Tuesday, March 30, 2010

Chuyện Tản Mạn Hậu Thánh Nữ ... - Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Sau khi bài viết “Thánh Nữ, Đứa Con Của Thằng Cuội” được gởi đi, không ngờ Làng Lưới ta sóng gió lại nổi lên như thế. Giữa tình huống thê thảm, người viết, có khách mộ điệu gởi hoa đến tặng, nhưng cũng có người đổ phân lên đầu, nhiều kiếm khách vô tình gặp chuyện giữa đường rút dao tương trợ, nhưng cũng không thiếu kẻ nhào đến tặng cho những nhát đâm trí mạng. Tất cả xin nhận ở đây của kẻ hèn này một lời cám ơn chân thành. Được tặng hoa, tất nhiên ai cũng thích. Bị đổ phân lên đầu, đi tắm xà bông thơm là xong ngay. Cũng may là ở đây có nước sạch mà tắm. Còn như ở bên nhà toàn nước dơ, gặp cảnh ngộ như kẻ hèn này, tắm nước dơ xong lại phải lấy máu để tắm lại, mất công lắm. Nước dơ rửa bằng máu mới sạch là khám phá quan trọng của vua Hàm Nghi, chứ không phải của hèn này. Gặp chuyện xui giữa đường được hiệp sĩ giúp đỡ không phải may mắn thì là gì?

Bài nghị luận rất tầm thường nhưng đã đem lại cho người viết khá nhiều chuyện, vui có, buồn có, ngộ nghĩnh cũng có nữa. Trước hết xin nói về chuyện ngộ nghĩnh. Đó là một áng văn tuyệt tác, bất hủ, ngưòi viết chưa từng bao giờ gặp.

Chúng ta lớn nhỏ ai cũng đã từng cắp sách đến trường. Trường phổ thông nào cũng có các môn học khác nhau. Mỗi môn một ông thầy. Môn toán có thầy dậy toán, môn văn có thầy dậy văn v.v... Ở trường, học trò viết một bài luận văn nạp cho ông thầy. Chỉ duy có một mình ông thầy đọc rồi phê điểm. Do đó, giá trị của một bài văn trong lớp học, căn cứ trên số điểm ông thầy phê là công bằng, bởi vì chỉ có một người đánh giá bài văn là ông thầy, theo những tiêu chuẩn của trường quy.

Người viết văn, viết báo cũng vậy thôi, họ cũng ví như một em học trò. Ngôi trường họ học tập lớn hơn một trường phổ thông nhiều, gọi là trường đời. Bài viết của họ, nếu chỉ đăng trên một tờ báo chợ vài ba trăm số, thì ảnh hưởng là giới hạn. Nhưng nếu nó được đăng trên tờ “Báo Trời” (internet) thì khắp thế giới ai cũng có thể đọc được. Cái khác biệt duy nhất của cái trường đời này là ở đây có rất nhiều thầy. Một độc giả là một ông thầy. Mỗi ông thầy môn văn của cái trường đời này phê điểm bài vở cho học trò thường hay dựa trên chủ kiến, khuynh hướng, và sở thích riêng của mình, không căn cứ vào một mực thước chung nhất định nào cả.

Bài Thánh Nữ … vì chẳng ra làm sao cả, nên được các ông bà thầy phê điểm F (fail) nhiều lắm, kể ra không hết. Họ toàn là những chiến sĩ chống cộng cùng mình cả. Đặc biệt có một lời phê ngoại hạng như thế này: “Thật đáng nguyền rủa vì giờ này còn có những thằng mất dậy như Trịnh Du, tiếp tay phổ biến bài vở chửi rủa những người đấu tranh trong nước của hai thằng chó đẻ Hà Tiến Nhất và Hà Văn Sơn … Cộng đồng tỵ nạn sẽ đào thải bọn súc vật chúng bay. Tổ cha chúng bay, một bọn chó đẻ”. Phải thừa nhận rằng, đây là một câu văn tuyệt tác. Phải là đỉnh cao trí tuệ, cỡ viện sĩ hàn lâm văn học quốc gia mới sáng tác ra được áng văn như thế. Kẻ hèn này đã mất công lục lọi trong các kho tàng văn chương của nước nhà, mà không tìm ra được một tác giả nào viết được câu đó. Cuối cùng thì mới nghiệm ra rằng, các quốc gia Âu Mỹ ngày nay vẫn còn ở vào một thời kỳ văn minh bậc thấp so với nhiều khu vực khác trên thế giới. Âu Mỹ đã qua thời kỳ đồ đá, đồ đồng, và mới bước vào thời kỳ đồ điện. Trong khi đó, nước Tầu, Cu Ba, Việt Nam v.v. đã có những bước nhẩy vọt, tiến lên thời đại “Đồ Đểu” từ lâu rồi. Mỹ và Âu Châu bước vào thời kỳ Đồ Đểu để bắt kịp VN chắc còn phải lâu lắm. Áng văn trác tuyệt trên đây nhất định chỉ có thể xuất hiện vào thời kỳ Đồ Đểu tại nước cộng hòa xã hội chữ nghĩa VN, chắc chắn nó đã vượt qua chúng ta, những người đang sống tại các nước Âu Mỹ, cả một thời đại (era), nghĩa là trước hàng ngàn, hàng vạn năm. Như vậy có thể nói, chúng ta đã quá lạc hậu rồi!

Sợ mất thì giờ của bạn đọc, những dòng tản mạn này chỉ lướt qua phần bình văn, dừng lại ở một điểm tiêu biểu nhất thôi, không dám dài dòng. Phần tản mạn chính yếu là việc người viết xin được thưa chuyện với nhà văn, nhà báo, trung tá Nguyễn Đạt Thịnh, và cũng nhân thể, ghé qua đáp lễ cụ nhà giáo Nguyễn Phước Đáng một chút cho phải phép, vì chỗ cụ giáo với chúng tôi còn có một chút giao tình.

Sau khi thiên hạ đã chê, khen Thánh Nữ ….. chán chê rồi, thì cụ nhà giáo Nguyễn Phước Đáng có đưa lên Net một bài tổng kết. Nhà giáo có khác, cụ rất là mô phạm và đắc nhân tâm. Cụ nhà giáo hạ bút viết thế này: “Tôi tổng kết, thấy được 2 điều về Anh Duyên Lãng Hà Tiến Nhất, mà tôi rất phục tài viết văn của Anh (Tôi phục tài viết văn của Anh, còn cái tâm của Anh thì tôi cứ phân vân xét nét):

1. Hễ có một người nổi danh làm bất lợi cho CSVN thì Anh Duyên Lãng lên tiếng hạ uy tín người đó, như Nguyễn Chí Thiện, Tô Hải, Lê Thị Công Nhân.

2. Bây giờ, những người cùng "chiến tuyến" với Anh Duyên Lãng Hà Tiến Nhất (bênh vực Anh Duyên Lãng trong chuyện Ls LTCN) là Aladin Nguyễn, Kim Âu Hà Văn Sơn, Hồ Công Tâm. Tôi rất đau lòng thấy Anh Duyên Lãng Hà Tiến Nhất bị liệt kê chung danh sách với những người nầy (mà ông Tôn Thất Sơn cho chết danh là những NGƯỜI THIẾU TỬ TẾ).

Trước hết chúng tôi xin thành thật cám ơn cụ giáo đã dành cho chúng tôi một cảm tình đặc biệt trong lối viết. Mỗi lời của cụ đều cố ý đắn đo. Văn phong của cụ nhẹ nhàng và trang nhã. Chúng tôi xin vắn tắt về 2 điểm tổng kết của cụ như sau:

Điểm 1. Cụ phân vân xét nét cái tâm của kẻ hèn này thế nào là quyền của cụ. Cái tâm của kẻ hèn này ở trong bụng, rất tiếc, không thể moi nó ra ngoài cho cụ thấy được. Chúng tôi chỉ xin thưa với cụ thế này là, tất cả các vấn đề chúng tôi đề cập tới, dù là vấn đề liên quan đến tôn giáo, các nhân vật được nói đến, chúng tôi đều đã suy nghĩ trước khi viết, và khi viết, chúng tôi đứng trên quan điểm và lập trường quốc gia dân tộc, đặt sự kiện và con người trước quyền lợi của đất nước mà nhận xét hoặc phê bình. Chúng tôi không bao giờ đánh phá ai, mà chỉ đem con người cùng với hành động và lời nói của họ ra để phân tích, nhận định, hoặc phê phán trên bình diện quyền lợi dân tộc, và chỉ viết với tinh thần “quốc gia lâm nguy, thất phu hữu trách”. Hay, dở, đúng, sai v.v. đều dựa trên những dữ kiện thực, không suy đoán, mà luận giải. Cụ thấy đấy, có bao giờ chúng tôi nói không bằng chứng cùng với luận chứng của chúng tôi đâu? Cụ cho rằng tôi luôn luôn tìm hạ uy tín của những người nổi danh làm bất lợi cho CSVN là võ đoán mất rồi. Nếu chúng tôi viết thiếu khách quan và vô bằng chứng, xin cụ cứ tự nhiên phản biện một cách vô tư và thẳng thắn. Chúng tôi tôn trọng mọi ý kiến phản biện nhưng phải tôn trọng sự thật.

Điểm 2. Việc cụ đau lòng thấy tôi bị liệt kê trong nhóm người thiếu tử tế thì xin thưa với cụ thế này. Một lần nữa, tôi rất cảm kích trước cảm tình cụ dành cho tôi. Nhưng việc tôi đứng ở đâu, đứng với ai, chuyện đó không quan trọng. Cụ có lòng thương lo cho, nhưng xin cụ an tâm. Hôm qua Chúa Nhật, sáng đi lễ nhà thờ, nghe ông cha đọc Thánh Kinh, thấy Chúa bị người Do Thái liệt vào thành phần gian ác trong xã hội. Tôi là một tín đồ của Chúa, thấy Chúa mà còn bị coi là tên gian ác, kẻ tín đồ này được BS Tôn Thất Sơn kể vào hạng người thiếu tử tế nào có nhằm nhò gì. Vả lại, như cụ thấy ở trên, người ta còn gọi tôi là thằng chó đẻ thì cái tiếng “người thiếu tử tế” nào có đáng gì. Căn cứ trên bậc thang giá trị xã hội, người thiếu tử tế còn đứng trên thằng chó đẻ xa lắc xa lơ, cụ giáo thấy không. Như vậy nếu may mắn được bước lên ngồi chung chiếu với các vị Aladin, Kim Âu, Hồ Công Tâm, kẻ hèn này không đáng kể là còn may mắn lắm sao?

Bây giờ xin tản mạn về chuyện chúng tôi được nhà văn, trung tá Nguyễn Đạt Thịnh (NĐT) tặng nón cối được rồi. Có nhiều vị trên Net đã đưa ra nhận định về bài viết của ông NĐT, cho nên ở đây chúng tôi cũng chẳng dài dòng làm chi, bằng thừa thôi. Về bài viết của tôi: Thánh Nữ, Đứa Con Của Thằng Cuội, ông NĐT đã chỉ phê bình phần hình thức với những lời lẽ phỉ báng và mạ ly, mà không đả dộng gì đến phần nội dung. Đó là một thiếu sót rất cơ bản của một bài bình luận hay phản luận. Ông NĐT là một nhà văn, nhà báo có tầm cỡ, một vị trung tá của QLVNCH không thể không biết điều đó. Tuy nhiên, chúng tôi không kể nó là chuyện đáng đem ra bàn. Chuyện đáng bàn ở đây là cái “order đặt hàng” mà ông NĐT cho rằng chúng tôi, Duyên Lãng Hà Tiến Nhất, đã nhận được. Ông NĐT viết: “Hay ông (ông đây là tôi, Duyên Lãng Hà Tiến Nhất) có nhu cầu mạ lỵ những người chống Việt Cộng để thỏa mãn một cái order đặt hàng? Tôi có mạ lỵ ai đâu. Tôi nói có chứng, luận có cứ đàng hoàng mà. Ông NĐT cứ đọc kỹ mà xem.

Nói thế nào thì nói, câu viết của ông NĐT chỉ có một lối giải thích duy nhất, đó là Duyên Lãng Hà Tiến Nhất là một kẻ bán chữ kiếm ăn (viết theo đơn đặt hàng). Ai đặt hàng ông NĐT không nói ra, nhưng còn ai vào đây được nữa, ngoài bọn VGCS? Tôi không nói sai chứ? Trong bài viết của mình, ông NĐT đứng từ trên cao ngó xuống, quyền uy, rút gọn tên tôi lại còn là: Lãng. Một chữ thôi, thế cũng tiện. Thú thực, nếu ông NĐT không hành sử như thế, có lẽ tôi đã quên béng ông là Trung Tá Trưởng Phòng Báo Chí, Cục Tâm Lý Chiến mất rồi. Còn chữ “đểu cáng” ông tặng cho tôi nữa, xin ông lấy lại xài thoải mái đi, hay cho con cháu xài cũng được. Lãng đểu cáng, hay lắm đấy, nhưng chúng tôi từ tấm bé chưa xài những từ ngữ cao quý như thế bao giờ. Vậy từ đây trong bài viết, chúng tôi xin được tự xưng là “Lãng” vói ông NĐT như ông đã ưu ái gọi tôi.

Trung tá NĐT không biết tên Lãng này, chứ nó biết ông hơi kỹ đấy. Ngày xửa ngày xưa, mỗi lần bước vào Phòng Báo Chí, Cục Tâm Lý Chiến để thăm thằng bạn, thằng Lãng đứng nghiêm “phắc” chào ông trung tá trưởng phòng NĐT, được ông ném lại cho cái nhìn nửa con mắt thôi thì đã mừng lắm rồi. Cũng xui cho Lãng tôi, giá như ông đại tá Nguyễn Huy Hùng, nhà trung gian uy tín, không forward bài Thánh Nữ … rác rến cho ông NĐT, thì nó đâu có được cái diễm phúc đội nón cối. Đ/T Hùng không nhớ, chứ Lãng tôi đã có lần tại cục Tâm Lý Chiến, được hân hạnh đứng hầu chuyện ông cùng với ông Đ/T Đỗ Sinh Tứ, dân biểu Quốc Hội, trong văn phòng của Đ/T Tứ rồi đấy. Vì cái order đặt hàng mà bề dưới bắt buộc phải chạm mặt với bề trên, chứ không thì dù thế nào với các bề trên, thằng Lãng cũng xin kính nhi viễn chi cho phải đạo.

Nói một câu thật, ngày xưa có một lần, một lão nhà báo Mỹ gởi order đặt mua hàng của thằng Lãng này nhưng nó không bán. Tuy thứ hàng này chỉ là mớ tép vụn chẳng đáng gì, nhưng thằng Lãng kênh kệu bảo rằng: đánh đĩ chín phương cũng còn phải chừa một phương để lấy chồng. Đói thì đi ăn mày mà sống. Chuyện order đặt những thứ hàng lớn, quan trọng như nhà văn NĐT nói đây thì quả thật thằng Lãng này không có, và không có khả năng làm ra để bán. Nói thế có nghĩa là, Lãng tôi hoàn toàn không có tài năng và trình độ bán chữ nghĩa để kiếm sống như ông nhà văn NĐT tưởng tượng đâu. Không tin, trung tá NĐT có thể hỏi nhân viên của ông thì biết. Họ ở ngay Mỹ này thôi. Nếu cần, Lãng tôi sẵn sàng cung cấp số phone và địa chỉ cho Tr/T Thịnh để ông kiểm chứng. Hơn nữa, ông NĐT còn có thể kiểm chứng lời của thằng Lãng này với các vị đồng nghiệp, và đồng cấp bậc với ông trong ngành thông tin báo chí quân đội của chúng ta ở Saigon nữa. Các vị này đều đã từng giữ chức vụ Phát Ngôn Viên Quân Sự, làm việc tại Tổng Cục CTCT. Thằng Lãng là nhân viên thừa hành của quý vị này nên bảo đảm họ rành sáu câu về khả năng của nó lắm.

Nói một cách tổng quát là, không phải bất cứ ai viết lách là có người đặt order mua bài đâu. Nhiều nhà văn có tiếng mà còn đói nhăn, rách như tổ đỉa:

    Thời thế vẫn thấy khó
    Nhà văn Annam khổ như chó.


Đấy, chính nhà văn than đấy, ông NĐT không thấy sao. Được VGCS order đặt mua bài thì đã phúc cho những nhà văn Annam tỵ nạn đói rách rồi đấy. Chưa đến lần thằng Lãng vô tài bất tướng này đâu.

Đấy là nói về người bán. Về phần người mua, tức người đặt order, thì cũng thế thôi. Tất cả đều nằm trong quy luật của thị trưòng. Người order đặt hàng chẳng ai dại gì bỏ tiền ra để mang về hàng dổm. Muốn có hàng xịn, người mua thường tìm đến những cửa hàng nổi tiếng, những hãng sản xuất đã cầu chứng hẳn hoi, chứ ai ra chợ trời kiếm đồ không có trade mark bao giờ. Vậy thì điều hợp lý nhất phải là, nếu VGCS cần order đặt hàng một bài viết, chúng phải tìm đến một nhà văn, nhà báo đã thành danh, có uy tín, đi kiếm thằng Lãng vô danh tiểu tốt này để ăn cái giải gì, thưa nhà văn NĐT? Thằng Lãng ngu dốt này suy nghĩ như thế có đúng không, thưa ông?

Chuyện tản mạn sau cùng là vấn đề những lời tuyên bố của Ls Lê Thị Công Nhân và của Lm Nguyễn Văn Lý. Chẳng phải là kẻ hèn này muốn bới bèo tìm bọ, nhưng là những việc có thật trên giấy trắng mực đen, mà suy nghĩ cạn cùng, kẻ hèn này vẫn không tìm ra được lời giải đáp. Trong audio hội luận giữa cô Luật sư, Dân Biểu Cao Quang Ánh và nhà báo Đương Phục ngày 10-3-2010, cô Lê Thị Công Nhân phát biểu: “Yếu tố thứ hai là những điều mà tôi mong muốn được gởi đến cụ thể như anh Dơ-dép Cao là Quốc hội Hoa Kỳ và Quốc Hội (Việt gian Cộng Sản ) Việt Nam. Gần đây là Quốc Hội Việt Nam gần như là Quốc Hội Hoa Kỳ, một phần bản chất cũng cần phải thay đổi quốc hội dân chủ, hoàn toàn của nhân dân và vì nhân dân thì mối quan hệ giũa hai nhà nước hai quốc hội bằng nhau là ngang hàng các nghị sĩ. Tôi mong muốn rằng sẽ có nhiều hơn những “cuộc giao liên”, những cuộc làm việc giữa hai quốc hội cho dù quốc hội Việt Nam có thấp kém, có tệ đến đâu đi chăng nữa .

Bây giờ cái việc mình thấy người ta không tốt mà mình cứ để mặc kệ người ta thì bao giờ người ta mới thay đổi đây? Đấy! Anh có nghĩ là tôi mong Quốc hội Hoa Kỳ sẽ à..à.. Quốc Hội Hoa Kỳ Việt Nam như vậy rồi, tôi phải nhấn mạnh thêm là vì cái .. phải mạnh dạn hơn nữa, khoan hòa hơn nữa để có cái “mối giao liên” tìm hiểu Quốc Hội Việt Nam mà từ đó Quốc hội Việt Nam có thể đại biểu Quốc Hội Việt Nam theo chân Quốc Hội Hoa Kỳ mà người ta sẽ biết , mà người ta sẽ có thủ tục nhất định.

Nói một (1) lần không được, nói hai (2) lần không được. Khi mà nói lần thứ 100 thì chắc chắn là bắt buộc sẽ có ảnh hưởng rất là tích cực. Không nên làm cắt đứt quan hệ với Việt Nam , không nên tuyệt giao mà chúng ta phải nghĩ là chúng ta cần đến với nhau. Đấy! cho dù có thế nào chăng nữa. Bởi vì những gì phân biệt thì phải cần đến nhau. Tôi nghĩ rằng cái biện pháp cuối cùng có lẽ không còn gì để mà nói nữa. Cái tốt đẹp là cái bản lĩnh của chúng ta chính là cái mà chúng ta đừng dùng đến biện pháp cuối cùng. Tôi cũng chưa hiểu lắm vì tương đối mỗi ngày một khó mà bốn năm nay mối quan hệ giữa hai quốc hội đấy như thế nào.

Tôi chỉ mong rằng đẩy mạnh bao nhiêu, đẩy mạnh hợp tác làm việc chắc rằng thì tôi tin chắc rằng Quốc hội Việt Nam có nhiều điều tốt đẹp với Quốc Hội Hoa Kỳ. Nhưng những cuộc “giao lưu” ngày càng nhiều, ngày càng rộng rãi .Phương pháp đó .. Quốc hội Việt Nam sẽ nhận được ảnh hường tốt hơn. Trước hết là đại biểu Quốc Hội .. họ tham gia gặp gở làm việc nghị sĩ Hoa Kỳ là những người được họ cho là rất là đáng tin cậy … khó có sự thay đổi . Tôi tin chắc là Cộng Sản không thể thay đổi được. Tôi nói là như vậy đó.”

Sau đó, Lm Nguyễn Văn Lý lại nói khác với bà Phó Đại Sứ Mỹ như sau: “Quý vị cố gắng giúp chúng tôi tẩy chay cuộc bầu cử Quốc hội cộng sản năm 2011 cho thật hiệu quả. Đây là một hình thức dân chủ giả hiệu và áp đặt, hoàn toàn không giống như các cuộc bầu cử Quốc hội ở những nước dân chủ tự do. Giúp như thế là quý vị giúp tôi chữa lành khối u sau ót tôi đây này ! Phần Khối 8406 của chúng tôi thì cũng sẽ lên kế hoạch tẩy chay nó cách quyết liệt.” (trích bản tin của phóng viên FNA tức Lm Phan Văn Lợi gởi ra từ quốc nội ngày 24-3-2010)

Rõ ràng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Tóm tắt là cô Luật sư thì kêu gọi Mỹ giao lưu mật thiết với quốc hội CSVN, không nên tuyệt giao với nó, còn Lm Lý lại nhờ Mỹ giúp tẩy chay cái quốc hội này. Nếu cô Lê Thị Công Nhân và Lm Nguyễn Văn Lý thuộc hai tổ chức khác nhau thì chúng ta không có gì để nói. Nhưng đàng này cả hai đều ở trong cùng một tổ chức, và nắm những địa vị quan trọng của tổ chức, nên mới là chuyện nhức đầu. Thông thường thì ngay lập tức sau khi xẩy ra chuyện tréo cẳng ngỗng như trên, Khối 8406 và đảng Thăng Tiến phải đưa ra những lời cải chính, hơặc giải thích sao đó cho phù hợp với lập trường và đường lối của tổ chức để tránh dư luận xuyên tạc. Nhưng cho đến nay, cả Khối 8406 lẫn đảng Thăng Tiến đều không nói gì cả. Như vậy thì những người có tâm huyết, đang cần quan tâm đến các vấn đề của đất nước sẽ nghĩ sao. Phải chăng đây là đường lối “Đồng Tiền Hai Mặt” trong sách lược đấu tranh của Khối 8406 và đảng Thăng Tiến? Mặt nào cũng là đồng bạc cả. Muốn mua hàng của VGCS thì giơ mặt A, mặt của cô Ls Lê Thị Công Nhân, mua hàng của người tỵ nạn thì giơ ra mặt B, mặt của Lm Nguyễn Văn Lý. Thế nào cũng vẫn mua được hàng. Ngân hàng nào phát hành tờ giấy bạc “passe-partout” này thật là siêu, ăn trùm tất cả. Không biết giải thích cách này có đúng không?

Bài viết vì là những chuyện tản mạn nên không có kết luận. Xin cáo lỗi cùng quý bạn đọc.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
**********
    Kẻ Ðâm Sau Lưng Chiến Sỹ...
Nguyễn Đạt Thịnh

Như mọi người, mỗi ngày tôi nhận hàng trăm cái e-mail, trong cơn sốt e-mail thời đại; tôi chỉ đọc thư người quen, và đọc vài bài viết được những nhà trung gian uy tín giới thiệu; những mail khác tôi "select all" và "delete". Tôi nghĩ đó là thái độ chung của người Việt hải ngoại đối phó với những xe rác e-mail khổng lồ, nhiều cái mang nội dung vô cùng bẩn thỉu. Tôi từng đọc những chữ chỉ được phát ngôn trên những khuôn miệng giang hồ, anh chị, và tại những khu mạt hạng của xã hội; nhưng, vì thương yêu quyền tự do ngôn luận, tôi chấp nhận những rác rến đó trôi vào thùng thư của tôi. Ðổ rác âu cũng chỉ là cái giá mà tôi trả cho quyền tự do cao quý này, cái giá, nghĩ cho cùng, cũng không lấy gì làm đắt. Một trong những nhà trung gian tôi tín nhiệm là ông Huy Hùng, một vị đại tá boss của tôi những ngày trước 1975; tôi kính trọng đại tá Hùng, không chỉ vì cấp bực, mà còn vì tư cách rất thánh thiện của ông. Suốt nhiều năm làm việc dưới quyền ông, tôi chưa thấy ông có một tiếng xàm xỡ. Nhưng lần này tôi trách ông đã giới thiệu bài "THÁNH NỮ, Ðứa Con của Thằng Cuội", tác giả là ông Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất. Ông Duyên Lãng viết bài này để chỉ trích cô Lê thị Công Nhân và Linh mục Nguyễn Văn Lý.

Trong số những người của hai tổ chức mẹ con này (Khối 8406 và Thăng Tiến) có hai nhân vật nòng cốt là Lm Nguyễn Văn Lý và Ls Lê Thị Công Nhân, bị VGCS cho đi nằm ấp," ông Duyên Lãng viết. "Hai người cùng vào một cái lò đúc của VGCS, và ra lò trong cùng một thời gian, trở thành hai "tác phẩm" khác nhau mỗi người một vẻ. Ông linh mục thành anh "thương binh chống nạng cầy bừa". Còn cô gái, với hào quang "Người Con Của Thượng Ðế", xuất hiện trước đám quần chúng mà đa số thật là vô tư lự. Nhưng cũng đã có người tinh mắt nhìn ra cô gái chỉ là miêu duệ của dòng nhà cuội. Thật bất ngờ, tính chất cuội trong cái hào quang Người Con Của Thượng Ðế của cô gái, không biết vì vô tình hay quá tự tin, lại do chính cô tự phô bầy ra".

Nhận xét về hai chiến sĩ đấu tranh đòi hỏi tự do và nhân quyền cho người Việt Nam, vừa ra khỏi ngục tù Việt Cộng, bằng giọng nói khinh bạc, đểu cáng đến như vậy, thì quả là không còn tĩnh từ nào có thể đi đôi với cái tên Duyên Lãng của ông này. Ông Duyên Lãng công bằng? hay ông Duyên Lãng yêu nước? Hai tĩnh từ "công bằng" và "yêu nước" đều không thích hợp, không đi đôi được với cái tên Duyên Lãng. Ông không công bằng khi vô cớ và thiếu chứng minh, chỉ trích hai nhân vật đáng kính phục hơn là đáng chỉ trích; và ông không yêu nước khi ông thui chột ý chí tranh đấu cho nhân quyền và dân chủ bằng cách chỉ trích hai chiến sĩ tiên phong trong cuộc đấu tranh này. Ông Duyên Lãng bảo Linh mục Nguyễn Văn Lý và luật sư Công Nhân ra khỏi tù (mà ông gọi là ra ‘"lò") và "trở thành hai "tác phẩm" khác nhau, mỗi người một vẻ"! Thưa ông, họ là tác phẩm của ai? Mặc dù không nói huỵch toẹt ra, nhưng rõ ràng ông ám chỉ là họ ra khỏi "lò đúc" Việt Cộng, và trở thành một sản phẩm của lò đúc này. Tôi nghĩ khác, và qua giọng văn của ông, tôi biết ông không đồng ý với tôi: tôi mãnh liệt tin tưởng hai vị anh hùng và liệt nữ này là tác phẩm của mẹ Việt Nam; vì yêu thương nước Việt Nam, yêu thương người Việt Nam mà họ tay không dấn thân vào cuộc đấu tranh với bạo quyền Việt Cộng, không chỉ hung ác, tàn nhẫn, mà còn vô cùng thâm độc, mưu mô, và nhiều thủ đoạn. Chúng bôi nhọ hai chiến sĩ chúng không giam giữ được nữa. Linh mục Lý bị stroke 3 lần, do đó ông đi đứng khó khăn và phải sử dụng một loại gậy xe có bánh. Ông Duyên Lãng diễu cợt tình trạng bệnh hoạn của Linh mục Lý bằng một câu hát của Phạm Duy: Ông linh mục thành anh "thương binh chống nạng cầy bừa"!. Tôi đánh dấu chấm than sau câu nhận xét của ông Lãng, vì quả thật tôi không biết phải chê trách bằng chữ nào cho đủ. Chưa một người Việt Nam nào nỡ nặng lời chế diễu một anh hành khất đi xe lăn, đến xin tiền người đi đường bị đèn đỏ chặn lại trước mỗi ngã tư; nguyên cớ nào khiến ông Duyên Lãng nỡ nặng lời với một chiến sĩ nhân quyền như vậy. Bôi nhọ cô Công Nhân, ông Duyên Lãng viết, "Thế nhưng rất đáng tiếc, vật đã đổi, sao đã rời, Lê Thị Công Nhân hôm nay không còn phải là cô Lê Thị Công Nhân ngày hôm qua nữa. Cô đã khác, khác với người mà trước đây tôi khâm phục. Lê Thị Công Nhân khác thế nào, và tại sao lại ra khác, thì đó là những vấn đề người viết bàn tới trong bài này". Duyên Lãng không bàn ngay về việc cô Công Nhân "vật đổi, sao dời"; ông còn có nhiệm vụ dèm xiểm thêm nhiều nhân vật khác. Ông viết, "Chẳng hiểu làm sao mà trước đây có một thời kỳ, trong nước, ngoài nước, phong trào, tổ chức, đảng phái chính trị mọc ra như nấm. Người dân quèn cứ ngớ ra, tưởng phen này, nói theo Ls Ðinh Thạch Bích, VC đã được Mỹ đỡ xuống khỏi lưng cọp, và chúng đã cho bầu cử đa đảng rồi. Nhưng, thời gian trôi cứ trôi, mọi chuyện vẫn cứ "vũ như cẩn". Thuở trời đất trăm hoa đua nở đó, có Khối 8406 và đảng Dân Chủ là bề thế hơn cả. Ðảng Dân Chủ gồm toàn họ hàng con cháu nhà Cuội, như cuội Hoàng Minh Chính, cuội Trần Khuê v.v. hợp tác với bọn chính khứa lưu manh tại hải ngoại, như Nguyễn Xuân Ngãi và đám lâu la Việt Tân (VT). " Bọn này cuội quá nên mất tín nhiệm với người dân ngay từ đầu. Trái lại, Khối 8406 và đứa con đẻ của nó là đảng Thăng Tiến VN, được hình thành do một vài nhà tu hành cùng với một số các bạn trẻ giầu lòng yêu nước, nên được quần chúng tin tưởng hơn. Thế nhưng, vỏ quít của người dân dầy thì VGCS lại có móng tay nhọn. Trong Khối 8406 và đảng Thăng Tiến, những thành phần chỉ có năng khiếu chạy cờ thì VGCS cứ để cho nhởn nhơ ở ngoài nhà tù mà chạy cờ. Còn những thành phần cốt cán, khó trị, thì chúng cho đi nằm ấp hết. Ở trong ấp, ai cải tạo được thì chúng cải tạo. Người không cải tạo nổi, thì hoặc bị chúng nhốt không có ngày ra, hoặc có trở về thì chắc chắn phải thành thân tàn ma dại, chỉ còn nước chờ ngày làm bạn với ông Sáu (tấm) là xong. VGCS xứng danh là lưu manh, bịp bợm số một trên thế giới ở chỗ là, sau khi đã triệt hạ thành phần lãnh đạo của Khối 8406, chúng không ra tay dẹp tổ chức đó, mà chúng cài người vào trong, để biến tổ chức thành công cụ phục vụ cho chúng. Nhìn vào thành phần lãnh đạo và các hoạt động của Khối 8406 hiện nay, người ta không còn nghi ngờ gì về chuyện này." Duyên Lãng muốn nói thành phần lãnh đạo của khối 8406 hiện nay là nguòi của Việt Cộng gài vào! Lại một dấu chấm than khác; tại sao Lãng lại ác độc cắm cờ đỏ lên nóc giáo đường? Tại sao anh ta lại muốn quần chúng hoài nghi tính chống Cộng của khối 8406? Chỉ có một cách trả lời: anh muốn làm tổ chức chống Cộng 8406 yếu đi. Cắm ngọn cờ "công cụ phục vụ cho Việt Cộng" lên nóc nhà thờ xong, Lãng trở lại với cô Công Nhân và 3 năm tù của cô. Lãng viết, "Vài ba năm tù, mười năm tù, hay lâu hơn nữa, thời gian ở tù không phải là cái thước đo giá trị của đấu tranh. Giá trị của một cuộc đấu tranh là mục tiêu tranh đấu, và sự kiên định lập trường cho mục tiêu này. Nguyễn Thái Học bị Pháp bắt và ở tù chỉ có 4 tháng (2-1930 đến 6-1930) rồi bị đưa lên đoạn đầu đài. Mặc dù cuộc Tổng Khởi Nghĩa Yên Bái không thành, nhưng ông vẫn là một vị đại Anh Hùng của dân tộc, được toàn dân kính mến. Ls Lê Thị Công Nhân, sau khi ra tù, thường cứ nhắc đi nhắc lại, và hình như có ý khoe khoang cái thời gian 3 năm tù của cô. Ðiều này cũng là tâm lý tự nhiên, và cũng tốt thôi. Nhưng cái thực sự quan trọng trong công cuộc tranh đấu là lập trường của cô thì xem ra đã biến đổi nhiều. Tôi dùng chữ "xem ra" để nói lên sự dè dặt khi lên tiếng về một sự việc quan trọng. Chúng ta hãy nghe lời đanh thép của người tù Lê Thị Công Nhân khi cô bước chân vào nhà tù: "Tôi khẳng định với tất cả lương tâm và trách nhiệm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam tôi sẽ chiến đấu đến cùng dù chỉ còn một mình tôi đấu tranh"... "Và CSVN đừng có mong chờ bất cứ một điều gì, dù thoả hiệp chứ đừng nói là đầu hàng từ phiá tôi. " Câu nói có thép và lửa này, nội dung không khác gì lời từ biệt đồng bào của anh hùng Nguyễn Thái Học trước khi ông bước lên máy chém: Không thành công cũng thành nhân. Nhưng ngưòi trí thức trẻ Lê Thị Công Nhân sau khi vừa bước chân ra khỏi cổng nhà tù, trong lời nói của cô lửa đã tắt ngúm, và thép đã hoá bùn." Nguyên nhân nào khiến ông Lãnh có thể võ đoán như vậy? Ông viết, "trong một cuộc trả lời phỏng vấn của nhà báo Dương Phục, cô nói: (vì âm thanh không tốt, chúng tôi không ghi được nguyên văn, nhưng đại để là): Quốc-hội Mỹ và Quốc Hội VN cần phải giao lưu và làm việc với nhau. Mong Quốc Hội Mỹ hãy khoan hòa, bao dung, và giúp đỡ Quốc-hội VN, đừng đẩy họ vào con đường cùng. Cho dù 1 lấn, 2 lần, 5 lần hay 100 lần hoặc hơn nữa, Quốc Hội Mỹ cũng vẫn tiếp tục giúp đỡ Quốc-hội VN, như thế thì mới mong thay đổi được." Thật hết chỗ nói: chỉ vì một câu nghe lõm bõm (vì âm thanh không tốt) mà ông Lãng đã buộc cô Công Nhân vào tội "lửa đã tắt ngúm, thép đã hóa bùn."

Tôi thấy không cần trích thêm những đoạn sau bài viết của Duyên Lãng, vì ngần đó lập luận của ông cũng đủ cho thấy dã tâm bôi nhọ hai chiến sĩ dân chủ vừa được trả tự do. Câu hỏi cần đặt ra là tại sao ông Lãng lại làm như vậy; ông ta thù oán gì linh mục Lý, cô Công Nhân, ông Hoàng Minh Chính, ông Trần Khuê, ông Nguyễn Xuân Ngãi? Hay ông có nhu cầu mạ lỵ những người chống Việt Cộng để thỏa mãn một cái order đặt hàng?

Nguyễn Ðạt Thịnh



No comments:

Post a Comment