Phùng Ngọc Sa
Chỉ một thời gian ngắn trong tháng 3 năm 2010, CSVN đã liên tiếp “tạm thả” Linh mục (Lm) Nguyễn Văn Lý và tha nhà đấu tranh Lê Thị Công Nhân, một Luật sư (Ls) trẻ 31 tuổi ra khỏi tù. Hai sự kiện nối tiếp xảy ra khiến cho một số đông người Việt hải ngoại đã có nhiều ý kiến trái ngược nhau; một số thì lạc quan cho rằng, bọn cầm quyền Hà Nội đã bị “dư luận quốc tế áp lực” nên phải tạm tha cho về nhà chữa bệnh như Lm Nguyễn Văn Lý, đồng thời được mãn án trước thời hạn là Ls Lê Thị Công Nhân. (LTCN).
Theo dư luận:
- Một số cho biết, về việc hai nhà bất đồng chính kiến được tạm tự do, chủ động là do bọn cầm quyền Hà Nội quyết định, mục đích là tìm cách giảm bớt sự chỉ trích của dư luận quốc tế về các vụ vi phạm nhân quyền của chế độ.
- Một số khác, do quá biết cái trò tinh ma quỷ quái VGCS nên chỉ coi đó là màn trình diễn, dùng tuyên truyền đánh bóng chế độ, kế thừa truyền thống Đại Nhân Đại Nghĩa Dân Tộc.
Mặt khác, do những lời bốc thối của bọn tay sai VC ở hải ngoại như Bùi Tín; hắn đội Ls Lê Thị Công Nhân lên tận mây xanh bằng một câu nói hết sức “cải lương”; hắn nói “Ls LTCN là “viên ngọc quý của dân tộc” còn số khác lại tôn cô lên tới hàng “anh thư“, hoặc con cưng của Thượng đế v.v .
Chính những lời tâng bốc quá lố đó khiến dư luận càng thêm nghi ngờ rồi đánh giá rằng, đó chỉ là một phần kịch bản của VC nhằm đánh lừa hải ngoại. Ngoài ra, cộng thêm vào đó, cảnh giàn dựng quá trơ trẽn, lộ liễu và hớ hênh của bà mẹ của nữ Ls, tức bà Trần thị Lệ. Việc làm của bà trong thời gian vừa qua cũng khiến cho dư luận càng thắc mắc và thêm nhiều nghi vấn. Đúng vậy, nếu nữ Ls là một nhà tranh đấu thật sự, thì kiểu trình diễn vô duyên của bà mẹ cô đã làm cho con gái của mình bị hố một cách oan uổng.
Thử hỏi. Trong khi con gái là LTCN đang bị chế độ kết tội “chống chế độ”; thân gái còn nằm trong cảnh nghiệt ngã khốn cùng, thế mà người mẹ lại được thảnh thơi dạo chơi thành phố hoa lệ Paris, Pháp; nhờ có tên Bùi Tín, được xem là phái viên lưu động của bọn phản gián Hà Nội báo mới biết, sau Paris, ngoài ra, bà Lệ còn rảnh rang qua Bỉ quốc, xuất hiện trước Nghị viện Âu châu đấu tranh cho con gái mau ra khỏi tù, và còn “hưỡn” để chuẩn bị các bước tiếp cho con gái sau khi Công Nhân đã thi hành xong nhiệm vụ do CSVN chỉ đạo.
Trước các sự kiện trái ngược vô lý nói trên làm cho người Việt hải ngoại vốn thắc mắc lại càng nghi ngờ.Việc họ thắc mắc cũng có lý, vì trước đây, trong nước đã từng có một vài trường hợp tương tự xảy ra.
Cụ thể; khi Đoàn Viết Hoạt còn đang bị tù, thế mà bà Thức, vợ ông Hoạt lại dung giăng dung giẻ được đảng tạo điều kiện, cấp "passport" cho bà được ra ngoại quốc để “đấu tranh đòi thả chồng”.
Những việc tréo cẳng ngỗng đó khiến cho những người còn có đôi chút suy nghĩ phải xét lại vai trò đích thực của bà mẹ cô Ls CôngNhân.
Có lẽ hành động lãng xẹt và vô duyên nhất của mẹ cô Ls, là việc giải thích ý nghĩa hai chữ Công Nhân của con gái mình. Thử hỏi, hết việc làm hay sao mà đợi lúc cô Ls LTCN gần được lệnh tha thì bà còn “hưỡn” giải thích ý nghĩa hai chữ Công Nhân là Công Bằng và Nhân Ái, chứ không phải trùng hợp với cái tên của giai cấp công nhân mà VC đã nói “giai cấp công nhân” là đội ngũ tiên phong của Quốc Tế Vô Sản.
Phải chăng đây là hình thức đơn giản mà người mẹ tìm cách xóa lý lịch cộng sản của gia đình bà cho bớt màu Đỏ, đồng thời cố gắng tìm cách giữ cho con gái bớt công khai liên quan đến cộng sản, vì biết rõ là con gái bà sẽ còn có nhiệm vụ phải gánh vác lúc trở thành “thần tượng của tầng lớp chống cộng hải ngoại”. (sic! teolangthang)
Trước những hiện tượng nghịch lý nêu trên, khiến người Việt hải ngoại với suy nghĩ và cái nhìn khác nhau đã dẫn tới một cuộc xung đột trầm trọng, thậm chí có người còn lên án bài của tác giả Duyên Lãng Hà Tiến Nhất khi phân tích về Ls LTCN có tên “Thánh Nữ Con của Thằng Cuội” là “viết theo đơn đặt hàng”.
Được biết, mặc dầu bài viết có kèm theo tài liệu chứng minh; là trong quá khứ, đã có nhiều “nhà dân chủ cuội” xuất hiện; từng gây lắm cảnh ngỡ ngàng cho khối người Việt hải ngoại. Điển hình về các nhà phản kháng cuội đó là Đỗ Nam Hải; Nguyễn Chí Thiện, Hoàng Minh Chính v.v.,
Đọc kỹ bài của tác giả Duyên Lãng Hà Tiến Nhất viết về nữ Ls đã dựa vào sự thật, có chứng minh đầy đủ, nhưng vẫn có kẻ vì một lý do thầm kín nào đó, cố tình binh vực, phản bác cho đó là hành động “đâm sau lưng chiến sĩ”.
Vậy thử hỏi một ai đó, khi bẻ cong ngòi bút đề cao Võ Nguyên Giáp, một hung thần khát máu, một loại hèn tướng, loại chết nhát không dám lâm trận; họ còn dám gọi đó là “Trí Tướng”. Thử hỏi, cung cách viết như thế liệu có phải theo đơn đặt hàng không?
Từ hành động chống đối chế độ của Lm Nguyễn Văn Lý và Ls Lê Thị Công Nhân đến việc các nhà đấu tranh nầy bị bắt, bị tù, cho đến sự can thiệp của quốc tế; tỉ như việc đại sứ Mỹ Michalak tới trại giam thăm nữ phạm nhân Công nhân, hoặc bà Phó Đại sứ Hoa Kỳ thăm Lm Lý khi mới được phóng thích, người ta nhận ra thêm nhiều điều.
Những sự kiện đó đã nói cho hải ngoại biết; CSVN và Hoa Kỳ đã cùng hợp tác dàn dựng một kịch bản Dân Chủ và Nhân quyền tại VN, dù dân chủ giả hiệu chăng nữa, cũng phải công diễn để dùng nó làm bình phong cho cuộc trao đổi thương mại và làm ăn giữa VC và quốc gia có nền Dân Chủ lâu đời nhất, Hoa Kỳ.
Theo chúng tôi biết, hiện đã có nhiều bài viết về chế độ VGCS thả hai nhà đấu tranh như Lm Nguyễn Văn Lý và Ls Lê Thị Công Nhân; dù chỉ trích hay đồng ý chấp nhận đều là một việc đã qua. Riêng về nữ Ls Công Nhân, theo ý của chúng tôi, thì chỉ cần bài viết của tác giả Duyên Lãng Hà Tiến Nhất cũng đủ mô tả và tính chất của vụ việc.
Với lý luận sắc bén của tác giả cũng đã nói lên mọi khía cạnh liên quan đến các “nhà đấu tranh” nầy. Ngoài ra, những ai lên án tác giả tội “đâm sau lưng chiến sĩ” xin đặt lại vấn đề. Xin hỏi, những người vừa được bọn VGCS phóng thích trong tháng 3 vừa qua có đáng dùng hai chữ “chiến sĩ” không?
Mặt khác, với nghệ thuật hành văn dí dỏm của tác giả DL/HTN đã nói thẳng vào mặt chứ nào có “đâm sau lưng chiến sĩ” như một ai đó lên án.
Vì các lý do trình bày nói trên, chúng tôi chỉ xin đóng góp một số ý kiến nhỏ về Lm Lý mà người viết có phần liên hệ.
Trường hợp Lm Lý cũng như một số chiến hữu của chúng tôi, do cùng cảnh ngộ và có cùng chung một tôn giáo, từng bị bọn CSVN đày đọa quá lâu nên rất dễ thông cảm hoàn cảnh nghiệt ngã của Lm Lý. Mặc dù ông bị một vài vướng mắc về lề luật công giáo. Nhưng, anh em chúng tôi, xem đó chỉ là việc cá nhân, còn sự quyết tâm tranh đấu chống cộng của Lm Lý mới là chủ điểm. Vì lý do đó, chúng tôi vẫn dành nhiều cảm tình cho Lm Lý. Giai đoạn trước, khi biết Lm Lý bị nhà cầm quyền cộng sản làm khó rồi bị tống giam. Chúng tôi và một số anh em chiến hữu vội theo niềm tin của tín đồ công giáo; cùng nhau đóng góp, tổ chức một lễ Bình An lớn, cầu xin ơn trên gia hộ cho Lm Lý qua cơn sóng gió.
Ban tổ chức chúng tôi gồm 3 người, trong đó có người bạn trẻ nhất lại là một đảng viên Việt Tân (VT) đang điều hành đài phát thanh VT tại địa phương, Anh bạn thường xuyên tìm cơ hội đề cao đảng VT. Theo anh, thì số tiền mà VT quyên góp từ người Việt hải ngoại chẳng đáng là bao; yểm trợ tài chính cho tổ chức kháng chiến đến từ người Mỹ mới nhiều và là yếu tố đáng kể. Ý anh muốn nói là có Mỹ đàng sau tổ chức của anh.
Sau buổi lễ cầu xin Bình An, người bạn trẻ cùng chúng tôi thường gặp nhau, và y đã cho chúng tôi biết số tiền đã gửi, và quan trọng nhứt là cung cấp phương tiện truyền thông như, laptop, dollars cùng với các máy móc liên lạc khác cho đảng Thăng Tiến của Lm Lý. Qua việc đó, chúng tôi đã báo cho nhau biết, VT đã dùng phương tiện lôi kéo ông Lý đi theo vở kịch mà VT, tức là VC soạn ra. Tôi góp ý nói, xin nhớ, tiền bạc rất quan trọng nhưng có thể cất dấu được, trái lại vật liệu truyền tin như cell phone hay Laptop mà gửi quá nhiều thì rất nguy hiểm, đó là mục tiêu cho bọn phản gián nghi ngờ lùng bắt. Trong riêng tư và theo suy nghĩ, ông Lm đã mắc vào cạm bẫy của VT, một tổ chức từng nổi tiếng lừa gạt gian manh.
Càng rõ nét hơn, khi phân tích bức hình chụp cảnh trực diện, Lm Lý đứng trước vành móng ngựa, bị bịt miệng, rồi bị một tên công an mặc thường phục khóa mồm. Sự kiện đó, khiến mọi người có mặt đều vỡ lẽ, họ biết rõ đây chỉ là một hoạt cảnh của kịch bản giả. Lý do: chỉ có người đối diện với Lm Lý mới trực diện chụp được hình đó; vì nhiếp ảnh viên phải đứng sau lưng chánh án, kẻ đó không ai khác ngoài công an mới làm được; vì không có một cơ quan nào khác ngoài công an được đem máy chụp hình vào tòa. Quan trọng hơn là khi tấm hình "lịch sử" đó được chuyển ra hải ngoại, thì tổ chức VT khắp nơi bao thầu tung nó ra quảng cáo, không ngoài mục đích nói cho hải ngoại biết: Lm Lý hoạt động chống chế độ cộng sản là thật, và rồi đây sẽ còn nhiều màn gây cấn hơn.
Có người phản bác nói, như vậy thì bọn phản gián dám bêu xấu đảng sao? Xin trả lời, bọn VGCS nào sợ gì ai, quốc tế với tổ chức nhân quyền nào có nghĩa gì với chúng. Xem Miến Điện thì rõ, do bọn họ đã có Trung Cộng chống lưng đàng sau nên đến hàng chục cái cơ quan LHQ, nó cũng xem như rơm rác.
Phê bình chủ nghĩa cộng sản cũng như động đến lãnh tụ của chúng là mọt gông, thế mà Lm Lý khi tiếp xúc với báo chí dám phê bình thuyết Mác-Lê, còn chỉ trích cả chế độ VC quả đúng là gan cùng mình. Thử hỏi, dựa vào đâu và động cơ nào khiến ông đã hành động như thế, ngoại trừ được phép. Xin trưng một thí dụ điền hình. Nhắc đến Hồ Chí Minh, một cái tên mà lũ cộng sản tôn thờ nhứt, ai vô phước mà đụng tới nó chỉ có chết Do đó khi hỏi cung nói theo kiểu VC là “làm việc”, một số nạn nhân cứ tưởng là nên lễ phép với thằng chấp cung, đem Bác Hồ ra chưng, may sao đỡ được đòn, vì thế mỗi lần đối đáp, là họ lại đem Hồ Chủ tịch, và luôn miệng nói: Bác Hồ nói ... , hoặc Hồ Chủ tịch dạy ...v.v..; Cán bộ thẩm vấn chứng kiến kiểu trả lời như băng cát xét; thấy thế hắn quá giận dữ đá cho nạn nhân nhiều cú ói máu lăn đùng, hắn còn dám chửi thề “Hồ Chủ tịch con buồi, ĐM mầy, ông kêu mầy làm việc, chứ đâu phải lên đây để “lên lớp”, Bác Hồ cái c..c.
Trong hoàn cảnh khác, có một bạn tù trẻ vui miệng nhại câu “Như có Bác Hồ trong cầu tiêu đại chúng” – Không may thằng lính canh vớ được tóm cổ đưa vào phòng kín tẩn cho một trận tới chết.
Trở lại vai trò của Lm Nguyễn Văn Lý, ông đã quá vội vàng, khi diễn tuồng mà chưa được thuộc vở; chưa tự đánh giá được mình thủ vai trò gì trong kịch bản do CSVN và người Mỹ dựng lên đã vội nôn nóng, vì thế bị vấp phải những lỗi lầm dưới đây:
- Tự xưng là Ngôn Sứ. Xin lưu ý, theo tín điều công giáo, chỉ có các vị thánh, đặc biệt các thánh Tiên Tri, tín hữu mới tuyên xưng là Ngôn sứ, tức là người nói ra những lời Chúa dạy. Lối nói phạm thượng và cao ngạo trên khiến một số hàng giáo phẩm ghét.
Vì thế, trong buổi chuyện trò tại điện Vatican, vị Tổng Giám Mục bề trên của ông đã thốt ra một lời vô cùng chua chát. Ông nói: ”Thằng Lý nó ở tù là xứng”.
- Tự vỗ ngực cho bàng dân thiên hạ biết ông là ai để nói cho Phó Đại sứ Hoa Kỳ, bà Virginia E.Palmer biết vai trò của mình.
Đại ý Lm Lý nói, “hết hạn nghỉ chữa bệnh, nhà cầm quyền Hà Nội sẽ không dám đưa tôi trở lại nhà tù . .v.v...” (Ai tra khảo mà ông buộc phải khai). Làm như thế chỉ có người thủ vai trong phim mới biết được đoạn kế tiếp là Lm Lý sẽ làm gì. Và cuốn phim có nội dung như thế nào.
Theo một vị lão thành đấu tranh quen với Lm Lý đã nói cho biết, quả thật ông quá đỗi ngạc nhiên trước sự thay đổi của ông Lý, Ông tiếp, trước kia, khi cùng bị tù ở chung với Lm Lý tại trại giam Ba Sao, Phủ Lý; có dịp nói chuyện với nhau, ông biết Lm Lý chỉ là một người chất phác, loại vai u thịt bắp, lời lẽ lại chẳng có gì cao siêu cho lắm. Thế nhưng từ lúc ra khỏi tù và khi nghe trả lời các cuộc phỏng vấn thấy Lm Lý đã thay đổi, có lý luận vững vàng, biết đào sâu chủ nghĩa Mác-Lê một cách trôi chảy. Điều đó chứng tỏ một ai đó nói, chứ không phải bản thân ông phát biểu. Và quan trọng hơn, là ai ra chiêu nào thì ông đã có thức ấy ứng phó. Vai trò của Lm Nguyễn Văn Lý nói theo lối VC là đã quá nhuần nhuyễn.
Có lẽ điều đã làm cho những người còn có tinh thần đấu tranh chống cộng; từng xem ông là thần tượng và đặt hết tin tưởng vào ông phải thất vọng, đó chính là câu trả lời phỏng vấn đài BBC khi nghe ông phát biểu: ”Nếu thay đổi mà mất ổn định, tình hình xấu hơn cả Thái Lan, Indonesia, Philippines, thì thà cứ để yên cho Đảng Cộng Sản lãnh đạo”.
Lời nói của Lm Lý đã làm cho người ái mộ, từng có lập trường đấu tranh chống Cộng phải ngỡ ngàng thất vọng và buồn bã. Theo chúng tôi nghĩ, sau bao nhiêu lần bị giam cầm, bị mất tự do tù tội, thậm chí suýt bị mất tính mạng, nhờ đó ông có cơ hội suy nghĩ thấu đáo thiệt hơn, nên đánh giá lề lối hành động cai trị đất nước của VC tuy chưa tốt nhưng vẫn ổn định. Vì thế, theo Lm Lý nghĩ, với tình trạng trong nước cũng như hải ngoại hiện nay, thì VN nên tiếp tục được sự lãnh đạo của CSVN, còn thay đổi thì nào có ích gì.
Tới đoạn nầy, người viết và những anh em chúng tôi vốn coi trọng và quý mến Lm Lý cảm thấy hoàn toàn thất vọng; bao hy vọng đấu tranh hình như bị rơi vào ngõ cụt, không lối thoát. Hơn nữa, hết còn ai đáng tín nhiệm nữa.
Tuy nhiên, mong quý vị độc giả hãy vững lòng tin, thận trọng tiếp tục tiến bước, quan trọng hơn là xin đừng tranh cãi chẳng lợi ích gì, còn mất tình đoàn kết. Mặt khác, cũng xin qúy độc giả thông cảm hoàn cảnh của Lm Lý. Phần thì bị tụi tay sai VC phá hoại đua nhau thổi ông lên, đặt ông vào cái ghế “lãnh tụ” mà không trang bị cho ông có đủ kiến thức đấu tranh.
Ngoài ra, xin nghĩ đến hoàn cảnh riêng tư, và bản thân ông, ít nhiều bây giờ ông cũng có một số vốn vật chất lẫn tinh thần; từng được tiếng người “tù nhân luơng tâm” và nổi danh chống cộng; vì thế Lm Lý cần phải sống, (ai chả muốn sống); vì chết là hết, đâu còn sống để thưởng thức những thành quả và tiếng tăm do mình tạo ra. Hơn nữa điều an ủi nhứt, Lm Lý đã có được mấy đứa cháu hiện đang sinh sống và hưởng tự do tại hải ngoại; vì thế nên “giả dại qua ải”, phải “Nín Thở Qua Sông” đề cao chế độ cộng sản dù có lộ liễu chăng nữa, miễn có được một cuộc sống thoải mái là đủ.
Có lẽ phân tích nói nhiều sẽ làm quý đọc giả nhàm chán, vậy người viết tạm trích hai bài thơ Xướng và Họa của ông Tôn Thọ Tường và ông Phan Văn Trị dưới đây, ắt sẽ dễ thông cảm hơn. Và dưới đây là bài Tôn Phu Nhân Quy Thục của ông Tôn Thọ Tường, người muốn hợp tác với thực dân Pháp; hoàn cảnh và tâm sự của Lm Lý có phần giống tác giả họ Tôn, tạm đề cao CS để sống:
Hai câu:
Chỉ một thời gian ngắn trong tháng 3 năm 2010, CSVN đã liên tiếp “tạm thả” Linh mục (Lm) Nguyễn Văn Lý và tha nhà đấu tranh Lê Thị Công Nhân, một Luật sư (Ls) trẻ 31 tuổi ra khỏi tù. Hai sự kiện nối tiếp xảy ra khiến cho một số đông người Việt hải ngoại đã có nhiều ý kiến trái ngược nhau; một số thì lạc quan cho rằng, bọn cầm quyền Hà Nội đã bị “dư luận quốc tế áp lực” nên phải tạm tha cho về nhà chữa bệnh như Lm Nguyễn Văn Lý, đồng thời được mãn án trước thời hạn là Ls Lê Thị Công Nhân. (LTCN).
Theo dư luận:
- Một số cho biết, về việc hai nhà bất đồng chính kiến được tạm tự do, chủ động là do bọn cầm quyền Hà Nội quyết định, mục đích là tìm cách giảm bớt sự chỉ trích của dư luận quốc tế về các vụ vi phạm nhân quyền của chế độ.
- Một số khác, do quá biết cái trò tinh ma quỷ quái VGCS nên chỉ coi đó là màn trình diễn, dùng tuyên truyền đánh bóng chế độ, kế thừa truyền thống Đại Nhân Đại Nghĩa Dân Tộc.
Mặt khác, do những lời bốc thối của bọn tay sai VC ở hải ngoại như Bùi Tín; hắn đội Ls Lê Thị Công Nhân lên tận mây xanh bằng một câu nói hết sức “cải lương”; hắn nói “Ls LTCN là “viên ngọc quý của dân tộc” còn số khác lại tôn cô lên tới hàng “anh thư“, hoặc con cưng của Thượng đế v.v .
Chính những lời tâng bốc quá lố đó khiến dư luận càng thêm nghi ngờ rồi đánh giá rằng, đó chỉ là một phần kịch bản của VC nhằm đánh lừa hải ngoại. Ngoài ra, cộng thêm vào đó, cảnh giàn dựng quá trơ trẽn, lộ liễu và hớ hênh của bà mẹ của nữ Ls, tức bà Trần thị Lệ. Việc làm của bà trong thời gian vừa qua cũng khiến cho dư luận càng thắc mắc và thêm nhiều nghi vấn. Đúng vậy, nếu nữ Ls là một nhà tranh đấu thật sự, thì kiểu trình diễn vô duyên của bà mẹ cô đã làm cho con gái của mình bị hố một cách oan uổng.
Thử hỏi. Trong khi con gái là LTCN đang bị chế độ kết tội “chống chế độ”; thân gái còn nằm trong cảnh nghiệt ngã khốn cùng, thế mà người mẹ lại được thảnh thơi dạo chơi thành phố hoa lệ Paris, Pháp; nhờ có tên Bùi Tín, được xem là phái viên lưu động của bọn phản gián Hà Nội báo mới biết, sau Paris, ngoài ra, bà Lệ còn rảnh rang qua Bỉ quốc, xuất hiện trước Nghị viện Âu châu đấu tranh cho con gái mau ra khỏi tù, và còn “hưỡn” để chuẩn bị các bước tiếp cho con gái sau khi Công Nhân đã thi hành xong nhiệm vụ do CSVN chỉ đạo.
Trước các sự kiện trái ngược vô lý nói trên làm cho người Việt hải ngoại vốn thắc mắc lại càng nghi ngờ.Việc họ thắc mắc cũng có lý, vì trước đây, trong nước đã từng có một vài trường hợp tương tự xảy ra.
Cụ thể; khi Đoàn Viết Hoạt còn đang bị tù, thế mà bà Thức, vợ ông Hoạt lại dung giăng dung giẻ được đảng tạo điều kiện, cấp "passport" cho bà được ra ngoại quốc để “đấu tranh đòi thả chồng”.
Những việc tréo cẳng ngỗng đó khiến cho những người còn có đôi chút suy nghĩ phải xét lại vai trò đích thực của bà mẹ cô Ls CôngNhân.
Có lẽ hành động lãng xẹt và vô duyên nhất của mẹ cô Ls, là việc giải thích ý nghĩa hai chữ Công Nhân của con gái mình. Thử hỏi, hết việc làm hay sao mà đợi lúc cô Ls LTCN gần được lệnh tha thì bà còn “hưỡn” giải thích ý nghĩa hai chữ Công Nhân là Công Bằng và Nhân Ái, chứ không phải trùng hợp với cái tên của giai cấp công nhân mà VC đã nói “giai cấp công nhân” là đội ngũ tiên phong của Quốc Tế Vô Sản.
Phải chăng đây là hình thức đơn giản mà người mẹ tìm cách xóa lý lịch cộng sản của gia đình bà cho bớt màu Đỏ, đồng thời cố gắng tìm cách giữ cho con gái bớt công khai liên quan đến cộng sản, vì biết rõ là con gái bà sẽ còn có nhiệm vụ phải gánh vác lúc trở thành “thần tượng của tầng lớp chống cộng hải ngoại”. (sic! teolangthang)
Trước những hiện tượng nghịch lý nêu trên, khiến người Việt hải ngoại với suy nghĩ và cái nhìn khác nhau đã dẫn tới một cuộc xung đột trầm trọng, thậm chí có người còn lên án bài của tác giả Duyên Lãng Hà Tiến Nhất khi phân tích về Ls LTCN có tên “Thánh Nữ Con của Thằng Cuội” là “viết theo đơn đặt hàng”.
Được biết, mặc dầu bài viết có kèm theo tài liệu chứng minh; là trong quá khứ, đã có nhiều “nhà dân chủ cuội” xuất hiện; từng gây lắm cảnh ngỡ ngàng cho khối người Việt hải ngoại. Điển hình về các nhà phản kháng cuội đó là Đỗ Nam Hải; Nguyễn Chí Thiện, Hoàng Minh Chính v.v.,
Đọc kỹ bài của tác giả Duyên Lãng Hà Tiến Nhất viết về nữ Ls đã dựa vào sự thật, có chứng minh đầy đủ, nhưng vẫn có kẻ vì một lý do thầm kín nào đó, cố tình binh vực, phản bác cho đó là hành động “đâm sau lưng chiến sĩ”.
Vậy thử hỏi một ai đó, khi bẻ cong ngòi bút đề cao Võ Nguyên Giáp, một hung thần khát máu, một loại hèn tướng, loại chết nhát không dám lâm trận; họ còn dám gọi đó là “Trí Tướng”. Thử hỏi, cung cách viết như thế liệu có phải theo đơn đặt hàng không?
Từ hành động chống đối chế độ của Lm Nguyễn Văn Lý và Ls Lê Thị Công Nhân đến việc các nhà đấu tranh nầy bị bắt, bị tù, cho đến sự can thiệp của quốc tế; tỉ như việc đại sứ Mỹ Michalak tới trại giam thăm nữ phạm nhân Công nhân, hoặc bà Phó Đại sứ Hoa Kỳ thăm Lm Lý khi mới được phóng thích, người ta nhận ra thêm nhiều điều.
Những sự kiện đó đã nói cho hải ngoại biết; CSVN và Hoa Kỳ đã cùng hợp tác dàn dựng một kịch bản Dân Chủ và Nhân quyền tại VN, dù dân chủ giả hiệu chăng nữa, cũng phải công diễn để dùng nó làm bình phong cho cuộc trao đổi thương mại và làm ăn giữa VC và quốc gia có nền Dân Chủ lâu đời nhất, Hoa Kỳ.
Theo chúng tôi biết, hiện đã có nhiều bài viết về chế độ VGCS thả hai nhà đấu tranh như Lm Nguyễn Văn Lý và Ls Lê Thị Công Nhân; dù chỉ trích hay đồng ý chấp nhận đều là một việc đã qua. Riêng về nữ Ls Công Nhân, theo ý của chúng tôi, thì chỉ cần bài viết của tác giả Duyên Lãng Hà Tiến Nhất cũng đủ mô tả và tính chất của vụ việc.
Với lý luận sắc bén của tác giả cũng đã nói lên mọi khía cạnh liên quan đến các “nhà đấu tranh” nầy. Ngoài ra, những ai lên án tác giả tội “đâm sau lưng chiến sĩ” xin đặt lại vấn đề. Xin hỏi, những người vừa được bọn VGCS phóng thích trong tháng 3 vừa qua có đáng dùng hai chữ “chiến sĩ” không?
Mặt khác, với nghệ thuật hành văn dí dỏm của tác giả DL/HTN đã nói thẳng vào mặt chứ nào có “đâm sau lưng chiến sĩ” như một ai đó lên án.
Vì các lý do trình bày nói trên, chúng tôi chỉ xin đóng góp một số ý kiến nhỏ về Lm Lý mà người viết có phần liên hệ.
Trường hợp Lm Lý cũng như một số chiến hữu của chúng tôi, do cùng cảnh ngộ và có cùng chung một tôn giáo, từng bị bọn CSVN đày đọa quá lâu nên rất dễ thông cảm hoàn cảnh nghiệt ngã của Lm Lý. Mặc dù ông bị một vài vướng mắc về lề luật công giáo. Nhưng, anh em chúng tôi, xem đó chỉ là việc cá nhân, còn sự quyết tâm tranh đấu chống cộng của Lm Lý mới là chủ điểm. Vì lý do đó, chúng tôi vẫn dành nhiều cảm tình cho Lm Lý. Giai đoạn trước, khi biết Lm Lý bị nhà cầm quyền cộng sản làm khó rồi bị tống giam. Chúng tôi và một số anh em chiến hữu vội theo niềm tin của tín đồ công giáo; cùng nhau đóng góp, tổ chức một lễ Bình An lớn, cầu xin ơn trên gia hộ cho Lm Lý qua cơn sóng gió.
Ban tổ chức chúng tôi gồm 3 người, trong đó có người bạn trẻ nhất lại là một đảng viên Việt Tân (VT) đang điều hành đài phát thanh VT tại địa phương, Anh bạn thường xuyên tìm cơ hội đề cao đảng VT. Theo anh, thì số tiền mà VT quyên góp từ người Việt hải ngoại chẳng đáng là bao; yểm trợ tài chính cho tổ chức kháng chiến đến từ người Mỹ mới nhiều và là yếu tố đáng kể. Ý anh muốn nói là có Mỹ đàng sau tổ chức của anh.
Sau buổi lễ cầu xin Bình An, người bạn trẻ cùng chúng tôi thường gặp nhau, và y đã cho chúng tôi biết số tiền đã gửi, và quan trọng nhứt là cung cấp phương tiện truyền thông như, laptop, dollars cùng với các máy móc liên lạc khác cho đảng Thăng Tiến của Lm Lý. Qua việc đó, chúng tôi đã báo cho nhau biết, VT đã dùng phương tiện lôi kéo ông Lý đi theo vở kịch mà VT, tức là VC soạn ra. Tôi góp ý nói, xin nhớ, tiền bạc rất quan trọng nhưng có thể cất dấu được, trái lại vật liệu truyền tin như cell phone hay Laptop mà gửi quá nhiều thì rất nguy hiểm, đó là mục tiêu cho bọn phản gián nghi ngờ lùng bắt. Trong riêng tư và theo suy nghĩ, ông Lm đã mắc vào cạm bẫy của VT, một tổ chức từng nổi tiếng lừa gạt gian manh.
Càng rõ nét hơn, khi phân tích bức hình chụp cảnh trực diện, Lm Lý đứng trước vành móng ngựa, bị bịt miệng, rồi bị một tên công an mặc thường phục khóa mồm. Sự kiện đó, khiến mọi người có mặt đều vỡ lẽ, họ biết rõ đây chỉ là một hoạt cảnh của kịch bản giả. Lý do: chỉ có người đối diện với Lm Lý mới trực diện chụp được hình đó; vì nhiếp ảnh viên phải đứng sau lưng chánh án, kẻ đó không ai khác ngoài công an mới làm được; vì không có một cơ quan nào khác ngoài công an được đem máy chụp hình vào tòa. Quan trọng hơn là khi tấm hình "lịch sử" đó được chuyển ra hải ngoại, thì tổ chức VT khắp nơi bao thầu tung nó ra quảng cáo, không ngoài mục đích nói cho hải ngoại biết: Lm Lý hoạt động chống chế độ cộng sản là thật, và rồi đây sẽ còn nhiều màn gây cấn hơn.
Có người phản bác nói, như vậy thì bọn phản gián dám bêu xấu đảng sao? Xin trả lời, bọn VGCS nào sợ gì ai, quốc tế với tổ chức nhân quyền nào có nghĩa gì với chúng. Xem Miến Điện thì rõ, do bọn họ đã có Trung Cộng chống lưng đàng sau nên đến hàng chục cái cơ quan LHQ, nó cũng xem như rơm rác.
Phê bình chủ nghĩa cộng sản cũng như động đến lãnh tụ của chúng là mọt gông, thế mà Lm Lý khi tiếp xúc với báo chí dám phê bình thuyết Mác-Lê, còn chỉ trích cả chế độ VC quả đúng là gan cùng mình. Thử hỏi, dựa vào đâu và động cơ nào khiến ông đã hành động như thế, ngoại trừ được phép. Xin trưng một thí dụ điền hình. Nhắc đến Hồ Chí Minh, một cái tên mà lũ cộng sản tôn thờ nhứt, ai vô phước mà đụng tới nó chỉ có chết Do đó khi hỏi cung nói theo kiểu VC là “làm việc”, một số nạn nhân cứ tưởng là nên lễ phép với thằng chấp cung, đem Bác Hồ ra chưng, may sao đỡ được đòn, vì thế mỗi lần đối đáp, là họ lại đem Hồ Chủ tịch, và luôn miệng nói: Bác Hồ nói ... , hoặc Hồ Chủ tịch dạy ...v.v..; Cán bộ thẩm vấn chứng kiến kiểu trả lời như băng cát xét; thấy thế hắn quá giận dữ đá cho nạn nhân nhiều cú ói máu lăn đùng, hắn còn dám chửi thề “Hồ Chủ tịch con buồi, ĐM mầy, ông kêu mầy làm việc, chứ đâu phải lên đây để “lên lớp”, Bác Hồ cái c..c.
Trong hoàn cảnh khác, có một bạn tù trẻ vui miệng nhại câu “Như có Bác Hồ trong cầu tiêu đại chúng” – Không may thằng lính canh vớ được tóm cổ đưa vào phòng kín tẩn cho một trận tới chết.
Trở lại vai trò của Lm Nguyễn Văn Lý, ông đã quá vội vàng, khi diễn tuồng mà chưa được thuộc vở; chưa tự đánh giá được mình thủ vai trò gì trong kịch bản do CSVN và người Mỹ dựng lên đã vội nôn nóng, vì thế bị vấp phải những lỗi lầm dưới đây:
- Tự xưng là Ngôn Sứ. Xin lưu ý, theo tín điều công giáo, chỉ có các vị thánh, đặc biệt các thánh Tiên Tri, tín hữu mới tuyên xưng là Ngôn sứ, tức là người nói ra những lời Chúa dạy. Lối nói phạm thượng và cao ngạo trên khiến một số hàng giáo phẩm ghét.
Vì thế, trong buổi chuyện trò tại điện Vatican, vị Tổng Giám Mục bề trên của ông đã thốt ra một lời vô cùng chua chát. Ông nói: ”Thằng Lý nó ở tù là xứng”.
- Tự vỗ ngực cho bàng dân thiên hạ biết ông là ai để nói cho Phó Đại sứ Hoa Kỳ, bà Virginia E.Palmer biết vai trò của mình.
Đại ý Lm Lý nói, “hết hạn nghỉ chữa bệnh, nhà cầm quyền Hà Nội sẽ không dám đưa tôi trở lại nhà tù . .v.v...” (Ai tra khảo mà ông buộc phải khai). Làm như thế chỉ có người thủ vai trong phim mới biết được đoạn kế tiếp là Lm Lý sẽ làm gì. Và cuốn phim có nội dung như thế nào.
Theo một vị lão thành đấu tranh quen với Lm Lý đã nói cho biết, quả thật ông quá đỗi ngạc nhiên trước sự thay đổi của ông Lý, Ông tiếp, trước kia, khi cùng bị tù ở chung với Lm Lý tại trại giam Ba Sao, Phủ Lý; có dịp nói chuyện với nhau, ông biết Lm Lý chỉ là một người chất phác, loại vai u thịt bắp, lời lẽ lại chẳng có gì cao siêu cho lắm. Thế nhưng từ lúc ra khỏi tù và khi nghe trả lời các cuộc phỏng vấn thấy Lm Lý đã thay đổi, có lý luận vững vàng, biết đào sâu chủ nghĩa Mác-Lê một cách trôi chảy. Điều đó chứng tỏ một ai đó nói, chứ không phải bản thân ông phát biểu. Và quan trọng hơn, là ai ra chiêu nào thì ông đã có thức ấy ứng phó. Vai trò của Lm Nguyễn Văn Lý nói theo lối VC là đã quá nhuần nhuyễn.
Có lẽ điều đã làm cho những người còn có tinh thần đấu tranh chống cộng; từng xem ông là thần tượng và đặt hết tin tưởng vào ông phải thất vọng, đó chính là câu trả lời phỏng vấn đài BBC khi nghe ông phát biểu: ”Nếu thay đổi mà mất ổn định, tình hình xấu hơn cả Thái Lan, Indonesia, Philippines, thì thà cứ để yên cho Đảng Cộng Sản lãnh đạo”.
Lời nói của Lm Lý đã làm cho người ái mộ, từng có lập trường đấu tranh chống Cộng phải ngỡ ngàng thất vọng và buồn bã. Theo chúng tôi nghĩ, sau bao nhiêu lần bị giam cầm, bị mất tự do tù tội, thậm chí suýt bị mất tính mạng, nhờ đó ông có cơ hội suy nghĩ thấu đáo thiệt hơn, nên đánh giá lề lối hành động cai trị đất nước của VC tuy chưa tốt nhưng vẫn ổn định. Vì thế, theo Lm Lý nghĩ, với tình trạng trong nước cũng như hải ngoại hiện nay, thì VN nên tiếp tục được sự lãnh đạo của CSVN, còn thay đổi thì nào có ích gì.
Tới đoạn nầy, người viết và những anh em chúng tôi vốn coi trọng và quý mến Lm Lý cảm thấy hoàn toàn thất vọng; bao hy vọng đấu tranh hình như bị rơi vào ngõ cụt, không lối thoát. Hơn nữa, hết còn ai đáng tín nhiệm nữa.
Tuy nhiên, mong quý vị độc giả hãy vững lòng tin, thận trọng tiếp tục tiến bước, quan trọng hơn là xin đừng tranh cãi chẳng lợi ích gì, còn mất tình đoàn kết. Mặt khác, cũng xin qúy độc giả thông cảm hoàn cảnh của Lm Lý. Phần thì bị tụi tay sai VC phá hoại đua nhau thổi ông lên, đặt ông vào cái ghế “lãnh tụ” mà không trang bị cho ông có đủ kiến thức đấu tranh.
Ngoài ra, xin nghĩ đến hoàn cảnh riêng tư, và bản thân ông, ít nhiều bây giờ ông cũng có một số vốn vật chất lẫn tinh thần; từng được tiếng người “tù nhân luơng tâm” và nổi danh chống cộng; vì thế Lm Lý cần phải sống, (ai chả muốn sống); vì chết là hết, đâu còn sống để thưởng thức những thành quả và tiếng tăm do mình tạo ra. Hơn nữa điều an ủi nhứt, Lm Lý đã có được mấy đứa cháu hiện đang sinh sống và hưởng tự do tại hải ngoại; vì thế nên “giả dại qua ải”, phải “Nín Thở Qua Sông” đề cao chế độ cộng sản dù có lộ liễu chăng nữa, miễn có được một cuộc sống thoải mái là đủ.
Có lẽ phân tích nói nhiều sẽ làm quý đọc giả nhàm chán, vậy người viết tạm trích hai bài thơ Xướng và Họa của ông Tôn Thọ Tường và ông Phan Văn Trị dưới đây, ắt sẽ dễ thông cảm hơn. Và dưới đây là bài Tôn Phu Nhân Quy Thục của ông Tôn Thọ Tường, người muốn hợp tác với thực dân Pháp; hoàn cảnh và tâm sự của Lm Lý có phần giống tác giả họ Tôn, tạm đề cao CS để sống:
- Tôn Phu Nhân Quy Thục
của Tôn Thọ Tường
Cật ngựa thanh gươm vẹn chữ tòng
Ngàn thu rạng tiết gái Giang Đông
Lìa Ngô bịn rịn vầng mây bạc
Về Thục trau tria mảnh mà hồng
Son phấn thà cam dày gió bụi
Đá vàng chi để thẹn non sông
Ai về nhắn với Châu Công Cẩn
Thà mất lòng anh được bụng chồng.
- Tôn Phu Nhân Quy Thục
Bài Họa của Phan Văn Trị
Cài trâm xúc áo vẹn câu tòng
Mặt ngả trời chiều biệt cõi Đông
Ngát tỏa trời Ngô in sắc trắng
Duyên về đất Thục đượm màu hồng
Hai vai tơ tóc bền trời đất
Một gánh can thường nặng núi sông
Anh hỡi Tôn Quyền anh có biết
Trai ngay thờ chúa gái thờ chồng
Hai câu:
- Ai về nhắn với Châu Công Cẩn
Thà mất lòng anh được bụng chồng
No comments:
Post a Comment