Wednesday, June 18, 2008

Cả Vú Lấp Miệng ... Chị

Kiêm Ái


Sau khi Ủy Ban Bãi Nhiệm được thành phố chấp nhận có đủ điều kiện pháp lý để mở chiến dịch lấy chữ ký cử tri khu vực 7, bãi nhiệm nghị viên Madison Nguyễn, phe sợ “mồ côi” liền tung nhiều cố gắng, nhiều hỏa mù mong vớt vát chút đỉnh cho xứng đồng tiền bát gạo, nào là bãi nhiệm Madison Nguyễn cũng như đá banh vào tường, nào là làm như vậy sẽ không có người trẻ Việt Nam ra ứng cử, nào là nam phụ lão ấu Bắc Cali sẽ mồ côi, nào là làm sao thành công được khi mà chính quyền đứng đầu là Chuck Reed ủng hộ Madison Nguyễn, nào là … đủ thứ.

Chuyện hỏa mù tiếu lâm nhất là bà Nguyễn Kim Anh nào đó, với sự phụ họa của bà Ðoan Trang đã lên đài Quê Hương đưa ra những lập luận trời ơi đất hỡi mang nhiều tính chất tiếu lâm tân thời để kêu gọi bà con đừng bãi nhiệm Madison. Tiếu lâm nhất là lập luận nếu bãi nhiệm Maidson Nguyễn thì cử tri khu vực 7 sẽ mồ côi!!! Ông Thomas Nguyễn đã mỉa mai rằng 2 bà Ðoan Trang và Kim Anh có muốn nhận Madison Nguyễn là mẹ thì cứ việc … tới luôn bác tài, chứ cử tri khu vực 7 cũng như đồng hương Bắc Cali không dại dột làm chuyện quái đản đó. Bà Kim Anh thấy vậy biết mình “khôn ba năm dại một giờ” rồi liền nêu câu ca dao “Ðàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình” để đỡ đòn. Kể ra thì cú đỡ này cũng tạm tạm, nhưng thà bà đừng có ví von bậy bạ như vậy còn hơn. Và thà bà Kim Anh cứ ngậm miệng không nói thì cũng chẳng ai nói bà chưa biết nói. Vì bà càng nói thì cử tri khu vực 7 càng thấy cần phải bãi nhiệm Madison càng sớm càng tốt. Bà Kim Anh cho rằng hô hào bãi nhiệm Madison Nguyễn làm cho các sắc dân khác khinh chê cộng đồng người Việt, khiến cho đồng hương nhận thấy bà Kim Anh mới tập nói nên nói bậy bạ. Cử tri California đã bãi nhiệm Thống Ðốc, cử tri San Jose đã bãi nhiệm thị trưởng, cử tri khu vực 7 cũng đã bãi nhiệm nghị viên khu vực 7, mà chẳng ai sợ cử tri tiểu bang khác khinh khi, chẳng có cử tri nào khinh cử tri nào cả. Nếu nói theo ngôn ngữ phim bộ của Tàu thì bà Kim Anh không nói cũng chẳng ai cho là bà câm. Nếu bà Kim Anh cho rằng bãi nhiệm sẽ tốn tiền của thành phố thì quả thật, bà đã đá ông thị trưởng Chuck Reed một cú đá “hết ga”, đau hơn bị Tổng Bí Thư VC Ðỗ Mười “hành sự”. Vì trước đây, cả Madison Nguyễn và Chuck Reed đã chẳng đưa ra đề nghị để công dân cả thành phố tham gia trưng cầu dân ý chữ Little Saigon đó sao? Nghe nói trong một lúc quên đề phòng, Chuck Reed cũng đã cho rằng việc bãi nhiệm có thể tốn khoản một triệu rưỡi Mỹ kim, nếu đúng như vậy thì Chuck Reed đã tự vả vào cái “mao” của mình rồi, nếu bà Kim Anh có nói thế thì cũng nên vả vào miệng một cái cho nhớ.

Biểu dương sức mạnh của cộng đồng người Việt trước Tòa Thị Chính San Jose ngày 2 /3/08 ủng hộ đặt tên Little Saigon cho khu thương mại người Việt tại San Jose và đòi bãi nhiệm NV Madison Nguyễn

Thời buổi kinh tế suy thoái, chúng ta nên tiết kiệm đồng nào hay đồng đó. Nhưng tiết kiệm khác với hà tiện, dù cho có bỏ ra một triệu rưỡi để loại một kẻ ăn cháo đá bát, đã gây sóng gió cho cộng đồng Việt Nam, để đem lại dân chủ cho thành phố đã bị Madison Nguyễn và Chuck Reed cất mất thì dù có 15 triệu cũng đáng, huống hồ, theo chiết tính rất hợp lý của ông Thomas Nguyễn thì chỉ khoảng 70 ngàn mà thôi.

Phe binh vực nghị viên ăn cháo đái bát Madison Nguyễn còn tung tin rằng, ông Chuck Reed và mấy nghị viên thành phố binh vực Madison Nguyễn sẽ nhận chìm cuộc bãi nhiệm của chúng ta. Ðây là một lối tuyên truyền nghe qua rất có lý, nhưng nghĩ lại thì chỉ là một trò lừa dối. Trong quá khứ, Chuck Reed đã tận tình binh vực Madison, ra rất nhiều Memorandum (đề nghị), đã bất chấp tốn bạc triệu cho thành phố nếu đưa ra cho cả thành phố trưng cầu dân ý, bất chấp luật Brown Act để rù quến mấy nghị viên ủng hộ Madison, rốt cuộc đã phải buông tay, không chống nổi với chính nghĩa và sự kiên trì của chúng ta. Bây giờ, chúng ta đã thắng lợi 90% chỉ còn 10% nữa làm sao không chiến thắng?

Có một tin đồn rất tiếu lâm rằng “chính quyền” đã binh vực Madison Nguyễn thì chúng ta không thể nào bãi nhiệm bà ta đưọc. Nói nghe cũng có lý nếu là chính quyền… Việt Cộng. Một năm trước đây, Madison Nguyễn cũng tưởng rằng “chính quyền” là cô ta nên đã bất chấp ý nguyện của đồng bào, bất chấp luật Brown Act, bất chấp liêm sỉ, bất chấp cả lý trí khi giao trọn gói việc đặt tên, vẽ monuments, phướn v.v… cho ông Tăng Thành Lập muốn làm sao thì làm, giao cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi trọn gói Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng với ngân khoản xin được 2.8 triệu mỹ kim. Nhưng, cái loại “chính quyền” mà nghị viên Madison Nguyễn và đồng bọn đưa ra “giựt le” với đồng hương là loai chính quyền cướp quyền dân. Cuối cùng thì Madison Nguyễn và Chuck Reed cũng chịu phép, dẹp cái loại “chính quyền” độc tài đó và chấp nhận Little Saigon là tên đa số cử tri Mỹ gốc Việt chọn. Vì vậy, lúc ban đầu các sắc dân khác thắc mắc tại saơ chỉ vì một cái tên (Little Saigon) mà cộng đồng Việt Nam phải làm lớn chuyện. Nhưng khi được giải thích ý nghĩa chữ Little Saigon và chính nghị viên Madison Nguyễn cũng như Chuck Reed đã chà đạp dân chủ của Hoa Kỳ, lúc đó các sắc dân khác đã ủng hộ cộng đồng, nghị viên Sam Liccardo, khi đã biết mình bị bịp với 92 chữ ký giả mạo của Lê Văn Hướng cũng đã vội vã lìa bỏ hàng ngũ bịp bợm đó để ủng hộ cộng đồng. Phó thị trưởng Dave Cortese cũng cho biết bị nghị viên Madison Nguyễn đưa tin sai lạc, và khi biết được sự thật cũng đã quay qua ủng hộ cộng đồng Việt Nam. Vì vậy, cái âm mưu đem “chính quyền” ra hù dọa đồng hương chỉ làm trò cười cho mọi người mà thôi. Chính bản thân Hoàng Thế Dân, ký tên trong bản Our Voice, trước Hội Đồng Thành Phố đã mếu máo đưa cái cell phone lên mét với Hội Đồng Thành Phố rằng hắn ta bị hăm dọa tính mạng vì ký tên trong bản Our Voice, thế mà khi Hội Đồng Thành Phố chấp nhận Little Saigon, hắn ta lại nhờ đài nhà cò mồi để xin nói rằng đã ủng hộ Little Saigon từ trước!

Buồn cười nhất là bà “chài đủ” Đoan Trang và bà Nguyễn Kim Anh cùng trong một buổi nói chuyện, trước thì than phiền rằng tại sao đã thu được kết quả là thành phố đã chấp nhận Little Saigon rồi mà còn đấu tranh bãi nhiệm Madison Nguyễn. Nhưng chỉ mấy phút sau, 2 bà này lại kẻ xướng người họa, cho rằng thành phố chỉ mới chấp thuận cho treo một số phướn và Monuments tạm thời chứ… chưa có gì cả. Bà Đoan Trang thì còn vài năm nữa mới được 6 bó, bà Kim Anh thì nghe giọng nói cũng quá tuổi sồn sồn chút đỉnh, tại sao lại lẩm cẩm như vậy? Chẳng qua là vì họ không có chính nghĩa, họ cố binh vực một kẻ “ghét cái tên Little Saigon chỉ vì nó có nghĩa chống Cộng” do đó, ông bà tổ tiên những anh linh chống Cộng bắt họ phải thú nhận cái sai trái một cách “thành thật khai báo” như vậy.


Cuối cùng chính nghĩa đã thắng khi thành phố San Jose buộc phải chấp nhận tên gọi Little Saigon vào ngày 13 tháng 3, 2008, lúc 9:30 sáng.

Chính nghị viên Madison Nguyễn đã đem lại sự xáo trộn, làm mất thì giờ biết bao người:

- Tại sao nghị viên Madison Nguyễn nhân danh cộng đồng để xin thành phố ngân khoản để tạo mãi Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng mà khi được chấp thuận lại không cho cộng đồng biết mà lén lút trao trọn gói cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi? Khi bị chất vấn thì lại cho rằng nếu tiết lộ cho cộng đồng biết thì phạm luật và bác sĩ Ngãi “đã giúp cháu rất nhiều khi cháu ra ứng cử”?

- Tại sao Hội Đồng Thành Phố đã chấp thuận dành khu thương mãi đường Story để “vinh danh người Việt tị nạn Cộng Sản” nghị viên Madison lại giao trọn gói cho Tăng Thành Lập một tư nhân không dính dáng gì đến cộng đồng, quyết định mọi việc. Lại còn đề nghị với văn phòng thành phố để không đưa ra trước Hội đồng thành phố? Tại sao lại có ý định lén lút như vậy?

- Tại sao ngày 15.8.2007, chính nghị viên Madison khẳng định chỉ có những người buôn bán và cư ngụ trong vòng 1 ngàn feet trên đường Story mới có quyền quyết định cái tên nào để đặt cho khu thương mại này. Đến khi thành phố thăm dò ý kiến thì đa số những người trong khu vực mà Madison Nguyễn quy định, đã chọn tên Little Saigon, còn 5 tên khác, kể cả tên Maidson Nguyễn đề nghị đều không được chọn (dưới 6%) mà Madison không giữ lời hứa lại đi chọn tên khác?

- Để tránh cho bằng được tên Little Saigon, Madison và Chuck Reed đã đưa đề nghị để toàn thể cử tri cả thành phố tham gia trưng cầu dân ý tên Little Saigon, rất tốn kém tiền bạc thì 2 người này không đếm xỉa đến, bây giờ lại thổi phồng sự tốn kém việc bãi nhiệm Maidson lên rồi oán trách những người bãi nhiệm Madison?

- Tại sao chỉ vì một cái tên đã được hơn 90% đồng hương tị nạn Cộng Sản Việt Nam mong muốn, nghị viên Madison lại làm nhiều cách, đưa ra những lập luận vô lý để bác bỏ cho bằng được. Nghị viên là người đại diện cho dân chứ đâu phải cha mẹ của dân như mụ Việt Cộng Tôn Nữ Thị Ninh tuyên bố và Đoan Trang và Kim Anh, một cách lươn lẹo đã lồng vào 2 chữ “mồ côi” để hù dọa cộng đồng tị nạn Cộng Sản Bắc Cali.

Ủy Ban Bãi Nhiệm NV Madison Nguyễn đang lấy chữ ký của cử tri khu vực 7 trong ngày Chào Mừng Little Saigon 18/5/2008 trước Tòa Thị Chính San Jose

Còn rất nhiều câu hỏi, mà câu hỏi nào thì cũng nêu lên cái vô lý trí, cái lươn lẹo và vô liêm sỉ của Maidson Nguyễn.

- Tại sao lại ghét cái tên Little Saigon chỉ vì nó có nghĩa chống Cộng?

Ai là người chống Cộng đều bị Madison Nguyễn ghét bỏ, vậy những người chống Cộng trong khu vực 7 còn chần chờ gì mà không đến ký tên bãi nhiệm Madison?

Về tư cách của Madison Nguyễn thì y thị đã nói láo không ngượng mồm trước toàn thể Hội Đồng Thành Phố và hàng trăm người khác, dù luật sư Đỗ Văn Quang Minh và ông Lê Hoàng Trung đã đưa ra video tape phát lại 2 lời nói trái ngược nhau của chính y thị, thế mà Madison Nguyễn vẫn chối leo lẻo “Never, I nerver say that”.

Với con người lươn lẹo, dối trá và ghét người chống Cộng như vậy, ngày nào Madison Nguyễn còn ngồi ở Hội Đồng Thành phố, ngày đó cử tri khuy vực 7 nói riêng người Việt nói chung đều rất hổ thẹn.

Kiêm Ái
Cuộc Hý Trường trên tuần báo Tiếng Dân số 313, phát hành ngày 13/6/2008

No comments:

Post a Comment