Monday, October 6, 2008

Vạch mặt bọn Cộng Sản gian manh đang núp bóng Người Quốc Gia Tỵ Nạn


Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
(Bài 1)


Cho đến hôm nay, với tuổi đời đã già hơn nữa thế kỷ. Nhưng những điều tâm nguyện của ngày xưa, khi còn trẻ tôi vẫn luôn ghi nhớ. Thưở ấy, từ lúc biết đặt ngòi bút để viết một bài đầu tiên và đã gửi đến Tòa Báo Văn Nghệ Tiền Phong; vào « Trang Của Lính » do Nữ Sĩ Lý Thụy Ý phụ trách, là để viết cho lính đọc. Rồi từ đó, tôi cũng đã tâm nguyện rằng: Suốt đời tôi, nếu tôi được cầm bút, thì tôi sẽ viết cho mọi người đọc. Viết với tất cả tâm thành và trung thực.

Thế rồi, theo vận nước, thân phận mình cũng đã phải trôi theo những phong ba, thăng trầm, hòa theo những dòng máu lệ thống hận của người dân Việt, khi đất nước Việt Nam Cộng Hòa đã rơi vào tay của Bạo quyền Cộng sản.

Từ ngày chúng tôi liều chết bồng bế các con lên tầu vượt biển. Sau khi đã đến bến bờ tự do, tôi may mắn là đã được tái cầm bút cũng trên Bán Nguyệt San Văn Nghệ Tiền Phong, do ông Hồ Anh Nguyễn Thanh Hoàng làm chủ nhiệm; để viết về những cảnh bị đọa đày, khốn khổ của những người tù cải tạo; cũng như những cảnh sống thê lương của đồng bào ruột thịt ở tại quê nhà.

Bởi những đau thương ngày cũ, nó đã khắc cốt, ghi tâm cho đến phút cuối của cuộc đời mình. Vì vậy, tôi không bao giờ chấp nhận những kẻ đã từng làm cộng sản, đang làm cộng sản, hoặc có những việc làm có lợi cho cộng sản Việt Nam; dù kẻ đó, có là người thân thiết của chúng tôi.

Đã từ lâu, chúng tôi nhận thấy những việc làm của Trung Tâm Nguyễn Trường Tộ tại Pháp Quốc thật là hữu ích. Tôi đã cất giữ những tờ «Định Hướng» riêng ở một ngăn tủ, vì sợ hư hỏng, thất lạc. Chúng tôi luôn quý trọng Giáo Sư Nguyễn Đăng Trúc. Nhưng, giờ đây tôi lại vô cùng thất vọng, khi đọc bài viết của Nhà Báo Trương Minh Hòa và Nhà báo Trần Thanh, vì biết đến cái: « Dự Án Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » của Trung Tâm Nguyễn Trường Tộ.

Tôi vốn là một con người luôn luôn nghiêm khắc với chính mình. Bởi thế, khi viết về bất kể điều gì, tôi cũng đều phải cân nhắc trước sau. Tôi đã tự vấn: Tại sao Giáo Sư Nguyễn Đăng Trúc lại có thể xem thường điều khinh-trọng ???

Tôi nhớ trước đây, trong Khóa Đại Học Hè vào tháng 8-1998, tổ chức tại Nancy (Pháp). Trung Tâm Nguyễn Trường Tộ đã mời Giáo sư Lê Hữu Mục làm « Thuyết trình viên » về cuốn sách do ba tác giả: Đặng Quốc Cơ- Phạm Thị Nhung và Lê Hữu Mục cùng biên soạn đó là « Truyện Kiều Và Tuổi Trẻ ».

Cũng chính trong cuốn sách « Truyện Kiều và Tuổi Trẻ » này mà tôi đã biết thêm về ông Giáo sư Lê Hữu Mục, do chính ông viết ở chương đầu trang X; khi nói về Đức Cha Ngô Đình Thục đã phản đối về việc giảng dạy Truyện Kiều như sau:

( Đức Cha) … không ngớt được phát ra một cách hung hãn trái ngược hẳn với nét mặt hiền lành và tác phong của Đức Cha vẫn có. Ở hàng ghế giáo-sư, các anh Lê Tuyên, Nguyễn Hữu Trí, Tôn Thất Hanh v.v… yêu cầu tôi lên tiếng … »

« Các anh Lê Tuyên- Tôn Thất Hanh ». Ôi ! Hai từ « các anh » sao nghe mà nó thân thiết- êm đềm đến thế. Trong khi đa số người Việt chúng ta ai cũng biết hai tên Lê Tuyên và Tôn Thất Hanh là những tên đồng bọn với Hoàng Phủ Ngọc Tường-Hoàng Phủ Ngọc Phan-Nguyễn Đắc Xuân, Lê Văn Hảo … v.v… là những tên đao phủ thủ đã từng chặt đầu, cắt cổ những người dân vô tội, không phân biệt nam, phụ, lão, ấu trong Cuộc thảm sát Tết Mậu Thân (1968) tại Huế.

Song tôi hoàn toàn hiểu được là giáo sư Lê Hữu Mục không thể gọi bằng một từ ngữ nào khác hơn vì « các anh Lê Tuyên - Tôn Thất Hanh - Lê Hữu Mục …» đều là « đồng môn » cả đó mà. Rồi tôi lần dỡ đến trang sách số 689-690, của « Truyện Kiều Và Tuổi Trẻ », thì tôi lại được đọc thêm những dòng của giáo sư Lê Hữu Mục đã viết, tôi xin trích lại nguyên văn như sau:

« Sau cùng, để chứng- thực tầm ảnh hưởng của chính-sách liên tôn, tôi xin đan cử một trường hợp cụ-thể liên-quan đến uy-tín càng ngày càng to lớn của Thiền-Sư Thích Nhất Hạnh về phương-diện truyền-bá đạo-pháp …. Bản thân tôi, tôi đã tham gia vào phong-trào liên tôn từ thời tôi dạy học ở Huế … anh em kết-nghĩa với chúng tôi: Thượng tọa Thích Trí Quang và giáo dân Lê Hữu Mục, chúng tôi kết-nghĩa tại chùa Từ Đàm … »

Đọc những dòng trên đây của chính « ông giáo sư » Lê Hữu Mục viết. Tôi chỉ còn biết kêu Trời. Bởi ông ta Lê Hữu Mục từng « kết-nghĩa » với « ông sư »Thích Trí Quang là một tên Cán bộ cao cấp của đảng cộng sản Việt Nam- Đại Gian-Đại Ác. Còn « chùa » Từ Đàm là nơi đã đặt Tổng hành dinh của một điệp viên Việt cộng mang tên là Hoàng Tố Loan chỉ đạo tất cả. (Để biết rõ điều này, xin hãy đọc cuốn sách « Biến Loạn Miền Trung » của tác giả Liên Thành, là một nhân chứng sống ; bởi tác giả Liên Thành là cựu Trưởng Ty Cảnh Sát Thừa Thiên-Huế. Lại còn thêm Thích Nhất Hạnh của Làng Đỏ. Thảo nào, chả trách ông Lê Hữu Mục ngày xưa cứ chống phá Tổng Thống Ngô Đình Diệm đến cùng.

Nhưng chưa hết đâu. Tôi xin mời các bậc phụ huynh cùng đọc tiếp một đoạn nữa về cái « Lực Lượng Thiên Chúa Giáo Tiến Bộ » ở trang số 231; trong một tập tài liệu gần 1000 (một ngàn trang) trang mà chúng tôi đang thủ đắc như sau :

« Ngày 15-11-1970, Giáo sư Nguyễn Văn Trung, một giáo dân, được bầu làm Chủ tịch Đoàn. Ông Trần Thúc Linh được bầu làm phó chủ tịch … Ngoài ra, có Linh mục Trương Bá Cần, Linh mục Phan Khắc Từ. Giáo dân gồm có: Lê Hữu Mục, Ngô Công Đức, Lý Chánh Trung, Lê Tuấn Nhậm, Đỗ Ngọc Long, Ngô Văn Ân, Nguyễn Tử Lộc, Nguyễn Văn Ngọc, Nguyễn Đức Quý.v.v… ».

Chúng tôi cũng xin nói rõ, không phải cho đến ngày 15-11-1970; mà từ cái gọi là « Lực Lượng Thiên Chúa Giáo Tiến Bộ » này nó đã bắt đầu thai nghén vào thời kỳ đầu tiên của Nền Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam. Đó là những năm 1957-1959 như báo « Thông Cảm » hoặc hai cuốn sách: « Hòa Bình Cho Con Người » do « Linh Mục » Trương Bá Cần và Trương Đình Hòe biên soạn và « Tìm Về Dân Tộc » của Giáo sư đảng viên cộng sản Lý Chánh Trung. Nhưng vào thời Đệ Nhất Cộng Hòa các tổ chức này khó công khai hoạt động. Vì thế, cho đến ngày 15-11-1970, nó mới đẻ ra được những con quỷ đỏ quái ác này. Chúng tôi cũng muốn công bố tập tài liệu trên; song vì chưa đến lúc. Bởi vậy, chúng tôi đành phải xin lỗi quý độc giả mà chỉ trích đôi đoạn mà thôi. Và chắc quý vị đã thấy những tên đã nói ở trên đây, tất cả đều là cộng sản. Chính bọn chúng, là một trong những tên đã đồng lõa với bọn đâm thuê giết mướn đã giết chết Tổng Thống Ngô Đình Diệm cùng Bào Đệ là Ông Ngô Đình Nhu, làm sụp đổ Nền Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam; để rồi sau đó, chúng ta đành phải chịu cảnh nước mất nhà tan. Hàng triệu người phải vào các nhà tù cải tạo; và không biết đã có bao nhiêu người dân Việt; trong đó, có những bé thơ đã chết phơi thây trên ngàn làm mồi cho loài điểu thú, hoặc đã vào bụng cá dưới lòng biển trên con đường trốn chạy cộng sản ??? !!!

Theo Nhà báo Trương Minh Hòa, thì cái « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » này nó được thai nghén từ tháng 8-2000. Nhưng, theo tôi thì cái « Đại Học » này nó đã được thai nghén trong kỳ « Đại Học Hè » vào tháng 8-1998. Đó là thời điểm Giáo sư Nguyễn Đăng Trúc đã mời ông Lê Hữu Mục sang Trung Tâm Nguyễn Trường Tộ để « Thuyết Trình ». Tôi cũng nghĩ rằng , nếu cái « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » này được hoàn tất ; thì « Giáo Dân » Lê Hữu Mục cũng sẽ CÓ-CHỨC to lắm ở trong cái Đại Hộc Máu này. Cũng như đã từng dính liền: Lê Hữu Mục- Ngô Công Đức-Lý Chánh Trung- Trần Thúc Linh …… năm nào vậy. Ngoài ra, sẽ có những ông « Gi…áo sư, B…ác sĩ, Ti…ến sĩ… ở các nước và tại Pháp. Những ông Tí-Cứt (ý quên Trí Thức) này đang nằm chờ trong cái Hội Chiên Da Xào Thịt, cứ lâu lâu thì ngồi lại với nhau để cùng húp Phở Bò.

Vào « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » để làm gì ?

Chúng tôi là những người đang sống tại nước Pháp. Chúng tôi cũng biết, ở đất nước này đã có nhiều Trường Đại Học , mà người đứng tên lập ra là người bản xứ. Họ cũng được cấp giấy phép hẳn hoi. Người Việt mình cũng có một số con cháu vào đó học, phải trả học phí, nhưng sau khi ra trường, thì cầm cái bằng đó đi xin việc chẳng có nơi nào nhận cả. Lý do, là chính phủ không có công nhận những cái bằng đó. Đã có nhiều người Việt nói với tôi những điều mà con cháu họ đã nói với họ, nào là con tôi học ở Đại Học này, Đại Học nọ … Song tôi biết đa số họ không biết gì, vì con cháu họ đã giấu cha mẹ là chúng học không đủ điểm, không có trường nào nhận, nên phải vào mấy cái trường này. Để sau khi ra trường chỉ đi lấy le là « Giáo sư - Kỹ sư » chứ thực ra nó chẳng có giá trị gì cả. Có người còn « thi » trên bàn phím này, và đã in cái « Bằng Tiếng Anh Quốc Tế » từ trong cái máy này. Rồi đem treo trên tường của phòng khách nữa chứ.

Trở lại với cái trường « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại ». Tôi không biết trường này nói: « Để giúp đỡ thế hệ trẻ Việt Nam và những người mới đến » là làm sao ???

Tôi dám cả quyết rằng thế hệ trẻ sống hợp pháp tại Pháp. Ngay từ còn trong bụng mẹ cũng đã được hưởng tiền trợ cấp, đến khi sinh ra; và từ lúc mới vào Mẫu giáo cho đến khi vào Đại Học, đều được chính phủ trợ cấp tiền bạc để ăn học và trả tiền nhà cho đến khi ra trường. Về Việt ngữ có Trường Đại Học Đông Phương tại Paris. Và ở các tường khác từ bậc Trung Học đã có dạy sinh ngữ Việt. Chúng tôi có năm đứa con; và các con tôi đã vào các trường Đại Học danh tiếng, nên tôi biết rất rõ.

Một điều mà suốt bao nhiêu năm qua, trước khi các con tôi bước vào Đại Học, tôi luôn luôn nhắc nhở các con tôi:

Khi vào Đại Học các con chỉ biết cố gắng học hành; và tuyệt đối không bao giờ tiếp xúc hoặc sinh hoạt với bất cứ một tổ chức nào của người Việt, dù là tổ chức sinh viên tại trường; vì như vậy các con sẽ sa vào cạm bẫy của « Cao Trào Nhân Bản-Việt Tân-Việt Cộng », để rồi sau đó phải đi vào con đường tội ác-bất nhân.

Đó là « thế hệ trẻ » tại Pháp. Còn « những người mới đến » là ai ??? Thì chắc chắn là những người đã đến Pháp bằng nhiều con đường khác nhau, nhưng chưa được hưởng được một quy chế nào của chính phủ; nên mới cần đến cái « Đại Học » này. để được sống hợp pháp. Rồi sau đó, sẽ lấy cái « Bằng » nấu Phở Bò của Hội Chiên Da Xáo Thịt cấp, rồi đem treo ở phòng khách, để lấy le với những người không hiểu biết mà thôi. Mà cái « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » này do ai tài trợ ??? Vì có tài trợ thì mới hoàn thành được. Ai cũng đều biết, một khi có trường « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại » thì trường phải có Cư xá cho sinh viên và tất nhiên phải thu tiền. Ngoài ra, còn những chi phí khác như: Điện, gas, máy sưởi, nước nóng, nước lạnh … nhiều thứ lắm. Vậy tổ chức nào, ông tỷ phú nào chịu tài trợ cho cái « Đại Học » nầy ??? Và bù lại thì những kẻ tài trợ kia sẽ được những cái gì ???

Chúng ta nên biết hiện nay đã và đang có những tổ chức kinh tài của Việt Tân-Việt Cộng, dưới nhiều hình thức khác nhau; chúng đều mang danh nghĩa là « Làm Văn Hóa- Xã Hội-Từ Thiện ». Song mục đích chính là thu tiền của những người ngây thơ và để rửa tiền cho Việt Cộng.

Đôi lời tâm huyết:

Người Việt ta thường nói: «Có còn hơn không ». Nhưng theo tôi: Không Còn Hơn Có.

Bởi, nếu có bất cứ một thứ gì mà không dùng được, đôi khi còn độc hại nữa. Thì thà là không có. Tôi hiểu những khó khăn của Giáo sư Nguyễn Đăng Trúc. Nhưng tôi muốn nói với Giáo sư Nguyễn Đăng Trúc rằng: Đừng vì một lẽ gì mà nối giáo cho giặc. Đừng đầu độc lớp trẻ bằng những viên thuốc vô cùng độc hại, mà nó đã được dán lên bằng những nhãn hiệu khác nhau, với nhiều màu sắc vô cùng đẹp đẽ và đã được bọc những lớp đường phèn ngọt lịm.

Một lần nữa tôi xin Giáo Sư Nguyễn Đăng Trúc đừng « Vì Lợi Ích Mấy Năm Mà Trồng Người » vậy.

Trên đây là những điều tôi muốn nói về cái « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại ». Và bây giờ tôi xin dừng lại nơi đây. Hẹn tái ngộ quý độc giả ở những bài kế tiếp. Tôi sẽ tiếp tục vạch trần những bộ mặt thật của Nguyễn Đan Quế cùng với « Tài Liệu Tối Mật » của cái gọi là «Cao Trào Nhân Bản »; và Đoàn Viết Hoạt - Nguyễn Chí Thiện - Bùi Tín - Vũ Thư Hiên.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
*
* *
Bài 2

Như đã hứa với quý độc giả, để tiếp tục vạch mặt bọn cộng sản gian manh đang núp bóng người Quốc Gia-Tỵ Nạn. Thì quả đúng như thế. Lũ gian manh này, cái mõm thì luôn xưng là Quốc Gia-Tỵ Nạn-Chống Cộng; nhưng hai tay của chúng thì lúc nào cũng đều thủ sẵn song đao, song kiếm, có tẩm đầy những chất độc, chúng luôn tìm mọi cách để hãm hại hoặc giết chết những người vì thiết tha với đại nghĩa, dân tộc mà đã lên tiếng để vạch trần những bộ mặt thật gian manh, tàn ác của bọn chúng cho đồng bào trong và ngoài nước đều được biết.

Mới đây, bọn chúng lại giở những trò khủng bố tinh thần, qua bài viết « Khủng Bố Đen » của tác giả Trương Minh Hòa, là cây bút thép trong Ban Biên Tập của Trang Điện Báo Hồn Việt; tôi được biết, lũ gian manh kia lại giở trò khủng bố một cách vô cùng ấu trĩ: Chúng đã « sản xuất » ra những cái giấy « Tưởng Thưởng » được cho là của Việt Cộng. Rồi gửi cho nhiều tổ chức của người Việt tại hải ngoại, kể cả Ông Trương Minh Hòa. Tôi xin ông Trương Minh Hòa không nên nóng nảy và chẳng cần để ý đến những cái trò con nít ấy. Bởi, một khi Việt Cộng mà muốn « Tưởng Thưởng » cho bất cứ người nào « có công với cách mạng » ; thì người ấy phải trực tiếp nhận cái « Giấy Tưởng Thưởng » từ chính tay của viên chức của Tòa Đại Sứ Cộng Sản Việt Nam, hoặc từ các Chi bộ đảng Cộng Sản ở các địa phương; vì ở đâu mà chẳng có Việt Cộng. Và cái « Giấy Tưởng Thưởng » đó thì chỉ có phía người trao và người nhận được biết mà thôi. Đàng này những cái « Giấy Tưởng Thưởng » kia nó giống như những cái thư rơi, vung vãi khắp nơi, thì những người « có công » ấy; kể cả những kẻ đang nằm vùng làm sao mà dám tiếp tục nằm vùng cho được.

Nhân đây, tôi khẳng định rằng chính bọn « Khủng Bố Đen » này, chúng đã « sản xuất » ra những cái « Giấy Tưởng Thưởng » có con dấu đỏ của Việt Cộng, rồi đem phổ biến khắp nơi. Tôi cũng khẳng định thêm rằng: Không phải chỉ có những giấy tờ giả mạo này, mà chính bọn chúng đã và đang « sản xuất » ra những « Giấy Tưởng Thưởng- Tưởng Lệ » và cả những con người cũng giả nữa. Nhưng còn kinh khiếp hơn là chúng còn dám cả gan làm những cái giả có tầm cỡ quốc tế. Bọn chúng là một tổ chức tội phạm quốc tế. Vì vậy, bọn chúng sẽ bị các cơ quan An Ninh Quốc Tế theo dõi, điều tra và rồi sẽ sa lưới … Tôi chỉ có thể nói đến đó mà thôi, bởi bắt buộc không tiết lộ thêm một điều gì nữa cả.

Và cũng nhân bài viết này, tôi muốn nói thẳng với bọn chúng. Tôi, một phụ nữ bình thường, song tôi không hề sợ bất kể một điều gì do chúng đưa đến. Tôi biết, bọn chúng muốn hãm hại chúng tôi, chúng muốn giết chúng tôi như Ông Bà Ký Giả Lê Triết. Nhưng chúng cũng biết tôi là một con người không sợ chết. Năm xưa ông bà Lê Triết chết đi; song tất cả những tài liệu mà ông bà Lê Triết đã cất giữ, bọn chúng cũng không sao tìm thấy được. Hôm nay, tôi cầu xin oan hồn của ông bà Lê Triết hãy phù hộ cho chúng tôi, để chúng tôi hoàn thành mọi sự, để rửa oan cho linh hồn của ông bà, trước khi chúng tôi gặp ông bà ở một cõi nào mà chúng tôi chưa biết.

Ngoài những điều ấy, tôi cũng muốn nói với lũ gian manh trong tổ chức tội phạm quốc tế kia rằng: Tôi cũng đang chờ và sẵn sàng để nhận bất cứ một thứ gì chúng muốn gửi đến cho chúng tôi. Nếu chúng tôi « được » nhận những cái « Giấy tưởng Thưởng » tương tự như của ông Trương Minh Hòa, thì chúng tôi sẽ đưa lên mạng lưới toàn cầu cho mọi người được biết. Tôi cũng biết bọn chúng sẽ không từ bất cứ một việc làm nào, dù hèn hạ , bẩn thỉu nhất, hầu để triệt hạ chúng tôi. Nhưng chúng tôi không bao giờ sợ. Bọn chúng nên biết, nếu chúng tôi sợ thì hơn mười năm trước đây, làm sao tôi dám lên tiếng trên Văn Nghệ Tiền Phong

Chính bọn « Khủng bố đen » này, chúng chẳng những đã « sản xuất » ra nhiều thứ giả, mà còn có cả con người giả nữa để làm « anh hùng chống cộng » . Nhưng ai cũng đều biết, những con người giả nhưng mang tên của những người thật này, nó cũng giống như những người máy. Vì là người máy, nên chúng không có kiến thức. Bởi thế, cả lũ người máy này khi nói năng cũng không ra đường ra nẽo, chứ đừng nói đến chuyện viết sách hoặc làm thơ, nên thơ với sách toàn là do người khác viết.

Để chứng minh cho những hành vi Gian Manh- Lừa bịp- Lường gạt của bọn chúng. Tôi xin trích nguyên văn một vài đoạn ở từ trang số 11-12-13, trong tập « Tài Liệu Tối Mật » gồm 23 trang, có đủ cả một bản viết tay và một bản đánh máy của bọn chúng như sau:

« … Chọn một ni cô, một dì Phước, hoặc một phụ nữ nỗi danh hoặc vô danh … (phải chưa chồng) để làm Thánh nữ. Bà đóng vai Mẹ Việt Nam tức Mẹ Âu Cơ… Mẹ Việt nam thiêng liêng nhập xác phàm.

Ta thần thánh hóa Mẹ. Mẹ là hóa thân của Mẹ Âu Cơ, đồng thời của Mẹ Maria, đồng thời của Mẹ Quan Âm. Mẹ sẽ nổi tiếng khắp thế giới … Ta sáng tác sấm ký Trạng Trình để thần thánh Mẹ Việt Nam là Mẹ Maria xuống thế gian, là Phật Quan Âm giáng trần, là Mẹ Âu Cơ tái sanh … Sau đó Mẹ sẽ ném tiền qua cửa sổ … Mẹ sẽ phát tiền ra như mưa như bão, hàng triệu người sẽ tôn sùng mẹ, sẽ tử vì đạo để bảo vệ mẹ … »


Ngoài « thánh nữ » tức Mẹ-Chúng-Nó ; băng đảng tội phạm quốc tế này bọn chúng cũng đã cố tạo ta một ông « thánh » nữa, tức Cha-Chúng-Nó. Chúng tôi cũng xin nói rõ: Trong danh sách của lũ con đông đảo này của Mẹ-Chúng-Nó, cũng đã có ghi tên của thằng con Nguyễn Đan Quế, thằng con Đoàn Viết Hoạt và thằng con Lê Hữu Mục.

Chính vì thế, nên bọn chúng đã toan tính đến chuyện đưa « thánh nữ » và cũng là « Mẹ » của bọn chúng sang Âu Châu để « Mẹ » giáng… trần nhà tiêu của « Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại ». Tiếp đến bọn chúng phải đưa « Mẹ » đến Thánh địa Lourdes (Pháp ), để « Mẹ » uống nước suối tại Thánh địa này, để « chữa bệnh » trong dịp Đức Thánh Cha đến cử hành Thánh Lễ nhân dịp tưởng niệm 150 năm Đức Mẹ Maria đã hiện ra tại đây. Rồi sau đó, « Mẹ » của bọn chúng sẽ đi khắp thế giới rao truyền phép lạ … bịp!!!. Để mọi người sẽ tin những lời của « Mẹ » chúng nó nói. Ôi ! thật vô cùng may mắn cho những ai đã từng ngủ với « Mẹ » của chúng. Mà ngủ với « Mẹ » tức được ngủ với « thánh nữ ». Mà được ngủ với « thánh nữ » với « Mẹ » thì chắc chắn là được cùng « thánh nữ » bay bỗng lên tận … Vu Sơn. Vậy, các « đấng » tu mi nếu « đấng » nào muốn Du Sơn-Du Thủy thì cứ tự nhiên lên đàng đầu quân « đăng ký » để xin được ngủ với Mẹ-Chúng-Nó.

Song ở đời « Mưu sự tại Nhân, thành sự tại Thiên » ; nên tất cả khó có được một kết quả như mưu đồ của bọn chúng. Và rồi đây, mọi sự phải được phơi bày ra trước ánh sáng. Cả băng đảng tội phạm quốc tế này, chắc chắn phải sa vào lưới Trời cũng như lưới của luật pháp.

Một lần nữa, tôi xin khẳng định trước độc giả cũng như trước luật pháp của bất cứ của một quốc gia nào rằng: Chính cả bè lũ trong băng đảng tội phạm quốc tế này đã dùng Đồng Tiền Đen để Khủng Bố Đen.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền.

*
* *
(Bài 3)

Để quý độc giả hiểu được một cách tường tận về tất cả những kẻ đang ở dưới trướng của tổ chức Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, bây giờ là đảng Việt Tân ; trong đó có Nguyễn Chí Thiện, Phan Nhật Nam…

Trước hết, chúng tôi xin mời quý độc giả đọc lại một bản tin của: « Đài phát thanh Việt Nam Kháng Chiến » đã được đăng tải trên tờ « Kháng Chiến số 71, trang 19 tháng 1 năm 1988 » như sau đây :

« - Đài Phát Thanh Việt Nam Kháng Chiến.
- Kháng Chiến Quảng-Đà
- Phục kích một toán Việt cộng tại huyện Tiên Phước.
- Một thương binh Việt cộng xin tham gia kháng chiến.
(VNKC, 23-10-1987)

Ủy ban Kháng Quản Tỉnh Quảng-Đà cho biết là, trong ngày 10 tháng 9 vừa qua, Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Tỉnh đã phục kích một toán Việt cộng tại huyện Tiên Phước. Tin này được được đài Việt Nam Kháng Chiến loan đi vào ngày 23 tháng 10 vừa qua. Trong cuộc phục kích này, sau 10 phút giao tranh, địch đã bỏ chạy, để lại hai xác chết và hai thương binh. Phía Đoàn Võ Trang có một chiến hữu hy sinh. Ta tịch thu của địch bốn AK. 47, năm lựu đạn, một dao găm và nhiều đạn dược, thuốc cá nhân. Hai thương binh Việt cộng bị bỏ lại đã được y tá Đoàn chăm sóc thuốc men, băng bó tử tế. Nhưng, một người vì vết thương quá nặng, đã chết sau đó; người còn lại thấy sự chăm sóc tận tình của Đoàn và sau khi được hướng dẫn về chính sách khoan hồng của Mặt Trận đối với tù hàng binh Việt cộng, đã tình nguyện xin theo về với kháng chiến và được Đoàn chấp thuận.

Tưởng cũng nên nhắc lại, vào hạ tuần tháng 6 vừa qua, Đoàn võ Trang Kháng Chiến Quảng-Đà đã phục kích một toán Việt cộng tại huyện Hòa Vang. Toán Việt cộng này đã bỏ chạy để lại ba xác chết và một số súng CKC, AK.47, cùng nhiều đạn dược, thuốc men khác mà trong lúc hoảng hốt bỏ chạy, chúng đã không kịp mang theo. Trước khi rút khỏi nơi giao tranh, Đoàn Võ Trang đã rãi lại một số truyền đơn kêu gọi anh em bộ đội bỏ ngũ gia nhập lực lượng kháng chiến dân tộc chống lại bạo quyền.

Thêm vào đó, vào hai tháng 5 và 6 vừa qua. Đoàn cũng đã tháo gỡ bốn đoạn đường sắt dài tổng cộng 84 cây số trên tuyến đường xe lữa Sài Gòn-Đà Nẵng và phá hủy 16 trụ dẫn điện ».

Trên đây, là một trong những « Bản tin Kháng Chiến » mà tôi đã lưu giữ gần 20 năm qua. Dĩ nhiên, là chúng tôi còn nhiều « bản tin » khác của « Kháng Chiến ». Song tôi thấy chưa cần phải đưa lên mặt báo, bởi bài viết có hạn nên tôi chỉ nêu lên một bản tin này, còn những bản tin khác chúng tôi sẽ lần lượt đưa lên mặt báo để quý độc giả cùng suy gẫm.

Đọc cái « Bản tin của Kháng Chiến Quảng-Đà » như đã trích ở trên, chắc chắn các vị Quân-Dân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa đang ở trong và ngoài nước, đều thấy nó giống như những trận giao tranh vào thời chiến tranh khốc liệt giữa Quân đội Việt Nam Cộng Hòa và bộ đội chính quy Bắc Việt, ở những nơi địa đầu giới tuyến, hoặc ít ra cũng là những vùng mất an ninh trước 1975. Còn đây là những « trận phục kích » của «Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Quảng-Đà » đã đánh vào quận Tiên Phước là quê hương của tôi, và quận Hòa Vang ở sát nách phi trường Đà Nẵng, là quê hương của chồng tôi. Nên biết, quận Hòa Vang chỉ cách Đà Nẵng có mỗi mặt đường mà thôi. Tôi xin nói thêm để các vị chưa hề biết đến Đà Nẵng và Hòa Vang hiểu rõ :Trước 1975, quận Hòa Vang thuộc tỉnh Quảng Nam, nhưng chỉ cách Đà Nẵng một cái mặt đường ; bên này đường là thành phố Đà Nẵng, bên kia đường là quận Hòa Vang .Vì vậy, hiện nay quận Hòa Vang không còn trực thuộc tỉnh Quảng Nam nữa, mà đã sáp nhập vào thành phố Đà Nẵng.

Sự thật về cái bản tin của « Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Quảng-Đà » :

Tôi vốn là một con người không bao giờ dám đưa lên mặt báo những điều mà chính mình không mắt thấy, tai nghe. Vì thế, trước đây mười mấy năm, chúng tôi đã từng lên tiếng trên Văn Nghệ Tiền Phong. Chỉ tiếc rằng, tôi lại không đưa ra cái bản tin này; đó là một sai lầm vì đã «Hữu thuyết vô bằng».Vì vậy, hôm nay chúng tôi xin nói rõ về cái «bản tin» này như sau:

Tôi nghĩ rằng, cái gọi là « Đài Phát Thanh Kháng Chiến- Kháng Chiến Quốc Nội-Ủy Ban Kháng Quản Tỉnh Quảng-Đà », trước khi đăng những « bản tin » nói trên, chúng đã xem cái bản đồ Việt Nam, rồi cứ tưởng cái huyện Tiên Phước chắc xa xôi lắm, nên chẳng có ai biết, nên mởi đẻ ra cái « Bản Tin Kháng Chiến Quảng-Đà » vô cùng láo khoét này.

Nhân đây, tôi phải nói rõ cho mọi người được biết như sau :

Vào thời điểm ấy, là thời gian tôi sống tại nhà chồng tại thành phố Đà Nẵng. Nhưng tôi thường đi về giữa hai nơi Tiên Phước-Đà Nẵng ; vì phải đi mua bán để nuôi chồng con, nên chính bản thân tôi đã từng đạp xe đi đến nhiều phiên chợ ở nhiều Thị xã khác trên khắp thành phố Đà Nẵng và tỉnh Quảng Nam.

Khi viết lại những điều này, thì những hình ảnh đầy máu lệ của năm xưa bỗng đội mồ sống dây. Tôi không bao giờ quên được một ngày tang thương đã chụp phủ xuống gia đình chúng tôi. Đó là vào ngày 12 tháng 9 năm 1964. Khi cộng quân đánh chiếm quê tôi. Một đám du kích đã xông vào nhà tôi, chúng đã bắt Bác ruột của tôi vào « Trại cải tạo » Đá Trắng. Đồng thời tên Huỳnh Thuyên, Trung đội trưởng du kích đã bắn chết Cha tôi bằng hai phát đạn, một phát làm gãy cánh tay trái và một phát vào ngực trái, làm cha tôi gục chết trước sự kinh hoàng của gia đình chúng tôi. Sau đó, chúng ra lệnh cho cả nhà tôi phải đi theo chúng vào vùng chúng đã kiểm soát, mà không cho gia đình chúng tôi được chôn cất Cha tôi.

Sau đó, chúng tôi được biết quân đội Quốc Gia đã hành quân vào để lấy xác của Cha tôi đem ra vùng an ninh để chôn cất. Gia đình chúng tôi cũng đã nhận được một «Giấy báo tử». Nội dung viết: «Ông Trần Thắng (Bác ruột tôi) đã chết vì bệnh vào ngày 9 tháng 9 năm 1965, tại trại cải tạo Đá Trắng ». Chúng tôi không biết thực sự là Bác tôi đã chết vào ngày nào. Nhưng cứ theo cái «Giấy báo tử» ấy thì hàng năm gia đình chúng tôi vẫn làm lễ giỗ và cầu nguyện cho Bác tôi vào ngày 9 tháng 9.

Vậy, một lần nữa, tôi muốn đập vào mặt của Bùi Tín, bởi Y đã nói rằng: « Nếu Cụ Hồ còn sống thì không có các trại cải tạo ở miền Nam ». Vì Bác ruột tôi và các vị đã bị Việt cộng bắt cùng ngày với Bác tôi, đều đã lần lượt bỏ mình trong « Trại cải tạo Đá Trắng » từ năm 1960 đến năm 1964. Năm này « cụ Hồ » của Bùi Tín vẫn còn lúc lắc chứ chưa có chết.

Trở lại với thời gian mà cái «Đài Phát Thanh Kháng Chiến »đã loan tin. Hàng năm tôi vẫn nhớ đến ngày 9 tháng 9 là ngày Bác ruột tôi đã chết trong «Trại cải tạo »Đá Trắng. Lần ấy, năm 1987. Trước khi về quê để dự lễ giỗ của Bác tôi ; nên ngày 4-9-1987,tôi đã từ nhà chồng tại thành phố Đà Nẵng đi đến chợ Cẩm Lệ thuộc quận Hòa Vang, để mua một loại thuốc lá, là đặc sản của vùng đất này ;vì thế nó đã được mang tên là thuốc lá Cẩm Lệ, đem về quê Tiên Phước để bán cho bà con. Ngoài ra, tôi cũng mua bán thuốc Tây nữa. Ngày 5-9-1987, tôi ở nhà tại Đà Nẵng. Ngày 6-9-1987, tôi lên xe đò tại bến xe Liên tỉnh Quảng Nam-Đà Nẵng, để về quê Tiên Phước. Ngày 7-9-1987, tôi có mặt cùng gia đình tại làng Tiên Giang Thượng, huyện Tiên Phước. Khi về đến nhà thì Trời bỗng đỗ mưa. Ngày 8-9-1987, thì Trời không còn mưa nữa mà đã trở thành một trận lụt lớn, nước sông và suối gặp nhau, những giòng nước đục pha lẫn bùn đất chảy cuồn cuộn, những đồng ruộng mênh mông nước. Nhìn thấy cảnh mưa lụt này, tôi nóng ruột vì lo cho chồng con đang ở Đà Nẵng. Biết tôi lo lắng, nên vào ngày 9-9-1987, sau lễ giỗ của Bác tôi, Mẹ tôi đã bảo tôi :«Con hãy để tất cả thuốc men lại nhà cho Mẹ bán giúp, còn con phải về coi con cái, chứ chồng con nó không biết săn sóc con nít, nhất là trong lúc Trời mưa lụt như thế này ».

Nghe lời Mẹ , tôi đã để tất cả tại nhà cho Mẹ. Sáng ngày 10-9-1987, tôi chuẩn bị để trở về Đà Nẵng. Trước khi về Đà Nẵng tôi đã đến thăm Giáo Sư Đồng Triết, Bí thư Việt Nam Quốc Dân Đảng Quận Bộ Tiên Phước, vì biết Giáo sư cũng vừa ra khỏi trại tù. Sau đó, tôi đã lên chuyến xe đò tại « Trạm xe đò ngã Ba Cụ Huỳnh » để quay về thành phố Đà Nẵng. Trên tuyến đường trở về thành phố Đà Nẵng, khi xuống đến chiếc cầu cũ bắc qua sông Tiên, mằm sát chợ Tiên Phước, thuộc xã Phước Kỳ (nay là Tiên Kỳ). Đây là Thị xã quận Tiên Phước, đối diện với quận đường quận Tiên Phước, cả hai đã hình thành từ thời Đệ Nhất Cộng Hòa. Riêng chiếc cầu này do quân đội Hoa Kỳ khởi công và hoàn thành vào tháng 7-năm 1964. Khi đến bến sông Tiên, tôi cũng như mọi người dân và tất cả hành khách trên các chuyến xe đò đều phải xuống xe, bởi trước mặt mọi người là giòng sông Tiên đang dâng lên ngập gần đến chợ Tiên Phước. Chiếc cầu đã nằm sâu dưới giòng nước đục ngầu. Các ông tài xế xe đò đã bảo mọi hành khách phải xuống xe, rồi đi bằng đò sang bến xe chợ Tiên Phước để sang xe khác, vì phải hai ba ngày sau nước mới rút xuống dưới chân cầu.

Nghe các ông tài xế nói vậy, tôi và mọi người đều xuống xe và lần lượt lên những chuyến đò để sang sông Tiên. Sau khi bước xuống đò, tôi đi qua chợ Tiên Phước để đến bến xe. Bến xe này nằm bên phải nhà thờ của giáo xứ Tiên Phước, cạnh trường Trung học Tiên Phước.

Sau khi vượt sông Tiên, băng qua chợ Tiên Phước tôi và tất cả hành khách lần lượt lên xe đò để trở về các thị xã như : Hương An, Vĩnh Điện, Hội An … và thành phố Đà Nẵng.

Với những điều đã kể ở trên. Tôi tuyên thề rằng: Từ ngày 4-đến ngày 10-9-1987 ; đặc biệt là ngày 10-9-1987, tôi có mặt tại chợ huyện Tiên Phước ; tôi cũng như tất cả mọi hành khách và những người dân tại Quảng Nam-Đà Nẵng, chỉ chứng kiến những giòng nước đục ngầu chảy lan lên khắp mặt đường nhựa ; tuyệt đối chúng tôi không hề biết, không hề nghe, không hề thấy bất cứ một tí gì về cái gọi là « Những trận phục kích của Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Quảng-Đà ». Tôi cũng xin đoan chắc rằng không riêng trong ngày 10-9-1987, mà suốt thời thời gian chúng tôi còn ở trong nước, cho đến ngày chúng tôi bồng bế các con liều chết lên tầu vượt biển, chúng tôi cũng như đồng bào Quảng Nam-Đà Nẵng, cũng đều không hề biết gì về những điều láo khoét trong những « Bản tin của Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Quảng-Đà ». Trừ những kẻ đã và đang ở trong Mặt trận Hoàng Cơ Minh, thì dĩ nhiên là phải làm chứng láo cho vô số những điều láo. Bởi, không nói láo thì không phải là thành viên-đảng viên của Mặt trận-Việt Tân. Ngược lại Mặt trận-Việt Tân cũng không bao giờ kết nạp những người không biết nói láo. Vậy không có gì lạ, khi nghe thấy những cái vô cùng láo của Nguyễn Chí Thiện-Phan Nhật Nam và những tên khác ở trong cái Mặt trận-Việt Tân.

Tiên Phước quê hương tôi :

Như đã nói ở trên, tôi được sinh ra tại làng Tiên Giang Thượng, huyện Tiên Phước, tỉnh Quảng Nam. Nhà tôi gần nhà của cụ Huỳnh Thúc Kháng. Quê tôi có những vườn chè,những vườn quế, những đồi tiêu trãi dài xanh ngát. Có những cánh đồng lúa mênh mông sóng lúa. Khi tôi vừa đủ trí nhớ thì những năm tháng thanh bình như trong thi-ca của thời tiền chiến không còn nữa. Nhưng tôi cũng đã được sống qua những ngày tháng thanh bình tại Tiên Giang Thượng vào thời kỳ đầu của nền Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam. Tiếc rằng, thời thanh bình ấy đã không được bao lâu kể từ khi cái Cục Cứt Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam nó đã được cộng sản Hà Nội ỉa ra. Sỡ dĩ tôi không gọi Hà Nội đẻ ra cái « Mặt trận » này như nhiều người vẫn thường gọi, vì con đẻ thì khó có ai nỡ lòng bỏ rơi, cho dù con của mình có vấp phải lỗi lầm. Còn như cái Cục Cứt Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam này thì nó chỉ có tác dụng là bón cho cái cây cộng sản cho nó khỏe mạnh, tốt tươi, cho đến khi nó đơm bông, kết trái rồi thì cái Cục Cứt Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam này cộng sản Hà Nội không có cần đến nó nữa. Tuy nhiên, những cán bộ cộng sản cao cấp, từng lãnh đạo ở trong cái « Mặt trận » này thì là những đứa con ruột nên vẫn là con cưng của hà Nội.

Trở lại với quê hương tôi. Dân quê tôi chỉ được sống trong thanh bình một thời gian ngắn ngủi cho đến ngày Nền Đệ Nhất Cộng Hòa sụp đổ, ấp chiến lược đã bị những kẻ ngu xuẩn kia ra lệnh phá bỏ, thì là một cơ hội bằng vàng cho Việt cộng tấn công và đánh chiếm các thôn làng như vũ bão. Tại quận Tiên Phước quê tôi, gồm có 15 xã. Nhưng tính đến ngày 12-9-1964, Việt cộng đã đánh chiếm hết 11 xã, chỉ còn có 4 xã nằm quanh Quận lỵ, mà chẳng có xã nào nguyên vẹn cả, xã nào cũng mất ba, bốn thôn. Riêng quê tôi Tiên Giang Thượng đã mất hết sáu thôn, chỉ còn một thôn Đại Trung nằm bên bờ Tiên Giang Hạ.

Và từ đó, người dân quê tôi đã sống với những tiếng bom gầm, đạn thét cùng những cảnh máu lữa ngất Trời; nên một số người dân tại đây đã bỏ quê chạy về các nơi khác như thị xã Tam Kỳ, thành phố Đà Nẵng … cũng có nhiều người đã vào tận Sài Gòn để sinh sống. Vì thế, tôi đã có mặt tại thành phố Đà Nẵng, những tưởng rằng sẽ được sống bình yên, nào có ngờ đâu, để rồi sau đó tôi phải chứng kiến với không biết bao nhiêu lần những cảnh người giết người vô cùng man rợ, còn kinh hoàng hơn là chết vì bom đạn !!!

Đến đây, tôi xin phép quý vị độc giả để trả lời cho cái gọi là « Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Quảng-Đà đã đánh vào quận Tiên Phước » như sau :

Mặc dù tôi đã ra đi, song không phải tôi mãi mãi rời xa Tiên Phước. Vì tôi vẫn thường xuyên đi-về giữa Đà Nẵng-Tiên Phước, tôi vẫn nhớ ngày trở về năm ấy vào đầu năm 1965. Tôi đã chứng kiến quê tôi thật sự đã đổi thay. Tại quận lỵ đã hình thành một sân bay do quân đội Hoa Kỳ thành lập. Sân bay này tương đối lớn, các loại máy bay tiếp tế của quân đội Hoa Kỳ như : C.123, C.130… L.19, L.20… và các loại trực thãng đều đáp xuống được. Nhưng người dân ở đây muốn đi lại giữa Tiên Phước-Tam Kỳ-Đà Nẵng hoặc các nơi khác, và ngược lại đều phải đi nhờ bằng các máy bay tiếp tế quân sự này ; vì tuyến đường Tiên Phước-Tam Kỳ đã bị Việt cộng kiểm soát hoàn toàn kể từ tháng 5 năm 1964 cho đến 30-4-1975.

Cũng vào thời điểm này, quân đội Hoa Kỳ đã thành lập một căn cứ của Lực Lượng Đặc Biệt gần sân bay, đó là Trại An phước. Căn cứ này do quân đội hoa Kỳ « cố vấn », còn các chiến sĩ Lực Lượng Đặc Biệt trực tiếp chiến đấu với cộng quân là người Việt Nam.

Tôi cũng xin nói thêm, vào thời gian trước 1954, tại quê tôi đã là căn cứ địa của Việt Minh. Việt Minh đã cho lập « Ty công an- Công binh xưởng », chúng bắt mọi người dân phải bỏ đói con ruột của mình, để nuôi cái đám « Công binh xưởng » này. Chúng cũng đã lập ra nhà lao Tiên Hội. Chính nhà lao này đã giam cầm rất nhiều chiến sĩ Việt Nam Quốc Dân Đảng trong vụ án ngụy tạo Cầu Chiêm Sơn.

Nên biết, sau ngày 30-4-1975, tất cả những căn cứ của quân đội Việt Nam Cộng Hòa bỏ lại ; thì Việt cộng đều biến thành « Doanh Trại Quân Đội Nhân Dân ». Chẳng có chỗ nào không có bộ đội Việt cộng, vì chiếm được rồi thì phải giữ, cuộc chiến tranh nào cũng vậy. Tại quận Tiên Phước sau ngày mất nước ; Trại An Phước đã trở thành « Doanh Trại Quân Đội Nhân Dân ». Ngoài ra, Chi Khu cũ và các nơi khác cũng đều được thay vào đó là nơi đồn trú của bộ đội việt cộng. Như vậy, thì làm sao có cái chuyện « Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Quảng-Đà giao tranh với Việt cộng » cho được ???

Và bây giờ, tôi xin phép quý độc giả để dừng vài phút ở đây để hỏi những cái tội của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh rằng :

Mặt trận Hoàng Cơ Minh, bây giờ là đảng Việt Tân: Với một huyện Tiên Phước như chúng tôi đã kể ở trên. Tuyến đường Tiên Phước-Tam Kỳ đã bị cắt đứt, việt cộng đã kiểm soát hoàn toàn suốt thời gian kể tứ tháng 5 năm 1964 đến 30-4-1975 ; dân chúng đi lại từ Tiên Phước-Tam Kỳ-Đà Nẵng cũng như các nơi khác, và ngược lại, bắt buộc phải đi nhờ các chuyến bay tiếp tế của quân đội Hoa Kỳ. Vậy với cái ngày 10 tháng 9 năm 1987, một ngày mưa lụt lớn, nước sông Tiên đã dâng cao, chiếc cầu bắc ngang sông đã chìm sâu dưới làn nước đục ngầu chảy xiết, ngập gần đến chợ huyện Tiên Phước. Và trong lúc cả miền Nam đã rơi vào bàn tay sắt máu của cộng sản Hà Nội ;và Trại An Phước là Căn cứ của Lực Lượng Đặc Biệt cũ và sau này là Tiểu Đoàn 77, biệt Động Quân Biên Phòng. Sau 30-4-1975 đã trở thành « Doanh Trại Quân Đội Nhân Dân. Như thế, Mặt trận Hoàng Cơ Minh-Việt Tân hãy trả lời: Làm như thế nào, đi đường nào mà « Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Quảng-Đà giao tranh-phục kích - đánh giết nhiều tên việt cộng, thu nhiều súng đạn ». Rồi Việt cộng bị thương « được băng bó chăm sóc tử tế rồi Việt cộng đã xin theo quân kháng chiến » ở chỗ nào. Cái tên « thương binh đã xin theo kháng chiến » hắn tên gì ? Bây giờ ở đâu ? «Và « Sau 10 phút giao tranh địch đã bỏ chạy ». Sao bè lũ « Kháng Chiến » này lại có thể viết một « bản tin »láo và ngu xuẩn đến mức độ không ai có thể tưởng tương nỗổ ???. Giao tranh với Việt cộng mà chỉ có 10 phút ??? Sao ngu quá vậy, chỉ có giao tranh với vợ trong phòng ngủ thì 10 phút thôi cũng đủ để « thu quân, hồi tướng, xếp can qua ».

Mà Trời hỡi ! Từ 30-4-1975 cho đến hôm nay, cả nước Việt Nam đều nằm trong bàn tay sắt máu của bạo quyền cộng sản Hà Nội , mà «địch đã bỏ chạy, bỏ lại hai xác chết và hai thương binh và nhiều súng đạn». Rồi «Trước khi rút khỏi nơi giao tranh, Đoàn Võ Trang Kháng Chiến đã rãi một số truyền đơn…». « Rút khỏi nơi giao tranh », là rút đi đâu. Huyện Tiên Phước không phải là một cái vườn hoang đâu nhé. Với những trò lừa bịp đồng bào của Mặt trận Hoàng Cơ Minh, bây giờ là Việt Tân, trong đó có những tổ chức ngoại vi do Mặt trận-Việt Tân đẻ ra, dù mang nhiều danh xưng khác nhau ; nhưng tất cả đều dưới sự chỉ đạo của Việt Tân. Chính bè lũ này, đã làm băng hoại niềm tin của đồng bào. Vì thế, tất cả bọn chúng đều là những tên tội đồ của đân tộc.

Phải nói thực rằng, nếu ngày xưa lúc mới ra hải ngoại, tôi không đọc được những tờ «Kháng Chiến» này thì biết đâu, giờ này chúng tôi cũng đã bắt rễ trong cái mặt mẹt Phở Bò này rồi. Bởi từ ngày ra hải ngoại đã có nhiều « ông to » của băng đảng này từng đến nhà gặp gỡ chúng tôi. Song với tôi thì bất kể điều gì do băng đảng Phở Bò nói ra thì tôi đều bịt kín hai cái lỗ tai lại. Trong số này, có cả người thân của tôi ; nhưng mỗi lần đến thăm tôi là mỗi lần tranh cãi với nhau, có khi đến kịch liệt. Vì vậy, sau nhiều lần tranh cãi , chúng tôi quyết định không tiếp nữa để giữ tình anh em.

Và bây giờ, tôi xin nêu thêm về « Bản tin của Đoàn Võ Trang Kháng Chiến đã phục kích một toán Việt cộng tại quận Hòa Vang » như sau đây :

Quận Hòa Vang :

Chắc những ai chưa từng sống ở thành phố Đà Nẵng, thì khó biết được : Hòa Vang ở bên đàng Đà Nẵng. Tôi biết có một vị hiện đang có mặt tại Hoa Kỳ đã biết rất rõ về Hòa Vang, đó là Thiếu Tá Mai Xuân Hậu, Ông từng làm quận trưởng quận Hòa Vang. Sau đó, là Đại tá Tỉnh trưởng tỉnh Phú Yên. Ông cũng là người đã từng nếm bốn mươi ngày tù ở trong « Tổng Hành Dinh Quân Đoàn Vạn Hạnh » được đặt tại « chùa » Phổ Đà ở số 340, đường Phan Châu Trinh, Đà Nẵng, trong cuộc bạo loạn miền Trung, bàn Phật xuống đường vào mùa hè 1966.

Như đã nói, Hòa Vang ở bên đàng Đà Nẵng, nghĩa là chỉ cách nhau chỉ có mỗi cái mặt đường nhựa mà thôi. Là người Việt Nam ai mà không biết, Hải cảng Đà Nẵng là nơi đã từng « đón » những đoàn quân viễn chinh của Pháp rồi đến Mỹ. Nhất là vào thời quân đội Hoa Kỳ có mặt tại Việt Nam. Đà Nẵng đã trở thành một thành phố lớn về mọi mặt, có Phi trường và Hải cảng lớn, là nơi được đặt Bộ Chỉ Huy Quân Đoàn 1, Quân Khu 1 tại Trại Nguyễn Tri Phương. Có Trung Tâm Huấn Luyện Hòa Cầm, và nhiều đơn vị khác… … Bên kia đường là quận Hòa Vang, nếu từ ngã ba Hòa Cầm (sau 30-4-1975, là ngã tư) đi xuống ngã tư Cẩm Lệ khoảng 2 km, thì ta nhìn thấy đồn cảnh sát thôn Bình Thái, xã Hòa Thọ, đi thêm khoảng 20 mét nữa là ngã tư Cẩm Lệ ; nếu quẹo trái là có quận đường Hòa Vang và đồn cảnh sát quận, cuối đường là hãng dệt Sicovina, đều nằm dựa lưng vào phi trường Đà Nẵng, nhưng thuộc thôn Bình Thái, xã Hòa Thọ. Quẹo phải là chợ Cẩm Lệ và chùa Thọ Quang, là ngôi chùa riêng của Hòa thượng Thích Quang Thể, Chánh đại diện giáo hội Phật giáo Quảng Nam-Đà Nẵng. Nếu chạy thẳng chưa đến 1 km là Bệnh viện Hòa Vang.

Với địa hình như thế, thì làm sao cái « Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Quảng-Đà đã phục kích một toán Việt cộng tại huyện Hòa Vang » ??? và « Bản tin » này còn viết tiếp : « Đoàn cũng đã tháo gỡ bốn đoạn đường sắt dài tổng cộng 84 cây số, trên tuyến đường xe lữa Sài Gòn- Đà nẵng và phá hủy 16 cột trụ dẫn điện ».

Trời đất ạ, cái « Đoàn Võ Trang Kháng Chiến »này, đã vừa « giao tranh » với Việt cộng, vừa « tháo gỡ bốn đoạn đường sắt, trên tuyến đường Sài Gòn-Đà Nẵng » lại vừa đếm tỉ mỉ được rõ ràng tới « bốn đoạn- 84 cây số và 16 cột dẫn điện bị phá hủy ».

Mà thôi, chúng tôi thấy chẳng cần phải nói thêm một điều gì nữa. Bởi cái Mặt Trận Hoàng Cơ Minh này đã nói láo đến mức độ ngu xuẩn, không ai có thể tưởng tượng nỗi.

Hỡi bè lũ gian manh-tàn ác- sát nhân kia. Đừng tưởng rằng bao nhiêu năm qua, là mọi chuyện đã đi vào quên lãng. Không, một triệu lần không. Tất cả những tội ác này, chẳng phải bây giờ mà đời đời hậu thế vẫn còn ghi tạc.

Trên đây, là những bằng chứng vô cùng chính xác về cái gọi là « Đoàn Võ Trang Kháng Chiến Quốc Nội », của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, bây giờ là đảng Việt Tân. Chúng tôi tin rằng cho đến « kiếp sau » Mặt Trận-Việt Tân cũng không bao giờ chạy chối cho được những trò gian manh-láo khoét và lường gạt niềm tin của đồng bào trong suốt mấy chục năm qua.

Nhưng, bản chất của Mặt trận Hoàng Cơ Minh-Việt Tân, vẫn không hề thay đổi. Một mặt chúng luôn tự xưng là « Quốc Gia- Chống Cộng ». Nhưng nhiều người đã thấy rõ bọn chúng là ai. Nên nhớ, Đỗ Ngọc Yến đã nằm vùng suốt mấy chục năm qua, cho đến một ngày Yến ta không cần nằm nữa, mà Y đã đứng chụp hình chung với hàng cán bộ cao cấp của Việt cộng. Còn hiện nay đảng Việt Tân cương quyết bảo vệ Nguyễn Chí Thiện ; bởi Việt Tân biết Thiện là việt cộng thứ thiệt nên cần phải lập công ; nên Thiện ta là của quý của Việt Tân. Vì vậy, băng đảng này cương quyết bảo vệ Nguyễn Chí Thiện. Chúng lồng lộn, điên tiết, chụp những cái mũ cộng sản nằm vùng, cho tất cả những ai nghi ngờ Nguyễn Chí Thiện không phải là tác giả của Thi tập Vô Đề. Chúng bảo là Nguyễn Chí Thiện đã được nhận vào nước Mỹ, có Quốc tịch Mỹ là không phải là Cộng Sản. Vậy thử hỏi, ngày xưa chính Mỹ đã biết rõ Thích Trí Quang là cán bộ cao cấp của cộng sản đại gian-đại ác; nhưng Mỹ đã bảo vệ Thích Trí Quang, còn ông Ngô Đình Cẩn, Mỹ cũng biết rõ ông Ngô Đình Cẩn không phải là cộng sản, nhưng Mỹ đã không bảo vệ ông. Chẳng những không bảo vệ mà còn nộp mạng ông Ngô Đình Cẩn cho bọn đâm thuê giết mướn. Để rồi Nguyễn Khánh, một tên bất nhân, bất lương và bất nghĩa, vì đã tin vào những lời hứa của Thích Trí Quang mà đã đem ông Ngô Đình Cẩn ra xử bắn. Nhưng Nguyễn Khánh đã sáng mắt ra khi Thích Trí Quang đã nuốt lời hứa…Và chính người Mỹ cũng thừa biết Vũ Ngọc Nhạ và nhiều tên nữa là những tên điệp viên cộng sản, nhưng vẫn để cho chúng hoạt động một thời gian khá dài, cho đến lúc thấy cần thì mới ra tay…Chẳng cần nói đâu xa, ngay hiện tại con ruột của Võ Nguyên Giáp và con ruột của Thủ tướng Việt Cộng Nguyễn Tấn Dũng cũng đang ở tại nước Mỹ và còn nhiều nữa …thì chắc con của Võ Nguyên Giáp và con của Nguyễn Tấn Dũng đều không phải là cộng sản ??? Chỉ những người đã từng bước vào chính trường, từng nếm trãi đủ mùi tân khổ, từ những cuộc trường kỳ chiến đấu với giặc ngoại xâm, hoặc từng dày công nghiên cứu về chính trị, thì chắc chắn các vị đều biết thế nào là chính trị, còn bọn gian manh này, chúng không thể hiểu nỗi hai từ chính trị, chúng chỉ biết lừa bịp đồng bào mà thôi.

Nên biết, ngày xưa ông Ls Hoàng Cơ Thụy trong lần « đảo chánh » vào 11-11-1960, chính ông Hoàng Cơ Thụy đã phải chui vào trong một cái thùng phuy, để ngoại nhân đưa ra khỏi nước… Tại sao lại phải như vậy và tại sao lại có cái cuộc « đảo chánh » này ? Những người biết được chuyện thâm cung bí sử chắc không nhiều lắm.

Như vậy, đừng có ngu xuẩn mà bô bô cái mồm nói là những ai đã được đến Mỹ, sống tại Mỹ, vào quốc tịch Mỹ đều không phải là cộng sản. Ngoài ra, chớ nghĩ rằng những ai đã từng ở trong các nhà tù của Việt cộng là không bao giờ làm cộng sản ; và cũng đừng đem những năm tháng tù « cải tạo » ra để làm cái bằng bảo kê cho những hành vi cộng sản. Nên nhớ cho thật kỹ, đã có nhiều trường hợp, chính vì ở trong các nhà tù của cộng sản, nên đã vì những nhu cầu khác nhau như : Vì những cơn vả thuốc phiện, vì một nữ công an … mà đã có một số người tù « cải tạo » đã cam tâm hãm hại bạn tù, hoặc phải làm cộng sản cho đến chết.

Nguyễn Chí Thiện và Thi Tập Vô Đề :

Trong lúc tôi đang viết đến đây, thì tôi đã nhận được rất nhiều cái e-mail, nội dung nói rằng sẽ đưa những tấm hình của Nguyễn Chí Thiện chụp chung với nhiều vị Linh mục ; và những lời làm chứng của các vị Linh mục rằng : đã ở tù chung với Nguyễn Chí Thiện kể cả Lý Tống lên các diễn đàn để chứng minh Nguyễn Chí Thiện là tác giả của Thi tập Vô Đề. Và còn nói là « Sứ quán Anh đã trả lại tập thơ viết tay cho ông Nguyễn Chí Thiện ».

Bây giờ, lại thêm một trò con nít nữa. Ở đây, chúng tôi không cần phải đề cập đến Lý Tống. Bởi Lý Tống chỉ là một thứ cò mồi rẻ tiền của Mặt Trận Kháng Chiến Láo tức đảng Việt Tân. Còn về Phan Nhật Nam, sau khi vượt biển chúng tôi đến Hồng Kông, thì Hội Ân Xá Quốc Tế đã muốn gặp chúng tôi để tìm hiểu về các trại tù của Việt Công. Sau đó, qua trung gian của Văn Phòng Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc, chúng tôi đã được gặp trực tiếp Hội Ân Xá Quốc Tế. Khi tôi nêu tên những người bạn đồng tù đang còn ở trong « Trại cải tạo » T.154, tại Tiên Phước ; thì các vị trong Hội Ân Xá Quốc Tế đã nói với chúng tôi rằng :

«Ông Phan Nhật Nam trong một lần gặp phái đoàn của chúng tôi, ông ấy đã nói là hiện nay đã không còn một người tù chính trị nào ở trong các trại cải tạo tại Việt Nam».

Nghe những lời của các vị trong Hội Ân Xá Quốc tế này đã nói, chúng tôi sững sờ, uất ức đến rơi nước mắt. Chúng tôi không ngờ Phan Nhật Nam lại có thể đối đãi với các vị tù chính trị như vậy, và đã làm chứng dối như thế. Song chúng tôi nhất định phản đối những lời chứng dối của Phan Nhật Nam. Sau khi nghe những lời trình bày của chúng tôi, Hội Ân Xá Quốc Tế đã bảo chúng tôi về phòng và lập một danh sách có đủ tên họ của những người tù chính trị vẫn còn trong trại. Và chúng tôi đã lập một danh sách nêu lên đầy đủ tên họ, cấp bậc, chức quyền trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa của các vị đồng tù vẫn còn ở trong «Trại cải tạo T.154 ». Đồng thời chúng tôi đã mô tả về cách giam cầm, và đời sống của các tù cải tạo. Sau đó, chúng tôi đã đem nộp cho Hội Ân Xá Quốc Tế. Về chuyện Phan Nhật Nam đã làm chứng trước Hội Ân Xá Quốc Tế như đã kể. Chúng tôi nhớ vào thời gian đó ở hải ngoại đã có nhiều vị đã lên tiếng phản đối và nguyền rủa Phan Nhật Nam dữ dội lắm. Bởi thế, chớ bao giờ nghe những gì Phan Nhật Nam đã nói và sẽ nói.

Và cũng nên nhớ rằng : Không có một tấm hình nào của Nguyễn Chí Thiện, đã chụp với bất cứ ai, dù là chụp chung với các vị Tổng Thống, Linh mục, Giám mục, Hồng Y… Kể cả những người nói là đã ở chung với Thiện trong nhà tù Việt cộng. Bởi trước khi đưa Nguyễn Chí Thiện ra nước ngoài làm công tác ngoại vận, thì cộng sản Hà Nội đã chỉ thị cho Thiện phải tập dợt trước nhiều ngày tháng; trong đó có việc đưa Thiện đến biểu diễn nhiều màn ở nhiều nhà tù khác nhau, để rồi những người từng gặp Thiện trong nhà tù, vì ngây thơ nên đã làm chứng. Song nên nhớ cho kỹ rằng: Các vị ấy, nếu có ở tù và nếu có gặp, thì cũng chỉ gặp Nguyễn Chí Thiện mà thôi; chứ các vị không hề gặp Tác giả Khuyết Danh của Thi tập Vô Đề. Bởi vậy, tất cả và tất cả cũng không bao giờ có giá trị để làm bằng chứng cho Nguyễn Chí Thiện là tác giả của Thi tập Vô Đề.

Một điều nữa, nếu quả thật Sứ quán Anh đã « trả » tập thơ bằng chữ viết tay của Nguyễn Chí Thiện, thì nó lại càng cho mọi người thấy được một cách rõ ràng hơn là Nguyễn Chí Thiện chính cống là một cán bộ cộng sản cao cấp, đã được Hà Nội đưa ra làm công tác ngoại vận. Bởi như thế, thì không còn nghi ngờ gì nữa để cho chúng ta biết rằng : Tác giả của Thi tập Vô Đề thực sự đã chết từ rất lâu rồi. Nhưng, Hà Nội đã chỉ thị cho Nguyễn Chí Thiện này chép tay trở lại, rồi cầm tập thơ chạy vào Sứ quán Anh để đóng tròn một vai diễn. Tiếp đến Nguyễn Chí Thiện phải sang Mỹ, phải làm tất cả những gì cộng sản Hà Nội đã chỉ thị. Nhưng, Hà Nội đã chọn một điệp viên không đủ khả năng để hoàn thành « sứ mạng ». Vì Nguyễn Chí Thiện này đã để lộ quá nhiều sơ hở. Mỗi lần báo chí hoặc có người hỏi về thơ, năm sinh, học ở trường nào mà có cái bằng Tú tài Pháp … Nguyễn Chí Thiện vì nói láo nên không nhớ được những gì mình đã nói ra trước đó, nên những câu trả lời của Thiện luôn luôn tiền hậu bất nhất. Nên nhớ cho kỹ: Sáng tác là khác, còn chép lại thơ của người khác là chuyện khác.

Còn một điều mà không ai nói đến: Nếu Nguyễn Chí Thiện là giáo sư dạy Pháp văn, lại là một thi tài, thì tại sao Nguyễn Chí Thiện lại phải đem ba tấc lưỡi ra để nhờ đến một người bạn của chúng tôi tại Pháp là Bác sĩ Nguyễn Ngọc Quỳ, để dịch Thi tập Vô Đề ra tiếng Pháp, để in và đã phát hành vào năm 1999, tại Pháp ???

Một lần nữa, chúng tôi xin lập lại : Nếu quả thật có chuyện Sứ quán Anh đã « trả » tập thơ cho Nguyễn Chí Thiện do chính Thiện này viết tay. Và sau này, khi đã được giảo nghiệm chữ viết, nếu đúng tất cả đều do chính Nguyễn Chí Thiện đã viết. Thì chúng ta những người biết tôn trọng lẽ phải và sự thật, từng quý mến tác giả của Thi tập Vô Đề, thì không còn cách nào khác hơn là hãy thắp lên những nén hương, để tưởng niệm một thi tài bất khuất trước bạo quyền cộng sản . Vì thế, Tác giả Khuyết Danh đã chết tức tưởi trong đớn đau, «chân trong cùm nhay lỡ loét, gầy mòn xương da một dúm, lưng gù, mắt mờ run, lóa hẳn rồi, ho lao, thổ huyết… » !!! Và hãy nguyện cầu cho linh hồn tác giả Thi tập Vô Đề sớm được về cõi vĩnh hằng. Đồng thời « Thác là thể phách, còn là tinh anh ». Xin tác giả của Thi tập Vô Đề phù hộ cho chúng ta trên con đường đấu tranh Diệt cộng-Trừ gian. Vì đó, chắc chắn cũng là ước nguyện của tác giả Thi tập Vô Đề.

Đọc đến những dòng này, tôi biết chắc sẽ có nhiều độc giả sẽ chửi bới rằng :Tôi đã trù ẻo cho tác giả Thi tập Vô Đề. Nhưng tôi xin quý vị hãy bình tâm, để đọc tiếp những trích đoạn của những bài thơ do chính tác giả Khuyết Danh đã cho chúng ta biết được như sau đây :

Đón xuân chân trong cùm
Trà thuốc không một hơi, một ngụm
Xung quanh ta một mùi thum thủm
Con người ta xương da một dúm
Dốc chút hơi tàn dành dụm
Thơ xuân vẫn nở một chùm.

Chúng cho ta ăn thua một con mèo
Và khoái trá nhìn ta xương da lủng củng
Đi đứng lờ đờ, xanh bủng, mắt mờ run.
Bóng cuộc đời tôi lặng vắng như tờ
Thất thểu, bơ vơ, khóc cười lỡ dỡ
Lảo đảo đi về, tuyệt vọng, âm u
Bóng hình tôi ho ra máu, lưng gù
Mở mắt ra: sừng sững bóng trại tù.
( 1969)
Từng cơn nóng dội, từng cơn rét
Thịt bắp tiêu dần, xương với da
Chân vỡ sưng, cùm nhay lỡ loét
Rệp muỗi quây quần hút máu ta
Vụ hè oi bức trong hầm đá
Không khí như là hơi nước sôi
Ta khắp thân mồ hôi ướt vã
Cơm muối nhai cùng phân chuột hôi
Thời gian ẩm mốc, ngày như tối
Cặp mắt mờ run, lóa hẳn rồi
Hốc mũi hơi thùng xông nhức nhối
Một mùa trong mộ đói qua trôi…
(1972)

Quý độc giả vừa đọc qua những dòng thơ của chính Tác giả Khuyết Danh đã viết trong Thi tập Vô Đề, từ đầu thập niên 1960-1972, tác giả đã cho chúng ta biết, ông đã sống như thế nào và con người thật của ông ra sao, theo những dòng thơ cũng là những dòng tâm huyết của ông, chúng ta hãy tưởng tượng ra nhà thơ qua những hình ảnh rất thực :

Con người ta xương da một dúm
Đi đứng lờ đờ, xanh bủng, mắt mờ run
Bóng hình tôi ho ra máu, lưng gù
Thịt bắp tiêu dần, xương với da
Chân vỡ sưng, cùm nhay lỡ loét
Cặp mắt mờ run, lóa hẳn rồi.

Chỉ chừng ấy thôi, trong chúng ta ai là người dám nghĩ rằng tác giả của Thi tập Vô Đề là một con người khỏe mạnh như mọi người đã thấy, ông ta đã từng đi khắp nơi Âu-Mỹ.... Qua những hình ảnh, ai cũng thấy ông ta như một người bình thường ; không ai có thể tìm thấy một dấu tích gì, như những dòng thơ của Tác giả Khuyết Danh đã để lại cho chúng ta. Nguyễn Chí Thiện đi đứng lưng chẳng hề « gù »,mắt chẳng hề «mờ run, lóa hẳn rồi »,tay chân không hề có dấu vết gì của « cùm nhay lỡ loét », phổi không hề « ho ra máu »và thân thể cũng chảng phải « xương với da một dúm. Vậy, Nguyễn Chí Thiện đừng có nằm mơ màng-mộng du mà cứ tưởng rằng mình là « Vua Trần »,là «Cha Lạc Long Quân ».Vậy «Lê Lợi Nguyễn Đan Quế và các Nguyễn Trãi 1-2-3…»sao còn chần chờ gì nữa, mà chưa « sáng tác sấm ký Trạng Trình để thần thánh hóa » Nguyễn Chí Thiện ???

Trên đây, là những lời thơ của chính tác giả Khuyết Danh. Vì thế, chúng tôi nghĩ rằng : Tác giả của Thi tập Vô Đề hoặc là đã bị cộng sản Hà Nội giết chết, hoặc đã chết vì quá nhiều bệnh tật hiểm nghèo ở trong tù, chứ không thể sống được cho đến ngày hôm nay.Vì vậy,Tuyệt đối Nguyễn Chí Thiện không bao giờ là Tác giả của Thi tập Vô Đề.

Để tạm kết bài số 3 này. Chúng tôi chỉ có một ước mong là tất cả chúng ta, những người biết tôn trọng sự thật. Vì muốn làm sáng tỏ mọi sự, để trả Thi tập Vô Đề trở lại cho chính tác giả của nó. Dù biết rằng sẽ gặp nhiều khó khăn. Song không sớm thì chầy không ai có thể cướp đi những công lao bằng tim óc của người khác, dù người ấy đã chết..

Vì thế, chúng tôi chỉ dám xin các vị đã và đang cùng chung chí hướng ; xin hãy bỏ qua hết tất cả những gì có thể vì đã hiểu lầm nhau, bởi kế ly gián của đối phương, mà đã có những điều khiến làm buồn lòng nhau, nếu có. Để tất cả cùng kết hợp lại với nhau. Để có những việc làm cụ thể, thiết thực hơn với công nghĩa Diệt Cộng-Trừ Gian và đòi công đạo cho Tác giả của Thi tập Vô Đề.

Cuối cùng, chúng tôi xin lập lại là chúng tôi chỉ dám ước mong mà thôi. Vì vậy, nếu quý vị không đồng ý, thì cũng xin quý vị vui lòng bỏ qua. Bởi kẻ viết bài này chỉ có tâm thành là muốn tận Diệt Cộng-Trừ Gian và đòi lẽ công đạo cho Tác giả của Thi tập Vô Đề, chứ không bao giờ dám lộng ngôn.

Xin quý vị niệm tình mà suy xét.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Bấm vào đây đọc bài 4


No comments:

Post a Comment