Thơ Gởi Bà Khúc Minh Thơ của Đỗ văn Phúc
Austin ngày 6 tháng 10, 2008
Kính gửi chị Khúc Minh Thơ
Thưa chị,
Thời gian vừa qua, nhiều chuyện không vui đã xảy ra liên quan đến chị và vai trò của chị trong chương trình Tái Định Cư Cựu Tù Nhân Chính Trị.
Những tài liệu được đưa ra đã làm sáng tỏ thêm về chương trình gọi là “HO”. (Thực tế HO chỉ là tên gọi phía Việt Cộng cho các danh sách tù ra đi, đánh dấu bằng H01, H02 cho đến H11, H22 vân vân. Phía Mỹ đó một phần của chương trình ODP (Orderly Departure Program) dành cho việc Tái Định Cư Cựu Tù Nhân Chính Trị (Resettlement of Former Political Prisoners.) Hoa Kỳ đã tuân thủ các Quy Ước liên quan đến tị nạn của Liên Hiệp Quốc (1951) và thủ tục (1967), sau đó Quốc Hội Mỹ ban hành Đạo Luật Tị Nạn (1980). (The United States is obliged to recognize valid claims for asylum under the 1951 Convention Relating to the Status of Refugees and its 1967 Protocol. … This commitment was codified and expanded with the passing of the Refugee Act of 1980 by the United States Congress). http://en.wikipedia.org/wiki/Asylum_in_the_United_States
Chúng tôi được biết sau khi Miền Nam mất vào tay giặc, ngay chính những nhân vật quốc tế trước đó từng ủng hộ Cộng Sản cũng đã lên tiếng về thảm cảnh tại Việt Nam, hậu quả là Phủ Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc đã có những họp báo về vấn đề Đông Dương trong đó có đề cập trường hợp Tù nhân Chính trị Việt Nam. Trong những bản tin và thư từ qua lại giữa quý ông Roger Winters (Giám Đốc Cơ Quan Tị Nạn Hoa Kỳ) và Phụ tá Bộ Ngoại Giao Funsett cũng như Quốc Hội Hoa Kỳ có tiết lộ việc thương lượng giữa Mỹ và Việt Cộng đã xảy ra từ đầu thập niên 1980. Tôi còn lưu giữ khoảng 50 trang các tài liệu này.
Những tranh cãi quanh các tin tức mới tiết lộ này làm sút giảm phần nào uy tín của chị; nhưng tệ hơn, đã gây ra những bất đồng nghiêm trọng giữa anh em chúng tôi và trong công chúng - bên binh, bên chống – làm giảm tiềm năng chiến đấu chống Cộng, và chỉ làm lợi cho kẻ thù. Để tránh hiểu lầm, tôi chờ cho đến sau ngày Đại Hội Tù Nhân Chính Trị VN do chị tổ chức, để đặt vấn đề trực tiếp với chị. Mong chị có thì giờ suy nghĩ và cho biết tôn ý.
Tôi cũng công bố thư này lên báo chí và diễn đàn, để mọi việc sẽ được hiểu biết minh bạch và khắp cùng, tránh mọi hiểu lầm, xuyên tạc tai hại về sau.
Xin chị trả lời sớm để giải toả những thắc mắc:
1. - Chị có phải là người đã khởi xướng, hay vận động với chính phủ Hoa Kỳ để mở ra chương trình Định Cư Tù Chính Trị (thường được gọi là HO)? Nghĩa là, nếu không có sự vận động của chị, thì những người tù trong các trại cải tạo đã phải ở lại Việt Nam để chịu đựng những khổ nhục trong quảng đời còn lại của họ? Nghĩa là nếu không có chị, thì chúng tôi đã không bao giờ được đặt chân đến xứ sở tự do này?
2. - Nếu chị trả lời câu trên là không, thì hẳn là chị và Hội GĐTNCT đã đóng góp bằng cách thêm tiếng nói để chương trình Định cư Cựu Tù Nhân CT được nhanh chóng hơn? Hoặc thiết lập hồ sơ giúp được thêm nhiều người thiếu điều kiện này nọ?
3. - Khi trả lời ông Huy Phương trên đài SBTN, ông Nguyễn Ngọc Bích có nói rằng chị đã lập được hồ sơ hàng chục ngàn tù cải tạo để thuyết phục người Mỹ.
Trích: “…bà Khúc Minh Thơ và Gia Ðình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam cũng có hồ sơ rất đầy đủ, mà chúng ta có thể kiểm chứng ở Trung Tâm Việt Nam tại Ðại Học Texas ở Lubbock, tại đó Hội Tù Nhân Chính Trị Việt Nam đã chuyển lại cho Trung Tâm Việt Nam tất cả là 12,000 hồ sơ của cựu tù nhân và tổng cộng là 200.000 trang giấy. Các hồ sơ trong cuộc vận động tại Quốc Hội đều có tên, có ngày, có tuổi, có ai nói gì trong đó và kết quả ra sao thì có ghi trên đó hết cả……
…..Vợ con những người tù đó phải làm tối đa đầy đủ mới thuyết phục được người Mỹ. Người Mỹ họ làm việc rất là cụ thể, Bộ Ngoại Giao không chấp nhận khơi khơi là chúng ta có bao nhiêu người tù mà phải có rõ ràng người tù nhân tên gì, bao nhiêu tuổi, cấp bậc gì, tại sao đi tù, ở đâu, qua trại nào.” Ngưng trích
Thưa chị,
Qua thăm hỏi, chúng tôi biết rằng đa số anh em chúng tôi, sau khi ra tù, đều gửi hồ sơ chính thức (hoặc lén lút) qua Toà Đại Sứ Hoa Kỳ tại Bangkok chứ không qua trung gian hội GĐTNCT của chị. Như thế, tôi không rõ những người như chúng tôi có nằm trong danh sách của chị hay không? Theo suy đoán của tôi, có lẽ hội GĐTNCT có những hồ sơ của quý chồng con của hội viên, cộng thêm số hồ sơ do những người từ Việt Nam gửi riêng đến chị vì họ không biết cách thức và nơi gửi hồ sơ cho chính phủ Hoa Kỳ. Có đúng không, thưa chị?
Thưa chị ,
Ông NNB trả lời như sau trong buổi phỏng vấn của ô Huy Phương: Sau khi Hội GĐTNCT và Nghị Hội can thiệp thì
Trích: “Họ (Thượng Nghị Sĩ Bob Dole và Edward Kennedy) giữ lời hứa, ngay ngày hôm sau 1/5/1987 họ bảo phụ tá của họ ngồi lại với nhau viết ra cái dự luật sau này gọi là dự luật H.O”. Ngưng trích
Theo ô NNB, ngày 1/5/1987 bắt đầu viết dự thảo luật HO. Trong khi đó, cá nhân tôi nhận Letter of Introduction (LOI) do Toà Đại sứ Hoa Kỳ tại Bangkok ký ngày 16/6/ 1987 và ra đi trong danh sách H-01 (1990).
Vậy xin hỏi chị, chỉ trong 46 ngày từ 1/5/1987 khởi sự viết dự thảo mà ngày 16/6/1987, LOI của tôi được ký, chị thấy có hợp lý không? Hay ông Bích đã lầm lẫn về ngày tháng?
Những sự kiện trên có thể cho thấy rằng chương trình Định Cư Tù Chính Trị đã nằm trong chính sách, dự tính của Hoa Kỳ và Hội GĐTNCT của chị góp thêm nỗ lực.
4. - Khi gặp tại Hội quán Hội Cao Niên Austin năm ngoái, bà Nancy Bùi (Triều Giang) đã nói với tôi nguyên văn: “Chị Thơ đã vì các anh mà tiêu tan tài sản. Chị phải cầm cố nhà cửa để lo cho các anh.”
Thưa chị, chúng tôi vô cùng xúc động khi nghe như thế. Ôi, tấm lòng của chị cao cả và vĩ đại mà trong đời, ngoài cha mẹ mình, chắc chắn khó có một ai dám hy sinh đến mức đó. Một phụ nữ đã ở tuổi về hưu, không còn lợi tức mà vì chúng tôi còn chịu thêm nhiều mất mát. Vì thế, tôi đã đọc được trên các tấm plaque, các lá thư do các hội đoàn, cá nhân trao tặng chị những lời ca ngợi, vinh danh như đối với người cứu thế. Chính bản thân tôi, cũng ít ra hai lần viết những câu ca ngợi, và đã hai lần tìm đến chị, dù phải đi hàng ngàn dặm, để trao tặng kỷ vật biết ơn. Gần đây, nghe tin chị mua căn nhà ở Vũng Tàu để chuẩn bị an dưỡng tuổi già, chúng tôi xin chúc mừng chị.
Có bạn hỏi tôi: “có ân hận khi đọc lại những lời xưng tụng bà Thơ không?” Thưa thiệt với chị, tôi không ân hận mảy may nào. Vì lúc đó tôi thu nhận thông tin từ mọi người và đinh ninh là xác thực 100%. Dù sao, tôi cũng đánh giá chị rất cao trong việc định cư anh em chúng tôi.
5. - Trong một lần gặp gỡ giữa chị và các anh em Cựu Quân Nhân lớn tuổi, chị đã nói: “Tôi đem các anh qua đây, mà các anh quậy quá, biểu tình tranh đấu tùm lum ….”. Tôi không rõ chị đã nói trong hoàn cảnh nào. Dù là nói đùa thì người bàng quan cũng xem lời nói đó cũng thể hiện thái độ kẻ cả, coi thấp những người cựu tù chính trị chúng tôi đang tranh đấu cho lý tưởng của mình. Xin chị lên tiếng về câu nói này.
6. - Thế nhưng, điểm then chốt trong lá tâm thư hôm nay là những thắc mắc của chúng tôi từ cả năm qua, từng được chị hứa giải quyết và trả lời. Nhưng không hề nhận được hồi âm từ chị.
Chúng tôi đã nhiều lần trình bày với chị sự quan ngại của chúng tôi khi thấy Hội Bảo Tồn Lịch Sử Văn Hoá Người Mỹ Gốc Việt (HBTLSVHNMGV) là hội mà chị đã thành lập và đang nắm giữ ba vai trò quan trọng (Sáng lập viên, Chủ tịch Ban Giám Đốc, thành viên Hội Đồng Tư Vấn), đang nằm trong tay những nhân vật có quan điểm và lập trường hoàn toàn ngược lại với anh em chúng tôi. Trong khi Chủ tịch thì quan hệ làm ăn buôn bán với Việt Nam hàng chục năm qua, Phó Chủ Tịch Trần Mộng Vinh thì đã bộc lộ quá rõ rệt thái độ chính trị và cách nhìn Chiến tranh Việt Nam theo quan điểm của Việt Cộng qua hai lá thư gửi chúng tôi. Chị đã đọc các thư đó và chính chị cũng thấy căm phẫn như đã viết cho tôi trong thư sau đây.
From: "Fvppa@aol.com"
Anh Phuc men,
No comments:
Post a Comment