn dấu của thời đại chúng ta) của 2 tác giả Carl Bernstein và Marco Politi ra Việt ngữ để cho công an của chúng học tập hầu có thể đối phó với Giáo Hội Công Giáo nói riêng và dân tộc Việt Nam nói chung.
Hoàn cảnh hiện nay của Việt Nam chắc chắn phải khác với Ba Lan ngày xưa. Ba Lan lúc đó phải đối đầu với một thế giới Cộng Sản với những nanh vuốt hiếu chiến, hiếu sát dã man nhất lịch sử loài người. Việt Nam ngày nay, tuy phải đối phó với một đảng Cộng Sản cô đọng tất cả kinh nghiệm tàn ác, dã man, lươn lẹo của hơn 70 năm kinh nghiệm dụng ác của Cộng Sản Quốc Tế, nhưng cũng có những phương diện khiến cho Cộng Sản không còn áp dụng tối đa sự độc ác của chúng.
Trước ngày 14.9.2008, ai nói rằng “Bác Hồ Chí Minh là anh hùng dân tộc, là người yêu nước, có công với nước v.v…” chắc chắn sẽ có kẻ đồng ý, và cũng có lắm người không đồng ý, nhưng sau ngày 14.9.2008, mọi người khi nghe câu nói trên đều khinh khi kẻ thốt ra lời nói đó. Vì Hồ Chí Minh đã bị chính các đại đồng chí Trung Quốc vĩ đại của ông ta tố cáo và lên án đích danh Hồ Chí Minh là một tên bán nước, một tội đồ của dân tộc Việt Nam . Bản án đó là công hàm do Phạm Văn Đồng vâng lệnh Hồ Chí Minh ký gởi cho Trung Cộng, công nhận lãnh hải do Trung Cộng vẽ lại, ‘ăn gian’ của Việt Nam hàng triệu mét vuông, trong đó có 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Đây là một đòn chí tử đánh vào “bách hội huyệt” của Việt Cộng, vì lâu nay Việt Cộng núp bóng huyền thoại của Hồ Chí Minh để phỉnh gạt bao nhiêu thế hệ thanh niên Việt. Nay thần tượng sụp đổ.
Các phương tiện truyền thông hôm nay như điện thoại cầm tay, internet, TV, radio v.v… đã vô hiệu hóa hầu hết những xuyên tạc, vu khống, và nhất là xé tan bức màn bưng bít thông tin của truyền thông Việt Cộng, không kể những điều mắt thấy tai nghe của dân chúng nhờ du lịch, về thăm quê hương, trao đổi hàng hóa, v.v… cũng là những lợi khí để hành động. Nhưng điều quan trọng nhất, ích lợi nhất là người dân không còn sợ Việt Cộng. Một Nguyễn Văn Lý coi ở tù là những ngày “làm công tác tông đồ trong 4 bức tường”, một Lê Thị Công Nhân có sắc đẹp, có học thức, có rất nhiều phương thế để giàu sang phú quí, thậm chí có thể thoát khỏi tù tội ra hải ngoại sống một cuộc đời tự do dân chủ, nhưng cô ta đã CHÊ những thứ đó, nhất quyết ở lại cùng dân tộc đấu tranh cho một Việt Nam dân chủ tự do. Còn nhiều nữa kể không hết, dù trước đây mấy năm số người công khai đấu tranh cho tự do dân chủ chỉ đếm đầu ngón tay. Nay chỉ nguyên Khối 8406 đã có hàng vạn người.
Có thể nói Việt Nam có hoàn cảnh thuận lợi hơn Ba Lan ngày trước rất nhiều. Có điều là chúng ta có làm hay không. Đứng lên đồng loạt, đồng lúc, đồng tâm chúng ta sẽ đem lại Công Bằng Sự Thật và Tình Yêu cho dân tộc. Bí quyết để thắng chúng ta đã có, điều tiếp theo là chúng ta phải cầu nguyện theo tôn giáo mình và phải làm.
Lê Văn Ấn
Ngày 25.9.2008, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (HĐGMVN) đã gởi thư trả lời văn thư của Ủy Ban Nhân Dân Việt Cộng Hà Nội, xác nhận Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt và linh mục Vũ Khởi Phụng, các giáo sĩ Nguyễn Văn Khải, Nguyễn Văn Thật và Nguyễn Ngọc Nam Phong “không làm bất cứ điều gì ngược lại giáo luật hiện hành của Giáo Hội Công Giáo”, kèm theo bản nhận định và quan điểm của HĐGMVN về một số vấn đề trong hoàn cảnh hiện nay, theo đó, HĐGMVN nhận định:
Tình hình:
- Tình trạng khiếu kiện đất đai hiện đang diễn ra khắp nơi trên đát nước chỉ vì tình trạng tham nhũng, hối lộ, và không quan tâm đến quyền tư hữu của người dân.
- Truyền thông, thay vì là nhịp cầu liên kết và cảm thông thì lại là phương tiện gieo rắt hoang mang và nghi kỵ.
- Một số người có khuynh hướng dùng bạo lực trong các vấn đề lớn của xã hội kể cả lãnh vực gia đình và học đường.
Quan Điểm:
- Phải giải quyết tận gốc vấn đề đất đai bằng cách tôn trọng quyền tư hữu của người dân theo tinh thần “mọi người đều có quyền tư hữu cho riêng mình hay chung với người khác và không ai có thể bị tước đoạt tài sản của mình cách độc đoán” theo điều 17 Tuyên Ngôn Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc.
- Truyền thông phải tôn trọng sự thật.
- Phải chấm dứt bạo lực mà một số người đã xử dụng trong những ngày gần đây.
Kết luận:
Phải xây dựng đất nước trên nền tảng công bằng, sự thật và tình yêu.
Trong khi đó, đài phát thanh Vatican hôm 20.9.2008 đã cho rằng Hà Nội thất hứa với tín đồ Công Giáo.
Thái độ mà HĐGMVN đã chọn, là thái độ cương quyết hợp thông với Tổng Giáo phận Hà Nội, nhất là với Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt. Công nhận những việc làm của Ngài từ trước tới nay không có gì vi phạm giáo luật. Những điều mô tả về tình hình hiện tại của đất nước rất chính xác, tham nhũng và hối lộ là căn bệnh trầm kha của Việt Cộng, căn bệnh này đưa tới sự chiếm đoạt đất đai và hà hiếp dân chúng. Truyền thông một chiều, không tôn trọng sự thật, trâng tráo đến độ bất kể liêm sỉ khi xuyên tạc lới phát biểu của Đức Tổng Giám Mục Hà Nội đã làm cho thế giới ghê tởm. Nay Hội Đồng Giám Mục vạch trần sự thật này, Việt Cộng không thể chối cãi? Trước mắt mọi người, Việt Cộng đã dùng bạo lực đối với dân chúng trong tay không một tấc sắt, thậm chí, dùng bạo lực cả với ký giả ngoại quốc. Tình hình mà Hội Đồng Giám Mục đưa ra là Sự Thật. Đoạn văn miêu tả tình hình đất nước của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam là một bản cáo trạng tố cáo tội ác của Việt Cộng trước cộng đồng Công Giáo Việt Nam và toàn thế giới. Lời kết án tuy dịu dàng nhưng rất đanh thép. Một bài học mà những tên chóp bu Việt Cộng rất căm hận, nhưng ĐÓ LÀ SỰ THẬT.
Trước cuộc họp của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, Việt Cộng hy vọng 2 điều, một là Hội Đồng Giám Mục một cách nào đó, gián tiếp hay trực tiếp xác nhận việc làm của Đức Tổng Giám Mục là “quá hăng say, vượt qua giới hạn của sự bình tĩnh ….”. Và như vậy, HĐGM đã tách rời Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt ra khỏi đại khối của Giáo Hội Công Giáo. Sau đó, Việt Cộng tha hồ mở chiến dịch tấn công, vu cáo TGM Ngô Quang Kiệt, Giáo Hội Công Giáo chia rẽ …. Điều thứ 2 mà Việt Cộng mong muốn là thái độ của HĐGMVN sẽ như những lần trước, áp dụng kế hoạch “xin – cho”. Chỉ biết xin, còn cho hay không là quyền của Việt Cộng, phú thác vận mạng Giáo Hội cho Việt Cộng.
Trước cuộc họp của HĐGNVN, toàn thể giáo sĩ và giáo dân cũng rất lo ngại, sợ rằng HĐGMVN sẽ có thái độ do dự, sợ hãi, không dám nói lên Sự Thật, đặt mình dưới sự “bảo hộ” của Việt Cộng, như thế sẽ làm cho sức mạnh của Giáo Hội tan biến, như vậy, chẳng khác chi HĐGMVN đã chối bỏ Sự Thật, làm nản lòng mọi người, dư luận thế giới coi thường, Việt Cộng khinh rẻ và thừa thắng xông lên, đàn áp, lấn chiếm, lũng đoạn Giáo Hội. Nếu sự việc này xảy ra, giáo sĩ và giáo dân hết nơi nương tựa, chủ chăn đã đi sau đàn chiên và sẵn sàng bỏ chạy trước đoàn chiên khi có nguy biến xảy ra.
Nhưng đọc bài Quan Điểm của HĐGMVN toàn thể giáo sĩ và giáo dân thở phào nhẹ nhỏm. Các Chủ Chăn đã có thái độ binh vực Sự Thật và Công Lý. Các Chủ Chăn đã xác nhận: Giáo Hội không làm chính trị, nhưng không đứng bên lề xã hội và Giáo Hội “có trách nhiệm rao giảng giáo huấn của Giáo Hội về xã hội nhằm thăng tiến con người và đời sống xã hội cách toàn diện”. Việt Cộng hết đường vu vạ cho Giáo Hội Công Giáo làm chính trị.
Sau khi đã nhận định rõ tình hình hiện tại của xã hội Việt Nam hiện nay, HĐGM đã đưa ra quan điểm của mình: - Việt Cộng phải tôn trọng quyền sở hữu đất đai, tài sản của dân chúng, vì “không ai có thể bị tước đoạn tài sản của mình cách độc đoán” như điều 17 Tuyên Ngôn Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc mà Việt Cộng là một thành viên. - Việt Cộng phải chấm dứt việc dùng các phương tiện truyền thông để bóp méo sự thật, xuyên tạc hành vi và lời nói của dân chúng theo ý Cộng Sản. - Phải chấm dứt việc dùng bạo lực. Nhà Nước mà dùng bạo lực với dân chúng, chắc chắn nhà nước đó không phải của dân chúng.
Trên đây là quan điểm tuy còn tiêu cực, nhưng cũng đã chỉ dẫn cho Việt Cộng một con đường tôn trọng sự thật, tôn trọng sự công bằng và như vậy, mọi người mới được sống trong một xã hội đầy tình thương.
Nếu Việt Cộng còn một chút lương tri của con người, chắc chắn chúng sẽ phải xấu hổ. Nếu Việt Cộng không còn biết xấu hổ là gì, vì đã mất nhân tính thì dư luận cũng đã, qua quan điểm của Giáo Hội, thấy rõ Việt Cộng là những kẻ không thể hợp tác được, những cam kết, những lời hứa của chúng không có giá trị. Giáo dân cũng như dân chúng trong và ngoài nước đã thấy rõ lập trường phục vụ công bằng, sự thật của HĐGMVN.
Có thể nói HĐGMVN đã xóa tan mây mù nghi ngờ của giáo sĩ và giáo dân, xóa tan những hy vọng của Việt Cộng về một HĐGMVN nhu nhược, thậm chí dễ bảo, coi trọng những quyền lợi vật chát mà chúng đã ban phát … hơn nhiệm vụ rao giảng Công Bằng và Sự Thật của mình.
Nhưng, tương lai Giáo Hội Công Giáo phải làm gì để đem lại công bằng, Sự Thật cho giáo dân và dân chúng Việt Nam ? Giáo Hội đã lên án Việt Cộng dùng bạo lực, không thể nào Giáo Hội dùng bạo lực để đối đầu với Việt Cộng. Vũ khí hiện tại và đã chứng minh rất hữu hiệu trong những ngày qua là CẦU NGUYỆN, một hình thức mà khách quan gọi là đấu tranh bất bạo động. Giáo dân đã nhẫn nại, chịu đựng những bạo lực của Việt Cộng khiến chúng không thể dùng bạo lực đáp trả bạo lực, tạo nên một Thiên An Môn Hà Nội. Tuy nhiên: “Hãy cầu nguyện như mọi sự đều do sự cầu nguyện, và hãy làm việc như mọi sự thành bại đều do sự làm việc mà có”. Nói cách khác, cầu nguyện và làm việc có giá trị như nhau. Thánh Phanxicô ngày xưa đi khắp nơi rao giảng Tin Mừng của Chúa, trong khi đó thánh Terêxa Hài Đồng Giê Su chỉ cầu nguyện với Chúa trong bốn bức tường của Dòng Camêlô, thế mà kết quả truyền giáo của 2 ngài như nhau. Đây là một ví dụ cụ thể giữa cầu nguyện và làm việc.
Các tôn giáo, nhất là Công Giáo lấy cầu nguyện làm gốc, cầu nguyện là hiệp thông với Thiên Chúa. Nhưng, ngoài cầu nguyện ra, Giáo Hội phải hành động. Hành động ra sao chắc chắn các Chủ Chăn phải biết, Ba Lan đã CẦU NGUYỆN. Họ cầu nguyện rất nhiều. Và họ cũng đã HÀNH ĐỘNG. Phát lệnh đầu tiên mà Đức Gioan Phao Lồ II ban cho dân chúng Ba Lan là ĐỪNG SỢ và YÊU NƯỚC. Chính Việt Cộng đã nhận ra đường lối cầu nguyện và hành động của Đức Thánh Cha Gioan Phao Lồ II đã đưa Ba Lan đến tự do dân chủ, do đó, chúng đã cho người dịch quyển sách “His Holyness, John Paul II and The Hidden History of Our Time” (Đức Giáo Hoàng Gioan Phao Lồ II, và lịch sử ẩn dấu của thời đại chúng ta) của 2 tác giả Carl Bernstein và Marco Politi ra Việt ngữ để cho công an của chúng học tập hầu có thể đối phó với Giáo Hội Công Giáo nói riêng và dân tộc Việt Nam nói chung.
Hoàn cảnh hiện nay của Việt Nam chắc chắn phải khác với Ba Lan ngày xưa. Ba Lan lúc đó phải đối đầu với một thế giới Cộng Sản với những nanh vuốt hiếu chiến, hiếu sát dã man nhất lịch sử loài người. Việt Nam ngày nay, tuy phải đối phó với một đảng Cộng Sản cô đọng tất cả kinh nghiệm tàn ác, dã man, lươn lẹo của hơn 70 năm kinh nghiệm dụng ác của Cộng Sản Quốc Tế, nhưng cũng có những phương diện khiến cho Cộng Sản không còn áp dụng tối đa sự độc ác của chúng.
Trước ngày 14.9.2008, ai nói rằng “Bác Hồ Chí Minh là anh hùng dân tộc, là người yêu nước, có công với nước v.v…” chắc chắn sẽ có kẻ đồng ý, và cũng có lắm người không đồng ý, nhưng sau ngày 14.9.2008, mọi người khi nghe câu nói trên đều khinh khi kẻ thốt ra lời nói đó. Vì Hồ Chí Minh đã bị chính các đại đồng chí Trung Quốc vĩ đại của ông ta tố cáo và lên án đích danh Hồ Chí Minh là một tên bán nước, một tội đồ của dân tộc Việt Nam . Bản án đó là công hàm do Phạm Văn Đồng vâng lệnh Hồ Chí Minh ký gởi cho Trung Cộng, công nhận lãnh hải do Trung Cộng vẽ lại, ‘ăn gian’ của Việt Nam hàng triệu mét vuông, trong đó có 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Đây là một đòn chí tử đánh vào “bách hội huyệt” của Việt Cộng, vì lâu nay Việt Cộng núp bóng huyền thoại của Hồ Chí Minh để phỉnh gạt bao nhiêu thế hệ thanh niên Việt. Nay thần tượng sụp đổ.
Các phương tiện truyền thông hôm nay như điện thoại cầm tay, internet, TV, radio v.v… đã vô hiệu hóa hầu hết những xuyên tạc, vu khống, và nhất là xé tan bức màn bưng bít thông tin của truyền thông Việt Cộng, không kể những điều mắt thấy tai nghe của dân chúng nhờ du lịch, về thăm quê hương, trao đổi hàng hóa, v.v… cũng là những lợi khí để hành động. Nhưng điều quan trọng nhất, ích lợi nhất là người dân không còn sợ Việt Cộng. Một Nguyễn Văn Lý coi ở tù là những ngày “làm công tác tông đồ trong 4 bức tường”, một Lê Thị Công Nhân có sắc đẹp, có học thức, có rất nhiều phương thế để giàu sang phú quí, thậm chí có thể thoát khỏi tù tội ra hải ngoại sống một cuộc đời tự do dân chủ, nhưng cô ta đã CHÊ những thứ đó, nhất quyết ở lại cùng dân tộc đấu tranh cho một Việt Nam dân chủ tự do. Còn nhiều nữa kể không hết, dù trước đây mấy năm số người công khai đấu tranh cho tự do dân chủ chỉ đếm đầu ngón tay. Nay chỉ nguyên Khối 8406 đã có hàng vạn người.
Có thể nói Việt Nam có hoàn cảnh thuận lợi hơn Ba Lan ngày trước rất nhiều. Có điều là chúng ta có làm hay không. Đứng lên đồng loạt, đồng lúc, đồng tâm chúng ta sẽ đem lại Công Bằng Sự Thật và Tình Yêu cho dân tộc. Bí quyết để thắng chúng ta đã có, điều tiếp theo là chúng ta phải cầu nguyện theo tôn giáo mình và phải làm.
Lê Văn Ấn
No comments:
Post a Comment