Thanh Thủy
Một trong những khẩu-hiệu lừng danh của người Cộng-sản mà ai cũng biết là: Hồng hơn Chuyên. Tập-đoàn Cộng-sản Việt-Nam, mỗi khi đi Đông, về Tây, những cấp lãnh-đạo tối-cao của họ thường tuyên-bố đủ mọi điều để thuyết-phục, chiêu-dụ các chuyên-viên mọi ngành và những doanh-nhân người Việt ở hải-ngoại về nước để giúp cho họ những kỹ-thuật cao và vốn đầu-tư để cứu nguy cho chế-độ khi đảng Cộng-sản đang ở thế lâm-nguy, nhưng, điều đáng lưu-ý là họ không bao giờ dám đụng-chạm hay sữa-đổi những khẩu-hiệu mà đảng Cộng-sản vẽ ra cho họ vì đó là cẩm-nang căn-bản mà người Cộng-sản tuyệt-đối phải tuân-hành.
Hồng là đỏ, là màu mà người Cộng-sản dùng để làm tiêu-biểu cho họ, ám-chỉ màu máu, màu của bạo-lực cách-mạng, màu của máu đổ, thây phơi để xây-dựng nên “Thiên-Đàng Xã-Hội Chủ-Nghĩa”, cho nên cờ Cộng-sản luôn là màu đỏ: cờ Cộng-sản Nga màu đỏ với cái búa, cờ Trung-Cộng màu đó với một ngôi sao lớn và 4 ngôi sao nhỏ chư-hầu, cờ Việt Cộng màu đỏ với ngôi sao vàng, trông giống như hình con rùa vàng đang lội trong biển máu.
Dân-tộc Việt-Nam có nước da màu vàng, tánh tình hiền-lành và siêng-năng, cần-cù, có thể tập-đoàn Cộng-sản Việt-Nam và Hồ-Chí-Minh dùng con rùa vàng để tượng-trưng cho dân-tộc Việt-Nam và cho biết rằng dân-tộc Việt-Nam phải bơi trên biển máu nầy để xây-dựng đảng Cộng-sản. Tương-lai của dân-tộc Việt-Nam chắc-chắn được họ sắp-xếp phải như thế, cho nên từ ngày Hồ-Chí-Minh về nước lập ra đảng Cộng-sản cho đến nay, những thãm-trạng mà họ gây nên như khủng-bố, giết người, moi gan, mổ ruột, đàn-áp, bạo-hành, v.v…thường-xuyên xãy ra.
Thời chiến-tranh, họ pháo-kích bừa bãi, bất kể ngày đêm, vào thành-phố, vào trường học, vào những đoàn người chạy giặc, chôn tập-thể đồng-bào vô-tội ở những vùng mà họ vừa chiếm đống, xua đồng-đội của họ vào những mặt-trận khốc-liệt với chiến-thuật biển người, bất kễ thiệt-hại về nhân-mạng. Thời bình sau năm 1975, họ thi-hành một chánh-sách trả-thù, diệt chũng rất tàn-nhẫn, vô nhân-đạo qua chánh-sách “Học Tập Cải-Tạo”, “Vùng Kinh-Tế Mới”, Đánh Tư-Sản, Đánh Tiểu Thương, đàn áp mọi Tôn-Giáo và ra tay cướp-đoạt tài-sản, nhà cửa, ruộng đất của người Miền Nam mà hậu-quả đưa đến ngày nay là Phong-Trào Dân-Oan Khiếu-Kiện đang nổi dậy khắp nơi để đòi lại quyền sống và đòi lại những gì đã bị bạo-quyền cướp-đoạt.
Năm 1985, do sự u-mê, cao-ngạo và cuồn-vọng của tập-đoàn lãnh-đạo Hà-nội, khiến cho liên-tiếp 2 kế-hoạch ngũ niên của họ bị thất-bại hoàn-toàn, tài-nguyên khánh-tận, dân-tình đói khổ triền-miên, chế-độ lâm-nguy, bạo-quyền lo-sợ cho nên mới có chánh-sách cởi-mở kinh-tế để cứu nguy chế-độ.
Đã hơn 20 năm cởi-mở, theo đuổi nền kinh-tế thị-trường, bạo quyền đã nhiều lần thoát hiểm và những đảng viên Cộng-sản có quyền-thế, nhờ vào tham-ô, nhờ vào tài-nguyên của đồng-bào hải-ngoại gởi về, nhờ vào những kỹ-thuật văn-minh Tây-phương đã giúp cho họ canh-tân nhiều mặt để phát-triển kỹ-thuật làm ăn, tất cả những thứ ấy đã góp phần giúp họ đều trở nên giàu có, đặc-biệt, một số lớn còn là những cự-phú, những tư-bản đỏ, giàu hơn rất nhiều những tỷ-phú của thời Việt-Nam Cộng-Hòa. Nhưng, chủ trương Hồng hơn Chuyên của họ vẫn không hề thay đổi, không có bất kỳ một nhà chuyên môn nào, dù tài-ba đến đâu, có thể tham-chính nếu không phải là người Cộng-sản. Tất cả những lần bầu-cử của họ đều là gian-lận với cách-thức “Đảng cử, dân bầu”, bởi vậy, không một công-dân nào, dù là một người có một chuyên-môn giỏi mà họ rất cần, có thể chen chân vào chánh-quyền được, nếu không phải là đảng viên được họ chọn lựa.
Sau năm 1975, tất cả những người Việt vượt biên tìm tự-do đều bị bạo-quyền lên án là “Đồ phản quốc”, lười biếng lao-động, vượt biên để tìm những bơ thừa của đế quốc. Phũ-phàng thay, một thời gian sau, chính những kẻ vượt biên bị bạo quyền chưỡi rủa lại mang tiền của về để cứu chế-độ phi nhơn và giúp cho những kẻ nhục-mạ và giết hụt mình trở nên giàu có. Quyền-lợi riêng và nhu-cầu cá nhân đã làm cho nhiều người quay mặt với quá-khứ đau thương, bất kể những oan-nghiệt mà toàn dân phải hứng chịu do những hậu-quả đó gây ra, mặc dầu không ít người “áo gấm về làng” đã bị bạo-quyền lừa-đảo, phải “bỏ của chạy lấy người” mà một số người vẫn không tởn, còn thập-thò đợi dịp để “đút đầu vô gông”.
Thu-hoạch được một nguồn-lợi lớn-lao và vô tận nầy, bạo-quyền bèn đổi giọng, lớn tiếng tung-hô Người Việt Hải Ngoại là “Khúc Ruột Ngàn Dậm”. Thật, không ai tráo-trở bằng mồm mép Việt-Cộng. Nhưng, chỉ nói thế để bòn rút ngoại-tệ, bạo-quyền không bao giờ mở cửa chính-trường cho những “khúc ruột ngàn dậm” nầy bước vào, vì họ dù có Chuyên nhưng không Hồng mà nếu có Hồng đi nữa thì cũng chỉ là Hồng vuốt đuôi, Hồng đón gió, trở cờ, nên có quỳ lụy, lăng-xăng đến cở nào đi nữa thì cũng chỉ là những con cờ thí mà thôi. Ôn-ào, nịnh-bợ như tướng “Râu Kẽm”, chuyên-môn, lòn cúi như ông nhạc-sĩ già cũng chỉ được đứng sớ-rớ để “làm cảnh” cho chế-độ Việt-cộng bán nước mà thôi.
Việt-Nam hiện nay lại đang lâm vào cảnh suy-thoái trầm-trọng về kinh-tế vì sự bất tài của tập-đoàn lãnh-đạo và bị người dân khắp nơi lên án nặng-nề về tội đàn-áp Tôn-Giáo, tội đàn-áp những người bất đồng chánh-kiến trong nước, tội bán nước, dâng đảo Hoàng-Sa và Trường-Sa cho ngoại bang, còn xã-hội thì bất ổn vì những vụ Dân-Oan Khiếu-Kiện, công nhân khắp nơi biểu tình đòi quyền sống vì làm việc vất-vả mà vẫn không đủ ăn,v.v… Trước những khó-khăn đó, bạo-quyền không có khả-năng để giải-quyết, cho nên, vừa rồi, Thủ-Tướng Việt-cộng Nguyễn-Tấn-Dũng lên tiếng cầu-cứu, kêu gọi những người trí-thức ở hải ngoại hãy xóa bỏ quá-khứ, đem tài-trí và chuyên-môn về giúp cho bạo-quyền giải-quyết để vượt qua được những khó-khăn hiện tại.
Qua một thời-gian dài, mọi người trong chúng ta dù biết ít hay nhiều về bản-chất của người Cộng-sản, nếu chịu để tâm đều nhìn thấy những trò lật lộng, tráo-trở mồm mép của họ, cho nên mỗi khi có những biến-cố gì xảy ra mà họ không có khả-năng giải quyết thì giọng-điệu của họ trở nên nhẹ-nhàng đầy vẻ khuyến-dụ, rồi những tên nằm vùng và cò-mồi ở hải ngoại phụ-họa, vận-động, thế là một số người hám-danh, hám-lợi, nhảy ra chụp giựt, phản-bội anh em, quay lưng trước niềm đau của vận nước, bước vào cạm bẫy “Lùi một bước để chuẩn-bị tiến tới 3 bước” của bọn người Cộng-sản.
Hiện nay, trước lời kêu gọi của Nguyễn-Tấn-Dũng, một số giới trẻ khoa-bảng, lòng nhiều sôi-động, nhưng nhẹ dạ và ưu-tư, muốn đáp-ứng lời kêu gọi đó để mang tài sức và học hỏi của mình về phụng-sự đất nước. Lòng yêu nước đó rất đáng được tuyên-dương, tuy nhiên, các bạn phải biết là vấn-đề nầy, bạo quyền đã chuẩn-bị từ lâu, các đảng-viên có thế-lực từ trung-ương xuống địa-phương đều tìm mọi cách cho con cháu của họ đi du-học đầy-dẫy ở các nước Tây-phương, một số lớn đã thành-đạt. Những thành-phần nầy đều Hồng lẫn Chuyên, Hồng từ trong trứng nước Hồng ra, các bạn đừng trông-mông gì có thể chen chân được với họ, lãnh-đạo mọi ngành trong xã-hội là bọn nầy, các bạn chỉ là tay sai, là những quân cờ.
Tuy nhiên, sở dĩ Nguyễn-Tấn-Dũng lên tiếng kêu gọi, chúng ta nhận thấy họ có một số lý-do:
1.- Để chứng tỏ cho thế-giới tây-phương thấy là họ thật sự cởi-mở để kêu gọi đầu tư của các nước Tây-phương hầu cứu-vãng nền kinh-tế của họ đang hồi kiệt-quệ.
Tương-tợ như trường hợp họ đem ông thiền-sư Nhất-Hạnh về đi khắp từ Nam chí Bắc để chứng-minh họ cho tự-do Tông-Giáo để được Mỹ xóa tên trong danh-sách các quốc-gia đàn-áp Tôn-Giáo để dễ-dàng chui vào WTO.
2.- Con cháu họ tuy đã đổ-đạt, thành-danh, nhưng trong tình-trạng khó-khăn, tốt nhứt là kêu gọi trí-thức bên ngoài về để giúp họ gánh-vác công việc, nếu thành-công thì họ hưởng, vì bọn nầy Hồng đủ tiêu-chuẩn, giới trí-thức bên ngoài chỉ có Chuyên thì được vài cái bằng ban khen, còn thất-bại thì những kẻ chỉ có Chuyên sẽ bị mang tội “phá-hoại cách-mạng”. Chuyện nầy thường xảy ra trong thế-giới Cộng-sản.
3.- Con cháu họ tuy đã đổ đạt thành danh, nhưng còn bận lo bao nhiêu vụ riêng-tư như rửa tiền, áp-phe, băng đảng, hoặc chơi-bời trụy-lạc, ăn trên, ngồi trước, tiền tham-ô quá nhiều nên thụ-hưởng đủ mọi thứ xa-hoa phè-phỡn, cho nên bọn “Con Ông Cháu Cha” nầy còn thì giờ đâu mà nghĩ đến những cuộc sống lầm-thang của dân chúng, những ô-nhục xã-hội, những suy-đồi đạo-đức.
4.- Trong nước hiện nay có những công-trình xây-dựng to lớn, quy-mô khắp từ Nam chí Bắc, những họa-đồ của những công-trình nầy hầu hết đều là của những kiến-trúc-sư, kỹ-sư con của bọn lãnh-đạo đảng, những người kiến-trúc-sư, kỹ-sư không có Hồng thì dù mang văn-bằng ở ngoại-quốc về, dù tài-ba có lỗi-lạc thì cũng chỉ là những kẻ thừa-hành đầy trách-nhiệm với những bất-trắc khó-lường.
Cầu Cần-Thơ đang xây mà đã sập trong thời-gian vừa qua đã làm thiệt-mạng bao nhiêu người, đến nay vẫn chưa thấy bạo-quyền cho biết lý-do để xử-lý những kẻ tắc-trách. Tìm ra lý-do tại sao cầu sập thì quá dễ đối với những người chuyên-môn, nhưng những kẻ phụ-trách kỹ-thuật xây cầu thì toàn là “Con Ông Cháu Cha”, chuyên ăn xén, ăn bớt vật-liệu trong đó thì làm sao mà họ xử-lý được? Trừ khi trong ban kỹ-thuật xây cầu có người chỉ có Chuyên mà thiếu Hồng làm tay sai, ví dụ như những người trí-thức ở hải ngoại đã hưởng-ứng lời kêu gọi của bạo quyền Việt-Cộng, thì vấn-đề sẽ trở nên ồn-ào và mọi người sẽ thấy ngay lập tức con cờ bị thí quân.
Để kết-luận một cách cụ-thể, chúng ta thấy cho đến ngày nay, tất cả mọi lãnh-vực điều-hành từ chánh-trị, kinh-tế, tôn-giáo, cho đến mọi ngành nghề sinh-hoạt trong xã-hội, từ trung-ương cho đến địa-phương, tất cả đều do bọn Hồng từ trong trứng nước Hồng ra lãnh-đạo chỉ-huy, không có bất cứ một bóng-dáng Chuyên thuần túy nào được chen chân vào. Đó là một bằng chứng xác-đáng để những người mang danh là trí-thức ở hải ngoại suy ngẫm và có thái-độ thích-nghi.
Thanh Thủy
(17/08/2008)
No comments:
Post a Comment