Trương Minh Hòa
Thằng Nguyễn Sinh Cung là tên gọi ở nhà, khi đi học, nó có cái tên là Nguyễn Tất Thành, là đứa bé ma ranh, nổi tiếng "láu cá vặt" và được bà chị ruột là Nguyễn Thị Thanh hay lập lại lời của cha để tiên đoán đứa em gian manh từ nhỏ, nếu nó sống lâu nơi vùng quê, thì sẽ trở thành "điếm nông thôn". Tuy nhiên gã bỏ nhà đi hoang, lây lếch kiếm ăn đầu đường xó chợ ở các thành thị, "tiếp thu" thêm nhiều thói hư tật xấu của đám du côn, du đãng, bụi đời thế là hắn "được trang bị" hai "tuyệt kỷ, bí kíp gian manh, xỏ lá, lừa lọc, điếm đàng" từ hai giới: điếm nông thôn và bồi thành thị, là cái "quá trình cách mạng" để hắn tự xưng là "cha già dân tộc" khi mới 57 tuổi, với cái tên giả khác là Hồ Chí Minh. Trôi sông lạc chợ một thời gian, năm 1911, hắn mò tới Bến Nhà Rồng, lấy tên là Nguyễn Văn Ba, tên Tây là Paul Thành, lúc đến Saigon, nổi tiếng Hòn Ngọc Vìễn Đông, hắn trổ tài luồn cuối, nịnh hót, nâng bi một gã đầu bếp Tây để được xuống tàu buôn tên là D'admiral La Touch Tréville, nhận được một chân làm nghề đốt lò, phụ bếp, sai vặt, rửa chén không biết có kiêm luôn nghề đấm bóp, đổ bô cho cai bếp, nếu có thì đảng và nhà nước phải dấu nhẹm như mèo dấu cứt. Sang Tây để kiếm ăn, hai lần nộp đơn xin vào trường thuộc địa để được học với "mục đích yêu cầu" là được làm quan cho Tây, nhưng vì trình độ văn hóa mới có lớp 5 trường làng, bị xù vì thiếu tiêu chuẩn, khiến hắn thất vọng, ở nấn ná một thời gian, nhờ vài người Việt thương tình cho tá túc, đã vậy mà còn dê đạo lộ, tỏ tình với con đầm tên là Bourbon, bị chê nên hắn tức lắm.
Cuối cùng bỏ Pháp, qua Mỹ, và sau đó tìm được nơi dung dưỡng vững chắc là nước Nga; vào khoảng cuối năm 1923, hắn được "nâng cấp" cho tòng học ở Trường Công-Nông Đông Phương, nơi có "nghiệp chuyên" đào tạo gián điệp, khủng bố, làm tay sai cho đế quốc đỏ nầy; ở Nga, hắn lấy tên là Nilovsky và được quan thầy cung cấp cho một phụ nữ Nga để "trao dồi tư tưởng Marx Lenin", từ đó tên Hồ Chí Minh trở thành tay sai đắc lực của Nga, hoạt động tại Á Châu, được cấp phát lương hàng tháng. Thế mà đảng Cộng Sản Việt Nam lếu láo tuyên truyền là: "từ bến Nhà Rồng, Bác Hồ ra đi tìm đường cứu nước". Sau khi được hai quan thầy Nga Sô, Trung Cộng ủng hộ vũ khí, Hồ Chí Minh thành công trận Điện Biên Phủ là nhờ lợi dụng xương máu của dân chúng qua chiêu bài yêu nước, rồi manh tâm cấu kết với hai quan thầy và thực dân Pháp để chia đôi đất nước qua hiệp định Geneve ngày 20-7-1954, từ đó hắn trở thành "QUAN TOÀN QUYỀN" của cả hai quan thầy Nga, Tàu; hay nói đúng hơn là Hồ Chí Minh và toàn đảng Cộng Sản Việt Nam là tập đoàn "quan lại cai trị của Nga, Tàu, nhưng khác hơn là gốc Việt". Một tập đoàn thái thú, quan cai trị, chỉ có một quan thầy là cũng dã man rồi, huống chi làm "đầy tớ cho hai mẫu quốc cùng một lúc" thì dân nước Việt còn gì là "độc lập, tự do, hạnh phúc?", đó là hậu quả của hàng triệu người bị giết oan và đất nước kéo dài nghèo nàn, lạc hậu cho đến ngày nay. Khi hai quan thầy nghịch nhau là đảng Cộng Sản Việt Nam phải làm sao vừa lòng cả hai, đó là cái bần của "tập đoàn lòn trôn, bợ háng, nâng dái" của hai thầy cũng một lúc, mà kẻ bợ kỹ nhất phải là tên gian ác Hồ Chí Minh:
"Ai về nhắn với Hồ Chủ tặc.
Được cả lòng Nga, lẫn bụng Tàu".
Sau 1975, thời mà "cao trào" quan thầy Nga nghịch với Tàu, thì tập đoàn đầy tớ Việt Cộng đành phải dựa vào thầy Nga, nên đã đổ phí biết bao biết bao xương máu của bộ đội để đương đầu với quan thầy cũ Trung Cộng ở phía bắc và tay sai Pol Pot ở mặt trận Tây Nam, chớ nào "bảo vệ tổ quốc" như lời tuyên truyền láo. Sau khi quan thầy Nga sụp đổ, thì Việt Cộng lại trở về làm "quan cai trị Trung Cộng gốc Việt" ở Việt Nam.
" Bác dắt giống nòi thành NÔ LỆ
Đảng đưa nhân dân với CÁI CÒNG".
Do đó, trong suốt quá trình từ ngày đảng Cộng Sản Việt Nam thành lập ngày 3 tháng 2 năm 1930 đến nay, đảng nầy chỉ là tập đoàn thái thú, toàn quyền ngoại bang gốc Việt, thật là nguy hiểm vô cùng. Nước Việt Nam đã mất "độc lập, tự do" từ năm 1954 mà dân hãy còn chưa biết nhiều, ngay cả việc đảng Cộng Sản công khai nhường hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa cho Trung Cộng từ năm 1958 đến nay, mà dân cũng chỉ biết lờ mờ, ai nêu lên là bị chụp mũ phản động, tù đày. Nói tóm lại, bản chất của tập đoàn đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ là tay sai ngoại bang, lợi dụng lòng yêu nước của dân qua chiêu bài "đánh Tây giành độc lập, đánh Mỹ cứu nước", rồi "yêu nước gắn liền với xã hội chủ nghĩa" để duy trì chế độ, công thức kinh tế dị mô "lấy kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa". Áng mây mù Cộng Sản bao trùm cả đất nước gần 80 năm qua, kẻ làm tay sai, thái thú, toàn quyền, nhà cai trị Nga, Tàu gốc Việt vẫn lừa đảo dân chúng từ đời ông, cha, cháu, chắt nên nhiều người vẫn còn tự hào thời kỳ đi làm tay sai cho ngoại bang, góp phần đắc lực giúp cho tập đoàn cai trị nước ngoài gốc Việt là Cộng Sản, Hồ Chí Minh với "mùa thu rồi ngày hai mươi ba, ta đi theo tiếng kêu san hà nguy biến" hay là "giải phóng miền Nam, chúng ta cùng quyết tiến bước"...v....v... là thời "làm cách mạng", thì quả là ngây ngô, mù quáng, đi ngược lại công lý, đạo đức. Trên đời nầy có ai mà "tự hào" thời kỳ tham gia đảng cướp, giết người là thời kỳ "vàng son, lương thiện bao giờ?, ngoại trừ là có ăn chia, có nhiều quyền lợi. Có ai xem thời kỳ đi theo giặc, làm tay sai cho ngoại bang là "làm cách mạng"?.
Đương nhiên là tên thành lập đảng cướp Cộng Sản Việt Nam, tên thái thú, toàn quyền đầu tiên của Nga, Tàu là Hồ Chí Minh, không phải là người yêu nước, làm cách mạng gì cả. Tuy nhiên, ngày nay vẫn có những "quái thai phản tỉnh" được coi là thành phần "phản phé, phản thùng" trở thành "nhà phản dân chủ" chớ nào là "nhà dân chủ" mà vài cơ quan truyền thông cò mồi, nằm vùng, đón gió ở hải ngoại đánh bóng, như cựu đại tá Việt Cộng Bùi Tín, cựu phát ngôn viên Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Nguyễn Ngọc Giao, Hoàng Minh Chính .v..v...tự nhận là phản tỉnh, nhưng coi thời kỳ làm tay sai cho giặc, ngoại bang là "làm cách mạng", được một số cơ quan truyền thông trịnh trọng gọi là "nhà cách mạng lão thành" và Hồ Chí Minh là người yêu nước, dù có nhiều sai lầm giết người hàng loạt, làm đầy tớ cho Nga, Tàu là lối biện minh như câu "nhân vô thập toàn" nhằm chạy tội cho tên toàn quyền, thái thú đầu tiên của Nga, Tàu là người yêu nước và cái đảng cướp tay sai là có chính nghĩa, là làm cách mạng.
Ngày nay, tại Việt Nam, từ sau 1975 đến nay, những tên du kích, khủng bố Việt Cộng, sau khi chiếm được miền Nam, bị các ĐỒNG CHÍ miền Bắc ĐÌ CHỐNG, đá văng ra khỏi những cơ quan quyền lực, chức vụ béo bở; một số còn bị chiếm đất, lấy nhà, trở thành "dân oan khiếu kiện" tức lắm, nhưng vẫn chưa sáng mắt, có người còn tin tưởng là: "Phải chi Bác Hồ còn sống, thì đâu có chuyện nầy". Họ đã lầm, lầm to, vì chưa thấy được quan tài chưa đổ lệ, như nhà thơ miền Nam Bảo Định Giang nhắm mắt làm thơ:
"Miền nam đẹp nhất bông sen.
Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ".
Dễ hiểu là những người miền Nam chưa sống ở miền Bắc mà biết được "Bác Hồ vĩ đại" ra lịnh cho đàn em là Trường Chinh, Hồ Quyết Thắng tàn sát hàng trăm ngàn người dân sau chiến dịch cải cách ruộng đất, trong đó có hàng chục ngàn người từng đóng góp công lao đánh Tây giành "đập lột", có nhiều người từng "nuôi cán bộ trong nhà" thời "tam cùng". Ngay cả anh chị ruột mà "Bác Hồ" còn bị giết, thì người thường, cán bộ, thuộc cấp hề hấn gì. Sau khi được danh hiệu "cha già dân tộc", Hồ Chí Minh sợ anh chị "tiết lộ thân thế và sự nghiệp" nên ra lịnh cho tỉnh ủy Nghệ An quản chế anh là Nguyễn Sinh Khiêm, chị là Nguyễn Thị Thanh ở một nơi bí mật cho đến khi chết mới an tâm.
Tại hải ngoại sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, có nhiều tổ chức phục quốc, kháng chiến, qui tụ người, thu tiền, lập chiến khu, trở về nhưng tất cả đều thất bại, vì hầu hết cả tổ chức ấy không đi đúng thời cuộc, nhất là những người hô hào thì không kháng chiến thật, chỉ lợi dụng lòng yêu nước của mọi người để "hốt bạc" chớ nào yêu dân mến nước, đó là những "thương nghiệp kháng chiến được thành lập. Được biết sau 1975, Hoa Kỳ và các nước đồng minh không còn dồn nỗ lực quân sự để đương đầu với khối Cộng Sản Quốc Tế do Nga lãnh đạo trong cuộc chiến tranh lạnh trên chiến trường, đó là thời kỳ "âm mưu diễn biến hòa bình", cho nên điểm nóng ở Việt Nam nguội dần sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Nhất là Hoa Kỳ, dù không còn tham chiến tại Việt Nam, nhưng chuyện quân nhân Mỹ mất tích là vấn đề mà các chính phủ quan tâm đặc biệt, với con số thất tung lên đến hơn 2 ngàn.
Năm 1976, tổng thống Hoa Kỳ Jimmy Carter cử phái đoàn đi các nước Á Châu, trên đường ghé Hà Nội, gặp giới lãnh đạo hung hăn, đại diện là tên đánh xe Bù Ệt ở Bến Thủy Lê Duẩn ngạo mạng cho là: "muốn bang giao thì trả 4 tỷ Mỹ Kim theo hiệp định Paris". Theo điều 21 hiệp định Paris, nếu hai miền tôn trọng cam kết, sống trong hòa bình như Nam-Bắc Hàn, Đông-Tây Đức, thì Hoa kỳ sẽ chi viện mỗi miền 2 tỷ Mỹ Kim để tái thiết, xây dựng; nhưng Việt Cộng và Bắc Việt vừa ăn cướp vừa la làng và vừa đòi tiền một cách trơ trẽn. Phái đoàn Mỹ khuyến cáo là: "Việt Nam đã đất mất một cơ hội tốt". Thật ra người Mỹ không phải "hèn nhát, bạc nhược và sợ Việt Cộng" như lời tuyên truyền "đánh thắng giặc Mỹ, tên đế quốc sừng sỏ..." và những bầy ếch xuất phát ở hang Pác Pó, sau nầy dời ra ở cái hang mới ở Bắc Bộ Phủ tự hào là: "Việt Nam anh hùng, đánh bại cả đế quốc Mỹ, kẻ thù số một" là vô địch, bách chiến, bách thắng.
Nhưng vì vấn đề tìm quân nhân mất tích, nên các đời tổng thống phải tìm đến Việt Nam, nếu tập đoàn lãnh đạo đảng Cộng Sản có chút khôn khéo, hay là có trí khôn "trung bình" thì cũng đã nắm bắt lấy cơ hội nầy mà phát triển đất nước ngay từ lúc ấy chớ đợi đến khi ông tổng thống Bill Clinton xả vận 1994 là coi như quá trễ, bị đàn anh Trung Cộng bỏ quá xa. Tuy nhiên, đảng, nhà nước Việt Cộng là nơi qui tụ "những bộ óc đần độn" nhất nước, như gã đánh xe Bù ỆT Lê Duẫn, tên thiến heo Đỗ Mười thì làm sao khá nổi?. Được biết, lối trả thù hèn hạ "trại cải tạo, tắm máu khô" là sản phẩm "đỉnh cao trí tuệ của Lê Duẫn, Lê Đức Thọ" và cuộc đánh nhau đổ máu ở biên giới Việt Trung, Việt Miên cũng là do bọn chúng gây ra.
Do đó người Mỹ tìm phương cách khác là nhờ những quân nhân quân lực Việt Nam Cộng Hòa, là những người có nhiều kinh nghiệm chiến trường, biết địa thế và có quyết tâm chống Cộng, họ lợi dụng lòng nhiệt thành để tìm hài cốt, quân nhân Mỹ mất tích. Những người có tấm lòng yêu nước tỏ qua quan ngại, khi bị Mỹ lợi dụng để tìm hài cốt, chớ không thực tâm giúp cho người Việt Nam đánh Cộng Sản, nên không tâm đắc với lối nầy; trong đó có cố giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, là người không bị lọt vào quỹ đạo của Mỹ, nên ông sớm nhận thức ra việc giải phóng đất nước bằng giải pháp quân sự là không đi đến đâu; nếu khi người Mỹ hết nhu cầu và được vào Việt Nam là coi như có hại hơn là lợi, do đó ông và một số người quốc gia phát động giải pháp đấu tranh chánh trị, mà ngày nay vẫn còn áp dụng hữu hiệu tại hải ngoại, cũng như trong nước.
Một điều chắc chắn là: cố giáo sư Nguyễn Ngọc Huy là người có tâm huyết với đất nước với lập trường vững chắc là "không bao giờ hòa hợp hòa giải với Cộng Sản". Tiếc thay, có một số người trong tổ chức của ông đã đi ngược lại, họ lợi dụng uy tín của ông để "bắt tay với Việt Cộng", đi theo một số tổ chức cò mồi, nhằm tìm lợi lộc riêng. Những kẻ nào làm chuyện nầy phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trước tổ quốc, lương tri và hương hồn cố giáo sư Nguyễn Ngọc Huy.
Trước tình hình nầy, có một số kẻ thời cơ, muốn nhân cơ hội, lợi dụng "quyền lợi" của Mỹ để hốt bạc như kế "thuận thủ thu dương" hay "tương kế tựu kế", nhân cơ hội người Mỹ cần tìm người mất tích, tổ chức kháng chiến, nếu vớ được hài cốt thì có tiền thưởng và lại nhận được tiền ủng hộ của người dân tỵ nạn hải ngoại; đúng là lối làm ăn, đầu tư bằng kháng chiến, phục quốc, không cần tốn kém tiền vốn mà thu nhiều. Một trong những tổ chức "làm thương nghiệp bằng lòng yêu nước" là Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam do phó đề đốc Hoàng Cơ Minh và các anh em của ông là Hoàng Cơ Định, Hoàng Cơ Long, cùng với một số kẻ thời cơ, làm giàu bằng cách kháng chiến cuội.
Số tiền thu được rất cao, năm 1982, nghe đâu là 7 triệu (thời ấy là số tiền lớn), tổ chức nầy có cả cơ sở thu tiền là Phong Trào Quốc Gia yểm Trợ Kháng Chiến do ông Phạm Ngọc Lũy đảm trách, nên dần dần, chỉ sau thời gian ngắn, nhiều nơi hưởng ứng, lập ra "cơ sở mặt trận, yểm trợ", đương nhiên là những người làm thương nghiệp kháng chiến rất ư là "hồ hởi phấn khởi". Mặt Trận Hoàng Cơ Minh gặp thời như diều gặp gió, tổ chức đại hội chánh nghĩa, được dân chúng đón tiếp nồng nhiệt và Mặt Trận còn nó láo là có tới 10 ngàn tay súng ở biên thùy, nghe qua ai cũng phấn khởi, tờ báo Kháng Chiến còn thổi phồng nhiều "kháng đoàn kháng chiến" trong nước hoạt động như chỗ không người, nay chiếm xã nầy, đánh quận kia làm nức lòng người đóng tiền; chớ ai nào dè đây là thủ đoạn tuyên truyền láo như kiểu Cộng Sản trước đây ở các vùng nông thôn.
Do ăn chia không đều mà cựu đại tá Phạm Văn Liễu ly khai, tố khổ, từ đó gây ra nhiều sự kiện và bộ mặt lừa đảo kháng chiến dần dần phơi bày ra ánh sáng. Vì là tổ chức kháng chiến cuội, nên cái cửa hàng khách chiến cũng phải là "chiến khu dổm", cùng với Mặt Trận lừa đảo được thành lập tại đất Thái Lan, chớ không phải tại Việt Nam hay sát biên thùy Việt nằm trên đất Miên, Lào. Trong bất cứ cuộc chiến nào, một đơn vị được gọi là "đánh giặc" mà đồn trú ở nơi xa chiến trường "cách ngạn quan hỏa" hay là "đường ra trận giờ nầy đẹp lắm" với đơn vị không tiếp cận với kẻ thù như: "nghìn trùng xa cách" nơi "chiến trường đi mà không tiếc ngày xanh", thì đánh đấm với ai? Đó chỉ là đơn vị lính kiểng mà thôi, điều nầy lộ rõ bộ mặt dổm của chiến khu, nhưng Mặt Trận cũng cất trại, láng, có quay phim màu "quảng cáo" với các đoàn vũ trang kháng chiến cuội, được ngụy trang bằng chiến khu dổm; theo tác giả Hoàng Xuyên, là người đã từng đi vào chiến khu cho biết: Mặt Trận Hoàng Cơ Minh phải mướn cả người Lào để có đông quân lính, làm lễ trình diện các đơn vị như kháng đoàn 72, 81 là lối quảng cáo khá ăn khách, thu được nhiều tiền, có thời làm say mê biết bao người có tấm lòng mà tin tưởng rằng:
"Ai đi kháng chiến mà khiến chán?.
Có thấy chiến khu dỏm quá mà.
Có thấy kháng đoàn giương cờ xí.
Khăn rằng quàng cổ, Hoàng Cơ Minh".
Một điều đau lòng là: thời gian cao độ khách chiến, những ai từ hải ngoại có tấm lòng, tình nguyện trở về chiến khu là coi như "đời tàn", khi tới biên thùy Thái Lan, họ bị tịch thu tất cả giấy tờ, nhất là Giấy Thông Hành (passport), rồi từ đó không có phương tiện để trở ra nếu "khiến chán" sau khi nhìn thấy tận tổ chức "kháng chiến" cuội, lại thêm kỷ luật tàn bạo nữa. Đây là biện pháp nhằm bưng bít những điều giả dối trong tổ chức Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, nếu họ ra vào thì bể hết, làm sao mà thu tiền. Đó là lý do mà một số người trở về chiến khu mà không bao giờ trở lại, vì quyền lợi tiền bạc mà tổ chức nầy đã làm những việc tán tận lương tâm.
Nhờ quảng cáo ăn khách, biết khai thác đúng lòng yêu nước nhiệt thành của hàng triệu người bỏ nước ra đi tìm tự do, nên sau đó mới có hệ thống kinh tài Phở Hòa, lừng danh là "Mặt Trận phở bò" hay là "Mặt Trận Bán Phở", là lối kinh doanh của anh em nhà họ Hoàng Cơ "dùng tiền kháng chiến kinh doanh", khỏi cần đi vay ngân hàng. Trái lại, ở nơi chiến trường chánh thì ở cách xa đất nước, nhưng Mặt Trận mở rộng chiến trường ở hậu phương, là các cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoại, nơi nầy đâu có "đánh đấm" nguy hiểm, chết chóc gì, nhưng có rất nhiều thuận lợi là thu tiền là mặt mạnh, là "mục tiêu kháng chiến CHÁNH, khẩn trương"; như vậy, bản chất của Mặt Trận đã lộ ra từ lâu, nhưng nhiều người chưa nhìn thấy mà tiếp tục ủng hộ, là cơ hội cho anh em ông Hoàng Cơ Minh trở thành triệu phú, không cần lao động mà vinh quang hơn bất cứ những người lao động nào. Hay nói khác đi, anh em nhà họ Hoàng Cơ và những kẻ lãnh đạo Mặt Trận đã dùng chiêu bài kháng chiến, chống Cộng để vắt kỹ mồ hôi của hàng triệu người Việt tỵ nạn, vừa làm mất lòng tin dần dần, có lợi rất nhiều cho Việt Cộng trong việt "đánh sập tinh thần" của người Việt hải ngoại, để dọn đường cho cái mũi văn hóa vận trí vận, tôn giáo vận, kinh tài vận, kiều vận đây là tội rất lớn mà Mặt Trận gây ra từ nhiều năm qua và họ tiếp tục phát huy thêm qua các cơ quan truyền thông như đài Tiếng Nước Tôi, Chân Trời Mới do lợi dụng lòng yêu nước để làm kháng chiến, nên từ "nền tảng" Mặt Trận Hoàng cơ Minh đã là thứ gian, từ từ mất lòng tin, nên họ tung ra nhiều thủ đoạn để "cứu vớt thương nghiệp không vốn" như thành lập ra cái gọi là Liên Minh Việt Nam Tự Do (đầu tiên do ông Nguyễn Ngọc Đức, du học sinh ở Pháp lãnh đạo), Hội Chuyên Gia Việt Nam, qui tụ những khoa bảng có chữ "sĩ, sư" để thu hút lòng tin của dân (họ tin là dân có bằng tiến sĩ, bác sĩ, kỹ sư nói là có nhiều người nghe, tin) và những khoa bảng lớn tuổi thu hút khoa bảng hậu duệ, trở thành một tổ chức có tầm vóc chất xám, là nơi thu hút, ăn khách nên dể lừa đảo.
Do đó, dù có giải tán Liên Minh Việt Nam Tự Do, Mặt Trận để đổi "Business name" thành đảng Việt Tân, nhưng cái Hội Chuyên Gia Việt Nam vẫn là cánh tay đắc lực, là cái phao cứu thương nghiệp kháng chiến cuội trong đà "thoái trào lừa đảo". Sau khi người Mỹ mở đường đi tìm hài cốt có cơ dễ dàng, Thái Lan vì quyền lợi giao hảo với Việt Cộng, nên các thương nghiệp kháng chiến cuội ở đất Thái bị chủ nhà đuổi, thế là họ đành phải dời chiến khu dổm đi nơi khác để tiếp tục làm ăn: có tới ba đợt ĐÔNG TIẾN, là cơ hội để cho dân tỵ nạn ĐÓNG TIỀN, từ Đông Tiến 1 với anh hùng Đồng Bò Nguyễn Văn Phùng, Đông Tiến 2 với sự tan hàng bộ phận đầu não, phó đề đốc Hoàng Cơ Minh bị chết vì không rành địa thế, dọn dẹp chiến khu từ đất Thái sang Lào năm 1987 và Đông Tiến 3 với thiếu úy sư đoàn Dù là Đào Bá Kế (bắn hết hết đạn, bị bắt bào năm 1989, nay vẫn còn nằm tù ở Việt Nam)... vì quyền lợi, nên Mặt Trận dấu luôn cái chết của Hoàng cơ Minh đến 14 năm.
Mặt Trận đâu có thành lập một tổ chức nào khác trong thời gian mở chiến khu dổm trên đất Thái, thế mà sau nầy, vì nhu cầu làm ăn mới mà giải tán thương nghiệp Mặt Trận, vẽ bảng hiệu khác là Việt Nam Canh Tân Cách Mạng đảng, gọi tắt là đảng Việt Tân. Rồi lục đục chia thành hai cánh "chệch hướng" do Hoàng Cơ Định, Nguyễn Kim, Đỗ Hoàng Điềm, Lý Thái Hùng và không chệch hướng là Hoàng Cơ Long, Trần Xuân Ninh hai cánh tố cáo nhau, tranh giành đảng viên, ảnh hưởng, gây nhiều cảnh khó coi tại hải ngoại, chống Cộng đâu chẳng thấy, mà cộng đồng xào xáo, phân hóa. Dù có chệch hay đúng hướng, thì cái tổ chức kháng chiến cuội, Mặt Trận gian, đảng phái gian manh từ nền tảng, lợi dụng việc đi tìm hài cốt quân nhân Mỹ và lòng yêu nước của người Việt tỵ nạn để thu tiền. Đó là tổ chức có nguồn gốc, mục đích không lương thiện, chánh nghĩa như đảng Cộng Sản Việt Nam, nên việc làm của họ không nhằm phục vụ quyền lợi dân tộc, mà cho thiểu số, bè nhóm, cá nhân.
Một số người từng lãnh đạo Mặt Trận như Hoàng Cơ Long, Hoàng Cơ Định, Lý Thái Hùng, Nguyễn Kim, Đỗ Thông Minh dùng mọi nổ lực để đánh lừa người dân từng nuôi dưỡng, ủng hộ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, chiến khu là tổ chức là "kháng chiến vì dân vì nước" chớ không phải kháng chiến cuội, nhằm biện minh cho thời gian sai trái, lợi dụng lòng yêu nước của mọi người để mưu cầu quyền lợi cá nhân. Cũng như đảng viên Cộng Sản phản tỉnh, luôn coi thời kỳ theo đảng Cộng Sản là "làm cách mạng, đánh Tây, đánh Mỹ" và họ tự hào là "nhà cách mạng lão thành". Những người từng nằm trong ban lãnh đạo thương nghiệp Mặt Trận Hoàng Cơ Minh muốn đánh lừa mọi người như là "kháng chiến, yêu nước" nên muốn bảo vệ thành quả gian, uy tín cá nhân, họ biện minh khéo léo, binh vực Mặt Trận, nhất là người lãnh đạo là phó đề đốc Hoàng Cơ Minh, là vị chủ nhân đầu tiên, có công thành lập "tiệm kháng chiến".
Sau khi quyển "Hành Trình Người Đi Cứu Nước" của kháng chiến quân "binh nhì" Phạm Hoàng Tùng, được Đỗ Thông Minh xuất bản, giới thiệu rần rộ các nơi, thì việc ông Hoàng cơ Minh có tàn ác, giết người trong chiến khu, ngay cả bác sĩ Nguyễn Hữu Nhiều cũng chỉ là việc "phải làm" để bảo vệ tổ chức, chớ Hoàng cơ Minh là người vì dân vì nước và Mặt Trận cũng là tổ chức kháng chiến cứu nước. Đó là những biện pháp nhằm chạy tội lừa đảo kháng chiến, lợi dụng lòng yêu nước của mọi người để làm giàu. Mặt Trận ngày xưa, đảng Việt Tân ngày nay cũng chỉ là tổ chức gian như Mặt Trận Việt Minh, đảng Cộng Sản Việt Nam mà thôi và lãnh tụ Hồ Chí Minh cũng như lãnh tụ Hoàng Cơ Minh đều là những kẻ biết lợi dụng lòng yêu nước của người Việt Nam để mưu cầu quyền lợi cá nhân, bè phái. Hồ Chí Minh thì nhận được chức "quan toàn quyền Nga, Thái Thú Tàu", còn Hoàng cơ Minh thì thu được nhiều tiền, có công giúp cho gia đình thành triệu phú. Như vậy "đảng Việt Tân không thể canh tân, cách mạng làm gì cho mất thời giờ; tốt nhất là dẹp phức nó đi, là người Việt quốc gia đỡ một mối nguy".
Người mua nhằm đồ giả không có tội tình gì, nhưng bọn làm hàng giả mới đáng lên án và vạch mặt. Trong Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, Hội Chuyên Gia, Liên Minh Việt Nam Tự do, ngày nay là đảng Việt Tân (cả hai cánh chệch hay đúng hướng như các lãnh đạo quan niệm), lỡ đi theo, là nạn nhân của món hàng giả "chống Cộng", nếu sớm nhận ra thì họ sẽ "giã từ" và vạch mặt chỉ tên những nơi "sản xuất hàng giả kháng chiến, chống Cộng", còn chưa nhìn thấy hàng giả, cứ nhắm mắt đi theo là vô tình tiếp tay cho hãng sản xuất hàng giả tồn tại, làm hại cho công cuộc chiến đấu bảo vệ lập trường tỵ nạn chính trị và công cuộc yểm trợ dân chủ trong nước.
Những người đi theo Mặt Trận, Việt Tân, không có tội vạ gì, họ là những người "trông hàng giả mà tưởng thật". Một điều cần lưu ý là: Khi có nhiều người khám phá ra hàng giả cảnh báo mà cứ nhào vô cửa hàng Việt Tân quảng cáo ở các chi nhánh từ Hoa Kỳ, Úc, Âu qua các cơ sở đài Tiếng Nước Tôi, Chân Trời Mới và các cơ quan truyền thông khác, thì người đó chưa "tri giả, tri giả ...." thấy hàng giả mà cứ khen là thiệt, thì mới đúng là "đi chệch hướng", vô tình làm lợi cho Việt Cộng. Người mua hàng giả "kháng chiến" của cửa hàng Mặt Trận Hoàng Cơ Minh không đòi hỏi "refund", nhưng cũng không ngây thơ để bị lừa tiếp, một điều cấp bách là: những người mua lầm hàng dổm chỉ muốn cửa hàng Việt Tân nên đóng cửa càng sớm càng tốt để cho cộng đồng được ổn định, hầu dành sức mà đương đầu với đảng Cộng Sản đang thò bàn tay lông lá qua nghị quyết 36.
Trương Minh Hòa
No comments:
Post a Comment