Trương Minh Hòa
Thùng rỗng hay kêu to, tốt mã rã đám, xấu hay làm dáng, dốt hay nói chữ .... là chuyện thường xảy ra trên đời. Những kẻ bất tài vô tướng không dùng tài năng để tiến thân, thay vào đó là phương thức dùng mánh lới, tiểu xảo riêng, nên bất cứ thời đại nào cũng có đám Nịnh, từ nịnh thần thời phong kiến đến nịnh chủ thời nay.
"Nước cường nhược có lúc, có khi.
Kẻ xu nịnh, thời nào cũng có".
Những thằng dốt được đảng Cộng Sản Việt Nam đặt vào những chiếc ghế lãnh đạo để làm tay sai, công cụ, nên mới có cái "chế độ nịnh đảng thật kỹ", đây là sự kiện "kẻ dốt kém thế lực, nịnh kẻ dốt đương quyền" để cùng nhau thi đua, vơ vét, bóc lột, tham nhũng, làm giàu, trở thành tư bản đỏ biến nước Việt Nam thành "vương quốc lừa đảo" và một nhà nước toàn dốt, toàn gian, gồm "toàn là những kẻ nịnh từ hạ tầng cơ sở đến thượng tầng kiến trúc", mà những thằng dốt nầy thì cho là "xã hội chủ nghĩa ưu việt" và những thằng nào NỊNH Giỏi, nịnh "có chính sách" tự cho là "đỉnh cao trí tuệ loài người" hay "giai cấp tiên tiến". Thời buổi mà bọn Nịnh được "nâng cấp" thành "thượng lưu, thì đất nước không thể giàu mạnh nổi. Những thằng nịnh khác ở hải ngoại, nằm trong vài tổ chức cò mồi, là đám "nịnh đảng ở nước ngoài" bợ háng, nâng bi những thằng dốt trong Bắc Bộ phủ cho là "có cải thiện về mặt nhân quyền" hoặc như chủ tịch một đảng cò mồi cho là: "đảng Cộng Sản Việt Nam không còn đối xử bất bình đẳng với người quốc gia từ 1991 nữa.", được đương sự công khai và "hồ hởi phấn khởi" phát biểu trong cuộc họp tại quốc hội Hoa Kỳ mới đây, nhằm chuẩn bị về nước chia ghế trong "xưởng gật", họ trơ trẽn nịnh đảng, cố dùng ngôn từ biến ngày quốc hận 30-4 thành ngày ăn mừng đại thắng với tiêu đề: "diễn hành cho tự do" nên lòi cả đám nịnh mặt chay mày đá nầy :
"Ai nâng háng mà không hề bợ dái.?
Ai lòn trôn mà chẳng nịnh bao giờ.?
Dậy mà đi, dậy mà đi .."
Đảng Cộng Sản Việt Nam không bao giờ công nhận cuộc chiến đấu vì chính nghĩa của quân dân miền Nam trước 1975 và hành vi phản dân hại nước, làm Thái Thú Nga, nay là cho Trung Cộng, nên họ cũng đã và đang đối xử bất bình đẳng những tổ chức, người Việt quốc gia; ngay cả người chết, mồ mả cũng bị đối xử tàn tệ, thì làm sao có thể nghe, tin lời nói một cách vô ý thức, vô trách nhiệm, xỏ lá và mang đầy bản chất kẻ NỊNH như vị chủ tịch đảng, một tổ chức mang nhiều tai tiếng, quá trình lừa đảo "kháng chiến cuội để thu tiền".
Tuy nhiên, đảng Cộng Sản "không bao giờ phân biệt đối xử với ĐỒNG TIỀN", có nghĩa là bất cứ "bọn phản động nước ngoài" ở các nước "tư bản" trở về, dù họ cầm trong tay đồng đô la Mỹ, Úc kim, Gia kim, Anh kim, Euro .... thì được quyền "bình đẳng tiêu xài" khi về nước du lịch, du hý, du dâm và biết nhét vào tay bọn "du đãng, du côn" trong hệ thống nhà nước từ phi trường đến địa phương tạm trú trong thời gian trở về với lý do "thăm quê hương".
Khi bầy chim Phượng Hoàng bay cao thi đua, thì loài chim sẻ cũng bắt chước lượn cánh, để lộ ra cái nhược điểm "cơ bản" nên mới có câu tục ngữ: "phượng hoàng đua, se sẻ cũng đua". Đó là trường hợp của Trung Cộng, thấy "người ta ăn khoai, vác cây mây mà chạy", cố gắng bon chen, vận động để được "đăng cai" thế vận hội năm 2008, được tính toán cẩn thận nhiều năm, dù không tin có Trời, Phật, Chúa, nhưng những tên "vô thần Bắc Kinh" luôn lấp cái khoản trống tâm linh bằng phong thủy, bói toán, mê tín với sự tin tưởng là nhờ đó nên đảng bền, cán vững, con cháu vượng phát, đời đời cai trị nước Trung Hoa trong chế độ phong kiến thời đại, với tiên đế là Mao Trạch Đông.
Đó là cái lý do mà nhà cầm quyền Bắc Kinh chọn ngày tổ chức thế Vận có con số 8 từ ngày, tháng, năm; theo sự tin tưởng, người Hoa cho là hên. Hình như Trung Cộng cũng đánh bắt được cái: "nét ngây thơ" của Ủy Ban Thế Vậi Hội IOC với những "con nai vàng ngơ ngác, đạp trên đống tiền đô" khi biết họ đúng là: "mắt em dìu diệu buồn Tây Phương" đối với người Cộng Sản. Tuy nhiên những "chính khách ngây thơ già" ở các nước dân chủ tin tưởng là nhờ Thế Vận Hội ở Bắc mà có thể "cải thiện tình trạng dân chủ, vi phạm nhân quyền" trong "cái diễn biến hòa bình ôn hòa" như tiến trình dân chủ ở các nước Tây Phương, họ tin tưởng sẽ đưa nước Trung Hoa thoát khỏi" thiên đàng Cộng Sản" để hội nhập vào sinh hoạt thế giới theo tinh thần dân chủ. Nhưng thật ra thì các chế đô Cộng Sản rất ngoan cố, đảng và nhà nước không bao giờ có "chế độ hối cải, từ bỏ quyền lực" để công nhân tự do cho dân, mà tất cả các nước Cộng Sản từ Liên Sô đến Đông Âu sụp đổ, đều do người dân đứng lên.
Trung Cộng cũng muốn chụp lấy cơ hội ngàn năm một thuở nầy trong "tương kế tựu kế" hầu phô trương thanh thế, chứng minh cho thế giới thấy được sự thành công rực rỡ của chủ nghĩa Maoist, nhưng cái đầu kinh tế thị trường bị miếng "vải HÒE" che đậy và cố khoe cái "đuôi khỉ xã hội chủ nghĩa" là thành quả phát triển kinh tế theo công thức kỳ lạ: "lấy kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa" với công thức "mượn đầu heo nấu cháo" rồi muốn giết cả người chủ cho mượn đầu heo. Trung Cộng thừa biết cái mặt yếu của mình về điều kiện để tổ chức cuộc thế vận hội với sự yếu kém hạ tầng cơ sở; tức là không phải là chuyện "giản đơn" như thời Mao Chủ Tịch huy động lực lượng Hồng Vệ Binh với hàng triệu thanh niên "cuồng nhiệt" nhào vào thanh toán các đối thủ, giết người, đập phá là sức mạnh vô địch của "nhân dân" thì cái gì mà không làm nổi, là nét chủ quan của tất cả các tên lãnh đạo Cộng Sản trên thế giới. Một đàng ngây thơ và một đàng thì thủ đoạn, kết quả đưa đến "thế vận hội Bắc Kinh ngày 8 tháng 8 năm 2008", được coi là thế vận hội "quái đản, kỳ dị" nhất trong lịch sử thế vận từ trước đến nay; ngay cả hình thức, vận động trường chính, nơi làm lễ khai mạc gọi là Tổ Chim (Bird Nest) với hệ thống chằn chịt các thanh sắt ngang dọc màu xám xịt, không khác nào "một trại tập trung cải tạo khổng lồ" có sức chứa hàng chục ngàn người. Chủ tịch IOC là Jack Rogue, đã "lỡ giao phó cho Trung Cộng đăng cai" nên:
"Cũng đành nhắm mắt đưa chân.
Thử xem Thế Vận xoay dần đến đâu?"
Dù đã có nhiều lời trấn an các nước tham dự về tình trạng hạn chế truyền thông của các cơ quan thông tân thế giới, và những lời "trần tình" của nhà nước Bắc Kinh, nhưng thế giới vẫn chưa tin thế vận nầy đạt đúng những gì mà họ đã nhìn thấy qua các cuộc tranh tài thế giới trước đây tại nhiều nước. Hình như đó cũng là thâm ý của Bắc Kinh, nhân đây để "cải tạo tư tưởng" những nguyên thủ quốc gia, trong đó có cả tổng thống Hoa Kỳ George.W. Bush đến đây để tham dự "bài học thế vận cải tạo" do các vị quản giáo như "Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo ..." có cái "chế độ giáo dục" thế giới biết thế nào là: "Thế Vận Hội được định hướng theo xã hội chủ nghĩa và chủ thuyết Mao Trạch Đông" và sự pha trộn thật "tài tình" giữa hai nền văn minh hiện đại và thời kỳ lạc hậu cách đây hàng 5 ngàn năm, nếu người ta đi từ các thành phố lớn đến những vùng nông thôn hẻo lánh, thì mới biết là ở nước Trung Hoa ngày nay vẫn còn duy trì "một nước với hai nền văn minh xưa-nay", đó là nét độc đáo của chủ nghĩa xã hội tại Hoa Lục.
Vòng ngoài cái trại cải tạo "thời thượng" với mỹ từ "Thế Vận Hội Bắc Kinh" là hàng trăm ngàn "vệ binh vũ trang" túc trục, canh giữ ngày đêm cái" nhà tù thể tháo vĩ đại hoàn vũ", được bao bọc thêm lớp rào kẽm kiên cố, mà các nước tự do hay dùng để canh giữ những phạm nhân thuộc thành phần nguy hiểm "maximium security" được toàn thế giới nhìn vào qua hệ thống truyền hình, thật là "hẩu, hẩu, hẩu ...", ngoài ra còn có cả hệ thống máy điện tử tối tân khắp nơi với con số lên đến hàng chục ngàn chiếc, thật là "thiên la địa võng" kín mít như "bát quái đồ trận" con kiến, con ruồi, hay bất cứ con gì, như con Vẹm chúa 36, con ong chúa 63 ... cũng khó lọt qua "nội bất xuất, ngoại bất nhập", nên bất cứ sự ra vào nào cũng phải có "chính sách và sự nhất trí" của các lực lượng vệ binh công an Trung Cộng canh coi. Trại cải tại hoàn vũ được Trung Cộng ngụy trang và gọi bằng mỹ từ "Thế Vận Hội Bắc Kinh" đã được Hội Nhà Báo Không Biên Giới cảnh báo cho toàn thế giới, với 5 cái còng tay, thay cho 5 vòng tròn, được trưng bày nhiều địa danh, thành phố lớn trên thế giới, thế mà vẫn có những người hảy còn "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" mà đi tham dự như ông tổng thống Hoa Kỳ George.W.Bush, còn thủ tướng Úc Kevin Rudd thì vẫn một lòng giữ tình hữu nghị Úc-Trung bền vững, môi hở răng lạnh, dù sông Dương Tử có thể cạn, núi Thái Sơn có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi; vì ông ở nước Úc, nói toàn là tiếng Anh, nên cũng "ghiền" nói tiếng Quan Thoại.
Tuy nhiên, để làm ra vẻ là quan tâm đến nổi đau khổ của dân chúng Trung Hoa, các nước bị xâm chiếm như Tây Tạng, nên ngày 7 tháng 8 năm 2008, hai ông Bush và Rudd, trên đường đi tới cái trại "tổ chim sắt" cũng đều hứa hẹn là sẽ "phản ánh trung thực" nêu lên vấn đề nhân quyền với Bắc Kinh. So ra thì mấy ông lãnh đại siêu cường "mày râu nhẳn nhụi, Weston bảnh bao, cà vạt thắt cổ" nầy còn thua xa phụ nữ; được biết người Trung Hoa theo quan niệm Khổng Tử với "nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô", phụ nữ bị giới mày râu ở nước Việt Nam thấm nhuần Nho học sau hàng ngàn năm cai trị cũng hùa theo là "đàn bà đái không khỏi ngọn cỏ". Nhưng đây là quan niệm "lỗi thời, phản động", không theo đúng Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, vì ngày nay, bất cứ phụ nữ nào, khi đi phi cơ phản lực, ngồi trên Toilet, thì các bà "đái trên mây" chớ ngọn cỏ nhằm nhò gì. Do đó, bà thủ tướng Đức Angela Merkel còn có cái nhìn thật đúng, hơn cả những ông lớn lãnh tụ siêu cường, khi nhìn thấy cái thế vận hội Bắc Kinh chỉ là "trại cải tạo thời thượng" mà thôi, nên từ đầu bà đã có lập trường dứt khoát là hổng nên đút đầu vào "trình diện" với quản giáo trưởng Hồ Cầm Đào.
Nhằm thực hiện một "cuộc đổi đời" vĩ đại nầy, đảng và nhà nước Trung Cộng đã dùng mọi phương tiện "HIỆN ĐẠI" nhưng cũng rất là "HẠI ĐIỆN" để thiết kế xây dựng "trại cải tạo Olympic" thật hoành tráng, đương nhiên là bằng "bạo lực cách mạng" theo đúng chủ thuyết Mao Trạch Đông, với "chính nghĩa nằm trên đầu súng". Từ đó, nhiều "căn hộ" đã bị nhà nước đuổi, ủi sập để lấy đất xây dựng thế vận, họ đã tổ chức nhiều cuộc biểu tình, ngay cả gần kể ngày khai mạc, đó là" dân oan khiếu kiện thế vận hội" làm mất mặt Trung Cộng, và những ai lỡ mua vé đi xem, cũng cảm thấy áy náy trong lòng khi biết rõ ràng là: chuyện mình đến đây vui chơi trên sự đau khổ của biết bao nhiêu người khác bị mất hết nhà cửa. Trong thời gian xây dựng, một số người làm cũng đã bị tai nạn, và về trình diện Mao Chủ Tịch" để được lãnh "tờ giấy khen" cũng làm cho những người có lương tri thương xót cho số phận. Số tiền dành cho chuyện xây dựng "trại cải tạo Olympic" lên đến hơn 40 tỷ Mỹ Kim (chớ không tín theo đồng Nhân Dân Tệ), so ra còn cao hơn Thế Vận ở Sydney, Úc, chỉ tốn có 6 tỷ là hoành tráng lắm. Tuy nhiên, Trung Cộng không ngại, vì tiền nầy đâu phải của đảng, mà là mồ hôi của hơn 1,4 tỷ người góp lại thành vốn; mặt khác, chỉ tốn có 40 tỷ mà lùa cả những "tên sừng sỏ, tư bản phản động nhất thế giới" vào trại tù cải tạo ngắn hạn, với chính sách có 2 tuần "học tập cải tạo" cũng đáng "đồng tiền bát cháo trắng với củ cải muối". Trong lịch sử đảng Cộng Sản Trung Quốc, chưa bao giờ có cơ hội để "cải tạo" những "thành phần ác ôn, nguy hiểm" chống lại đảng và nhà nước đẳng cấp quốc tế như lần nầy.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, những sự hưng chấn "hồ hởi phấn khởi" của nhà cầm quyền đảng Cộng Sản Trung Quốc chỉ kéo dài trong niềm hy vọng không lâu:
"Bàn tay ta làm nên tất cả.
Vận động trường cải tạo bọn ác ôn".
Đúng là "Trời cao có mắt", nên từ đầu năm 2008 đến nay, khi mà cây đuốc thế Vận được "mồi" ở thành Athenes, thì bắt đầu có biến cố ngay khi ngọn lửa thiêng vừa ra khỏi lò lá kiếng thu nhiệt. Cũng giống như "cuộc vạn lý trường CHẨU" của Mao Trạch Đông từ năm 1934 đến 1936, Mao cùng với hàng trăm ngàn cán bộ bị quân của Tưởng Giới Thạch rượt chạy ngàn dậm, cuối cùng đến vùng phía bắc Trung Hoa, chỉ còn vài ngàn, trốn trong hang núi Diên An, cũng sẳn sàng "CHẨU" qua biên giới Nga để lánh nạn nếu quân Tưởng tiến đến đây truy lùng. Mao hơn Hồ Chí Minh là không "biến nâng bi thành hành động" để đặt tên những địa danh trên quê mình bằng "Suối Mác, Núi Lê". Do đó ngọn đuốc thế vận cũng "vạn lý trường chẩu" với đoạn đường dài hơn 140 ngàn cây số, chạy trốn như chuột như du kích, giao liên Việt Cộng, nhưng lếu láo qua bài ca vọng cổ tuyên truyền văn công là: "dệt chặng đường xuân"; cũng giống như Mao trước đây, ngọn đuốc bị che kín bởi "những hàng nhân viên an ninh các nước sở tại", có lúc bị tưới nước tắt, lúc lên xe bus bít bùn như Thoát Hoan chui vào ống đồng ở Việt Nam, khi thì "trèo lên phi cơ phản lực có người lái "và có lúc thì "tạm có giấc ngủ cô đơn" ở một địa điểm thật bí mật nào đó để chờ "tình hình yên tĩnh là tiếp tục chạy trối chết về đất Tàu".
Những chặng đường "trường chẩu" thường phải chui lòn ở các nước tự do như Pháp, Anh, Úc .... nhưng cũng "thấy chút ánh sáng hết linh" tại nước chư hầu là Việt Nam, đuốc "được tập đoàn Thái thú Việt Cộng bảo vệ như bảo vệ con ngươi trong tròng mắt", nên trở thành đất an toàn ngoài lãnh thổ "mẫu quốc, thiên triều Bắc Kinh", điều nầy ngườiViệt Nam, đảng viên Cộng Sản cũng đều nhìn thấy là "Không có gì là độc lập và tự do" từ khi Hồ Chí Râu mang cái lý thuyết Karl Marx, chủ thuyết Mao Trạch Đông tròng vào cổ, ngu dân và làm tay sai cho ngoại bang. Trong những ngày cuối cùng, vào ngày 6 tháng 8 năm 2008, đuốc đã đến "BẮC KINH" hú hồn sau thời gian gần 3 tháng chạy "THẤT KINH". Nhưng ngày hôm sau thì ngọn đuốc lại được những người "yêu chuộng sự thật, nhân quyền" gồm các du khách Hoa Kỳ, Anh đã treo cái cờ Tây Tạng, phản đối ngay tại gần "trại cải tạo tổ chim".
Được biết, từ ngày 10 tháng 3 năm 2008, người Tây Tạng "tức nước vỡ bờ" biến lòng yêu nước thành hành động, đã đứng dậy, dậy mà đi đúng nghĩa để phản đối tình trạng đàn áp, diệt chủng; trong khi đó, đảng và nhà nước Việt Cộng cũng "dậy mà đi" nhưng không phải để bảo vệ quê hương, mà là bảo vệ "cái tư bản quí báu đuốc thế vận của quan thầy" khi đi ngang qua Saigon ngày 28 tháng 4 năm 2008.
Vì bảo vệ "tài sản của mẫu quốc Trung Cộng" mà tập đoàn Thái Thú Hà Nội đã thẳng tay đàn áp dân Việt Nam; như vậy, Việt Nam ngày nay cũng giống như Tây Tạng, chớ có gì là độc lập. Đảng viên Cộng Sản các cấp, thanh niên, sinh viên, dân chúng hãy nhìn sự kiện nầy để có thái độ quyết liệt, cùng đồng lòng đứng lên triệt hạ một thiểu số bán nước bộ chính trị trung ương đảng, cam tâm làm Thái Thú cho Tàu ở Hà Nội, lấy lại độc lập tự chủ cho đất nước. Im lặng là chấp nhận sự thống trị của ngoại bang Trung Cộng trên quê hương; nhất là thành phần CÔNG AN, là công cụ đắc lực cho tập đoàn Thái Thú Việt Cộng, hãy vì quyền lợi đất nước, sự tồn vong của dân tộc mà đứng về phía nhân dân để làm nên lịch sử chống ngoại xâm theo truyền thống tổ tiên: Nếu công an không tuân hành theo lịnh của những quan Thái Thú chính ủy, thủ trưởng, thì bọn chúng cũng không thể làm gì được; trái lại công an cấp nhỏ là số đông, có thể bắt giữ, quản thức "những tên quan lại của Trung Cộng gốc Việt", nếu cần cho vài tên đi trình diện Hồ Chí Minh ở hỏa ngục khi mà tất cả các lực lượng công an đều "nhất trí" không tuân theo lịnh các quan Thái Thú, tức là không đàn áp nhân dân biểu tình, khiếu kiện chỉ đứng xem với vai trò giữ trật tự như cảnh sát các nước dân chủ, thì chế độ Cộng Sản tự nhiên tan hàng tức khắc, nước sẽ độc lập ngay.
Tuy nhiên, nếu chưa hối cải, đợi khi đảng bị lật nhào như Liên Sô, thì dù cho mẫu quốc Trung Cộng có "mến thương" đến đâu, cũng không bao giờ dám bỏ tiền ra để lập các trại tỵ nạn như Mỹ, các nước tự do đã làm để cứu vớt quân nhân cán chính Việt Nam Cộng Hòa sau ngày 30-4-1975. Đôi khi vì quyền lợi mà Trung Cộng còn bắt giải giao cho tòa án quốc tế những "tay chân bộ hạ thân thương" của họ. Đây là thông điệp mạnh mẽ, tình lý, gởi đến lực lượng công an, bộ đội tại Việt Nam, đừng để nước tới trôn mới nhảy là qua trễ nhé!
Những biến cố do ông Trời, làm bạt vía kinh hồn, gây quan ngại không nhỏ cho "bè lũ vô thần Trung-Nam-Hải" khi trận bão mở màn Nargis bỗng giáng xuống "đại đệ tử" Miến Điện, làm cho dân chúng khốn đốn và cũng làm cho nhà cầm quyền quân Phiệt Miến lúng túng. Trong khi cây đuốc thế vận, trở thành "ÁNH MA TRƠI" đang được hàng vạn "quần hồng" hay nói theo từ ngữ Háng học là "Quần Hòe" phất phới trên đoạn đường nằm trong lãnh thổ Tàu, thì đột nhiên trận động đất dữ dôi ở Tứ Xuyên đã làm cho gần 70 ngàn người dân chết, hàng trăm ngàn bị thương và con số mất nhà, bị ảnh hưởng lên đến hàng chục triệu. Trong khi trường học, bịnh viện bị sập dễ dàng, thì những nhà dành cho cán bộ thì vẫn "trơ gan cùng động đất", thế mới biết là nhà nước nầy có mục đích yêu cầu là "bảo vệ cán bộ" để cai trị, chớ cán bộ chết hết, lấy ai bảo vệ đảng và tham nhủng? Trận động đất kinh hoàng nầy làm cho "ánh ma trơi thế vận" đành phải tạm ngưng" cuộc vạn lý trường chẩu "3 ngày, đoạn tiếp tục trong thầm lặng và chờ ngày chạy về" trại cải tạo tổ chim" đúng ngày khai mạc 8 tháng 8 năm 2008.
Gần tới ngày thế vận, đầu tháng 8 năm 2008, những cuộc khủng bố bị cho là của các tổ chức Hồi Giáo ở Tân Cương làm cho nhiều người chết, gây quan ngại cho khách tham dự thuộc các nước dân chủ, mặt khác cuộc khủng hoảng tín dụng, mất giá đồng Mỹ Kim làm cho nhiều người đành phải tiết kiệm không đi, ở nhà xem truyền hình đỡ tốn tiền mà không sợ nguy hiểm, hay hít nhằm khí dơ. Rồi tình trạng bán vé giả với con số các trang mạng lên đến 71, làm bối rối không ít cho ban tổ chức. Tuy nhiên, một vấn đề mà "cả ủy Ban thế Vận IOC và nhà nước Bắc Kinh" đều quan tâm là: bầu trời Bắc Kinh vẫn mịt mù như "áng mây mù thế kỷ" hay là "bóng đen bao trùm Trung Quốc" cũng là một vấn đề quan trọng, dù nhà nước có hứa hẹn, trấn an, như lối duy vật biện chứng như Việt Cộng bất dân làm thủy lợi:
"Nghiêng đồng đổ nước ra sông.
Vắt đất ra nước, thay trời làm mưa".
Nhà nước Trung Cộng chắc là phải "mất ăn mất ngủ" vì ông Trời, dù cấm hơn phân nữa, trong số hơn 3 triệu chiếc xe hơi lưu hành tại Bắc kinh ngưng phun khói, cho đóng của các nhà máy trong vùng và các tỉnh lân cận, công an biểu diễn cái màng "giáo dục quần ... chúng" bỏ thuốc hút, bằng cách "ngắt" điếu thuốc đang cháy trên môi dân ghiền đó là những biện pháp "cụ thể" để cải thiện "ông Trời", nhưng cái "tình huống" nầy không thể đảo ngược được. Bầu không khí Trung Quốc nói chung và Bắc Kinh nói riêng đã bị ô nhiễm từ lâu, có thể nói là từ năm 1978, sau khi "thiên tử tiên đế Cộng Sản Mao Xếch Xáng tiêu diêu nơi miền hỏa ngục" để đoàn tụ với Marx, lenin, Stalin, Hồ Chí Chuột thì gã đàn em "người lùn gây máu lửa Đặng Tiểu Bình", là người từng ra tàn sát hàng chục ngàn sinh viên ở An Thiên Môn 1989, cũng là người" hạ quyết tâm" đưa ra học thuyết" Mèo trắng mèo đen" được biến thành "MÉO MÓ" khi mà mèo trắng, đen, tam thể không bắt Chuột mà lại BẮT CHƯỚC chế hàng nhái, giả với nhản hiệu cầu chứng "Made In China" được thế giới đánh giá đúng là "BA CHỮ TÊ" tức là "THỨ-THIỆT- TỆ" để đưa Trung Quốc tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc đến "phồn vinh giả tạo", chỉ phát triển ồn ào ở đô thị như các nước Tây Phương và tuyệt đại đa số dân sống ở nông thôn hảy còn biết bảo vệ" văn hóa, di sản tổ tiên từ thời Nghêu Thuấn".
"Tớ đâu dám sánh kẻ CÀY MÁY.
Canh tác chân tay, phân CỨT ĐÁI.
Dân nghèo, cán bộ lại giàu sang.
Mặt hàng Trung Cộng nhiều DỚ DÁI."
Đó là bộ mặt phát triển kinh tế "dị mô" cũng như Việt nam ngày nay. Do đó, bầu trời Trung Cộng vẫn mịt mù khói kỷ nghệ, gây ô nhiễm "trường kỳ" theo chủ thuyết Mao: "lấy mây mù bao vây thành phố" làm cho sức khỏe dân chúng bị ảnh hưởng, nên người dân Hoa Lục có lối "giải độc" là khi có tiền, mua "nước biển" để chuyền vào mạch máu cho khỏe, chớ họ cảm thấy luôn bị mệt mỏi "trường kỳ". Từ lâu nay, du khách đến "tham quan" đất tàn dư Cộng Sản, từ phi cơ nhìn xuống, toàn là một vùng mây màu vàng bao phủ bầu trời và khi phi cơ đáp xuống phi trường là cảm thấy khó thở; là do ảnh hưởng của các nhà máy kỹ nghệ với nhà nước quản lý, thì dù cho có đến 10 cái hiệp định thư Kyoto, hoặc ông thủ tướng lừng danh bảo vệ môi trường "bằng mồm" ở Úc Châu là Kevin Rudd, bà bộ trưởng Penny Wong, Peter Garrett hoặc cựu phó tổng thống Al Gore (vừa chiếm giải Nobel) cũng phải "chào thua". Các nước dân chủ thải chất khí Dioxin vào khí quyển có kiểm soát của chính phủ, các cơ quan bảo vệ môi sinh la hoài; còn ở Trung Quốc, có ai dám la lên?
Tình trạng ô nhiễm bầu không khí quan thành phố Bắc Kinh làm cho đảng và nhà nước Trung Cộng "rầu thúi ruột" nên luôn trấn an vì: "ngộ đã lỡi đăng cai", xin đừng sợ, cứ vào mại vô, mại vô. Trước bầu trời u ám thường trực, các đoàn lực sĩ cảm thấy không còn "phấn khởi" thi đua, nên có thể có một số lực sĩ cũng muốn bỏ thi. Tuy nhiên, các tay lực sĩ Trung Cộng thì "phấn khởi" lắm, họ quen với "khói mù, trời nóng bức", hy vọng năm nay, Trung Cộng sẽ dành được nhiều huy chương, khi tất cả bỏ cuộc càng "hẩu, hẩu, hẩu". Những ngày gần tới khai mạc "khóa cải tạo Bắc Kinh" ở trại Tổ Chim Sắt, nhiều du khách, lực sĩ khi vừa tới phi trường, đã lấy mặt nạ ra bịt mũi, mồm, vì đang "tiếp cận" với cái "tàn dư phản động của các thế lực khí thải do kỷ nghệ phát triển bừa bải gây ra", đúng là "gậy ông đập lưng ông".
Đoàn lực sĩ, nhà dìu dắt, cán bộ, công an, mật vụ của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam vốn có nhiều kinh nghiệm trong việc "vệ sinh phòng dịch" từ sau ngày chiếm được miền Nam 1975 đến nay, từng đi ngang qua các đống rác, cũng là "tàn dư chế độ Mỹ-Ngụy để lại", có sáng kiến dùng thứ "TÃ HỒNG CÀI HÁNG" của giới phụ nữ hay dùng hàng tháng để bịt mồm, mũi, tránh các thứ vi trùng, vi dế xâm nhập qua đường hô hấp, nên cái "chế độ tã hồng nầy được vị thiền xu Thích Nhất Vẹm tâm đắc, giác ngộ, đặt tên cho một tác phẩm, sau khi biết được "sư nữ Fleurette " cũng có cái" chế độ "bịt háng như thế lúc còn thấy được" mặt trời nắng cực rọi trong tâm":
"Việt Cộng hô hào giữ vệ sinh.
Động viên dọn rác, dẹp mương, kinh.
Dùng đũa hai đầu, ăn nghiêm túc.
Khẩu trang chất lượng: vải cửa mình."
Với kinh nghiệm nầy, hy vọng các "đàn lực sĩ Việt Nam mang lá cờ Hòe" một sao vàng đến đóng góp với lá "cờ Hèo" năm sao vàng, trong trại cải tạo Tổ Chim Sắt, sát cánh cùng 205 quốc gia diễu hành trong trại, với khẩu trang làm bằng "thứ bợ háng" là rất hạp vệ sinh và đương nhiên là được các hãng truyền hình quốc tế dành nhiều ưu tiên quay và phỏng vấn; được biết ngày nay, bọn đế quốc tư bản đã sáng chế ra nhiều loại "tã hồng cài háng" rất chất lượng, khỏi phải dùng dây cột như thời 1975, chỉ gắng vào mồm là dính luôn "đảm bảo" máu không trào ra hay bất cứ thứ gì thấm vào "hang Pác pó", nên miệng mũi rất an toàn, không sợ bị khí độc do ô nhiễm không khí gây ra. Kỳ nầy, các lực sĩ dưới là cờ Hòe của Việt Nam có triển vọng làm nên lịch sử là đoạt được một số huy chương vàng, bạc, đồng, thau, kẽm, thiết, nhôm nếu biết khai thác khẩu trang "tã hồng bịt háng" trong các cuộc thi đấu.
Trong lối đánh bài sập sám chướng của người Trung Hoa, vấn đề ăn thua khó phân định, ngoài chuyện may rủi, còn có tài năng "binh giỏi" hay dỡ. Trong "binh pháp sập sám" có câu: thùng thủ, cù lũ dương. Nhưng không phải lúc nào cũng áp dụng câu ấy mà nhiều khi "ôm đầu tức vì thua kế của đối thủ"; cũng như lối đánh cờ tướng: tiên ngũ lục pháo, hậu bình phong mả, không phải lúc nào cũng đi tùy theo đối thủ có sở trường con xe, pháo, mã bài sập sám có đẳng cấp "cù lũ" là cao nhất, ngoại trừ thùng phá sảnh (mậu binh). Nhưng cù lũ không phải lúc nào cũng thắng, cù lũ chỉa với 3 ách và một đôi; cù lũ nhí cũng là cù lũ với 3 con 2 và một đôi.
Trong kỳ thế vận hội 2008, Bắc Kinh là cù lũ nhí, với 2 đôi nhỏ mà tưởng là có thể "đại thắng", nào ngờ lần đầy đã bị thấu cấy, nên thảm bại là khó tránh khỏi. Ngoài hao tài, tốn của, thì "cái hũ tương thúi Cộng Sản" bị bể, thế giới nhìn thấy tất cả sự thật về "nước Trung Hoa" dưới chế độ "bao che sự thật". Nhờ hệ thống truyền thông toàn cầu, mà sự thật phơi bày, nên các sắc tộc như bị Tàu thôn tín có khả năng đứng dậy, đòi quyền "dân tộc tự quyết", là công thức mà Liên Bang Sô Viết, Cộng Hòa Nam Tư tan vở như chùm nho bị thúi cuốn, các trái nho tự động rớt xuống. Do đó, sau thế vận hội, các dân tộc bị thôn tín cũng có khả năng mở ra "vận hội mới" cho dân tộc mình, nếu tất cả hàng chục bộ tộc cùng đứng dậy, thì đảng và nhà nước Trung Cộng cũng phải "CHẨU" thôi.
BÊN LỀ THẾ VẬN: MÔN TRỊ BỊNH CỦA Á CHÂU: "CẮT LỄ, CẠO GIÓ, DÁC HƠI".
(Trên các đài truyền hình Úc Châu, vào ngày 6 tháng 8 năm 2008, các phóng viên đã đến "tham quan" vài nơi chuyên trị bịnh theo lối nầy, có người làm thử, như ông Rochie đài số 7. Nhân đây xin đưa ra vài điều về môn nầy trong tinh thần tìm hiểu, không mang nội dung hướng dẫn hay là tài liệu y khoa gì đó. Người viết từng sống lâu năm ở các vùng nông thôn" khỉ ho cò gáy" trong thời gian đi lính đánh bọn khủng bố Việt Cộng, thu thập được vài sự kiện. Xin các vị bác sĩ thông cảm, khi đọc cái bài viết" phản khoa học" nầy, hổng dám mùa rìu qua mắt thợ, nạo thai trước mặt đại tướng Võ Nguyên Giáp, hay đọc kinh cúng trước mặt cái thầy cúng, thầy tụng với nghề nghiệp chuyên đọc kinh để" charge đẹp" những người có chuyên buồn trong gia đình như tang chế)
Người Tây phương có Tây y, thuốc men, mổ xẻ... thì người Á Đông cũng có cách trị bịnh để thoát khỏi bàn tay tử thần, phòng bịnh hơn trị bịnh. Dựa vào kinh nghiệm, cây cỏ, âm dương, ngũ hành mà người Á Châu có lối trị bịnh bằng những phương cách như: châm cứu, cạo gió, cắt lể, dác hơi, bấm huyệt thời gian khá lâu, các bác sĩ Tây khi nhìn thấy những vết cạo gió trên thân thể bịnh nhân, thì thường là không "happy" với những "lời khuyên của bác sĩ" là: chớ nên làm như vậy nếu muốn đến đây trị bịnh.
Tuy nhiên, người Á Châu đã từng dùng những phương pháp đó để chửa một bịnh, với câu: "thầy dở cũng đở xóm giềng", nên những ông thầy cạo gió, cắt lễ .... được dân chúng ở các vùng nông thôn "ngưỡng mộ" qua nhiều lần nhờ giúp mà "khắc phục" được bịnh tật, được cho là "mát tay, phước chủ may thầy". Họ là những thầy thuốc không có bằng cấp, nên không tốt nghiệp bằng tiến sĩ, cử nhân y khoa ở các trường đại học y khoa các nước tự do; nên nhiều thầy cạo gió, cắt lễ cũng có học ở trường" thuốc Rê Gò Vấp" khi vừa chửa bịnh vừa phập phà điếu thuốc vấn với giấy nhật trình.
Người Trung Hoa có môn châm cứu, lừng danh từ khi tổng thống Hoa Kỳ Nixon sang thăm "hữu nghị" lần đầu tiên năm 1972 và từ đó giới y học Tây phương lưu ý. Người Nhật có môn Bấm huyệt (Accupressure) cũng thông dụng và chữa được nhiều thứ bịnh, người Việt có môn cắt lể, cạo gió, dác hơi hình như các môn nầy có quan hệ với nhau, không biết ai sáng chế ra đầu tiên, nên không thể nói dân tộc nào tiên phong.
Môn châm cứu không phải tự nhiên mà có, số là người Trung Hoa hay đánh nhau để "tranh giành bá chủ", nhất là Hán Tộc có "truyền thống xâm lược, thôn tín xứ người". Vào năm 200 trước Tây lịch, thời nhà Tần, do các chư hầu đánh nhau, nên những "tinh binh" bị trúng tên, mang về chữa trị. Một điều lý thú là trong số những binh lính ấy, trước đây có mắc phải vài chứng bịnh nan y, khi trúng tên của quân nghịch, mang về, rút tên ra, thì lạ thay! Những chứng bịnh hết một cách thần kỳ; từ đó người Hoa biết khám phá ta các huyệt đạo, hệ thống kinh mạch chạy toàn cơ thể như những rễ cây nên môn châm cứu đầu tiên là mảnh xương thú mài nhọn, nên châm cứu rất đau và có máu chảy (hình như đây cũng bắt nguồn môn cắt lễ?). Thời gian sau nầy, người ta mới dùng kim bằng sắt để châm, rồi nhiều đời, các danh y đóng góp thêm nghiên cứu, môn nầy được nhiều triều đình phong kiến tín nhiệm. Đến thế kỷ 17, khi người kim đánh bại triều đình nhà Minh, thuộc Hán tộc, triều đình Mãn Thanh sợ người Hán giết hại hoàng tộc bằng những cây kim nhỏ xíu, nên ra lịnh cấm hành nghề châm cứu, khiến bộ môn nầy bị chậm lại một thời gian; mãi đến khi cuộc cách mạng Tân Hợi 1911, triều đình Mãn bị mất quyền và từ đó môn châm cứu phục hồi. Sau khi Mao Trạch Đông giành được lục địa năm 1949, vì bị cấm vận, vì không có nhiều thuốc Tây, nên môn châm cứu được dân chúng coi như là phương cách chửa bịnh thần kỳ với thuốc Bắc từ các loại dược thảo.
Người Việt Nam có môn cạo gió, cũng có lối dùng đồng bạc, thẻ gừng chà mạnh vào các hệ thống thần kinh ở lưng, ngực khiến để lại những vết bầm (bác sĩ Tây nhìn thấy mà không thích). Nhưng nhờ những vết bầm đó, là các tế bào bị chết, khiến cho các bạch huyết cầu nhào tới "tiến công" sực hết để bảo vệ, ngoài ra công dụng chà sát trên các hệ thần kinh, có tác dụng làm hưng chấn, kích thích để tác động vào hệ thống phòng thủ trong cơ thể. Đó cũng như là lối "vaccine" làm cho các bạch huyết cầu "tập dượt", rồi "thừa thắng xông lên" sực luôn vi trùng, thế là bịnh nhân thuyên giảm, nhờ ăn uống và hết bịnh.
Môn dác hơi cũng thế, nên khi dác xong là bịnh nhân cảm thấy khỏe là thế. Tuy nhiên môn cắt lễ, ngày xưa với "khu chén" lấy cây dao khẻ, đoạn lấy mảnh hơ lên lửa sát trùng, rối thầy cắt cũng lần mò theo những đường kinh mạch theo kinh nghiệm. Bịnh nhân cảm thấy khỏe, giảm nhiệt sau khi cắt, là vì máu chảy ra, làm giảm nhiệt, nhưng nên cẩn thận, vì các loại vi trùng có thể xâm nhập qua vết cắt, gây những chứng bịnh khác. Dác hơi được phổ biến cả Tây, nên người dân các nước đã làm quen; ở Việt Nam ngày xưa, thầy dác hơi hay dùng ống tre luộc trong nước sôi, đoạn úp lên những nơi mình muốn trị bịnh. Người dân nông thôn có nhiều lối trị bịnh, như bịnh cảm "con rắn", mới xem qua thì cũng chưa hiểu. Thông thường triệu chứng là ói mửa, đau bụng, chóng mặt dữ dội, Thầy cắt nhìn thấy bèn lật cánh tay nằm gần nách, dùng nước lả hay rượu trắng, đoạn vỗ mạnh đến khi nơi nầy nổi lên một khúc đen, hình con rắn liu điu, thế là thầy cắt cứ cắt vào đầu, đuôi và giữa là trị hết, rất thần kỳ.
Trương Minh Hòa
No comments:
Post a Comment