Trương Minh Hòa
Tuổi đẹp nhất của một người là thời học trò với đầy mơ mộng, đây là đề tài được giới văn nghệ sĩ cảm hứng qua văn thơ, nhạc ... như nhạc sĩ Thanh Sơn với " Nỗi Buồn Hoa Phượng", nhà văn Pháp Anatole France lưu danh thiên thu qua một bài viết nói về cái tuổi học trò trong ngày đâu tiên được đi học, cũng vào mùa thu, lá vàng rơi man mác, với tâm trạng bở ngở của cậu bé khi đi ngang qua khu vườn Lục Xâm Bảo. Nhà văn Thanh Tịnh của Việt Nam có những lời văn thật cảm động, xúc tích về cái ngày khai trường: " Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những áng mây bàng bạc ...".
Tuy nhiên cái tuổi học trò Việt Nam không còn thơ mộng như ngày nào, kể từ khi có tên Việt gian Hồ Chí Minh, đảng siêu cướp Cộng Sản, ngay cả chốn học đường cũng biến thành nơi "đấu tranh giai cấp" quyết liệt như ngoài đời, với các quan chức từ ban giám hiệu đến thầy cô là "công an học đường" sẵn sàng đưa các em nào có những lời nói "phản cách mạng", hay những bài viết luận văn "tiêu cực", là "phản ánh" tư tưởng của gia đình, thế là cha mẹ bị mang lụy, bị gọi lên trình diện công an địa phương sau khi nhà trường "phát hiện" ra mầm non chống đảng có mối "quan hệ hữu cơ" từ gia đình, nhất là thành phần có vấn đề, nằm trong diện "trí, phú, địa, hào". Học đường cũng là một "cơ sở tình báo nhân dân" qua các em học trò muốn có điểm cao, cần phải "lập công dâng đảng, Bác" bằng cách báo cáo những lời nói, việc làm của bất cứ người nào, không phân biệt gia tộc, cha mẹ; nhà trường là nơi lao động vinh quang, với các kế hoạch nhỏ trồng trọt, lượm đồ phế thải, thi đua đủ thứ, còn việc học là thứ yếu.
Trong khuôn viên nhà trường, vấn đề phân biệt "giai cấp" rõ ràng với thành phần ưu tiên là gia đình đảng viên Cộng Sản được gọi là "gia đình cách mạng" và những học trò, học sinh thuộc các gia đình không Cộng Sản, tệ hơn là thành phần xấu do chính sách của đảng qui định .... ở miền Nam sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, thì có thêm "thành phần ngụy quân, ngụy quyền" con em của họ sớm bị cho nghỉ học, vì lý lịch gia đình và em nào đến tuổi thi hành nghĩa vụ quân sự, thì được đảng đày sang chiến trường Campuchea để đánh với quan Khmer Đỏ, giữ vững biên giới Tây Nam để bảo vệ thành trì của quan thầy Liên Sô ở Đông Nam Á, phần khác bị đảng lùa vào đoàn ngũ Thanh Niên Xung Phong, đưa đi nông trường nơi những vùng hoang vu, làm lao động, bỏ cả học hành, những đối xử tàn tê nầy lại được "nhạc sĩ quốc gia thờ ma Cộng Sản" là Trịnh Công Sơn cho là: "Em ở nông trường, anh ra biến giới". Trong khi đó con cháu cán bộ được ở lại học hành đến nơi đến chốn, sau nầy trở thành giai cấp lãnh đạo hậu duệ Cộng Sản; chốn học đường, khả năng, trình độ không quan trọng, nên các cô cậu ấm gốc đảng không có "chế độ thi rớt" hay là" ở lại", cứ lên lớp nếu lý lịch gia đình tốt, nhất là có thế lực trong đảng và nhà nước.
Trong hệ thống giáo dục "xã hội chủ nghĩa" với chủ trương chỉ nhằm đào tạo nhân tài cho tương lai đất nước, được lựa chọn từ các hạt giống đỏ, hệ thống nhà trường dành ưu tiên cho gia đình cán bộ, đảng viên và gia đình có quan hệ với đảng, đó là lối đào tạo: " Hồng hơn chuyên", làm mai một nhiều tài năng đất nước trong suốt từ 1954 đến nay, dù các thành phần khác có giỏi, thông minh hơn, nhưng không nằm trong thành phần "giai cấp" của đảng qui định, cũng coi như là không đủ điều kiện để tiếp tục con đường học vấn, sớm xếp bút nghiên theo lao động vinh quang, làm việc quần quật để nuôi thân, lập gia đình, cứ thế mà phát huy thân phận làm lao nô thời đại cho chế độ độc tài Cộng Sản từ đời nầy sang đời khác.
Biện pháp áp dụng thanh lọc học đường được biết với chính sách: "học tài thi lý lịch", áp dụng bằng nhiều hình thức, uyển chuyển tùy theo "tình huống", cho nên sau thời gian dài cai trị, chế độ Cộng Sản bị khiếm khuyết nhân tài trầm trọng, ngay cả những "hạt giống đỏ được tuyển chọn" từ đống hạt giống trong "gia đình đỉnh cao trí tệ loài người", khi xuất ngoại du học, không thể sánh bằng con cháu của "bọn đĩ điếm du côn, phản động, chạy theo đế quốc tư bản phản động "như lời mạt sát" rất là văn hóa cao "của tên thủ tướng có cái môi đẹp nhất nước Phạm Văn Đồng trước đây. Túi tiền của người Việt bỏ nước ra đi tìm tự do rất lớn, nhân tài nhiều, thế nên đảng cướp Cộng Sản mới có "ý đồ" với tay ra chụp, nhưng không thành công, dù đã đổi giọng: "khúc ruột nghìn dặm nôi liền" để vừa có tiền và vừa chiêu dụ được "chất xám" lên đến hàng trăm ngàn ở hải ngoại.
Một sự thật là các khoa bảng xuất phát từ những gia đình tỵ nạn, ít ai ngu ngốc trở về làm đầy tớ cho những thằng dốt chỉ huy, nên đảng và nhà nước đã thất bại hoàn toàn sau nhiều năm mời gọi; tuy nhiên, trong hàng ngũ tỵ nạn, không tránh khỏi bọn gián điệp, nằm vùng trà trộn, chúng mang theo "hạt giống đỏ" âm thầm nẩy mầm, khi vươn lên thì người ta biết ngay, như hạt giống đỏ là thằng nhóc họ TRẦN, đậu bằng luật sư ở nước tự do, định cư ở texas, học luật tự do mà muốn "áp dụng luật rừng" theo kiểu ăn cướp, lòi mặt ngay sau khi khen "những tên khủng bố Việt Cộng là yêu nước" và mạt sát quân lực Việt Nam Cộng Hòa trong việc "bảo quốc an dân", vì không chịu "đầu hàng đảng siêu cướp Cộng Sản" qua cái hình thức "hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa". Tên luật sư nhóc tì, chó chết đó, là hạt giống đỏ nầy không rành tiếng Việt, nên sau đó nhờ ai đó viết dùm bản văn để biện minh sau khi bị phản ứng mạnh từ tập thể tỵ nạn, quân nhân. Đây là một trong những bằng chứng điển hình để người Việt tỵ nạn hãy nhổ hết những hạt giống đỏ vừa nẩy mầm để ngăn chận sự lây lan của chúng trong cộng đồng nếu phát giác ra. Những tổ chức, đoàn thể nào dung dưỡng cho "những hạt giống đỏ" nẩy mầm đều bị đồng bào cảnh báo, cá nhân dù có danh tiếng, thành tích tốt, nhưng khi dính vô hạt giống đỏ cũng dễ bị "thân bại danh liệt" nếu không nhìn thấy, hoặc là cố tình quan hệ.
Chính sách thanh lọc học đường không có trong thời thực dân, dù đây là thế lực ngoại bang cai trị, nên thời Pháp có nhiều học trò nghèo, học giỏi đổ đạt, thành danh. Cho nên chế độ Cộng Sản rất thâm độc, làm cho "nước nghèo dân ngu" là hai mục tiêu "chủ yếu" giúp đảng kéo dài thêm thời gian. Sau khi khối Cộng Sản Quốc Tế tan ra thành từng mảnh lớn qua sự sụp đổ của Nga, Đông Âu, thế giới còn các nước tàn dư, trong đó có Việt Nam, đảng cướp đành phải mở cửa, tạm thời thảo hiệp với "bọn tư bản phản động", ngay cả không từ chối liếm gót "kẻ thù số một" Hoa Kỳ để sống; nên chuyện đào tạo nhân tài được mở rộng, con cháu đảng lại được ưu tiên du học và bọn "đế quốc" ban cấp nhiều học bổng, đào tạo dùm nhân tài. Tuy nhiên, thành phần du học sinh đỏ vẫn có bản chất y như ông cha, hạt giống nào thì mọc ra cây ấy; từ lâu thế giới lầm to, họ đặt hy vọng là nhờ những sinh viên du học trở về, sau nầy biến đất nước độc tài thành dân chủ, nhưng những hạt giống đỏ du học, họ chỉ học những kiến thức khoa học, kỹ thuật, đồng thời "điều nghiên" những sơ hở, khuyết điểm của các nước dân chủ để tìm cách chống lại, biến luật di trú thành luật: buôn bán nô lệ, phụ nữ hợp pháp ... nên nhờ sinh viên du học mà đảng và nhà nước "xuất khẩu" người càng đông, thu vào hàng tỷ Mỹ Kim hàng năm, đó là bọn: "ngày xưa du học, ngày nay hại đời".
Trong tình hình mới, nhất là từ ngày mở cửa, người ngoại quốc đổ tiền vào, các cơ chế tài chánh, cấp viện quốc tế trợ giúp, nên học đường với chính sách "hồng hơn chuyên" trước đây không còn là hợp với thời cuộc nữa, nhưng vẫn là "chủ trương trước sau như một, dù sông có cạn, núi có thể mòn"; thế là đảng chuyển sang lối: "Tiên học phí, hậu học văn", đây là cái lọc học đường rất tinh vi và "hiện đại" hơn "học tài thi lý lịch" thời trước, lý do là đảng Cộng Sản ngày nay suy yếu, không thể áp dụng lối thanh lọc học đường bằng cách đuổi những học sinh thuộc các gia đình "phản động", chỉ cần "đánh vào túi tiền" của những gia đình nghèo, mà đa số là thành phần không nằm trong đảng, là thành phần phản động, có nhiều mầm mống chống đảng, là coi như cái lọc tốt, ngăn chận được những thành phần ngoài đảng có được cơ hội học hành, tiến thân, nâng cao dân trí và sau nầy có khả năng đưa đất nước đến dân chủ, tự do.
Chính vì cái chủ trương "Hồng hơn chuyên" được chuyển qua mục tiêu "đánh thủng túi tiền"của những gia đình "phản động" nên đảng và nhà nước phớt lờ để cho đám "cán bộ giáo dục" từ các trường từ tiểu, trung đến đại học, tha hồ mà vẽ vời ra nhiều thứ tiền thu khác, khiến phụ khuynh rất khó khăn; mặt khác thì tiền học phí gia tăng "không người lái", ban giám hiệu, thầy cô rất ư là "sáng tạo lẫn tối tạo" đẻ ra những thứ tiền khác, không nằm trong văn bản, chính sách của bộ giáo dục; những "kỹ sư tâm hồn" nầy cũng rất hồ hởi phấn khởi thu tiền, được đảng và nhà nước bật đèn xanh từ lâu, nhằm bù đắp tiền lương chết đói thế là chỉ có phụ huynh là người gánh chịu bao "vòi đỉa" hút máu từ nhiều phía qua đối tượng là "con em mình". Bọn cường hào ác bá trong ngành giáo dục từng gây bao khốn đốn cho nhiều gia đình nghèo từ nhiều thập niên, trong khi con chán cán bộ "cơ sở địa phương" có đủ tiền để đóng hay được đặc miễn; con cán lớn du học, phung phí tiền như nước; bọn cô chiêu cậu ấm nầy được cha mẹ cho đi du học, nhưng: "ăn chơi thì nhiều mà học chẳng bao nhiêu"; điển hình là câu ấm Hoàng Ty, chỉ một đêm vui chơi ở sòng bạc Hồng Kông, thua hơn 35 ngàn Mỹ Kim, như "mèo rụng lông"; tại hải ngoại, nhiều cô cậu con cháu công bà lớn thường hay mượn các sòng bạc quốc tế Casino làm nơi "trao dồi kinh sử".
Chương trình học chủ yếu là nhồi sọ, chú trọng vào môn "chính trị" với chủ nghĩa Marx Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh, văn thi nô Tố Hữu, Nguyễn Tuân nên những bài học lịch sử bị phớt lờ; trái lại những bài nào nói về Hồ Chí Minh, lịch sử đảng, thì được học kỹ, thường làm đề thi, thế là học sinh nào tinh ý, chỉ cần học những thứ ấy là dễ "trúng tủ". Ngay cả những nhân vật từng được đảng dùng để tuyên truyền như Lê Văn Tám, Võ Thị Sáu, Nguyễn Văn Trỗi được đánh bóng, đề cao hơn là những anh hùng dân tộc như Ngô Quyền, Hai Bà Trưng, Lê Lợi, Quang Trung, Trần Hưng Đạo ... nhất là ngày nay tập đoàn đảng Cộng Sản trở thành: "Thái Thú Trung Quốc gốc Việt", thì những trang sử hào hùng chống quân xâm lược từ phương Bắc được giảm nhẹ, vì đảng không muốn làm phật long "thiên triều, mẫu quốc", làm phương hại đến "tình hữu nghị Việt Trung đời đời bền vững, như răng với môi". Sự kiện quyển sách "Tổ Quốc Ăn Năn" của Nguyễn Gia Kiểng cũng nhằm "lên án những anh hùng dân tộc chống Tàu" là bạo động, vua Quang Trung bị lôi ra hành hạ để làm gương cho các vị anh hùng khác, ắt là thiên triều Bắc Kinh vừa lòng; hình như ngài kỹ sư Nguyễn Gia Kiểng cũng muốn gởi một thông điệp cho dân hải ngoại và trong nước: "chớ nên dùng bạo động để lật đổ Cộng Sản, mà hãy cùng nhau" đối thoại, đối lập ..." là lối đấu tranh "lộn địa chỉ" khi mà cái đảng cướp Cộng Sản luôn ngoan cố, không bao giờ chịu "đối thoại" đúng nghĩa, lối nầy được coi là: "hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa".
Những chương trình giáo dục về tinh thần yêu nước bị lái sang "gắn liền với xã hội chủ nghĩa", nên trường học dưới chế độ Cộng Sản chỉ với mục đích tối hậu là làm ngu dân, tuy nhiên đây cũng là lò "đào tạo ra những con vẹt" giỏi về việc dùng từ ngữ lạ tai, xuất phát từ chế độ, với chủ yếu là đấu tố, gây hận thù lẫn nhau. Khi nghe bất cứ người dân Việt Nam nào, từ già, trẻ, nông dân, công nhân ... nói chuyện, người ta có cảm tưởng họ là những "nhà chính trị cao cấp" nói toàn là những từ ngữ rặc mùi "chính trị Marx Lenin" nghe qua như "tham luận" của các lãnh tụ Cộng Sản, đói cơm nhưng "NO TỪ NGỮ" là bản chất của chế độ. Trong chế độ Cộng Sản, no cơm ấm áo thì không có, nhưng: NO TỪ NGỮ và ẤM CỜ ĐỎ là mặt mạn.
Học trò, sinh viên bị quàng khăn đỏ từ thuở nhỏ đến khi ra trường, không học được kiến thức, văn hóa hữu ích, nhưng chỉ toàn là chính trị Marx Lenin "lỗi thời", chủ yếu là xài từ ngữ, ngay nay còn có nạn "GHÉP CHỮ" nghe qua thật khó hiểu như: Động thái, Trang cụ, Điều kinh, giao hợp, cách tân ... hiện tượng nầy đang lan ra hải ngoại qua một số đài phát thanh đang sử dụng, là một báo động khác trong vấn đề chống văn hóa vận. Do thầy cô "thu tiền nhiều mà dạy chẳng bao nhiêu" nên học trò, học sinh, sinh viên không tin tưởng vào khả năng của mình, thế là các cô cậu, cha mẹ thường đến các chùa, miếu để cầu xin thần linh phò hộ cho thi đỗ, các thầy bói làm ăn khắm khá nhờ lối đào tạo nầy. Ngoài ra thì bằng cấp bị lạm phát qua lối: "học như chuyên tu, ngu như tại chức" với đội ngũ "tiến sĩ Cầu Muối" đang hùng cứ tại các trường đại học đào tạo, ngành nghề, cơ quan nhà nước; nạn mua bằng giả, thi dùm, bằng dổm, thì bùa đã và đang lan tràn hơn cả "dịch cúm gia cầm". Nhất là trong giới quan chức cầm quyền từ địa phương đến trung ương, họ muốn bao nhiêu bằng cấp cũng được, như tên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, trình độ lớp 7 mà ngay nay có vài bằng cử nhân treo văn phòng. Giáo dục phá sản, cũng nằm trong chính sách ngu dân để dễ cai trị, dân có học cao mà bị đám dốt cai trị thì có ngày những người có học sẽ đứng lên. Lối đào tạo nhân tài phục vụ cho đất nước theo chủ trương cố hữu "hồng hơn chuyên" đã giết chết nhiều thế hệ như nhà tư tưởng Trung Hoa thời xưa cảnh báo: "làm thầy thuốc sai lầm chỉ giết một người, làm chính trị sai làm giết một thế hệ và làm thầy giáo mà sai lầm, sẽ giết nhiều thế hệ"; do đó chế độ Cộng Sản không đào tạo được những tài năng cần thiết để phát triển, xây dựng đất nước; nhưng họ có khả năng đào tạo những "con vẹt chính trị", khoa bảng thiếu khả năng, trở thành thứ "gà già quanh quẩn cối xoay" với cái "nghiệp chuyên làm láo báo cáo hay".
Hàng năm, cứ vào mùa khai trường, học trò ngày nay không còn cái thuở nhìn "những áng mây bàng bạc ..." như Thanh Tịnh, trái lại thì "áng mây đen, mây mùa thế kỷ" đang vần vũ trên đầu phụ huynh và các cô cậu học trò cũng cảm thấy cái khó khăn của cha mẹ, phải chi trả đủ các món tiền phải đóng cho các "kỹ sư tâm hồn" chính là bọn "cường hào ác bá giáo dục", như những con cá mập luôn há miệng chờ:
"Gom bao học phí, lòng chưa phỉ.
Lệ phí phụ thu, túi chửa đầy."
Số tiền học phí tăng dần "không người lái" theo đà lạm phát của nền kinh tế "thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa" trong khi lương hướng vẫn "bám trụ", công việc làm ăn khó khăn, may ít, rủi nhiều. Khi người dân khó khăn, thì các thầy cô cũng phải có nhu cầu "khó khăn" để đi theo vật giá, thế là các thứ tiền lỉnh kỉnh gia tăng theo, đẻ ra những phụ thu mới. Năm nay, dụng cụ và đồ dùng học sinh gia tăng đến 20% hơn năm rồi, sách vở thì phải mua sách khác vì hàng năm các "kỹ sư tâm hồn" đổi "giáo án" để kiếm thêm tiền, khác hơn cái "chế độ tư bản phản động" với các sách giáo khoa ít thay đổi, nên đứa lớn học xong, có thể giao lại cho các em, đỡ tốn tiền. Trung bình một học trò phải tốn ít nhất là 600 ngàn đồng Hồ mỗi năm, chưa kể ăn uống, đồng phục còn ở đại học thì phải tốn ít nhất là 3 triệu tiền học phí, chưa kể đến các thứ ăn ở, quần áo … tình hình nầy đè nặng trên vai các bậc phụ khuynh ở Việt Nam, liệu là các tổ chứ từ thiện hải ngoại hoạt động từ lâu nay nhằm giúp học sinh nghèo ở Việt Nam có còn đủ khả năng để giúp đỡ hàng triệu "học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau" đang "neo đơn" chờ những "tấm lòng vàng, nhiều khi bị bàn tay đỏ" bợ những mòn tiền tình nghĩa từ phương xa; nhưng nhiều khi ở nước ngoài chắt chiêu quyên góp từ đồng để giúp cho các học sinh nầy, thì trong lớp, thầy cô dạy về lịch sử Việt Nam, bài học chính trị chủ yếu chỉ đánh bóng đảng, gọi Hồ Chí Minh là yêu nước ... và những người đóng góp nuôi dưỡng, giúp đỡ cũng được các em gọi một cách "thân thương" là: "bọn phản động, ngụy quân, ngụy quyền", được thầy cô nhồi nhét trong các bài học.
Việc giúp đỡ các học sinh nghèo cũng không có gì là xấu, nhưng đây là việc làm "ruồi bu" khi mà nhu cầu trong nước quá lớn, trong khi đó, muốn chấm dứt cái "chế độ giáo dục Hồng hơn Chuyên, học tài thi lý lịch, tiên học phí hậu học chính trị", thì cái gốc chính là đảng Cộng Sản Việt Nam. Dồn mọi nổ lực đánh vào thành trì của đảng cướp, trường kỳ, cương quyết thì trước sau gì chúng phải sụp đổ; trong khi nhiều người cương quyết nhổ, diệt cỏ dại, thì cũng có người "mang phân bón, nước tưới" cho cỏ dại tốt, thì bao giờ mới diệt hết cỏ? Những người có tấm lòng nhân ái, bồ tác ... hãy nhìn thành quả của mình sau bao năm "làm việc thiện" có thay đổi được gì, ngoại trừ làm dùm một số công việc cho đảng cướp: xoa dịu lòng bất mãn của dân, sửa dùm mái trường, đào dùm cái giếng, làm dùm cái cầu nhỏ bắt ngang qua con kinh ... thế là cán bộ dùng số tiền nầy để xây nhà riêng, du lịch, ăn xài, cho con du học.
Trương Minh Hòa
Tuổi đẹp nhất của một người là thời học trò với đầy mơ mộng, đây là đề tài được giới văn nghệ sĩ cảm hứng qua văn thơ, nhạc ... như nhạc sĩ Thanh Sơn với " Nỗi Buồn Hoa Phượng", nhà văn Pháp Anatole France lưu danh thiên thu qua một bài viết nói về cái tuổi học trò trong ngày đâu tiên được đi học, cũng vào mùa thu, lá vàng rơi man mác, với tâm trạng bở ngở của cậu bé khi đi ngang qua khu vườn Lục Xâm Bảo. Nhà văn Thanh Tịnh của Việt Nam có những lời văn thật cảm động, xúc tích về cái ngày khai trường: " Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những áng mây bàng bạc ...".
Tuy nhiên cái tuổi học trò Việt Nam không còn thơ mộng như ngày nào, kể từ khi có tên Việt gian Hồ Chí Minh, đảng siêu cướp Cộng Sản, ngay cả chốn học đường cũng biến thành nơi "đấu tranh giai cấp" quyết liệt như ngoài đời, với các quan chức từ ban giám hiệu đến thầy cô là "công an học đường" sẵn sàng đưa các em nào có những lời nói "phản cách mạng", hay những bài viết luận văn "tiêu cực", là "phản ánh" tư tưởng của gia đình, thế là cha mẹ bị mang lụy, bị gọi lên trình diện công an địa phương sau khi nhà trường "phát hiện" ra mầm non chống đảng có mối "quan hệ hữu cơ" từ gia đình, nhất là thành phần có vấn đề, nằm trong diện "trí, phú, địa, hào". Học đường cũng là một "cơ sở tình báo nhân dân" qua các em học trò muốn có điểm cao, cần phải "lập công dâng đảng, Bác" bằng cách báo cáo những lời nói, việc làm của bất cứ người nào, không phân biệt gia tộc, cha mẹ; nhà trường là nơi lao động vinh quang, với các kế hoạch nhỏ trồng trọt, lượm đồ phế thải, thi đua đủ thứ, còn việc học là thứ yếu.
Trong khuôn viên nhà trường, vấn đề phân biệt "giai cấp" rõ ràng với thành phần ưu tiên là gia đình đảng viên Cộng Sản được gọi là "gia đình cách mạng" và những học trò, học sinh thuộc các gia đình không Cộng Sản, tệ hơn là thành phần xấu do chính sách của đảng qui định .... ở miền Nam sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, thì có thêm "thành phần ngụy quân, ngụy quyền" con em của họ sớm bị cho nghỉ học, vì lý lịch gia đình và em nào đến tuổi thi hành nghĩa vụ quân sự, thì được đảng đày sang chiến trường Campuchea để đánh với quan Khmer Đỏ, giữ vững biên giới Tây Nam để bảo vệ thành trì của quan thầy Liên Sô ở Đông Nam Á, phần khác bị đảng lùa vào đoàn ngũ Thanh Niên Xung Phong, đưa đi nông trường nơi những vùng hoang vu, làm lao động, bỏ cả học hành, những đối xử tàn tê nầy lại được "nhạc sĩ quốc gia thờ ma Cộng Sản" là Trịnh Công Sơn cho là: "Em ở nông trường, anh ra biến giới". Trong khi đó con cháu cán bộ được ở lại học hành đến nơi đến chốn, sau nầy trở thành giai cấp lãnh đạo hậu duệ Cộng Sản; chốn học đường, khả năng, trình độ không quan trọng, nên các cô cậu ấm gốc đảng không có "chế độ thi rớt" hay là" ở lại", cứ lên lớp nếu lý lịch gia đình tốt, nhất là có thế lực trong đảng và nhà nước.
Trong hệ thống giáo dục "xã hội chủ nghĩa" với chủ trương chỉ nhằm đào tạo nhân tài cho tương lai đất nước, được lựa chọn từ các hạt giống đỏ, hệ thống nhà trường dành ưu tiên cho gia đình cán bộ, đảng viên và gia đình có quan hệ với đảng, đó là lối đào tạo: " Hồng hơn chuyên", làm mai một nhiều tài năng đất nước trong suốt từ 1954 đến nay, dù các thành phần khác có giỏi, thông minh hơn, nhưng không nằm trong thành phần "giai cấp" của đảng qui định, cũng coi như là không đủ điều kiện để tiếp tục con đường học vấn, sớm xếp bút nghiên theo lao động vinh quang, làm việc quần quật để nuôi thân, lập gia đình, cứ thế mà phát huy thân phận làm lao nô thời đại cho chế độ độc tài Cộng Sản từ đời nầy sang đời khác.
Biện pháp áp dụng thanh lọc học đường được biết với chính sách: "học tài thi lý lịch", áp dụng bằng nhiều hình thức, uyển chuyển tùy theo "tình huống", cho nên sau thời gian dài cai trị, chế độ Cộng Sản bị khiếm khuyết nhân tài trầm trọng, ngay cả những "hạt giống đỏ được tuyển chọn" từ đống hạt giống trong "gia đình đỉnh cao trí tệ loài người", khi xuất ngoại du học, không thể sánh bằng con cháu của "bọn đĩ điếm du côn, phản động, chạy theo đế quốc tư bản phản động "như lời mạt sát" rất là văn hóa cao "của tên thủ tướng có cái môi đẹp nhất nước Phạm Văn Đồng trước đây. Túi tiền của người Việt bỏ nước ra đi tìm tự do rất lớn, nhân tài nhiều, thế nên đảng cướp Cộng Sản mới có "ý đồ" với tay ra chụp, nhưng không thành công, dù đã đổi giọng: "khúc ruột nghìn dặm nôi liền" để vừa có tiền và vừa chiêu dụ được "chất xám" lên đến hàng trăm ngàn ở hải ngoại.
Một sự thật là các khoa bảng xuất phát từ những gia đình tỵ nạn, ít ai ngu ngốc trở về làm đầy tớ cho những thằng dốt chỉ huy, nên đảng và nhà nước đã thất bại hoàn toàn sau nhiều năm mời gọi; tuy nhiên, trong hàng ngũ tỵ nạn, không tránh khỏi bọn gián điệp, nằm vùng trà trộn, chúng mang theo "hạt giống đỏ" âm thầm nẩy mầm, khi vươn lên thì người ta biết ngay, như hạt giống đỏ là thằng nhóc họ TRẦN, đậu bằng luật sư ở nước tự do, định cư ở texas, học luật tự do mà muốn "áp dụng luật rừng" theo kiểu ăn cướp, lòi mặt ngay sau khi khen "những tên khủng bố Việt Cộng là yêu nước" và mạt sát quân lực Việt Nam Cộng Hòa trong việc "bảo quốc an dân", vì không chịu "đầu hàng đảng siêu cướp Cộng Sản" qua cái hình thức "hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa". Tên luật sư nhóc tì, chó chết đó, là hạt giống đỏ nầy không rành tiếng Việt, nên sau đó nhờ ai đó viết dùm bản văn để biện minh sau khi bị phản ứng mạnh từ tập thể tỵ nạn, quân nhân. Đây là một trong những bằng chứng điển hình để người Việt tỵ nạn hãy nhổ hết những hạt giống đỏ vừa nẩy mầm để ngăn chận sự lây lan của chúng trong cộng đồng nếu phát giác ra. Những tổ chức, đoàn thể nào dung dưỡng cho "những hạt giống đỏ" nẩy mầm đều bị đồng bào cảnh báo, cá nhân dù có danh tiếng, thành tích tốt, nhưng khi dính vô hạt giống đỏ cũng dễ bị "thân bại danh liệt" nếu không nhìn thấy, hoặc là cố tình quan hệ.
Chính sách thanh lọc học đường không có trong thời thực dân, dù đây là thế lực ngoại bang cai trị, nên thời Pháp có nhiều học trò nghèo, học giỏi đổ đạt, thành danh. Cho nên chế độ Cộng Sản rất thâm độc, làm cho "nước nghèo dân ngu" là hai mục tiêu "chủ yếu" giúp đảng kéo dài thêm thời gian. Sau khi khối Cộng Sản Quốc Tế tan ra thành từng mảnh lớn qua sự sụp đổ của Nga, Đông Âu, thế giới còn các nước tàn dư, trong đó có Việt Nam, đảng cướp đành phải mở cửa, tạm thời thảo hiệp với "bọn tư bản phản động", ngay cả không từ chối liếm gót "kẻ thù số một" Hoa Kỳ để sống; nên chuyện đào tạo nhân tài được mở rộng, con cháu đảng lại được ưu tiên du học và bọn "đế quốc" ban cấp nhiều học bổng, đào tạo dùm nhân tài. Tuy nhiên, thành phần du học sinh đỏ vẫn có bản chất y như ông cha, hạt giống nào thì mọc ra cây ấy; từ lâu thế giới lầm to, họ đặt hy vọng là nhờ những sinh viên du học trở về, sau nầy biến đất nước độc tài thành dân chủ, nhưng những hạt giống đỏ du học, họ chỉ học những kiến thức khoa học, kỹ thuật, đồng thời "điều nghiên" những sơ hở, khuyết điểm của các nước dân chủ để tìm cách chống lại, biến luật di trú thành luật: buôn bán nô lệ, phụ nữ hợp pháp ... nên nhờ sinh viên du học mà đảng và nhà nước "xuất khẩu" người càng đông, thu vào hàng tỷ Mỹ Kim hàng năm, đó là bọn: "ngày xưa du học, ngày nay hại đời".
Trong tình hình mới, nhất là từ ngày mở cửa, người ngoại quốc đổ tiền vào, các cơ chế tài chánh, cấp viện quốc tế trợ giúp, nên học đường với chính sách "hồng hơn chuyên" trước đây không còn là hợp với thời cuộc nữa, nhưng vẫn là "chủ trương trước sau như một, dù sông có cạn, núi có thể mòn"; thế là đảng chuyển sang lối: "Tiên học phí, hậu học văn", đây là cái lọc học đường rất tinh vi và "hiện đại" hơn "học tài thi lý lịch" thời trước, lý do là đảng Cộng Sản ngày nay suy yếu, không thể áp dụng lối thanh lọc học đường bằng cách đuổi những học sinh thuộc các gia đình "phản động", chỉ cần "đánh vào túi tiền" của những gia đình nghèo, mà đa số là thành phần không nằm trong đảng, là thành phần phản động, có nhiều mầm mống chống đảng, là coi như cái lọc tốt, ngăn chận được những thành phần ngoài đảng có được cơ hội học hành, tiến thân, nâng cao dân trí và sau nầy có khả năng đưa đất nước đến dân chủ, tự do.
Chính vì cái chủ trương "Hồng hơn chuyên" được chuyển qua mục tiêu "đánh thủng túi tiền"của những gia đình "phản động" nên đảng và nhà nước phớt lờ để cho đám "cán bộ giáo dục" từ các trường từ tiểu, trung đến đại học, tha hồ mà vẽ vời ra nhiều thứ tiền thu khác, khiến phụ khuynh rất khó khăn; mặt khác thì tiền học phí gia tăng "không người lái", ban giám hiệu, thầy cô rất ư là "sáng tạo lẫn tối tạo" đẻ ra những thứ tiền khác, không nằm trong văn bản, chính sách của bộ giáo dục; những "kỹ sư tâm hồn" nầy cũng rất hồ hởi phấn khởi thu tiền, được đảng và nhà nước bật đèn xanh từ lâu, nhằm bù đắp tiền lương chết đói thế là chỉ có phụ huynh là người gánh chịu bao "vòi đỉa" hút máu từ nhiều phía qua đối tượng là "con em mình". Bọn cường hào ác bá trong ngành giáo dục từng gây bao khốn đốn cho nhiều gia đình nghèo từ nhiều thập niên, trong khi con chán cán bộ "cơ sở địa phương" có đủ tiền để đóng hay được đặc miễn; con cán lớn du học, phung phí tiền như nước; bọn cô chiêu cậu ấm nầy được cha mẹ cho đi du học, nhưng: "ăn chơi thì nhiều mà học chẳng bao nhiêu"; điển hình là câu ấm Hoàng Ty, chỉ một đêm vui chơi ở sòng bạc Hồng Kông, thua hơn 35 ngàn Mỹ Kim, như "mèo rụng lông"; tại hải ngoại, nhiều cô cậu con cháu công bà lớn thường hay mượn các sòng bạc quốc tế Casino làm nơi "trao dồi kinh sử".
Chương trình học chủ yếu là nhồi sọ, chú trọng vào môn "chính trị" với chủ nghĩa Marx Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh, văn thi nô Tố Hữu, Nguyễn Tuân nên những bài học lịch sử bị phớt lờ; trái lại những bài nào nói về Hồ Chí Minh, lịch sử đảng, thì được học kỹ, thường làm đề thi, thế là học sinh nào tinh ý, chỉ cần học những thứ ấy là dễ "trúng tủ". Ngay cả những nhân vật từng được đảng dùng để tuyên truyền như Lê Văn Tám, Võ Thị Sáu, Nguyễn Văn Trỗi được đánh bóng, đề cao hơn là những anh hùng dân tộc như Ngô Quyền, Hai Bà Trưng, Lê Lợi, Quang Trung, Trần Hưng Đạo ... nhất là ngày nay tập đoàn đảng Cộng Sản trở thành: "Thái Thú Trung Quốc gốc Việt", thì những trang sử hào hùng chống quân xâm lược từ phương Bắc được giảm nhẹ, vì đảng không muốn làm phật long "thiên triều, mẫu quốc", làm phương hại đến "tình hữu nghị Việt Trung đời đời bền vững, như răng với môi". Sự kiện quyển sách "Tổ Quốc Ăn Năn" của Nguyễn Gia Kiểng cũng nhằm "lên án những anh hùng dân tộc chống Tàu" là bạo động, vua Quang Trung bị lôi ra hành hạ để làm gương cho các vị anh hùng khác, ắt là thiên triều Bắc Kinh vừa lòng; hình như ngài kỹ sư Nguyễn Gia Kiểng cũng muốn gởi một thông điệp cho dân hải ngoại và trong nước: "chớ nên dùng bạo động để lật đổ Cộng Sản, mà hãy cùng nhau" đối thoại, đối lập ..." là lối đấu tranh "lộn địa chỉ" khi mà cái đảng cướp Cộng Sản luôn ngoan cố, không bao giờ chịu "đối thoại" đúng nghĩa, lối nầy được coi là: "hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa".
Những chương trình giáo dục về tinh thần yêu nước bị lái sang "gắn liền với xã hội chủ nghĩa", nên trường học dưới chế độ Cộng Sản chỉ với mục đích tối hậu là làm ngu dân, tuy nhiên đây cũng là lò "đào tạo ra những con vẹt" giỏi về việc dùng từ ngữ lạ tai, xuất phát từ chế độ, với chủ yếu là đấu tố, gây hận thù lẫn nhau. Khi nghe bất cứ người dân Việt Nam nào, từ già, trẻ, nông dân, công nhân ... nói chuyện, người ta có cảm tưởng họ là những "nhà chính trị cao cấp" nói toàn là những từ ngữ rặc mùi "chính trị Marx Lenin" nghe qua như "tham luận" của các lãnh tụ Cộng Sản, đói cơm nhưng "NO TỪ NGỮ" là bản chất của chế độ. Trong chế độ Cộng Sản, no cơm ấm áo thì không có, nhưng: NO TỪ NGỮ và ẤM CỜ ĐỎ là mặt mạn.
Học trò, sinh viên bị quàng khăn đỏ từ thuở nhỏ đến khi ra trường, không học được kiến thức, văn hóa hữu ích, nhưng chỉ toàn là chính trị Marx Lenin "lỗi thời", chủ yếu là xài từ ngữ, ngay nay còn có nạn "GHÉP CHỮ" nghe qua thật khó hiểu như: Động thái, Trang cụ, Điều kinh, giao hợp, cách tân ... hiện tượng nầy đang lan ra hải ngoại qua một số đài phát thanh đang sử dụng, là một báo động khác trong vấn đề chống văn hóa vận. Do thầy cô "thu tiền nhiều mà dạy chẳng bao nhiêu" nên học trò, học sinh, sinh viên không tin tưởng vào khả năng của mình, thế là các cô cậu, cha mẹ thường đến các chùa, miếu để cầu xin thần linh phò hộ cho thi đỗ, các thầy bói làm ăn khắm khá nhờ lối đào tạo nầy. Ngoài ra thì bằng cấp bị lạm phát qua lối: "học như chuyên tu, ngu như tại chức" với đội ngũ "tiến sĩ Cầu Muối" đang hùng cứ tại các trường đại học đào tạo, ngành nghề, cơ quan nhà nước; nạn mua bằng giả, thi dùm, bằng dổm, thì bùa đã và đang lan tràn hơn cả "dịch cúm gia cầm". Nhất là trong giới quan chức cầm quyền từ địa phương đến trung ương, họ muốn bao nhiêu bằng cấp cũng được, như tên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, trình độ lớp 7 mà ngay nay có vài bằng cử nhân treo văn phòng. Giáo dục phá sản, cũng nằm trong chính sách ngu dân để dễ cai trị, dân có học cao mà bị đám dốt cai trị thì có ngày những người có học sẽ đứng lên. Lối đào tạo nhân tài phục vụ cho đất nước theo chủ trương cố hữu "hồng hơn chuyên" đã giết chết nhiều thế hệ như nhà tư tưởng Trung Hoa thời xưa cảnh báo: "làm thầy thuốc sai lầm chỉ giết một người, làm chính trị sai làm giết một thế hệ và làm thầy giáo mà sai lầm, sẽ giết nhiều thế hệ"; do đó chế độ Cộng Sản không đào tạo được những tài năng cần thiết để phát triển, xây dựng đất nước; nhưng họ có khả năng đào tạo những "con vẹt chính trị", khoa bảng thiếu khả năng, trở thành thứ "gà già quanh quẩn cối xoay" với cái "nghiệp chuyên làm láo báo cáo hay".
Hàng năm, cứ vào mùa khai trường, học trò ngày nay không còn cái thuở nhìn "những áng mây bàng bạc ..." như Thanh Tịnh, trái lại thì "áng mây đen, mây mùa thế kỷ" đang vần vũ trên đầu phụ huynh và các cô cậu học trò cũng cảm thấy cái khó khăn của cha mẹ, phải chi trả đủ các món tiền phải đóng cho các "kỹ sư tâm hồn" chính là bọn "cường hào ác bá giáo dục", như những con cá mập luôn há miệng chờ:
"Gom bao học phí, lòng chưa phỉ.
Lệ phí phụ thu, túi chửa đầy."
Số tiền học phí tăng dần "không người lái" theo đà lạm phát của nền kinh tế "thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa" trong khi lương hướng vẫn "bám trụ", công việc làm ăn khó khăn, may ít, rủi nhiều. Khi người dân khó khăn, thì các thầy cô cũng phải có nhu cầu "khó khăn" để đi theo vật giá, thế là các thứ tiền lỉnh kỉnh gia tăng theo, đẻ ra những phụ thu mới. Năm nay, dụng cụ và đồ dùng học sinh gia tăng đến 20% hơn năm rồi, sách vở thì phải mua sách khác vì hàng năm các "kỹ sư tâm hồn" đổi "giáo án" để kiếm thêm tiền, khác hơn cái "chế độ tư bản phản động" với các sách giáo khoa ít thay đổi, nên đứa lớn học xong, có thể giao lại cho các em, đỡ tốn tiền. Trung bình một học trò phải tốn ít nhất là 600 ngàn đồng Hồ mỗi năm, chưa kể ăn uống, đồng phục còn ở đại học thì phải tốn ít nhất là 3 triệu tiền học phí, chưa kể đến các thứ ăn ở, quần áo … tình hình nầy đè nặng trên vai các bậc phụ khuynh ở Việt Nam, liệu là các tổ chứ từ thiện hải ngoại hoạt động từ lâu nay nhằm giúp học sinh nghèo ở Việt Nam có còn đủ khả năng để giúp đỡ hàng triệu "học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau" đang "neo đơn" chờ những "tấm lòng vàng, nhiều khi bị bàn tay đỏ" bợ những mòn tiền tình nghĩa từ phương xa; nhưng nhiều khi ở nước ngoài chắt chiêu quyên góp từ đồng để giúp cho các học sinh nầy, thì trong lớp, thầy cô dạy về lịch sử Việt Nam, bài học chính trị chủ yếu chỉ đánh bóng đảng, gọi Hồ Chí Minh là yêu nước ... và những người đóng góp nuôi dưỡng, giúp đỡ cũng được các em gọi một cách "thân thương" là: "bọn phản động, ngụy quân, ngụy quyền", được thầy cô nhồi nhét trong các bài học.
Việc giúp đỡ các học sinh nghèo cũng không có gì là xấu, nhưng đây là việc làm "ruồi bu" khi mà nhu cầu trong nước quá lớn, trong khi đó, muốn chấm dứt cái "chế độ giáo dục Hồng hơn Chuyên, học tài thi lý lịch, tiên học phí hậu học chính trị", thì cái gốc chính là đảng Cộng Sản Việt Nam. Dồn mọi nổ lực đánh vào thành trì của đảng cướp, trường kỳ, cương quyết thì trước sau gì chúng phải sụp đổ; trong khi nhiều người cương quyết nhổ, diệt cỏ dại, thì cũng có người "mang phân bón, nước tưới" cho cỏ dại tốt, thì bao giờ mới diệt hết cỏ? Những người có tấm lòng nhân ái, bồ tác ... hãy nhìn thành quả của mình sau bao năm "làm việc thiện" có thay đổi được gì, ngoại trừ làm dùm một số công việc cho đảng cướp: xoa dịu lòng bất mãn của dân, sửa dùm mái trường, đào dùm cái giếng, làm dùm cái cầu nhỏ bắt ngang qua con kinh ... thế là cán bộ dùng số tiền nầy để xây nhà riêng, du lịch, ăn xài, cho con du học.
Trương Minh Hòa
No comments:
Post a Comment