------------------------------
“Phải có can đảm và có đủ lòng yêu nước để quay lưng lại phương Bắc, và tìm đường ra biển”
Câu văn vỏn vẹn 21 chữ này chính là chủ điểm của bài viết 6050 chữ “Hãy can đảm định hướng đi ra biển” của Nguyễn Văn Lục (NVL), đăng trên Đàn Chim Việt Online ngày 27 và 28 tháng 3 năm 2009. Có thể nói bài viết lòng vòng dài lê thê này làm công việc dọn đường trước cho CS Việt Nam để bình thường hóa việc CS Việt Nam đã dâng cho Trung Cộng (TC) không những ải Nam Quan, thác Bản Dốc, mà còn tất cả những tỉnh thành của Việt Nam giáp giới với Trung Hoa nữa.
Để tạo ấn tượng là người chống cộng quyết liệt NVL đã cực lực đả kích CS Việt Nam lệ thuộc sâu đậm vào TC từ nửa thế kỷ trước, và đã để cho TC mở những thông lộ chiến lược giữa TQ và Việt Nam. Tiếp theo, NVL đã nại ra một số lý cớ để chứng minh dù Việt Nam ngày nay muốn lấy lại những vùng lãnh thổ của Việt Nam mà TC đang chiếm đóng, Việt Nam cũng không đủ sức để có thể đảo ngược được tình thế, dù bằng giải pháp quân sự hay ngoại giao.
Về quân sự, so với TC, Việt Nam thua kém xa, rất xa từ, quân đội tới quân khí, không thể nào đủ sức để chống cự lại TC. Ngoài ra, TC còn một lợi thế khác nữa, đó là số người Hoa đông đảo sinh sống ngay tại Việt Nam. (Mà số người này đã gia tăng nhanh chóng do chính sách cho người Tầu tự do ra vào VN không cần chiếu khan). Bình thường, đám người Hoa này là một đạo quân tình báo; khi xảy ra chiến sự, họ là đạo quân xung kích của TC đã hiện diện ngay trên đất nước Việt Nam.
Về giải pháp ngoại giao, “chỉ còn con đường ngoại giao, nếu Việt Nam ở thế mạnh”. Nhưng so với TC, Việt Nam, cũng hoàn toàn ở vào thế yếu, rất yếu, dù rằng Việt Nam đã được vào Liên Hiệp Quốc.
Vì thế, theo lập luận của NVL, hay đúng hơn, theo lập luận của CS Việt Nam, “Việt Nam không còn lối thoát nào khác hơn là hướng ra biển ... điều tối quan trọng liên quan đến sinh mạng đất nước lại là vấn đề địa lý-chính trị (geopolitics), bắt buộc Việt Nam không nên bám vào đất. Nhất là mỏm đất 6 tỉnh dính liền biên giới với Tầu Cộng sản.”
Chính CS Việt Nam từ Hồ Chí Minh trước kia, tới Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng, Nông Đức Mạnh ngày nay, vì tham vọng mù quáng về quyền lực và quyền lợi phe đảng và cá nhân, bất kể quyền lợi dân tộc và tổ quốc, đã âm thầm, nhường đất, nhượng biển cho TC để nhận được sự bảo hộ của TC, nên mới dẫn đến hiện trạng của đất nước như ngày hôm nay.
Để xoa dịu những xót xa phản ứng của quần chúng đối với tình trạng lãnh thổ đã mất, và, cũng có thể, do TC hối thúc để hợp thức hóa việc xâm lấn đất đai Việt Nam thành đất đai của họ, CS biến thái qua lời của NVL, đã khẳng định: “Việt Nam phải giàu lên từ biển, mạnh lên từ biển. Trời đã ưu đãi cho đất nước Việt Nam một bề dài là biển mà ta chưa tận dụng hết”. Và “biển với kinh tế hải sản”, “biển với du lịch”, “biển với giao thương hàng hải”, “biển với kinh tế khoáng sản”, “biển sẽ là tiềm năng, nguồn hy vọng của Việt Nam”... Những lời này chẳng qua chỉ như trò dỗ trẻ “phần đất bị mất chẳng ăn thua gì, hãy quên nó đi, tài nguyên trải ra của biển mới là chủ yếu của tương lai”.
Và, cũng chính CS Việt Nam đã âm thầm nhượng cho TC một số tỉnh biên giới phía Bắc, nên không phải vì ngẫu nhiên, hoặc vì lầm lẫn, trên bản đồ quả địa cầu thế giới do TC sản xuất, TC đã vẽ bản đồ nước Việt Nam mất hẳn một phần lãnh thổ từ điểm cực Tây Bắc xuống tới điểm cực Đông Nam miền Bắc. Bờ biển Việt Nam không còn là hình chữ S, mà đã trở thành hình chữ J. Thông báo của TQ mới đây cấm ngư dân VN đi đánh cá từ vĩ độ 12 trở lên có ý nghĩa gì nếu không phải là khẳng định cho rõ vùng lãnh hải VN mà Hà Nội đã bí mật nhượng cho từ gần một thập niên nay?
Sáu tỉnh miền bắc dính liền với biên giới Trung Hoa mà VC, qua bài viết của NVL, kể như là bỏ qua đi. Biển đông từ vĩ độ 12 trở lên là TQ kiểm soát, qua các hiệp ước VC âm thầm ký kết với TC, khẳng định bởi thông cáo cấm ngư dân VN đánh cá mới đây; Khai thác bauxite ở cao nguyên Trung phần hiện nay là “chủ trương lớn của đảng và nhà nước”. Bản đồ trên trái cầu thế giới do TC sản xuất vẽ Việt Nam bờ biển hình chữ J, phần lớn miền Bắc là thuộc Tầu.
Trước những sự kiện như thế, thì từ Hồ chí Minh trở xuống những lãnh đạo CSVN biến thái ngày hôm nay phải gọi là gì? Những kẻ phản quốc, những kẻ bán nước, hay những kẻ tay sai ngoại bang, trước kia là Liên sô Trung quốc, bây giờ là mọi loại tài phiệt lớn nhỏ? Duyệt lại hết mọi điều như thế, mới thấy rằng những lời kêu gọi toàn dân bỏ sang bên mọi khác biệt chính trị để đoàn kết sau đảng và nhà nước chống bành trướng chỉ là quỷ luận, nếu không là ngu xuẩn. Tiếng Việt có một chữ rất chính xác cho những người “đoàn kết” với lãnh đạo tay sai ngoại bang để gọi là cứu nước, là Việt gian.
Câu văn vỏn vẹn 21 chữ này chính là chủ điểm của bài viết 6050 chữ “Hãy can đảm định hướng đi ra biển” của Nguyễn Văn Lục (NVL), đăng trên Đàn Chim Việt Online ngày 27 và 28 tháng 3 năm 2009. Có thể nói bài viết lòng vòng dài lê thê này làm công việc dọn đường trước cho CS Việt Nam để bình thường hóa việc CS Việt Nam đã dâng cho Trung Cộng (TC) không những ải Nam Quan, thác Bản Dốc, mà còn tất cả những tỉnh thành của Việt Nam giáp giới với Trung Hoa nữa.
Để tạo ấn tượng là người chống cộng quyết liệt NVL đã cực lực đả kích CS Việt Nam lệ thuộc sâu đậm vào TC từ nửa thế kỷ trước, và đã để cho TC mở những thông lộ chiến lược giữa TQ và Việt Nam. Tiếp theo, NVL đã nại ra một số lý cớ để chứng minh dù Việt Nam ngày nay muốn lấy lại những vùng lãnh thổ của Việt Nam mà TC đang chiếm đóng, Việt Nam cũng không đủ sức để có thể đảo ngược được tình thế, dù bằng giải pháp quân sự hay ngoại giao.
Về quân sự, so với TC, Việt Nam thua kém xa, rất xa từ, quân đội tới quân khí, không thể nào đủ sức để chống cự lại TC. Ngoài ra, TC còn một lợi thế khác nữa, đó là số người Hoa đông đảo sinh sống ngay tại Việt Nam. (Mà số người này đã gia tăng nhanh chóng do chính sách cho người Tầu tự do ra vào VN không cần chiếu khan). Bình thường, đám người Hoa này là một đạo quân tình báo; khi xảy ra chiến sự, họ là đạo quân xung kích của TC đã hiện diện ngay trên đất nước Việt Nam.
Về giải pháp ngoại giao, “chỉ còn con đường ngoại giao, nếu Việt Nam ở thế mạnh”. Nhưng so với TC, Việt Nam, cũng hoàn toàn ở vào thế yếu, rất yếu, dù rằng Việt Nam đã được vào Liên Hiệp Quốc.
Vì thế, theo lập luận của NVL, hay đúng hơn, theo lập luận của CS Việt Nam, “Việt Nam không còn lối thoát nào khác hơn là hướng ra biển ... điều tối quan trọng liên quan đến sinh mạng đất nước lại là vấn đề địa lý-chính trị (geopolitics), bắt buộc Việt Nam không nên bám vào đất. Nhất là mỏm đất 6 tỉnh dính liền biên giới với Tầu Cộng sản.”
Chính CS Việt Nam từ Hồ Chí Minh trước kia, tới Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng, Nông Đức Mạnh ngày nay, vì tham vọng mù quáng về quyền lực và quyền lợi phe đảng và cá nhân, bất kể quyền lợi dân tộc và tổ quốc, đã âm thầm, nhường đất, nhượng biển cho TC để nhận được sự bảo hộ của TC, nên mới dẫn đến hiện trạng của đất nước như ngày hôm nay.
Để xoa dịu những xót xa phản ứng của quần chúng đối với tình trạng lãnh thổ đã mất, và, cũng có thể, do TC hối thúc để hợp thức hóa việc xâm lấn đất đai Việt Nam thành đất đai của họ, CS biến thái qua lời của NVL, đã khẳng định: “Việt Nam phải giàu lên từ biển, mạnh lên từ biển. Trời đã ưu đãi cho đất nước Việt Nam một bề dài là biển mà ta chưa tận dụng hết”. Và “biển với kinh tế hải sản”, “biển với du lịch”, “biển với giao thương hàng hải”, “biển với kinh tế khoáng sản”, “biển sẽ là tiềm năng, nguồn hy vọng của Việt Nam”... Những lời này chẳng qua chỉ như trò dỗ trẻ “phần đất bị mất chẳng ăn thua gì, hãy quên nó đi, tài nguyên trải ra của biển mới là chủ yếu của tương lai”.
Và, cũng chính CS Việt Nam đã âm thầm nhượng cho TC một số tỉnh biên giới phía Bắc, nên không phải vì ngẫu nhiên, hoặc vì lầm lẫn, trên bản đồ quả địa cầu thế giới do TC sản xuất, TC đã vẽ bản đồ nước Việt Nam mất hẳn một phần lãnh thổ từ điểm cực Tây Bắc xuống tới điểm cực Đông Nam miền Bắc. Bờ biển Việt Nam không còn là hình chữ S, mà đã trở thành hình chữ J. Thông báo của TQ mới đây cấm ngư dân VN đi đánh cá từ vĩ độ 12 trở lên có ý nghĩa gì nếu không phải là khẳng định cho rõ vùng lãnh hải VN mà Hà Nội đã bí mật nhượng cho từ gần một thập niên nay?
Sáu tỉnh miền bắc dính liền với biên giới Trung Hoa mà VC, qua bài viết của NVL, kể như là bỏ qua đi. Biển đông từ vĩ độ 12 trở lên là TQ kiểm soát, qua các hiệp ước VC âm thầm ký kết với TC, khẳng định bởi thông cáo cấm ngư dân VN đánh cá mới đây; Khai thác bauxite ở cao nguyên Trung phần hiện nay là “chủ trương lớn của đảng và nhà nước”. Bản đồ trên trái cầu thế giới do TC sản xuất vẽ Việt Nam bờ biển hình chữ J, phần lớn miền Bắc là thuộc Tầu.
Trước những sự kiện như thế, thì từ Hồ chí Minh trở xuống những lãnh đạo CSVN biến thái ngày hôm nay phải gọi là gì? Những kẻ phản quốc, những kẻ bán nước, hay những kẻ tay sai ngoại bang, trước kia là Liên sô Trung quốc, bây giờ là mọi loại tài phiệt lớn nhỏ? Duyệt lại hết mọi điều như thế, mới thấy rằng những lời kêu gọi toàn dân bỏ sang bên mọi khác biệt chính trị để đoàn kết sau đảng và nhà nước chống bành trướng chỉ là quỷ luận, nếu không là ngu xuẩn. Tiếng Việt có một chữ rất chính xác cho những người “đoàn kết” với lãnh đạo tay sai ngoại bang để gọi là cứu nước, là Việt gian.
Vũ Quốc Nam
(6/10/2009)
No comments:
Post a Comment