Saturday, October 4, 2008

Bản Chất Bất Lương Của Nền Kinh Tế Cộng Sản


Trương Minh Hòa

Sinh hoạt kinh tế từ sơ khai đến văn minh, luôn ảnh hưởng và tác động vào cuộc sống xã hội, chính trị,văn hóa .... trải qua nhiều thời kỳ trong tiến trình lịch sử loài người:

- Thời bộ lạc với nền kinh tế sơ đẳng, cá thể, tự do, tức là mạnh ai nấy kiếm ăn, không bị ràng buộc luật lệ nào, ngoại trừ luật thiên nhiên; tuy nhiên các thành viên trong các bộ tộc cũng phải đóng góp cho các tù trưởng, thầy mo một số của cải mà họ tìm được; đó là hình thức đóng thuế đơn giản, thời kỳ nầy, giai cấp cai trị được coi là "đảng Cộng Sản nguyên thủy", là những kẻ ăn trên đầu người khác, không lao động mà lại vinh quang, đã thế mà còn nhân danh thần linh để giết người một cách hợp lệ, theo ý của đấng tối cao, bắt người khác làm việc, cung phụng cho mình. Thành phần lãnh đạo "bộ lạc" chính là "giai cấp chuyên chính" theo kiểu hệ thống đảng quyền, nhà nước Cộng Sản vậy.

- Thời quân chủ, nền kinh tế tập trung vào tay một tập đoàn của một gia tộc với các lãnh chúa, từ đó của cải do các địa phương gom lại, đem dâng một phần cho vua, triều đình. Dân chúng làm việc như nông nô.

- Thời kỳ kinh tế tự do, xuất phát từ quan niệm dân chủ, nhất là sau cuộc cách mạng Pháp 1789. Người dân có quyền sinh hoạt kinh tế cá thể, tự do, nhưng phải tuân thủ theo một số điều kiện luật pháp, để tránh tình trạng lạm dụng việc làm ăn tự do mà đi đến bất lương, gian thương, hay một số danh nhân giàu, tham quyền lực, thường tìm cách huynh đảo chính quyền để thủ lợi. Tại các nước dân chủ, kinh tế thị trường nuôi dưỡng nền chính trị tự do, phát triển xã hội; các đảng phái cầm quyền cũng phải biết thế nào "ý dân là ý trời", họ làm việc cho dân, có nhiệm kỳ, sợ dân bất tín nhiệm, nên bất cứ đảng phái nào cũng đều phải mưu tìm những kế sách kinh tế tốt nhất, hầu được dân tin, bầu cho; do đó các nước dân chủ càng tiến lên, kinh tế, khoa học kỹ thuật thăng tiến là do mọi người đều cạnh tranh để làm ra sản phẩm, dịch vụ tốt, nếu muốn tồn tại. Nhờ các cá thể, tập đoàn kinh tế tư nhân đóng thuế theo qui định phần trăm lợi tức, nên chính phủ mới các tiền để lo đời sống cho dân.

Tuy nhiên, trong cái nền kinh tế tốt nhất nhân loại là tự do, lại phát sinh ra cái nền "kinh tế chỉ huy" là một thứ "quái thai" kinh tế do Karl Marx đề xướng. Đây không phải là do tấm lòng muốn đưa ra một học thuyết nhằm giúp nhân loại phát triển kinh tế, đưa đến thịnh vượng, thái bình, mọi người đều no cơm ấm áo; cũng không phải là sự "tình cờ lịch sử" của một nhà kinh tế tìm một lý thuyết "kinh bang tế thế" như các khoa học gia khám phá ra những mới lạ. Lý thuyết kinh tế tập trung xuất phát từ "lòng ganh ghét hận thù vô cớ" của một kẻ thất thời, nhưng có tâm địa bất lương, vào lúc tại lục địa Âu châu đang trong thời kỳ bùng phát triển kỷ nghệ, bắt đầu dùng máy móc chạy bằng hơi nước để thay sức ngựa, bò trong lãnh vực sản xuất. Từ cuộc cách mạng kỹ nghệ nầy, nên ban đầu trong xã hội Âu Châu xuất hiện những nhà giàu kỷ nghệ gia, dần dần lấn áp giới "giàu xưa" gốc hoàng tộc "Công, hầu, bá, tử, nam". Những nhà giàu mới nầy, ban đầu tung hoàng trên thương trường, vì các quốc gia Âu Châu chưa có luật pháp phù hợp để chế tài, nên họ cũng bóc lột nhân công, khai thác sức lao động cả trẻ em, từ đó phát sinh ra giai cấp công nhân. Karl Marx là kẻ thất thời, sống nhờ vào sự giúp đỡ của người bạn thân, vốn con nhà kỹ nghệ gia giàu có. Nếu là người cái tâm lành, thì cố gắng dùng khả năng, kinh nghiệm để vương lên trong cuộc sống, dù không giàu nhưng cũng tạm giải quyết tình trạng túng thiếu và gầy dựng một mái ấm gia đình; tuy nhiên Marx là kẻ mang tâm địa bất lương, gian manh, dù ăn tiền của một nhà kỷ nghệ Engels, nhưng hắn trút tất cả căm thù vào văn từ, viết sách dạy ăn cướp có "khoa học" với những ngôn từ hoa mỹ: đấu tranh giai cấp, vô sản chuyên chính, chính quyền vô sản chuyên chính, xã hội chủ nghĩa, thiên đàng Cộng Sản hay nói đúng hơn, từ ông tổ Cộng Sản Karl Marx, xuất phát từ cái bản chất xấu xa: "ăn cháo đá bát" từ lúc bắt đầu suy tư và viết sách dạy ăn cướp, giết người, với những ngụy luận che đậy và một thời đánh lừa nhiều người nhẹ dạ ở các quốc gia Tây Phương qua phong trào phản chiến và ngày nay vẫn còn tác động tại một số nước Á, Mỹ Châu.

Trong tập thể người Việt tỵ nạn hải ngoại, cũng có một số kẻ bất lương "ăn cháo đá bát", từng sống nhờ vào xương máu của các chiến sĩ quân lực Việt Nam Cộng Hòa trước 1975, sang trại tỵ nạn cũng nhờ uy danh của lính để sớm được hưởng qui chế tỵ nạn chính trị. Nhưng sau nầy, vì quyền lợi cá nhân mà cam tâm hùa theo băng đảng ăn cướp Việt Cộng, gia nhập hàng ngũ "đón gió trở cờ", trở về làm ăn, du lịch, du hý, du dâm sau khi trở ra hải ngoại bèn tuyên truyền không lương cho đảng cướp để được chúng ban bố quyền lợi, dễ dàng về nước sau nầy.

Lý thuyết dạy cướp của giết người được Lenin khai thác triệt để, nhờ lừa đảo, gian manh, tàn ác mà hắn chiếm được chính quyền từ tay Nga Hoàng vào tháng 10 năm 1917, từ đó lan rộng nhiều nước như Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Hàn, Lào, Đông Âu, Cuba .... hầu hết tại các nước bị Cộng Sản cai trị đều có các trường dạy "cướp của giết người", như tại Nga có trường đại học Công Nông Đông Phương tại thủ đô Mạc Tư Khoa, nơi đây từng đào tạo những tên du thủ du thực, lưu manh, đầu trộm đuôi cướp, bất lương khoa bảng như: Hồ Chí Minh, Trần Văn Giàu .... sau nầy, những tên tốt nghiệp cái trường dạy ăn cướp ở Nga Sô trở thành những "tướng cướp" và khi thành công "cướp chính quyền", đó là lời thành thật khai báo của những tên tướng cướp Cộng Sản, thò chúng lại mở trường đào tạo ăn cướp, như tên trùm ăn cướp, sáng lập đảng cướp Cộng Sản Việt Nam là Hồ Chí Minh chủ trương: "mười năm trồng cây, trăm năm trồng người". Nhằm đào tạo thế hệ ăn cướp "nghiệp chuyên", kế thừa sự nghiệp ăn cướp trường kỳ, man rợ, theo đúng binh thư ăn cướp được thụ huấn từ Liên Sô, nên tại miền Bắc Việt Nam, sau khi cấu kết với thực dân Pháp và hai bậc thầy ăn cướp Nga-Tàu, Hồ Chí Minh thành lập ngay trường Chính trị Nguyễn Ái Quốc và cái Viện Nghiên Cứu Chủ Nghĩa Marx Lenin do Hoàng Minh Chính (cũng từng học ở đất Nga) làm viện trưởng là nơi "điều nghiên kỹ thuật ăn cướp, giết người, bóc lột sức lao động "có bài bản, có kỹ thuật, đó là nơi xuất phát tư tưởng, sách lược "dạy ăn cướp tầm vóc quốc gia".

Có thể nói mà không sợ sai là: nguyên viện trưởng viện "điều nghiên sách lược cướp của giết người" Hoàng Minh Chính là "người thầy dạy ăn cướp, giết người, lừa đảo vĩ đại" của đảng Cộng Sản Việt Nam, bậc thầy ra công đào tạo biết bao "tướng cướp" lừng danh, từng "hét ra lửa, mửa ra khói" với nhiều chức vụ quan trọng trong bộ máy đảng và nhà nước; tức là Hoàng Minh Chính là bậc thầy "dạy ăn cướp" lừng danh, đáng được các băng đảng cướp tầm cở như Mafia tôn thờ là "quân sư". Do kiến thức và là bậc thầy trong lãnh vực nầy, nên Hoàng Minh Chính mới lừa được những con cừu non hải ngoại như bác sĩ Nguyễn Xuân Ngải, kể cả cựu đại sứ Bùi Diễm và một số người được coi là các bằng cấp cao, dính liền với chữ "SĨ-SƯ". Hoàng Minh Chính là bậc thầy "lừa đảo nghiệp chuyên" nên mới đóng vở kịch nói "phản tỉnh", được một số con cừu non "khoa bảng hải ngoại" bợ hết hai tay, nên từ "bậc thầy dạy cướp của giết người "thành" người tù lương tâm, nhà đấu tranh dân chủ, người yêu nước", rồi cái thời gian tích cực trong đảng cướp, cũng được trét phấn, bôi son, sơn phết thành "nhà cách mạng lão thành"; tức là ăn cướp mà cũng thành danh "cách mạng" thì mấy ai làm được như Hoàng Minh Chính? Theo văn từ, văn hóa của người Việt Nam, đối với những kẻ bất lương, gọi là THẰNG, chớ bao giờ gọi là ông ăn cướp, ông ăn trộm, ông móc túi, ông giựt hịu .... nhưng "người thầy dạy ăn cướp lừng danh" Hoàng Minh Chính lại được một số kẻ tâng bốc, méo mó văn hóa dân tộc, gọi là CỤ, như đảng Cộng Sản gọi tên tướng cướp Hồ Chí Minh là "Cụ Hồ" vậy. Tụ ngữ có câu:

"Chó đâu có sủa lỗ không.
Không THẰNG ăn trộm, cũng Ông ăn mày".

Năm 2005 được đảng cướp Cộng Sản Việt Nam dàn dựng cho xuất ngoại để tiếp tục "lừa đảo"; cái thành quả lừa đảo là "Tiểu Diên Hồng" được coi là sản phẩm hay là "SẢN PHẨM" chính trị "Made in Việt Cộng", bên trong sản phẩm là nhản hiệu cầu chứng "cờ đỏ sao vàng" làm cho một số người mua nhằm đồ giả, dỏm, nên có người ăn năn cũng đã muộn.

Nền kinh tế tập trung theo lý thuyết dạy "cướp của giết người" do Karl Marx dạy đã thành công thời gian đầu, lúc mà nhiều nước còn lạc hậu, sau đệ nhị thế chiến. Những tên tướng cướp từng châu lục, lãnh địa như Mao Trạch Đông ở Trung Hoa, Kim Nhật Thành ở Bắc Hàn, Hồ Chí Minh ở Việt Nam .... nhưng càng ngày, khi nhân loại càng văn minh, tư tưởng dân chủ phát triển, làm cho chủ thuyết Karl Marx qua nền kinh tế tập trung vào tay những tên ăn cướp không còn được thế giới chọn để điều hành đất nước, với cái gọi là "nhà nước vô sản chuyên chính". Đó là thời kỳ cáo chung của cái nôi Cộng Sản Liên Sô, Đông Âu nào đầu thập niên 1990. Tuy nhiên, tàn dư đám ăn cướp "nghiệp chuyên" ở Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Hàn, Cu Ba, Lào vẫn "bám trụ" kiên trì chủ thuyết ăn cướp, trước sau như một qua sách vở cũ, được biên soạn thêm cho phù hợp với "tình huống thời thượng" đó là cái công thức: "lấy kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa" để tồn tại, duy trì nghề ăn cướp; nếu không thì đảng cướp Cộng Sản bị đào thải và những tên tướng cướp có nợ máu với nhân dân sẽ phải ra hầu tòa án quốc tế về tội" diệt chủng" như Melosevic ở Nam Tư, Saddam Hussein ở Iraq.

Thế giới ngày nay biết rất rõ bản chất bất lương, bất nhân, tàn bạo của các chế độ độc tài do đảng cướp Cộng Sản điều hành, tuy nhiên vì quyền lợi mà họ tạm thời bắt tay giao thương, đợi đến khi chế độ cáo chung, lúc đó mới tính đến chuyện truy tố những tên "tướng cướp" ra tòa án quốc tế và đương nhiên biện pháp phong tỏa tài chánh được áp dụng để hoàn trả những món tiền ăn cướp của nhân dân từ lâu nay, phải trả về cho nhân dân. Đó là giải pháp mà các nước thường áp dụng: khi bắt được tên cướp, có bằng chứng, có nạn nhân truy tố, cứ thế mà đưa ra tòa kêu án. Nhiều tên tướng cướp Cộng Sản tích lũy tài sản hàng tỷ Mỹ Kim, chúng lại phải giao cho các nước "tư bản phản động" giữ, vì cái hệ thống tiền tệ, ngân hàng của chúng, ngay cả nước Cộng Sản lớn và mạnh nhất Trung Cộng, với tiền Yan, cũng không thể được tín nhiệm như "đô la Mỹ". Do đó, hầu như tất cả những tên cán bộ cao cấp nào của đảng Cộng Sản Việt Nam, khi trở thành tỷ, triệu phú, đều phải "vuốt ve" nơi giữ tiền; khi nhìn bề ngoài, có người cho là "thân Mỹ", nhưng thực ra thì không có người Cộng Sản nào "ưa Mỹ" cả, chúng luôn mong muốn "đánh sập đế quốc Mỹ" là bản chất, giáo điều của Karl Marx; Đảng Cộng Sản Việt Nam dù "ăn tiền đô Mỹ ngập mặt" mà chúng vẫn tuyên bố: "luôn trung thành tuyệt đới với chủ nghĩa Marx Lenin".

Nói một cách khác, tập đoàn đảng Cộng Sản Việt Nam có hai bộ mặt: bên trong bám trụ Trung Cộng để được bảo kê quyền lực và được quan thầy "tấn phong" chức thái thú lâu dài; bên ngoài thì cố gắng "xạo ke Mỹ" để lấy tiền cho viện và cũng muốn được bảo vệ túi tiền. Do đó, tên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sau khi qua Mỹ vào tháng 8 năm 2008, nay lại sang "yết kiến" thiên triều Trung Cộng vào tháng 10 năm 2008. Như vậy khi người Cộng Sản có tiền nhiều, thì họ phải biết bảo vệ túi tiền như "bảo vệ con ngươi trong tròng mắt", nên thời gian gần đây, nhìn cái gương của một số tên độc tài, kẻ khủng bố, tổ chức tài chánh có quan hệ đến Al Qaeda bị phong tỏa tài chánh, thế là chúng "giựt mình", gần đây, hiện tượng "rửa tiền" tại nhiều châu lục, nhất là lợi dụng sinh hoạt tự do tại các nước dân chủ. Thay vì bỏ nhiều tiền trong các trương mục ngoại quốc, cán bộ Cộng Sản Việt Nam rửa tiền bằng nhiều cách:

- Mua bất động sản tại Việt Nam bằng tiền Mỹ, vàng: chính vì rửa tiền theo cách nầy, mà có lúc nhà đất ở Saigon lên cao hơn cả địa ốc ở New York, có lúc 1 thước vuông giá 5 ngàn Mỹ kim.

- Mua bất động sản tại các quốc gia dân chủ, nhất là các thủ phủ, nơi cao giá. Đắc lực trong công việc "rửa tiền" phải nói đến mũi nhọn xung kích là đội ngũ du học sinh, lợi dụng được sang học hành, rồi tìm cách mang tiền của gia đình sang mua đất, nhà, thương nghiệp, nên nhiều "du sinh" đã có những "cơ ngơi" ở các nơi sang trọng, giá bạc triệu, đi học, đi chơi giải trí ở các sòng bạc Casino và nằm mai phục có gia đình "Việt kiều" nào ham tiền, làm đơn bảo lãnh theo diện hôn phối, được ở luôn, từ từ chuyển hết những món tiền ăn cướp vào đầu tư địa ốc và dùng "cơ sở" nầy để bảo lãnh cha mẹ sau khi ăn cướp thu được nhiều tiền, lúc bị thất thời, lớn tuổi, được bảo lãnh sang, hưởng trọn tài sản bất chánh.

- Mua các cơ sở kinh doanh, là các thương nghiệp hải ngoại. Từ đó tạo dựng hệ thống kinh tài, bảo lãnh người từ Việt Nam sang với tư cách thương gia, tăng cường đội ngũ nằm vùng, đón gió. Chính vì có tiền chùa quá lớn, nên người Cộng Sản sẵn sàng mua thương nghiệp với giá cao, những người ham lời sang dần các cơ sở, thế là một thời gian nữa, người Việt tỵ nạn có dịp "mua hàng hóa từ các cửa hàng do Việt Cộng làm chủ". Đó là lý do mà công ty Sandwich Lee do gia đình Lê Văn Chiêu, Lê Văn Hướng, trong dịp ăn tiệc cùng với tên chủ tịch nhà nước Nguyễn Minh Triết năm 2007, ra giá bán chi nhánh lên đến hàng triệu Mỹ Kim.

- Dùng tiền xây, mua cơ sở tôn giáo, điểm nóng từ mấy năm qua trong lãnh vực "rửa tiền" là chùa, nơi đầu tư mau lời nhất, lại chắc ăn. Ngoài ra rửa tiền chùa vào việc mua, cất chùa cũng là một sách lược trường kỳ, nhuộm đỏ cộng đồng trong tương lai. Chùa trở thành cái tiệm và la nơi bảo lãnh, giao thương, đặt cơ sở, cho bộ đảng, trốn thuế dễ dàng.

Nền kinh tế tập tung với bản chất bất lương từ nguốn gốc, được Hồ Chí Minh mang về áp dụng tại Việt Nam sau khi chiếm được chính quyền miền Bắc năm 1954 và 1975 ở miền Nam. Hồ Chí Minh từng tốt nghiệp trường ăn cướp gốc ở Liên Sô từ năm 1924, nên hắn rành lý thuyết, có lối định nghĩa "dân chủ tập trung" là gom hết tài sản vào tay, đoạn chìa khóa hắn giữ, tùy nghi tiêu dùng. Lý thuyết ăn cướp được đảng biến thành "nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý, đảng lãnh đạo" vẫn là cái vũ khí lý luận của đảng cướp. Do không làm mà vinh quang, hưởng hết tất cả của cải vật chất, nên hệ thống đảng, nhà nước không cần trả lương tương xứng cho cán bộ, đó là "kho lương nhân dân" nên hối lộ, tham nhũng là quốc sách "nuôi, trấn đảng" từ lâu nay.

Từ nền kinh tế bất lương, sản xuất cũng bất lương, từ đó hàng hóa các nước Cộng Sản đều không đạt "chất lượng" nên không được thế giới tin dùng, ngay cả những người Cộng Sản cũng không bao giờ tin những gì do các công ty quốc doanh làm ra, nên khuynh hướng xài hàng ngoại từ các nước "tư bản phản động" được tuyệt đại đa số cán bộ từ trung ương đến địa phương áp dụng trong việc mua sắm. Người Cộng Sản có lối làm việc "làm láo báo cáo hay" nên hàng hóa của họ có nhiều thứ đáng quan tâm: kém phẩm chất, mất vệ sinh, nhiều chất độc ..... xã hội chủ nghĩa cũng là nơi ăn cắp bản quyền, làm hàng nhái, hàng giả, dỏm, đó là vương quốc lừa đảo. Trung Cộng lợi dụng bang giao, đầu tư của các nước "tư bản thù nghịch" nên phát triển kinh tế nhanh, tuy nhiên nơi nầy lừng danh thế giới là "cái nôi làm hàng dỏm, giả, độc" từ đồ chơi trẻ con, hải thủy sản đến quần áo .... khắp nơi nơi đều là "độc hại".

Bản chất bất lương của "vương quốc lừa đảo Cộng Sản" với nguyên lý: "sống chết mặc bây, tiền vào như nước" nên hàng hóa từ Trung Quốc thường gây tác hại sức khỏe cho người tiêu thụ từ lâu nay. Tình trạng các kiện hàng bị hoàn trả, tiêu hủy từ Âu, Mỹ châu ....l à báo động cho người tiêu thụ và có khả năng làm hao thâm thủng ngân sách y tế, khi có nhiều người dùng phải hàng "made in China" bị bịnh, hay nguy hại hơn là ung thư. Việt Nam cũng là "vương quốc chư hầu lừa đảo" nằm trong hệ thống Trung Cộng, nên lối làm việc phải "rập khuôn" theo quan thầy, từ nhiều năm qua, tình trạng thức ăn bị trộn chất Formal (dùng trong nhà xác) tìm thấy ở bánh phở, hủ tiếu, bánh tráng .... các chất độc nằm trong thủy hải sản và việc làm biến chế "kinh rợn" với đội quân ruồi, vi trùng, nơi sản xuất dơ dái; đó là những lý do khiến cho nhiều người Việt tỵ nạn, dù có yêu mến quê hương cách mấy như "chùm khế ngọt" cũng ơn ớn khi nhìn thấy các sản phẩm đề "made in Vietnam". Cho nên, trong thời gian gần đây, nhiều tiệm thực phẩm Á Châu có đặt hàng mua từ Việt Nam đều bán không chạy, kể cả bánh mứt.

Mới đây, sau Olympic, Trung Cộng lại làm cho toàn thế giới hốt hoảng khi sữa của họ có pha trộn chất độc Melamine, dùng trong nhựa dẻo, phân bón. Ngay tại Hoa Lục, có 4 trẻ bị chết, 54 ngàn em bị bị sạn thận. Lập tức, khắp nên trên địa cầu, nhiều sản phẩm sữa "made in China" bị lấy ra khỏi kệ các siêu thị, nhất là các nước như Nhật, Tân Gia Ba, Phi Luật Tân và Úc cũng có. Tuy nhiên Việt Nam là "chư hầu" của Trung Cộng, nên nhiều hàng hóa "thông thương" như thứ "tình hữu nghị, núi liền núi, sông liền sông, đất liền đất, đời đời bền vững như răng với môi". Chắc chắn là lượng sữa Trung Cộng xâm nhập vào Việt Nam từ lâu, thế mà đảng không dám la, ngay cả công dân của mình là kỳ sư Trần Trung Lưu, bị một đám du khách Trung Cộng đánh chết tại một quán ở thủ đô Hà Nội, mà công an không dám đụng tới. Nhưng khi giáo dân ở Thái Hà, Hà Nội cầu nguyện ôn hòa tại vùng đất bị ăn cướp từ thời thằng chó đẻ Hồ Chí Minh, thì công an lại đàn áp, dàn dựng cho du đảng quậy phá, đe dọa. Như vậy đảng, nhà nước, công an Việt Cộng là lũ "KHÔN NHÀ DẠI CHỢ" chỉ có "mặt mạnh" là ăn hiếp dân, còn đối với Trung Cộng thì quì mọp, tôn kính như ông cố nội. Việt Nam từng ngậm miệng, căm như hến từ lúc Trung Cộng dạy bài học năm 1979, lúc đó còn có quan thầy Liên Sô. Nhưng ngày nay "mẫu quốc Trung Cộng là một, đảng và nhà nước tay sai là một, sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi", nên Việt Nam càng không dám hó hé, dù bị Trung Cộng chơi sỏ, chiếm quần đảo, lấn lướt đất đai, mang cả hàng giả, tiền giả, đổ dỏm, độc sang giết dân mình.

Bản chất bất lương của nền kinh tế xã hội chủ nghĩa càng ngày càng để lộ ra nhiều điều mà cả thế giới đều quan ngại, ghê trợn, nên dần dần, hàng Trung Cộng mất tín nhiệm dù giá rất hạ trên thị trường khi hàng hóa đủ dạng không còn nhiều người tiêu thụ, làm cho các nhà đầu tư nước ngoài cảm thấy không an toàn, an tâm làm ăn; rủi sản phẩm do công ty mình làm ra gây bịnh tật, ung thư thì khó tránh khỏi luật bồi thường quốc tế (như công ty Tân Tây Lan Fronterra, có 43% phần hùn với hãng sữa Trung Cộng, cố né tránh khi vụ melamine bùng nổ vào 11 tháng 9 năm 2008). Khi các công ty rút ra khỏi, là điều mà đảng và nhà nước Bắc Kinh lo sợ, đó là ngày tàn của một chế độ lừa đảo: lợi dụng kinh tế thị trường để làm hàng giảm dỏm.

Trương Minh Hòa



No comments:

Post a Comment