Thursday, September 25, 2008

Vở Tuồng Cải Lương: "Của Chồng Hờ, Hậu Cổng Chùa"


Trương Minh Hòa

Một vị tăng sĩ lớn tuổi, có cái duyên với Đức Phật, đã thí phát qui y từ lúc mới 16 trăng tròn, bỏ lại sau lưng tất cả những "lục dục thất tình" để tìm đường giải thoát khỏi cái kiếp trầm luân khổ ải; vị tu sĩ Phật Giáo có nhiều chục năm "hạ lạp" đó chính là Hòa Thượng Thích Phước Huệ, nổi tiếng khắp ta bà thế giới, trong quá trình tu hành, tu tỏi, tu ớt, tu ... đạo, đạo tu từ trong nước ra tới hải ngoại, từng được nhiều người kính trọng qua vai trò "lãnh đạo tinh thần", một chức vụ hkhông ai bầu và không có nhiệm kỳ, vậy mà có người cho là "phi chính trị" mới dốt làm sao!. Trong cái "cõi đời là cõi tạm", "Ngài" từng là Giáo Hội Chủ Tổng Hội Phật Giáo Úc Đại Lợi, khi mới thành lập và sau nầy là Giáo Hội Chủ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Úc Đại Lợi và Tân Tây Lan; dù trên bản hiệu hai, thông bạch, thông báo, kêu gọi gây quỷ từ thiện, cất chùa, xây tượng ... luôn có chữ "Thống nhất" nhưng tại đây Phật Giáo: "Thống nhất tâm là cùng thờ hay lợi dụng Phật để làm thương mại; nhưng mỗi thầy hùng cứ một nơi, góp công cùng xây đạo tiên".

"THỨC NHÓNG chờ hoài THỐNG NHẤT câu PHÁO GIẬT lòng ai, PHẬT GIÁO nào? TIỀN THU lắm kẻ TU THIỀN dạy. NÀNG BIẾT hỏa ngục, NIẾT BÀN đâu?"

Trước đây, khi còn tu hành và "phục vụ đạo pháp" trong khối Phật Giáo Ấn Quang, được vị thượng tạ Thích Trí Quang tin cậy trong nước, từng giữ chức Trưởng Ban Thông Tin, có nhà in ấn" Sen Vàng", Ngài có pháp danh là Thích Tắc Phước; sau năm 1975, Ngài cùng với người Hoa đăng ký để đi "thỉnh kinh tự do" ở thế giới Tây Phương Cực Lạc, sang đến "thiên đàng hạ giới", sau thời gian định cư ở Úc, đổi pháp danh là Thích Phước Huệ, được chúng đệ tử ruột tổ chức lễ "suy tôn huề thượng" và lễ nầy được đài phát thanh SBS do cô trưởng đài Ngọc Hân ở Sydney phổ biến khắp nước Úc, nghe qua như là "lễ đăng quang của một vị vua thời Trung Cổ" vậy. Do đó Ngài thuộc hàng: "Công đức vĩ đại, sống mãi trong sự nghiệp tu hành của những kẻ theo thầy mà quên Phật", hết lòng đi theo dù biết thầy có "hai pháp danh, hai chữ ký", Ngài có nhà xuất bản "SEN HỒNG" tại Úc, cho phù hạp với "khuynh hướng tu học thời thượng". Theo vài nguồn tin chưa kiểm chứng, tức là thuộc loại "báo cáo khí tượng thủy văn" xì xầm từ lâu, là cái Pháp danh nầy là do Ngài sáng tạo bằng cách ghép từ hai cái tên của hai "cái quả" mà Ngài từng gieo trước đây? Sự thật ra sao, thì chỉ có Ngài biết, còn tin đồn thì xin kiểm chứng, vì trong báo chí nước ngoài thuộc thế giới nói tiếng Ăn-Lê, thường Ăn táo, Ăn bơ, Ăn bánh mì kẹp thịt ... có câu: "we report, you decide"

Ngài là bậc CAO TU, nhưng con "CU TAO" đâu có tu, là điều không ai théc méc; do đó Phật Tử nào chủ trương "đời là bể sướng" thay câu "đời là bể khổ" cũng nên "giác ngộ" điều nầy để cho "thanh tâm trường khoái lạc" mà cùng thầy "dắt tay nhau đi theo tấm bản chỉ đường đến cõi Non Bồng Nước Nhược" để tâng bốc, thương kính thầy là bậc "căn tu" có đầy đủ "cu tăng" mà hát bài "tiếng chày trên sóc Bam Bo" thay bài kinh sám hối, để "giã gạo ban đêm" mà vẫn giác ngộ cao; tu theo kiểu nầy, nếu hổng thành" chánh quả" cũng có hy vọng thành" chánh quỷ" hay đi theo đảng Cộng Sản lâu năm, lập công cướp bóc cũng trở thành "chánh ủy" lắm! . Tu thể hiện ở bộ áo cà sa, đầu cạo, nhưng con "cao tu" thì không bao giờ "qui y" đâu; do đó thầy có thể đi tìm "đường vào tình yêu" mà vẫn "đạo tu" hay "tu đạo" vẹn toàn từ con "cao tu" mà phát huy không ngừng, tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc đến cái tuyệt thứ ba trong tứ tuyệt của giới thâm Nho, Háng rộng ngày xưa: "Hòa thượng động phòng hoa chúc dạ" mà lòng "phơi phới một niềm vui".

Ngài hòa thượng Thích Phước Huệ là bậc tu áo, tu đầu, và khi gặp người khác phái cũng phải mang "căn tu" ra ứng dụng, nếu Ngài ở tịnh thất lâu ngày, đứng trước cái trống thì trống không còn kêu nữa, là cái "tu đạo" thượng thừa. Một bậc "căn tu" vẹn toàn cả hai đường "đạo-đời" uyển chuyển: vừa đóng vai huề thượng và vừa là người biết quí trọng loài hoa biết nói, nên cũng có một số đệ tử kính tăng hơn cha mẹ đi theo phò tá, sẵn sàng nhảy vào binh vực khi thầy "gặp quả báo nhãn tiền", một lòng bảo vệ thầy, dù thầy làm bậy, còn bảo vệ đạo pháp thì còn hỏi lại. Từ tư tưởng biến sang hành động, Ngài Thích Phước Huệ cũng từng "điều nghiên" thiền Tiếp Hiện của chưởng môn thiền sư Thích Nhất Vẹm. Nên nhớ là muốn tu phái Tiếp Hiện, thì THIỀN SƯ mới truyền dạy được, còn THIẾN SƯ là không đạt "mục đích yêu cầu tu đạo" như cái thứ ba trong Tứ Tuyệt Tức (bốn điều tức nhất): "Hoạn nhân động phòng hoa chúc dạ". Do đó, từ khi còn ở Việt Nam, Ngài Thích Tắc Phước từng có mối quan hệ "hữu cơ" với Năm Thợ May và nghe đâu khi sang đến "thế giới Tây Phương Cực Lạc" ở Úc Châu, Ngài cũng có tu "thiền Tiếp Hiện" với một Tín Nữ khác, cho ra cái quả, tín nữ đã "viên tịch" và cái quả đó đang coi một cơ sở thương nghiệp, nhà hàng chay ở Cabramatta (Take 2 Tango, trong phần góp ý vài: cha ơi! thầy ơi!). Nhờ "cao tu" nên Ngài Thích Phước Huệ tạo được cơ sở tu học hàng chục triệu mà hổng cần phải làm việc cực khổ, cài hai ba Jobs như "bá tánh", đúng là "tu nhất kiếp, triệu phú nhất thời" Ngài cùng với các đệ tử ruột "phe cánh" phát triển nhanh, mạnh, vững chắc hệ thống "Phước Huệ Công Đức Tùm Lum" (Tùm Lum ở đây là nhiều nơi, lan rộng hệ thống chùa Phước Huệ nhiều nơi, chứ hổng có nghĩa, ý xấu nhé), nhờ tiền bá tánh "CÚNG DƯỜNG", để thầy dùng tiền "CÚNG CHIẾU" với tín nữ Diệu Đức, nên Ngài thường lấy danh nghĩa "hoằng pháp" để "qui mã" hàng năm, hầu cùng tín nữ "tu đạo", thực hành thiền "tiếp hiện" suốt 15 năm mà "không ai hay biết" đến khi "cơ duyên" là tín nữ "Diệu Đức" đã "dứt điệu" bản nhạc đời và đạo: "tình cho không biếu không" khi công bố bức thư, hình ảnh về sự quan hệ "hữu cơ" giữa thầy và tín nữ, rất là lâm ly bi đát.

"TAO DÂM nên có mối TÂM GIAO. MÌNH TỐI đường tu MỐI TÌNH vào. GIÀ ĐI cửa Phật, DI ĐÀ chẳng. MA TÌNH vương vấn MÌNH TA đau. DỨT ĐIỆU tình ca từ DIỆU ĐỨC. PHƯỚC HUỆ cao tu PHẾ HƯỢT mau. TU MÀ phạm giới TA MÙ mắt. CAO TĂNG nghiệp chướng, lụy CĂN TAO."

Con đường tình ta đi giữa hai hàng "đời và đạo" được vun bồi "mãi mãi xanh tươi, một thời bền vững" như thứ tình "hữu nghị Việt-Trung bền vững như răng với môi" là nhờ tiền mồ hôi của thiện nam tín nữ mang đến cúng dường và những "công quả, công đức, mồ hôi ấy" được thầy mang sang Mỹ để "cúng chiếu" với tín nữ "cực kỳ thân thương", để cùng dắt tay nhau đi vào cõi thiên thai ở ngay tại thế gian, cùng nhau tu tập "thiền Tiếp Hiện" mà thanh tâm "trường khoái lạc" đạt đến mức "cao tu" nên "cu tao" cũng phải "xử lý" cho có được nhiều "chất lượng" trong mối quan hệ "hữu cơ"; nên hàng năm, chàng và nàng giống như tâm trạng chia phôi của mối tình "Ngưu Lang Chức Nữ" thay vì nhờ "bầy quạ đen bắt nhịp cầu", thì ngày nay trong cái "tình huống hiện đại", chàng dùng" phản lực cơ có người lái" (chớ không có người lái là ông cố nội cũng không dám đi) để bay sang tận "Châu Mỹ La Tin" đáp xuống Bắc Mỹ hầu cùng với nàng hát bản nhạc "Bác cùng chúng cháu hành quân" khi mà Bác Hồ được "đoàn tụ và hội ý, hội thảo" ở hang Pác Pó là đạt được cái đạo tu ý nghĩa. Thế nên, khi mà: "Thầy ơi! gặp gỡ làm chi, trăm năm biết có duyên gì hay không?" hoặc như bản nhạc Chuyến Đi Về Sáng của Nhật Trường và Mạnh Phát được sửa chửa vài chữ cho phù hạp với cái "tình huống" đạo đời toàn vẹn: "Thầy ơi! Nếu yêu rồi, chớ để nhạt màu son trên đôi môi". Khi mà thầy xa vắng một thời gian, khiến tín nữ đâm ra nhung nhớ "Cái thuở ngồi thiền lưu luyến ấy" nên tín nữ lặn lội sang tìm, nhưng thầy mãi lo "đạo pháp" mà không thèm tiếp, thế là nàng đành phải bạch hóa cái mối tình "chỉ đẹp khi tình chưa công bố" trên các tờ báo. Đây cũng là do cái quả mà thầy không biết quí trọng tấm lòng của tín nữ, hết lòng cùng thầy "tu đạo" hay" đạo tu" từ nhiều năm qua:

" Xa xa, tít tít, mù mù đợi. Đợi, đợi chàng về, đợi đợi chu"

Thế nên chứng từ, hình ảnh về mối "quan hệ hữu cơ" được tung lên báo giấy lẫn báo điện, gây xôn xao dư luận, nhất là các Phật Tử thuần thành, từng đóng góp "cúng dường" để cho thầy mang sang Mỹ "cúng chiếu" với tín nữ Diệu Đức từ lâu nay mà không ai "phát hiện" cả. Sự kiện nầy vang lừng khắp năm châu, ta bà thế giới, nên mới biết "cánh Phước Huệ Công Đức Tùm Lum Tà la" có những phần chìm trồi lên như "dán bị xịt thuốc sát trùng" với những loại thuốc Pest Control được nhiều tờ báo điện, giấy tung ra. Tại xứ Căn-Ga-Ru, có hai tờ béo núp bóng làm VĂN NGHỆ, văn gừng để binh vực cho chuyện CHIẾU GIƯỜNG của bậc "cao tu" Hòa Thượng Thích Phước Huệ (tờ béo là vì họ làm báo thương mại, ra vào Việt Nam, quảng cáo cho Việt Cộng như hãng hàng không Vietnam Airline, đoàn văn công sang ... nên những tờ báo nầy đã thành tờ béo, có nhiều tiền). Bộ tam sên với ba nhà béo "đỉnh cao trí tệ" HỒ TÚI GIAN thi nhau chửa cháy cho Ngài Huề Thượng Thích Phước Huệ, vì ngại thầy trở thành HỀ THƯỢNG THÍCH PHƯỚC XỆ là còn gì là "cao tu" và lãnh đạo tinh thần tối cao, với cái công đức vĩ đại phải không?

Vụ Phước Huệ công đức tùm lum mang nhiều dư âm, được ba nhà béo tung nhiều hỏa mù liên tục và không biết hổ thẹn, nhằm binh vực, đánh lạc hướng dư luận trong kế "thanh đông kích tây", giống như sách lược của Việt Cộng trước đây, nay được áp dụng tại xứ tự do. Trong cuộc chiến Việt Nam, những tên khủng bố đặt mìn, giết hại đồng bào, được Việt Cộng tấn phong thành "anh hùng" hay "dũng sĩ", những câu chuyện giết người thường dân vô tội được biến sang "giết Mỹ, giết Ngụy" tuyên truyền tại các vùng nông thôn, hay tại miền Bắc, khiến cho dân chúng u mê tin là như vậy. Sau hiệp định Paris, một câu chuyện buồn cười là vụ Việt Cộng vi phạm ngưng bắn, pháo kích làm sập một cây cầu ở tỉnh Chương Thiện; trong khi các phái đoàn khác tường trình là do đạn pháo kích, nhưng phái đoàn Ba Lan thì cho là: "cầu cũ quá nên bị sập". Đến nay, nhiều nguồn tin do hai "tờ béo" với bộ tam sên "Hồ Túi Gian" tung hỏa mù, được ghi nhận như:

- Hình ảnh của tín nữ Diệu Đức tung là là giả, ghép và thư cũng hổng có thiệt, để binh vực tối đa cho thầy. Nếu là tài liệu giả, tại sao Ngài Hòa Thượng Thích Phước Huệ hổng chịu lên tiếng phản bác, đính chánh, nhằm minh oan? Chớ ngậm miệng, rồi cho là đợi kiếp sau mới nói là không ổn nhé! Người có can dự chánh là Phước Huệ không phản ứng, thì mấy nhà béo nầy nhảy vào "cứu chúa", trở thành "nhà béo đánh thuê" hoặc là thứ nhà béo xạo ke (có quyền nghi ngờ là được Ngài chi tiền?)

- Vì Hòa Thượng Thích Phước Huệ có quá nhiều tiền nên tín nữ Diệu Đức muốn làm tiền mà tung ra vụ tình ái lem nhem nhằm triệt hạ uy tín và moi tiền. Vụ nầy thì trớt quớt đấy, vì nếu tín nữ Diệu Đức muốn moi tiền thì cứ hù dọa bên trong và đương nhiên là thầy "có tịch phải rụt rịt chi tiền" chớ tội gì phải tung lên báo cho mang tiếng mang tai suốt đời là có dan díu với thầy chùa. Nhưng xin hỏi mấy nhà béo "đỉnh cao trí tệ nòi người" một câu: Tiền của thầy hay là của bá tánh đóng góp? Vì từ ngày qua sứ "tây phương cực lạc" thầy không làm gì mà ra tiền, thế mà ngày nay trở thành "triệu phú Phật Giáo". Như vậy, ĐẦU TIÊN hỏi TIỀN ĐÂU mà thầy chùa Phước Huệ có? Nếu như vậy thì những ai từng đóng tiền cúng dường cho thầy, chẳng những không có phước mà còn giúp thầy phương tiện để bay sang Mỹ "CÚNG CHIẾU" với tín nữ Diệu Đức thoải mái, tạo ra nghiệp, cũng giống như chuyện vô tình cung cấp cây dao cho kẻ sát nhân, thì người cung cấp dao cũng cắn rức lương tâm chớ bộ!.

- Việc các cơ quan truyền thông khác đăng những bài báo nêu lên sự thật, có chứng từ của tín nữ Diệu Đức, thì bị chụp mũ với ngụy chứng như sau: Úc Châu nổi tiếng là thành trì chống Cộng, nên ai đưa lên vụ Ngài Phước Huệ có mối quan hệ "hữu cơ" là làm bất lợi cho công cuộc chống Cộng, làm hại cộng đồng. Tức là biến vụ "đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần sầu" của Ngài Phước Huệ thành "liên quan đến đất nước, tinh thần chống Cộng", nói trắng thành đen, thật khó ai nghe ở tại một nước dân chủ, thế mà những nhà béo nầy tung ra, khinh thường dân tỵ nạn ngu ngốc như thời 1945.

- Bị chụp mũ là "đánh phá Đạo Phật" để kích động Phật Tử nhảy vào vòng chiến. Tuy nhiên việc lột mặt lũ "gian, dâm tăng" là điều cần thiết để bảo vệ đạo pháp, cần phải loại bọn quỷ phá nhà chay ra khỏi chùa. Ngày nay cái màng qui kết: "đụng tới thầy là đụng tới Phật, đạo Phật" đã lỗi thời rồi. Mấy tay nằm vùng nào còn u mê, áp dụng chiến thuật cũ của Thích Trí Quang là bị lòi ra ánh sáng cả.

Hai tờ béo còn lợi dụng "sinh hoạt dân chủ tại nước tự do", mở trang góp ý, dàn dựng cái trò hỏi ý kiến nhân dân như tên thủ tướng không người lái Nguyễn Tấn Dũng đã làm cách đây không lâu, nay ở hải ngoại, các nhà béo nầy cũng áp dụng như "vị chủ của họ" trong nước qua bài bản "dân chủ". Tuy nhiên, những ý kiến nào "bất lợi" cho thầy thì họ văng bỏ vô thùng rác hay delect nếu gởi bằng email, ngoài ra chưa kể đến biện pháp "cò mồi" dùng diễn đàn để "bảo vệ dâm tăng, như bảo vệ con ngươi trong tròng mắt". Cho nên trong thời gian qua, có nhiều ý kiến binh thầy một cách trơ trẽn, đọc qua là biết ngay bọn nầy dàn dựng, chẳng khác nào các cơ quan truyền thông trong nước đang bôi nhọ, xuyên tạc các linh mục, giáo dân đòi đất nhà thờ ở Tòa Khâm Sứ và Thái Hà:

- Cho tín nữ Diệu Đức là quỷ ma, mê dụ thầy vào con đường "tu đạo". Tức là trâu tìm cọc, là kết tội người đàn bà đau khổ, vì lỡ "trao duyên lầm dâm tăng" mà phải lén lúc từ lâu, uổn phí cả cuộc đời. Nếu chàng Phước Huệ là người thường, thì nàng Diệu Đức đã làm đám cưới đàng hoàng, còn trường hợp nầy, thì người phụ nữ bị thiệt thòi, phải nên thông cảm cho thân phận phụ nữ mới đúng chớ. Những kẻ nào kết án tín nữ Diệu Đức là ma quỷ, thì cũng nên sám hối cái tội "vọng ngữ" là vừa (nếu là phe cánh hay ăn tiền của thầy, xin miễn bàn, vì đám nầy nói với họ như "đàn gảy tai trâu")

- Binh thầy, vì cho là bà Diệu Đức lợi dụng trong lúc "cận tăng" mà dụ thầy đi vào "con đường tình ta đi", càng ngày trở thành "NGÁO BỊP" khi mà cái "NGHIỆP BÁO" chồng chất. Nên biết là Ngài Hòa Thượng Thích Phước Huệ vừa "cao tăng" là "cao tu" và cũng "cao tuổi" hơn tín nữ Diệu Đức, như vậy thì "ai dụ ai?". Những kẻ tung tin nầy khinh thường mọi người, ăn ngược nói ngạo như Vẹm, lại được hai tờ béo "hồ hởi phấn khởi" phổ biến và được một số "TĂNG CHÚNG" lúc "TÚNG CHĂNG" thì nhào lên hùa theo như bầy chó, binh bậy; lòi ra đây là một lũ có quan hệ dây dưa rễ má, tức là chúng nhào lên để tự thú "lạy ông con ở bụi nầy". Nên nhớ là Phật Tử ngày nay không còn "kính tăng" nữa, vì tăng bây giờ bể quá rồi, cửa chùa bị Việt Cộng xâm nhập, lợi dụng từ trước 1975 ở trong nước, tăng ni của khối Phật Giáo Ấn Quang từng đóng góp công sức cho Vẹm để làm sụp đổ miền Nam, lịch sử vẫn còn đó. Nay thì cửa chùa bị quốc doanh hóa từ năm 1981 với cái gọi là Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam thành lập ở chùa Quán Sứ (Hà Nội) do đám tăng "áo vàng cờ đỏ" với Thích Trí Tịnh, Thích Thanh Tứ, Thích Nhật Từ .... và ở hải ngoại, bọn công an tôn giáo xuất ngoại, được các" cơ sở nằm vùng "thuộc các chùa về nguồn", bên ngoài treo cờ vàng và bên trong lại quàng cờ đỏ. Do đó, kính tăng không còn được thể hiện, tùy theo đức độ mỗi vị, nhất là cái lập trường "đạo pháp với dân tộc" là thước đo lòng thành, cái tâm của tu sĩ.

Vụ Hòa Thượng Thích Phước Huệ công đức tùm lum hảy còn dư âm, nhất là được một số tăng chúng của phe cánh, được hai tờ béo, bộ tam sên "nhà béo" hỗ trợ, tiếp tục dùng "diễn đàn" núp bình phong "VĂN NGHỆ" để biện minh cho việc "CHIẾU GIƯỜNG" của vị "CAO TU" từng tung "CU-TAO" tung hoành trong tín nữ từ Việt Nam ra hải ngoại mà "thanh tâm trường khoái lạc", lại được nhiều người mang tiền đến nộp "cúng dường" và có người xá dài khi diện kiến. Vụ Phước Huệ nầy làm hoen ố đạo pháp, là mụt ung thư của Phật Giáo, cần phải cắt bỏ để bảo vệ uy danh của Đức Phật; do đó các Tam Tạng Thời Đại nên sáng mắt để nhận chân ra ma quái đang mặc áo cà sa, nói năng toàn là lời từ bi, kinh sách và hành vi thì trái ngược. Trái với Thiên Chúa, khi linh mục làm bậy, bị giáo hội treo chén, thì các sư Phật Giáo, khi làm bậy, tà dâm ... có ai có thẩm quyền "treo mõ" đâu, thầy vẫn "thanh tâm trường an lạc" hành đạo và tiếp tục được Phật tử tôn kính suốt đời.

Đi đêm có ngày gặp ma, buôn bán với Việt Cộng có ngày bị đánh tư sản, trở về Việt Nam du hý, du dâm có ngày bị Si Đa, lập đảng kháng chiến cuội có ngày bị lột mặt .... nên Hòa Thượng Phước Huệ "tu đạo" có ngày bị bạch hóa. Đó là điều công bằng, khi mà kẻ gian "lừa thầy phản bạn, thường hay giả dạng kẻ nhân từ" theo thời gian, trôi hết lớp sơn "đạo đức" để hiện nguyên hình trong "kiếng chiếu yêu công luận".

Vở tuồng cải lương "CỦA CHỒNG HỜ, HẬU CỔNG CHÙA" đã hạ màn từ lâu, thế mà vẫn còn có kẻ gian manh, nhân danh, lợi dụng làm làm truyền thông cứ muốn đánh lạc hướng dư luận quần chúng, nói trắng thành đen, biến nạn nhân thành thủ phạm ... là lối truyền thông "nhà nước quản lý, đảng lãnh đạo", thế mà ba nhà béo nầy lại áp dụng và càng ngày càng tung ra nhiều hỏa mù, xả xú uế, thật là trơ trẽn, lòi ra LŨ GIAN mặc chiếc áo nhà béo, ký giả, từng quảng cáo cho Việt Cộng, về nước như đi chợ; là đám LÃN DU, tỵ nạn gian, là mục ung thư truyền thông hải ngoại, phù hạp với nghị quyết 36, cần phải đề cao cảnh giác. Mua báo, đọc báo, quảng cáo cho nhừng tờ "gian báo" là giúp cho Việt Cộng thực thi nghị quyết 36, tốt nhất là tẩy chay là cách biểu lộ tấm lòng yêu nước thầm lặng của những người bỏ nước ra đi tìm tự do. Một điều dể nhận là khi đến nhà bất cứ ai, nhìn thấy họ là đọc giả trung thành các tờ báo ấy, thì khỏi cần "động não" cũng biết lập trường của họ rồi.

Trương Minh Hòa


No comments:

Post a Comment