Trương Minh Hòa
Cái tên Cẩu Cao Cầy, nổi tiếng khắp ta bà thế giái, nhất là đối với dân Việt Nam trong, ngoài nước về thành tích, tư tưởng, hành vi và đủ thứ khác, thời thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan còn sống đã nói: "ông Cầy phải quỳ lạy đồng bào để xin tha thứ cho cái tội nói nhăng nói cuội", lúc đó Cầy chỉ mới ngửi mùi thúi xác ướp Hồ Chủ Tịch và bắt đầu đón gió, nhưng chưa có gì ngoài lối nói huênh hoang; nếu cái tên nầy viết theo kiểu chữ "văn minh hang Pác Pó" thuộc đỉnh cao trí tệ nòi người và sau nầy được nối tiếp sự nghiệp làm "Kách mệnh" qua nền văn hóa Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây, bao trùm cả nền "văn minh miệt vườn" ở miền bưng biền, mật khu, mật đít được viết là KẨU KAO KẦY. Một con người "dĩ đại" nầy được bao quanh bằng nhiều thứ giai thoại, giai thụi .... kể cả tánh hay mê "giai nhân" mà nhiều khi làm nên những trò khỉ nịnh đầm lố bịch, coi như ngoài binh thư, bí quyết dạy "dê", dám lái cả phi cơ để thả dê, thật là "Kỳ cục". Ngoài ra Cầy còn tự nhận là Con Phật, vì quá giác ngộ, giác nghiệt, mà sau nầy, động não viết thành quyển sách tiếng Anh, tựa là "Budha Child", thi đua sáng tác, tối tác với thiền Xu Thích Nhất Vẹm với nhiều tác phẩm lừng lẫy như: The Lotus in the sea of fire .... nếu gặp khi hang Pác Pó treo cờ đỏ, thì đây mới là "Cờ Hồng cài Háng".
Tuy rằng tự biên tự diễn, tự xưng là "Con Phật", thuộc dạng "không người lái" như chuyện mạo danh "nhân dân" của tập đoàn Việt Cộng, không ai bầu mà cứ xưng là lãnh đạo, lãnh điếc, lãnh chó, lãnh mèo, lãnh chuột ..... đó là những chức vụ "không người lái" như thủ tướng, chủ tịt nhà nước, chủ tịch quốc hội, đại biểu quốc hộ i... nhất là cái chức cao nhất, vua không ngai là Tổng Bí Thư, thì cũng đâu có ai bầu. Tâm tánh của Cẩu Cao Cầy luôn có nhiều "sự cố" với những NGHIỆP BÁO trên đường "hành lạc" hành nghề mối lái, là thứ NGÁO BỊP nhưng cứ mượn danh Phật mà "lên vùng" để vụ lợi. Bản tánh tiền hậu bất nhất "khi trồi, khi sụt, khi có, khi không" và cũng thuộc dạng: "khi cứng, khi mềm, khi xìu, khi ểnh ..." trong việc hành xử, từ lập trường đến hành động tạo cho hắn một chỗ đứng vững chắc trên "đống rác của dân tộc". Do đó Cẩu Cao Cầy đúng là "Evil Child" là tỳ kheo: Thích Thịt Chó, Thích chơi bời, Thích nhậu nhẹt, Thích đá gà, Thích Mỹ Kim, Thích lếu láo, Thích để râu, Thích bài bạc, Thích cướp vợ, Thích trở cờ, Thích Đón Gió, Thích Việt Cộng, nên trở thành Thích lòn trôn, Thích nâng bi, Thích bợ dái .... tất cả dồn chung vào danh hiệu: "tỳ kheo Thích Đủ Thứ".
Thời kỳ đệ nhất Cộng Hòa, vì ham danh và thích làm nổi, nên gã Cầy đứng chung hàng ngũ "phản tướng" với Dương Văn Minh lãnh đạo, trở thành "Thích đảo chánh", thành công sau ngày 1 tháng 11 năm 1963, trở thành "thích thủ tướng" với chức vụ "Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương"; cao hứng huênh hoang "Thích Bắc Tiến" rồi sau đó thì sanh ra: "thích tổng thống", nhưng mộng bất thành biết nói sao, không thể cạnh tranh nổi với Nguyễn Văn Thiệu. Chính ví "thích danh lợi" mà Cẩu Cao Cầy lọt vào bẫy của đám Vi Si đội lớp sinh viên học sinh như: Lên Văn Nuôi, Huỳnh Tấn Mẫm, Hạ Đình Nguyên, Võ Như Lành, Phan Công Trinh, Nguyễn Thị Yến ... viện trợ cho đám nầy 2 ngàn quả lựu đạn MK3 để ném phá cuộc bầu cử 1971, Cầy còn cho mượn nhà trong dinh phó tổng thống để Việt Cộng lập mật khu ngay trong thủ đô Saigon, xuất phát biểu tình, đánh phá, gây rối loạn miền Nam. Trước ngày 30 tháng 4 năm 1975, Cầy lăng xăng tuyên bố vung vít "tử thủ" rồi sau đó dông mất hơn ai hết, trở thành "Thích Di Tản" hay "thích ra khơi", nếu không tuyên bố vung vít mà chạy thì cũng thông cảm; nhưng nói mà dông thì đó là tác phong "thích chạy xịt" của gã Cầy nầy. Trong suốt thời gian dài cư trú tại Mỹ, Cẩu Cao Cầy chưa hề tham gia chống Cộng, đóng góp công sức vào sinh hoạt cộng đồng; trái lại hay tuyên bố huênh hoang, đạt danh hiệu "Thích phổi Bò" và tự cao tự đại, được các hội đoàn, nhất là không quân mời, nhưng Cầy không làm gì, ngoài việc đến đó nói láo, phô trương và "thích nhảy đầm". Đừng nghe những gì Cẩu Cao Cầy nói, hãy nhìn kỹ những gì Cầy làm" là câu tục ngữ dành cho Việt Cộng, nhưng cũng áp dụng với Cầy thì trúng phóc, trước đây Cầy tuyên bố "Bắc Tiến", nhưng sau nầy thì "Tiến về Bắc" trở Việt Nam làm con bài tuyên vận cho Vẹm, là thứ giẻ rách của đảng cướp, trở thành "Cháu ghẻ Bác Hồ", tuyên bố vung vít, làm môi giới mở khách sạn, sân golf ... nhưng bảo là: giúp dân Việt Nam có công việc làm, từ đó trở thành "thích cò mồi" và "thích xạo ke". Ngày xưa thì: "nhất tướng công thành vạn cốt khô", ngày nay tình hình thay đổi: "đón gió trở cờ, vạn kiếp nhơ".
"Còn tiền, còn gái, còn người .
Ngày nay đón gió, bị chửi gấp mười lần qua".
Cẩu Cao Cầy đã "hoàn thành công tác một cách xuất sắc trong nghề lòn trôn, nâng dái:" quả xứng đáng là "đỉnh cao trí tệ nòi ... chồn", thực hiện đúng theo "nời dạy" của Chủ tặc Hồ Chí Mén vĩ dạy đĩ: "Đâu cần Cao Cầy có, đâu khó có Cao Cầy".
"Ai đón gió mà không hề bợ dái.?
Ai lòn trôn mà vinh dự bao giờ?
Dậy mà đi, dậy mà đi.."
Hồ Chí Minh là người có nhiều "sự cố cực kỳ chất lượng", nhưng tất cả đều là thứ ngồi trên đầu thiên hạ, như cái danh hiệu "cha già dân tộc" chỉ nới 57 tuổi, áp đặt cả nước, bất kể cả những cụ già lớn tuổi lão làng, kể cả anh chị ruột của hắn; còn đối với nhi đồng, đảng viên, cán bộ .... Hồ Chí Minh cũng dành thân thương danh hiệu là: "cháu ngoan Bác Hồ"; nếu là thuộc gia đình đi theo đảng, lập nhiều thành tích cướp của giết người, thì đây là thứ "cháu ruột Bác Hồ", được đảng chiếu cố, sau nầy trở thành giai cấp lãnh đạo, Mafia đỏ; bên cạnh đó cũng có thứ "cháu ghẻ Bác Hồ", là thứ chầu rìa, đón gió trở cờ, theo đớm an tàng, trở thành công cụ phụ vụ cho đám "cháu ruột Bác Hồ. Trong thành phần cháu ghẻ, có Cẩu Cao Cầy.
Sau khi trở thành "cháu ghẻ Bác Hồ" thì Cầy phải biết phục tùng, lòn trôn, nâng dái, bợ háng .... "cháu Ruột Bác Hồ" để được bố thí chút "cơm thừa, cá cặn". Con ruột có "chế độ" ưu tiên hơn con ghẻ là thế ấy. Trong cổ tích như con Tấm con Cám, chuyện con ruột được dành nhiều quyền lợi là vậy. Nhưng Cầy đâu phải là "con ghẻ" lâu năm, được Bác và đảng nuôi từ nhỏ đến "nhớn", nhưng là thứ "cháu ghẻ ngang hông" tự nguyện trở về liếm gót, làm con ghẻ cho đảng mà "lòng phơi phới một tương lai ... đón gió" thật không hổ danh là:
"Cà chớn, cà chớn, đại cà chớn.
Lòn trôn, lòn trôn, đại lòn trôn".
Khi cháu ruột đi đâu, thì cháu ghẻ cũng phải lẽo đẻo theo sau để lo phục dịch, nâng bi, bợt đít ... năm 2007, cháu ngoan ruột Bác Hồ là Nguyễn Minh Triết đến Mỹ, cũng có mặt cháu ghẻ Cẩu Cao Cầy lăng xăng, bợ đỡ, tuyên bố um sùm, được mớm mồi, mạo nhận là "đại diện cộng đồng hải ngoại", nếu không có an ninh, cảnh sát bảo vệ thì cũng dám ăn dép, tát tai lắm. Mới đây đứa cháu ruột Bác Hồ là Võ Văn Kiệt, tức Sáu Dân, người được Bác phong quân hàm "tà lọt" nhưng sau nầy "dzợt lên thủ tướng", vì Kiệt là người có công rất lớn trong việc đi tìm gái đẹp ở miền Nam để giải ra đất Bắc "Cống Hồ" nên dần dần thăng tiến quan chức. Khi Sáu Dân giả từ đảng cướp để "tiêu diêu nơi miền hỏa ngục" thì cháu ghẻ Bác Hồ là Cẩu Cao Cầy đến, làm cái job "đạo tì" cấp cao, với vòng hoa tím, weston, cà vạt; cúc cung tận tụy phục vụ từ cháu ruột còn sống đến cháu mãn phần, Cầy quả đúng là người mặt chay mày đá.
Cuối tháng 6 năm 2008, cháu ngoan ruột Nguyễn Tấn Dũng, hổn danh là Dũng Xà Mâu, lại làm một chuyến "quy mã" ăn mày tiếp, thì cũng thấy cháu ghẻ Cẩu Cao Cầy có mặt, lo lòn trôn, bợ dái để làm tròn trách nhiệm của kẻ cam tâm làm tôi tớ.
Khoa Học gia Dương Nguyệt Ánh, làm MC trong DVD "Lá Thư Từ Chiến Trường" có nói: "đặc tính của Không Quân là anh em không bao giờ bỏ nhau". Nhưng đối với con chim sắt "Cẩu Cao Cầy" thì đây là ngoại lệ, Cầy vì ăn phải "C...Vẹm" mà lú lẫn, tâm thần bấn loạn, u mê ám chướng mà bỏ hết anh em Không Quân, trở về "đăng ký" làm cháu ghẻ Bác Hồ, nên trở thành "không quần" lúc Cầy đi dạo phố với quần tà lỏn. Từ đó rụng hết cánh, trở thành: "nếu là chim, tôi trở thành loài chim KHÔNG CÁNH", là thứ Chim mà qúy bà, cô coi là "kẻ thù ta đâu phải là mầy, giết mầy rồi, ta sống với ai?". Loài Chim không cánh nào có khả năng bay được, chỉ còn "nghiệp chuyên" là lủi:
"Lủi, lủi, lủi, cứ lủi mãi không ngừng nghỉ.
Cho nước nôi theo đó tuông tràn.
Cho Bác Hồ cương cứng tiến vào hang.
Nay Pác Pó luôn chờ chim không cánh".
Không biết Cầu Cao Cầy có loại thần dược gì mà râu ria "vẫn mãi mãi um tùm, mọc đầy cả mép", đúng là: "râu mép người Sơn Tây" nên cũng có thể xứng đáng chân truyền để học "khẩu quyền" bí kíp "dâm học tinh hoa" của Bác để lại? Cũng có thể là Cầy được các cháu ruột Bác Hồ cho dùng thang thuốc Bắc bí mật hơn cả bí mật quốc phòng, có tên là "toa thuốc Bác Mao cho Bác Hồ", cũng có thể dùng thai nhi ngâm với nhao, mật ong Hà Giang .... nhưng hình như có uống loại "sữa con rận chúa số 36" là loài rận hiếm quí, tưởng chừng như tuyệt giống từ thời 9 năm khiến chán 1945-1954, nghe đâu được đảng "phát hiện" được ở tận "đáy quần ... chúng", là tàn dư thời kỳ đánh Tây giành ĐẬP LỘT và rận chúa được gầy giống lại, nuôi theo lối "quy hoạch, quy mô" đúng khoa học kỹ thuật. Nghe đồn từ nguồn tin "khí tượng, báo cáo thủy văn": Sữa con rận chúa 36 hay lắm quý vị ơi!. Ai rụng hết lông háng, uống vào là mọc um tùm trở lại, bất kể tuổi tác, huống chi bịnh hói đầu, hói nách ... sữa rận chúa 36 còn trị mất ngủ kinh niên, người lớn tuổi uống vào là "ngủ luôn" không bao giờ "dậy mà đi", ai làm nhà hàng, chủ nhà hàng "nâu năm" bị bịnh "mặt lám xì" cứ uống là hết "lám", bảo đảm "money back guarantee" là không bao giờ bị "lám háng" nếu phơi nắng suốt ngày, thích hợp cho giới "lông gia" (nông gia)... xin hỏi ông Cầy rõ để chỉ dùm loại thuốc nào mà giữ cho "trán luôn bóng láng như thoa mỡ trừu, râu luôn um như tình hữu nghị Việt –Trung đời đời bền vững, như râu với ria". Tục ngữ có câu:
"Mấy đời bánh đúc có xương.
Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng"
Cháu ghẻ Bác Hồ là Cẩu Cao Cầy, mới nhập vào hàng ngũ "cháu ngoan Bác Hồ" không lâu, so ra thì thời trước cũng có nhiều cháu ghẻ thâm niên như Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Dương Quỳnh Hoa, Trương Như Tảng .... dù đã hết lòng làm tròn nhiệm vụ của Bác giao phó, nhưng sau khi thành công, thì đám cháu ruột thân thương gốc Bắc đã cho các cháu ghẻ về vườn, vui thú điền viên và có quyền chửi đảng, chửi những đứa cháu ruột nầy, có nhiều người trở thành "phản tỉnh bằng lời" và phản phé khi "phản tỉnh" mà vẫn: "ai yêu Bác Hồ Chí Minh bằng các em nhi đồng"; như cháu ngoan Nguyễn Ngọc Giao, phát ngôn viên Mặt Trợn Phi Dân Tộc "Phỏng Dái" Miền Nam của luật sư Nguyễn Hữu Thọ, sau nầy phản tỉnh mà vẫn "đêm qua em mơ em gặp Bác Hồ" và hối tiếc cái thời: "bác cùng chúng cháu hành quân", là thời cướp của, giết người, làm hại nước, mà vẫn tự hào "làm cách mạng". Với những kinh nghiệm xương máu của đám cháu ghẻ Bác Hồ tồn đọng từ thời kỳ đánh Tây, đánh Mỹ ... thì liệu Cầy có đền bền vững để lòn trôn, bợ dái những cháu ruột Bác Hồ để kiếm chút cơm thừa cá cặn hay không?.
Trương Minh Hòa
Cái tên Cẩu Cao Cầy, nổi tiếng khắp ta bà thế giái, nhất là đối với dân Việt Nam trong, ngoài nước về thành tích, tư tưởng, hành vi và đủ thứ khác, thời thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan còn sống đã nói: "ông Cầy phải quỳ lạy đồng bào để xin tha thứ cho cái tội nói nhăng nói cuội", lúc đó Cầy chỉ mới ngửi mùi thúi xác ướp Hồ Chủ Tịch và bắt đầu đón gió, nhưng chưa có gì ngoài lối nói huênh hoang; nếu cái tên nầy viết theo kiểu chữ "văn minh hang Pác Pó" thuộc đỉnh cao trí tệ nòi người và sau nầy được nối tiếp sự nghiệp làm "Kách mệnh" qua nền văn hóa Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây, bao trùm cả nền "văn minh miệt vườn" ở miền bưng biền, mật khu, mật đít được viết là KẨU KAO KẦY. Một con người "dĩ đại" nầy được bao quanh bằng nhiều thứ giai thoại, giai thụi .... kể cả tánh hay mê "giai nhân" mà nhiều khi làm nên những trò khỉ nịnh đầm lố bịch, coi như ngoài binh thư, bí quyết dạy "dê", dám lái cả phi cơ để thả dê, thật là "Kỳ cục". Ngoài ra Cầy còn tự nhận là Con Phật, vì quá giác ngộ, giác nghiệt, mà sau nầy, động não viết thành quyển sách tiếng Anh, tựa là "Budha Child", thi đua sáng tác, tối tác với thiền Xu Thích Nhất Vẹm với nhiều tác phẩm lừng lẫy như: The Lotus in the sea of fire .... nếu gặp khi hang Pác Pó treo cờ đỏ, thì đây mới là "Cờ Hồng cài Háng".
Tuy rằng tự biên tự diễn, tự xưng là "Con Phật", thuộc dạng "không người lái" như chuyện mạo danh "nhân dân" của tập đoàn Việt Cộng, không ai bầu mà cứ xưng là lãnh đạo, lãnh điếc, lãnh chó, lãnh mèo, lãnh chuột ..... đó là những chức vụ "không người lái" như thủ tướng, chủ tịt nhà nước, chủ tịch quốc hội, đại biểu quốc hộ i... nhất là cái chức cao nhất, vua không ngai là Tổng Bí Thư, thì cũng đâu có ai bầu. Tâm tánh của Cẩu Cao Cầy luôn có nhiều "sự cố" với những NGHIỆP BÁO trên đường "hành lạc" hành nghề mối lái, là thứ NGÁO BỊP nhưng cứ mượn danh Phật mà "lên vùng" để vụ lợi. Bản tánh tiền hậu bất nhất "khi trồi, khi sụt, khi có, khi không" và cũng thuộc dạng: "khi cứng, khi mềm, khi xìu, khi ểnh ..." trong việc hành xử, từ lập trường đến hành động tạo cho hắn một chỗ đứng vững chắc trên "đống rác của dân tộc". Do đó Cẩu Cao Cầy đúng là "Evil Child" là tỳ kheo: Thích Thịt Chó, Thích chơi bời, Thích nhậu nhẹt, Thích đá gà, Thích Mỹ Kim, Thích lếu láo, Thích để râu, Thích bài bạc, Thích cướp vợ, Thích trở cờ, Thích Đón Gió, Thích Việt Cộng, nên trở thành Thích lòn trôn, Thích nâng bi, Thích bợ dái .... tất cả dồn chung vào danh hiệu: "tỳ kheo Thích Đủ Thứ".
Thời kỳ đệ nhất Cộng Hòa, vì ham danh và thích làm nổi, nên gã Cầy đứng chung hàng ngũ "phản tướng" với Dương Văn Minh lãnh đạo, trở thành "Thích đảo chánh", thành công sau ngày 1 tháng 11 năm 1963, trở thành "thích thủ tướng" với chức vụ "Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương"; cao hứng huênh hoang "Thích Bắc Tiến" rồi sau đó thì sanh ra: "thích tổng thống", nhưng mộng bất thành biết nói sao, không thể cạnh tranh nổi với Nguyễn Văn Thiệu. Chính ví "thích danh lợi" mà Cẩu Cao Cầy lọt vào bẫy của đám Vi Si đội lớp sinh viên học sinh như: Lên Văn Nuôi, Huỳnh Tấn Mẫm, Hạ Đình Nguyên, Võ Như Lành, Phan Công Trinh, Nguyễn Thị Yến ... viện trợ cho đám nầy 2 ngàn quả lựu đạn MK3 để ném phá cuộc bầu cử 1971, Cầy còn cho mượn nhà trong dinh phó tổng thống để Việt Cộng lập mật khu ngay trong thủ đô Saigon, xuất phát biểu tình, đánh phá, gây rối loạn miền Nam. Trước ngày 30 tháng 4 năm 1975, Cầy lăng xăng tuyên bố vung vít "tử thủ" rồi sau đó dông mất hơn ai hết, trở thành "Thích Di Tản" hay "thích ra khơi", nếu không tuyên bố vung vít mà chạy thì cũng thông cảm; nhưng nói mà dông thì đó là tác phong "thích chạy xịt" của gã Cầy nầy. Trong suốt thời gian dài cư trú tại Mỹ, Cẩu Cao Cầy chưa hề tham gia chống Cộng, đóng góp công sức vào sinh hoạt cộng đồng; trái lại hay tuyên bố huênh hoang, đạt danh hiệu "Thích phổi Bò" và tự cao tự đại, được các hội đoàn, nhất là không quân mời, nhưng Cầy không làm gì, ngoài việc đến đó nói láo, phô trương và "thích nhảy đầm". Đừng nghe những gì Cẩu Cao Cầy nói, hãy nhìn kỹ những gì Cầy làm" là câu tục ngữ dành cho Việt Cộng, nhưng cũng áp dụng với Cầy thì trúng phóc, trước đây Cầy tuyên bố "Bắc Tiến", nhưng sau nầy thì "Tiến về Bắc" trở Việt Nam làm con bài tuyên vận cho Vẹm, là thứ giẻ rách của đảng cướp, trở thành "Cháu ghẻ Bác Hồ", tuyên bố vung vít, làm môi giới mở khách sạn, sân golf ... nhưng bảo là: giúp dân Việt Nam có công việc làm, từ đó trở thành "thích cò mồi" và "thích xạo ke". Ngày xưa thì: "nhất tướng công thành vạn cốt khô", ngày nay tình hình thay đổi: "đón gió trở cờ, vạn kiếp nhơ".
"Còn tiền, còn gái, còn người .
Ngày nay đón gió, bị chửi gấp mười lần qua".
Cẩu Cao Cầy đã "hoàn thành công tác một cách xuất sắc trong nghề lòn trôn, nâng dái:" quả xứng đáng là "đỉnh cao trí tệ nòi ... chồn", thực hiện đúng theo "nời dạy" của Chủ tặc Hồ Chí Mén vĩ dạy đĩ: "Đâu cần Cao Cầy có, đâu khó có Cao Cầy".
"Ai đón gió mà không hề bợ dái.?
Ai lòn trôn mà vinh dự bao giờ?
Dậy mà đi, dậy mà đi.."
Hồ Chí Minh là người có nhiều "sự cố cực kỳ chất lượng", nhưng tất cả đều là thứ ngồi trên đầu thiên hạ, như cái danh hiệu "cha già dân tộc" chỉ nới 57 tuổi, áp đặt cả nước, bất kể cả những cụ già lớn tuổi lão làng, kể cả anh chị ruột của hắn; còn đối với nhi đồng, đảng viên, cán bộ .... Hồ Chí Minh cũng dành thân thương danh hiệu là: "cháu ngoan Bác Hồ"; nếu là thuộc gia đình đi theo đảng, lập nhiều thành tích cướp của giết người, thì đây là thứ "cháu ruột Bác Hồ", được đảng chiếu cố, sau nầy trở thành giai cấp lãnh đạo, Mafia đỏ; bên cạnh đó cũng có thứ "cháu ghẻ Bác Hồ", là thứ chầu rìa, đón gió trở cờ, theo đớm an tàng, trở thành công cụ phụ vụ cho đám "cháu ruột Bác Hồ. Trong thành phần cháu ghẻ, có Cẩu Cao Cầy.
Sau khi trở thành "cháu ghẻ Bác Hồ" thì Cầy phải biết phục tùng, lòn trôn, nâng dái, bợ háng .... "cháu Ruột Bác Hồ" để được bố thí chút "cơm thừa, cá cặn". Con ruột có "chế độ" ưu tiên hơn con ghẻ là thế ấy. Trong cổ tích như con Tấm con Cám, chuyện con ruột được dành nhiều quyền lợi là vậy. Nhưng Cầy đâu phải là "con ghẻ" lâu năm, được Bác và đảng nuôi từ nhỏ đến "nhớn", nhưng là thứ "cháu ghẻ ngang hông" tự nguyện trở về liếm gót, làm con ghẻ cho đảng mà "lòng phơi phới một tương lai ... đón gió" thật không hổ danh là:
"Cà chớn, cà chớn, đại cà chớn.
Lòn trôn, lòn trôn, đại lòn trôn".
Khi cháu ruột đi đâu, thì cháu ghẻ cũng phải lẽo đẻo theo sau để lo phục dịch, nâng bi, bợt đít ... năm 2007, cháu ngoan ruột Bác Hồ là Nguyễn Minh Triết đến Mỹ, cũng có mặt cháu ghẻ Cẩu Cao Cầy lăng xăng, bợ đỡ, tuyên bố um sùm, được mớm mồi, mạo nhận là "đại diện cộng đồng hải ngoại", nếu không có an ninh, cảnh sát bảo vệ thì cũng dám ăn dép, tát tai lắm. Mới đây đứa cháu ruột Bác Hồ là Võ Văn Kiệt, tức Sáu Dân, người được Bác phong quân hàm "tà lọt" nhưng sau nầy "dzợt lên thủ tướng", vì Kiệt là người có công rất lớn trong việc đi tìm gái đẹp ở miền Nam để giải ra đất Bắc "Cống Hồ" nên dần dần thăng tiến quan chức. Khi Sáu Dân giả từ đảng cướp để "tiêu diêu nơi miền hỏa ngục" thì cháu ghẻ Bác Hồ là Cẩu Cao Cầy đến, làm cái job "đạo tì" cấp cao, với vòng hoa tím, weston, cà vạt; cúc cung tận tụy phục vụ từ cháu ruột còn sống đến cháu mãn phần, Cầy quả đúng là người mặt chay mày đá.
Cuối tháng 6 năm 2008, cháu ngoan ruột Nguyễn Tấn Dũng, hổn danh là Dũng Xà Mâu, lại làm một chuyến "quy mã" ăn mày tiếp, thì cũng thấy cháu ghẻ Cẩu Cao Cầy có mặt, lo lòn trôn, bợ dái để làm tròn trách nhiệm của kẻ cam tâm làm tôi tớ.
Khoa Học gia Dương Nguyệt Ánh, làm MC trong DVD "Lá Thư Từ Chiến Trường" có nói: "đặc tính của Không Quân là anh em không bao giờ bỏ nhau". Nhưng đối với con chim sắt "Cẩu Cao Cầy" thì đây là ngoại lệ, Cầy vì ăn phải "C...Vẹm" mà lú lẫn, tâm thần bấn loạn, u mê ám chướng mà bỏ hết anh em Không Quân, trở về "đăng ký" làm cháu ghẻ Bác Hồ, nên trở thành "không quần" lúc Cầy đi dạo phố với quần tà lỏn. Từ đó rụng hết cánh, trở thành: "nếu là chim, tôi trở thành loài chim KHÔNG CÁNH", là thứ Chim mà qúy bà, cô coi là "kẻ thù ta đâu phải là mầy, giết mầy rồi, ta sống với ai?". Loài Chim không cánh nào có khả năng bay được, chỉ còn "nghiệp chuyên" là lủi:
"Lủi, lủi, lủi, cứ lủi mãi không ngừng nghỉ.
Cho nước nôi theo đó tuông tràn.
Cho Bác Hồ cương cứng tiến vào hang.
Nay Pác Pó luôn chờ chim không cánh".
Không biết Cầu Cao Cầy có loại thần dược gì mà râu ria "vẫn mãi mãi um tùm, mọc đầy cả mép", đúng là: "râu mép người Sơn Tây" nên cũng có thể xứng đáng chân truyền để học "khẩu quyền" bí kíp "dâm học tinh hoa" của Bác để lại? Cũng có thể là Cầy được các cháu ruột Bác Hồ cho dùng thang thuốc Bắc bí mật hơn cả bí mật quốc phòng, có tên là "toa thuốc Bác Mao cho Bác Hồ", cũng có thể dùng thai nhi ngâm với nhao, mật ong Hà Giang .... nhưng hình như có uống loại "sữa con rận chúa số 36" là loài rận hiếm quí, tưởng chừng như tuyệt giống từ thời 9 năm khiến chán 1945-1954, nghe đâu được đảng "phát hiện" được ở tận "đáy quần ... chúng", là tàn dư thời kỳ đánh Tây giành ĐẬP LỘT và rận chúa được gầy giống lại, nuôi theo lối "quy hoạch, quy mô" đúng khoa học kỹ thuật. Nghe đồn từ nguồn tin "khí tượng, báo cáo thủy văn": Sữa con rận chúa 36 hay lắm quý vị ơi!. Ai rụng hết lông háng, uống vào là mọc um tùm trở lại, bất kể tuổi tác, huống chi bịnh hói đầu, hói nách ... sữa rận chúa 36 còn trị mất ngủ kinh niên, người lớn tuổi uống vào là "ngủ luôn" không bao giờ "dậy mà đi", ai làm nhà hàng, chủ nhà hàng "nâu năm" bị bịnh "mặt lám xì" cứ uống là hết "lám", bảo đảm "money back guarantee" là không bao giờ bị "lám háng" nếu phơi nắng suốt ngày, thích hợp cho giới "lông gia" (nông gia)... xin hỏi ông Cầy rõ để chỉ dùm loại thuốc nào mà giữ cho "trán luôn bóng láng như thoa mỡ trừu, râu luôn um như tình hữu nghị Việt –Trung đời đời bền vững, như râu với ria". Tục ngữ có câu:
"Mấy đời bánh đúc có xương.
Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng"
Cháu ghẻ Bác Hồ là Cẩu Cao Cầy, mới nhập vào hàng ngũ "cháu ngoan Bác Hồ" không lâu, so ra thì thời trước cũng có nhiều cháu ghẻ thâm niên như Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Dương Quỳnh Hoa, Trương Như Tảng .... dù đã hết lòng làm tròn nhiệm vụ của Bác giao phó, nhưng sau khi thành công, thì đám cháu ruột thân thương gốc Bắc đã cho các cháu ghẻ về vườn, vui thú điền viên và có quyền chửi đảng, chửi những đứa cháu ruột nầy, có nhiều người trở thành "phản tỉnh bằng lời" và phản phé khi "phản tỉnh" mà vẫn: "ai yêu Bác Hồ Chí Minh bằng các em nhi đồng"; như cháu ngoan Nguyễn Ngọc Giao, phát ngôn viên Mặt Trợn Phi Dân Tộc "Phỏng Dái" Miền Nam của luật sư Nguyễn Hữu Thọ, sau nầy phản tỉnh mà vẫn "đêm qua em mơ em gặp Bác Hồ" và hối tiếc cái thời: "bác cùng chúng cháu hành quân", là thời cướp của, giết người, làm hại nước, mà vẫn tự hào "làm cách mạng". Với những kinh nghiệm xương máu của đám cháu ghẻ Bác Hồ tồn đọng từ thời kỳ đánh Tây, đánh Mỹ ... thì liệu Cầy có đền bền vững để lòn trôn, bợ dái những cháu ruột Bác Hồ để kiếm chút cơm thừa cá cặn hay không?.
Trương Minh Hòa
No comments:
Post a Comment