Monday, August 18, 2008

Tâm sự của cựu đại tá việt cộng


Trần Thanh

Chiều nay khi vừa tan ca làm việc, anh Tý cu li vội đạp xe đến nhà ông nội. Chả là, anh vừa được công ty phát cho một ít quà mừng ngày sinh nhật của bác Hồ. Mỗi một công nhân được phát một hộp giấy có in hình bác Hồ và bác Mao đang bắt tay nhau, tươi cười hữu nghị. Bên trong các hộp giấy là một số món quà lặt vặt và có cả những tấm vé số hoặc những tờ mẫu đơn xin gia nhập câu lạc bộ gì gì đó của Trung Quốc. Có đều toàn bộ những tấm vé số và những tờ mẫu đơn đều được viết bằng chữ Tàu, tuyệt đối không có một dòng chữ Việt nào hết. Trong công ty chẳng có ai biết chữ Tàu. Chỉ có một vài người biết lõm bõm một vài chữ thì đoán mò rằng đó là những tờ đơn xin gia nhập câu lạc bộ thể thao hay điện ảnh gì đó của Trung Quốc! Còn tấm vé số thì không ai đọc được để biết các lô trúng như thế nào, ngày nào xổ và nếu trúng thì lĩnh tiền ở đâu?

Anh Tý đang làm việc cho một công ty của Trung Quốc tại Hà Nội, chuyên chế tạo và lắp ráp xe gắn máy Trung Quốc, mang thương hiệu "Đại Bá". Công ty có cả thảy một ngàn công nhân, chia ra làm ba ca làm việc. Toàn bộ vốn đầu tư là của Trung Quốc. Riêng ban giám đốc và toàn bộ cán bộ quản lý thì do người Việt phụ trách. Tuy nhiên, mọi việc điều hành sản xuất đều do các cố vấn Trung Quốc quyết định, nghĩa là họ lên kế hoạch, sau đó đưa sang ban giám đốc của người Việt để thi hành. Nếu so với các công ty quốc doanh của Việt Nam thì công ty của Trung Quốc trả lương cao hơn gấp đôi. Phải quen biết và giỏi chạy chọt lắm mới được tuyển vào làm cho công ty "Đại Bá". Anh Tý cu li nhờ có ông nội là đại tá quân đội nhân dân đã về hưu, gửi gấm những người quen nên mới kiếm được một chân cu li trong giây chuyền lắp ráp trong công ty. Anh mừng hết lớn vì vào thời buổi kinh tế cực kỳ khó khăn như vầy mà được phục vụ cho mấy đồng chí Trung Quốc, được lãnh lương cao thì cũng quá hãnh diện rồi! Bởi vậy mỗi khi công ty bố thí cho công nhân bất cứ món quà gì thì anh thường đem đến biếu ông nội để bày tỏ lòng biết ơn ông. Sẵn hôm nay được phát quà, lại không biết đọc chữ Tàu, anh Tý sực nhớ ra ông nội mình là một cây "nho chùm". Thế là anh hăng hái phóng xe đạp tới nhà ông, ở quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.

Vừa dắt xe đạp vào nhà, anh Tý đã vội đánh tiếng:

- Cháu chào ông ạ! Thưa ông có khỏe không?

Nói xong, anh Tý thoăn thoắt trèo lên căn gác xép của ông nội. Toàn bộ giang sơn của ông chỉ thu gọn trên căn gác xép, còn bên dưới là để cho con cháu ở. Ông Khải, ông nội của anh Tý, là cựu đại tá đã về hưu được 20 năm nay. Đúng ra ông chưa tới tuổi về hưu nhưng vì bất mãn, ông xin về hưu non. Từ ngày về hưu, ông chỉ vui vầy với cái vườn cây bé xíu ở sau nhà và thường vào internet để theo dõi tin tức tình hình trong và ngoài nước. Ông Khải đang đọc báo trên internet, thấy thằng cháu đích tôn đến, ông gỡ cặp kiếng lão ra:

- À, thằng Tý. Mới đi làm về hả? Sao, dạo này có gì lạ không?

Tý vội đưa gói quà cho ông nội:

- Ông ạ, bữa nay công ty của cháu cho mỗi một công nhân một hộp quà để mừng sinh nhật bác Hồ. Cháu gởi biếu ông gói quà. Trong gói quà có tờ giấy vé số với mấy tờ đơn gì đó. Cháu không đọc được chữ Tàu, nhờ ông xem hộ nó là cái gì?

Ông Khải cầm gói quà rồi nói:

- Sao cháu không giữ lấy mà dùng, cái gì cũng gởi biếu ông thế này. Cháu hãy đem về biếu mẹ cháu!

Anh Tý nài nỉ ông:

- Cháu còn nhiều dịp để nhận quà lắm. Ông đừng có lo cho cháu với mẹ cháu. Nhờ ông xem hộ mấy tờ đơn trong hộp quà họ nói cái gì để cháu vào công ty, "phiên dịch" lại cho anh em. Khổ quá ông ạ, cả công ty không có ai biết đọc chữ Tàu!
Phương pháp ngủ mở mắt của
con quạ đen Phạm Minh Mẫn!
Ông Khải mở gói quà ra xem xét các món đồ rồi ông bỗng cười hềnh hệch:

- Ô hay, cái hộp này đựng các bao cao su .... ngừa thai!

Rồi ông mở hộp giấy, lấy ra một cái bao giấy bạc, xé ra coi thử bên trong có đúng là bao cao su không thì ông tái mặt. Trên bao cao su có in hình cái đầu của ..... bác Hồ! Kế bên là một dòng chữ Tàu: "Không có gì quý hơn cái này"! Ông Khải dịch cho thằng cháu đích tôn nghe và ông bình luận:

- Như thế này là bọn Tàu nó chơi rất đểu! Nó đã đem thằng Hồ Chí Minh ra mà bêu riếu đến tận cùng trời đất rồi. Nó đã chửi cha, chửi ngay trên đầu, trên cổ bọn việt gian cộng sản mà bọn chó săn này có dám hó hé gì đâu! Nó chơi đểu như thế này thì thằng Hồ Chí Minh sẽ mãi mãi không bao giờ đầu thai được! Cái câu nói "Không có gì quý hơn độc lập tự do" của thằng Hồ đã bị sửa đổi thành "Không có gì quý hơn cái bao cao su ngừa thai!"

Nghe ông nội dịch và bình luận câu chữ Tàu, anh Tý thấy quá thú vị, bật cười sảng khoái! Ông nội của anh Tý năm nay đã 80 tuổi, tham gia cách mạng năm 17 tuổi, đúng lúc cuộc cách mạng tháng tám năm 1945 bùng nổ. Lúc ấy do tinh thần ái quốc tự phát nên ông tình nguyện đi kháng chiến. Sau đó ông tham gia mặt trận Việt Minh nhưng cũng chẳng hiểu Việt Minh là cái quái gì, chỉ nghe nói họ là những người "quốc gia" đánh Pháp, thế là ông theo! Vài năm sau đó, ông được kết nạp vào đảng cộng sản mà ông cũng chỉ hiểu lờ mờ đó là cái đảng "quốc gia" chống Pháp! Nhưng sau này, khi vụ cải cách ruộng đất xảy ra thì ông đã sáng mắt nhưng đã quá muộn, lỡ phóng lao rồi, phải theo lao! Bởi thế, những năm tháng trong cuộc đời binh nghiệp của ông đều là những năm tháng của ray rứt và trăn trở, tựa như những tâm sự u uất của một phụ nữ đẹp khi biết mình đã ngu ngốc trao duyên lầm tướng cướp! Đến năm 1988 thì ông xin về hưu non lúc mới 60 tuổi, mang cấp bậc đại tá. Tính ông vốn ngay thẳng, ưa chống đối những bất công, nên thường bị "đì" sói trán. Những kẻ cùng lứa tuổi với ông, cùng tham gia kháng chiến hồi cách mạng tháng tám 1945, có nhiều kẻ đã trèo lên tột đỉnh danh vọng, ngồi chễm chệ trong bộ chính trị, trong khi đó ông chỉ là một viên đại tá quèn bị chèn ép phải về hưu non!

Đến bây giờ ông Khải đã được 80 tuổi. Ông thường tự nhủ mình đã thọ bát tuần rồi, sống được như vậy cũng là quá đủ, tất cả những tự hào của gia tộc phải được truyền lại cho thằng cháu đích tôn, tức anh cu Tý, năm nay 25 tuổi. Bố của anh Tý là bộ đội chống Mỹ, đã từng lăn lóc ở các chiến trường miền Nam và sau năm 1975, vẫn phải tiếp tục đánh nhau với "bá quyền Trung Quốc". Đến năm 1988, bố của anh Tý, trong khi đánh nhau ở vùng biên giới, bị đạn pháo của Trung Quốc làm cụt một chân. Từ đó anh trở thành thương binh, sống bằng nghề đạp xích lô tại Hà Nội. Nhưng rồi số phận oan nghiệt vẫn chưa buông tha cho người thương binh: năm ngoái trong khi đạp xe ba gác, đi giao một tạ thịt lợn đến lâu đài của tên thứ trưởng bộ giao thông vận tải thì anh bị bầy chó bẹc giê của hắn xông ra cắn đứt lìa cuống họng! Anh đã chết một cách tức tửi không nói được một lời nào, chết ngay tại thảm cỏ xanh mượt trong tòa lâu đài, chết ngay trên đống thịt lợn chưa kịp giao! Tên thứ trưởng bộ giao thông vận tải cũng chính là bạn đồng ngũ với anh hồi kháng chiến chống Mỹ, cả hai cùng sinh hoạt trong cùng một trung đội. Hắn có biệt hiệu là "Thằng Mặt Chuột", chuyên đi ăn cắp vặt và .... đụ bậy mấy cô cán bộ hộ lý! Vậy mà thời thế đưa đẩy, bây giờ hắn đã trở thành thứ trưởng kiêm bí thư đảng ủy. Mỗi lần hắn đi hớt tóc, thường rút giấy bạc một trăm đô la ra để "boa" cho mấy em điếm và mồi thuốc lá cũng bằng giấy bạc một trăm đô! Hắn nuôi một bầy chó bẹc giê, mỗi ngày tiêu thụ hết năm mươi cân thịt lợn. Tình cờ khi bố anh Tý đi giao thịt lợn đến lâu đài của hắn thì nhận ra hắn, đồng thời hắn cũng nhận ra anh nhưng phớt lờ không thèm chào hỏi! Thôi, thế cũng được, anh đã "anh dũng hy sinh" trên thảm cỏ xanh trong tòa lâu đài của người bạn cũng là .... "vinh dự" lắm rồi, đỡ buồn tủi cho thân phận của mình mỗi khi gặp lại thằng bạn ... chó đẻ! Chỉ có điều, sau bao nhiêu năm xông pha lửa đạn nơi chiến trường, anh đã không chết vì bom đạn của Mỹ "ngụy" mà lại bị chết vì bầy chó bẹc giê của bọn việt gian cộng sản một cách vô duyên, lãng xẹt! Một cựu đại úy, cựu tiểu đoàn phó của quân đội nhân dân việt cộng đã anh dũng hy sinh vì chó bẹc giê!

Ông Khải tiếp tục mở những gói quà nhỏ trong hộp quà:

- À, cái gói này là hai cái bu gi xe gắn máy. Còn hộp này là cái bộ phận lọc gió của xe gắn máy, thợ máy họ gọi là các-buya-ra tơ đó cháu!

Ông Khải chỉ vào các món quà đặt trên bàn và nhận xét:

- Những món quà này đối với cháu hoàn toàn vô dụng vì cháu không thể dùng được món nào. Này nhé, cháu còn độc thân thì đâu có cần dùng bao cao su ngừa thai làm gì. Cháu đi "xế điếc" (xe đạp) thì cũng đâu có cần dùng bu gi và hộp lọc gió dành cho xe gắn máy! Ông cũng không cần dùng những thứ này vì ông đã 80 tuổi rồi, muốn đi đâu thì chỉ có đi xe đạp hoặc cuốc bộ cho khỏe người!

Anh Tý hơi sượng sùng vì những món quà anh đem biếu ông chẳng được một tích sự gì. Thấy vậy, ông Khải bèn khỏa lấp, chuyển sang đề tài khác:

- Thế dạo này cháu vẫn sinh hoạt trong phong trào đấu tranh đòi dân chủ đấy chứ?

Anh Tý là một thành viên của phong trào đấu tranh đòi dân chủ tại Hà Nội. Anh đã tham gia phong trào với sự khuyến khích của ông nội. Mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn, thắc mắc, anh thường hỏi ý kiến của ông nội, và ngay cả những vị đang trực tiếp lãnh đạo phong trào cũng thường bí mật đến vấn kế ông Khải, xem ông như là một lãnh tụ không chính thức, một quân sư già dặn nhiều kinh nghiệm. Ông Khải tuy nghèo nhưng danh tiếng của ông vang dội khắp Hà Nội và các thành phố thuộc miền bắc. Ông nổi tiếng nhờ ưa chống đối những bất công, bị đảng đì sát ván, suýt bị đi tù, buộc phải về hưu sớm, và nhờ ông có kiến thức giỏi, thông thạo tới ba ngoại ngữ là tiếng Tàu, tiếng Pháp và tiếng Anh. Nghe ông nội hỏi, anh Tý bèn trịnh trọng báo cáo:

- Vừa rồi mấy anh chị em chúng cháu đã làm được một cú vang dội: treo tấm biểu ngữ đòi đa nguyên đa đảng ngay tại cầu Thăng Long Hà Nội và cầu Lạch Tray ở Hải Phòng! Người dân họ bu lại xem đông lắm. Phóng viên báo chí nước ngoài cũng có đến quay phim và chụp hình. Bọn công an rất lúng túng, mãi hơn hai tiếng đồng hồ sau, chúng mới dẹp được các tấm biểu ngữ! Chúng cháu đang dự trù lần tới sẽ rải truyền đơn, tiếp tục đòi đa nguyên, đa đảng, đòi hủy bỏ điều bốn hiến pháp, đòi nhân quyền cho người dân!

Ông Khải rót một tách trà, nhấp một ngụm rồi hỏi anh Tý:

- Cháu đấu tranh đòi đa nguyên đa đảng, thế cháu có biết "đa nguyên" là cái gì không?

Nghe ông nội hỏi, anh Tý bỗng lúng túng, đỏ mặt:

- Thật tình, cháu cũng không biết nó là cái gì. Cháu thấy mấy anh chị trong phong trào dân chủ đòi "đa nguyên" thì cháu cũng đòi, thế thôi!

Ông Khải cười nhẹ với ánh mắt bao dung:

- Thế bây giờ cháu có muốn biết nó là cái gì không, thì ông sẽ giảng cho cháu?

Anh Tý cung kính nói bằng giọng lễ phép:

- Thưa ông, xin giảng cho cháu biết đa nguyên là cái gì? Đa đảng thì cháu hiểu rồi, hầu như ai cũng biết!

Ông Khải bắt đầu giảng bằng cách đặt câu hỏi:

- Cháu thấy mấy món quà mà công ty "Đại Bá" tặng cho cháu như thế nào? Có hữu ích cho cháu không?

Anh Tý đáp liền không suy nghĩ:

- Hoàn toàn vô ích ông ạ! Cháu còn độc thân, đâu có cần bao cao su ngừa thai để làm gì! À, mà nếu cần thì có lẽ chỉ dùng để thổi bong bóng cho trẻ con chơi! Cháu đang đi "xế điếc" (xe đạp) thì đâu có cần dùng bu-gi xe gắn máy và hộp lọc gió để làm gì!

Ông Khải gật đầu tán đồng:

- Đúng thế, cháu nói đúng! Như vậy, ta có thể nói rằng, đa nguyên và đa đảng, trong trường hợp của cháu, nó cũng tựa như bu-gi xe gắn máy và hộp lọc gió! NÓ CHỈ HOÀN TOÀN HỮU ÍCH KHI CHÁU ĐI XE GẮN MÁY! Ông hỏi cháu câu này: - cháu thích đi xe gắn máy hay đi xế điếc (xe đạp)?

Anh Tý trả lời ngay:

- Dĩ nhiên là cháu thích đi xe gắn máy vì nó nhanh hơn, tiện lợi hơn nhiều chứ ạ!

Ông Khải hỏi:

- Giả sử cháu đang đấu tranh với chủ hãng để đòi có một đời sống tốt đẹp hơn thì cháu nên đấu tranh đòi cái nào? Cháu nên đòi một chiếc xe gắn máy để đi hay đòi một cái bu-gi xe và một cái hộp lọc gió để TREO VÀO TAY LÁI XE ĐẠP COI CHƠI CHO VUI?

Anh Tý tái mặt, ngậm câm. Những ví dụ đơn sơ của ông nội làm anh hiểu ngay tức khắc. Ông Khải nhìn thằng cháu đích tôn khờ khạo mà lòng cảm thấy thương nó. Nó lớn lên trong một cái xã hội hoàn toàn bị bưng bít về thông tin cho nên nó khờ khạo về chính trị cũng là phải. Ngay cả vô số những việt kiều ở hải ngoại, được sống trong một môi trường dân chủ hết sức thuận lợi mà còn ngu ngốc, tình nguyện chui vào những cái bẫy rập của cộng sản! Ông kiên nhẫn giảng tiếp:

- Khi mình đấu tranh đòi một cái gì thì mình phải đòi cái lớn nhất, cái quan trọng nhất. Ví dụ như mình bị bọn cướp nó cướp mất nhà thì mình phải ĐÒI LẠI CHO BẰNG ĐƯỢC TOÀN BỘ CĂN NHÀ, chớ không đòi những cái tẹp nhẹp như chổi cùn, rế rách, cái cối đá, cái nồi đất, cái quạt mo ..v..v... Toàn dân ta đã bị bọn việt gian cộng sản cướp mất nhà trong hơn 60 năm nay, bị bọn chúng bắt làm nô lệ hơn 60 năm nay. Bây giờ chúng ta phải đấu tranh để ĐÒI LẠI TỰ DO. .MỘT KHI CHÚNG TA ĐÃ CÓ TỰ DO RỒI THÌ CHÚNG TA SẼ CÓ TẤT CẢ! Tất cả những thứ như: tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, hoặc dân chủ, nhân quyền, đa nguyên, đa đảng gì gì đó, chỉ là những cái hộp quà nhỏ trong cái hộp quà lớn. HỘP QUÀ LỚN CHÍNH LÀ HAI CHỮ TỰ DO.

Vừa rồi cháu và các anh chị trong phong trào dân chủ, căng biểu ngữ đòi đa nguyên và đa đảng. Cháu chẳng biết "đa nguyên" là cái gì thì không khéo chính các anh chị, chú bác của cháu cũng chẳng biết nó là cái gì! Mình đấu tranh để đòi một cái mà mình không biết nó là cái gì thì đòi làm gì cho phí thời gian, công sức?

Cả thế giới đang đi xe gắn máy, chỉ còn có bốn nước là Trung Cộng, Bắc Hàn, Cu Ba và Việt Nam là còn đang đi xe đạp. Mình thấy thế giới thảo luận với nhau về ĐA NGUYÊN ĐA ĐẢNG, mình cũng bắt chước đòi đa nguyên đa đảng nhưng mình quên rằng mình vẫn còn đang đi xe đạp! Vậy chúng ta phải đấu tranh theo thứ tự những bước như sau:

Bước một: - Làm cách mạng xóa bỏ chế độ cộng sản (vất chiếc xe đạp vào sọt rác!)

Bước hai A: - Thiết lập chế độ tự do, dân chủ (mua xe gắn máy)

Bước hai AA: - Tha hồ lựa chọn đa nguyên (lựa chọn thể chế chính trị nào cho thích hợp với đất nước)

- Tha hồ thành lập các chính đảng (tựa như mua các đồ phụ tùng xe gắn máy)

Ông Khải với tay lấy cái điếu bát thuốc lào, làm một bi, rồi dùng cây đóm tre để châm lửa, hít một hơi thật dài, tiếng kêu nghe sòng sọc thật vui tai. Sau đó ông nhắm mắt lim dim nhả ra một luồng khói dày đặc thơm ngát mùi thuốc lào. Anh Tý nhanh nhẩu rót một tách trà nóng đưa cho ông nội rồi nhắc khéo:

- Ban nãy ông hứa là giảng cho cháu về "đa nguyên" ....

Ông Khải hắng giọng rồi nói tiếp:

- Một khi đã tiêu diệt được bọn việt gian cộng sản rồi thì người dân có thể tự do lựa chọn cho mình một thể chế chính trị thích hợp. Có nhiều loại thể chế chính trị khác nhau để cho ta lựa chọn: chẳng hạn như tổng thống chế, đại nghị chế, bán-tổng-thống chế (semi-presidentialism) v..v.. Đó chính là đa nguyên. Nhưng gì thì gì, trước hết ta phải XÓA BỎ CÁI CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ DÃ MAN, TÀN BẠO của bọn việt gian cộng sản cái đã!

Nước Mỹ hiện nay đang theo tổng thống chế với lưỡng đảng. Các nước như Đan Mạch, Tân Gia Ba, Thụy Điển theo đại nghị chế với quốc hội một viện. Các nước như Canada, Anh quốc, Ấn Độ theo đại nghị chế với quốc hội lưỡng viện. Ngoài ra hiện nay trên thế giới có 13 nước theo bán-tổng-thống chế, tức là vừa có tổng thống vừa có thủ tướng ..v..v.. Có nhiều món ăn ngon để chúng ta lựa chọn, .tại sao chúng ta cứ mãi cam tâm ăn có MỘT MÓN CỨT DUY NHẤT (cộng sản độc tài đảng trị) suốt 60 năm nay!!! Vô lý quá!

Nghe ông nội giảng đến đây, anh Tý nêu một thắc mắc:

- Cháu có thắc mắc là sau khi chế độ cộng sản bị xóa bỏ thì những người đảng viên cộng sản có được quyền ra ứng cử hay được đi bầu không?

Ông Khải gật gù:

- Câu hỏi của cháu rất hay! Bọn việt gian cộng sản là những kẻ phản quốc. Mà đã là phản quốc rồi thì đương nhiên bị mất quyền công dân. Những kẻ đã bị mất quyền công dân thì chắc chắn không thể nào được ra ứng cử và được đi bầu! Chúng ta phải triệt chúng ngay tận gốc để chúng vĩnh viễn không bao giờ còn cơ hội quay lại nắm chính quyền nữa! Kể cả những tên tay sai đi bưng bô cho bọn việt gian cộng sản cũng phải bị loại trừ. Những thành phần này ở trong cũng như ngoài nước hiện nay nhiều lắm!

Anh Tý bỗng lo lắng:

- Ông ạ, ông cũng là đảng viên cộng sản ....

Ông Khải đáp:

- Đúng vậy, ông đã từng tham gia đảng cộng sản nhưng ông đã xé bỏ thẻ đảng và xin ra khỏi đảng cách đây 20 năm, lúc ông bị bọn chúng ép về hưu. Ông nói thật với cháu, đến cuối đời rồi, ông luôn luôn ray rứt, hối hận là mình đã từng đi theo bọn cướp, gây ra tội ác, giết hại dân lành! Ông đã từng đi B (vào Nam), làm trung đoàn trưởng, chỉ huy bộ đội nã trọng pháo vào nhà dân! Bây giờ ông sám hối, thường xuyên tụng kinh Phật và giúp xây dựng các phong trào dân chủ đấu tranh, để chuộc lại phần nào các tội lỗi trước đây mình đã phạm! Con chim sắp chết cất tiếng kêu bi thương, con người sắp chết nói lời chân thật. Ông đã gần đất xa trời, không biết chết bất cứ lúc nào nên ông chẳng còn gì để mà sợ nữa! Ông đã từng viết thơ gởi thằng tổng bí thư Nông Đứt Mạch, chửi thẳng nó là đồ chó, đi làm tay sai cho giặc Tàu! Tụi nó muốn giết ông thì cứ việc giết! Ông khuyên cháu nên noi gương ông cụ tổ nhà ta. Cụ tổ trước đây đã từng đỗ phó bảng, làm quan văn dưới triều nhà Nguyễn, đã từng đi theo phò vua Hàm Nghi lúc ngài ban hịch Cần Vương chống Pháp. Sau này chẳng may cụ tổ bị giặc Pháp bắt, bị lưu đày nơi đảo Tahiti rồi chết ở đó! Ông cố nội của cháu là đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng, cũng đi chống Pháp, bị giặc Pháp bắt và xử chém năm 1931! Gia tộc nhà ta có truyền thống chống giặc ngoại xâm. Bọn việt gian cộng sản cũng là một loại giặc ngoại xâm. Cháu nên noi gương tổ tiên tiêu diệt hết bọn quỷ đội lốt người Việt Nam đó ....

Nghe ông nội giảng, anh Tý cảm động và anh bỗng cảm thấy hình như hồn thiêng của tổ tiên đang hiện về lảng vảng trong căn phòng. Anh cố gắng nêu lên một câu hỏi nữa:

- Cháu nghe nói sắp tới ông Nguyễn Tấn Dũng sẽ làm tổng thống kiêm luôn thủ tướng nước Việt Nam phải không ông? Người ta đồn ông ta chính là ông Boris Yeltsin của nước mình?

Ông Khải đáp:

- Mấy cái thằng cộng sản miền Nam như thằng Triết, thằng Dũng, thằng Kiệt, thằng Khải, thằng Lê Hồng Anh đều là một lũ ăn cướp. Tuy nhiên vì tụi nó là dân miền Nam, nói giọng Nam đặc sệt, đã từng sống trong chế độ của Việt Nam Cộng Hòa trước đây nên tụi cướp trong bộ chính trị đã lợi dụng những thằng này. Bọn chúng đưa những thằng như Triết và Dũng sang Mỹ để đi ăn mày để bớt bị đồng bào chống đối. Đồng thời bộ chính trị chỉ đạo cho những thằng tay sai ở hải ngoại phao tin:

- Ông Triết với ông Dũng là người thân Mỹ, có khuynh hướng cấp tiến, cải tổ v..v..
- Ông Triết với ông Dũng cũng là dân "ngụy" vì trước đây đã từng sống, đi học và lớn lên trong cái chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Như vậy hai ổng là .... "bạn" của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản!
- Người Mỹ đã, đang và sẽ giúp việt gian cộng sản được xuống cọp an toàn, được hạ cánh an toàn. Ông Dũng chỉ cần lên tiếng "xin lỗi" toàn dân về việc đảng cộng sản Việt Nam đã "lỡ tay" giết chết mười triệu người thì toàn dân sẽ tha thứ và chấp nhận cho ông ta được làm tổng thống!

Nói tóm lại, hai tên tướng cướp Triết và Dũng chỉ là hai cái lá bài của bọn cướp tung ra nhằm lừa bịp, xoa dịu sự chống đối của người dân. Cháu thử tưởng tượng nếu thằng Mạnh hay thằng An chủ tịch quốc hội mà đi qua Mỹ ăn mày, NÓI GIỌNG BẮC ĐẶC SỆT thì đồng bào ở hải ngoại sẽ biểu tình chống đối mạnh tới cỡ nào! Nhất là thằng Mạnh lại là con ruột của thằng Hồ tặc!

Nếu cháu muốn biết rõ thì cháu cứ vào cái trang nhà của tờ báo điện tử ở bên Mỹ, chuyên đưa những hình ảnh và tin tức về những cuộc tranh đấu của những người dân oan trong nước. Cháu sẽ thấy có vô số những bài viết và những cuộc nói chuyện bình luận của những thằng đi bưng bô cho việt cộng! Có thằng còn bày cách cho việt gian cộng sản "được hạ cánh an toàn", rồi tham gia tổng tuyển cử, ra ứng cử ..v..v.. Mấy thằng tội đồ của dân tộc thì phải được đưa ra tòa và sẽ bị treo cổ giống như thằng Sadam Hussein chớ lý nào toàn dân cho phép tụi nó được ra ứng cử tổng thống!!!

Nói đến đây, ông Khải với tay lấy cái điếu bát thuốc lào:

- Thôi bây giờ ông cháu mình nhậu thịt chó đi. Có thằng đệ tử hồi trước nó là trợ lý cho ông ở trung đoàn, bây giờ nó là chủ quán thịt chó Văn Điển. Nó mới sai người đến biếu ông mấy món dồi chó, chả chìa và rựa mận. Ông cháu mình hãy nhậu với rượu Lúa Mới. Mọi chuyện chính trị ta tạm gác lại đến lần tới .... Ông chỉ cầu mong sao cho ông trời làm một trận dịch cho toàn bộ bọn việt gian cộng sản bỗng nhiên lăn đùng ra chết hết để đất nước ta thoát khỏi tai họa làm nô lệ khủng khiếp nhất trong lịch sử của dân Việt!

Trần Thanh
Ngày 17 tháng 8 năm 2008

No comments:

Post a Comment