Friday, September 5, 2008

"Độc Hại" của Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại


Trương Minh Hòa

"LỜ-LẬP trung tâm, chuyện LẬP LỜ.
ĐẠI HỌC Nhân Văn ĐỘC HẠI cơ!
HỌC ĐÀNG cảnh giác do HÀNG ĐỘC.
DẠNG Ứ bao năm, DỰ ÁN chờ.
HOA VẮNG trong vườn VĂN HÓA tạp.
VƯƠNG CHĂNG đối thoại, VĂN CHƯƠNG mơ.
AN BÀY giáo án, AI BÀI lập?
DẠO THỬ thăm dò DỰ THẢO sơ ..."

Đảng Cộng Sản Việt Nam do Hồ Chí Minh thành lập, lãnh đạo, lúc đầu những tên nầy chỉ có khả năng qui tụ toàn là đám chăn trâu, du thủ du thực, đầu trộm đuôi cướp thành một băng đảng bất lương với "nghiệp chuyên" ám sát, bắt cóc, khủng bố, gây kinh sợ trong dân chúng, nhưng không thể nào "tâm phục" được nhiều người dân đi theo để làm nên chuyện lớn; vì tuyệt đại đa số thành phần nồng cốt toàn là ít hay không học hành gì cả, nên chúng nói ra những mục tiêu cơm áo, mị dân, giải thực bài phong thì chắc chắn là không ai nghe cả. Nhưng với thủ đoạn gian manh, lợi dụng uy tín của giới có học, nhất là giới trí thức được Pháp đào tạo để làm bình phong kêu gọi dân chúng đứng lên "đánh Tây", được nhiều người dân tin tưởng, hưởng ứng, đứng chung trong hàng ngũ Việt Minh; nhưng họ không ngờ là bị lừa, vì đàng sau những người có học, là đám dốt điều khiển, quyết định tất cả. Sau khi thành công thì đám dốt trở mặt, họ không muốn những người có học cao, đáng bậc thầy đứng chung và có thể thay thế điều hành đất nước, đó là chánh sách "vắt chanh bỏ vỏ" nên đảng và Hồ Chí Minh phát động chiến dịch cải cách ruộng đất, tận diệt thành phần "trí, phú, địa, hào", nhiều người từng đóng góp công, của với Cộng Sản cũng bị thanh toán một cách dã man.Nhiều người trí thức khi biết được sự thật thì coi như đã quá trễ.

Sau năm 1954, màn "kịch" cũ lập lại, tại miền Nam Việt Nam, ngoài thành phần đảng viên Cộng Sản dốt cài lại sau hiệp định Geneve, đám chăn trâu, dốt nát ở nông thôn ... dù có đủ "thể lực" để khủng bố, chịu đựng gian khổ trong rừng, nhưng không thể thu phục được nhiều người khác thuộc các giới khoa bảng miền Nam, nên đảng Cộng Sản Bắc Việt dùng những "con hạc gỗ" là đám Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam với luật sư Nguyễn Hữu Thọ, kiến trúc sư Huỳnh Tấn Phát, luật sư Trương Như Tảng, bác sĩ Dương Quỳnh Hoa ... sau khi chiếm miền Nam vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, đám tay sai bị giải thể và những kẻ có học lại một lần nữa ôn hận cho đến mãn đời; những bài học xương máu nầy vẫn chưa làm sáng mắt một số khoa bảng hải ngoại, nên có vài kẻ trở về hợp tác theo lời mời gọi của đảng siêu cướp Cộng Sản khi chúng đang lâm vào "thoái trào".

Một điều buồn khôi hài khác là cũng có vài tên trí thức, dù bị gạt, sau đó bỏ cái thiên đàng sang sống ở hải ngoại, nhưng vẫn còn u mê ám chướng cho là: "Hồ Chí Minh yêu nước, làm cách mạng ...", điều nầy chẳng khác nào cho đảng cướp là tàn ác nhưng tên tướng cướp thành lập và lãnh đạo là người tốt vậy. Do đó, ở mọi thời đại, những thằng dốt nát, ít học Cộng Sản thường lợi dụng thành phần "khoa bảng" để trang trí và thu phục nhân tâm, sau khi xong là thanh toán không thương tiếc. Trong một quyển sách có tên là "Thế Nào Là Thi Đua" dịch từ tiếng Nga, do nhà xuất bản Sự Thật, Hà Nội, phát hành trước 1975 ở miền Bắc và đem vào phổ biến rộng rải ở miền nam sau 1975, sách ghi những lời nói, hoạt động của Lenin sau cái gọi là "cuộc cách mạng tháng 10 năm 1917" tại nước Nga, trong đó có một câu nói của hắn: "đối với bọn trí thức như bác sĩ, cho chúng đi lau cầu xí, nếu cần bắn bỏ một vài tên làm gương". Đây là bài học mà những người có bằng cấp cao, tốt nghiệp ở hải ngoại, vì nhẹ dạ, ngây thơ, nghe lời đảng Cộng Sản lúc suy yếu, cần lợi dụng uy tín để thu hút tập thể người Việt hải ngoại nhằm giúp đảng giải quyết tình trạng thiếu hụt tài năng, thu thêm tiền và thôn tín luôn một thế lực luôn gây khó khăn cho đảng và nhà nước trên bình diện ngoại giao.

Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam do phó đề đốc Hoàng Cơ Minh phát động, kháng chiến cuội chiến khu dỏm, mục đích tối hậu chỉ thu tiền và lừa đảo lòng yêu nước mọi người dân. Tổ chức nầy đẻ ra một số hội đoàn tay chân như Liên Minh Việt Nam Tự Do, Hội Chuyên Gia … sau nầy giải tán Mặt Trận, thu gọn thành đảng Việt Tân, một số tổ chức giải thể, nhưng cái Hội Chuyên Gia Việt Nam thì vẫn giữ và phát triển, vì đây là một tổ chức nồng cốt, qui tụ những thành phần "khoa bảng" uy tín, đầu tiên thuộc lớp lớn, rồi thu phục trung niên và ngày nay đang " dắt đám khoa bảng trẻ, hậu duệ đi theo tấm bản chỉ đường của Việt Tân"; người Việt hay có thói quen coi những lời nói của những tiến sĩ, bác sĩ, kỷ sư, dược sĩ, nha sĩ ... là có giá trị, có khả năng thu phục, hướng dẫn quần chúng; ngay cả những sư Phật Giáo, khi đậu bằng cấp cao ở Ấn Độ, cũng hay đề học vị như Đại Đức Tiến Sĩ Thích Nhật Từ, nhằm thu hút giới Phật tử hải ngoại qua những bài thuyết pháp, mở đường cho sách lược tôn giáo vận. Chính lý do tâm lý ấy, nên ngày nay đảng Cộng Sản Việt Nam "trí thức hóa" hàng ngũ đảng viên, cán bộ để thu phục lòng tin nhân dân, nên nhiều thằng gốc chăn trâu, du kích, du thủ du thực ... có bằng cử nhân, phó tiến sĩ, tiến sĩ, treo đầy cả nơi làm việc, bằng cấp lạm phát" không người lái" như đồng tiền Hồ, với hàng chục ngàn "tiến sĩ Cầu Muối".

Đảng Cộng Sản thù ghét trí thức, nhưng lại lợi dụng trí thức để xây dựng, phát triển, là điều mà những người có học nên lưu ý, nếu không muốn thân bại danh liệt sau nầy, khi lỡ dại đi theo tập đoàn ăn cướp. Tên quốc tặc Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản hiểu rất rõ tầm vóc quan trọng của sự GIÁO DỤC, nên họ biết cách dùng giáo dục để bảo vệ đảng qua câu nói của Hồ: "Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người" được học ở trường lớp huấn luyện ở Nga từ năm 1923; tuy nhiên lối giáo dục của đảng Cộng Sản khác xa với nền giáo dục các nước dân chủ, kể cả miền Nam Việt Nam trước 1975 nhằm đào tạo nhân tài với mục đích rõ ràng: "ngày nay học tập, ngày mai giúp đời"; trong khi đó, chủ yếu nền giáo dục của người Cộng Sản là nhồi sọ, chớ không phải nâng cao trình độ, mục đích đào tạo ra" thế hệ con vẹt", nói như lãnh tụ, hành động như người máy, đó là những cái loa tuyên truyền cho đảng từ ngoài xã hội đến trong gia đình.

Trong đảng, từ chi bộ đến trung ương, có lối sinh học gọi là "học tập chính trị" được tổ chức thường xuyên với các bài học do trung ương đưa xuống, nghị quyết, học tập những bài tham luận của các tay lãnh đạo đề ra. Những bài học nầy được "thảo luận" và góp ý theo "định hướng xã hội chủ nghĩa" từng nhóm, tổ chức, dưới sự giám sát và "chủ trì" của các tay cán bộ lãnh đạo cấp ủy; đó là con đường một chiều, ai có ý kiến khác thì bị lưu ý và bị trù dập, nên cán bộ từ cấp cơ sơ đến trung ương đều "nói năng như nhau, dùng cùng thứ ngôn ngữ"; cho nên cán bộ Cộng Sản từ Mường Tè đến Mũi Cà Mau đều nói năng như khuôn đút: "đồng thanh tương ứng, đồng khi tương cầu-đồng minh tương ý, đồng chí tương ngôn".

Dùng giáo dục như phương tiện, làm công cụ phục vụ đảng, nên trên đường trốn chui trốn nhủi, Hồ Chí Minh cũng lợi dụng để hoạt động, câu chuyện Hồ trốn sang Thái Lan vào năm 1929, nhờ Hoàng Văn Hoan (tức là HOẠN), lúc đó Hồ lấy tên là Nam Sơn, vì sợ Hồ vớt luôn vợ mình nên Hoan tìm cách đưa Hồ ở nhà một người góa phụ là bà Ky, rồi vớt luôn bà nầy; để che mắt mật thám Pháp và cảnh sát Thái, Hồ Chí Minh bèn bày ra cái chuyện" dạy tiếng Việt" cho dân nhằm bảo tồn văn hóa dân tộc. Nhờ uy tín của người đàn bà có nhan sắc là bà Tình, Hồ mở lớp học tiếng Việt lén ở sau vườn và thừa thời cơ hiếp dâm con gái bà Tình mới 15 tuổi đến mang bầu; sau đó bà biết được, đánh Hồ, hắn đành phải chạy, nhưng vẫn còn mê người con gái Việt lai chà và đẹp, sau nầy hắn lấy bút hiệu là Tuyết Lan hay T.Lan trong quyển "vừa đi vừa kể chuyện". Thái Lan là nơi mà người Cộng Sản từng đặt chân tới sớm, gieo mầm đỏ, nên Việt kiều ở nơi nầy thường có đầu óc khuynh tả, thân Cộng, có thời gian đảng cử đại tá Hà Văn Lâu sang cấy mầm. Cho nên trong thời đánh Tây cũng như thời "ánh Mỹ" một số kiều dân Việt nghe lời đường mật trở về mang theo tài sản, vừa đến Việt Nam là bị cướp sạch, rồi họ bị gởi đến các nông trường sản xuất, các cô gái đẹp bị buộc làm vợ nhỏ cho những tên cán ngố.

Ở hải ngoại, sau nhiều lần thất bại trong mũi giáp công văn hóa vận; các đoàn văn công, sách báo, tài liệu, nhạc ... không thu hút được những người từng bỏ nước ra đi tìm tự do, có quá nhiều kinh nghiệm với Cộng Sản; ngay cả cái tổ chức Hội Chuyên Gia Việt Nam của đảng Việt Tân cũng không thu hút được dân tỵ nạn, ngày nay dân trí tiến bộ, không phải bất cứ ai có bằng cấp cao như: bác sĩ, tiến sĩ, kỹ sư, dược sĩ, luật sư... nói là nhiều người nghe như trước đây; bằng cấp cao ở các trường đại học danh tiếng, sĩ quan, công chức Việt Nam Cộng Hòa cũng chưa đủ để thuyết phục quần chúng tin, vì ngày nay, cái chuẩn để tin là "lập trường chính trị và những hoạt động tại hại ngoại". Do đó Khoa bảng không còn là cái "chuẩn" để cho mọi người theo, nên Cộng Sản, những tổ chức dỏm khó lợi dụng được.

Từ năm 1975 đến nay, ở hải ngoại rất cần "phát huy và bảo vệ tiếng Việt" nên các tờ báo tiếng Việt, trường dạy Việt ngữ xuất hiện khá sớm, tiếng Việt được duy trì, dù bị ảnh hưởng của thứ từ ngữ "nghiệp chuyên" Cộng Sản, do chính những người tỵ nạn mang theo hành trang, do bọn nằm vùng chủ trương; đáng lẽ ra thì trường hay trung tâm tiếng Việt "qui mô" được lập ra từ lâu, nhưng ngày nay bỗng nhiên có trung tâm gọi "Viện Nhân Văn Và Nghệ Thuật Việt Nam Hải Ngoại" với "Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại" manh nha thành lập là dư thừa, vì tiếng Việt đã được bảo tồn một cách chu đáo do nhiều người Việt tha hương, có tấm lòng thực hiện từ lâu.

Cái tổ chức mang tính cách hiền từ "văn hóa, nghệ thuật" nầy xuất hiện vào thời điểm sau nghị quyết 36, không cần thiết, cũng có những lý do thầm kín bên trong, có thể bị nghi ngờ là nào có "thực tâm về bảo tồn văn hóa, nghệ thuật"; đảng Cộng Sản nhắm mục tiêu vào văn hóa, nên thành phần khoa bảng được chú ý đặc biệt và cần lợi dụng, thời điểm mà đảng Cộng Sản rất cần để "gom chất xám" vào một tổ chức, như Mặt Trận gom hội chuyên gia vậy. Sự thất bại của nền giáo dục "Hồng hơn chuyên, học tài thi lý lịch" và ngày nay là "tiên học phí, hậu học văn" làm mai một nhiều mầm non, nhân tài đất nước; do đó, đảng Cộng Sản lại muốn "ăn cướp chất xám" lần nữa, ăn cướp ngay tại hải ngoại, chúng là những kẻ không bao giờ trồng cây, tưới nước mà muốn dùng thủ đoạn để hưởng quả. Mục đích yêu cầu là khối lượng chất xám đủ các ngành nghề, nhưng làm cách nào để lừa, gom vào bẩy sập, thì coi như đại thắng lợi. Cho nên cái bẩy gom chất xám dưới nhãn hiệu "văn hóa" cũng nên đề cao cảnh giác, nhất là cái trung tâm nầy ra đời vào lúc đang kịch chiến trong mặt trận văn hóa vận.

Theo những tin tức phổ biến xa gần, Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại được thai nghén, vận động từ tháng 8 năm 2000 đến tháng 10 năm 2003. Ban vận động thành hình từ tháng 11 năm 2003 đến tháng 1 năm 2004 và sang hè xuân 2004 thì tiến hành thành lập. Dự án phổ biến vào tháng 1 năm 2008 và tháng 8 năm 2008 sẽ tiến hành dự án; nếu thành công thì tiến hành ra trung tâm và thu nhận "sinh viên ghi danh". Cũng giống như hầu hết các tổ chức, khi mới còn nằm trong dự án, thì cũng có dành nhiều mục hấp dẫn như: góp phần phát triển, sinh hoạt văn hóa cộng đồng dân tộc Việt Nam cũng như ngoài nước ... (các trường Việt ngữ đã làm từ lâu rồi, khỏi cần đợi đến cái tổ chức nầy làm). Rồi nào là gặp gở, đối thoại ( không loại trừ giới văn hóa trong nước?). Phần nghiên cứu cũng không có gì mới mẻ như: văn minh, tôn giáo, triết, tư tưởng Việt Nam, sử ký, địa lý, ngôn ngữ, văn minh ... với những dự án, mục đích có nhiều mơ hồ, hình như những người chủ trương lập lờ, núp bóng dưới "bình phong văn hóa nghệ thuật" với những mục tiêu "giao lưu văn hóa" sẽ xuất hiện trong tương lai; như các nhà sư Phật Giáo, tu hành tự do ở hải ngoại mà lòng luôn "về nguồn" luồn trôn hang Pác Pó vậy.

Cái gọi là Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại thuộc trung tâm văn hóa Nguyễn Trường Tộ đang có dự án với các ý nghĩa, mục đích nêu trên được coi là "vụ lúa Hè-Thu" ở Việt Nam dưới chế độ xã hội chủ nghĩa. Tuy nhiên, không biết cái trung tâm văn hóa nầy có những điểm mà bất cứ người tỵ nạn, học viên hàm thụ trên internet luôn đặt lên hàng đầu "tiên lập trường, hậu ghi danh" là:

- Trường có treo cờ vàng ba sọc đỏ, hay cờ đỏ sao vàng hoặc là hai thứ cờ hầm bà lằn, lập lờ đánh lận con đen như nhóm Tập Nhạp Dân Chủ Điên-Ngoa. Chơi bài ba lá, đánh lừa mọi người qua chiêu bài văn hóa, văn chương ... ở hải ngoại, thỉnh thoảng có vài trường có con em tỵ nạn học, thế mà Cộng Sản tìm cách treo cờ đỏ, mang sách vở vào đầu độc, nên việc xác nhận màu cờ là điểm tối quan trọng, như là những "điều khoản lập qui" trong bất cứ bản hiến pháp một quốc gia, cương lĩnh chính trị của một tổ chức.

- Chương trình giảng dạy có "hòa hợp hòa giải" trong "giao lưu văn hóa, dùng nhiều từ ngữ của khủng bố, đấu tố ... hay những từ ngữ "nghiệp chuyên" trong nước. Sách vở, tài liệu từ đâu? Do ai cung cấp? Nhất là việc "đối thoại" thì liệu cái Đại Học Nhân Văn nầy có mời những nhà văn, nhà báo, kinh tế gia, học giả ... thuộc "các đỉnh cao trí tệ loài người", nhất là các "đại trí thức" tốt nghiệp bằng phó hay tiến sĩ trường Nguyễn Ái Quốc làm "quản giáo văn hóa" để giáo dục những "sinh viên" hải ngoại muốn trau dồi, tìm hiểu "trong sáng trong tiếng Việt.?

- Thành phần giáo sư, hướng dẫn gồm những ai? Nếu từ trong nước, Hội Chuyên Gia của băng đảng Việt Tân, hay mời các tiến sĩ, giáo sư thuộc nhóm Giao Điểm thì coi như là trung tâm văn hóa của đảng thành lập nhằm thu hút hết chất xám, đánh lừa người quốc gia, cũng là cá mè một lứa. Được biết tại hải ngoại, đã có mặt của Hội Chuyên Gia Việt Nam, nên thành phần giảng dạy, cũng không tránh khỏi thành phần nầy được Viện Đại Học Nhân Văn mời. Đây là điểm mà những "sinh viên" nào muốn hàm thụ cũng cần lưu ý.

- Chương trình học ra sao? sử học thì phải khách quan, ghi công những anh hùng dân tộc như Hai bà Trưng Lê Lợi, Quang Trung ... còn Hồ Chí Minh là tên Việt gian bán nước, hại dân, đảng Cộng Sản là tay sai ngoại bang; nếu chương trình giảng dạy đề cao tên Hồ Chí Minh, đảng Cộng Sản, văn hóa thì dùng văn thơ của Tố Hữu, Nguyễn Tuân, Trần Huy Liệu ... thì cũng ghi nhận là trung tâm văn hóa "xanh vỏ đỏ lòng".

- Học để làm gì, khi mà khắp nơi đều có trường Việt ngữ, báo, đài, truyền hình tiếng Việt?

- Viện Nhân Văn Và Nghệ Thuật Việt Nam Hải Ngoại và Đại Học Nhân Văn có đủ tư cách để cấp văn bằng cho học viên sau khi tốt nghiệp bằng hàm thụ trên internet? Hay là những mãnh giấy lộn nầy có giá trị với giai cấp "tiến sĩ Cầu Muối" ở Việt Nam, mà ngày nay thì: "học trên Computer, thi bằng điện thư" không khác nào lối học ở Việt Nam: "dốt như chuyên tu, ngu như tại chức".

Người ta có câu: "ở đời không thể tránh khỏi hai cái: chết và đóng thuế". Nhưng chính trị là bao trùm tất cả, không ai thoát khỏi CHÍNH TRỊ, cho nên những ai tuyên bố phi chính trị là có hai con đường: một là nằm trong quan tài, hai là lên rừng sống một mình như anh chàng Tarzan. Chứ sống ở bất cứ xã hội nào, ngay cả thời bộ lạc cũng bị ảnh hưởng chính trị. Tôn giáo, văn hóa, xã hội ... cái gì cũng có chính trị cả; thí dụ cụ thể như một người đi cầu tiêu, nhấn cái nút dội cầu, đó cũng là "làm chính trị" cụ thể, vì số nước dội ra ống cống có quan hệ đến những công nhân sở nước, tài chánh, chính sách bảo vệ nguồn nước, thuế má ... ngay cả người không nhà (homeless) ở các nước Tây phương, cũng là đề tài chính trị mà các chính khách bàn cãi để giúp đỡ, giải quyết vấn nạn, là đề tài cho các ứng cử viên hứa hẹn. Văn hóa cũng không thoát khỏi vòng "chính trị", ai cho văn hóa phi chính trị thì họ chính là kẻ "phi văn hóa". Trong nước các cơ quan truyền thông làm văn hóa, không bao giờ phi chính trị, dung "văn hóa tải đảng", công cụ cho chế độ độc tài Cộng Sản. Tại các quốc gia dân chủ, văn hóa cũng phải làm chính trị, nhưng là thứ chính trị nhân bản, cổ động nhân quyền, tự do. Ai cho văn hóa là phi chính trị, thì thử viết sách ca tụng Hitler, Polpot ... mở trường dạy học với những sách giáo khoa, lập đài phát thanh, truyền hình cổ động cho Al Qaeda, bảo Osama Bin Laden là vĩ nhân ... là không thể tiếp tục làm văn hóa.

Cho nên cái gọi là Đại Học Nhân Văn Hải Ngoại có coi Văn Hóa là phi chính trị không? Nếu có chủ trương chính trị, thì nên xác định rõ lập trường "Cộng Sản hay Quốc Gia" còn lập lờ "nửa vàng nửa đỏ" để đánh lừa quần chúng, người ghi danh là không thể nhận được sự hưởng ứng, dù thành phần giảng viên toàn là các tay "khoa bảng gạo cội". Mặt khác thì liệu cái trường đại học nầy có thành tâm như nhiều người Việt tình nguyện, vô vụ lợi duy trì văn hóa dân tộc mà không giao lưu, không chấp nhận chế độ Cộng Sản bất cứ hình thúc nào; họ đã âm thầm làm nhữn "chiến sĩ văn hóa thầm lặng", không vỗ ngực xưng tên, phô trương danh hiệu "đại học".

Tuy nhiên nếu cái ĐẠI HỌC Nhân Văn Hải Ngoại ra đời, không phải vì thiện chí mà vì những mưu đồ thầm kín, phù hợp với giao lưu văn hóa, để làm những cái bật cho sách lược hòa hợp hòa giải, đầu cầu giao liên, nhằm dọn đường cho giặc vào, thì đây là ĐỘC HẠI văn hóa, cần phải đề cao cảnh giác, tẩy chay ngay từ trong trứng nước, mới trừ được cái họa lâu dài. Người Việt hải ngoại đã lầm cái họa Mặt Trận kháng chiến cuội và nay cái nọc đọc vẫn làm nhức nhói cả cộng đồng từ năm 1980 đến nay, bài học nầy cần nên ôn lại để không bị lầm nữa.

Ngày nay, kỹ thuật thông tin cao, nên các nguồn thông tin dồi dào trên các trang web trung thực của người Việt tự do thực hiện nhằm bảo tồn văn hóa, thì việc thành lập tủ sách đại học là thừa. Việc thành lập trang website cũng dễ dàng như "mở một hộp thơ" ở ty bưu điện, nên bất cứ ai cũng có thể mở một "Viện Đại Học Nhân Văn và Nghệ Thuật Việt Nam Hải Ngoại", vẽ vời ra những "dự án" thoải mái. Trên mạng lưới thông tin điện tử toàn cầu, là thứ "ta bà thế giới" có nhiều thứ thật, giả lẫn lộn, nên việc tìm hiểu, lựa chọn nơi để đọc, nghiên cứu là điều cần thiết, để không bị lọt vào bẩy tuyên truyền, văn hóa vận của Cộng Sản hay những kẻ xấu khác.

Trương Minh Hòa

No comments:

Post a Comment