Thursday, June 4, 2009

Trần Thanh Lý Và Tình (6) - Bảo Quốc Kiếm

Bảo quốc Kiếm

Chúng ta tiếp tục tìm hiểu những luận điểm của những người, những nhóm chính trị của họ Hứa và Trần Thanh xem sao. Xin cùng đọc và suy nghĩ đoạn "văn ông Trời" trong bài "Nhận định ..." của Trần Thanh sau đây:

"Ðã chấp nhận đấu tranh thì phải chấp nhận có đổ máu, chấp nhận bị bắt bớ tù đàỵ Và hành động đấu tranh, ý chí đấu tranh phải được thể hiện công khai bên ngoài xã hội để biểu dương khí thế đấu tranh và khí thế này sẽ ảnh hưởng, lan truyền sâu rộng trong toàn dân, tạo thành làn sóng cộng hưởng trên quy mô toàn quốc. Tối thiểu phải được tổ chức công khai và thể hiện một cách khôn ngoan như những cuộc đấu tranh của các giáo dân thuộc giáo sứ Hà Nội và Thái Hà Tự Do phải được đánh đổi bằng máu, chắc chắn không thể bằng quỳ lạy van xin như trong Lời Kêu Gọi của ông Quảng Ðộ ...

Hình thức "biểu tình trùm mền" nằm ở nhà, chỉ là một trò hề, không tạo được một ảnh hưởng nào hết. Công nhân hay nông dân tự động bỏ việc thì sẽ bị mất việc và bị đói. Bọn giặc sẽ lấy cớ đó là những người vô kỷ luật và sa thải họ".

Chỉ 183 chữ, mà Tiến sỹ họ Trần đã làm cho chúng ta choáng váng mặt mày. Ðọc câu đầu thì sao Trần Thanh giống "anh hùng rơm Nguyễn văn Tám" của CSBV. Thế rồi đọc câu cuối lại lòi cái đuôi của "anh hùng rởm Trần thanh Chín" của đảng Hứa vạn Thọ mất tiêu. Chui choa, lý thuyết gia này quả thật tài tình không ai sánh kịp ! Từ nơi đỉnh cao trí tuệ: "Ðã chấp nhận đấu tranh thì phải chấp nhận có đổ máu, chấp nhận bắt bớ tù đày"; nó rơi rụng tại "tụ điểm điếm đàng nhà thổ Hứa vạn Thọ": "Công nhân hay nông dân tự động bỏ việc thì sẽ bị mất việc và bị đói ... và sa thải họ".

Rứa mà cũng noái được chơ hè ? Không biết ông Nguyễn phúc Liên để cái "váy đụp" ở đâu mà không cho nó bay lượn trên thượng đỉnh cao sơn Trần Thanh một chút cho vui nhỉ ? Chỉ Ðói, chỉ Mất việc, chỉ sợ Sa thải ... không thôi, thì đã đạp quần mà trốn, thế mà oang oang cái mỏ "chấp nhận đổ máu, tù đày", là cái con mẹ gì ? Một hạt cơm rơi mất đã "chảy tràn lệ thắm", mà còn nói "chấp nhận đổ máu" được sao ? Toàn là láo khoét. Chưa biết LẬT, BÒ, mà đòi đi NHẢY ÐẦM, mới là lạ nhỉ ? Ðúng là Trần Thanh đã trở thành TRẦN TRUỒNG, VÔ LIÊM SỈ ! Chỉ một việc "bất tuân dân sự, biểu tình tại gia", nghĩa là tạm quên quyền lợi vật chất cá nhân, gia đình của mình để nói lên một cách thầm lặng sự PHẢN ÐỐI NGUỴ QUYỀ N CỘNG SẢN, mà chưa dám làm, thế thì làm sao "xuống đường biểu tình" cho được hả ? Hay nói một cách mỉa mai như Trần Thanh thì "biểu tình trùm mền" còn chưa dám, huống chi nói chuyện tù đày, đổ máu ???

Khi Trần Thanh lý luận rằng; "hành động đấu tranh, ý chí đấu tranh phải được thể hiện công khai bên ngoài xã hội để biểu dương khí thế đấu tranh và khí thế này sẽ ảnh hưởng, lan truyền sâu rộng trong toàn dân, tạo thành làn sóng cộng hưởng trên quy mô toàn quốc", Trần Thanh có nghĩ rằng, nếu toàn dân đình công bãi thị, tức "bất tuân dân sự, biểu tình tại gia" thì cả nước, cả thế giới có biết hay không, nó có công khai hay không, nó có biểu dương khí thế hay không, nó có ảnh hưởng hay không, nó có cộng hưởng hay không, nó có lan truyền hay không, nó có tạo thành làn sóng hay không, nó có can đảm hay không, nó có thành công hay không ?

Với tôi, tất cả câu hỏi ấy sẽ được trả lời bằng một chữ CÓ. Và do lo sợ toàn dân hành động bằng cách "biểu tình trùm mền" này, nên chúng sai sử loài khuyển, mã, thỉ, dương ... bất chấp xấu hổ, bất chấp danh dự, bất chấp thô ác, bất chấp người đời nguyền rủa .... để dùng cái MÕM ÐEN NGÒM mà chửi rủa, nhục mạ, phỉ báng .... Chúng không biết rằng: ẨM HUYẾT PHÚN NHƠN, TIÊN Ô TỰ KHẨU. Tất cả những xấu xa, đê tiện, dơ dáy, thô tục, bỉ ổi ... ấy trước hết phải dính vào cái mõm chúng; nhưng không chắc đến được người khác. Và thực tế đã trả lời rồi, phải không Trần Thanh ? Một "thằng" Tiến sỹ, một đảng chính trị mà cái mõm phải dính cái của đàn bà, đầu chui vô trong màn trinh con đĩ ... thì mặt mũi hắn ra sao hở Trần Thanh ??? E gớm lắm nhỉ ? Trần Thanh thử vác mặt vô soi gương xem sao, chắc nó nhầy nhụa, loang lỗ, lòng thòng, dơ dáy ... lắm phải không, hay đó là cái đẹp thiên đàng của phe nhóm ông ??? OK. Cứ mần tiếp chơi dui, hổng sao mà !

Tôi lại ngẩn ngơ khi Trần Thanh lý luận:

"Tối thiểu phải được tổ chức công khai và thể hiện một cách khôn ngoan như những cuộc đấu tranh của các giáo dân thuộc giáo sứ Hà Nội và Thái Hà".

Thưa Trần Thanh tiến sỹ,

Theo hiểu biết của bản nông dân, Giáo hội Phật giáo Việt nam Thống nhất không thể bắt chước giáo xứ Thái hà, hay nói chung là hệ thống giáo hội La mã để hành hoạt trên quê hương Việt nam. Tại sao ? Tại vì Phật giáo gắn liền với Dân tộc Việt nam; trong khi giáo dân Việt nam thuộc Giáo hội La mã chỉ gắn liền với The State of Vatican dưới hình thức The Roman Catholic Church. Ðiều đó được một linh mục nhiều uy quyền tại Việt nam hồi 1965 đã tuyên bố: "THÀ MẤT NƯỚC KHÔNG THÀ MẤT CHÚA". Tôi chỉ muốn nhắc lại một sự kiện lịch sử để chứng minh cho ông hiểu rằng: ÐỪNG HÒNG XÚI DẠI. Và khi nhắc lại sự kiện này tôi không có ý chê trách Linh mục Hoàng Quỳnh, ngược lại tôi ca ngợi ngài là một cán bộ Chăn chiên của Giáo hội La mã rất can đảm. Ngài đã thố lộ chỗ sâu kín nhất trong tâm hồn, mà thông thường người khác phải lấy vải Hồng đào che kín lại. Ngài đã nói lên một sự thật, dù cho sự thật đó có người khen kẻ chê !

Như ông thấy, khi vụ TOÀ KHÂM SỨ xảy ra, nó "bùng" đấy chứ, nhưng sau mệnh lệnh của TRUNG TÂM QUYỀN LỰC HOÀN VŨ VATICAN ban ra, thì nó "xẹp" một cách "êm ru bà rù", đến nỗi một số vị có uy tín trong Cộng đồng giáo dân Việt nam đã lên tiếng cho rằng Vatican đã thủ tiêu tinh thần dân chủ, tinh thần đấu tranh của dân tộc Việt nam.

Từ chỗ đó, cho phép tôi nghĩ rằng hai bên không cùng hướng. Có thể giáo dân Thái hà hay giáo dân cả nước sẽ vùng lên quyết liệt để quyết chiến và quyết thắng. Nhưng cái chiến và cái thắng đó không ích lợi gì cho Tổ quốc, Dân tộc và Ðồng bào Việt nam. Họ đấu tranh vì Nhà thờ, vì Giáo hội La mã, chứ đâu vì Tổ quốc Việt nam ? Tôi nói như thế, không có nghĩa là phủ nhận lòng yêu nước của họ; nhưng có điều tôi chắc chắn là YÊU NƯỚC VATICAN NHIỀU HƠN NƯỚC VIỆT. Họ làm như vậy cũng đúng thôi, vì trong niềm tin của họ, thì họ tha thiết với nước Thiên Ðường (?); nhưng khốn nỗi GIÁO HỘI VATICAN CẦM CHÌA KHÓA THIÊN ÐƯỜNG, nên họ phải phục tùng giáo hội, giáo sỹ một cách tuyệt đối thì may ra mới chui vô được.

Trong kinh cầu nguyện ghi rất rõ rằng: "Lạy Chúa, con xin đầu phục thể xác, linh hồn và trí khôn cho Chúa". Thế thì, họ có còn chi mô để dành cho Tổ quốc Việt nam ? Ngược lại, họ có thể chết, có thể làm bất cứ việc gì theo lệnh của Giáo hội và Giáo sỹ để được Chúa yêu thương và Giáo hội La mã tin dùng, mở cửa Thiên đường cho họ sau khi chết. Không nói đến trước năm 1975, mà chỉ từ sau khi CSVN được trao quyền thống trị Việt nam, thì cũng từ đó, đất biển, đảo Việt nam bị CSVN dâng cho Trung cộng, chúng tôi không hề thấy Hội đồng Giám mục Việt nam lên tiếng bao giờ. Tất cả đó là SỰ THẬT, chứ tôi có thêm bớt gì đâu.

Trong một suy nghĩ về những hiện tượng CAN ÐẢM, tôi thấy nó khác nhau nhiều lắm. Thí dụ, một tên du đãng chẳng hạn, khi được Ðại ca gật đầu một cái, thì hắn có thể lao vào giết người một cách rất ngọt. Nó CAN ÐẢM đấy chứ, nhưng là sự can đảm chỉ phục vụ cho Băng đảng nó mà thôi. Nó CÓ KỶ LUẬT đấy chứ, nhưng là thứ kỷ luật chỉ phục vụ cho Băng đảng nó mà thôi. Ở một vấn đề khác, thí dụ như người lính chiến của Việt nam Cộng hoà chẳng hạn, họ can đảm hy sinh trên chiến trường để diệt thù cứu nước; thì sự can đảm của họ, sự có kỷ luật của họ không thể đem so sánh với sự can đảm, tinh thần kỷ luật của du đãng được. Một bên hy sinh vì quốc gia, vì đồng bào; một bên hy sinh cho đảng cướp, cho Ðại ca; thế thì hai sự can đảm và kỷ luật ấy nhằm hai mục đích khác nhau xa. Và do vậy, người lính chiến đấu không thể nào học cái can đảm, kỷ luật của du đãng được. Ở một bình diện khác thì, một bên là người lính chiến CÓ Ý THỨC về bổn phận, trách nhiệm; bên kia là du côn thì chúng chỉ biết CÚI ÐẦU TUÂN LỆNH để được Ðại ca khen ngợi, ban thưởng. Hắn hành động như một cái máy; vì Ðại ca không bao giờ cho phép hỏi lý do. Vì vậy, những tên du đãng chỉ biết TIN VÀ LÀM như thế, không cần động não. Nếu có động chăng là làm sao giết người thật ngọt. Thế thôi. Ngược lại, một người lính được giáo dục tử tế để biết tại sao mình phải chiến đấu, tại sao mình phải hy sinh, hy sinh thì được cái gì, mất cái gì, hy sinh cho ai ... Như vậy, một bên hành động theo ý thức, một bên hành động theo lòng tôn sùng Ðại ca, mà không cần ý thức; cùng hành động mà ý nghĩa và mục đích không giống nhaụ Xin phép tạm trình bày vài ý thô như thế mà thôi.

Cũng trong một hướng như Trần Thanh, Hứa vạn Thọ, sáng nay một vị trên diễn đàn đã chuyển bài của ông Lê công Cầu, Vụ trưởng GÐPT của GHPGVNTN, vị ấy viết hướng dẫn một câu như vầy:

"Chúng tôi không thích viết dông dài. Chúng tôi chỉ có thắc mắc là tại sao ông Quảng Ðộ không tiếp sức với giáo xứ Thái hà để đấu tranh đòi công lý và sự thật, mà phải toan tính riêng lẻ bằng cách kêu gọi biểu tình tại gia.

Ở trong nước không ai hưởng ứng. Ông Quảng Ðộ chỉ muốn những người ở hải ngoại đáp ứng lời kêu gọi trên mà thôi. Mưu tính này đã bất thành"

Tôi đã góp ý vài câu nhẹ nhàng, nhưng sau đó vị này quật lại với ý không mấy trong sáng, nên tôi không nói gì nữa. Tiện đây, tôi xin trình bày chung với độc giả. Qua 81 chữ này, vị ấy đã chứng tỏ một tinh thần đảng Trần Thanh, Hứa vạn Thọ. Lời lẽ ngắn ngủi ấy đã chứng tỏ một sự cao ngạo, xấc xược, vô lý, thiển cận ... Hẳn mọi người đều biết "Ông Quảng Ðộ" là vị lãnh đạo tối cao của GHPGVNTN, ông làm việc cho Giáo hội ông, ông trả ơn cho Tổ quốc ông, ông làm việc ở vị thế ông; chứ ông không phải là một cá nhân đơn thuần; vậy ông lấy lý do gì để "tiếp sức với Giáo xứ Thái hà", một đơn vị nhỏ nhất của hệ thống Nhà thờ La mã, trong lúc HÐGMVN là cơ quan Ðại diện Vatican, là chủ chăn của họ vẫn không "tiếp sức" ? Có một lần Linh mục Nguyễn văn Lý đã đến Thanh minh Thiền viện để yêu cầu "ông Quảng Ðộ" ký chung một văn kiện gì đó, "Ông Quảng Ðộ" đã trả lời rằng: "Thưa Linh mục, nếu có chuyện ký chung, thì tôi chỉ ký giữa cấp Giáo hội và Giáo hội, chứ đây là việc riêng của ngài, tôi xin ngài miễn cho vậy". Và chính từ những lời trân trọng ấy với LM Lý, những ngôn từ hạ đẳng của lớp "chiên" đã bắt đầu "tung ra thị trường heo dê", nhằm phỉ báng ngài Thích quảng Ðộ dưới mọi thứ Nickname, mọi thời gian sau đó !

Ðọc câu: "mà phải toan tính riêng lẻ", tôi khó mà chịu đựng nổi. Ai "toan tính riêng lẻ" ? Giáo hội Phật giáo Việt nam Thống nhất là một Giáo hội cấp quốc gia. Nhà thờ Thái hà, là Nhà thờ Thái hà, một đơn vị cấp ấp, làng, trong hệ thống Nhà thờ La Mã. Hai cái này làm sao đồng đẳng với nhau ? Mục đích tranh đấu của GHPGVNTN là vì Tổ quốc, Dân tộc và Ðạo pháp. Mục đích của giáo dân Thái hà là đòi lại "nhà thờ cấp ấp" thuộc hệ thống La mã của Nhà nuớc Vatican (State of Vatican). Hai mục đích này làm sao giống nhau ? Nếu như giáo dân Thái hà nghĩ rằng họ là người Việt, thì họ "chung sức" với GHPGVNTN trong mục đích bảo vệ Tổ quốc Việt nam, chứ GHPGVNTN là một tổ chức cấp quốc gia sao lại tiếp sức cho nhà thờ Thái hà trong lúc lãnh đạo linh hồn họ không tiếp sức ? Cái tư tưởng Ðạo dụ số 10, không lẽ giờ này còn trong đầu những con người như thế ? Nhưng, dù cho ai muốn áp đặt đi nữa, thì GHPGVNTN vẫn không thể tự mình xưng "cấp ấp" được. Một thái độ láo xược, ngạo mạn, vô lý mà vẫn nói được sao ? GHPGVNTN làm cái gì mà gọi là "riêng lẻ", trong lúc xóm nhà lá chỉ lo chuyện nhà mình mà gọi là "công lý và sự thật" được sao ? Không lẽ, "chuyện quốc gia thì riêng lẻ", còn chuyện "liên gia mới là đại sự" ? Nói như vậy mà nói được sao ?

Trong lúc mở miệng trách GHPGVNTN sao không "tiếp sức Thái hà", thì họ không bao giờ đặt vấn đề với cơ quan chủ chăn tối cao của họ (HÐGMVN) sao không tiếp sức với GHPGVNTN để giành lại chủ quyền quốc gia Việt nam, để bắt buộc ngụy quyền CS phải "công khai hoá hiệp ước Việt Trung" ? Mấy chục năm qua, HÐGMVN đã làm gì cho Tổ quốc Việt nam, ngay cả khi mất Bản giốc, Nam quan, Hoàng sa, Trường sa, nay đến chuyện Bô xít Tây nguyên ... ? Sao họ không hỏi mấy chục năm qua HÐGMVN đã liên hệ với Giáo hội Phật giáo Thống nhất như thế nào, ngay cả khi đức Ðệ tứ Tăng thống GHPGVNTN viên tịch, họ cũng không có một lời nào như tư cách một người thường trong đạo lý Việt nam. Vậy họ là ai, là gì trong lòng Dân tộc Việt ? Trong một quá trình xa dài đầy khổ nạn của nhị vị lãnh đạo tối cao của GHPGVNTN, thì HÐGMVN, hay có một cá nhân Giám mục nào đã nói dùm tiếng nào không; trong lúc những chuyện Linh mục Nguyễn văn Lý, chuyện Toà Khâm sứ và Thái hà, thì đã có một vị trong GHPGVNTN lên tiếng yểm trợ, đó là HT Thích không Tánh, Tổng vụ trưởng Tổng vụ Từ thiện xã hội của GHTN. Trong khi đó, HÐGMVN đã tiếp xúc với Hội Quốc doanh Phật giáo để xứng câu: "VÀNG TÌM VÀNG LÀM BẠN, NGỌC LẠI TÌM NGỌC SÁNH DUYÊN. TRAI ANH HÙNG LÀM BẠN VỚI GÁI THUYỀN QUYÊN, KHÁC CHI SẤM DỒI MẶT NỘM XỨNG DUYÊN HỠI CHÀNG".

Một nghịch lý khác đã, đang xảy ra là, một số quý vị giáo dân hoan hô, cổ vũ, thậm chí kêu gọi tôn ngài Linh mục Nguyễn văn Lý lên ngôi Minh chủ của Việt nam; thế nhưng, những việc làm của Linh mục Lý đã bị HÐGMVN lên án là làm chính trị, là việc cá nhân ... HÐGMVN không những không yễm trợ, mà còn nói như thế, thì làm sao GHPGVNTN chen vào ? Hẳn mọi người còn nhớ lời Hồng y Giáo chủ Phạm minh Mẫn khi ngài còn là Giám mục Tổng thư ký HÐGMVN đã tuyên bố như thế nào rồi, tôi không cần nhắc lại. Ðiều oái oăm là, những vị giáo dân này vẫn ủng hộ cả hai bên, trong khi hai bên hoàn toàn nghịch chiều. Vậy thì bên nào đúng, bên nào sai ? Không lẽ, chống CS cũng đúng, mà hùa theo CS cũng đúng ? Phải chăng họ đang thực hiện một "kinh điển": "Wise as serpents, harmless as doves"(MT:10: 16)

Tất cả đó là sự kiện lịch sử, không ai thêm bớt gì cả. Và cũng từ đó cho thấy rằng Hội đồng Giám mục Việt nam đã đứng hẳn về phía Nhà nước Cộng sản, chứ là gì khác ? Nhưng chủ nghĩa Cộng sản là chủ nghĩa DIỆT TÔN GIÁO, thì HÐGMVN cũng là kẻ diệt tôn giáo, chứ là gì khác ? Ðiều khốn nạn là, khi họ chung vai góp sức với Cộng sản, thì những tôn giáo nào "khác họ mới bị diệt", còn họ thì ai diệt nữa mà lo. Chỉ mấy chữ "PHẬT GIÁO VÔ THẦN", "LÝ TƯỞ G CỘNG SẢN KHÔNG SAI" của Giáo chủ Hoàng đế La mã John Paul II đã chứng minh toàn bộ tim óc của họ đối với Phật giáo rồi. Thế mà, người ta dám mạnh miệng bảo sao không "tiếp sức Thái hà", "học hỏi Thái hà" được sao ? Nhắc lại như thế, tôi không có ý thắc mắc như người ta, vì từ lâu xa, tôi đã học được những mệnh lệnh ông Trời rồi:

AI THỜ MỘT THẦN KHÁC TA THÌ PHẢI CHẾT. (Exodus 22:20)

AI KHÔNG VÂNG LỜI LINH MỤC THÌ PHẢI CHẾT. (Deuteronomy: 17:12)

TẤT CẢ MỌI LINH HỒN PHẢI ÐẦU PHỤC ÐẤNG CẦM QUYỀN, VÌ KHÔNG QUYỀN NÀO MÀ KHÔNG DO ÐỨC CHÚA TRỜI MÀ CÓ. CHO NÊN AI CHỐNG LẠI CHÍNH QUYỀN LÀ CHỐNG ÐỐI ÐỨC CHÚA TRỜI VÀ SẼ BỊ TRỪNG TRỊ ÐÍCH ÐÁNG. (Romans:13:1)

Lại nghịch ngợm suy nghĩ câu: "Mưu tính này đã bất thành". Ðáng lẽ câu này phải do ngụy quyền Cộng sản Việt nam nói thì mới phải. Nhưng sao, ông kia, mụ nọ lại "nhân danh" để nói ? Không lẽ, những người hô hào chống Cộng lại vỗ tay hoan hô MƯU SỰ QUỐC GIA THẤT BẠI ? Vậy thì, họ chống Cộng hay chính là Việt cộng, thân Cộng ? Ba yêu sách mà Ðại lão Hoà thượng Thích quảng Ðộ đưa ra, không có cái nào là "mưu riêng của Phật giáo" cả, không có gì là đụng chạm đoàn thể, tôn giáo nào cả. Nếu có chăng, là đối với những tổ chức đã và đang bắt tay với Cộng sản, hay TRÁ HÌNH CỘNG SẢN mà thôi. (chứ không phải "Cộng sản trá hình")

Khi nói đến sự thành bại của một vấn đề, "kẻ hay suy nghĩ" phải biết rằng, giữa một trận TORNADO (gió xoáy) và cơn sóng ngầm là hai thứ khác nhau. Gió xoáy là một hậu quả của một chuỗi nhân duyên cực mạnh tất yếu, trong lúc sóng ngầm là nguyên nhân, là sự bắt đầu của một chuyển động, mà không ai đo lường trước được sức mạnh của nó. Nhưng có một điều cần ghi nhận là NƯỚC CÓ THỂ LÀM NỔI THUYỀN, THÌ NƯỚC CŨNG CÓ THỂ LẬT THUYỀN. Vậy thì, làm cái việc tạo nên sóng ngầm không phải dễ, khó phê bình vì không thể tính trước kết quả. Cho nên, những kẻ vội vã phê bình cũng chỉ là người mù dẫn đường chứ không là chi khác. Việc quan trọng là có bắt đầu hay không, chứ không phải mò mẫm hỏi kết quả thế nào. Nếu đã hình thành, tức tạo ra được cái NHÂN, thì cái QUẢ SẼ LÀ TẤT YẾU, nhưng nó yếu, mạnh, to, nhỏ, ngắn, dài, cao, thấp, xấu, đẹp .... lâ u, mau là còn tùy vào những cái DUYÊN khác.

Thử ví dụ thẳng thừng rằng, một bọn cướp đến đốt nhà, giết người, cướp của chẳng hạn. Khi bọn chúng có quá dư sức mạnh, thì tất nhiên không ai dám đụng đến nó. Nhưng do cái NHÂN ĂN CƯỚP này, nhứt định bọn cướp phải ÐỀN TỘI trước công lý tự nhiên. Có thể, những gia đình kia đã chết không làm gì được chúng, cũng không còn ai trả thù cho họ nữa, vì bọn cướp kia đã chủ trương: "GIẾT HẾT ÐÀN ÔNG, ÐÀN BÀ, TRẺ CON VÀ TRẺ BÚ, GIẾT TẤT CẢ GÁI ÐÃ CÓ BẠN TRAI, GIẾT HẾT VẬT CHI CÓ HƠI THỞ"; nghĩa là "đào tận gốc, trốc tận rễ", kể cả trâu, bò, chó, ngựa, heo, dê của kẻ thù. Thế nhưng, chúng có thể giết hết cả thế gian được hay không, và chúng dừng chân ăn cướp được không ? Nhứt định là không, không bao giờ bỏ nghề ăn cướp; bởi vì chúng nghe dạy rằng:

"Con ơi nhớ lấy nghề cha,
Một năm ăn trộm bằng ba năm làm"

Do đó, truyền đời nọ qua đời kia cái nghề ăn cướp. Dĩ nhiên, trên con đường ấy, bọn chúng sẽ gặp những phản ứng khác, của người khác, xứ khác. Một thí dụ dễ hiểu nhất là, quân đội Mông cố thời Hốt tất Liệt là một đoàn quân bất bại, kể cả "Trung hoa vỹ đại" cũng bị chúng xâm lăng, thống trị. Thế nhưng, khi tiến vào một nước nhỏ bé Việt nam thì "bất bại" đã trở thành "thất bại". Những kẻ ôm "Mộng Tây" cũng thế, khi đến Việt nam họ đã hoàn toàn bị chận lại bởi một lực rất yếu, rất nhỏ, rất mọi rợ với ho. Họ đã thảm bại. Nhưng cướp lại hoàn cướp, và vì thế chắc chắn một ngày nào đó phải rơi rụng mà thôi. Nói như thế để biết rằng, giữa nguyên nhân và hậu quả cách xa bao nhiêu khó mà biết được. Chỉ cần một BÙNG NỔ TÂM THỨC, thì số mạng của Ðảng Cộng sản sẽ chảy tan ra trong phút chốc, không ai biết trước.

Vì lý do này, mà tạo ra một đợt sóng ngầm trong lòng người Việt là một chuyện rất quan trọng, rất cần thiết lúc này. Hậu quả của nó không thể kiểm tra bằng con số, thì việc phê bình thành bại chỉ là trò con nít nói leo. Phật giáo không đứng trên lập thuyết "Răng đền răng, mắt đền mắt", nghĩa là "cắn qua thì cắn lại" ngay tức khắc cho chảy máu, đứt tay, rơi đầu, gãy cẳng ... để đếm tức thời theo lối Tây phương. Ngược lại, Phật giáo nghiêng hẳn về lý: NHÂN-DUYÊN- QUẢ tất yếu của vạn hữu, lâu dài và chắc chắn không sai, mặc dù sŨ biến thiên có muôn hình vạn tướng.

Trên nguyên tắc tự nhiên ấy, Ðại lão Hoà thượng Thích quảng Ðộ phát lời kêu gọi "bất tuân dân sự-biểu tình tại gia", mà tính cao nhất của nó là TƯỚNG NHI VÔ TƯỚNG, TÁC NHI VÔ TÁC, cho nên DIỆU DỤNG của nó khó lường. Kẻ phàm phu chỉ thấy "trùm mền", mà không thể biết được trong phút giây ấy những gì đã xảy ra trong tâm thức của kẻ "dám trùm mền", và nó có ảnh hưởng đến đâụ Chỉ một giây thôi, vũ trụ có thể tan hoang, cũng một giây đó có thể làm nên tất cả, hủy hoại tất cầ "Biểu tình trùm mền" nó không đơn giản chút nào.

Bảo Quốc Kiếm
28-05-09


No comments:

Post a Comment