Mới đây nghe thấy ông nhạc sĩ Tô Hải ở trong nước viết hồi ký và ra mắt sách ở Quận Cam, các ông bà nhà văn, nhà báo, nhà thơ, nhiều thứ nhà khác nữa tham dự đông đảo. Một vài Ông Bình Vôi, họ hàng nhà tu hú, nhà dơi, nhà chuột ca tụng kịch liệt lắm. Thật là đáng mừng cho ông Tô Hải.
Thú thực tôi chưa đọc hồi ký của ông Tô Hải nên không dám lạm bàn rông rài. Chỉ biết sơ qua rằng ông là một nhạc sĩ tài ba, nghe đâu đã có cả hàng ngàn sáng tác. Từ năm 18 tuổi, ông đã cưỡng lại lời cha mẹ đi theo bọn giặc cờ đỏ rồi cứ thế mà thênh thang hoạn lộ, trở thành một thứ “q…. ỦY” trong đám quỉ sứ này. Cho đến bây giờ ông mới tự thú nhận cuộc đời của ông lên voi là nhờ biết HÈN chứ chẳng phải vì công trạng gì cho nước cho non. Cái đó do chính ông viết ra chứ không phải kẻ xấu mồm ngoài đường bôi bẩn. Hèn là một tính nết Trời phú. Nhưng đã hèn lại còn chủ tâm hèn thì mới thực là siêu (super) hèn. Ông chủ tâm sống hèn vì như ông đã nói: “Cho tới thời kỳ Cải cách Ruộng đất thì tôi vỡ mộng và tôi bắt đầu viết, nhưng viết một nửa để kiếm tiền nuôi vợ nuôi con, còn một nửa viết những tác phẩm tiêng cho tôi. Những tác phẩm viết để kiếm ăn, toàn bộ chỉ là một mớ táp nham mà thôi chứ chẳng có chút giá trị nào về văn học nghệ thuật”. Kẻ siêu hèn sẽ biến thành người khôn cực kỳ. Kinh nghiệm trường đời cho thấy như thế. Thật vậy, cứ sơ sơ thế này đủ thấy. Cuốn Hồi Ký ông đã thai nghén từ gần hai chục năm về trước, và viết xong năm 2000, nhưng mãi tới nay là năm 2009 ông Tô Hải mới cho xuất bản, mà lại xuất bản ở Hoa Kỳ và ra mắt sách tại đúng cái ổ con tu hú đẻ trứng. Quan khách tới chúc mừng toàn họ nhà tu hú cả, ngoài ra một mớ tạp nham như đã kể ở trên. Anh chồng nào thấy vợ mình mang bầu lại không nóng lòng muốn nhìn mặt đứa con. Người mẹ mang thai đứa con 9 tháng. Ông Tô Hải không thế. Ông ngâm tôm đứa con tinh thần của mình trong bụng 9 năm trời mới cho ra chào đời, bởi là vì ông còn phải chờ lãnh cái Huân Chương Lao Động hạng nhất của nhà nước ban cho xong cái đã. Rồi lại còn cái giải thưởng tiếp theo cùng với món tiền thưởng đi kèm tương đương với 2 năm lương hưu của ông nữa. Mọi kế hoạch chu toàn đều là do cái siêu hèn của ông đem lại. Nếu ông ra mắt sách ngay vừa khi hoàn thành thì đâu có vớ được mấy cái của hời đó. Ông thú nhận: “tôi ở cái tuổi ngoài 70, chẳng còn cái gì để mất”. Ông đã tính toán kỹ lưỡng để chỉ có thêm chứ nhất định không chịu để mất đi bất cứ một cái gì trong đời ông. Đấy không phải là khôn tổ mẹ sao. Ông còn nói: “về già mới thấy nỗi đau”. Ông nói không sai tí nào. Ai tuổi già mà lại không đau. Chỗ đau đớn nhất trên con người ông chắc phải là đau ở ngang thắt lưng hai bên thận. Ngày còn trai trẻ, ông Tô Hải cán bộ cấp “q……… Ủy” thường phải đi “thực tế quần chúng” nhiều nên về già ông đau nhiều ở chỗ đó là đúng rồi. Để xoay xở tí tiền còm chữa bệnh đau lưng, để lo hậu sự, hay để lại cho vợ con làm kế sinh nhai, ông tính kế ra mắt sách ở hải ngoại chỗ con tu hú đẻ trứng thì thật là hết chỗ chê. Phải là loại chống cộng như họ nhà tu hú, họ nhà dơi, nhà chuột thì mới có khả năng tổ chức ra mắt sách cho ông rình rang như thế được. In và ra mắt sách ở đấy chỉ có từ lời đến lời chứ làm sao mà lỗ được. “Nhà văn An Nam khổ như chó” đấy là chuyện xưa. Nhà văn, nhạc sĩ như ông Tô Hải thời cờ máu sao vàng làm sao mà khổ được. Bên trong đã có đảng chống lưng, ra ngoài này ông đuợc cả họ nhà tu hú đỡ đầu thì đúng là số đẻ bọc điều. Tính toán được như ông thật trên đời ít có. Đánh động được tính hiếu kỳ và lòng từ tâm của người Việt hải ngoại không gì bằng người ở trong nước. Thì là cái tâm lý bụt nhà không thiêng ấy mà. Ông Tô Hải là cán bộ cấp “q …..ủy” CS đã là một lợi thế. Ông đi sau nên học thuộc và thuộc rành rẽ bài vở của nhà ngục sĩ chống cộng Alibaba càng lợi thế hơn nữa. Mai kia nhờ nhà ngữ học Bể Dâu và bà già mẽo Libby nào đó chuyên ăn quyện cối xay người tỵ nạn dịch sách của ông sang tiếng Anh mà bán cho độc giả Mỹ thì còn hốt bạc nhiều nữa. Chỉ tiếc một điều là ông Tô Hải đã không được đích thân đi máy bay hạng first class sang Mỹ để ra mắt sách như ngục sĩ Alibaba nữa thôi. Người tỵ nạn vốn chống cộng chết bỏ nhưng lại hay mủi lòng. Hễ thấy cộng sản ba hoa chửi cộng thì khoái vô cùng, và nghe cộng sản ca bài con cá nó sống vì nước thì muốn rơi lệ liền. Ở hải ngoại, nhà ngục sĩ Alibaba ra mắt thơ tố cộng đã ăn khách quá chừng rồi. Ông Tô Hải một cán bộ CS cấp “q……. ỦY” tự vẽ chân dung của mình là một thằng hèn đã làm mủi lòng khách tỵ nạn hiếu kỳ biết là chừng nào. Giá bi giờ mà nhà nhạc sĩ Phạm Duy tự vẽ ông là một thằng ngu, hay Nguyễn Cao Kỳ tu họa mình là một thằng đểu rồi đem ra mắt tại Saigon thì tôi tin chắc khách mua gạt ra không hết. Ai bảo “Văn chương hạ giới rẻ như bèo” là nói ẩu. Đấy là chưa kể sẽ được rất nhiều ông bình Vôi, nhà văn, nhà báo, họ hàng nhà tu hú v.v. thổi lên đến tận tầng mây xanh. Ông Tô Hải với Alibaba đúng là một cặp trời sanh, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Ông Tô Hải viết hồi ký ở cái tuổi 83 nên đếch sợ thằng nào. Cụ Phan Khôi đã chả nói trước là gì:
Làm sao cũng chẳng làm sao
Dẫu có thế nào cũng chẳng làm chi
Làm chi cũng chẳng làm chi
Dẫu có làm gì cũng chẳng làm sao
Gìa rồi, làm gì nhau nữa đây. Cùng lắm là chết chứ gì. 83 rồi, cái chết sợ người chứ người đâu có ngán cái chết. Hèn được như ông Tô Hải thì trên cõi đời ô trọc này khó có ai hèn hơn ông được. Đảng và nhà nước VGCS chịu thua ông là cái chắc. Bán cái hèn của ông Tô Hải đi, ăn mấy đời còn chưa hết.
Nhưng có một điểm có thể làm ông Tô Hải chưa đạt tới giải vô địch hèn. Đó là chuyện hình như ông cố ý lấp liếm cách đối xử của ông với các bậc sinh thành. Ở đời thứ mà người Việt chúng ta quí trọng nhất là mồ mả tổ tiên chứ đâu phải là cái gì khác. Không có gì quí hơn độc lập tự do chỉ là trò bịp tên già dịch xúi bậy con nít. Không tin thì cứ nghe mấy bà hàng cá hàng thịt ngoài chợ chửi nhau thì biết liền à: cái mả cha mả mẹ mày con đĩ ngựa. Cái mả cha mả mẹ quí thế đấy nên đem ra chửi đua là con đĩ ngựa hết còn dám ngựa liền. Ấy thế mà đọc trên báo chí thấy người ta kể ông Tô Hải đã đập nát cả ngôi mộ của ông cụ thân sinh của ông: “Bố của nhạc sĩ Tô Hải là ông Tô Đình H. cùng gia đình di cư vào Nam sau hiệp định Genève 1954. Tô Hải là con cả đã đi làm lính “cụ Hồ” nên ở lại ngoài Bắc. Sau 30 tháng 4 năm 1975, đảng viên Tô Hải được “điều” vào Nam, tìm lại được gia đình họ hàng, nhưng lúc đó thân phụ đã chết. Người nhà đã dẫn Tô Hải ra mộ viếng cha. Đọc trên mộ bia thấy hàng chữ nội dung “Hiền tế Trung Tướng Lâm Quang Thi lập mộ”, Tô Hải la hét to tiếng và ra lệnh đàn em đập nát bia mộ có tên người em rể là một “tướng ngụy” trên đó. Theo anh bạn cho biết, sau đó hội đồng gia tộc trong họ của anh ta đã họp lại và nhất quyết khai trừ khỏi họ hàng “thằng con mất dạy” dám đập mả bố nó".
Về chuyện này ông Tô Hải lại nói khác: “Tôi vào Sài Gòn sau năm 1975, cả gia đình tôi đã đi Mỹ, y như tôi về Hà Nội năm 54, cả gia đình lúc bấy giờ đã di cư vào Nam. Tôi không đến nỗi như cô Dương Thu Hương khi vào Sài Gòn thấy mình bị lừa nên ngồi xuống lề đường bật khóc; mà tôi đã biết trước đây không phải là một cuộc chiến tranh chống xâm lược như thời chống Pháp, và xã hội miền Nam không như đảng tuyên truyền là bị o ép, nghèo khổ, cho nên khi vào Sài Gòn, biết gia đình đã đi Mỹ, tôi mừng quá. Vừa nhớ thương bố mẹ, anh em, nhưng tôi mừng vô cùng thấy cả nhà đã đi thoát. Nếu ở lại thì đi tù “mút mùa” (sic). Không phải riêng tôi, nhiều anh em khác ở ngoài Bắc vào cũng mang tâm trạng như thế”. Không biết ông Tô Hải có đập mả bố thiệt không. Kẻ nói có người nói không, biết tin ai. Nếu ông không chứng minh được kẻ nói có là nói láo thì cái chân dung “thằng hèn” mà ông tự vẽ e rằng sẽ biến thành thằng cuội mất. Ông đã từng thừa biết cái Thằng Cuội ngồi gốc cây đa Tân Trào nó đã bịp dân ta như thế nào rồi. Ông đã tự nhận là thằng hèn mà còn là thằng bịp nữa, vậy không sợ bác Hồ của ông ghen tỵ sao. Ngón bịp của “bác” chắc chắn ông không bằng đâu. Ông tính bịp bọn tỵ nạn, mà có bịp nổi không? Trong nước, ngoài này nhiều thằng bịp quá xá rồi: Bùi Tín, Trần Khuê, Dương thu Hương, Hoàng Minh Chính v.v. Có thêm một vài thằng bịp nữa cho rậm đám cũng chẳng sao. Dân tỵ nạn vẫn không ngán đâu.
Mới trình làng mà đã thấy ông ló đầu ở cái tổ con tu hú đẻ trứng thì người ta đã có thể đoán biết ông thuộc trường phái nào rồi. Rồi đây bọn ma cô chống cộng cuội ngoài này sẽ phong thánh cho ông và chúng sẽ đặt chân dung của ông lên bàn thờ mà vái lậy. Ông có hai bức chân dung, một cái hồi còn trai trẻ xưa kia, và một do ông sau này tự họa lúc về già. Không biết chúng nó sẽ đặt cái nào lên bàn thờ ông để nhang khói. Đặt bức tự họa của ông lên bàn thờ e rằng người đời sẽ trông gà hóa cuốc mất: hình thằng hèn đâu không thấy mà chỉ thấy tấm hình thằng cuội.
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Thú thực tôi chưa đọc hồi ký của ông Tô Hải nên không dám lạm bàn rông rài. Chỉ biết sơ qua rằng ông là một nhạc sĩ tài ba, nghe đâu đã có cả hàng ngàn sáng tác. Từ năm 18 tuổi, ông đã cưỡng lại lời cha mẹ đi theo bọn giặc cờ đỏ rồi cứ thế mà thênh thang hoạn lộ, trở thành một thứ “q…. ỦY” trong đám quỉ sứ này. Cho đến bây giờ ông mới tự thú nhận cuộc đời của ông lên voi là nhờ biết HÈN chứ chẳng phải vì công trạng gì cho nước cho non. Cái đó do chính ông viết ra chứ không phải kẻ xấu mồm ngoài đường bôi bẩn. Hèn là một tính nết Trời phú. Nhưng đã hèn lại còn chủ tâm hèn thì mới thực là siêu (super) hèn. Ông chủ tâm sống hèn vì như ông đã nói: “Cho tới thời kỳ Cải cách Ruộng đất thì tôi vỡ mộng và tôi bắt đầu viết, nhưng viết một nửa để kiếm tiền nuôi vợ nuôi con, còn một nửa viết những tác phẩm tiêng cho tôi. Những tác phẩm viết để kiếm ăn, toàn bộ chỉ là một mớ táp nham mà thôi chứ chẳng có chút giá trị nào về văn học nghệ thuật”. Kẻ siêu hèn sẽ biến thành người khôn cực kỳ. Kinh nghiệm trường đời cho thấy như thế. Thật vậy, cứ sơ sơ thế này đủ thấy. Cuốn Hồi Ký ông đã thai nghén từ gần hai chục năm về trước, và viết xong năm 2000, nhưng mãi tới nay là năm 2009 ông Tô Hải mới cho xuất bản, mà lại xuất bản ở Hoa Kỳ và ra mắt sách tại đúng cái ổ con tu hú đẻ trứng. Quan khách tới chúc mừng toàn họ nhà tu hú cả, ngoài ra một mớ tạp nham như đã kể ở trên. Anh chồng nào thấy vợ mình mang bầu lại không nóng lòng muốn nhìn mặt đứa con. Người mẹ mang thai đứa con 9 tháng. Ông Tô Hải không thế. Ông ngâm tôm đứa con tinh thần của mình trong bụng 9 năm trời mới cho ra chào đời, bởi là vì ông còn phải chờ lãnh cái Huân Chương Lao Động hạng nhất của nhà nước ban cho xong cái đã. Rồi lại còn cái giải thưởng tiếp theo cùng với món tiền thưởng đi kèm tương đương với 2 năm lương hưu của ông nữa. Mọi kế hoạch chu toàn đều là do cái siêu hèn của ông đem lại. Nếu ông ra mắt sách ngay vừa khi hoàn thành thì đâu có vớ được mấy cái của hời đó. Ông thú nhận: “tôi ở cái tuổi ngoài 70, chẳng còn cái gì để mất”. Ông đã tính toán kỹ lưỡng để chỉ có thêm chứ nhất định không chịu để mất đi bất cứ một cái gì trong đời ông. Đấy không phải là khôn tổ mẹ sao. Ông còn nói: “về già mới thấy nỗi đau”. Ông nói không sai tí nào. Ai tuổi già mà lại không đau. Chỗ đau đớn nhất trên con người ông chắc phải là đau ở ngang thắt lưng hai bên thận. Ngày còn trai trẻ, ông Tô Hải cán bộ cấp “q……… Ủy” thường phải đi “thực tế quần chúng” nhiều nên về già ông đau nhiều ở chỗ đó là đúng rồi. Để xoay xở tí tiền còm chữa bệnh đau lưng, để lo hậu sự, hay để lại cho vợ con làm kế sinh nhai, ông tính kế ra mắt sách ở hải ngoại chỗ con tu hú đẻ trứng thì thật là hết chỗ chê. Phải là loại chống cộng như họ nhà tu hú, họ nhà dơi, nhà chuột thì mới có khả năng tổ chức ra mắt sách cho ông rình rang như thế được. In và ra mắt sách ở đấy chỉ có từ lời đến lời chứ làm sao mà lỗ được. “Nhà văn An Nam khổ như chó” đấy là chuyện xưa. Nhà văn, nhạc sĩ như ông Tô Hải thời cờ máu sao vàng làm sao mà khổ được. Bên trong đã có đảng chống lưng, ra ngoài này ông đuợc cả họ nhà tu hú đỡ đầu thì đúng là số đẻ bọc điều. Tính toán được như ông thật trên đời ít có. Đánh động được tính hiếu kỳ và lòng từ tâm của người Việt hải ngoại không gì bằng người ở trong nước. Thì là cái tâm lý bụt nhà không thiêng ấy mà. Ông Tô Hải là cán bộ cấp “q …..ủy” CS đã là một lợi thế. Ông đi sau nên học thuộc và thuộc rành rẽ bài vở của nhà ngục sĩ chống cộng Alibaba càng lợi thế hơn nữa. Mai kia nhờ nhà ngữ học Bể Dâu và bà già mẽo Libby nào đó chuyên ăn quyện cối xay người tỵ nạn dịch sách của ông sang tiếng Anh mà bán cho độc giả Mỹ thì còn hốt bạc nhiều nữa. Chỉ tiếc một điều là ông Tô Hải đã không được đích thân đi máy bay hạng first class sang Mỹ để ra mắt sách như ngục sĩ Alibaba nữa thôi. Người tỵ nạn vốn chống cộng chết bỏ nhưng lại hay mủi lòng. Hễ thấy cộng sản ba hoa chửi cộng thì khoái vô cùng, và nghe cộng sản ca bài con cá nó sống vì nước thì muốn rơi lệ liền. Ở hải ngoại, nhà ngục sĩ Alibaba ra mắt thơ tố cộng đã ăn khách quá chừng rồi. Ông Tô Hải một cán bộ CS cấp “q……. ỦY” tự vẽ chân dung của mình là một thằng hèn đã làm mủi lòng khách tỵ nạn hiếu kỳ biết là chừng nào. Giá bi giờ mà nhà nhạc sĩ Phạm Duy tự vẽ ông là một thằng ngu, hay Nguyễn Cao Kỳ tu họa mình là một thằng đểu rồi đem ra mắt tại Saigon thì tôi tin chắc khách mua gạt ra không hết. Ai bảo “Văn chương hạ giới rẻ như bèo” là nói ẩu. Đấy là chưa kể sẽ được rất nhiều ông bình Vôi, nhà văn, nhà báo, họ hàng nhà tu hú v.v. thổi lên đến tận tầng mây xanh. Ông Tô Hải với Alibaba đúng là một cặp trời sanh, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Ông Tô Hải viết hồi ký ở cái tuổi 83 nên đếch sợ thằng nào. Cụ Phan Khôi đã chả nói trước là gì:
Làm sao cũng chẳng làm sao
Dẫu có thế nào cũng chẳng làm chi
Làm chi cũng chẳng làm chi
Dẫu có làm gì cũng chẳng làm sao
Gìa rồi, làm gì nhau nữa đây. Cùng lắm là chết chứ gì. 83 rồi, cái chết sợ người chứ người đâu có ngán cái chết. Hèn được như ông Tô Hải thì trên cõi đời ô trọc này khó có ai hèn hơn ông được. Đảng và nhà nước VGCS chịu thua ông là cái chắc. Bán cái hèn của ông Tô Hải đi, ăn mấy đời còn chưa hết.
Nhưng có một điểm có thể làm ông Tô Hải chưa đạt tới giải vô địch hèn. Đó là chuyện hình như ông cố ý lấp liếm cách đối xử của ông với các bậc sinh thành. Ở đời thứ mà người Việt chúng ta quí trọng nhất là mồ mả tổ tiên chứ đâu phải là cái gì khác. Không có gì quí hơn độc lập tự do chỉ là trò bịp tên già dịch xúi bậy con nít. Không tin thì cứ nghe mấy bà hàng cá hàng thịt ngoài chợ chửi nhau thì biết liền à: cái mả cha mả mẹ mày con đĩ ngựa. Cái mả cha mả mẹ quí thế đấy nên đem ra chửi đua là con đĩ ngựa hết còn dám ngựa liền. Ấy thế mà đọc trên báo chí thấy người ta kể ông Tô Hải đã đập nát cả ngôi mộ của ông cụ thân sinh của ông: “Bố của nhạc sĩ Tô Hải là ông Tô Đình H. cùng gia đình di cư vào Nam sau hiệp định Genève 1954. Tô Hải là con cả đã đi làm lính “cụ Hồ” nên ở lại ngoài Bắc. Sau 30 tháng 4 năm 1975, đảng viên Tô Hải được “điều” vào Nam, tìm lại được gia đình họ hàng, nhưng lúc đó thân phụ đã chết. Người nhà đã dẫn Tô Hải ra mộ viếng cha. Đọc trên mộ bia thấy hàng chữ nội dung “Hiền tế Trung Tướng Lâm Quang Thi lập mộ”, Tô Hải la hét to tiếng và ra lệnh đàn em đập nát bia mộ có tên người em rể là một “tướng ngụy” trên đó. Theo anh bạn cho biết, sau đó hội đồng gia tộc trong họ của anh ta đã họp lại và nhất quyết khai trừ khỏi họ hàng “thằng con mất dạy” dám đập mả bố nó".
Về chuyện này ông Tô Hải lại nói khác: “Tôi vào Sài Gòn sau năm 1975, cả gia đình tôi đã đi Mỹ, y như tôi về Hà Nội năm 54, cả gia đình lúc bấy giờ đã di cư vào Nam. Tôi không đến nỗi như cô Dương Thu Hương khi vào Sài Gòn thấy mình bị lừa nên ngồi xuống lề đường bật khóc; mà tôi đã biết trước đây không phải là một cuộc chiến tranh chống xâm lược như thời chống Pháp, và xã hội miền Nam không như đảng tuyên truyền là bị o ép, nghèo khổ, cho nên khi vào Sài Gòn, biết gia đình đã đi Mỹ, tôi mừng quá. Vừa nhớ thương bố mẹ, anh em, nhưng tôi mừng vô cùng thấy cả nhà đã đi thoát. Nếu ở lại thì đi tù “mút mùa” (sic). Không phải riêng tôi, nhiều anh em khác ở ngoài Bắc vào cũng mang tâm trạng như thế”. Không biết ông Tô Hải có đập mả bố thiệt không. Kẻ nói có người nói không, biết tin ai. Nếu ông không chứng minh được kẻ nói có là nói láo thì cái chân dung “thằng hèn” mà ông tự vẽ e rằng sẽ biến thành thằng cuội mất. Ông đã từng thừa biết cái Thằng Cuội ngồi gốc cây đa Tân Trào nó đã bịp dân ta như thế nào rồi. Ông đã tự nhận là thằng hèn mà còn là thằng bịp nữa, vậy không sợ bác Hồ của ông ghen tỵ sao. Ngón bịp của “bác” chắc chắn ông không bằng đâu. Ông tính bịp bọn tỵ nạn, mà có bịp nổi không? Trong nước, ngoài này nhiều thằng bịp quá xá rồi: Bùi Tín, Trần Khuê, Dương thu Hương, Hoàng Minh Chính v.v. Có thêm một vài thằng bịp nữa cho rậm đám cũng chẳng sao. Dân tỵ nạn vẫn không ngán đâu.
Mới trình làng mà đã thấy ông ló đầu ở cái tổ con tu hú đẻ trứng thì người ta đã có thể đoán biết ông thuộc trường phái nào rồi. Rồi đây bọn ma cô chống cộng cuội ngoài này sẽ phong thánh cho ông và chúng sẽ đặt chân dung của ông lên bàn thờ mà vái lậy. Ông có hai bức chân dung, một cái hồi còn trai trẻ xưa kia, và một do ông sau này tự họa lúc về già. Không biết chúng nó sẽ đặt cái nào lên bàn thờ ông để nhang khói. Đặt bức tự họa của ông lên bàn thờ e rằng người đời sẽ trông gà hóa cuốc mất: hình thằng hèn đâu không thấy mà chỉ thấy tấm hình thằng cuội.
No comments:
Post a Comment