Tuesday, October 7, 2008

Góp ý với Ông Nam Nhân

Về Thi Sĩ Phan nhật Nam

Xuân Vũ Trần Đình Ngọc

Bài viết dưới đây, “Nhà Văn Phan Nhật Nam viết bậy rồi” là của tác giả Nam Nhân.

Tôi chỉ xin đóng góp thêm một chút ý kiến về bài thơ của ông Phan nhật Nam để bạn đọc có thêm dữ liệu về những gì người ta thường kênh kiệu gọi là nền Văn học Nghệ Thuật miền Nam từ 1954-1975.

Lẽ dĩ nhiên, tôi không vơ đũa cả nắm và không đồng hóa tất cả họ “cá mè một lứa” nhưng cái tâm thức kiêu căng ngạo mạn và ngu dốt của một số vẫn tự xưng là Nhà văn, Nhà thơ, học giả, học thiệt, đến nay vẫn còn di căn, không thể cứ để thành dòi bọ hôi thối làm ô nhiễm cả không gian được. Buộc lòng phải nói!

Khi bài thơ của ông Phan nhật Nam (PNN) mới ra, tôi đã đọc sơ qua và nhận ra nhiều khuyết điểm nhưng vì đang bận với loạt bài: ”Ông Hoàng du nguyệt điện” www.vnfa.com nên thôi cho qua luôn, nhưng nay ông Nam Nhân nêu ra, tôi muốn bổ khuyết những gì tôi suy nghĩ về Văn học miền Nam để bạn đọc có thêm ý kiến. Nếu những ý kiến của tôi là sai, tôi sẵn lòng nghe lời chỉ giáo của các bậc cao minh. Xin cứ dùng Diễn Đàn Hoa Tự Do để trao đổi. Tôi vô cùng thâm tạ.

Đại cương nhiều nhà thơ miền Nam:

1. Viết những câu Thơ, câu Văn vô nghĩa, chỉ cốt cho kêu.

Quý bạn giở những bài thơ của ông Du tử Lê, Thanh tâm Tuyền, Cung trầm Tưởng, Tô thùy Yên cả Đinh Hùng, Vũ hoàng Chương, và nhiều ông khác, trước 1975, (thơ vô nghĩa có cả Bùi Giáng mặc dù BG là một nhà thơ có tài) vẫn thường vỗ ngực và nhờ bạn bè thổi ống đu đủ và mặc áo thụng vái nhau, đọc sẽ thấy ngay.

Du tử Lê thì nhiều nhưng chẳng ai nhớ một bài thơ của ông ta làm gì. Chỉ ca tụng đàn bà, ái tình, dang dở, từa tựa như ông Nguyên Sa tuy ông Nguyên Sa còn có vần có điệu, có chất thơ hơn một tí (Nhưng em đi mà không bảo gì nhau, ngay giữa lúc Trung tá Nguyễn đình Bảo, Nhảy Dù, trúng đạn thù ở Khe Sanh, ngã xuống!). Du tử Lê chỉ thơ tự do, lẩm cà lẩm cẩm: ”Và em/và mẹ/ và anh v.v.......” ba lăng nhăng chẳng ra cái kiểu gì, hay là cái kiểu dốt nói chữ, ngu làm tàng.

Quí bạn vào www.vienxumagazine.com và Trang Thơ, đọc bài “Nhịp ba” của ông Thanh tâm Tuyền tặng cho ông Doãn quốc Sỹ, thời trước 30-4-1975, đọc thử bài thơ xem ông ta nói cái gì?

Một bài thơ vô nghĩa, không ai hiểu tác giả muốn nói cái gì nhưng ông Doãn quốc Sỹ thì khen lấy khen để như thần thi, thánh tứ. Câu đầu: ”Ngực anh thủng lỗ đạn tròn” vừa đọc, cứ nghĩ sẽ là lục bát, nhưng câu hai lại là tự do làm người đọc chưng hửng. Nếu ông Doãn quốc Sỹ ngực bị thủng lỗ đạn tròn thật thì ông ấy chết rồi đâu còn ngồi đó mà đọc bài thơ này để mà khen gẫy lưỡi. Mà ông DQS có ra trận ra mạc gì đâu mà bảo rằng ngực ông ấy thủng lỗ đạn tròn hay lỗ đạn vuông? Các ông trong Nhóm Văn, Sáng Tạo vẫn cùng ông Mai Thảo “tối xâm banh, sáng sữa bò”, còn ông Mai Thảo thì ngồi viết (ra vẻ) hiện sinh, nâng bi vài tác giả ngoại quốc như Albert Camus, Francoise Sagan, Jean Paul Sartre v.v... để loè thiên hạ. Trong tùy bút của ông ta sặc mùi whisky, son phấn ca ve, nhẩy đầm, ngoại tình, chán đời trong khi những người chiến sĩ vô cùng gan dạ như tôi đã viết trong “Sau bức màn nhung Hạ Nghị Viện/VNCH” hy sinh đến giọt máu cuối cùng để lấy lại cổ thành Đinh công Tráng, treo được lá cờ vàng ba sọc đỏ lên ngọn tháp thì vài, ba chục chiến sĩ đã kiêu hùng ngã xuống.

Hưởng thụ, chè chén say sưa, sa đọa trụy lạc trong khi hàng trăm ngàn người phải đối đầu với giặc CS xâm lăng hàng ngày, quan tài hàng chục, hàng trăm đưa về Nghĩa trang Quân đội Biên Hòa và Hạnh Thông Tây liên tục như thế là một bất công xã hội!

Những câu thơ cố ý làm dáng trong bài này của ông Phan nhật Nam cũng tương tự như những câu thơ của các ông Du tử Lê, Thanh tâm Tuyền ... nghĩa là nó chỉ kêu to như cái thùng tô-nô nhưng ý nghĩa zéro, có khi lại phản nghĩa nữa. Thử lấy một câu:

Cuộc hành quân xẻ dọc Trường Sơn cuối cùng ra thất bại.

Tôi thiển nghĩ, một thằng ngu mới viết câu này.

“Cuộc hành quân xẻ dọc Trường Sơn” là của Cáo Hồ Đại Việt gian khi y lùa quân dân miền Bắc vào cưỡng chiếm miền Nam cho chủ tướng của y là Nga Tàu. Nó đã vô nghĩa ngay từ khi Cáo Hồ Đại Việt gian cướp công của toàn dân, cướp quyền cai trị từ ngày 19-08-1945. Viết như thế có nghĩa mới đầu thì nó thắng lợi (vì có chính nghĩa) nhưng cuối cùng nó thành ra thất bại. Người miền Nam không có “xẻ dọc Trường Sơn” những từ ấy của cáo Hồ, nên trả lại cho y. Xuẩn thi đến thế là cùng! Tôi nghĩ ông Phan nhật Nam chưa có già lắm, chưa lẩm cẩm mà ở nhiều chỗ, ông vẫn cứ tự cho ông là Nhà văn cơ, gọi khác ông không bằng lòng. Tiếc rằng những cái rơm rác, bẩn mắt ấy (những lời ông viết), tôi lưu giữ (để chứng minh) làm gì cho rác nhà rác cửa. Ông ta cũng như những bạn bè của ông ta trước 30-4 mà thôi!

Tự vệ thành nổ lựu đạn tan thân
gục đầu lên giao thông hào chống xe tăng Pháp.

Ông Phan nhật Nam (PNN) có biết rằng những tự vệ thành này, bắt đầu từ ngày 26-12-1946 và tiếp tục cho đến 20-7-1954, (khi ông PNN không biết đã ra đời chưa) chứ đã có bố tôi, anh tôi là những Tự vệ thành chống Pháp để đuổi Pháp ra khỏi VN giành lại Độc lập cho nước nhà, còn tôi lúc đó là một liên lạc viên cho các tiểu đội, trung đội Tự Vệ thành ở thành phố Hải phòng, bố tôi đi cướp súng của Pháp ở Sáu Kho bị thương, 3 người đồng chí của ông (VNQDĐ) tử thương, 2 người khác bị thương nặng nhưng chỉ cướp được 1 khẩu Thompson và dăm khẩu Garant của Pháp.

Tự vệ thành đó, ở khắp nơi, Hà Nội, Hải Phòng, chiến đấu cho Tổ quốc chứ không cho Việt Minh CS. Tự vệ thành nổ lựu đạn tan thân là nghĩa làm sao, ông Phan nhật Nam? Tự vệ thành tự tử hay Pháp ném lựu đạn bị tan thân. Câu thơ tối nghĩa, mà làm dáng làm chi cho tối nghĩa?

Loại thơ vô nghĩa chỉ cốt kêu to bằng những danh từ vá víu ấy cứ luân lưu khắp miền Nam trước 1975, những ông nhà báo như Phan nhật Nam, Mai Thảo, Dương nghiễm Mậu, Nguyễn ngu Í, Nguyễn sĩ Tế v.v... cứ thế mà ca tụng bạn bè, bốc lên tới mây xanh. Còn văn thì ngoài ông Mai Thảo (Mười đêm ngà ngọc) phải kể thêm vài tác giả khác như Lê Xuyên với Cậu chó, chú tư Cầu, Lệ Hằng với Ngựa hồng, Nguyễn thị Hoàng với Vòng tay học trò, Nguyễn thụy Long với Loan mắt nhung, Thụy Vũ với Mèo đêm .... Tôi chỉ kể sơ, không có thì giờ nói hết, nhưng tóm tắt là một cái thùng rác hôi thối làm cản trở những bước chân của các chiến sĩ Quốc gia đang ngày đêm tử thủ, một còn một mất với Việt gian Cộng sản có khối CS quốc tế yểm trợ (và bây giờ chúng trả nợ bằng cách cắt đất, dâng biển của cha ông đấy!).

2. Suy luận nông cạn.

Khi tên đặc công đại Việt gian CS nằm vùng Thích trí Quang cho đàn em dìu Hoà thượng Thích Quảng Đức ra ngã tư Phan đình Phùng - Lê văn Duyệt, đổ xăng lên người, châm lửa để ngụy trá một cuộc tự thiêu để giặc Hồ lấy cớ đó mà hạ bệ Tổng thống Ngô đình Diệm (nguyên nhân mất miền Nam) thì đại thi hào Vũ hoàng Chương vừa rời bàn đèn thuốc phiện, mắt nhắm mắt mở, chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện, vội làm bài thơ “Lửa từ bi” để lên án nhà Ngô, a tòng với giặc tự chặt chân chặt tay mình trong khi ông Vũ hoàng Chương (VHC) hưởng biết bao ơn mưa móc của miền Nam, không hề một ngày phải vào quân trường, suốt ngày chỉ Mây với Say, huýt ky với thuốc phiện. Tự chặt mình bởi vì chẳng bao lâu sau, Việt gian CS vào Sàigòn, ông VHC phải vào tù cải tạo, VGCS còn mỉa mai bảo:

“Thứ thơ đồi trụy của anh chỉ làm sa đọa quần chúng”

Ông đói thuốc (phiện) quá và ông đã chết ở trong tù, cái hậu quả mà ông tự chặt chân chặt tay khi xưa, khi a tòng với CS Thích trí Quang hạ bệ nhà Ngô. (Mời đọc thêm:” Bốn mươi ba năm miền Nam lạc hướng” cùng tác giả, www.vnfa.com )

Đây là vài câu thơ vô nghĩa, vớ vẩn của nhà đại thi hào, trong bài ”Chúng ta mất hết chỉ còn nhau”:

Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh
Bể vô tận xá gì phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy linh đinh!
Vũ hoàng Chương

Những nhà thơ, nhà văn làm cái gì để quê hương phải ruồng bỏ, giống nòi khinh? Tại sao làm văn học nghệ thuật kiêu căng ngạo mạn mục hạ vô nhân như thế mà lại là lũ lạc loài, đầu đường xó chợ? Mình tự khinh mình vậy thì quê hương coi mình thua con chó ghẻ là đúng! Suy nghĩ nông nổi, lập dị, kiêu căng, nhiều anh học hành không có, ngu dốt, dăm ba chữ nhảy ra làm báo, viết văn nhưng ngạo mạn (cái kiểu Du tử Lê, đưa thơ tình về VN xin CS cho in, báo chí CS chửi) chính là cái “cốt” của những anh tự xưng làm văn học nghệ thuật thời đó và cả thời nay ở hải ngoại này! (Ngày nay sang đến hải ngoại vẫn chưa mở mắt, cộng với những anh mù mở, tự cho mình là quan Ngự sử ngồi phê bình, viết khen tưới, mèo khen mèo, để dựa hơi).

Nhiều trăm ngàn chiến sĩ VNCH từ xã ấp, Nhân Dân Tự Vệ đến Nghĩa quân, Địa phương quân, Hải, Lục, Không quân ngày đêm chống giặc CS, đem cái chết trả nợ non sông, mua sự yên vui no ấm cho đồng bào, trong đó có các ông nhà văn, nhà thơ, nhà báo này nhưng chưa bao giờ các ông này viết một bài báo, bài văn trong các tạp chí, nhật báo, tuần báo của các ông thông cảm và khích lệ các chiến sĩ ta nhưng chính các ông lại thừa dịp chỉ trích QLVNCH, hùa theo bọn CS nằm vùng là các tờ Đại Dân tộc (Võ long Triều), Tia sáng (Ngô công Đức, đã qua đời) và Điện tín (Lý quý Chung, đã qua đời, viết Hồi Ký để lại vô cùng ân hận đã đi theo CS) nhưng ông tướng Trần văn Trung thì vẫn nằm ngủ không biết gì!

Vài hàng sơ lược đó là nền Văn học NT miền Nam, Dân chủ, Tự do thề không đội trời chung với miền Bắc Việt gian bán linh hồn cho Nga Tàu.

Còn miền Bắc dưới sự cai trị “đỉnh cao trí tệ” của giặc Hồ, Duẩn, Đồng, Chinh, Giáp, thiến heo Đỗ Mười, cai phu chột Lê đức Anh thì sao?

Xin trích một đoạn trong bài “Sau bức màn nhung số 4”:

Trong khi miền Nam văn nghệ sĩ phản chiến, sa đọa như vậy thì ở miền Bắc:

Giết giết nữa bàn tay không phút nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong
Cho đảng bền lâu cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!

Thương biết mấy khi con học nói
Tiếng đầu lòng con gọi Xít-ta-Lin
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình, thương một, thương ông thương mười!
Xít ta lin đời đời cây đại thụ!
(Tố Hữu)

Lấy tâm thức của một người VN biết suy nghĩ, chúng ta thấy gì khi nhìn vào hai hình ảnh VHNT tồi tệ của hai miền Nam-Bắc tôi vừa thô thiển mô tả bên trên? Một bên là hình ảnh những thằng nô lệ rạc rài đói khổ, khom lưng cúi đầu, liếm trôn hai ông chủ Nga-Tàu, dâng hết biển đất ông cha để lại, chỉ cốt được làm chức Thái Thú tức Việt gian đè đầu cỡi cổ đồng bào, vinh thân phì gia, cha truyền con nối.

Bên kia là hình ảnh những thằng nghiện oặt ra, trốn lính, ăn chơi trác táng, sa đọa trụy lạc, hết nằm ở bàn đèn thuốc phiện thì vào vũ trường uống huýt ki, quay cuồng với bọn gái nhảy rồi làm thơ, viết văn ca tụng nhục thể. Suốt đời là Thơ tình ái, anh anh em em, dang dở, nhung nhớ (Sao xa nhau mà không bảo gì nhau, Nguyên Sa; Em ơi lửa tắt bình khô rượu, Đời vắng em rồi vui với ai, VHC)thất tình, rượu mạnh, thuốc lá, trụy lạc, sa đọa, không lý tưởng, trốn lính ...c hứ không hề sáng tác được một bài thơ nào nói lên cái đẹp của quê hương, của tình người, lòng yêu nước, ra đi bảo vệ quê hương v.v...

Cả hai nhóm trông cùng tởm cả, chẳng thằng nào còn là người mà đã thành khỉ vượn, đười ươi!!.

Vì vậy cả nước phải nô lệ và lạc hậu thế kỉ này qua thế kỉ khác cũng đúng thôi! Và hiện nay, không một dân tộc nào trên hành tinh này khổ cực, nghèo túng, lầm than, điêu đứng đến mất cả nước vào tay ngoại bang như người dân Việt Nam! Xin chớ tự hào 4 với 5 ngàn năm văn hiến nữa! Nó mỉa mai lắm!

Và cũng chớ bao giờ viết rằng “người Việt đáng yêu” nữa, nó sai toét loét và hợm hĩnh vô cùng. Người Việt như bọn giặc Hồ, xuống đến con nó là Nông Bất Hạnh, tôi nói thiệt, chưa một giống dân nào trên hành tinh này chịu khổ sở như dân Việt Nam, chưa một dòng họ vua chúa nào tham quyền cố vị và độc tài sắt máu như bọn giặc Hồ! Chính cá nhân người viết, nhờ phúc ấm tổ tiên, đã tránh được bom đạn do Hồ mang từ miền Bắc vào, suýt chết mấy lần. Chính bạn đọc rất nhiều người cũng như thế! Còn bè bạn cùng Khóa 13 Thủ đức với tôi thì chết nhiều rồi!

Tôi đã rất bực mình với cái bộ máy Chiến tranh Chính trị của tướng Trần văn Trung. Người thanh niên nào còn muốn ra trận, muốn xung phong đầu quân khi nghe:

“Trả lại em yêu .... Anh sẽ ra đi về miền cát nắng. Anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về...Uống môi em ngọt.”(Phạm Duy).

“Tôi có người yêu chết trận Pleime, nằm chết như mơ ...” (Trịnh công Sơn).(Hết trích) mà một đám ca sĩ vô ý thức hát ra rả cả ngày cả đêm trên hai đài Quân đội và Sàigòn.

Trở lại với bài thơ của thi sĩ Phan nhật Nam:

Có còn không Bộ Đội vây trận Điện Biên? (2)
Quân lực Cộng hòa đã thật gẫy tan nòng pháo

Ông PNN viết câu này đúng là một thứ khôn nhà dại chợ! Bộ đội vây trận Điện Biên, mặc mẹ nó việc gì ngày nay ông phải khơi ra làm chi? Chúng là những tên lính đánh thuê ngoại trừ những người bị Hồ tặc lừa, ông hiểu chưa? Giờ này chúng vẫn là lính đánh thuê cho Nga-Tàu đấy! Ông có biết tên nào tổng chỉ huy trận này không? Nó là tướng Cheng Ghai của Trung cộng, Võ nguyên Giáp chỉ đi theo hầu bưng bô. Tên tướng CS này, đâu có chết người Tàu mà nó cần. Nó đánh biển người, hi sinh hàng trăm nghìn vừa quân, vừa dân công Bắc Việt để lấy tiếng với quốc tế mà chia hai nước Việt Nam. Ông PNN đọc lại sử xem biết bao nhiêu dân công nam nữ VN đã bỏ thây vì đưa những khẩu đại bác Trung cộng nhiều chục tấn lên những ngọn núi cao xung quanh Điện biên Phủ để tướng Tàu sử dụng.

Một thanh niên Việt đã hy sinh lấy thân mình làm cái cản không cho khẩu đại pháo tuột dốc (nếu có thật chứ không phải do VGCS ngụy tạo như chuyện Lê văn Tám), anh ta làm vì Tổ quốc VN chứ anh ta đâu đã biết CS là gì, mà ngày nay bọn Hồ tặc bán biển dâng đất cho kẻ thù dễ dàng như thế! VGCS đã là những thằng phét lác, một tấc đến trời, luôn mồm ca tụng “chiến thắng thần thánh Điện Biên” nay ông PNN lại viết như thế thì chúng viết báo trong nước bảo: “Coi đấy, thằng nhà văn PNN của Ngụy cũng còn ca tụng chiến thắng thần thánh của XHCN chúng ta”.

Ngay sau câu bốc thơm CS, ông viết quá tệ hại cho QLVNCH:

“Quân lực Cộng hòa đã thực gẫy tan nòng pháo!”

Quân lực Cộng hòa gẫy tan nòng pháo bao giờ, ông Phan nhật Nam? Có ông gẫy tan khẩu súng cá nhân tự mình ông chứ QLVNCH chưa bao giờ và không bao giờ gẫy tan nòng pháo như ông nói. Ông cường điệu một cách bậy bạ nếu không vậy thì là ngu dốt. Chúng tôi vẫn tranh đấu cho một ngày cắm lá quốc kỳ vàng ba sọc đỏ trên nóc Văn miếu Hà Nội! Thế nào cũng có ngày đó, ông tin tôi đi, miễn là những đại thi hào như ông, Du tử Lê, Vũ hoàng Chương, Đinh Hùng, Thanh tâm Tuyền, Tô thùy Yên, Cung trầm Tưởng v.v... đừng có viết những câu thơ xuẩn động đó nữa. Người ta bảo “Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe” không ai giỏi mọi phương diện, nhưng đừng viết ngu kẻo kẻ thù lưu manh chúng lợi dụng, chúng chửi hết mọi người Quốc gia và đau lòng cho các cụ như Phan bội Châu, Phan thanh Giản, Huỳnh thúc Kháng, Nguyễn thái Học, Phan Khôi ... mà thằng giặc Hồ thì nằm ở Ba đình cười mỉm, khoái trá đấy ông Phan nhật Nam!

Nếu phân tích bài thơ này thì còn nhiều cái đáng nói nữa nhưng nói thêm chỉ làm rác tai bạn đọc. Thí dụ “Hốt phân thối ...” phân nào thơm vậy ông PNN, có lẽ ông đã kinh nghiệm một loại phân thơm như Tố Hữu, Xuân Diệu khen thằng giặc già Xít?? “Mặt trời mọc ở phương Đông vô hồi vĩnh cửu” là cái quái gì?” Phải vô nghĩa và chỉ muốn nổ thôi không? Thơ của nhiều người trong các ông là vô nghĩa như vậy, ngay từ ngày còn Sàigòn! Giở ra đọc lại là biết ngay, như cái kiểu “Tổ quốc ăn năn” cách dùng từ ngu dốt của Nguyễn gia Kiểng! Tổ quốc việc gì phải ăn năn? Chỉ có những bọn bồi bút viết bố láo và những bọn giặc buôn dân bán nước phải ăn năn thôi! Tổ quốc vẫn kiên cường ngẩng mặt nhìn năm châu bốn biển!

Kết luận: Một bài thơ vào loại phản nghĩa, ngu dốt, tự bôi đen mình (cái xấu mà QLVNCH không hề có) muốn dùng chữ cho kêu nhưng chẳng hiểu ý nghĩa của từ được dùng, ngay cái tiêu đề “Tổ quốc chúng tôi không là chế độ các anh”, loại thơ này là loại thơ “Lá diêu bông” của Hoàng Cầm, chỉ đáng vứt sọt rác trong khi anh nhạc sĩ mất nết họ Phạm kì cạch ngồi phổ nhạc! Quá tởm!

Cựu Sĩ Quan QLVNCH
BX Trần đình Ngọc

Nhà văn Phan Nhật Nam viết bậy rồi

Nam Nhân

Cách đây độ hơn một tuần lễ, trên các diễn đàn có một bài viết của ông Phan nhật Nam, được giới thiệu là “thơ” với tên bài là: “Tổ Quốc Chúng Tôi Không là “chế độ các anh””

Ngay từ cái tên của bài được giới thiệu là “thơ” này, đã làm tôi ngạc nhiên về khả năng dùng chữ của một “nhà văn”, lại còn là “nhà thơ” nữa !!! Không hiểu ông Phan nhật Nam hiểu các khái niệm “Tổ Quốc” và “Chế Độ” (tức chế độ chính trị) ra làm sao mà lại có cách dùng giống Nguyễn gia Kiểng thế. Định lập dị chăng?

Nêu việc trên để thấy rõ hơn về trình độ “chơi chữ” của ông nhà văn họ Phan. Cái cần nói là trong bài gọi là “thơ”nói trên, Phan nhật Nam đã nhập nhằng QUẢNG CÁO cho cái gọi là LẬP TRƯỜNG HÒA GIẢI HÒA HỢP khi hạ bút:

……. “Giữa vùng nước phương Nam nầy chiến hạm
Hải Quân 10 Nhật Tảo,
Hòa máu Ngụy văn Thà đổ xuống đậm sắc biển xanh.(1)
Có còn không Bộ Đội vây trận Điện Biên? (2)
Quân lực Cộng Hòa đã thật gẫy tan nòng pháo!
…………………………………………………………..

Sử Việt không viết nên từ “Cách Mạng Mùa Thu,Tuyên Ngôn Tháng Chín”,(3)
nNưng bởi giòng máu lệ kiên cường chung phần độc dược
Phan thanh Giản uống cạn nghĩa tận trung báo quốc
Vệ Quốc Quân chết trên đồi Hồng Cúm, Him lam (4)
Nguyên phẩm tính Lính Cộng Hòa gục ngã Cổ Thành Đinh Công Tráng.(5)
Để Hồn Nước ngời ngời hơi thở lộng mỗi khắc giây
Để Tự Do hiến trọn ý nghĩa cao thượng cho Người
Và Độc Lập khởi dậy tầng tầng kiêu hãnh
Việt Nam
Tên gọi đến ..
Rưng rưng nước mắt cảm xúc." (Hết trích )

Ông Phan nhật Nam muốn hòa chung máu của riêng ông với máu của lũ ngụy binh Việt gian cộng sản chết ở Điện Biên phủ, vì âm mưu bành trướng của đế quốc đỏ Nga-xô và Tàu cộng, là việc lựa chọn của ông. Thuở đó, tướng Phạm văn Phú cùng đồng đội, thuộc lực lượng vũ trang của Chính phủ Bảo Đại, cũng có nhiều người hy sinh để chống sự bành trướng đỏ đấy. Và, cái lực lượng đó chính là tiền thân của Quân lực VNCH, mà ông từng lấy làm vinh dự đeo lon đại úy. Chẳng lẽ thực sự ông ĐÃ bị cải tạo qua những năm tháng ở nhà tù của Việt gian cộng sản, đến nỗi lú lẫn Không biết rằng: Kể từ 1947, nhiều người trong Chính phù Liên Hiệp Kháng chiến Đã nhìn ra phần nào dã tâm bán nước của tập đoàn Hồ chí Minh, nên đã tụ hội lại Quanh Quốc trưởng Bảo Đại, để chống lại sự xâm lược đỏ Nga-xô, Tàu cộng bằng ngụy quân Việt gian cộng sản. Cái lực lượng chính trị và vũ trang ấy chính là tiền thân của hai nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa sau này cũng như của Quân lực VNCH vậy.

Ngay sau 1949, khi Tàu cộng làm chủ lục địa Tàu thì tên Đại Việt gian Hồ chí Minh đã bò sang Tàu triều kiến , xin chỉ thị của hai mẫu quốc Nga-Tàu. Và việc làm đầu tiên của Hồ khi về nước là bằng mọi cách, bằng mọi giá cướp quyền lãnh đạo và sử dụng lực lượng vũ trang. Và thế là sau cái gọi là “Rèn cán, chỉnh quân” và “đấu tố chính trị” cũng như tiếp tục mở cửa thu nhận ồ ạt người, chủ yếu trong lực lượng vũ trang, vào đảng Việt gian CS và đoàn thanh niên cứu quốc (một tổ chức cho lớp trẻ chuẩn bị bổ xung cho lực lượng của dảng Việt gian Hồ chí Minh). Sau đó, thằng Hồ chí Minh cho đổi danh xưng từ Quân đội Quốc gia của Chính phủ Liên Hiệp thành cái gọi là “quân đội nhân dân “hay tên khác là “bộ đội “cụ Hồ””. Và cái tôn chỉ lúc còn là Quân Đội Quốc Gia là “Trung với Nước, Hiếu với Dân “ bị đổi thành: “trung với đảng (tức đảng Việt gian cộng sản), hiếu với dân, nhiệm vụ nào cũng hòan thành, khó khăn nào cũng vượt qua , kẻ thù nào cũng đánh thắng “.

Trận Điện Biên phủ xảy ra như thế nào, ai chỉ huy, ai viện trợ cả vũ khí, cả binh lính, quân nhu thì đến nay đã rõ ràng do chính cả Tàu cộng, Nga-xô và người ở các nước khác viết ra rất rõ và rất nhiều cũng như rất chi tiết. Cho nên làm gì có “Vệ Quốc Quân chết trên đồi Hồng cúm, Him lam (4)” Đó là lũ ngụy quân Việt gian cộng sản. Phan nhật Nam đừng gỉa khùng mà nhai lại nhưng bài học trong trại cải tạo của VGCS nhé !!!

Tôi là một sỹ quan của Quân lực VNCH. Tôi không cho phép ông Phan nhật Nam đem máu của những quân nhân VNCH để hòa chung với máu của mọi loại Việt gian, đặc biệt là máu của lũ Việt gian công sản.

Từ khi Phan nhật Nam ra hải ngoại thì đã có nhiều tin đồn không hay lắm về Phan nhật Nam. Nhưng thời gian gần đây, Phan nhật Nam đã có những việc làm không giúp gì cho cuộc đấu tranh của người VN trong và ngoài nước nhằm loại bỏ sự thống trị của Tập đoàn VGCS. Thí dụ, qua hệ truyền hình SBTN, đã thổi ống đu đủ, tô son trát phấn cho những tên kiểu như Du tử Lê.

Mọi người không lươn lẹo như ông đâu, ông Phan nhật Nam. Ông đáng được liệt vào loại: Nhà văn Đà điểu.

Nam Nhân

Chú ý: Xin quý vị đọc toàn bộ bài “thơ” ở bên dưới:

Tổ Quốc Chúng Tôi
Không là “chế độ các anh”

Gởi Kim Phượng,
Bằng Hữu Úc Châu nơi Phương Nam

Hãy thống hận khi Đất cha ông cướp đoạt mất
Hãy gào uất buổi Biển, Trời tổ tiên giặc chiếm, cắt
Hãy biết xót đau,
Hãy biết hờn căm,
Thấm đê nhục..
Dân Tộc cúi đầu, nín thinh, khinh miệt ...

Nơi quan ải phía Bắc xa một lần Nguyễn Phi Khanh bật khóc,
nước mắt lắng sâu mạch đất.
Giữa vùng nước phương Nam nầy chiến hạm Hải Quân 10 Nhật Tảo,
hòa máu Ngụy Văn Thà đổ xuống đậm sắc biển xanh.(1)
Có còn không Bộ Đội vây trận Điện Biên? (2)
Quân lực Cộng Hòa đã thật gẫy tan nòng pháo!
Xé không gian nghe âm vọng bao lần người lính giữ nước xung phong
Tát cạn đáy bày ra vạn cốt xương
lớp lớp dân oan di tản
Trời Nam bàng hoàng khốc tang
Biển Đông lềnh loang bi phẫn..

Hoàng Sa, Trường Sa..
Hãy trải rộng Nhất Thống Toàn Đồ..
Hẳn thấy lớn dài mênh mông biên cương Đại Việt
Lẽ nào bộ chính trị, ban bí thư, chủ tịch đảng, đoàn không hề hay biết?
Sử Việt không viết nên từ “Cách Mạng Mùa Thu, Tuyên Ngôn Tháng Chín”,(3)
nhưng bởi giòng máu lệ kiên cường chung phần độc dược
Phan Thanh Giản uống cạn nghĩa tận trung báo quốc.
Vệ Quốc Quân chết trên đồi Hồng Cúm, Him Lam(4)
Nguyên phẩm tính Lính Cộng Hòa gục ngã Cổ Thành Đinh Công Tráng.(5)
Để Hồn Nước ngời ngời hơi thở lộng mỗi khắc giây
Để Tự Do hiến trọn ý nghĩa cao thượng cho Người
Và Độc Lập khởi dậy tầng tầng kiêu hãnh
Việt Nam,
Tên gọi đến..
Rưng rưng nước mắt cảm xúc.

Tất cả nay đã là vô ích!
Với một chữ ký!
Hợp thức hóa một lần dâng giặc cướp!
Hoàn tất trọn một lần xong bán nước!
Đồng thuận mưu sâu Quốc Vụ Viện Bắc Kinh
Mậu Tuất, Năm “Một-ngàn chín-trăm năm-mươi-tám”.(6)
Các Vua Hùng nơi đâu?
Cuộc hành quân xẻ dọc Trường Sơn cuối cùng hóa ra thất bại
Tự Vệ Thành nổ lựu đạn tan thân,
gục đầu lên giao thông hào chống xe tăng Pháp,
Chết giữ hùng khí Thăng Long.(7)
Đảng khinh miệt gạch phăng, bôi bẩn!
Trang lịch sử linh thiêng viết bởi máu vô vàn
Vạn, triệu trái tim lẫm liệt Việt Nam yêu nước.
Tất cả nay đã là vô ích!
Không bớt lằn roi đau rạch nát tấm lưng..
Đám sinh viên oằn người trên đất cũ cha ông
Thảm nhục hứng đòn thù công an Hà Nội,
nơi “Thủ Đô Phẩm Giá Con Người”!(8)
Rùa thiêng ngượng mặt lặng sâu..
Cương thổ ngập hàng lậu thuế
Made in China.

Made in China
Đỗ Mười giữ ghế tổng bí thư thêm nhiệm kỳ
Địa giới Nam Quan cắt phăng một phần cửa ải.
Ba mươi năm hơn sau ngày “giải phóng Miền Nam”
Đà Nẵng nhìn ra bóng Hồng Kỳ đỏ ngầy mặt nước.
Chính danh, quốc sĩ mất lý nghĩa linh thiêng,
“Tình Hữu Nghị”, món hàng tuỳ nghi miệng lưỡi,
Trung Quốc mặc tình cung cấp.
Mười năm hơn xẻ dọc Trường Sơn đánh Mỹ kiên cường
Cuối đoạt thắng..
Quê hương dầm sâu vũng bùn hôi tanh ô nhiễm
Phanh thây Dân bằng nanh vuốt sói lang
Xây dựng Nước với giấy, tiền giả mạo
Ấn chứng từ Bắc Kinh.

Nỗi đau kinh dị làm khô sôi tròng mắt,
Ôi giá như các anh còn chút lương tri,
Đôi phần trí nhớ..
Ở đâu nên “độc lập/hạnh phúc/tự do”?(9)
Họa chăng chỉ trên báo đảng
Cơ quan trung ương, món hàng cũ xưa, hư mòn, phế thải
Xứng đáng vất thiêu bãi lửa
Giải hạn oan hồn vất vưỡng cõi nghiệt Việt Nam
Để Mát-xcơ-va nên thành “thánh đô” thiện mỹ huy hoàng
Để Bắc Kinh kết tụ “chiếc nôi hòa bình” tuyệt vời thế kỷ
Âm u cặn máu cờ đỏ vàng sao
Vấy bẩn màu Bồ Đề hai ngàn năm trăm hơn Đại Phật!
Tưởng như một chuyện đời xưa..
Người chết hiện nguyên hình/râu/tóc/răng/mắt..
Theo dõi em thơ bới rác, lội cống, ngập sình
Hốt phân thối theo kế hoạch ngũ niên, quy trình tuổi nhỏ
Hoàn thiện mô hình “hạnh phúc”,
tiến lên thời kỳ quá độ.
“Khăn quàng đỏ” không đủ lau khô giòng lệ ứa!
“tự do” nào?!..
tự do, báo được phép đưa tin từ một nguồn kiểm duyệt
tự do, giết cướp giữa ban ngày không thể tìm ra dấu vết
tự do, phí tiêu bạc tỷ, triệu của dân
tự do, hủy phá đền, chùa, ruộng, rừng.. không cần nhận lệnh
tự do, phán quyết con người không quyền được sống..
Từ chứng tích, tội danh lý lịch quá khứ ngụy quân,
xếp nên hạng tiện dân,
phận ngặt lưu đày trên quê cha, đất tổ!

Ba mươi-ba năm sau lần “Đại Thắng Mùa Xuân”(10)
Đất nước đi lên bằng hai chân giấy, gỗ
Với khẩu hiệu ngây ngô,
Nghị quyết hàm hồ,
Kết tinh trọn vinh hoa, “Tư Bản Đỏ”.
Giai cấp (cách mạng) mới
Tổng hợp phương trình quỷ ma: “Thực dân/Vô sản”,
Nhìn xuống “bọn Sàigòn mất tên” ứ tràn khinh miệt!
Với trí hiểm tiếm danh, “Người Ái Quốc”
Với hãnh tiến tự tuyên công, “Cha Già Dân Tộc” (11)
Thây xác nằm nơi Ba Đình luôn mở mắt,
Sống tráo trở đổi tên,
Chết không hề che mặt.
Hiển hiện toàn phần chước quỷ/tính ma.
Quái thai hậu nhiên phẩm chất, khối lượng rặt ròng..
Quốc hội biểu quyết “chín-chín-phầm trăm” hơn nhất trí,
Ngàn đại biểu dùng chung một miếng khẩu trang!

Mỗi buổi sớm mai..
Mặt trời mọc nơi phương Đông vô hồi vĩnh cửu
Cũng muôn đời ô nhục
Loang thấm dần từ vết máu Hoàng, Trường Sa..
Để nhớ,

19 tháng 1, 1974-2008
Phan Nhật Nam




No comments:

Post a Comment