Tuấn Phan
Nhân ý kiến của ông Sac Le về chuyện tình tội lỗi của ông sư Phước Huệ ở Úc và bà Dược sĩ có chồng ở Mỹ, tôi bèn nghĩ ra một số vấn đề sau đây:
1. Không ai đại diện cho tôn giáo.
Ông Sac Le suy diễn 6 mẫu tự ddpghh là “đại diện phật giáo hòa hảo” cũng còn êm dịu hơn một bà nọ trên net giải thích đó là “đánh đấm phật giáo hòa hảo“ (!). Đây là địa chỉ email của Diễn đàn Phật Giáo Hòa Hảo – một newsletter do tôi chủ trương suốt 8 năm (1998-2006). Xin ông Sac Le xem lại cuối bài viết để thấy cho rõ Tuấn Phan (một tín đồ PGHH), tự hậu đừng viết bậy nghe ông! Thêm nữa, theo tôi gọi ai đó là “đại diện” tôn giáo là sai nếu đồng ý rằng một tôn giáo cần hội đủ 3 yếu tố căn bản: Giáo Chủ (người sáng lập ra tôn giáo, Giáo Lý (kể luôn Giáo điều, Giới Luật), Tập thể tín đồ (đoàn ngũ hóa thành Giáo Hội hay một tổ chức tương đương).
Một tín đồ dù có phẩm trật cao cấp như Giáo Hòang, hay Tăng thống chỉ đại diện cho Giáo Hội (tức tập thể tín đồ được đoàn ngũ hóa) chứ không bao giờ đại diện cho Tôn Giáo (Công Giáo hay Phật Giáo), trừ phi có sự ủy nhiệm của ... vị Giáo Chủ! Sở dĩ chúng ta thấy trong các sinh hoạt cộng đồng có ông Linh Mục A, Thượng Tọa B, Hiền Tài C. Muc Sư D … đại diện Công Giáo, Phật Giáo Cao Đài, Tin Lành … là do chúng ta gọi tắt, chứ thực chất họ chỉ đại diện cho các tổ chức tín đồ có danh xưng khác nhau tùy thuộc mỗi tôn giáo.
2. Thế nào là đánh phá tôn giáo?
T
ừ quan điểm trên, tôi cho rằng một người hoặc nhóm người mang tội đánh phá một tôn giáo khi nào họ đụng chạm đến Giáo Chủ, Giáo Lý của tôn giáo đó. Thí dụ:
- Báo chí Đan Mạch vẽ hí họa châm biếm Giáo chủ Mohamed của Hồi Giáo.
- Công ty Mỹ chế tạo quần lót in hình Đức Phật Thích Ca.
- Tiến sĩ Lê Hiếu Liêm tức Lý Khôi Việt (vừa chết) đã bài bác nặng nề các tín điều Công Giáo ở trang 149 trong quyển Bồ Tát Hùynh Phú Sổ và Phật Giáo Thời Đại, và xúc phạm Đức Hùynh Giáo Chủ ở trang 10. Nhưng lạ thay quyển này lại được một số tín đồ PGHH tai to mặt lớn ở Nam California “phát tâm ấn tống” năm 2001!
Người đời thường nói “Nhân hư đạo bất hư”; các chức sắc tôn giáo dù cao cấp như Giáo Hoàng, Tăng Thống … cũng vẫn là người trần mắt thịt, không sao tránh khỏi lỗi lầm thường tình, thậm chí có người còn phạm những tội ác tày trời nhưng khéo che đậy. Do vậy khi báo chí Mỹ tố giác những scandal tình dục của các Linh Mục khiến Giáo Hội phải bồi thường hàng trăm triệu đô la cho nạn nhân nhưng họ không hề bị mang tiếng là đánh phá Công Giáo.
Khi giáo dân Nguyễn An Quý (Seattle), giáo dân Nguyễn Xuân Tùng (Diễn đàn Kitô Hữu , California ), LM Nguyễn Hữu Lễ ( New Zealand ) v.v… phê bình, lên án HY Phạm Minh Mẫn về vụ Cờ Vàng vừa qua chẳng lẽ họ bị tội đánh phá chính đạo Công Giáo của họ hay sao? Những kẻ không xứng đáng mang họ Thích như Nhất Hạnh, Giác Nhiên, Pháp Châu, Minh Tuyên và nhất là HT Phước Huệ ở Úc mới đây bị phanh phui tội lỗi gian dâm với một tín nữ trên Tuần báo Saigon Nhỏ nhưng bà Đào Nương đâu có bị mang tiếng là đánh phá Phật Giáo?
Bằng những chứng cứ không chối cãi để vạch mặt chỉ tên những kẻ tu hành giả dối, lừa tình, gạt tiền tín đồ là góp phần bảo vệ tôn giáo, chứ không phải “đánh phá tôn giáo” như ông Sac Le và một số người cố tình xuyên tạc. Kẻ “đánh phá tôn giáo” chính là đám “giặc thầy chùa” hay “quỷ nhà thờ” mà quý vị lại đi đổ tội cho người khác. Đúng là không lên án thằng đốt nhà mà than phiền cứu hỏa hú còi in ỏi trong đêm khuya!
Bà Đào Nương đã giúp Giáo Hội Phật Giáo thanh lọc hàng ngũ một dâm tăng Phước Huệ, - là một thứ sâu mọt đục ruỗng, phá hoại ngôi nhà Phật Giáo. Đồng thời bà Đào Nương cũng cảnh báo trước dư luận về chân tướng của một vị lãnh đạo tinh thần kiêm luôn lãnh đạo vật chất tín đồ bằng hành vi phạm giới tà dâm kéo dài tới 15 năm. Nếu bà dược sĩ lăng loàn (mà bà Đào Nương gọi là Phật tử thuần thành?!) không vì phẫn uất sự bội bạc của tình lang sư ông thì mọi người cứ mãi kính trọng một tên sư hổ mang dội lớp tu hành!
3. Tại sao công bố chuyện tình tội lỗi của ông sư và tín nữ?
Chuyện tình tội lỗi của HT Phước Huệ ở Úc và một nữ dược sĩ có chồng ở Mỹ đã công khai hóa trên hệ thống Tuần báo Saigon Nhỏ, phát hành rộng rãi ở Mỹ như là một tấm gương XẤU. Đây là mối quan hệ bất chánh, phi luân thường đạo đức không thể chấp nhận ngoài đời huống chi trong chốn thiền môn nên cần được nêu ra để mọi người không phân biệt tôn giáo biết mà tránh đi vào con đường tội lỗi nầy. Phật Giáo và PGHH là hai tôn giáo nhưng cùng một gốc nên tín đồ PGHH vẫn có mối ràng buộc tự nhiên với với chùa chiền, tăng ni. Do đó, Đức Huỳnh Giáo Chủ không quên dặn dò:
“Đối đãi các tăng sư. – Tất cả bổn đạo nên cung kính các tăng sư tu hành chân chánh. Nếu các ông ấy có dạy điều gì chánh lý, phải nghe lời. Đối với những hạng tu hành mà mình biết rõ là dối thế (như mấy ông thầy đám …) hãy tìm cách khuyên can các ông trở lại con đường chân chính của Đạo Phật. Nếu các ông ấy vẫn tiếp tục làm điều tà mị, mình phải bài trừ triệt để và giảng giải cho quần chúng cùng những tín đồ nhà Phật hiểu đặng xa lánh họ.” (Sấm Giảng Thi Văn Toàn Bộ của Đức Huỳnh Giáo Chủ, trang 169, - Những điều được tránh hẳn hoặc được châm chế hoặc nên làm).
Tín đồ PGHH may mắn được Đức Hùynh Giáo Chủ truyền dạy tu hành trực tiếp giáo lý học Phật Tu Nhân, không qua trung gian giới tăng ni. Nhờ thế, tín đồ PGHH không mất nhiều tiền bạc, công sức xây chùa, đắp tượng, đúc chuông và cúng dường giới tăng ni mà ở thời mạt pháp, các vị chân tu thì hiếm, còn kẻ dối tu thì lềnh khênh đúng theo nhận xét của Đức Hùynh Giáo Chủ:
Thầy chùa như thể cây sơn,
Ngoài da coi chắc, trong thời mối ăn.
Buồn thay cho lũ ác tăng,
Làm điều dối thế cho hư đạo mầu.
Di Đà Phật Tổ thêm rầu,
Giận trong tăng chúng sao lừa dối dân.
Có thân chẳng liệu lấy thân,
Tu như lối cũ mau gần Diêm Vương.
(Sđd, trang 31)
Những ai cho rằng nêu lên những việc xấu xa của các vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo là đánh phá tôn giáo nên bình tâm suy nghĩ, nếu các nhà tu hành nầy làm đúng giáo lý, giới luật của tôn giáo đó thì lấy đâu mà “đánh” họ? Chúa, Phật ngăn cấm giáo sĩ, tăng sĩ quan hệ tình dục bất chánh với con chiên, Phật tử nhưng họ làm ngược lại lời dạy của các Ngài mà ai cũng làm thinh có phải là đồng lõa với họ phá hoại nhà thờ, nhà chùa không?
4. Cố tật chụp nón.
Nhiều người Việt ở hải ngoại có cái cố tật là, về chính trị hễ ai đụng đến phe mình (tự nhận là Quốc Gia) thì chụp ngay người đó cái nón … Cộng Sản. Về tôn giáo, hễ ai đụng đến Quý Thầy, Quý Cha của mình thì bị họ chụp bừa cái nón … đánh phá Phật Giáo, Công Giáo, bất kể tình lý ra sao! Ngưỡng mong các vị thức giả khi gặp phải vấn đề chính trị, tôn giáo mà mình không ưng ý xin quý vị hãy bình tĩnh đừng vội vàng lên án nầy nọ cho người khác một cách vô cớ và vô lý.
Nếu thức giả là tín đồ PGHH thì đề nghị nhớ kỹ lời dạy của Đức Huỳnh Giáo Chủ: “ Điều thứ 7. Đứng trước mọi việc chi về sự đời hay đạo đức, ta phải suy xét cho minh lý rồi sẽ phán đoán việc ấy.” (Lời Khuyên Bổn Đạo, hay gọi là Tám Điều Răn Cấm, Sđd, trang 176). Và:
Dầu việc người hay việc của ta,
Nên phán đoán cho tường cho tận.
(Sđd, trang 107)
Không rõ tôi có được minh lý soi sáng để phán đóan tường tận khi trình bày các vấn đề nêu trên như lời giáo huấn của Đức Hùynh Giáo Chủ không, xin nhờ ý kiến quý độc giả.
Tuấn Phan
No comments:
Post a Comment