Trần Thanh
Ông Tứ buồn bã, chán ngán nhìn cái văn phòng làm việc rộng thênh thang và vắng tanh như chùa bà đanh. Mới hồi năm ngoái, văn phòng của ông lúc nào cũng đông nghẹt người, khách khứa ra vào ì xèo đến nỗi ông phải mướn tới ba cô thư ký giúp việc mà làm cũng không xuể. Vậy mà đánh đùng một cái, tình hình kinh tế bỗng nhiên xoay chuyển như màu da con cắc kè, biến cái tấp nập, rộn ràng của văn phòng ông thành ra cái ế hàng thê thảm như bãi tha ma! Lý do? Ồ, lý do thì nhiều lắm. Nào là chiến tranh đang bùng nổ ở Trung Đông, nào là xăng lên giá, nào là thị trường chứng khoán và nhà đất bị sụp đổ ..v..v... Cách đây hai năm, cái ."nghề" hoạt động "từ thiện" của ông vẫn còn rất sáng giá, tiền chui vô túi ông như suối chảy, đếm không xuể. Nhờ khéo đánh động vào lòng nhân đạo của cộng đồng Mỹ Việt và biết kết hợp với mấy TIÊN-SƯ-CHA quốc doanh việt cộng nên văn phòng dịch vụ từ thiện của ông lúc nào cũng đông khách. (Chú thích: TIÊN = giới nhà giàu; SƯ = công an đầu trọc; CHA = quạ đen)
Vốn xuất thân là du đãng Cầu Muối từ thuở nhỏ, kết hợp với khả năng thiên phú, ông Tứ có một cái mũi rất thính để đánh hơi tiền bạc. Bất cứ chỗ nào ông ngửi thấy mùi tiền là ông mò tới và chỉ trong một thời gian ngắn, là ông ... đào trúng cái mỏ liền. Cái hay và "thiên tài" của ông là ở chỗ đó! Ngoài "nghề" hoạt động "từ thiện", ông còn kiêm luôn "nghề" kinh doanh chính trị. Ông là một trong những sáng lập viên của cái đảng .Vì Tiền Đồ Của Dân Tộc, gọi tắt là đảng. VÌ TIỀN! Gọi tắt hơn nữa là đảng "Vi Ti"! (VT). Đã có một thời đảng VÌ TIỀN của ông hốt bạc dữ lắm, nhờ phịa ra cái gọi là "sư đoàn kháng chiến", có tới MƯỜI NGÀN .... ÂM BINH! Vào thời điểm đó, nước Mỹ chưa tháo bỏ lệnh cấm vận đối với Việt Nam, hai nước còn thù nghịch, cho nên việt kiều ở Mỹ ngày đêm thương nhớ quê hương, ai cũng tưởng là vĩnh viễn nghìn trùng xa cách. Bởi vậy, khi đảng VÌ TIỀN của ông Tứ ra mắt đồng bào lần đầu tiên tại California và quyên tiền đồng bào để tổ chức kháng chiến, quang phục lại quê hương thì ngàn người như một, đồng loạt đóng góp tiền ào ạt tới mức đếm không kịp! Có người vừa ủng hộ tiền vừa ..... khóc! Ai ai cũng gửi gấm tất cả tấm lòng vàng và niềm tin rất cao vào đảng Vì Tiền Đồ Của Dân Tộc. Nội nghe cái tên đảng không thôi là người ta thấy cảm động, tin tưởng, muốn móc tiền trong túi ra để ủng hộ kháng chiến rồi!
Thế nhưng vở kịch .... bịp nào rồi cũng có lúc phải hạ màn. Lúc mới ra mắt đồng bào lần đầu tiên, đảng VÌ TIỀN được đồng bào tin tưởng, yêu mến bao nhiêu thì bây giờ người ta khinh ghét cái đảng lưu manh, lừa bịp ấy bấy nhiêu! Thật là ê chề quá, nhục nhã quá! Một số đảng viên vì ngây thơ bị dụ dỗ vào đảng, khi sự việc đổ bể, họ đã nhận chân ra sự thật, bèn từ bỏ đảng, quay về đời sống làm ăn lương thiện. Nhưng một số những tên bịp trong ban lãnh đạo, sau khi đã cuỗm được một món tiền lớn của đồng bào (khoảng vài chục triệu), vẫn tiếp tục con đường lừa gạt, buôn xương bán máu của người dân, và đồng thời bọn chúng đã về Việt Nam, lòn trôn bọn việt gian cộng sản, xin được bưng bô và đi đổ bô cứt cho việt cộng!!!
Tuy nhiên, giờ đây người dân ai cũng khôn ra rồi, cái chiêu bài "kháng chiến phục quốc" không còn ăn khách nữa vì thiên hạ đi về Việt Nam du lịch ào ào thì kháng chiến cái nỗi gì! Bởi vậy nên đảng Vì Tiền của ông Tứ lại xoay chuyển chiến lược sao cho phù hợp với tình thế mới, tựa như con cắc kè thay đổi màu da. Ông vẽ ra kế hoạch "hoạt động từ thiện", đánh động vào lương tâm, vào lòng nhân đạo và vào cái .... túi tiền của đồng hương Việt ở hải ngoại. Một lần nữa, ông lại thành công, lại đào trúng cái mỏ đô la! Việt cộng thấy ông làm ăn khấm khá, bèn kết nạp ông vào đảng Cộng Sản, đồng thời cử nữ cán bộ Huỳnh Thị Đào sang Mỹ, phối hợp với ông để đào mỏ đô la! Công việc đào mỏ chưa được bao lâu thì xảy ra tình trạng suy thoái kinh tế. Hơn nữa, ý thức của người dân bây giờ cũng cao hơn trước nhiều, .nhờ các tờ báo điện tử trên internet tố cáo các trò bịp của đảng Vì Tiền, nên không ai muốn "nối giáo cho giặc" nữa! Nữ cán bộ việt cộng Huỳnh Thị Đào bị người dân phát hiện, tố cáo, ôm cái đầu máu và cái .... bụng bầu do ông Tứ tặng cho, bỏ chạy về Việt Nam!
Ông Tứ há miệng thật lớn, ngáp một hơi dài cho thỏa nỗi chán chường, thất vọng của một gánh hát đang bị ế khách mà ông vừa là diễn viên, vừa là đạo diễn, kiêm luôn bầu gánh. Chán quá, ế như thế này thì lấy đâu ra tiền để trả tiền thuê văn phòng hàng tháng lên tới mấy ngàn đô! Bỗng nhiên ông thấy một thanh niên Mỹ đang đứng lấp ló nơi cửa. Đó là một người Mỹ chính cống, da trắng, tóc vàng, mắt xanh. Ông Tứ liền nhanh nhẩu chào mời:
- Hello, how are you. Come in please!
Anh thanh niên người Mỹ trạc 25 tuổi, dáng người cao và ốm roi roi, bắp thịt săn chắc, trông như một thể tháo gia nhà nghề. Ông Tứ lăng xăng kéo ghế mời anh thanh niên ngồi:
- What can I do for you, my friend? You want to give some donation? (Tôi có thể giúp bạn được điều gì? Có phải bạn muốn làm từ thiện phải không?)
Anh thanh niên Mỹ đưa tay ra bắt và tự giới thiệu:
- Xin chào ông. Tôi tên là Jack. Xin phép tôi có thể hỏi ông một vài điều được không ạ?
Ông Tứ sốt sắng:
- Được, được, anh cần điều chi, cứ nói!
Anh Jack cất giọng rụt rè:
- Ông có thể hàn gắn lại được những vết thương phải không ạ?
Ông Tứ vội tía lia cái miệng bằng vốn liếng tiếng Mỹ bồi:
- Đúng, đúng là như vậy. Chúng tôi có thể hàn gắn mọi vết thương chiến tranh, con xa cha, vợ xa chồng, anh em xa nhau. Ngay cả những người Mỹ có thân nhân mất tích tại Việt Nam, đang đau khổ, chúng tôi cũng có thể hàn gắn lại những niềm đau trong quá khứ cũng như trong hiện tại!
Rồi không đợi anh Jack lên tiếng, ông Tứ hỏi luôn:
- Chắc cha anh là cựu chiến binh Mỹ đã từng tham chiến tại Việt Nam trước năm 1975?
Anh Jack ngỡ ngàng:
- Ồ, thế ra đây không phải là văn phòng bác sĩ đông y?
Nghe Jack hỏi như vậy, ông Tứ biết ngay chắc anh ta đọc cái bảng quảng cáo phía bên ngoài, được viết bằng thứ tiếng Mỹ ba rọi, gây ra sự hiểu lầm! Ông Tứ vội xua tay:
- Đây là văn phòng từ thiện chớ không phải văn phòng bác sĩ đông y!
Anh Jack lúng túng xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi lầm. Vì tôi thấy bảng quảng cáo bên ngoài có ghi giòng chữ " .... có thể chữa lành mọi vết thương bị đứt trong quá khứ ...." Xin lỗi, có phải ông là người Tàu không?
Ông Tứ vẫn cười tươi, xã giao:
- Vậy là anh hiểu lầm chúng tôi đấy. Ý chúng tôi muốn nói là giúp những người Mỹ có thân nhân bị mất tích tại Việt Nam, hàn gắn lại mọi vết thương tinh thần! Tôi là người Việt chớ không phải là người Tàu.
Anh Jack thở dài ngồi dựa ngửa trên ghế. Trông sắc mặt anh ta tái xanh, có vẻ như vừa mới trải qua một cơn đau đớn rất ghê gớm cả về thể chất lẫn tinh thần. Anh ta có vẻ ngại ngần trong giây lát rồi lên tiếng:
- Tôi có một chuyện rất đau buồn. Nếu không phiền thì tôi có thể giải bày tâm sự với ông được không ạ?
Ông Tứ tỏ vẻ thông cảm:
- Được, dù sao chúng tôi cũng là văn phòng chuyên tư vấn về tâm lý! Anh cứ việc kể ....
Anh Jack bắt đầu kể câu chuyện buồn của mình:
- Năm nay tôi vừa đúng 25 tuổi. Tôi là một thể tháo gia chuyên nghiệp, chuyên về bộ môn phóng lao và nhảy sào. Tôi đã từng đoạt huy chương vàng toàn quốc cách đây vài năm. Tôi đã ghi danh xin thi đấu để được lọt vào đội tuyển của Mỹ để đi tham dự Olympic năm 2008 tại Bắc Kinh, Trung Cộng nhưng không đủ điểm nên bị loại. Tuy vậy, vốn là người hâm mộ thể thao, tôi quyết định mua vé máy bay sang Trung Cộng xem Olympic 2008. Sẵn dịp này tôi cũng muốn nhìn tận mắt cái đất nước có diện tích đứng hàng thứ ba trên thế giới và dân số là một tỷ rưỡi, đông nhất thế giới. Đúng vào dịp này vợ tôi đang mang bầu sáu tháng nên cô ta không thể đi cùng tôi. Tuy nhiên, vốn là người cẩn thận, cô ta dặn dò tôi nhiều lần là khi sang Trung Cộng du lịch, đừng có thấy hàng hóa bán rẻ mà ham, kẻo rồi lại ôm hận nghìn đời! Chính bản thân cô ta đã bị một bài học nhớ đời! Số là, bên Mỹ bây giờ có hai hiện tượng "China" đáng chú ý, đó là: các cửa hàng loại "One dollar store" nhan nhản khắp nơi và các buffet. Một hôm vợ tôi vào cửa tiệm One-dollar-store thấy có bán loại dép Nhật (người Mỹ gọi là flip-flop) thật là đẹp, từ hình dáng kiểu mẫu đến màu sắc mà giá chỉ có một đô la một đôi. Nếu mua một đôi dép tương tự như vậy mà được chế tạo tại Mỹ thì tối thiểu giá phải gấp mười lần! Thế là cô nàng tha một lúc năm sáu đôi gồm nhiều màu sắc khác nhau đem về nhà. Nhưng chỉ sau có mấy ngày mang đôi dép rẻ tiền đó thì hai bàn chân của cô ta bỗng nhiên bị sưng tấy lên. Thế rồi sang đến tuần sau thì những vết sưng đã biến thành những vết lở loét rất đáng ngại. Sợ quá, vợ tôi vội vàng đi bác sĩ thì họ cho biết là hai bàn chân của cô ta đã bị nhiễm độc một loại hóa chất rất nguy hiểm, nếu không chữa trị sớm có thể bị cưa chân! Nhờ sớm phát hiện và lo chữa trị ngay cho nên vợ tôi mới thoát khỏi cái tai họa bị cưa chân, phải chống nạng! Ngoài ra, tôi còn nghe nói có một số đồ chơi cho trẻ em do Trung Cộng chế tạo bị nhiễm chất độc chì khá nặng. Các mặt hàng khác như son phấn phụ nữ, kem đánh răng, quần áo, thực phẩm sấy khô và đông lạnh, trái cây, rau "tươi", trà, ..v..v... tất cả đều bị tẩm các loại hóa chất độc hại, có thể gây ra bệnh ung thư cho người tiêu dùng. Nói tóm lại, tất cả những thứ gì được chế tạo ra từ Trung Cộng đều là những cạm bẫy giết người. Càng rẻ chừng nào thì càng nguy hiểm chừng đó. Trung Cộng đang đầu độc cả thế giới bằng hàng hóa xuất cảng và bằng ô nhiễm môi trường. Cái tai họa của nhân loại trong thế kỷ 21 chính là đất nước Trung Cộng với dân số là một tỷ rưỡi!
Nói đến đây anh Jack dừng lại một chút để dò xét phản ứng của ông Tứ. Thấy ông Tứ gật đầu tỏ vẻ chú ý đến câu chuyện, anh ta hứng thú kể tiếp:
- Khi sang đến Bắc Kinh, sau ngày đầu tiên xem thế vận hội mở màn, ngày hôm sau, tôi đi dạo phố một mình, đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, mặc dầu tôi không biết một chữ Tàu nào, còn người dân ở đây thì rất ít người biết tiếng Anh. Trong lúc đi lang thang, tình cờ tôi thấy một cửa tiệm có treo bảng quảng cáo rất hấp dẫn: "Sex Store, only One Dollar!" Tôi tò mò đi vào xem thì thấy đó là một cửa tiệm có ngăn ra nhiều tấm vách tựa như trong nhà vệ sinh đi tiểu của nam giới. Mỗi tấm vách cách nhau khoảng một mét, có cửa đóng đàng hoàng, đại khái trông gần giống như cái phòng điện thoại công cộng. Trên tường có vẽ những bức hình các cô gái Tàu xinh đẹp đang "thổi kèn"! Người khách chơi bời chỉ cần đút .... con cu của mình vào một cái lỗ trên vách tường thì lập tức phía đằng sau bức tường sẽ có một em Tàu ngồi "thổi kèn" cho người khách đến nơi đến chốn! Dĩ nhiên, muốn hưởng lạc thú này thì trước tiên người khách phải bỏ ra MỘT ĐÔ LA vào cái máy thâu tiền! Ối chào, chỉ có một đô la! Sao mà quá rẻ như vậy, ngoài sự tưởng tượng! Ở bên Mỹ, cái lạc thú "thổi kèn" như vầy tối thiểu phải từ 50 đô trở lên! Tự nhiên người tôi nóng bừng lên, rạo rực thèm khát cái trò cám dỗ rẻ tiền này. Những lời dặn dò của vợ tôi đã theo gió bay đi mất tự hồi nào. Tuy nhiên, tôi chưa đến nỗi như một kẻ chết đói lâu ngày, thấy miếng ăn là nhào vô chụp giựt. Tôi tần ngần đứng trong tiệm quan sát một lát xem thế nào đã. Bỗng tôi thấy cửa một phòng "thiên thai" xịch mở, một ông già lụ khụ, khoảng .... 80 tuổi, người da đen, hân hoan thơ thới bước ra khỏi phòng. Nét mặt ông ta rạng rỡ, nụ cười tươi rói, chứng tỏ là ông ta rất hài lòng với dịch vụ "thổi kèn". Tôi nhìn ông ta và thăm dò ý kiến:
- Is it OK?
Ông già không trả lời mà đưa ngón tay cái chỉa lên trời, nghĩa là "very good"! Thấy ông già 80 tuổi mà còn hài lòng như vậy thì tôi cảm thấy vững tâm, tin tưởng vào cái dịch vụ "one dollar" này. Tự nhiên lúc ấy tôi cảm thấy có cảm tình với người Tàu quá! Họ xứng đáng là trung tâm của thế giới, có nhiều sáng kiến hay, kinh doanh vừa rẻ lại vừa "bảo đảm chất lượng", nếu cứ như vầy thì họ sẽ thu hút hết tất cả khách du lịch trên thế giới! Tiếp theo đo,ù tôi lại thấy một ông già người Tàu mở cửa bước ra. Ông này cũng lớn tuổi rồi, tóc bạc phơ, áng chừng 70 tuổi. Ông này hiên ngang bước ra khỏi tiệm, cười hề hề, có vẻ rất hài lòng. Tôi bèn tới hỏi ông ta:
- Is it good?
Ông già Tàu nhăn răng cười:
- Hảo lớ, hảo lớ! (tốt lắm!)
Vậy là yên chí rồi. Hai người khách mà ai cũng hài lòng, nhất là, họ là những người già khó tính. Như vậy chứng tỏ đây là dịch vụ sex đáng tin tưởng. Thế là tôi quyết định nhập cuộc. Tôi hăng hái bước vào một "động thiên thai", .... hiên ngang móc ra một tờ giấy bạc MỘT ĐÔ LA, bỏ vào cái máy thâu tiền. Ngay lập tức cánh cửa trên tường mở đánh xoạch, để lộ ra một cái lỗ, đường kính khoảng năm phân. Đồng thời cái máy thâu tiền gắn trên tường phát ra một câu nói êm ái, ngọt ngào, giọng nữ:
- Insert your cock in here, please! (Làm ơn đút con cu của bạn vào!)
Lập tức tôi tụt quần, đút ngay con cu vào cửa "thiên đàng" để hưởng lạc. Ngay sau đó, tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp, dễ chịu, rất là .... sướng, làm cho "thằng nhỏ" của tôi vùng lên ngay lập tức. Tôi tưởng tượng phía sau bức tường là một cô gái Tàu xinh đẹp đang ra sức "làm việc" để đem lại hạnh phúc cho tôi. Càng tưởng tượng thì tôi càng thấy sướng, cộng thêm sức thanh niên trai tráng của một thể tháo gia, "thằng nhỏ" của tôi nó đạt tới kích thước tối đa một cách dễ dàng chỉ trong mười giây..... Thế nhưng, bỗng nhiên tôi nghe đánh "soẹt" một tiếng, và cảm thấy đau nhói như bị dao cắt. Tôi vội thối lui để rút con cu ra thì, Chúa ơi, tôi tá hỏa tam tinh vì con cu của tôi đã bị ai lấy dao chặt đứt lìa và bị rớt xuống phía bên kia vách tường! Ối trời ơi, Chúa ơi, xin hãy cứu con! Máu tuôn ra xối xả! Tôi kinh hoàng quá vội bụm háng, chỉ mặc có cái quần xì líp, bỏ chạy ra ngoài, miệng la "help me! help me!" (cứu tôi!) Khi vừa chạy ra khỏi cửa tiệm thì tôi thấy có một vài người Tàu đã đứng chực sẵn bên ngoài với chai xịt thuốc cầm máu, tựa như chai keo xịt tóc. Họ xịt lia lịa vào vết thương của tôi rồi ra dấu cho tôi lên chiếc xe lôi để đi nhà thương. Họ chỉ nói được có một tiếng là "hospital" là tôi hiểu liền. Đó là chiếc xe lôi được gắn vào chiếc xe gắn máy. Tôi kinh hoàng nhảy vội lên xe. Tên tài xế nổ máy xe và phóng vụt đi .....
Anh Jack ngừng kể như để cố kềm hãm sự xúc động của mình. Còn ông Tứ thì vô cùng kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên ông nghe thấy có một chuyện quái đản như vậy. Ông thúc dục:
- Rồi sau đó thế nào? Kể tiếp đi!
Anh Jack kể tiếp:
- Tôi nằm điều trị ở bệnh viện được ba ngày thì sang đến ngày thứ tư, nhân viên bệnh viện báo cho tôi biết, nếu tôi muốn gắn một con cu khác thì họ sẽ làm cho, với giá cũng rất rẻ, rất "hữu nghị" là ba ngàn đô! Họ nói hiện nay trong kho đông lạnh của họ đang "tồn kho" một con cu của một người da đen. Nếu tôi muốn thì họ sẽ gắn cho tôi, kích thước cũng không không thua gì cái đồ "o-ri-gin" của tôi, hiệu năng cũng rất là .... bảo đảm chất lượng! Nhưng lúc ấy tôi đã quá sợ cái đồ rẻ tiền rồi nên tôi từ chối ngay lập tức và đòi xuất viện. Tôi hối hận là đã không nghe theo lời khuyên của vợ tôi. Tôi dậm chân, bứt tóc mình và tự nguyền rủa mình:
- Em ơi, Kristine, anh là một thằng tồi. Anh cãi lời em trăm đường anh hư mà!
Ông Tứ bỗng cắt ngang câu chuyện bằng câu hỏi:
- Sao anh không gắn cái con cu khác vào. Giá chỉ có ba ngàn đô. Hai vợ chồng anh cần phải có nó, hạnh phúc gia đình mà?
Anh Jack rầu rĩ:
- Ông coi, tôi là người da trắng, mọi thứ trên người tôi đều là trắng, vậy mà tự nhiên con cu của tôi lại đen thùi lùi như cục than hầm thì coi sao được? Lúc tôi đi thì nó trắng, lúc tôi về thì nó đen! Tôi sẽ ăn nói với vợ tôi như thế nào đây? Mà liệu vợ tôi nó cái chịu cái thằng .... cu đen đó hay không? Khổ lắm ông ơi!
Ông Tứ bỗng nhiên bật cười khan vì cái ý tưởng ngộ nghĩnh của anh Jack. Nhưng sau đó ông nói:
- Xin lỗi anh tôi đã cười .... Vậy bây giờ tình trạng của anh ra sao?
Jack tiếp tục tâm sự:
- Sau này tôi tìm hiểu thật kỹ thì mới biết như vầy: có rất đông du khách trên thế giới đến xem Olympic. Nhân cơ hội này mấy cái tiệm ăn của bọn Tàu bất lương ra sức tìm đủ mọi mánh khóe để làm tiền. Tụi nó quảng cáo rùm beng là người Tàu có món ăn cổ truyền là mì xào "ngầu pín" và cháo "ngầu pín", hết sức là bổ dưỡng, tăng cường sinh lực, cường dương tráng thận cho giới đàn ông lẫn .... đàn bà! Tụi nó quảng cáo có đủ loại "pín" hết: nào là pín cọp, pín tê giác, pín trâu, pín bò, pín gấu, pín hải cẩu ..v..v.. Mỗi một loại pín bổ dưỡng theo một kiểu khác nhau. Một dĩa mì xào pín hoặc một tô cháo pín chỉ có năm đô la. Rất nhiều du khách tò mò đến ăn thử cho biết, kể cả các lực sĩ thế vận hội cũng đến thử, biết đâu nhờ ăn .... "pín" mà đoạt giải huy chương vàng thì vinh quang cho tổ quốc biết chừng nào! Nhờ biến cố thế vận hội và quảng cáo bố láo mà tụi ba Tàu hốt bạc, mấy tiệm bán cháo pín lúc nào cũng đông nghẹt khách. Thậm chí đối với những tiệm nổi tiếng, khách phải đứng xếp hàng rồng rắn dài cả cây số để được vào thưởng thức một tô cháo pín hoặc một dĩa mì xào pín! Với một số lượng thực khách đông khủng khiếp như vậy thì cọp, gấu, tê giác,trâu,bò ở đâu mà cung cấp pín cho xuể? Thế là bọn Tàu bất lương, tàn ác đã nghĩ ra cái trò "One dollar store Sex" để dụ những kẻ ham rẻ mà đem .... cúng con cu cho bọn chúng!
Chắc có lẽ ông thắc mắc là tại sao có mấy ông già vô "động thiên thai", lúc ra, ông nào cũng hân hoan, hài lòng? Bây giờ sau khi sự việc đã xảy ra, tôi đi tìm hiểu kỹ thì mới biết như vầy: đối với mấy ông già thì cái "pín" của mấy ông đó nó đã trở nên bèo nhèo rồi, đâu có thể nào "ta đi dựng cờ" được nữa! Bởi vậy tụi bất lương nó đâu có thèm chặt đứt làm gì! Lúc mấy ổng đút vào thì tụi nó xoa một ít .... xì dầu và mỡ heo lên con cu rồi cho con chó ngồi cạnh đó liếm! Làm gì có mấy em gái Tàu xinh đẹp nào ngồi đó mà "thổi kèn" như hình vẽ quảng cáo! Thỉnh thoảng có một vài ông bị xui xẻo vì con chó nó đang đói, nó bèn tớp đứt luôn cái "pín"! Tôi nghe nói mấy cái tiệm ăn đó, tụi nó thuê bọn sát thủ từ bên Ý Đại Lợi qua để chặt pín của khách hàng! Những loại khách hàng trẻ trung như tụi tôi, pín chất lượng tốt, sau khi đã "dựng cờ" thì a lê hấp, tên sát thủ mafia Ý bèn vung đao. Thế là đi đời một của quý của một nạn nhân ham đồ rẻ!!!
Kể xong câu chuyện, anh Jack đưa hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt rất rầu rĩ. Bỗng nhiên ông Tứ nhớ đến cái dịch vụ mà đảng Vì Tiền của ông đang hùn vốn kinh doanh với đảng Cộng Sản tại Việt Nam. Ông bèn giới thiệu với Jack:
- Này, anh Jack, vừa rồi anh bị bọn China nó đánh lừa. Tôi thành thật chia buồn cùng anh. Tuy nhiên tôi biết có một chỗ này giải trí, có thể làm cho anh vơi bớt cơn sầu ....
Jack tò mò hỏi:
- Cái gì và ở đâu?
Ông Tứ đáp:
- Anh nên đi du lịch Việt Nam. Ở đó có cũng có "One Dollar Store" giải trí đặc biệt lắm. Nó cũng gần giống như cái "động thiên thai" mà anh vừa kể ở bên Bắc Kinh. Nhưng ở Việt Nam, thay vì anh đút con cu của anh vào cái lỗ thì anh đút cái ..... đầu của anh vào!
- ?????
- .... Một khi anh đã đút cái đầu của anh vào rồi thì anh sẽ thấy một cô gái trẻ đẹp, cởi truồng một trăm phần trăm, sẵn sàng cho anh .... bú bất cứ cái gì mà anh muốn! Chỉ có MỘT ĐÔ LA thôi trong vòng mười phút! Rẻ quá đi chớ. Anh nên đi du lịch Việt Nam. Ông Triết, chủ tịch nước của chúng tôi đã từng quảng cáo: - con gái Diệc Nam đẹp lắm!
Bỗng nhiên anh Jack nổi giận, chửi thề ỏm tỏi:
- Fuck off, China son of the bitch! VietNamese communists son of the bitch too! (ĐM, Trung Cộng là đồ chó đẻ. Cộng sản Việt Nam cũng là đồ chó đẻ) Ở bên Trung Cộng, tôi đút con cu vô thì bị mất cu nhưng tôi vẫn còn được sống sót để trở về Mỹ. Nếu tôi ham rẻ, mà qua Việt Nam, lại nhào vô "One Dollar Store" thì tôi sẽ bị tụi chó đẻ nó chặt đứt mất cái đầu để nấu cháo thì làm sao tôi trở về Mỹ được? Fuck you, you fucking ass-hole guy! (Đù mẹ mày, mày là thằng khốn kiếp!)
Chửi xong anh Jack đứng phắt dậy, bỏ ra khỏi văn phòng. Còn lại một mình ông Tứ ngồi đực mặt ra và sượng sùng quá cỡ!
Trần Thanh
Ngày 16 tháng 8 năm 2008
Ông Tứ buồn bã, chán ngán nhìn cái văn phòng làm việc rộng thênh thang và vắng tanh như chùa bà đanh. Mới hồi năm ngoái, văn phòng của ông lúc nào cũng đông nghẹt người, khách khứa ra vào ì xèo đến nỗi ông phải mướn tới ba cô thư ký giúp việc mà làm cũng không xuể. Vậy mà đánh đùng một cái, tình hình kinh tế bỗng nhiên xoay chuyển như màu da con cắc kè, biến cái tấp nập, rộn ràng của văn phòng ông thành ra cái ế hàng thê thảm như bãi tha ma! Lý do? Ồ, lý do thì nhiều lắm. Nào là chiến tranh đang bùng nổ ở Trung Đông, nào là xăng lên giá, nào là thị trường chứng khoán và nhà đất bị sụp đổ ..v..v... Cách đây hai năm, cái ."nghề" hoạt động "từ thiện" của ông vẫn còn rất sáng giá, tiền chui vô túi ông như suối chảy, đếm không xuể. Nhờ khéo đánh động vào lòng nhân đạo của cộng đồng Mỹ Việt và biết kết hợp với mấy TIÊN-SƯ-CHA quốc doanh việt cộng nên văn phòng dịch vụ từ thiện của ông lúc nào cũng đông khách. (Chú thích: TIÊN = giới nhà giàu; SƯ = công an đầu trọc; CHA = quạ đen)
Vốn xuất thân là du đãng Cầu Muối từ thuở nhỏ, kết hợp với khả năng thiên phú, ông Tứ có một cái mũi rất thính để đánh hơi tiền bạc. Bất cứ chỗ nào ông ngửi thấy mùi tiền là ông mò tới và chỉ trong một thời gian ngắn, là ông ... đào trúng cái mỏ liền. Cái hay và "thiên tài" của ông là ở chỗ đó! Ngoài "nghề" hoạt động "từ thiện", ông còn kiêm luôn "nghề" kinh doanh chính trị. Ông là một trong những sáng lập viên của cái đảng .Vì Tiền Đồ Của Dân Tộc, gọi tắt là đảng. VÌ TIỀN! Gọi tắt hơn nữa là đảng "Vi Ti"! (VT). Đã có một thời đảng VÌ TIỀN của ông hốt bạc dữ lắm, nhờ phịa ra cái gọi là "sư đoàn kháng chiến", có tới MƯỜI NGÀN .... ÂM BINH! Vào thời điểm đó, nước Mỹ chưa tháo bỏ lệnh cấm vận đối với Việt Nam, hai nước còn thù nghịch, cho nên việt kiều ở Mỹ ngày đêm thương nhớ quê hương, ai cũng tưởng là vĩnh viễn nghìn trùng xa cách. Bởi vậy, khi đảng VÌ TIỀN của ông Tứ ra mắt đồng bào lần đầu tiên tại California và quyên tiền đồng bào để tổ chức kháng chiến, quang phục lại quê hương thì ngàn người như một, đồng loạt đóng góp tiền ào ạt tới mức đếm không kịp! Có người vừa ủng hộ tiền vừa ..... khóc! Ai ai cũng gửi gấm tất cả tấm lòng vàng và niềm tin rất cao vào đảng Vì Tiền Đồ Của Dân Tộc. Nội nghe cái tên đảng không thôi là người ta thấy cảm động, tin tưởng, muốn móc tiền trong túi ra để ủng hộ kháng chiến rồi!
Thế nhưng vở kịch .... bịp nào rồi cũng có lúc phải hạ màn. Lúc mới ra mắt đồng bào lần đầu tiên, đảng VÌ TIỀN được đồng bào tin tưởng, yêu mến bao nhiêu thì bây giờ người ta khinh ghét cái đảng lưu manh, lừa bịp ấy bấy nhiêu! Thật là ê chề quá, nhục nhã quá! Một số đảng viên vì ngây thơ bị dụ dỗ vào đảng, khi sự việc đổ bể, họ đã nhận chân ra sự thật, bèn từ bỏ đảng, quay về đời sống làm ăn lương thiện. Nhưng một số những tên bịp trong ban lãnh đạo, sau khi đã cuỗm được một món tiền lớn của đồng bào (khoảng vài chục triệu), vẫn tiếp tục con đường lừa gạt, buôn xương bán máu của người dân, và đồng thời bọn chúng đã về Việt Nam, lòn trôn bọn việt gian cộng sản, xin được bưng bô và đi đổ bô cứt cho việt cộng!!!
Tuy nhiên, giờ đây người dân ai cũng khôn ra rồi, cái chiêu bài "kháng chiến phục quốc" không còn ăn khách nữa vì thiên hạ đi về Việt Nam du lịch ào ào thì kháng chiến cái nỗi gì! Bởi vậy nên đảng Vì Tiền của ông Tứ lại xoay chuyển chiến lược sao cho phù hợp với tình thế mới, tựa như con cắc kè thay đổi màu da. Ông vẽ ra kế hoạch "hoạt động từ thiện", đánh động vào lương tâm, vào lòng nhân đạo và vào cái .... túi tiền của đồng hương Việt ở hải ngoại. Một lần nữa, ông lại thành công, lại đào trúng cái mỏ đô la! Việt cộng thấy ông làm ăn khấm khá, bèn kết nạp ông vào đảng Cộng Sản, đồng thời cử nữ cán bộ Huỳnh Thị Đào sang Mỹ, phối hợp với ông để đào mỏ đô la! Công việc đào mỏ chưa được bao lâu thì xảy ra tình trạng suy thoái kinh tế. Hơn nữa, ý thức của người dân bây giờ cũng cao hơn trước nhiều, .nhờ các tờ báo điện tử trên internet tố cáo các trò bịp của đảng Vì Tiền, nên không ai muốn "nối giáo cho giặc" nữa! Nữ cán bộ việt cộng Huỳnh Thị Đào bị người dân phát hiện, tố cáo, ôm cái đầu máu và cái .... bụng bầu do ông Tứ tặng cho, bỏ chạy về Việt Nam!
Ông Tứ há miệng thật lớn, ngáp một hơi dài cho thỏa nỗi chán chường, thất vọng của một gánh hát đang bị ế khách mà ông vừa là diễn viên, vừa là đạo diễn, kiêm luôn bầu gánh. Chán quá, ế như thế này thì lấy đâu ra tiền để trả tiền thuê văn phòng hàng tháng lên tới mấy ngàn đô! Bỗng nhiên ông thấy một thanh niên Mỹ đang đứng lấp ló nơi cửa. Đó là một người Mỹ chính cống, da trắng, tóc vàng, mắt xanh. Ông Tứ liền nhanh nhẩu chào mời:
- Hello, how are you. Come in please!
Anh thanh niên người Mỹ trạc 25 tuổi, dáng người cao và ốm roi roi, bắp thịt săn chắc, trông như một thể tháo gia nhà nghề. Ông Tứ lăng xăng kéo ghế mời anh thanh niên ngồi:
- What can I do for you, my friend? You want to give some donation? (Tôi có thể giúp bạn được điều gì? Có phải bạn muốn làm từ thiện phải không?)
Anh thanh niên Mỹ đưa tay ra bắt và tự giới thiệu:
- Xin chào ông. Tôi tên là Jack. Xin phép tôi có thể hỏi ông một vài điều được không ạ?
Ông Tứ sốt sắng:
- Được, được, anh cần điều chi, cứ nói!
Anh Jack cất giọng rụt rè:
- Ông có thể hàn gắn lại được những vết thương phải không ạ?
Ông Tứ vội tía lia cái miệng bằng vốn liếng tiếng Mỹ bồi:
- Đúng, đúng là như vậy. Chúng tôi có thể hàn gắn mọi vết thương chiến tranh, con xa cha, vợ xa chồng, anh em xa nhau. Ngay cả những người Mỹ có thân nhân mất tích tại Việt Nam, đang đau khổ, chúng tôi cũng có thể hàn gắn lại những niềm đau trong quá khứ cũng như trong hiện tại!
Rồi không đợi anh Jack lên tiếng, ông Tứ hỏi luôn:
- Chắc cha anh là cựu chiến binh Mỹ đã từng tham chiến tại Việt Nam trước năm 1975?
Anh Jack ngỡ ngàng:
- Ồ, thế ra đây không phải là văn phòng bác sĩ đông y?
Nghe Jack hỏi như vậy, ông Tứ biết ngay chắc anh ta đọc cái bảng quảng cáo phía bên ngoài, được viết bằng thứ tiếng Mỹ ba rọi, gây ra sự hiểu lầm! Ông Tứ vội xua tay:
- Đây là văn phòng từ thiện chớ không phải văn phòng bác sĩ đông y!
Anh Jack lúng túng xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi lầm. Vì tôi thấy bảng quảng cáo bên ngoài có ghi giòng chữ " .... có thể chữa lành mọi vết thương bị đứt trong quá khứ ...." Xin lỗi, có phải ông là người Tàu không?
Ông Tứ vẫn cười tươi, xã giao:
- Vậy là anh hiểu lầm chúng tôi đấy. Ý chúng tôi muốn nói là giúp những người Mỹ có thân nhân bị mất tích tại Việt Nam, hàn gắn lại mọi vết thương tinh thần! Tôi là người Việt chớ không phải là người Tàu.
Anh Jack thở dài ngồi dựa ngửa trên ghế. Trông sắc mặt anh ta tái xanh, có vẻ như vừa mới trải qua một cơn đau đớn rất ghê gớm cả về thể chất lẫn tinh thần. Anh ta có vẻ ngại ngần trong giây lát rồi lên tiếng:
- Tôi có một chuyện rất đau buồn. Nếu không phiền thì tôi có thể giải bày tâm sự với ông được không ạ?
Ông Tứ tỏ vẻ thông cảm:
- Được, dù sao chúng tôi cũng là văn phòng chuyên tư vấn về tâm lý! Anh cứ việc kể ....
Anh Jack bắt đầu kể câu chuyện buồn của mình:
- Năm nay tôi vừa đúng 25 tuổi. Tôi là một thể tháo gia chuyên nghiệp, chuyên về bộ môn phóng lao và nhảy sào. Tôi đã từng đoạt huy chương vàng toàn quốc cách đây vài năm. Tôi đã ghi danh xin thi đấu để được lọt vào đội tuyển của Mỹ để đi tham dự Olympic năm 2008 tại Bắc Kinh, Trung Cộng nhưng không đủ điểm nên bị loại. Tuy vậy, vốn là người hâm mộ thể thao, tôi quyết định mua vé máy bay sang Trung Cộng xem Olympic 2008. Sẵn dịp này tôi cũng muốn nhìn tận mắt cái đất nước có diện tích đứng hàng thứ ba trên thế giới và dân số là một tỷ rưỡi, đông nhất thế giới. Đúng vào dịp này vợ tôi đang mang bầu sáu tháng nên cô ta không thể đi cùng tôi. Tuy nhiên, vốn là người cẩn thận, cô ta dặn dò tôi nhiều lần là khi sang Trung Cộng du lịch, đừng có thấy hàng hóa bán rẻ mà ham, kẻo rồi lại ôm hận nghìn đời! Chính bản thân cô ta đã bị một bài học nhớ đời! Số là, bên Mỹ bây giờ có hai hiện tượng "China" đáng chú ý, đó là: các cửa hàng loại "One dollar store" nhan nhản khắp nơi và các buffet. Một hôm vợ tôi vào cửa tiệm One-dollar-store thấy có bán loại dép Nhật (người Mỹ gọi là flip-flop) thật là đẹp, từ hình dáng kiểu mẫu đến màu sắc mà giá chỉ có một đô la một đôi. Nếu mua một đôi dép tương tự như vậy mà được chế tạo tại Mỹ thì tối thiểu giá phải gấp mười lần! Thế là cô nàng tha một lúc năm sáu đôi gồm nhiều màu sắc khác nhau đem về nhà. Nhưng chỉ sau có mấy ngày mang đôi dép rẻ tiền đó thì hai bàn chân của cô ta bỗng nhiên bị sưng tấy lên. Thế rồi sang đến tuần sau thì những vết sưng đã biến thành những vết lở loét rất đáng ngại. Sợ quá, vợ tôi vội vàng đi bác sĩ thì họ cho biết là hai bàn chân của cô ta đã bị nhiễm độc một loại hóa chất rất nguy hiểm, nếu không chữa trị sớm có thể bị cưa chân! Nhờ sớm phát hiện và lo chữa trị ngay cho nên vợ tôi mới thoát khỏi cái tai họa bị cưa chân, phải chống nạng! Ngoài ra, tôi còn nghe nói có một số đồ chơi cho trẻ em do Trung Cộng chế tạo bị nhiễm chất độc chì khá nặng. Các mặt hàng khác như son phấn phụ nữ, kem đánh răng, quần áo, thực phẩm sấy khô và đông lạnh, trái cây, rau "tươi", trà, ..v..v... tất cả đều bị tẩm các loại hóa chất độc hại, có thể gây ra bệnh ung thư cho người tiêu dùng. Nói tóm lại, tất cả những thứ gì được chế tạo ra từ Trung Cộng đều là những cạm bẫy giết người. Càng rẻ chừng nào thì càng nguy hiểm chừng đó. Trung Cộng đang đầu độc cả thế giới bằng hàng hóa xuất cảng và bằng ô nhiễm môi trường. Cái tai họa của nhân loại trong thế kỷ 21 chính là đất nước Trung Cộng với dân số là một tỷ rưỡi!
Nói đến đây anh Jack dừng lại một chút để dò xét phản ứng của ông Tứ. Thấy ông Tứ gật đầu tỏ vẻ chú ý đến câu chuyện, anh ta hứng thú kể tiếp:
- Khi sang đến Bắc Kinh, sau ngày đầu tiên xem thế vận hội mở màn, ngày hôm sau, tôi đi dạo phố một mình, đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, mặc dầu tôi không biết một chữ Tàu nào, còn người dân ở đây thì rất ít người biết tiếng Anh. Trong lúc đi lang thang, tình cờ tôi thấy một cửa tiệm có treo bảng quảng cáo rất hấp dẫn: "Sex Store, only One Dollar!" Tôi tò mò đi vào xem thì thấy đó là một cửa tiệm có ngăn ra nhiều tấm vách tựa như trong nhà vệ sinh đi tiểu của nam giới. Mỗi tấm vách cách nhau khoảng một mét, có cửa đóng đàng hoàng, đại khái trông gần giống như cái phòng điện thoại công cộng. Trên tường có vẽ những bức hình các cô gái Tàu xinh đẹp đang "thổi kèn"! Người khách chơi bời chỉ cần đút .... con cu của mình vào một cái lỗ trên vách tường thì lập tức phía đằng sau bức tường sẽ có một em Tàu ngồi "thổi kèn" cho người khách đến nơi đến chốn! Dĩ nhiên, muốn hưởng lạc thú này thì trước tiên người khách phải bỏ ra MỘT ĐÔ LA vào cái máy thâu tiền! Ối chào, chỉ có một đô la! Sao mà quá rẻ như vậy, ngoài sự tưởng tượng! Ở bên Mỹ, cái lạc thú "thổi kèn" như vầy tối thiểu phải từ 50 đô trở lên! Tự nhiên người tôi nóng bừng lên, rạo rực thèm khát cái trò cám dỗ rẻ tiền này. Những lời dặn dò của vợ tôi đã theo gió bay đi mất tự hồi nào. Tuy nhiên, tôi chưa đến nỗi như một kẻ chết đói lâu ngày, thấy miếng ăn là nhào vô chụp giựt. Tôi tần ngần đứng trong tiệm quan sát một lát xem thế nào đã. Bỗng tôi thấy cửa một phòng "thiên thai" xịch mở, một ông già lụ khụ, khoảng .... 80 tuổi, người da đen, hân hoan thơ thới bước ra khỏi phòng. Nét mặt ông ta rạng rỡ, nụ cười tươi rói, chứng tỏ là ông ta rất hài lòng với dịch vụ "thổi kèn". Tôi nhìn ông ta và thăm dò ý kiến:
- Is it OK?
Ông già không trả lời mà đưa ngón tay cái chỉa lên trời, nghĩa là "very good"! Thấy ông già 80 tuổi mà còn hài lòng như vậy thì tôi cảm thấy vững tâm, tin tưởng vào cái dịch vụ "one dollar" này. Tự nhiên lúc ấy tôi cảm thấy có cảm tình với người Tàu quá! Họ xứng đáng là trung tâm của thế giới, có nhiều sáng kiến hay, kinh doanh vừa rẻ lại vừa "bảo đảm chất lượng", nếu cứ như vầy thì họ sẽ thu hút hết tất cả khách du lịch trên thế giới! Tiếp theo đo,ù tôi lại thấy một ông già người Tàu mở cửa bước ra. Ông này cũng lớn tuổi rồi, tóc bạc phơ, áng chừng 70 tuổi. Ông này hiên ngang bước ra khỏi tiệm, cười hề hề, có vẻ rất hài lòng. Tôi bèn tới hỏi ông ta:
- Is it good?
Ông già Tàu nhăn răng cười:
- Hảo lớ, hảo lớ! (tốt lắm!)
Vậy là yên chí rồi. Hai người khách mà ai cũng hài lòng, nhất là, họ là những người già khó tính. Như vậy chứng tỏ đây là dịch vụ sex đáng tin tưởng. Thế là tôi quyết định nhập cuộc. Tôi hăng hái bước vào một "động thiên thai", .... hiên ngang móc ra một tờ giấy bạc MỘT ĐÔ LA, bỏ vào cái máy thâu tiền. Ngay lập tức cánh cửa trên tường mở đánh xoạch, để lộ ra một cái lỗ, đường kính khoảng năm phân. Đồng thời cái máy thâu tiền gắn trên tường phát ra một câu nói êm ái, ngọt ngào, giọng nữ:
- Insert your cock in here, please! (Làm ơn đút con cu của bạn vào!)
Lập tức tôi tụt quần, đút ngay con cu vào cửa "thiên đàng" để hưởng lạc. Ngay sau đó, tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp, dễ chịu, rất là .... sướng, làm cho "thằng nhỏ" của tôi vùng lên ngay lập tức. Tôi tưởng tượng phía sau bức tường là một cô gái Tàu xinh đẹp đang ra sức "làm việc" để đem lại hạnh phúc cho tôi. Càng tưởng tượng thì tôi càng thấy sướng, cộng thêm sức thanh niên trai tráng của một thể tháo gia, "thằng nhỏ" của tôi nó đạt tới kích thước tối đa một cách dễ dàng chỉ trong mười giây..... Thế nhưng, bỗng nhiên tôi nghe đánh "soẹt" một tiếng, và cảm thấy đau nhói như bị dao cắt. Tôi vội thối lui để rút con cu ra thì, Chúa ơi, tôi tá hỏa tam tinh vì con cu của tôi đã bị ai lấy dao chặt đứt lìa và bị rớt xuống phía bên kia vách tường! Ối trời ơi, Chúa ơi, xin hãy cứu con! Máu tuôn ra xối xả! Tôi kinh hoàng quá vội bụm háng, chỉ mặc có cái quần xì líp, bỏ chạy ra ngoài, miệng la "help me! help me!" (cứu tôi!) Khi vừa chạy ra khỏi cửa tiệm thì tôi thấy có một vài người Tàu đã đứng chực sẵn bên ngoài với chai xịt thuốc cầm máu, tựa như chai keo xịt tóc. Họ xịt lia lịa vào vết thương của tôi rồi ra dấu cho tôi lên chiếc xe lôi để đi nhà thương. Họ chỉ nói được có một tiếng là "hospital" là tôi hiểu liền. Đó là chiếc xe lôi được gắn vào chiếc xe gắn máy. Tôi kinh hoàng nhảy vội lên xe. Tên tài xế nổ máy xe và phóng vụt đi .....
Anh Jack ngừng kể như để cố kềm hãm sự xúc động của mình. Còn ông Tứ thì vô cùng kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên ông nghe thấy có một chuyện quái đản như vậy. Ông thúc dục:
- Rồi sau đó thế nào? Kể tiếp đi!
Anh Jack kể tiếp:
- Tôi nằm điều trị ở bệnh viện được ba ngày thì sang đến ngày thứ tư, nhân viên bệnh viện báo cho tôi biết, nếu tôi muốn gắn một con cu khác thì họ sẽ làm cho, với giá cũng rất rẻ, rất "hữu nghị" là ba ngàn đô! Họ nói hiện nay trong kho đông lạnh của họ đang "tồn kho" một con cu của một người da đen. Nếu tôi muốn thì họ sẽ gắn cho tôi, kích thước cũng không không thua gì cái đồ "o-ri-gin" của tôi, hiệu năng cũng rất là .... bảo đảm chất lượng! Nhưng lúc ấy tôi đã quá sợ cái đồ rẻ tiền rồi nên tôi từ chối ngay lập tức và đòi xuất viện. Tôi hối hận là đã không nghe theo lời khuyên của vợ tôi. Tôi dậm chân, bứt tóc mình và tự nguyền rủa mình:
- Em ơi, Kristine, anh là một thằng tồi. Anh cãi lời em trăm đường anh hư mà!
Ông Tứ bỗng cắt ngang câu chuyện bằng câu hỏi:
- Sao anh không gắn cái con cu khác vào. Giá chỉ có ba ngàn đô. Hai vợ chồng anh cần phải có nó, hạnh phúc gia đình mà?
Anh Jack rầu rĩ:
- Ông coi, tôi là người da trắng, mọi thứ trên người tôi đều là trắng, vậy mà tự nhiên con cu của tôi lại đen thùi lùi như cục than hầm thì coi sao được? Lúc tôi đi thì nó trắng, lúc tôi về thì nó đen! Tôi sẽ ăn nói với vợ tôi như thế nào đây? Mà liệu vợ tôi nó cái chịu cái thằng .... cu đen đó hay không? Khổ lắm ông ơi!
Ông Tứ bỗng nhiên bật cười khan vì cái ý tưởng ngộ nghĩnh của anh Jack. Nhưng sau đó ông nói:
- Xin lỗi anh tôi đã cười .... Vậy bây giờ tình trạng của anh ra sao?
Jack tiếp tục tâm sự:
- Sau này tôi tìm hiểu thật kỹ thì mới biết như vầy: có rất đông du khách trên thế giới đến xem Olympic. Nhân cơ hội này mấy cái tiệm ăn của bọn Tàu bất lương ra sức tìm đủ mọi mánh khóe để làm tiền. Tụi nó quảng cáo rùm beng là người Tàu có món ăn cổ truyền là mì xào "ngầu pín" và cháo "ngầu pín", hết sức là bổ dưỡng, tăng cường sinh lực, cường dương tráng thận cho giới đàn ông lẫn .... đàn bà! Tụi nó quảng cáo có đủ loại "pín" hết: nào là pín cọp, pín tê giác, pín trâu, pín bò, pín gấu, pín hải cẩu ..v..v.. Mỗi một loại pín bổ dưỡng theo một kiểu khác nhau. Một dĩa mì xào pín hoặc một tô cháo pín chỉ có năm đô la. Rất nhiều du khách tò mò đến ăn thử cho biết, kể cả các lực sĩ thế vận hội cũng đến thử, biết đâu nhờ ăn .... "pín" mà đoạt giải huy chương vàng thì vinh quang cho tổ quốc biết chừng nào! Nhờ biến cố thế vận hội và quảng cáo bố láo mà tụi ba Tàu hốt bạc, mấy tiệm bán cháo pín lúc nào cũng đông nghẹt khách. Thậm chí đối với những tiệm nổi tiếng, khách phải đứng xếp hàng rồng rắn dài cả cây số để được vào thưởng thức một tô cháo pín hoặc một dĩa mì xào pín! Với một số lượng thực khách đông khủng khiếp như vậy thì cọp, gấu, tê giác,trâu,bò ở đâu mà cung cấp pín cho xuể? Thế là bọn Tàu bất lương, tàn ác đã nghĩ ra cái trò "One dollar store Sex" để dụ những kẻ ham rẻ mà đem .... cúng con cu cho bọn chúng!
Chắc có lẽ ông thắc mắc là tại sao có mấy ông già vô "động thiên thai", lúc ra, ông nào cũng hân hoan, hài lòng? Bây giờ sau khi sự việc đã xảy ra, tôi đi tìm hiểu kỹ thì mới biết như vầy: đối với mấy ông già thì cái "pín" của mấy ông đó nó đã trở nên bèo nhèo rồi, đâu có thể nào "ta đi dựng cờ" được nữa! Bởi vậy tụi bất lương nó đâu có thèm chặt đứt làm gì! Lúc mấy ổng đút vào thì tụi nó xoa một ít .... xì dầu và mỡ heo lên con cu rồi cho con chó ngồi cạnh đó liếm! Làm gì có mấy em gái Tàu xinh đẹp nào ngồi đó mà "thổi kèn" như hình vẽ quảng cáo! Thỉnh thoảng có một vài ông bị xui xẻo vì con chó nó đang đói, nó bèn tớp đứt luôn cái "pín"! Tôi nghe nói mấy cái tiệm ăn đó, tụi nó thuê bọn sát thủ từ bên Ý Đại Lợi qua để chặt pín của khách hàng! Những loại khách hàng trẻ trung như tụi tôi, pín chất lượng tốt, sau khi đã "dựng cờ" thì a lê hấp, tên sát thủ mafia Ý bèn vung đao. Thế là đi đời một của quý của một nạn nhân ham đồ rẻ!!!
Kể xong câu chuyện, anh Jack đưa hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt rất rầu rĩ. Bỗng nhiên ông Tứ nhớ đến cái dịch vụ mà đảng Vì Tiền của ông đang hùn vốn kinh doanh với đảng Cộng Sản tại Việt Nam. Ông bèn giới thiệu với Jack:
- Này, anh Jack, vừa rồi anh bị bọn China nó đánh lừa. Tôi thành thật chia buồn cùng anh. Tuy nhiên tôi biết có một chỗ này giải trí, có thể làm cho anh vơi bớt cơn sầu ....
Jack tò mò hỏi:
- Cái gì và ở đâu?
Ông Tứ đáp:
- Anh nên đi du lịch Việt Nam. Ở đó có cũng có "One Dollar Store" giải trí đặc biệt lắm. Nó cũng gần giống như cái "động thiên thai" mà anh vừa kể ở bên Bắc Kinh. Nhưng ở Việt Nam, thay vì anh đút con cu của anh vào cái lỗ thì anh đút cái ..... đầu của anh vào!
- ?????
- .... Một khi anh đã đút cái đầu của anh vào rồi thì anh sẽ thấy một cô gái trẻ đẹp, cởi truồng một trăm phần trăm, sẵn sàng cho anh .... bú bất cứ cái gì mà anh muốn! Chỉ có MỘT ĐÔ LA thôi trong vòng mười phút! Rẻ quá đi chớ. Anh nên đi du lịch Việt Nam. Ông Triết, chủ tịch nước của chúng tôi đã từng quảng cáo: - con gái Diệc Nam đẹp lắm!
Bỗng nhiên anh Jack nổi giận, chửi thề ỏm tỏi:
- Fuck off, China son of the bitch! VietNamese communists son of the bitch too! (ĐM, Trung Cộng là đồ chó đẻ. Cộng sản Việt Nam cũng là đồ chó đẻ) Ở bên Trung Cộng, tôi đút con cu vô thì bị mất cu nhưng tôi vẫn còn được sống sót để trở về Mỹ. Nếu tôi ham rẻ, mà qua Việt Nam, lại nhào vô "One Dollar Store" thì tôi sẽ bị tụi chó đẻ nó chặt đứt mất cái đầu để nấu cháo thì làm sao tôi trở về Mỹ được? Fuck you, you fucking ass-hole guy! (Đù mẹ mày, mày là thằng khốn kiếp!)
Chửi xong anh Jack đứng phắt dậy, bỏ ra khỏi văn phòng. Còn lại một mình ông Tứ ngồi đực mặt ra và sượng sùng quá cỡ!
Trần Thanh
Ngày 16 tháng 8 năm 2008
No comments:
Post a Comment