- Tác giả thi tập "Vô Đề" đã chửi thẳng vào mặt Bác và Đảng, là hai thần tượng úy kỵ của csvn, bằng những lời thơ tuyệt độc, làm sao còn được sống sót sau ngày 17-07-1987!? Vậy, Nguyễn Chí Thiện nào ở hải ngoại, nếu không tá danh cũng nhận vơ tác phẩm
Có lẽ đây là một trường hợp hãn hữu trong giới sinh hoạt văn học hải ngoại: Một thi phẩm ra đời không mang một cái tên, ngay cả hàng mấy trăm bài thơ tuyệt tác của thi nhân cũng chẳng được tác giả đặt tên sau khi thai nghén. Mặc dù đó là đứa con tinh thần yêu dấu, cưng quí nhất đời cuả thi nhân. Ông đã thai nghén đứa con tinh thần độc nhất vô nhị ấy lâu dài suốt bao nhiêu năm trời trong nhà tù, dưới gông cùm xiềng xích dã man của bọn quỉ đỏ đội lốt người ở miền Bắc VN.
Tập thơ ”Vô Đề” của Nguyễn Chí Thiện gớm 377 bài, đủ thể loại, đã do tác giả ném vội vào sứ quán Anh tại Hà Nội ngày 16.7.1979. Riêng theo lời giới thiệu tập Ngục Ca của VV Ái, có đoạn nguyên văn: ”... Tối 02.04.1979 anh (NG.C.Thiện) nhờ người bạn khâu vào ve áo một viên thuốc độc, rồi cắp tập thơ ” HOA ĐỊA NGỤC” (tên này do Ái tự đặt cho tác phẩm), một mình lấy tàu lên Hà Nội ...”
Theo tôi,việc khâu vào ve áo viên thuốc độc là việc sinh tử tuyệt mật trong xã hội CS tai vách mạch rừng đầy rẫy, huống chi lại không phải là chuyện khó đến nỗi một người đàn ông không tự làm được, phải nhờ tới một người bạn. Sau này lại còn đẻ thêm ra một nhân chứng Trần Nhu tự nhận đã ”tháp tùng” theo Ng. Chí Thiện đến tòa đại sứ Anh. Nhưng chỉ một mình Ng. Chí Thiện bị bắt ngay sau đó. Tại đây, một câu hỏi cần đặt ra: Tại sao công an đã không bắt luôn Trần Nhu? Sao Ng. Chí Thiện đã không dùng đến viên thuốc độc ấy khi bị công an bắt rồi lại cùm thêm một thời gian nữa khi chính tác giả đang bị bệnh lao hành hạ đến thời kỳ thứ 3, khạc ra máu trong hoàn cảnh không có thuốc men và thiếu hẳn mọi phương tiện dinh dưỡng vệ sinh ...?
Từ đó hiển nhiên không một ai ngoài đời biết được số phận của tác giả ”Vô Đề” ra sao , ngoại trừ bàn tay đẫm máu hận thù của đảng CS. Còn tác phẩm Vô Đề thì đã được nhân viên sứ quán Anh trao lại cho một tạp chí VN ở hải ngoại. Vì thế thân phận của tác phẩm này cũng chẳng khác nào một đứa con rơi, vô thừa nhận ngay từ lúc mới mở mắt chào đời. Nó đã được truyền qua tay nhiều người. Trong số văn nhân, thi sĩ cũng có, con buôn chữ nghĩa và bọn lưu manh ăn cắp tác phẩm cũng chen vào để mong kiếm chác chút đỉnh tiền bạc! Vì thế, tác phẩm đặc biệt này đã bị những bàn tay ấy đặt cho nhiều tên khác nhau.Như: Hoa Địa Ngục (nhà XB Quê Mẹ), Quê hương Tù Ngục (Phong trào thanh niên hành động xã hội), Bản chúc thư của một người VN (nhà XB Tú Quỳnh)... Ngoài ra còn có bản NGỤC CA phổ nhạc của Phạm Duy, do nhà XB Quê Mẹ ấn hành.
Theo lời giới thiệu nhạc phẩm Nhục Ca của nhà XB/ QM thì tác giả Nguyễn Chí Thiện sinh vào tháng 6 năm 1933, tại phố hàng Bột ở Hà Nội. Riêng trong tác phẩm gốc, Ng. Chí Thiện cho biết ông ra đời năm ngày 27.02.1939. Điều nào đúng điều nào sai?
Hiển nhiên và hợp lý nhất mọi người đều phải tin vào lời của Ng. Chí Thiện và gạt bỏ ngay lời suy đoán hay nghe hơi nồi chõ của VV Ái!
Nhưng đáng kể nhất, vì từ hồi nào đến giờ không thấy một ai nêu lên điểm then chốt này. Hoặc giả vì không biết, hoặc có người biết mà không cho là quan trọng?
Đó là tin: NHÀ THƠ NGUYỄN CHÍ THIỆN ĐÃ CHẾT TRONG NGỤC TÙ C.S., THÁNG 7.1987.
Tin này do Ủy Ban Văn Nghệ Sĩ bị Cầm Tù thuộc Văn Bút Quốc Tế (PEN CLUB INTERNATIONAL) đã thông tri nghiêm chỉnh đến các hội viên. Nên biết UBVNSBCT (anh ngữ viết tắt là: WIPC) do bà Leedom Arckeman làm chủ tịch và sưu tầm viên của WIPC là cô Sarah Whyatt. Bây giờ , thời gian trôi qua đã lâu, có lẽ những người khác đã được bầu thay thế vào 2 chức vụ đó. Nhưng,nếu muốn truy tầm tin tức người ta vẫn có thể liên hệ với Ủy Ban WIPC/ PEN Club Inter ....!
Đến bây giờ nghi vấn ”NG. Chí Thiện thật hay giả” bỗng nhiên lại được vài người nêu lên trên các diễn đàn diện tử khiến dư luận lại trở nên sôi nổi.Nhưng nhìn chung, từ đầu, dư luận đã chia thành 2 khuynh hướng rõ rệt. Một bên sáng suốt, cấp tiến, gồm một số nhà văn, nhà thơ quen thuộc đưa ra những nghi vấn có phần cụ thể, song vẫn chưa đủ chứng liệu cụ thể để minh thị: con người bằng xương bằng thịt gọi là Ng. Chí Thiện hiện nay ở Mỹ chỉ là Ng. Chí Thiện giả, hoặc chỉ là người soán đoạt thi phẩm ”Vô Đề” của một tác giả vô danh nào đó đã bị CSVN thủ tiêu ngay sau khi vừa ném được đứa con tinh thần của mình vào tòa đại sứ Anh như một tiếng kêu uất hận đầy tuyệt vọng để lại cho đồng bào và hậu thế!
Ngược lại, vẫn còn một số người tâm hồn đơn giản, chất phác cứ chấp nhận bừa ... cho xong chuyện!
Theo tôi, vấn đề này , bây giờ mới được đặt trở lại trước công luận cả trong lẫn ngoài nước vẫn chưa trễ lắm. Vì con người mang tên Ng. Chí Thiện (thật hay giả chưa biết) vẫn hãy còn đang sống sờ sờ. Bắt buộc ông ta phải tái chứng minh thân thế của mình trước pháp luật và công luận. Trong khi chờ đợi chuyện điều tra và tự minh xác nguồn gốc của ông Ng. Chí Thiện hiện hữu, kể cả khảo sát và trắc nghiệm trình độ Pháp ngữ của đương sự, thiết tưởng, chúng ta cần trăn trở tư tưởng chung quanh 2 luận điểm sau đây:
1. Giả thiết: tác phẩm VÔ ĐỀ vốn dĩ của một tác giả vô danh. Sau khi đã ném được đứa con tinh thần của mình vào tòa đại sứ Anh rồi, tác giả liền bị CACS bắt và thủ tiêu luôn. Nhưng CSVN sợ sẽ bị các cơ quan Quốc Tế Nhân Quyền, hội Ân Xá Quốc Tế, các hiệp hội Văn Hóa trên thế giới, như PEN INTERNATIONAL, UNESCO ... lên tiếng, đòi hỏi được tiếp xúc với tác giả hay can thiệp cho tác giả v.v... Trong khi đó tác giả Vô Đề (thiệt) đã bị CACS thủ tiêu mất rồi, thì thực là rắc rối to! Đó là một hành động giết người cực kỳ vô nhân đạo. Có thể bị dư luận thế giới kết án nặng nề!
Bởi vậy, để bưng bít hành vi dã man phi nhân tính, CSVN đành phải đẻ ra một Ng. Chí Thiện giả mạo, rồi cho ra ngoại quốc luôn. Thủ đoạn này là một tuyệt chiêu chỉ có đảng CSVN mới dám thực hiện, để che mắt nhân loại trên thế giới . Như vậy, một mặt, CS đã dùng Ng. Chí Thiện giả , để giấu nhẹm vụ án thủ tiêu tác giả Vô Đề. Không ai còn lý do gì để bới đống tro tàn ấy làm chi. Mặt khác,với trò ”linh miêu tráo chúa”, đảng CS còn dùng Ng. Chí Thiện giả này làm một nhân chứng sống, tuyên truyền cho Việt Kiều hải ngoại và toàn thể thế giới tự do thấy rằng đảng CSVN nhân đạo vô cùng và đã xử rất khoan hồng đối với một nhà thơ ”cực kỳ phản động” dám làm thơ lôi đích danh đảng CSVN và Bác Hồ muôn vàn kính yêu của người CS ra chửi rủa thậm tệ. Đó vốn là 2 thứ TABOUS (sujets tabous) tuyệt đối cấm kỵ của CSVN. Tuyệt đối không một ai được phép động chạm đến, dù chỉ bằng lời nói bóng gió xa xôi. Nếu kẻ nào vô tình ”phạm húy” lập tức bị bọn CACS vồ ngay và đem đi cùm liền đến mút mùa Giao chỉ luôn.
Để chứng minh điều trên đây là sự thực, có cơ sở kiểm chứng và lý luận hẳn hoi, tôi xin mạn phép trưng dẫn 2 thí dụ điển hình sau đây để bạn đọc bốn phương thế giới có dịp đối chiếu giữa những lời thơ chửi đảng, chửi bác của tác giả tập thơ Vô Đề rất nặng nề, đau đớn đến mức bất khả dung tha, với một câu chuyện ”tiếu lâm” mà bọn CSVN gọi là: ”khôi hài đen” rất nhẹ nhàng của danh ca Anh Ngọc.
Trong 377 bài thơ của thi phẩm Vô Đề, tác giả đã chửi đảng CS như thế nào? Đây mời bạn hãy nghe:
Đảng dìu dắt thiếu nhi thành trộm cướp,
Giải phóng đàn bà thành đĩ, thành trâu,
Giúp người già bằng bắt bớ rể, dâu,
Và cải tiến dânh sinh thành xác mướp,
Đảng thực chất chỉ là đảng cướp,
Dựng triều đình mông mọi giưã văn minh
Sống tạm thời nhờ thủ đoạn yêu tinh,
Nhờ súng đạn Tàu, Nga, bắt bớ,
Đảng tắt thở cuộc đời mới thở,
Đảng còn kia bát phở hóa thành mơ ...
Về Tabou bác Hồ muôn vàn kính yêu của CS, tác giả Vô Đề đã lôi cáo Hồ ra chửi bới như thế nào? Xin mời bạn đọc thưởng thức:
Hôm nay 19.5.
Tôi nằm
Toan làm thơ chửi bác
Vần thơ mới hơi phang phác
Thì tôi thôi
Tôi nghĩ bác
Chính trị gia sọt rác
Không đáng giá để tôi
Đổ mồ hôi
Làm thơ
Dù là thơ chửi bác
Đến thằng Mác
Tổ sư bác
Cũng chưa được tôi nguệch ngoạc vài câu
Thôi hơi đâu
Mặc thây bọn văn sĩ cô đầu
Vuốt râu , xoa đầu, mơn trớn bác
Thế rồi tôi đi làm việc khác
Kệ Cha bác!
Trên đây là 2 bài thơ của tác giả Vô Đề đả chửi đảng CSVN và Bác Hồ hết sức tàn bạo. Nếu đem so với câu chuyện khôi hài đen sau đây của Anh Ngọc, hồi còn kẹt trong nước, bạn sẽ nghĩ thế nào về trường hợp Nguyễn Chí Thiện tự nhận tác giả thi phẩm Vô Đề mà vẫn còn sống nhăn và béo tốt hồng hào qua Mỹ rong chơi ?
Một hôm ngồi quán cà phê Anh Ngọc đã vui miệng kể chuyện tiếu lâm cho mấy người bạn thân nghe. Anh Ngọc kể:
- Trong một cuộc tham quan miền Nam, một vị tổng bí thư muốn tỏ ra thân dân, bèn hỏi một người lao động:
- Đời sống lúc này như thế nào?
- Dạ, thưa ngài tổng bí thư ... như đi xe buýt ạ! Một người lái cả đám ngất ngư!
Sau khi Anh Ngọc vừa dứt lời tên CA bàn kế bên liền bước đến trước mặt Anh Ngọc, chĩa súng mời về đồn CA làm việc ngay. Sau đó Anh Ngọc đã bị cùm trong trai giam suốt 3 năm.
Khi được tha, anh ra khỏi nhà tù với tấm giấy chứng nhận được trả tự do vì tội đã kể chuyện ... khôi hài đen! Đơn giản và dễ như chơi vậy thôi!
· Ghi chú: Khi Anh Ngọc qua Mỹ, nhân một dịp gặp lại nhau ở Santa Ana, Cal, tại báo quán Người Việt, Anh Ngọc đã kể lý do đi tù CS này với tôi và đã chụp chung với tôi một tấm hình kỷ niệm!
Tóm lại, chỉ vì câu chuyện tiếu lâm nhẹ nhàng, bóng gió kể trên mà Anh Ngọc đã phải trả giá đến 3 năm ngục tù cùm kẹp. Vậy, nếu đem so với tác phẩm Vô Đề, thì cái giá tác giả phải bị thủ tiêu ngay là điều dễ hiểu và rất thường diễn ra cả ngày lẫn đêm dưới chế độ CS.
Tất nhiên, từ đó ta suy ra, sau ngày 020.4.1979, tác giả tập thơ không thể nào còn sống sót, nhất là người ấy đã bị bịnh lao phổi đến thời kỳ thứ 3, đã khạc ra máu trong tù không thuốc men và vệ sinh, dinh dưỡng.
Trên căn bản sự kiện này ta có thể kết luận ngay mà không sợ bị sai lầm bao nhiêu: Nguyễn Chí Thiện hiện hữu hoàn toàn không phải là tác giả thi tập Vô Đề!
2. Ngược lại, giả thiết, nếu Nguyễn Chí Thiện ngày nay ở hải ngoại là Ng. Chí Thiện thật, thì ông ta vẫn không thể là tác giả thi phẩm Vô Đề. Bởi tìm hiểu trong tác phẩm ”Vô Đề”, trước hết ta thấy rất nhiều mâu thuẫn trầm trọng về tuổi tác, về thời gian bối cảnh lịch sử cùng với vô số nghi vấn nghịch đảo, mù mờ về sự việc. Sau đó nếu đem so sánh với những chi tiết lý lịch và những hoạt động chính trị hiện hữu của Nguyễn Chí Thiện trong đảng Việt Tân, con đẻ của tổ chức kháng chiến bịp Hoàng Cơ Minh, ai cũng thấy Nguyễn Chí Thiện bằng xương bằng thịt ngày nay ở hải ngoại chẳng giống với tác giả Vô Đề chút nào. Sao kỳ cục vậy? Vải thưa bưng mắt thánh được sao?
Chú ý: Bạn đọc nào muốn tìm hiểu thêm những chi tiết chính xác về những mâu thuẫn này ,xin tìm đọc bài: NHỮNG KHÁC BIỆT VỀ QUAN ĐIỂM VÀ THÂN THẾ GIỮA TÁC GIẢ TẬP THƠ VÔ ĐỀ VÀ NHÀ THƠ NGUYỄN CHÍ THIỆN. [Bài của THẾ HUY, 1997] hoặc vào xem trang nhà đang loan tải: www.dangvannham.com
Tóm lại, để khỏi phí thì giờ với chuyện Ng. Chí Thiện thật/ giả, nhất là để tránh thói quen đã trở thành cố tật của đa số người Việt là ” đánh trống bỏ dùi”, sau vài hôm tranh luận rùm beng rồi tắt lịm luôn, hơn thế , tránh khỏi bị Ng. Chí Thiện và phe nhóm cười vào lỗ mũi những người nêu vấn đề lên trước công luận, tôi mạn phép đề nghị những ai có nhiệt tâm đối với vấn đề này xin cùng nhau lập tức lập ra một ủy ban điều nghiên về tác giả thi tập Vô Đề. Vấn đề này phải lồng nó trong khuôn khổ văn hóa và chính trị, diệt CS nằm vùng ở hải ngoại thì mới kêu gọi được nhiều người hưởng ứng.
Đặng Văn Nhâm
No comments:
Post a Comment