Thursday, October 2, 2008

Lá thư của cán bô. “Ngục sĩ” CS Nguyễn Chí Thiện viết về cuộc xô xát ở Tòa Đại Sứ Anh.

Trần Trung Nghĩa

Lá thư của cán bộ “Ngục sĩ” CS Nguyễn Chí Thiện viết về cuộc xô xát ở Tòa Đại Sứ Anh.




thư của cán bộ “Ngục sĩ” CS Nguyễn Chí Thiện viết về cuộc xô xát ở Tòa Đại Sứ Anh.

Virginia ngày 7-11-1995 (chữ viết và mực ngòi viết khác)

Thân gửi đồng bào hải ngoại.

Tôi rời Việt Nam tới thủ đô của thế giới tự do đã được gần một tuần. Hôm nay xin viết mấy lời cảm tạ tất cả các bạn. Sở dĩ có sự chậm trễ đó là do sau một chuyến bay dài, tôi quá mệt, lại fải làm thủ tục giấy tờ (fải … Nguyễn Chí Thiện như bao cán bộ CS văn hóa khác làm theo chỉ thị Nhà nước xóa văn hóa xử dụng đúng từ CS "f" thay thế cho "ph"), mong các bạn thông cảm. Tôi hiểu rất rõ việc tôi ra tù năm 1991, và việc tôi sang Hoa Kỳ chủ yếu là nhờ sự tranh đấu vận động không ngừng nghỉ của các bạn, cũng như của các bạn ngoại quốc. Tình cảm nồng nhiệt của các bạn khiến tôi hết sức cảm kích. Tôi khao khát được rời khỏi Việt Nam, (tác giả tập thơ Vô Đề không bao giờ “khao khát” muốn rời khỏi Việt Nam như Nguyễn Chí Thiện - trong bài thơ. Khi Mỹ Chạy ông viết ...

Khi mỹ chạy, bỏ miền Nam cho Cộng sản
Sức mạnh toàn cầu nhục nhã kêu than
Giữa tù lao, bệnh hoạn, cơ hàn
Thơ vẫn bắn, và thừa dư sức đạn!

- nghĩa là “Mỹ” thua có quyền chạy ,,, nhưng chúng tôi vẫn chiến đấu và thừa sức để chiến đấu ,,, “thơ vẫn bắn và thừa dư sức đạn”)
...... cũng như các bạn, không phải vì sợ hãi tập đoàn Mafia Việt Cộng (Thi sĩ Vô Danh không sử dụng danh từ này mà dùng: loài dã thú, Quỷ Vương, con ác điểu, lũ mặt người dạ thú, bầy quỷ dữ ... không hề có chữ tập đoàn Mafia Việt Cộng) mà vì tình yêu tự do. Sóng gió trùng dương hung hãn, hải tặc không làm các bạn chùn bước. Biết bao người đã làm mồi cho cá biển, nhiều người chết cả gia đình. Đối với những người cầm bút có liêm sỉ (“sỉ” nguyên văn Nguyễn Chí Thiện), tự do ngôn luận là không khí, không thể thiếu. Tôi rời Việt Nam mục đích chủ yếu là chữa bệnh cho khỏe, (tương tự như câu trên, tác giả tập thơ Vô Đề không bao giờ muốn “rời Việt Nam mục đích chủ yếu là chữa bệnh cho khỏe” như ông Thiện viết ở trên “tác giả Vô Danh viết” ,,, Phải chiến đấu giữa muôn trùng nguy khốn, chứ ông đâu có nghĩ là mình phải rời việt nam, vì ông biết , ,, Cuộc chiến đấu này chưa phân thắng phụ " Cuộc chiến đấu này - Thơ Vô Đề) khỏe để đủ sức tiếp tục công việc chống tội ác mà tôi đã bắt đầu từ thủa thiếu thời như Voltaire có nói: "Kẻ nào tha thứ cho tội ác, kẻ đó là đồng phạm". Làm sao có thể hòa hợp với kẻ trời không dung, đất không tha, những kẻ đã bắn giết, tù đày hàng triệu đồng bào, những kẻ làm tay sai cho Nga, Tàu đẩy cả dân tộc xuống đầm lầy lạc hậu, phá hoại luân thường đạo lý, những kẻ coi:

Nhân quyền là chuyện hão
Nhân fẩm thời coi khinh
Nhân tâm không cần tính
Luôn mồm nói nhân đạo!

Cải cách ruộng đất năm 1955, sắc lệnth tập trung năm1961, hàng triệu đồng bào miền nam bị lưu đày sau năm 1975. Kinh tế Việt Nam nghèo nàn lạc hậu nhất hoàn cầu v..v.. Những thực tế khủng khiếp đó mà có thể phủ nhận!. Đúng là “Trúc rừng không ghi hết tội, nước biển không rửa sạch mùi tanh!”

Hồi còn ở trong nước, tôi cùng nhiều bạn rất phiền muộn khi nghe qua đài những nhân vật hô hào hòa hợp, hòa giải với cộng sản để tái thiết tổ quốc! Chúng tôi nghĩ có thể những người đó thật lòng, có thiện chí, nhưng ở xa, không hiểu rõ bản chất cộng sản nếu họ về nán sống, họ sẽ thay đổi quan điểm. Lục Du đời Tống có câu: “ Thính tri bất như kiến tri, kiến tri bất như cư tri, nghĩa là nghe mà biết (đoạn viết trang 2 hàng 2, nét chữ viết khác lạ, đặc biệt là hàng giấy để trống điền vào sau với tuồng chữ khác, và điền không hết hàng chữ). Nếu vị nào cho rằng tôi vì thù hận nói quá “lên”, xin mời hãy về định cư ở Việt Nam. Du lịch vài tháng chưa biết mấy đâu!. Ở trong chăn mới biết chăn có rận, đó là chân lý ông cha ta đã đúc kết.

Thưa các bạn, tôi không thù hận ai cả, Trừ những kẻ đã gây tội ác tầy trời với dân tộc. Biết yêu điều thiện phải biết ghét điều ác. Biết tôn kính đạo đức, fải biết khinh bỉ gian manh. Những trạng thái tâm tình đó không thể tách rời, đời đời kết dính. Tuy nhiên, vì lợi ích tối cao của đất nước, chúng ta có thể dằn lòng bỏ qua, bỏ qua chứ không quên! Nếu những kẻ đương cưỡi đầu cưỡi cổ nhân dân, bịt mắt, khóa miệng nhân dân, chịu tụt xuống ngồi ngang hàng với nhân dân để bàn việc xây dựng đất nước. Nghĩa là fải chấp nhận đa nguyên, đa đảng, tự do, thực lòng hối cải. (Tác giả Tập thơ Vô Đề “(Hoa Địa Ngục)” không thay đổi lập trường đang giữa giòng lịch sứ đấu tranh để chấp nhận đa nguyên đa đảng, không bỏ qua: vì “Thế lực đỏ (Cộng sản) phải đồng tâm đập nát, để nó hoành hành họa lớn sẽ lan nhanh …, phải quyết định gọn nhanh và nẩy lửa). Những điều này chỉ có thể xẩy ra khi nội bộ Đảng tiếm quyền phân hóa tan rã, nhân dân sẽ chớp lấy thời cơ vùng lên. Hiện tại sự phân hóa này đã sâu rộng. Nhân dân đã chán ghét chế độ cực quyền tới cao độ

Đảng đã thành thơ, thành vè, khôi hài, phỉ báng
Thành truyện tiếu lâm cười riễu trong dân
Khi trò chuyện nếu anh ca ngợi Đảng
Đời sẽ nhìn anh như một gã bị tâm thần!

Nhiệm vụ của chúng ta là thúc đẩy thật nhanh sự phân hóa đó. Tôi không có tham vọng gì cả ngoài tham vọng được thấy đất nước xum hòa, tự do no ấm. Thơ của tôi cũng chỉ nhằm tiêu diệt cái ác, để cho cái thiện được kết nẩy nở.

Các bạn thân mến, một số bạn muốn biết rõ việc tôi gửi tập thơ Hoa Địa Ngục ra hải ngoại như thế nào.Tôi xin kể lại tóm tắt. Thơ tôi toàn giữ trong đầu, không viết ra được, vì hồi đó công an thường xuyên kiểm tra lục soát căn buồng ngủ ở Hải Phòng của tôi. Tháng 6-1979 tôi bí mật đánh lạc hướng bọn theo rõi, đi ô tô buýt lên Hà Nội tôi bí mật tới nhà một "người bạn trong sạch", nghĩa là chưa bị tù, thành fần lao động ngồi trên căn gác xép, viết trong ba ngày, viết xong dấu lại đó. Tôi lại trở về Hải Phòng. Ngày 12-7-1979 (con số 7 bị đồ lại thành 4, 7 không xác định số nào đúng) tôi bí mật lên Hà Nội định tâm đợi ngày 14-7 quốc khánh Pháp sẽ trà trộn vào các đoàn ... (chừa một hàng trống và chử viết xa lạ, chỗ trống điền vào không đồng đều. Lý do nào chừa một hàng trống và chen vào đó là ngòi viết khác, nguyên văn của đoạn thêm vào là ") …ngoại giao, lọt vào sứ quán Pháp, tới ngày 13-7 sứ quán Pháp và thất vọng. (thắc mắc: tại sao lại có ngòi viết khác và tuồng chữ khác và cách viết không mạch lạc do một nhà thơ với ngàn bài không sai chấm , phẩy ??? . tại sao lại có khoản trống giữa câu " ngày 13-7" và "sứ quán "???). Cửa sứ quán đóng kín, các đoàn ngoại giao dều đi ô tô vào trong sân. Cửa chỉ mở khi ô tô tới. Tôi có ý định vượt qua bức tường rất thấp của sứ quán ở phố Hàm Long. Nhưng quan sát thấy sân sứ quán quá rộng. Bên trong có nhiều nhân công Việt Nam. Không thể thoát được! Tôi đành fải đợi tới sáng thứ hai 16-7-1979 đột nhập tới sứ quán Anh. Sứ quán Anh rất thuận tiện chỉ bước dăm bước là vào khu ngoài. Tôi dấu tập thơ trong bụng, nghiền nát 30 viên gardenal 0,1. Khâu vào gấu quần phòng việc thất bại sẽ tự sát trong xà lim. Độ 9 giờ sáng tôi bất thình lình vượt qua viên lính đứng ngoài (viên lính này mặc thường phục) lọt vào. Tôi bất ngờ vì trong fòng có 7 nam 1 nữ ngồi làm việc ở một chiếc bàn lớn. Tôi nói là tôi là cán bộ ngoại giao tới cần liên hệ với sứ quán (“liên hệ” là chữ thường nói của cán bộ Cộng sản) với sứ quán. Họ hỏi giấy, tôi nói quên không mang giấy, vừa nói vừa lao vào căn fòng trong. Họ cản đường tôi, có một căn buồng nhỏ ở bên cạnh cửa mở một thiếu nữ ng; Anh trẻ đang trải tóc (văn tự của Nguyễn Chí Thiện khá lượm thuộm khác hẳn tuyệt tác Vô Đề (Hoa Địa Ngục) người được giới thiệu cho giải Nobel), tôi lao vào. Cô ta sợ quá rơi cả lược. Tôi vội nói: Tôi là ng: lương thiện, đừng sợ. Cô ta vẫn há mồm ra kinh hoàng. Một người fụ nữ Việt tới ôm lấy tôi, tôi đẩy bà ta ngã và chạy quanh cái bàn. Một ng: đàn ông đã chạy ra báo cảnh sát. Hai người khác đuổi tôi. Thế nguy, tôi xô chiếc bàn. mực, ghế đổ cả. Nghe tiếng ồn, ba ng: Anh đi ra. Mấy nhân viên Việt Nam dẹp sang 1 bên và nói với mấy ng: Anh: Nó là 1 thằng điên. Tôi vội nói: Tôi không điên. Tôi có một tài liệu quan trọng muốn trao cho các ông. Hãy cứu tôi. Miệng nói chân chạy vào buồng trong, khóa cửa (xóa chữ không đọc được) lại Ba ng: Anh theo tôi ngay. Tôi vội lấy tập thơ trong bụng ra, nhưng do vật lộn, nó đã bị tụt xuống tận đũng quần, Tôi fải cởi khuy quần mới lôi ra được và đưa cho người Anh đứng tuổi nhất. Tôi bảo ông ta cất đi rồi sẽ nói chuyện. Ba ng: Anh tiếp tôi gần 1 tiếng. Tôi nhờ họ mang tập thơ về Anh quốc và xuất bản, dặn họ không giao cho bất kỳ một người Việt nào ở trong nước. Tôi nói với họ về tình hình nhân quyền ở Việt Nam, về cuộc đời tù tội của tôi, về nguyện vọng muốn tố giác Cộng sản. Cuối cùng tôi hỏi họ có thể lưu tôi trong sứ quán được không. Họ nói việc vào đã lộ, công an đã vây ở ngoài ở lại sẽ khó khăn. Tôi không nài xin, vì mục tiêu tôi vào không phải xin tị nạn. Một ng; Anh hỏi tôi cần giúp đỡ tài chính không. Tôi cảm ơn, từ chối, bắt tay ba ng: và đi ra. Tôi đi đất, vì đôi dép nhựa của tôi đã bị văng mất khi xô xát vừa ra tới hè đụng 4 công an thường fục giơ thẻ ra, (thời đó Công An Việt Cộng không có mang hay đeo thẻ như Nguyễn Chí Thiện tưởng tượng, Công An Việt Cộng chỉ được đeo thẻ (Babge) chỉ sau năm 1994 mà thôi) mời tôi lên xe cảnh sát. Tôi bước lên. Hai công an đi mô tô, 2 công an đi xe đạp theo sau. Họ đưa tôi thẳng vào Hỏa Lò và hỏi cung ngay. Tới 4 giờ chiều tôi bị đưa vào buồng 14 xà lim 1, (xóa hai chử) gần buồng Kỷ viên Hoàng Văn Thọ và Trần Đăng Ninh hai lãnh tụ cộng sản bị giam ở đó trứớc 1945. (Nguyễn Chí Thiện ở ngoài đời thì làm sao mới vào tù thì biết ngay 2 buồng gần đó là buồng đã giam Hoàng Văn Thọ và Trần Văn Ninh). Tôi ở Hỏa Lò tới năm 1985 thì chuyển về xà lim bộ ở xã Thanh Liệt, Huyện Thanh Trì. Trong 6 năm ở Hỏa Lò, 3 năm nằm xà lim, 3 năm sống chung với lưu manh ở buồng chung (cán bộ thì xem là Lãnh tụ cộng sản là Thần là Thánh còn người tù thì ví như lưu manh, đây không phải là ngôn từ của nạn nhân cùng cảnh ngộ chung tù, tác giả các bài thơ trong tập thơ Vô Đề (Hoa Địa Ngục) lúc nào cũng yêu thương những nạn nhân tù tội khác). Các bạn thân mến, tôi muốn việc rời nước của tôi không làm một sai lầm là Đảng cởi mở, đừng bao giờ nói tới chuyện nhân đạo, lương tâm với cộng sản! Chúng chỉ hành động theo tính toán lạnh lung, tàn nhẫn. Năm 1991 chúng thả tôi vì bị choáng váng cực độ trước vụ tan rã của Liên Xô, vì sức ép của thế giới, vì cần đầu tư viện trợ. Năm 79, khi bị bắt chúng nói thẳng vào mặt tôi là giết ngay quá nhân đạo!. Phải cho chết dần mòn! Ra tù chúng theo tôi từng bước. Đe dọa những người tiếp xúc với tôi. Nay chúng để tôi đi vì cần được Hoa Kỳ ban cho Tối Huệ Quốc, cần đánh lừa những người thật thà là chúng đã rộng mở về chính trị, vì để tôi trong nước nguy hại hơn. Chúng biết chắc chắn là ra nước ngoài chúng sẽ bị tôi vạch mặt thêm. Nhưng ngày nay cái mặt của chúng đã quá lộ rồi , Ai ngờ một tiếng nói cách xa cả nửa vòng trái đất! Thưa các bạn, tôi tin rằng trong thế kỷ 20 này, Tổ quốc chúng ta sẽ tự do, dân chủ thật sự. Đó là điều tất yếu. Các bạn hãy kiên nhẫn. Trước khi ngừng lời tôi xin tặng các bạn 4 câu thơ tôi làm ra khi vừa vào xà lim năm 1979, và 4 câu tuyên ngôn thơ của tôi:

Thêm mấy chục năm sống nữa tích sự gì ?
Khi uổng phí cả đời thơ tận tụy
Nay chốn lao tù nếu ta ngã quỵ
Thơ đã trong trời, băng lưới thép bay đi!
Nhiên liệu : ngàn rên xiết
Đã phóng: ngàn ước mơ
Người lái con tầu thơ
Thần tự do bất diệt

Thân ái hẹn gặp các bạn trong những dịp khác.

Virginia ngày 7-11-95 Chí Thiện

(chữ viết và mực ngòi viết khác xa, và chữ ký khác hơn chữ ký trong tập thơ Hạt Máu Thơ 2 - được in năm 1996).

Chú Ý: Các chữ được in đậm trên đây và nằm trong dấu Ngoặc ( ) là chữ do bạn đọc Trần Trung Nghĩa chú thích để các bạn có thể so

sánh cái Sai hay cái Vô Lý trong ngôn từ của người mang tên là Nguyễn Chí Thiện đã nói trước quên sau, nói sau quên trước.

Lá thư của cán bộ “Ngục sĩ” CS Nguyễn Chí Thiện viết về cuộc xô xát ở Tòa Đại Sứ Anh.

No comments:

Post a Comment