Vấn đề tỵ nạn chính trị của các chủng tộc đã xảy ra liên tục trên hành tinh nầy từ hàng chục thế kỷ nay, chẳng có gì mới lạ để nói đến. Có chăng là, những đợt tỵ nạn chính trị vĩ đại mang tính cách lịch sử vừa xuất hiện trong vòng nửa thế kỷ nay mà loài người không bao giờ quên. Đó là việc hàng triệu người đã rời Việt Nam đi tìm tự do ! Chuyện đã xảy ra hai lần, năm 1954, một triệu đồng bào phải bỏ nhà cửa ruộng vườn chay vào Nam khi cộng sản vừa cướp xong chính quyền phía Bắc, và lần thứ hai năm 1975, cũng trên một triệu dân phải rời tổ quốc quê hương đi tìm tự do ngay lúc Hà Nội lùa quân vào cướp miền Nam với chiêu bài sặc mùi đểu giả là ‘giải phóng’ và ‘thống nhất’ đất nước !
Đối với người dân miền Nam, một khi thấy nón-cối-dép-râu với lá cờ máu sao vàng thì hồn vía đã lên tận mây xanh, họ phải bỏ của cải gia tài, chấp nhận may rủi, chen nhau xuống ghe tàu chạy ra biển để bảo vệ lấy tính mạng. Có thể nói, thành phần tỵ nạn chính trị là người đã chứng kiến những gì cộng sản đã làm cũng như chính họ đã trải qua những giây phút hãi hùng của các cuộc đấu tố, chém giết, khủng bố, ám sát, trói tay, chặt đầu và chôn sống tập thể giữa con người với con người, giữa người Việt Nam cùng một mẹ, cùng chung dòng máu ! Tội ác cộng sản Việt Nam đối với đồng chủng chẳng những dã man hơn cả loài thú mà còn khốn nạn độc ác hơn các cuộc tàn sát tập thể của người Đức với dân Do Thái trước kia. Do đó, đã là người tỵ nạn chính trị, trừ một số nhỏ ăn phải ‘bùa mê thuốc lú’ của Hà Nội, còn bất cứ ai cũng mang một tâm trạng giống nhau : Không thể sống chung với loài quỷ đỏ. Dù ngày nay, sau 34 năm, những người trong nước nếu có cơ hội và phương tiện thì tất cả cũng bỏ xứ ra đi ! Đây là điểm nổi bật dưới chế độ cộng sản mà vấn đề tỵ nạn chính trị của Việt Nam đã chiếm kỷ lục thế giới.
Bước qua chuyện tỵ nạn kinh tế, tuy Việt Nam được xếp sau một vài xứ Phi Châu, nhưng không thể bỏ qua mà phải đề cập đến những chuyện xấu xa mà những thành phần vô loại, lợi dụng lòng nhân đạo của thế giới tự do để chui xuống tàu bỏ xứ.ra đi vì vấn đề bao tử. Thành phần nầy ra nước ngoài vinh thân phì gia nhờ sống bám vào cộng đồng người Việt nhưng lại trở mặt làm tay sai cho cộng sản. Đó là đám ‘chệt Chợ Lớn’ và dân ‘Cầu Muối chợ trời’. Đám ‘chệt’ ăn chia với quân cướp, đóng thuyền mua ghe, tổ chức ‘bán chính thức’ đưa cả gia đình dòng họ vượt biên một cách an toàn. Ra xứ ngoài khởi đầu từ việc bán ‘bánh tiêu - chầu quảy - hột vịt muối’ để rồi ngày nay trở thành những tên trọc phú ‘bánh ngọt - bánh mì’. Chúng mang ơn cộng sản, gom góp tiền bạc trở lại nuôi chế độ và làm kinh tài cho Hà Nội. Đây là những cái gai lớn mà cộng đồng cần phải nhổ đi ! Ngoài ra còn nhiều chuyện đau lòng khi đề cập đến dân ‘Cầu Muối chợ trời’. Chúng vượt biên được là nhờ móc nối, tổ chức, lừa bịp, quỵt vàng, giựt bạc, cướp tình của những người đi chui. Bây giờ nhà cao cửa rộng nhưng mỗi khi mở miệng ra thì vênh váo rằng ‘Nhờ ơn cộng sản vào giải phóng và thống nhất đất nước mà ngày nay mới có được cái nhà cao, chiếc xe đẹp’. Do đó người ta không lạ gì khi đám nầy hăm hở ‘áo gấm về làng’ khoe của, dằn mặt bạn bè lối xóm, trả thù đời cho những ngày đói rách trước kia !!! Thành phần nầy gom góp tiền của từ những nghề làm ăn phi pháp như giựt hụi, trồng cần sa, rửa tiền dơ đem về đầu tư giúp Việt cộng để xin cái ô danh ‘Việt kiều gương mẫu’ và ‘công dân ưu tú Xã hội chủ nghĩa’ !
Bây giờ trở xin về điểm chính là vấn đề ‘tỵ nạn văn hóa’ của chế độ cộng sản. Đây là một hình thức tỵ nạn độc đáo có một không hai của nhân loại từ trước đến nay.
Sau ngày 30.4.1975, cộng sản Hà Nội ra lệnh xóa bỏ toàn bộ văn hóa nhân bản mà chúng gọi ‘văn hóa đồi trụy’ để áp đặt lên đầu dân miền Nam một quái thai ‘văn hoá đỏ’. Thời đó trẻ con miệng còn hôi sữa, được cộng sản xử dụng như một thành phần nòng cốt, đến từng nhà, khu phố, cơ sở để thu góp tất cả văn hóa phẩm mà chúng gọi là sách báo đồi trụy. Bất cứ tác phẩm văn chương nào dù ca ngợi quê hương, tình yêu cũng bị liệt vào loại sách báo nhạc vàng trong âm mưu tẩy xóa tàn tích chế độ cũ. Đối với việc giáo dục, nhất là chương trình sử, cộng sản thay thế tức khắc môn học nầy bằng những bài học chính trị láo khoét, huênh hoang vô tưởng để ca tụng một cách ngu xuẩn cái vinh quang thần thánh và cao ngạo nặng mùi xú uế bởi những danh từ ‘đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào’ ! Trong lãnh vực văn chương, những gì có liên quan đến chế độ tư bản hay mang màu sắc văn hóa nước ngoài đều bị thay thế ngay bằng những bài học của những ‘tên ngu đần viết cho đám mù chữ’ mà chế độ cộng sản thường rêu rao là sản phẩm đỉnh cao trí tuệ phát xuất từ ‘cái nôi văn hóa nhân loại’ ! Nhưng rồi chẳng bao lâu, chính bọn cán bộ, từ những tên vừa bập bẹ đánh vần đến những tay văn nô phải bươi thùng rác, lục lọi đi tìm những sách báo đồi trụy cũng như những bản nhạc vàng mà chúng vừa thủ tiêu để đưa về gối đầu giường nghiền ngẫm.
Người ta còn nhớ, một số ít dân miền Nam ít học cũng như đám đón gió, cò mồi và bọn ‘ba mươi’ hăm hở đổ xô ra đường hoan hô cách mạng nhưng chỉ trong vòng một thời gian ngắn thì chúng đã bật ngửa ra rằng cộng sản kéo quân vào Nam không ngoài mục đích cướp của giết người và cái văn hóa đỏ mà chúng bắt dân chúng học tập ngày đêm chính là chủ trương ‘vô tổ quốc’ ‘vô gia đình’ và ‘vô tôn giáo’. Rồi xã hội miền Nam đạo đức đang tốt đẹp bỗng nhiên biến thành địa ngục của lừa lọc, tráo trở, cướp bóc, đâm chém. Nhân phẩm rủ áo ra đi, tình người đâm đầu tháo chạy để nhường chỗ cho sức mạnh của đồng tiền vật chất và sự dối trá lật lọng của xã hội chủ nghĩa. Trong nhà đâm chém nhau, ra đường thì cướp giật, mở miệng đã chưởi thề, thấy của là ‘chôm’ ngay …đó là sản phẩm của xã hội chủ nghĩa với nền văn hóa đỏ, là đỉnh cao trí tuệ của loài người mà cộng sản đã hăm hở đưa từ Bắc vào. Bậc phu huynh đau lòng khi bạo quyền áp đặt việc giáo dục để biến thế hệ trẻ thành những con thiêu thân trụy lạc, dốt nát, mù quáng và cuồng tín để rồi chỉ biết phục vụ và sống chết cho đảng !
Con cháu gia đình nào may mắn vượt biên thành công, hoặc ra đi theo diện đoàn tụ hay theo chương trình HO đều xem như thoát được cái văn hóa rừng rú dơ bẩn và xấu xa do Việt cộng nhồi sọ. Đa số người gốc miền Nam còn bị kẹt lại, nếu còn chút phương tiện đều phải bán nhà, bán đất gom góp tiền của để gởi con ra nước ngoài hầu tránh nọc độc của nền văn hóa đỏ của cộng sản. Đây chính là hình thức ‘tỵ nạn văn hóa’. Đối với cán bộ đảng viên cũng như bọn tỷ phú đỏ, dĩ nhiên chúng đều biết cái văn hóa do chúng đẻ ra là một âm mưu độc hại, dùng để ‘ngu muội hóa’ dân tộc Việt Nam đồng thời ‘thần tượng hóa’ già Hồ và đảng cướp cộng sản, nhưng không dại gì để đám con cháu của chúng vướng phải. Do đó bọn cộng sản từ chí mén đến các tay gộc đều tìm cách xuất khẩu con cái ra ngoài dưới hình thức du học, tức là ‘tỵ nạn văn hoá’. Vấn đề nầy nhắc nhở người Việt nhớ lại, mới ngày nào cộng sản cứ oang oang cái mồm rằng, miền Nam văn hóa thì đồi trụy và phồn vinh thì giả tạo, nhưng bây giờ cả dòng họ chúng nó, chạy chọt bằng mọi giá để con cháu ra nước ngoài học cho bằng được cái ‘văn hóa đồi trụy’ và hưởng phước tối đa cái ‘phồn vinh giả tạo’ của tư bản !
Đối với những gia đình trong nước dù thuộc thành phần nào, nếu gởi được con cái ra xứ ngoài du học thì xem như một dịp ‘tỵ nạn văn hóa’, giúp cho lớp trẻ thoát khỏi những cảnh xấu xa tội ác, thiếu đạo đức, không tình người mà chúng đã bị nhồi sọ kể từ lúc vừa chập chửng biết đi. Nhưng đối với thành phần cộng sản và tỷ phú đỏ, vấn đề tỵ nạn văn hóa không đơn giản như tôi vừa trình bày ở trên. Đó là việc lợi dụng ‘tỵ nạn văn hóa’ để bắc cầu cho việc ‘tỵ nạn chính trị’ sau nầy. Theo thiển ý của tôi, thành phần cộng sản gộc, thì việc cho con cháu học hành đổ đạt ở nước ngoài không quan trọng bằng sự trưởng thành đường lối chính trị rập theo khuôn mẫu chủ nghĩa Marx-Lenin. Chúng cần đào tạo các thế hệ kế tiếp theo đúng đường lối cai trị để con cháu tiếp tục bảo vệ cái ngai vàng mà chúng đã ngang nhiên trị vì từ trên sáu chục năm qua ! Tuy nhiên, dù biết rằng đời sống tự do ở hải ngoại sẽ cám dỗ và làm hư hỏng tư tưởng con cháu, nhưng chúng vẫn gởi ra nước ngoài cả triệu thanh niên đi tỵ nạn văn hóa qua chương trình du học (du sinh) không ngoài mục đích bắc cầu cho một cuộc tỵ nạn chính trị của chúng sau nầy. Nhìn chung thì giới trẻ Việt Nam đã sáng mắt khi va chạm với đời sống tự do ở nước ngoài và người ta không lấy làm lạ khi thấy du sinh học xong đều kiếm cách ở lại nước ngoài và quyết tâm bám phải lấy mảnh đất ‘phồn vinh giả tạo’ của tư bản !
Thành phần nam nữ con cán bộ đảng viên được đưa ra nước ngoài đội lốt tỵ nạn văn hóa với nhiều nhiệm vụ khác nhau: Ngoài mục đích tuyên truyền, chuyển tiền bạc, thực hiện chương trình kiều vận các du sinh còn phải tìm cách kết hôn, kiếm vợ gã chồng, tạo cơ sở, mở đường ‘tỵ nạn’ cho cả gia đình dòng họ của chúng một khi có chuyện ‘đổi đời’ sau nầy. Vậy đây chính là chương trình ‘tỵ nạn văn hóa’ của ngụy quyền Hà Nội !
Việt Nam là một nước được quốc tế liệt kê đứng đầu thế giới về xuất khẩu nô lệ, đỉ điếm và tỵ nạn chính trị. Bây giờ phải ghi thêm vào kỷ lục Guiness về chương trình ‘tỵ nạn văn hóa’. Như vậy cộng sản Việt Nam mới xứng danh là ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’ và ‘cái nôi văn hóa của nhân loại’ !.
Đối với người dân miền Nam, một khi thấy nón-cối-dép-râu với lá cờ máu sao vàng thì hồn vía đã lên tận mây xanh, họ phải bỏ của cải gia tài, chấp nhận may rủi, chen nhau xuống ghe tàu chạy ra biển để bảo vệ lấy tính mạng. Có thể nói, thành phần tỵ nạn chính trị là người đã chứng kiến những gì cộng sản đã làm cũng như chính họ đã trải qua những giây phút hãi hùng của các cuộc đấu tố, chém giết, khủng bố, ám sát, trói tay, chặt đầu và chôn sống tập thể giữa con người với con người, giữa người Việt Nam cùng một mẹ, cùng chung dòng máu ! Tội ác cộng sản Việt Nam đối với đồng chủng chẳng những dã man hơn cả loài thú mà còn khốn nạn độc ác hơn các cuộc tàn sát tập thể của người Đức với dân Do Thái trước kia. Do đó, đã là người tỵ nạn chính trị, trừ một số nhỏ ăn phải ‘bùa mê thuốc lú’ của Hà Nội, còn bất cứ ai cũng mang một tâm trạng giống nhau : Không thể sống chung với loài quỷ đỏ. Dù ngày nay, sau 34 năm, những người trong nước nếu có cơ hội và phương tiện thì tất cả cũng bỏ xứ ra đi ! Đây là điểm nổi bật dưới chế độ cộng sản mà vấn đề tỵ nạn chính trị của Việt Nam đã chiếm kỷ lục thế giới.
Bước qua chuyện tỵ nạn kinh tế, tuy Việt Nam được xếp sau một vài xứ Phi Châu, nhưng không thể bỏ qua mà phải đề cập đến những chuyện xấu xa mà những thành phần vô loại, lợi dụng lòng nhân đạo của thế giới tự do để chui xuống tàu bỏ xứ.ra đi vì vấn đề bao tử. Thành phần nầy ra nước ngoài vinh thân phì gia nhờ sống bám vào cộng đồng người Việt nhưng lại trở mặt làm tay sai cho cộng sản. Đó là đám ‘chệt Chợ Lớn’ và dân ‘Cầu Muối chợ trời’. Đám ‘chệt’ ăn chia với quân cướp, đóng thuyền mua ghe, tổ chức ‘bán chính thức’ đưa cả gia đình dòng họ vượt biên một cách an toàn. Ra xứ ngoài khởi đầu từ việc bán ‘bánh tiêu - chầu quảy - hột vịt muối’ để rồi ngày nay trở thành những tên trọc phú ‘bánh ngọt - bánh mì’. Chúng mang ơn cộng sản, gom góp tiền bạc trở lại nuôi chế độ và làm kinh tài cho Hà Nội. Đây là những cái gai lớn mà cộng đồng cần phải nhổ đi ! Ngoài ra còn nhiều chuyện đau lòng khi đề cập đến dân ‘Cầu Muối chợ trời’. Chúng vượt biên được là nhờ móc nối, tổ chức, lừa bịp, quỵt vàng, giựt bạc, cướp tình của những người đi chui. Bây giờ nhà cao cửa rộng nhưng mỗi khi mở miệng ra thì vênh váo rằng ‘Nhờ ơn cộng sản vào giải phóng và thống nhất đất nước mà ngày nay mới có được cái nhà cao, chiếc xe đẹp’. Do đó người ta không lạ gì khi đám nầy hăm hở ‘áo gấm về làng’ khoe của, dằn mặt bạn bè lối xóm, trả thù đời cho những ngày đói rách trước kia !!! Thành phần nầy gom góp tiền của từ những nghề làm ăn phi pháp như giựt hụi, trồng cần sa, rửa tiền dơ đem về đầu tư giúp Việt cộng để xin cái ô danh ‘Việt kiều gương mẫu’ và ‘công dân ưu tú Xã hội chủ nghĩa’ !
Bây giờ trở xin về điểm chính là vấn đề ‘tỵ nạn văn hóa’ của chế độ cộng sản. Đây là một hình thức tỵ nạn độc đáo có một không hai của nhân loại từ trước đến nay.
Sau ngày 30.4.1975, cộng sản Hà Nội ra lệnh xóa bỏ toàn bộ văn hóa nhân bản mà chúng gọi ‘văn hóa đồi trụy’ để áp đặt lên đầu dân miền Nam một quái thai ‘văn hoá đỏ’. Thời đó trẻ con miệng còn hôi sữa, được cộng sản xử dụng như một thành phần nòng cốt, đến từng nhà, khu phố, cơ sở để thu góp tất cả văn hóa phẩm mà chúng gọi là sách báo đồi trụy. Bất cứ tác phẩm văn chương nào dù ca ngợi quê hương, tình yêu cũng bị liệt vào loại sách báo nhạc vàng trong âm mưu tẩy xóa tàn tích chế độ cũ. Đối với việc giáo dục, nhất là chương trình sử, cộng sản thay thế tức khắc môn học nầy bằng những bài học chính trị láo khoét, huênh hoang vô tưởng để ca tụng một cách ngu xuẩn cái vinh quang thần thánh và cao ngạo nặng mùi xú uế bởi những danh từ ‘đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào’ ! Trong lãnh vực văn chương, những gì có liên quan đến chế độ tư bản hay mang màu sắc văn hóa nước ngoài đều bị thay thế ngay bằng những bài học của những ‘tên ngu đần viết cho đám mù chữ’ mà chế độ cộng sản thường rêu rao là sản phẩm đỉnh cao trí tuệ phát xuất từ ‘cái nôi văn hóa nhân loại’ ! Nhưng rồi chẳng bao lâu, chính bọn cán bộ, từ những tên vừa bập bẹ đánh vần đến những tay văn nô phải bươi thùng rác, lục lọi đi tìm những sách báo đồi trụy cũng như những bản nhạc vàng mà chúng vừa thủ tiêu để đưa về gối đầu giường nghiền ngẫm.
Người ta còn nhớ, một số ít dân miền Nam ít học cũng như đám đón gió, cò mồi và bọn ‘ba mươi’ hăm hở đổ xô ra đường hoan hô cách mạng nhưng chỉ trong vòng một thời gian ngắn thì chúng đã bật ngửa ra rằng cộng sản kéo quân vào Nam không ngoài mục đích cướp của giết người và cái văn hóa đỏ mà chúng bắt dân chúng học tập ngày đêm chính là chủ trương ‘vô tổ quốc’ ‘vô gia đình’ và ‘vô tôn giáo’. Rồi xã hội miền Nam đạo đức đang tốt đẹp bỗng nhiên biến thành địa ngục của lừa lọc, tráo trở, cướp bóc, đâm chém. Nhân phẩm rủ áo ra đi, tình người đâm đầu tháo chạy để nhường chỗ cho sức mạnh của đồng tiền vật chất và sự dối trá lật lọng của xã hội chủ nghĩa. Trong nhà đâm chém nhau, ra đường thì cướp giật, mở miệng đã chưởi thề, thấy của là ‘chôm’ ngay …đó là sản phẩm của xã hội chủ nghĩa với nền văn hóa đỏ, là đỉnh cao trí tuệ của loài người mà cộng sản đã hăm hở đưa từ Bắc vào. Bậc phu huynh đau lòng khi bạo quyền áp đặt việc giáo dục để biến thế hệ trẻ thành những con thiêu thân trụy lạc, dốt nát, mù quáng và cuồng tín để rồi chỉ biết phục vụ và sống chết cho đảng !
Con cháu gia đình nào may mắn vượt biên thành công, hoặc ra đi theo diện đoàn tụ hay theo chương trình HO đều xem như thoát được cái văn hóa rừng rú dơ bẩn và xấu xa do Việt cộng nhồi sọ. Đa số người gốc miền Nam còn bị kẹt lại, nếu còn chút phương tiện đều phải bán nhà, bán đất gom góp tiền của để gởi con ra nước ngoài hầu tránh nọc độc của nền văn hóa đỏ của cộng sản. Đây chính là hình thức ‘tỵ nạn văn hóa’. Đối với cán bộ đảng viên cũng như bọn tỷ phú đỏ, dĩ nhiên chúng đều biết cái văn hóa do chúng đẻ ra là một âm mưu độc hại, dùng để ‘ngu muội hóa’ dân tộc Việt Nam đồng thời ‘thần tượng hóa’ già Hồ và đảng cướp cộng sản, nhưng không dại gì để đám con cháu của chúng vướng phải. Do đó bọn cộng sản từ chí mén đến các tay gộc đều tìm cách xuất khẩu con cái ra ngoài dưới hình thức du học, tức là ‘tỵ nạn văn hoá’. Vấn đề nầy nhắc nhở người Việt nhớ lại, mới ngày nào cộng sản cứ oang oang cái mồm rằng, miền Nam văn hóa thì đồi trụy và phồn vinh thì giả tạo, nhưng bây giờ cả dòng họ chúng nó, chạy chọt bằng mọi giá để con cháu ra nước ngoài học cho bằng được cái ‘văn hóa đồi trụy’ và hưởng phước tối đa cái ‘phồn vinh giả tạo’ của tư bản !
Đối với những gia đình trong nước dù thuộc thành phần nào, nếu gởi được con cái ra xứ ngoài du học thì xem như một dịp ‘tỵ nạn văn hóa’, giúp cho lớp trẻ thoát khỏi những cảnh xấu xa tội ác, thiếu đạo đức, không tình người mà chúng đã bị nhồi sọ kể từ lúc vừa chập chửng biết đi. Nhưng đối với thành phần cộng sản và tỷ phú đỏ, vấn đề tỵ nạn văn hóa không đơn giản như tôi vừa trình bày ở trên. Đó là việc lợi dụng ‘tỵ nạn văn hóa’ để bắc cầu cho việc ‘tỵ nạn chính trị’ sau nầy. Theo thiển ý của tôi, thành phần cộng sản gộc, thì việc cho con cháu học hành đổ đạt ở nước ngoài không quan trọng bằng sự trưởng thành đường lối chính trị rập theo khuôn mẫu chủ nghĩa Marx-Lenin. Chúng cần đào tạo các thế hệ kế tiếp theo đúng đường lối cai trị để con cháu tiếp tục bảo vệ cái ngai vàng mà chúng đã ngang nhiên trị vì từ trên sáu chục năm qua ! Tuy nhiên, dù biết rằng đời sống tự do ở hải ngoại sẽ cám dỗ và làm hư hỏng tư tưởng con cháu, nhưng chúng vẫn gởi ra nước ngoài cả triệu thanh niên đi tỵ nạn văn hóa qua chương trình du học (du sinh) không ngoài mục đích bắc cầu cho một cuộc tỵ nạn chính trị của chúng sau nầy. Nhìn chung thì giới trẻ Việt Nam đã sáng mắt khi va chạm với đời sống tự do ở nước ngoài và người ta không lấy làm lạ khi thấy du sinh học xong đều kiếm cách ở lại nước ngoài và quyết tâm bám phải lấy mảnh đất ‘phồn vinh giả tạo’ của tư bản !
Thành phần nam nữ con cán bộ đảng viên được đưa ra nước ngoài đội lốt tỵ nạn văn hóa với nhiều nhiệm vụ khác nhau: Ngoài mục đích tuyên truyền, chuyển tiền bạc, thực hiện chương trình kiều vận các du sinh còn phải tìm cách kết hôn, kiếm vợ gã chồng, tạo cơ sở, mở đường ‘tỵ nạn’ cho cả gia đình dòng họ của chúng một khi có chuyện ‘đổi đời’ sau nầy. Vậy đây chính là chương trình ‘tỵ nạn văn hóa’ của ngụy quyền Hà Nội !
Việt Nam là một nước được quốc tế liệt kê đứng đầu thế giới về xuất khẩu nô lệ, đỉ điếm và tỵ nạn chính trị. Bây giờ phải ghi thêm vào kỷ lục Guiness về chương trình ‘tỵ nạn văn hóa’. Như vậy cộng sản Việt Nam mới xứng danh là ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’ và ‘cái nôi văn hóa của nhân loại’ !.
Đinh Lâm Thanh
No comments:
Post a Comment