Trương Minh Hòa
Đồng tiền là "huyết mạch" luân lưu một cách điều hòa trong một cơ chế lành mạnh, nên không có những cơn sốt tín dụng, là nguyên nhân kéo theo khủng hoảng kinh tế và cuối cùng là biến động chính trị, đưa đến sụp đổ một chính quyền nếu theo thể chế dân chủ, hay bạo loạn đối với một chế độ độc tài, Cộng Sản. Cũng giống như lượng máu trong cơ thể, với thành phần máu lành mạnh hay bịnh bịnh do nhiều nguyên nhân; hầu như tất cả những chứng bịnh đều được báo trước qua triệu chứng đầu tiên là máu, nên khi lâm bịnh, máu bị nóng lên, gia tăng nhiệt độ, từ 37 độ C bình thường tăng dần đến 41 hay 42 độ là có khả năng đưa đến tử vong dễ dàng. Từ những kinh nghiệm và bản chất quan trọng của máu, nên người hiểu biết chút về y học, khi có những triệu chứng bất thường trong cơ thể nhưng không bị sốt, thì không quan ngại; nhưng nếu bị sốt là nên đi đến bác sĩ để tìm ra căn bịnh. Khoa học ngày nay tiến bộ, việc thử máu rất quan trọng để tìm ra căn bịnh, nhờ vậy mà khám phá ra những chứng máu mở, tiểu đường, ung thư ....
Máu cũng như tiền, trong bất cứ một quốc gia nào, tiền tệ là thứ rất cần để giao dịch trong nước và các nước khác. Đồng tiền cũng phải có giá trị trong nước và được các nước khác công nhận để dựa vào đó mà quy định giá trị sản phẩm, dịch vụ các thứ đều phải có tiền; tại các quốc gia Tây Phương, cái gì cũng phải dựa theo đồng tiền mà định giá, ngay cả việc qui định bồi thường thiệt hại cơ thể trong các tai nạn lao động cũng phải dựa theo tiền để ấn định mỗi phần cơ thể bị thiệt hại, để các công ty bảo hiểm chi trả tương ứng và luật sư cũng biết giới hạn mà đòi tiền bồi thường cho thân chủ.
Tiền được lưu hành một cách rộng rải, bình thường trong bất cứ quốc gia nào, ngoài những yếu tố như: sản xuất, uy thế quốc gia còn có chữ TÍN là rất quan trọng, nên mới được gọi đồng tiền là "tín dụng". Sau khi thế chiến thứ hai chấm dứt, nước Đức bị chia hai: miền Đông theo chế Cộng Sản, Tây theo thể chế tự do. Thời ấy, kinh tế suy sụp, đồng tiền Mark coi như thua cả giấy lộn, đến nỗi mua một con tem gởi thư cũng phải mang một bó tiền ... thế mà nhờ Hoa Kỳ viện trợ trong chương trình Marshall và dân Tây Đức có tinh thần cao, tin tưởng vào đồng tiền Mark của quốc gia minh dù đang trong cơn suy thoái, mất giá, trong khi đó có đồng Mỹ Kim song hành, thế là nhờ lòng tin nầy mà đồng Mark phục hồi, chẳng những không bị đồng Mỹ Kim áp đảo, mà dân chúng còn dựa vào đồng Mỹ Kim để quy định, nâng giá đồng Mark dần dần, sau nầy được dân Đức nói chung và thế giới TÍN nhiệm, trở thành một trong những thứ ngoại tệ giá trị trên thế giới.
Tại Việt Nam, sau 1975, đảng và nhà nước CSVN với chính sách muốn vơ vét hết tài sản dân chúng miền Nam vào tay thiểu số cầm quyền; hành vi nầy giống như đảng cướp hung tợn, sau khi dùng vũ lực khống chế chủ nhà, trấn lột hết vàng, tiền, tài sản .... để cho dân miền Nam theo kịp đà nghèo khổ với nhân dân miền Bắc sau hơn 20 năm xây dựng" chuẩn thiên đàng Cộng Sản là xã hội chủ nghĩa" do Hồ Chí Minh mang từ Liên Sô, Trung Cộng để tròng vào cổ dân miền Bắc. Biện pháp đổi tiền được phát động nhiều đợt từ tháng 8 năm 1975 đến năm 1976, dù đổi tiền nhiều lần nhưng kết quả vẫn như cũ; vì sau khi đợt đổi tiền nầy chấm dứt, dân không dại gì lưu trữ, tín nhiệm đồng bạc có in hình Hồ Chí Minh do nhà nước in ra nữa, thế là vàng là thứ "tín dụng duy nhất" lưu hành trong cả nước, khiến đồng tiền Hồ càng mất uy tín; do đó, những đợt đổi tiền không mang lại những kết quả đảng Cộng Sản mong muốn theo nhãn quan "đầu tôm" của những kẻ ít học, tham lam, tàn ác, "giản đơn" như đặt mìn, pháo kích vào khu đông dân cư, chặt đầu, bắt cóc, khủng bố việc điều hành kinh tế quốc gia rất phức tạp, đòi hỏi người điều hành phải có một trình độ tối thiểu; nhưng bất hạnh thay, toàn đảng Cộng Sản được đào tạo để cướp của, giết người theo chủ nghĩa Marx Lenin, ngụy trang bằng "đấu tranh giai cấp, cải tạo xã hội".....
Những biện pháp "ngu si đần độn" bằng đổi tiền, là lối ăn cướp quy mô, ăn cướp có chính sách nầy coi như "tự hủy hoại uy tín" của đồng tiền nhà nước phát hành từ dạo ấy. Sau khi đế quốc Đỏ Liên Sô và toàn thể khối Cộng Sản Đông Âu sụp đổ, Việt Cộng hốt hoảng, ban hành chính sách đổi mới giả, nhằm cứu đảng trong giai đoạn "thoái trào", chứ không cứu đảng tồn tại mãi mãi như các thể chế chính trị dân chủ, thường thay đổi chính quyền sau những lần bầu cử tự do. Từ đó đồng Mỹ Kim và vàng là hai thứ "tín dụng" được cả dân lẫn cán bộ Cộng Sản mặc nhiêm coi là "bản vị" trao đổi "chủ yếu" từ chuyện việc mua bán từ căn nhà, lo hối lộ, tham nhũng .... đều được tín bằng cây vàng hay Mỹ Kim, càng ngày càng biến đồng bạc Việt Nam mất "tín nhiệm", và nhất là trong các cuộc khủng hoảng kinh tế, tiền tệ, thì đồng tiền Hồ càng bị mất giá, trở thành "trớt quớt" trong sinh hoạt xã hội:
"Mất giá, mất giá, đại mất giá.
Khánh tận, khánh tận, đại khánh tận"
Tiền là thứ vô cùng cần thiết, không tiền, không có trao đổi; nên tiền phải cân bằng với sản lượng quốc gia, tín nhiệm ... tiền thiếu như thiếu máu cũng dể đì đến khủng hoảng, như ở Hoa Kỳ trong thời gian gần đây, sự kiện thiếu hụt tín dụng khiến nước Mỹ lâm vào bịnh "thiếu máu" và làm tăng cơn sốt tiền tệ, ảnh hưởng đến nền kinh tế cả nước và lan rộng sang toàn cầu; biện pháp đầu tiên là nước Mỹ, thế là tổng thống George.W.Bush bèn bơm tiền hàng trăm tỷ từ ngân hàng trữ kim vào để cân bằng số tín dụng, cứu nguy cho nền kinh tế. Khi đồng Mỹ Kim dư thừa, tạo nên hiện tượng "dư máu" cũng không tốt, cũng có khả năng đưa đến khủng hoảng tín dụng khi mà tiền nhiều mà mua hàng không nhiều, gây nên lạm phát; thế là các kinh tế gia, lãnh đạo đất nước phải "xì bớt" đưa đồng Mỹ Kim sang các nước khác để cân bằng nền kinh tế ... cứ thế mà điều chỉnh, để cho nền kinh tế quốc gia bình thường. Cung cầu cân bằng và tiền tệ cũng cân bằng với sản xuất là lý tưởng mà các kinh tế gia luôn muốn đạt tới, nhằm đưa đất nước đến thịnh vượng.
Các khoa học gia phân tích máu có nhiều loại như: A, B, AB, O ... thì tiền luân lưu trong một quốc gia cũng có nhiều thứ; tuy nhiên, trong một quốc gia ổn định, dân chúng tín nhiệm đồng tiền của nước mình có giá trị, dù bên cạnh có sự lưu hành của các thứ ngoại tệ mạnh như Mỹ, Úc, Gia kim,Euro ..... đồng tiền trong nước không "đối kháng" với ngoại tệ giá trị, trái lại bổ sung cho nhau trong việc trao đổi từ trong nước đến ngoại thương. Trái lại một quốc gia không ổn định, như các nước tàn dư Cộng Sản, đồng bạc do nhà nước phát hành không dựa vào những quy tắc tiền tệ quốc tế, tức là đồng tiền do đảng và nhà nước tùy tiện in, phát hành, nên luôn ở trong tình trạng bấp bênh về giá trị; ngoài ra yếu tố rất quan trọng là: không được dân chúng TÍN NHIỆM, nên cả dân lẫn cán bộ đều dùng các thứ ngoại tệ có giá trị ổn định khác lưu hành trong nước, nhất là đồng Mỹ Kim để lưu trữ làm của, định giá mua bán, hối lộ tại Việt Nam, từ lâu, huyết mạch luân lưu trong nước lộn xộn, bất ổn từ khi mới chiếm được miền Nam 1975, chính lối điều hành kinh tế theo quan niệm kẻ cướp, quản trị theo kinh tế không tuân hành theo những quy tắc "cung cầu" mà dùng bạo lực áp đặt, đây là lối điều hành kinh tế theo "nghị quyết" với sự hỗ trợ của công an, hệ thống Ủy Ban Nhân Dân từ cấp xã đến tỉnh, đàn áp từ nhân dân đến tiền tệ.
Do đó, huyết mạch luân lưu trong nước đã mất thăng bằng ngay từ đầu, đồng tiền Hồ lưu hành với các bản vị khác như Mỹ Kim, Úc, Gia kim và càng ngày càng ngày càng hất đồng tiền Hồ ra khỏi hầu bao dự trữ của dân lẫn cán bộ. Hệ thống đảng quyền cũng "hồ hởi phấn khởi" trước uy tín của đồng Mỹ Kim được "đảm bảo" giá trị quốc tế, nên tên nào cũng cố vơ vét tiền Đô để gởi, chuyển cho các ngân hàng ngoại quốc cho chắc ăn, chớ ai dại gì xây kho thiệt lớn để chứa đồng tiền Hồ, mà giá trị càng xuống dốc thảm hại từng ngày; nếu dự trữ giấy đi cầu còn có lợi hơn nhiều. Máu có quá nhiều thứ cùng lưu hành, ép đồng tiền Hồ xuống phá giá, thế là nạn lạm phát cứ gia tăng như hỏa tiển phóng lên không gian, vô phương cứu chữa, trở thành "ung thư kinh tế". Mặt khác, sản lượng quốc gia bị giới hạn trong nông nghiệp, chủ yếu là xuất cảng gạo, cà phê .... dầu thô, và nhờ nguồn ngoại tệ từ các nhà doanh thương nước ngoài vào vừa tìm thị trường và vừa cấu kết với đảng bóc lột sức lao động của dân. Kinh tế Việt Nam giống như con bịnh ung thư, sống được là nhờ nguồn thuốc từ bên ngoài chích vào, là ngoại tệ do người Việt hải ngoại gởi về hàng năm, tăng dần, đến nay lên hàng chục tỷ Mỹ Kim; lượng tiền do công nhân lao động nước ngoài mang về; cũng phải hàng tỷ mỗi năm, khuyến khích đảng Cộng Sản càng gia tăng dịch vụ buôn bán nô lệ hiện đại hóa bằng luật di trú, lao động quốc tế, là thành tích của các "du học sinh" con đảng cháu bác học hỏi ở các nước ngoài, mang về nước "điều nghiên", lợi dụng khe hở dể biến thành luật" buôn bán nô lệ, tình dục" mang tính các liên quốc. Dù Liên Hiệp Quốc, các nước chống lại, lên án việc buôn bán nô lệ, nhưng đảng và nhà nước Việt Cộng sáng tạo, luồn lách nhờ đám du sinh trở về, qua mặt thế giới, buôn người công khai, thỉnh thoảng còn được Liên Hiệp Quốc cung cấp tiền cho kẻ bán nô lệ Việt Cộng để chống lại việc buôn bán nô lệ, quả là trái tai gai mắt và phí phạm tiền, hỗ trợ cho kẻ buôn bán nô lệ có thêm tiền để tiếp tục hành nghề.
Tình trạng khủng hoảng nhiên liệu, là nguyên nhân nằm ngoài vòng "quản lý kinh tế" của Việt Cộng, nên đảng và nhà nước không thể ban hành "nghị quyết" để bắt giá xăng xuống, ngay cả ông cố nội Công an, kể cả Hồ Chí Minh sống dậy cũng không tài nào đưa giá xăng xuống theo như ý họ. Phải nói là trong quá khứ, đảng Cộng Sản cũng đã thành công trong việc "dùng nghị quyết, công an" để điều hành kinh tế miền Bắc sau 1954, nhưng sau 1975 thì lối quản trị nầy tỏ ra "lạc hậu, lỗi thời, phản động"; người thành công dùng nghị quyết sau 1975 phải nói đến PHAN VĂN KHẢI (người dân còn gọi hắn với các tên thân thương là PHAN VĂN KHỈ), là thủ tướng "không người bầu" cũng như "đồng hồ không người lái", là người đã áp dụng thành công Nghị Quyết trong việc Diệt Chuột, từ đó Khải được đạt danh hiệu là "anh hùng diệt chuột", song hành với anh hùng đánh Tây, anh hùng chống Mỹ, anh hùng lao động, anh hùng tham nhũng, anh hùng móc ngoặc, anh hùng anh cắp của công .... khi lượng cầu "quá tải" với cung, thì việc lạm phát là điều khó tránh khỏi, dù sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi. Từ khủng hoảng quan hệ sản xuất sang nhiên liệu, lòng tin tác động mạnh vào tiền tệ, nên các thứ tiền hiếm qúy như Mỹ Kim càng cao giá, trái lại đồng tiền Hồ phải tuột sốc xuống "thiên đàng bãi rác" là điều phải xảy đến, hiện tượng đồng tiền Hồ tụt giá 30% và nay đang trên đà xuống nữa.
" Xuống, xuống, xuống nữa .... tiền Hồ, không ngừng nghỉ.
Cho Đô La ngự trị chốn thương trường.
Cho dân nghèo hết gạo, cả nước hết xăng.
Cho tiền Hồ Chủ Tịch thay đồ chùi đít".
Tại các nước tự do, lạm phát là vấn đề được tất cả các chính phủ đặt ưu tiên hàng đầu; đây là vấn đề sinh tử cho bất cứ đảng phái chính trị đương quyền, nếu không thì nhiệm kỳ sau chịu khó ra ngoài làm "đối lập". Mức lạm phát thường rất khiêm nhường, khi vượt quá 4% là cả nước la ầm lên, các cơ quan truyền thông tha hồ mà bình luận, uy tín chính phủ giảm dần và chờ ngày thất cử. Nhưng tại Việt Nam, lạm phát tăng đến 30% là điều vô cùng bất thường, đó là hiện tượng sốt tiền tệ, đưa đến nhiều hậu quả khôn lường. Một điều quan trọng khác là dân chúng càng "dị ứng" với bất cứ cái gì của đảng và nhà nước đưa ra, nhất là đồng bạc mang hình Hồ Chí Minh, nên trong nước, huyết mạch đã lộn xộn từ lâu, đưa đến rối loạn "cơ năng" khác, đến nay do tác động bên ngoài, như giọt nước cuối cùng làm tràn ly nước đầy, là "luật cùng tất biến", khiến cho tình hình càng tồi tệ: từ khủng hoảng nhiên liệu, nhu yếu phẩm (gạo hàng đầu), tiền tệ khiến cho con bịnh ung thư kinh tế Việt Nam càng đi dần đến sụp đổ. Những nhà đại kinh tế gia "đỉnh cao trí tuệ loài người" bèn ra sức trấn an bằng thủ đoạn lừa đảo, họ tưởng dân Việt Nam vẫn "ngoan ngoãn như Cháu Ngu Bác Hồ", cứ nhắm mắt đi theo tấn bản chỉ đường của đảng, mà "lòng phơi phới một tương lai ..... ĐEN TỐI".
Biện pháp dùng lợi nhuận cao để dân chúng đem đồng Mỹ Kim gởi các ngân hành nhà nước hoàn toàn thất bại, chẳng những dân không gởi mà còn rút tiền Đô để cất hay gởi ngân hàng ngoại quốc cho chắc ăn. Nhà nước ngu như thời "bộ lạc", lúc trao đổi bàng vỏ xò, khi vỏ xò hết là cứ ra biển lấy về làm tiền trao đổi. Ngày nay nhà nước Việt Cộng in thêm tiền Hồ để đổi lấy tiền Đô, là lối điếm đàng "đem rác đổi tiền" thì dân cũng đâu có ngu mà đổi. Những kẻ lãnh đạo còn ngu si, đần độn, phản ứng thụ động bằng lối suy nghĩ nông cạn như ếch ngồi đáy giếng: kiềm hãm giá đồng bạc Hồ với đồng Mỹ Kim, khi thấy giá Mỹ Kim tăng vài lần trong ngày; họ tưởng là dùng công an để đàn áp dân thì có thể thành công bước đầu, nhưng dùng "bạo lực" để đàn áp đồng tiền là hoàn toàn thất bại; khi tiền càng bị ép giá, dân chúng càng phản ứng ngược lại, nên hiện tượng trao đỗi Mỹ Kim trong thị trường chợ đen càng phát triển, dù đảng ra lịnh cho công an kiểm soát, ngăn cấm.
Sự kiện nầy giống như việc chơi số Đề, sau 1975 đảng cấm, nhưng giới chơi số đề, các thầu số đề vẫn "sống mạnh, sống vững chắc" giữa đám công an, các bộ từ hạ tầng cơ sở đến thượng tầng kiến trúc. Khi đồng Mỹ Kim bị ép giá đi theo "tấm bản chỉ đường của đảng" là điều vô cùng nguy hiểm như câu: "càng áp bức càng đấu tranh cao", như quả bóng bị nén hơi, đến lúc nào đó nổ tung, sức công phá mạnh; cái gương của xứ Á Căn Đình còn đây, tổng thống De La Rua ép giá đồng Mỹ Kim ngang với đồng Peso, với chủ tâm ổn định thị trường, nào ngờ cung cầu mất thăng bằng, đưa đến sụp đổ chính phủ. Nhưng sau đó thì chính phủ mới lên cầm quyền, nhờ thể chế chính trị tự do nên nước nầy vượt qua cơn suy thoái, kinh tế phục hồi.
Việt Cộng thì khác, là nước độc tài, càng áp dụng những biện pháp kinh tế theo quan điểm của kẻ thống trị, không mang lại kết quả và có tác dụng ngược lại. Đảng có thể dự trữ số ngoại tệ hơn 20 tỷ Mỹ Kim, hoặc hơn nữa, nếu tung ra thị trường, cũng không thể cứu nguy cho nền kinh tế, vì vấn đề sản xuất, cung cầu, tín nhiệm vẫn không thể "khắc phục" được. Khác với Hoa Kỳ, khủng hoảng tín dụng được chính phủ bơm tiền vào, tạo thăng bằng vì nước Mỹ chỉ dùng một thứ tiền được dân và thế giới tín nhiệm có câu: "The God we trust"; trong khi khủng hoảng tín dụng ở Việt Nam, nơi có nhiều thứ "tín dụng" khác lưu hành ngoài vàng như Mỹ Kim nếu đảng tung 20 tỷ, hay 100 tỷ (nếu có) thì số Mỹ Kim ấy tự nhiên biến mất vào túi của nhân dân một cách mau lẹ, tình trạng mất giá tiền Hồ càng tồi tệ hơn. Chưa kể đến số Mỹ Kim lưu hành "quá tải" đưa đến tình trạng vật giá leo thang thêm nữa; nhưng không bơm tiền cứu nguy cũng sụp đổ vì lượng ngoại tệ khan hiếm và tiền Hồ càng mất dần giá trị, thua cả giấy đi cầu. Bề nào cũng chết, là viễn ảnh đen tối, trước mắt, không xa của cái "bóng ma diễn biến hòa bình của các thế lực thù địch nước ngoài", nay xuất hiện qua cơn sốt tín dụng. Cộng Sản không sụp đổ bằng sức mạnh quân sự; nhưng sức mạnh nhân dân và tiền giấy mới là lực lượng vô địch, từng vật ngã những nước Cộng Sản giàu, mạnh nhất trong khối, nên tàn dư Cộng Sản Trung Quốc, Việt Nam cũng phải sụp đổ bởi nhân dân bị mất hết tiền, tự động đồng lòng đứng lên khắp nơi để "giành lấy chính quyền về tay nhân dân" thì đảng Cộng Sản có công an, bộ đội, vũ khí, tàn ác cũng không thể cưỡng lại sức mạnh quần chúng, như biển, khi nổi cơn thịnh nộ, thì con thuyền nào chịu nổi, nhất là con thuyền Cộng Sản đã mụt nát từ lâu. Từ ngay bây giờ, người dân trong nước hay người Việt hải ngoại hãy có những biện pháp đối phó để không bị thiệt hại quyền lợi:
- Rút hết tiền từ ngân hành nhà nước, đổi thành tiền Đô, hay bất cứ ngoại tệ ổn định nào như Úc Kim, Gia Kim, Euro,.... mang sang ký thác tại các ngân hàng quốc tế, các nước dân chủ có chi nhánh tại Việt Nam (không nên gởi cho các ngân hàng của Trung Cộng, vì nước nầy cũng khó tránh khỏi khủng hoảng tín dụng như Việt Nam)
- Không vì tiền lời cao mà mắc lừa nhà nước, đem tiền gởi họ là coi như đem trứng gởi cho ác.
- Dân nước ngoài lỡ làm ăn, hãy mau chuyển tiền qua các ngân hàng ngoại quốc, tìm cách rút lui càng sớm càng tốt để tránh thiệt hại.
- Đi du lịch cũng nên hạn chế, chỉ khi nào cần thiết, vì tình hình kinh tế nầy, cuộc bạo loạn có khả năng xảy ra bất cứ lúc nào. Có khi đám đông cuồng nhiệt dễ gây thiệt hại đến sinh mạng, an toàn bản thân.
Con bịnh ung thư kinh tế Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ngày nay đang trong giai đoạn hấp hối trước sự hoành hành từ những tế bào, cơ cấu, nhất là não bộ cũng đã bị ung thối từ lâu. Những tác động bên ngoài qua cuộc khủng hoảng tiền tệ, thực phẩm, nhiên liệu làm gia tăng thêm sự "tắt thở" của một cơ thể bệ rạt, sống nhờ từ những nguồn tiếp tế bên ngoài. Nếu những người trong đảng Cộng Sản nhìn thấy tương lai mù mịt ấy, thì những người còn chút gì nghĩ đến quốc dân, hãy tự đứng lên dùng lối "tự giết chết" cái thây ma đảng Cộng Sản ngay, để đoái công chuộc tội và được nhân dân khoan hồng; còn chờ đến nước tới trôn mới nhảy thì e là quá muộn đấy!.
Trương Minh Hòa