Tuesday, August 26, 2008

Trần Trường - Nguyễn Cao Kỳ


L.s. Nguyễn Văn Chức

Năm 1999, tôi gặp đại tá Matsuoko. Trong lúc mạn đàm, ông cho biết cha mẹ ông đã từ Nhật Bản sang Mỹ từ trước 1940.

Tôi tình cờ nhắc lại vụ Pearl Harbour năm 1941. Sau khi tuyên chiến với Nhật Bản, Tổng Thống Mỹ Roosevelt ký sắc lệnh di chuyển tất cả những Nissei, tức nguời Mỹ gốc Nhật, già trẻ lớn bé, từ bờ biển Đông Hoa Kỳ sang bờ biển Tây Hoa Kỳ, và nhốt họ trong những trại tập trung. Tôi hỏi ông Matsuoko: lúc đó có Nissei nào lên tiếng phản đối không? Ông Matsuko suy nghĩ rồi nói: theo ông biết, không có Nissei nào lên tiếng phản đối. Nhiều sách vở Mỹ cũng viết như vậy.

Tôi mong lời ông Matsuoko không phản ảnh sự thật. Tôi mong sách vở Mỹ không phản ảnh sự thật.

Nhưng, nếu đó là sự thật?

Chúng ta, Người Việt Tỵ Nạn khác với Nissei. Chúng ta không phải là di dân, mà là Ngưòi Tỵ Nạn cộng sản. Chúng ta bỏ nước ra đi không vì cơm áo, mà vì chính trị. Cho nên, chúng ta phải xử sự cho xứng với danh nghĩa Tỵ Nạn. Nếu không, Việt Cộng hôm nay và những thế hệ con cháu chúng ta sau này, có lý do để kết tội chúng ta đã ra đi vì miếng cơm manh áo.

Tôi gặp đại tá Matsuoko tại "nhà" Nguyễn Cao Kỳ, một villa ờ đường Belle Vue, tiểu bang Seattle. Chúng tôi uống trà, nói truyện Ông khoe: chính ông đã đưa từ Việt Nam sang Mỹ một "nhà thơ kiệt xuất" và một "nhà chính trị kiệt xuất", những tên - đây là xác tín của tôi - cán bộ Việt Cộng Dốt nát, đói ăn, và chuyện đi lừa.

Nguyễn cao Kỳ học khóa 1 Trường Sỹ Quan Trừ Bị Nam Định với tôi. Khoá này bắt đầu 30 tháng 9/ 1951 đến 31/ 5/ 1952.

Trong một quyển sách Việt Cộng, cán bộ HTD đã viết (nguyên văn): Nguyễn Cao Kỳ "sinh ra trong một gia đình chịu ảnh hưởng của nền giáo dục Pháp", và: Nguyễn Cao Kỳ "được bố mẹ cho ăn học đến nơi đến chốn".

Theo hồ sơ trường Nam Định, cũng như theo nhiều người biết Nguyễn cao Kỳ, thì Nguyễn Cao Kỳ chưa có bằng tú tài Việt Nam.

Nguyễn Cao Kỳ đã được Mỹ đưa lên tột đỉnh danh vọng, nhất là trong vụ hội nghị Honolulu tại Hawai . Tôi còn giữ hầu như tất cả hình ảnh.

Tôi mến Nguyễn Cao Kỳ khi anh ta và Nguyễn ngọc Loan mang quân ra Huế (tháng 5/ 1966) dẹp loạn Ấn Quang, bắt Thích Trí Quang mang vê nhốt trong bệnh viện đỡ đẻ của bác sĩ Nguyên Duy Tài, đường Duy Tân, Sàigòn. Tôi có nói điều đó với Dường Văn Minh, một tay sai Việt Cộng và một thằng hèn. Tôi cũng có nói điều đó với Vũ văn Mẫu của Liên Danh Hoa Sen, trong một chuyến đi họp Liên Hiêp Nghị Sĩ Quốc Tế tại Paris.

Tỵ nạn sang Mỹ, tôi vẫn mến Nguyễn Cao Kỳ.

Nhưng sau khi y về VN khúm núm truớc một tên Phạm Thế Duyệt và biểu diễn đánh golf với mấy tên Việt Cộng cu ly cu leo, tôi bắt đầu khinh y. Sau vụ y ngồi ăn tiệc cùng bàn với Nguyễn Minh Triết (năm 2006) và giữa bữa tiệc đứng lên đọc điễn văn nịnh bợ tên Nguyễn Minh Triết - chủ tịch nhà nước chó đẻ cờ đỏ sao vàng - tôi lại càng khinh y.

Năm 1999 tại Cali, Trần Trường quỳ lạy ảnh Hồ Chí Minh và cờ đỏ sao vàng. Y bị đồng bào tỵ nạn rượt đánh. Y đã đưa gia đình về sinh sống tại Việt Nam. Ít nhất, y cũng còn chút liêm sỉ.

Còn Nguyễn Cao Kỳ? Cựu Tư Lệnh Không Quân Việt Nam Cộng Hòa, cựu Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương Việt Nam Cộng Hòa, cựu Phó Tổng Thống Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa, và mang tham vọng là đối thủ với Nguyễn Văn Thiệu, khi mưu toan ra tranh cử Tổng Thống VNCH nhiệm kỳ 2, với cụ Trương Vĩnh Lễ là phó tổng thống.

Ôi, Nguyễn Cao Kỳ!

Vẫn ở Mỹ ăn nhậu phét lác, thỉnh thoảng mở mồm ca tụng nhà nước cờ đỏ sao vàng, và đi đón rước mấy tên Việt Cộng.

Tôi đã đọc ở đâu đó, hình như trong Darkness At Noon của Arthur Koestler: "Inalienable right to be ignorant "

Dốt nát, ngu đần, là quyền không thể nhượng lại hoặc đổi chác cho người khác. Tôi xin thêm: chúng ta nên thương hại những kẻ có cái quyền đó. Chúng nó vô học, vô iêm sỉ, và không thể cải hóa được ... Nguyễn Cao Kỳ là điển hình.

Quyển "Dấu Tuyết Năm Xưa" - tức quyển sách thứ 3 của tôi, sau cuốn "Việt Nam Chính Sử" (tái bản năm 1992), và quyển "Thế Kỷ" (tái bản năm 1999) - sẽ ra mắt độc giả một ngày gần đây.

Bốn chữ Dấu Tuyết Năm Xưa lấy ở câu Où Sont Les Neiges d'Antan" của Francois Villon.

Việt Cộng cho người móc nối tôi. Chúng nó muốn in cuốn sách. Chúng nó muốn cho tôi tiền. Chúng nó muốn tôi xóa đi những đoạn văn nói về đảng CSVN và bác Hồ chó đẻ của chúng nó.

Houston, Thứ Sáu 22/08/2008
Nguyễn Văn Chức

No comments:

Post a Comment