Những người tỵ nạn VN bỏ nước ra đi đã phải bỏ quê hương, bỏ nhà cửa sản nghiệp, bỏ thân nhân, bỏ mồ mả ông bà, bỏ tất cả, chỉ còn giữ lại một chút tự hào của lương tri mà biểu tượng là Lá Cờ Tổ Quốc. Thế mà nay lại có người nhẫn tâm đòi họ phải bỏ đi nốt. Người đó lại là vị Hồng Y Giáo Chủ của Giáo Hội Công Giáo VN. Bọn CSVN ép người tỵ nạn bỏ lá cờ đã đành. Vị Hồng Y Giáo Chủ CG ra tay hành động trong vụ này mới là điều gây ngạc nhiên.
Ngày Giới Trẻ Thế Giới (World Youth Day) năm 2008 của Giáo Hội Công Giáo, gọi tắt là WYD 2008 sẽ được tổ chức vào tháng 7 tới đây tại Sydney, nước Úc. Đức Tổng Giám Mục George Pell có mời Hồng Y Phạm Minh Mẫn sang tham dự. Dĩ nhiên theo thông lệ là có cả phái đoàn giới trẻ VN đi theo. HY Mẫn nhận lời mời. Điều ông quan tâm về ích lợi tinh thần khi đi dự Đại Hội không biết như thế nào. Nhưng về mặt giữ thể diện thì xem ra ông lo lắng lắm. Sự lo lắng này có cái lý của ông. Giữa một rừng người thuộc đủ mọi chủng tộc, mọi quốc gia trên thế giới tụ tập lại, để phân biệt, người ta chỉ còn cách nhìn vào lá cờ của mỗi nhóm người. Ông Hồng Y có mặt tại đại hội và chắc chắn ông muốn người ta biết tới sự hiện diện của phái đoàn giới trẻ VN từ trong nước ra. Vì thế ông thấy cần phải có lá cờ đỏ trương lên cho mọi người nhận ra đoàn trẻ VN và khỏi nhầm lẫn. Những lần đại hội trước đây, cũng có các vị giám mục khác đại diện từ trong nước ra cùng với một số giới trẻ được chọn lọc, nghe đâu có lần có cả một chị cán bộ không phải là người công giáo cũng được đi dự đại hội. Họ không trương cờ đỏ sao vàng. Trong khi đó, đám trẻ VN tham dự đại hội đại đa số là các con em tỵ nạn. Họ trương lá Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ. Vì thế phái đoàn giới trẻ từ trong nước ra tuy có mặt nhưng mà có cũng như không.
Năm nay ông Hồng Y chính thức đi tham dự Đại Hội. Ông không muốn chuyện đó xẩy ra nữa. Ông muốn thế giới xác định đám trẻ cờ đỏ của ông mới thực sự là giới trẻ VN. Đám trẻ Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ không có tư cách gì là VN được. Muốn vậy vấn đề phải là triệt tiêu sự hiện diện của lá Cờ Vàng. Lá thư mới đây ông viết gởi cho các giám mục liên hệ trong vấn đề này nằm trong mục tiêu đó. Trong thư ông Hồng Y viết huỵch toẹt là phải triệt hạ lá Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ, chả còn e dè gì: WYD ba lần trước ở Pháp, Đức, Canada , đều có một sự kiện mà một số bạn trẻ ở một số nơi coi như một sự cố làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ VN. Sự cố đó là lá cờ vàng ba sọc đỏ đã được dương lên trong lúc các bạn trẻ VN từ nhiều châu lục quy tụ lại để cử hành phụng vụ hoặc sinh hoạt chung.
Điểm đặc biệt của lá thư là cách diễn đạt tư tưởng của ông Hồng Y. Từ trước tới nay ông chưa bao giờ trình bầy ý nghĩ một cách huỵch toẹt như thế cả. Ông luôn luôn có lối nói vòng vo tam quốc một cách rất khéo léo và thường tế nhị. Chẳng hạn lần sang Mỹ cuối năm 2001 sau khi cha Nguyễn Văn Lý bị bắt, ông gởi một lá thư mục vụ (chả biết là mục mục cho ai) với nhan đề là “Ánh Sáng Chỉ Đường”. Trong thư mục vụ, ông tự biện hộ về việc ông im lặng trước vấn đề của cha Lý, và đồng thời kết án những người bên vực cha Lý một cách mờ mờ ảo ảo thế này: “ Nếu Giáo-hội là dấu chỉ Thiên Chúa hiện diện, Giáo-hội phải đầy sự hiệp-thông và hiệp nhất, đầy thánh thiện và bình an, xuất phát từ Thiên Chúa Ba Ngôi. Đó là lý tưởng. Còn thực tế cho thấy, hành trình của Giáo-hội đầy cam go thử thách và còn xa điểm đến. Và đó là điều thường tạo ra căng thẳng, có khi là khủng hoảng trong cộng đoàn Ki-Tô. Có những nhà đạo đức nhắm mắt và thinh lặng trước thực tế đó. Đồng thời cũng có những nhà cải cách ồn ào quy kết Giáo-hội đã biến chất thành phản chứng, giữa hai cực đó là đông đảo các tín hữu. Nhiều người trong họ cảm thấy hoang mang, lạc lõng, đói khát, như đi trong hoang địa.” Thế đấy, ai muốn hiểu sao thì hiểu. Qua lá thư về vấn đề Đại Hội Giới Trẻ kỳ này, ông Hồng Y trực tiếp và thẳng thừng đặt vấn đề dẹp bỏ lá cờ Vàng là một điều hiếm thấy. Hơn nữa, ông còn đem Chúa ra làm bình phong và cho rằng lá Cờ Vàng chính là vật cản trở con đường hiệp thông của tuổi trẻ VN với nhau và với Thiên Chúa. Như thế thì bổn đạo nào mà còn cả dám thắc mắc?
Xưa nay người ta chỉ thấy các ngài lãnh đạo GH né tránh những nơi có trương lá Cờ Vàng, thí dụ như vụ Lm Trịnh Tuấn Hoàng vừa rồi tại Texas, như GM Hoàng Văn Tiệm tại Minnesota, hay GM Nguyễn Chí Linh tại nhà thờ Saint Maria Goretti ở San Jose trước đây v.v. HY Phạm Minh Mẫn, một vị lãnh đạo cao cấp nhất của GHVN trực tiếp ra lệnh và chỉ đạo công việc dẹp cờ là một chỉ dấu bất thường. Sự thể cho thấy cái gì, xin thử nghĩ coi? Đặt sự việc này trong bối cảnh và tình hình của VN hiện nay, chúng ta có thể nghĩ cuộc dấu tranh Quốc/Cộng đã chuyển sang một giai đoạn mới. Có phải tình hình đã bước vào hồi cuối tháng 3, đầu tháng 4-1975 rồi không? Các giai đoạn du kích, công đồn đả viện, chiếm đất dành dân đã qua. HY Phạm Minh Mẫn đang là người mở ra mũi nhọn tiến công số một của chiến dịch “Hồ Chí Minh” tại hải ngoại? Đã có một tiền lệ Quốc Vụ Khanh Tòa Thánh ra lệnh giáo dân Hànội ngưng cầu nguyện tại tòa Khâm Sứ. Nếu đức TGM George Pell, và có thể cả cấp cao hơn là Tòa Thánh ra lệnh cấm lá Cờ Vàng trong đại hội WYD thì quả thật CSVN đã đạt được một chiến thắng lớn chẳng tốn công sức gì. Hệ quả theo sau là lá Cờ Vàng sẽ dần dần vắng bóng tại các cộng đoàn giáo dân tỵ nạn trên thế giới vì lý do cao cả “nó làm tắc nghẽn hiệp thông với Chúa”.
Như lá thư viết, 3 lần đại hội ở Pháp, Đức, và Canada , con đường hiệp thông của giới trẻ VN tham dự đại hội đều bị tắc nghẽn. Nguyên nhân làm tắc nghẽn sự hiệp thông mà HY Mẫn qui kết như đinh đóng cột là do lá cờ Vàng 3 Sọc Đỏ. Ông quyết tâm khai thông sự tắc nghẽn này. Cũng phải nói cho đúng kẻo mang tội là ông Hồng Y không có chữ nào minh thị ra lệnh dẹp bỏ lá Cờ Vàng cả. Tuy nhiên, đọc lá thư của ông, người ta không thể nào nghĩ khác được. Bắt buộc phải nghĩ như thế thôi. Nhưng thật tội nghiệp cho ông. Ông đem cả Chúa ra để biện hộ cho chủ trương của mình nhưng xem ra luận cứ nào cũng đều là ngụy biên cả nên nó trở thành gậy ông đập lưng ông. Chẳng hạn ông viết: “… người mẹ VN, lúc mặc áo vàng (cờ vàng), lúc mặc áo đỏ (cờ đỏ), lúc mặc áo lành, lúc áo rách, vẫn là người mẹ đã dày công sinh thành dưỡng dục con dân VN, vẫn là người mẹ đã để lại cho dân tộc VN một di sản vô giá.” Không ngờ ông Hồng Y cũng là người biết để ý đến mầu sắc trên y phục của phụ nữ. Ông ví von rất đúng và rất hay. Các bà các cô thích áo quần xanh đỏ là cái cẳng rồi. Bà mẹ VN cho dù có lúc nghèo mạt rệp cũng không thoát khỏi cái tâm lý đó. Thế nhưng xin phép được hỏi nhỏ Hồng Y một câu: nếu như cái áo có vấn đề thì ông tính sao? Thí dụ như bà cố (mẹ của HY) đi shopping mua một cái áo rất đẹp để mặc trong dịp con trai bà làm lễ nhậm chức hồng y. Chiếc áo này được nhuộm bằng một loại hóa chất độc hại mới tung ra thị trường mà chưa ai kinh nghiệm. Bà cố mặc đi nhà thờ, ban đầu bà cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, rồi da thịt bắt đầu sưng tấy lên những mụn nhọt làm đau đớn không chịu nổi v.v. Dám hỏi Hồng Y, giữa buổi lễ long trọng như thế mà ông chủ tế, ông sẽ giải quyết ra sao? Ông cứ để bà cố chịu khổ sở trong nhà thờ hay bảo người đưa mẹ yêu quí của mình về nhà thay áo khác và đi nhà thương cho bác sĩ chữa trị? Tôi không tin là ông Hồng Y bắt bà mẹ mình ngồi chịu trận để xem ngài làm lễ. Đúng là bà mẹ VN có lúc mặc áo vàng, áo đỏ. Nhưng nếu tấm áo nào gây nguy hiểm cho sức khỏe của bà thì con cái phải thay cái áo khác cho mẹ mình, chứ chả lẽ cứ để vậy? Hồng Y Phạm Minh Mẫn không lý không thấy cái áo đỏ bà mẹ VN của mình đang mặc gây ra những bệnh tật cho bà như thế nào? Ông đã không biết đổi cái áo khác cho bà, lại còn bắt các đứa con khác không được thay áo cho mẹ. Có phải là tàn nhẫn lắm không? Hồng Y đã không màng đến việc thay chiếc áo đỏ mang hại cho mẹ, ông còn la làng chiếc áo vàng là nguyên nhân làm tắc nghẽn sự hiệp thông của các đứa con mẹ tham dự đại hội WYD? Đúng là miệng nhà quan có gang có thép.
Câu hỏi cần đặt ra là có thật lá Cờ Vàng là nguyên nhân gây nên tắc nghẽn sự hiệp thông của các người trẻ VN không? Đây là lần đầu tiên có người đưa ra tố cáo này.
Như người ta biết, WYD là một sinh hoạt vừa văn hóa vừa tôn giáo của GHCG thế giới. Mỗi sắc dân, mỗi quốc gia đều mang theo lá cờ riêng của mình để self-identify đối với các sắc dân khác. Các con em tỵ nạn đến đó họ phải mang theo cái gì đây để phân biệt mình với người khác ngoài lá cờ Vàng 3 Sọc đỏ. Họ giương cao lá cờ để chụp hình chung với Đức Giáo Hoàng để tỏ lòng ái mộ ngài. Vấn đề chỉ có thế. Nhưng HY Mẫn lại nghĩ khác: nó làm tắc nghẽn tinh thần của tuổi trẻ VN đi dự đại hội. Kết án của ông Hồng Y đã phạm phải các sai lầm nghiêm trọng sau đây:
Thứ nhất, chính trị hóa một vấn đề không phải là chính trị của người khác. Như trên chúng tôi đã viết, việc các đoàn trương lá cờ của mình tại WYD chỉ là để self-identify. Nếu cho rằng rằng giới trẻ tỵ nạn trương lá Cờ Vàng là một hành vi chính trị gây ra tắc nghẽn sự hiệp thông, thì tại sao chủ trương dẹp lá cờ này không bị coi là hành vi chính trị? Thật là vô lý. Ông Hồng Y đã suy bụng ta ra bụng người và ông đã độc quyền chân lý mất rồi. Xin nhắc ông Hồng Y rằng Hội Đồng GiámMục VN xưa nay vẫn từng khoe khoang không xen vào chính trị đấy.
Thứ hai, Hồng Y Mẫn sao ngài giống VC quá đi thôi. Thế giới này (chỉ trừ ra nước CS của ngài) là thế giới đa văn hóa và đa nguyên chính trị, ai mang cờ gì cứ thoải mái có ai cấm cản gì đâu. Sao ông Hồng Y lại ngăn cấm lá Cờ Vàng. Vậy chứ nếu trương cờ đỏ lên ông có cho là nó làm tắc nghẽn sự hiệp thông với Thiên Chúa không hay là ông vỗ tay hoan nghênh?
Thứ ba, lạm dụng sự thánh thiêng cho một việc tầm thường. Chủ trương dẹp lá Cờ Vàng, Hồng Y Mẫn đã nại tới vấn đề “hiệp thông với Thiên Chúa” để biện lý. Tôi cho như thế là lợi dụng Thiên Chúa, lạm dụng sự thánh thiêng. Ông đã thiếu lương thiện với con chiên bổn đạo và với cả chính mình. Con người hiệp thông với Thiên Chúa ở tại lòng mình có muốn hay không. Tuyệt đối không có gì ngăn cản nổi khi lòng đã muốn. Một lá cờ không bao giờ là lý do ngăn trở việc con người muốn hiệp thông với Thiên Chúa như Hồng Y nói. Tôi nghĩ như thế và tôi tin như thế. Còn ông Hồng Y dậy khác đi, xin lỗi, tôi không tin và tôi không thể vâng lời ông.
Trước đây nhiều người chưa nhìn thấy cái đuôi chồn đỏ của ông Hồng Y vì ông giấu kỹ quá. Nhưng với vụ này thì ông có giấu mấy cũng không giấu nổi nữa. Cái đuôi nó lòi ra ngoài quá dài rồi. Xưa nay Hồng Y giảng lời Chúa hay quá nên con chiên không mấy để ý đến các việc làm theo định hướng xã hội chủ nghĩa của ông. Xin kể một ít cho vui.
Đang là một giám mục phó của một giáo phận nhỏ tân lập không tiếng tăm gì, bỗng con đường hoạn lộ của ông Hồng Y mở rộng thênh thang: Tổng Giám Mục Phó, Tổng Giám Mục, rồi Hồng Y. Cái post béo bở này Đức Cha Huỳnh Văn Nghi đã từ chối vì không chịu nhận những điều kện của CS, nhưng ông chấp nhận. Con chiên chẳng mấy ai biết ông đã nhận những điều kiện gì (nhưng cũng có người biết). Không biết khi gặp Đ/C Nghi, ông có cảm thấy thoải mái và dễ chịu không. Người thường đã dễ gì làm được việc cố đấm ăn xôi như thế.
Trong việc tượng Đức Mẹ ở cuối nhà thờ lớn Saigon chảy nước mắt , ông đã giúp công an giải tán đồng bào một cách ngoạn mục chỉ bằng một lời hứa cuội. Không cần biết hiện tượng Đức Mẹ chẩy nước mắt là thật hay không thật, ông Hồng Y đã hứa lập ủy ban điều tra để giáo dân an tâm mà khỏi tụ tập đến cầu nguyện làm mất trật tự đường phố. Giáo dân vâng lời ông. Công an khỏi tốn công. Hai năm rồi ông đã quên mất lời hứa.
Ông sang Mỹ xin tiền lập nhà thương để chữa bệnh cho dân nghèo. Nhà thương xây xong. CS lấy chữa bệnh cho cán bộ. Ông Hồng Y im lặng. Những con bò sữa trố mắt nhìn. Dân khố rách áo ôm cứ tự do chết.
Năm nào ông Hồng Y kéo một lô bộ hạ đi Trung Quốc không biết để làm gì. Lịch trình thăm viếng theo báo chí đăng chỉ là đi bát phố, thăm ngôi nhà cũ của tên đại tham nhũng Hòa Thân, gặp ban tôn giáo và mấy nhân vật quốc doanh Tầu. Giáo Hội hầm trú Trung Hoa cứ nghển dài cổ xem cảnh ngưu đi tầm ngưu, mã đi tầm mã. Thật tội nghiệp.
Một số việc làm nổi bật nêu trên của ông Hồng Y chỉ là những điểm khiến nghi ngờ nhưng không đủ để kết luận điều gì. Chủ trương triệt hạ lá cờ Vàng của ông mới là yếu tố chính xác nhất để kết luận. Phạm Minh Mẫn đích thực là một hồng y quốc doanh, tức là theo và làm việc cho CSVN. Chỉ có VGCS chứ GHCG không chủ trương triệt hạ lá Cờ Vàng. Dù sao ông cũng là người dân mền Nam , đã hưởng những đãi ngộ của chế độ Cờ Vàng mà thành danh. Ít ra ông nên im lặng trước việc con em tỵ nạn xử dụng lá Cờ Vàng tại WYD. Phủ nhận và triệt hạ lá cờ đã bao bọc ông một thời nói hỗn một tí nhưng đúng sự thực là hành vi ăn cháo đá bát. Đem Chúa ra mà biện bạch cho hành vi xấu này là dối gạt giáo dân. Chẳng có lá cờ nào làm tắc nghẽn được sự giao cảm giữa Thiên Chúa và con người, chỉ trừ ra khi con người không muốn. Hẳn ông Hồng Y cũng biết thế.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
No comments:
Post a Comment