Saturday, August 9, 2008

Tú Gàn "Ngôn Quá Kỳ Hành "


Vũ Lâm

TinParis.- Chúng tôi đăng bài dưới đây với tất cả mọi dè dặt vì tác giả đã cho biết TÚ GÀN đã cộng tác với báo Nhân Dân dưới bút hiệu là LỮ GIANG. Đây là một sự cáo buộc rất nặng và chúng tôi sẳn sàng đón nhận mọi ý kiến khác biệt để làm sáng tỏ vấn đề. Nghe nói người biết rõ Tú Gàn nhất là Ls Nguyễn văn Chức !

Trích Con Ong Việt số 84 tháng 7- 2007

  • Lần này là lần thứ 3 Nguyệt San Con Ong Việt viết về Tú Gàn kèm theo tranh vẽ hí họa, biểu tượng người viết mướn và cũng là chân dung Tú Gàn. Đã có quá nhiều người viết về anh Gàn! Chửi mắng: nặng, nhẹ, thanh có, mà tục cũng có. Vũ Lâm tôi thì chưa một lần viết, chưa một lần đánh giấy nhám gương mặt anh Gàn, nhưng hôm nay Vũ tôi phải viết! ... đề tài Tú Gàn chán như cơm nếp! Hơn thế nữa, nói chuyện với người bình thường chứ có ai muốn nói chuyện với loại gàn dở.

    Sở dĩ Vũ tôi phải động bút viết về anh Gàn cũng vì khó chịu với đoạn viết trong bài "Chuyện Minh Bạch Quốc Tế" đăng trên tờ Sài Gòn Nhỏ ngày 1 tháng 6 -2007 dưới đây:

    - . . . Vì thế, trước khi nói về các phúc trình của tổ chức "Minh Bạch Quốc Tế", chúng tôi thấy cần xác định lại một lần nữa chúng tôi là người làm báo chứ không phải một chính khứa hay một nhân viên của bộ thông tin, nên cách khai thác của chúng tôi không giống cách khai thác của những người này.

    Người làm báo có nhiệm vụ truy tìm và ghi nhận những tin tức hay tài liệu liên quan đến các biến cố xẩy ra và công bố một cách trung thực cho dân chúng biết, hay dựa vào những sự kiện hay tài liệu đã ghi nhận được, đưa ra những phân tích hoặc nhận xét giúp làm sáng tỏ vấn đề.

    Người làm báo không tranh cử các chức vụ công hay các chức vụ trong cộng đồng nên khi viết báo không cần vuốt đuôi "cảm tính" của số đông để được vỗ tay hay có thêm phiếu. Người làm báo cũng không phải là thành viên của một tổ chức chính trị, nên không làm tin và viết "nhận định" theo kiểu viết tuyên ngôn tuyên cáo, diễn văn hay truyền đơn để cổ võ cho một chủ trương. Người làm báo cũng không phải là nhân viên của Bộ Dân Vận Chiêu Hồi, Bộ Thông Tin Văn Hóa hay JUSPAO, phải viết tin hay "nhận định" theo chỉ thị hay theo đơn đặt hàng, bỏ đi tất cả những gì bị coi là "không có lợi cho phe ta" hay "có lợi cho phe địch" và thêm vào những gì được coi là "có lợi cho phe ta" và có tác dụng "bôi đen phe địch", v.v... Trái lại, tiêu chuẩn của người làm báo là loan tin trung thực và đưa ra những nhận định khách quan để giúp người nhận suy nghĩ và có những nhận thức đúng về biến cố đang xẩy ra chứ không phải vuốt đuôi hay đánh lừa dư luận để được vỗ tay hoan hô.

    Khi trích đăng đoạn viết trên, Vũ tôi đã phải tô đậm những lộng-ngôn, loạn-từ của anh Gàn để đọc giả chú ý đến những điểm Vũ sẽ luận bàn với anh Gàn: chúng tôi là người làm báo - tiêu chuẩn của người làm báo - loan tin trung thực - nhận định khách quan.

    Khỏi cần diễn giảng thì mọi người cũng biết, đoạn viết trên chỉ là cái tiền đề, mở đầu cho bài viết để anh Gàn trình diễn "trung thực", loại trung thực láu-cá. Giống nhưng trong các bài viết khác, Anh Gàn thường rào trước đón sau, hoặc kênh kênh lên mặt bậc thầy, dậy mọi người cách làm báo, cách chống cộng, xoa đầu mọi người ... Giả mù sa mưa để hoặc là ca tụng Đảng và nhà nước Cộng Sản, hoặc khen khéo đống cứt thối Việt Tân, hoặc đăng nguyên văn một bản tin, một nghị quyết của chính quyền Cộng Sản đang cần được phổ biến ở hải ngoại mà không ai có thể ọ oẹ phản đối ... Đấy, kiểu "Trung Thực" láu cá của Anh Gàn!

    Bậc Thầy

    Trước hết, nói về cái kênh kiệu, lên mặt bậc thầy dậy bảo, xoa đầu người khác của anh Gàn, Vũ tôi phải cau mày mà trực ngôn rằng: Anh Gàn, Ngôn Quá Kỳ Hành, hãy nhìn chính mình trong gương, nhìn lại suốt cuộc đời mình xem có gì để anh hãnh diện? Học thức, kiến thức, bằng cấp có gì uyên bác cao trọng để anh lên mặt "Bậc Thầy"? Nam nhi đại trượng phu mà đến gần cuối đời không tự mình tạo được sự nghiệp, vẫn còn phải nương tựa, sống nhờ, làm thuê viết mướn cho một người đàn bà (Lời viết thô bạo trong nhiều bài viết mà Vũ tôi đã được đọc: sống trong đũng quần Đào Nương) ... đó là cái thấp kém, cái nhục, nhục vì anh Gàn còn thua cả những người ít học nhưng thành công khi ra hải ngoại, thành công không nhờ ở bằng cấp mà ở khả năng, sáng kiến và ý chí kiên cường tự lập.

    Nói nhẹ nhàng cho anh một tí, anh Gàn chỉ là người ở mức bình thường, có thể dưới trung bình một chút.! Vũ tôi khuyên anh nên coi lại cách viết, chỉ nên trình bày, diễn đạt những điều mình muốn, sai đúng để tùy đọc giả nhận định, đừng hỡm hịnh lên mặt kẻ cả, thầy đời, dậy bảo, xoa đầu người khác, kênh kênh ta đây uyên thâm nhìn xa biết rộng. Cái hiểu biết, kiến thức của anh nhỏ bé, mới chỉ được bằng cái "chũm cau".

    Phác Họa Qua Cuộc Đời Tú Gàn.

    Lúc tuổi trẻ, sống trong thời chiến thì phá hoại thân thể, chạy chọt để được miễn dịch, hưởng đặc quyền ăn học trong khi những thanh niên khác xả thân nơi địa đầu chiến tuyến, giữ yên ổn thành thị cho anh Gàn ngồi học làm thầy cãi, anh cũng thừa biết, trường Luật ở Việt Nam có hàng chục ngàn sinh viên và người tốt nghiệp, ai sau khi có tú tài 2 cũng có thể vào học trường luật và cũng có thể tốt nghiệp, không cần thông minh xuất chúng, nữ sinh viên luật có thể nói là nhiều nhất trong các phân khoa đại học và lính chúng tôi, nếu được ở gần SàiGòn hoặc không phải đi hành quân mút chỉ thì cũng ghi danh luật lê lết rồi cũng tốt nghiệp. Anh Gàn cũng chỉ là một trong số những người tầm thường, không có gì xuất sắc và nổi tiếng, chỉ nhờ ở may mắn, thế lực và chạy chọt anh leo lên đến chức Thẩm phán. Nhưng rồi cũng chỉ được vài năm ... mới vừa được hưởng tí vinh thân "phì ra" thì 30 tháng 4 năm 1975 anh đã tuột dốc vào trại tù Cộng Sản, với tinh thần và thể chất èo ọt, siêu vẹo, anh đã có biệt danh "thằng Cánh Cụp Cánh Xèo" trong trại tù Thanh Cẩm tỉnh Thanh Hóa. Anh gánh phân trong đội rau xanh. Rồi ngấm ngầm anh thành loại super ăng-ten nhờ thiên khiếu nịnh nọt, nhờ ở tư cách hèn mọn, ganh tị hay nhờ ở cách hành sử được lòng cán bộ, biểu lộ cho cán bộ thấy thái độ thù ghét dân Kaki! Điểm ăng-ten của anh cao lắm nên ra tù mới được viết báo Nhân Dân. Dưới chế độ Cộng Sản, một tù nhân mới ra lò mà được viết báo thì anh chắc chắn phải được xếp hạng super bồi bút và super luồn cúi, bằng chứng rõ ràng là trong một bài viết năm 1991 trên tờ Nhân Dân Chủ Nhật anh ca tụng công trạng linh mục quốc doanh đảng viên Cộng Sản thâm niên Võ Thành Trinh, và một bài anh ca tụng chủ tịch xã Hòn Gai, anh gọi họ là đồng chí!

    Đấy, hình ảnh Tú Gàn, người có cốt phản sau đuôi, người biết gió chiều nào xoay chiều ấy, một loại gian thần thờ hai ba chúa!! Ra đến hải ngoại, tính nào vẫn tật ấy, cũng hèn mạt, chui lòn, bất tướng bất tài, vẫn ngòi bút ấy, cong cong để kiếm ăn, ẩn núp trong hang Đào Nương. Ba cái "Viết Mà Chơi" của anh Gàn không tài giỏi gì để anh kênh kiệu, chỉ là loạt bài "edit", gom góp tài liệu bài vở từ trong nước, từ nhóm Nhân Dân, thêm thắt, sửa chữa những bài đã được cung cấp và viết lại cho đúng giọng "Gàn". Một lần nữa, này anh Gàn, chẳng có gì để anh hãnh diện, để anh kênh kênh cái mặt "thầy đời".

    Nói trước, Vũ tôi không có thói xấu chụp mũ. Ai chụp mũ cho Tú Gàn là Cộng Sản, là thằng nằm vùng là sai. Anh Gàn không phải là người quốc gia mà cũng chẳng phải là Cộng Sản, chỉ là loại viết mướn, dắt mối kiếm tiền, một thứ ma cô trong làng viết, con điếm nào cho nhiều tiền thì ca ngợi, dắt mối cho con điếm ấy, ở thời điểm này, hai con điếm chi nhiều tiền nhất là điếm Cộng Sản với nghị quyết 36, điếm Việt Tân, anh Gàn dắt mối cho cả hai và dĩ nhiên cũng phải dắt mối cho ... bà chủ Sài Gòn Nhỏ!

    Chúng Tôi Là Người Làm Báo, Nhà Báo

    Anh Gàn không phải là nhà báo, đừng nhận vơ! chỉ là người viết mướn kiếm ăn, có lợi nhuận thì viết. Khi viết cho tờ Nhân Dân cơ quan ngôn luận của nhà nước Cộng Sản với bút hiệu Lữ Giang và khi viết cho tờ Sài Gòn Nhỏ của Đào Nương cũng cùng ngòi bút ấy, viết cho tờ Nhân Dân trong nước thì viết theo chỉ thị chiều hướng tuyên truyền của đảng và nhà nước. Ra hải ngoại thì viết cho người "đặt hàng" (đơn đặt hàng, chữ nghĩa của anh), người đặt hàng có thể là nhà nước cộng sản, là đảng phái, là sư, cha quốc doanh, là đoàn thể, là băng đảng Việt Tân. Đặt hàng qua trung gian chủ Đào Nương, đặt hàng trực tiếp với anh, cuối cùng thì chủ tớ cùng kiếm ăn. Nhắc lại, viết theo chỉ thị hay viết theo đơn đặt hàng thì Tú Gàn không phải là nhà báo! Đúng với ý câu viết của anh trong đoạn trích dẫn: - "Người làm báo không phải là nhân viên của Bộ Dân Vận Chiêu Hồi, Bộ Thông Tin Văn Hóa hay JUSPAO, phải viết tin hay "nhận định" theo chỉ thị hay theo đơn đặt hàng".


    Loan Tin Trung Thực - Nhận Định Khách Quan

    - Anh Gàn không trung thực , cũng chẳng có khách quan ... đã là viết mướn thì làm sao có trung thực, khách quan! bằng chứng rành rành là anh Gàn đã phải lên đài radio hàng đêm, vươn cổ ra nhận tội rằng, tôi đã nói láo, tôi đã viết láo theo lệnh của tòa. Này, da mặt anh Gàn dày lắm nhá. Ngày xưa trong làng, thằng ăn cắp, ăn trộm bị bắt quả tang, bị nọc ra sân đình đánh năm mươi hèo, thường thì sau đó nó xấu hổ, bỏ làng bỏ xứ đi nơi khác làm ăn ... còn anh Gàn, tư cách thua xa thằng ăn trộm, ăn cắp! không biết xấu hổ, vẫn mặt dày, quanh quẩn Little SàiGòn! Lại còn trâng tráo liếm lại bãi nước bọt của mình, ong ỏng lớn lối về: - tiêu chuẩn của người làm báo - loan tin trung thực - nhận định khách quan (shit!).

    Dẫn chứng thêm về loan tin trung thực - nhận định khách quan kiểu Tú Gàn:

    - Ngụy biện vòng vo, cù nhầy, để bênh vực Trần Trường trên SGN số 116, phát hành ngày 5 tháng 3 năm 1999 tại Seattle, khi tên này treo hình già Hồ và cờ đỏ sao vàng trong tiệm video của hắn ở Bolsa. Tú Gàn lên giọng dậy dỗ cộng đồng rằng: "Trần Trường có quyền tự do hiến định ở xứ này, sẽ không ai làm gì được hắn".

    - Trên một số SGN khác, khi Cộng Sản Hà Nội cắt đất nhường biển cho Trung cộng, Tú Gàn cũng lên giọng "bậc thầy" là: "Ải Nam Quan là của Tàu, CS Hà nội làm đúng. Đất của Tàu thì trả lại cho Tàu, đâu có gì là sai?"!

    - Vận động yểm trợ cho John Kerry với bài viết tựa đề "Nghệ thuật ôm cẳng", đăng trên SGN số 134, phát hành ngày 13/02/2003. Trong bài này, Tú Gàn đã kênh kiệu là người nhìn xa, hiểu rộng, "thầy đời" là ông Bush đã hết thời, và Hanoi John chắc chắn sẽ thắng, đúng rập khuôn theo luận điệu của quan thầy bắc bộ phủ! Hắn mai mỉa rằng, những người không ủng hộ John Kerry, là những người "mê tín dị đoan"!

    - Bôi bẩn Linh Mục Nguyễn Văn Lý đang bị cộng sản giam cầm, qua bài viết "Ván bài lật ngửa" đăng trên SGN số 347 phát hành ngày 8/8/2003 tại Seattle. Lập luận này vô tình hay cố ý trùng hợp rập khuôn với lập luận mà đại diện CSVN vẫn dùng để phân bua với các cơ-quan quốc tế đang can thiệp giúp đỡ Linh Mục Lý. Trong bài viết gần đây, Tú Gàn viết: Linh mục Nguyễn Văn Lý là người sụp lỗ liên tục, hết lỗ nhỏ đến lỗ lớn và đáng được gọi là người sụp lỗ liên tục trong lịch sử.

    Còn rất nhiều bài viết dẫn chứng cái loan tin trung thực - nhận định khách quan kiểu "Bậc Thầy", kiểu "Xoa đầu mọi người", kiểu kênh kiệu nhưng trật lất của Tú Gàn ... có thể là đúng! nhưng chỉ đúng theo đơn đặt hàng của Cộng Sản trong nước. Này nhá, Vũ tôi không có ý chụp mũ Anh Gàn là Cộng Sản đâu đấy, Cộng Sản cũng chẳng thâu dụng loại gàn dở. Vũ tôi chỉ coi tú Gàn là cai thầu, ai đặt hàng thì làm ... Quốc Gia, Cộng Sản, Việt Tân nhận tuốt. Còn chú Chánh ngu dại, không chịu chi, không chịu "đặt hàng" nên bị "bậc thầy" dậy cho tơi bời hoa lá. Một lần nữa Vũ tôi nhắc lại, người viết theo đơn đặt hàng không phải là "Nhà Báo".

    Tú Gàn - Ngôn Quá Kỳ Hành.

    Suốt cuộc đời anh Gàn, chưa thấy anh làm được việc gì công ích cho người, cho đời, chưa làm được gì gọi là phục vụ cho quốc gia, dân tộc, cho cộng đồng, từ trước năm 75, đến những ngày trong tù, khi ra tù và cả khoảng thời gian dài ở Hoa Kỳ. Ở trong nước, kể cả trước 30 tháng 4 năm 75, kể cả ở tù và ra tù, chỉ thấy anh hại đời hại người, rồi chui lòn phản bội. Cho đến khi ra hải ngoại, anh kiếm sống chật hẹp bằng cây viết mướn, anh giở những trò bỉ ổi, xuyên tạc từ dân đến quan, từ sư đến cha mà một lần quan tòa bắt phải đưa cái mặt dầy lên đài thú nhận rằng tôi viết sai, nói láo ...

    Bây giờ tuổi anh đã xế chiều, anh cũng chưa đạt được gì cho chính bản thân anh để gọi là thành công, thành đạt. Ấy thế mà mỗi khi đặt bút xuống viết, vẫn giọng kẻ-cả, giọng "bậc thầy" dậy bảo hết người này đến người nọ, hội đoàn này đảng phái kia. Anh Gàn, anh hãy nhìn ra ngoài đời xem, anh đứng ở vị trí nào trong số bao nhiêu bậc thức giả, quyền cao, chức trọng, kiến thức uyên thâm, nghề nghiệp vững chắc, học cao biết rộng, nhưng họ vẫn thầm lặng, nhún nhường, khiêm cung. Chưa cần so với những người ngoài xã hội, chỉ thu gọn trong cái tòa soạn nhỏ bé giữa anh với người đàn bà ấy, để thấy tài sức của anh, thân tầm gửi, tôi tớ, ăn nhờ ở đậu. Người đàn bà ấy, nữ nhi thường tình, nhưng cũng hơn xa so với anh về tài về sức, người đàn bà ấy còn biết tự lập, từ hai bàn tay trắng, tự tạo dựng được cơ nghiệp ... Người đàn bà ấy, Con Ong Việt ngay từ số đầu tiên đã tặng cho một bài phú: - "Phú Thương Hoa" với đầy đủ khen, chê, thương, ghét ... Vũ tôi đăng lại bài phú dưới đây để anh đọc và ngẫm lại cái thân tầm gửi của anh. Anh Gàn ơi! Nam nhi chi chí ... về vườn đi!

      Phú Thương Hoa
      Hoa khai hoa lạc niên niên xuân.
      Tiên hậu tri đào ưng cơ nhân?
      Đản kiến Đào Nương anh nhật nguyệt.
      Bất tri phiến phiến lạc ngô thần.

      Ai người hồng nhan?
      Đâu người tri kỷ?
      Hương sắc tài hoa ấy.
      Tiếc thay một đóa Quỳnh hương!
      Có một người: khổ dạng trâm anh, thuở cài trâm thắt bím, khuê môn bất xuất, thân kiêu nương nào có ai bì.
      Thời con gái nơi dược khoa dùi mài kinh sử, tà áo sinh viên phách tán đám nam nhân.
      Đất trời nổi cơn gió bụi.
      Sài Đô khóc buổi loạn ly.
      Quốc phá, gia phong ly tán.
      Cha con, chồng vợ phân kỳ.
      Chồng Hồ vợ Hán vạn dặm tầm phu, một nách hai con, thân thục nữ bơ vơ nơi đất khách.
      Triều Tần, mộ Sở, con tim sẻ đôi, cuộc tình hai ngả, phận hồng nhan lạc bước chốn tha hương.
      Trăm công ngàn việc, từ bỏ báo đến giữ em.
      Dạy hai con đèn sách nên người, nàng thay bố làm cha . . .
      Con tạo đa đoan ghẹo người hồng diện, nhắm mắt đưa chân, gọi dượng của chúng nó bằng chồng . . .
      Trời không phụ kẻ kiên tâm
      Đất không bạc người có chí
      Giữa chốn lao xao, cùng đám mày râu chen vai thích cánh, nàng đứng nhô cao . . . loại đàn bà dễ có mấy tay . . .
      Trong chốn quần hùng, giữa Nam Kỳ Bắc Đẩu đụng vai, nàng múa gậy vườn hoang . . . như nữ nhân vượt thác . . .
      Quan, nàng không tha. Cha, nàng không từ.
      Sư, nàng chửi theo sư. Vãi nàng mắng theo vãi.
      Bút Nam Tào, Dao thầy thuốc, cả vú lấp miệng em, nàng lấy quyền cha mẹ nói oan.
      Ngôn quá kỳ thực, ngữ quá kỳ biên, đánh trống qua cửa nhà sấm, nàng dùng quyền kẻ quan nói hiếp.
      Bọn giá áo, túi cơm sợ nàng như . . . vào hang sợ cọp.
      Người chính nhân quân tử, ghét nàng như . . . đào đất đổ đi.
      Nàng đôi khi:
      Sáng nắng, chiều mưa, buổi trưa . . . hâm hấp.
      Lẻ vui, chẵn buồn, ngày thường . . . tưng tửng.
      Cho nên:
      Người ngay kẻ gian, cá mè một lứa, nàng chửi người ta:
      ba làng cãi nàng không lại.
      Việc đúng, việc sai, đổ đồng một đám, nàng phang tới bến:
      cho lạc chợ trôi sông.
      Kẻ nịnh tôn bằng mợ, bằng bà.
      Đứa ghét gọi bằng mi, bằng mụ.
      Còn ta thương nàng . . .
      Vì Phụng Hoàng không màng tới muỗi . . .
      Chỉ khuyên nàng:
      Chớ đánh rắn trong hang, chớ đánh đại bàng trên mây.
      Đừng khua tổ kiến trên cây, không đánh cáo cầy ngoài nội.

      Nàng ơi!
      Phú ta chỉ có bấy nhiêu.
      Càng cay nghiệt lắm, càng nhiều oan khiên.

      Lê Vũ
      (đừng lầm với Lê Vũ Việt Weekly)
    Trở lại chuyện Tú Gàn. Tú Gàn không là gì cả, con số dê-rô thật to, rỗng ruột mà oang oang, Ngôn Quá Kỳ Hành.

    Ngôn Quá Kỳ Hành, là lời của Lưu Bị căn dặn Khổng Minh trước giờ lâm chung khi nhận xét về Mã Thốc, có nghĩa là "Nói nhiều hơn làm, không dùng việc lớn được".

    Sau này Khổng Minh chọn tướng đem binh giữ Nhai Đình, Mã Thốc xin đi, Khổng Minh nói:

    - Nhai Đình chỉ là một mảnh đất nhỏ nhưng quan trọng vô cùng, nếu chỗ ấy thất thủ thì cả đại quân ta nguy hết đường cứu. Ngươi tuy thâm thông mưu lược nhưng hiềm nơi ấy không có thành quách, lại cũng chẳng có thế hiểm nào mà dựa. Khó giữ vô cùng.

    Thốc nói: Tôi làu thuộc binh thơ từ nhỏ lại biết phép dùng binh, lẽ nào không giữ nổi một chỗ như Nhai Đình.

    Thấy Thốc cương quyết xin đi, Khổng Minh bắt lập "Quân lịnh trạng" cấp cho 2 vạn 5 ngàn tinh binh lại cho thêm thượng tướng Vương Bình theo trợ giúp. Kết cuộc, Mã Thốc tự cao tự đại, không nghe lời khuyên của Vương Bình, ngu dốt, không đóng quân vào chỗ ngã năm để canh giữ năm mặt đường mà lại hãm quân vào chỗ hiểm yếu trên núi, nên Nhai Đình thất thủ. Mã Thốc phải nhờ Vương Bình, Cao Tường, Ngụy Diên đem binh tiếp ứng mới được toàn mạng.

    Mã Thốc bị xử tử theo quân pháp. Khi võ sĩ dâng đầu Mã Thốc dưới thềm, Khổng Minh òa lên khóc! có người hỏi rằng:

    - Mã Thốc phạm tội bất khả dung. Thừa Tướng cho lệnh giết đi để minh chính phép quân, sao bây giờ lại sầu não?

    Khổng Minh sụt sùi nói:

    - Có phải ta khóc Mã Thốc đâu! Vì ta nhớ lúc tiên đế lâm chung đã dặn rằng:

    - "Mã Thốc là kẻ nói quá sức mình, không nên giao cho việc lớn". Nay quả đúng như thế. Ta giận ta ngu tối, nên nhớ đến đức sáng của tiên đế mà đau lòng nên ta khóc.

    Trở lại chuyện Tú Gàn ... Ngôn Quá Kỳ Hành ... bao giờ thì bị chém?

    Vũ Lâm

  • No comments:

    Post a Comment