Đỗ Ngọc Uyển
Một tháng, sau khi sau khi xâm chiếm được Miền Nam Việt Nam, lũ Việt gian cộng sản, tay sai của Đệ Tam Quốc tế đã đưa một triệu quân, dân, cán, chính Việt Nam Cộng Hoà vào tù vô thời hạn dưới cái nguỵ danh là đưa đi “học tập cải tạo.” Đây thực chất là một sự giam cầm (imprisonment) phi pháp, một sự trả thù man rợ, một sự vi phạm nhân quyền một cách dã man của thời trung cổ, và theo luật pháp quốc tế thì đây là một tội ác chống loài người (a crime against humanity).
Hoa Kỳ công nhận những người này là tù nhân chính trị và đã điều đình với phỉ quyền cộng sản để họ được trả tự do và đi định cư tại Hoa Kỳ ưu tiên theo ODP (Orderly Departure Program) với tư cách là những người tỵ nạn chính trị (political refugees). “…The U.S. government considers reeducation detainees to be political prisoners. In 1989, the Reagan administration entered into an agreement with the Vietnamese government, pursuant to which Vietnam would free all former RVN soldiers and officials held in reeducation camps and allow them to immigrate to the United States… that gives priority in ODP to those who spent at least three in reeducation…” Cần phải nói thật rõ rằng những người tù chính trị này đi định cư tại Hoa Kỳ ưu tiên theo ODP (Chương Trình Ra Đi Có Trật Tự) với tư cách là những người tỵ nạn chính trị (political refugees) chứ không phải vì lý do nhân đạo hay theo chương trình HO (Humanitarian Operation) nào cả.
Hoa Kỳ coi việc đưa những người tù chính trị này sang định cư tị nạn tại Mỹ là trả một món nợ của quốc gia Hoa Kỳ đối với đồng minh trong thời chiến. Những người này bị giam cầm vì đã cộng tác mật thiết với Hoa Kỳ trong cuộc chiến… “…Resettling this group will be a step toward closing out this nation’s debt to its Indochinese wartime allies. “These people have been detained because of their closed association with us during the war,” said Robert Funseth, the senior deputy assistant secretary of state for refugee affairs, who spent most of this decade negotiating their resettlement...” Hoa Kỳ đã phải điều đình với cộng sản trong 8 năm - từ năm 1982 tới năm 1989 - mới đạt được kết quả để cho những người tù chính trị này đi định cư tại Mỹ… Hoa Kỳ coi sự điều đình đạt được kết quả trên đây là một cố gắng phi thường của phía Hoa Kỳ. Kết quả đó đã giúp cho Hoa Kỳ có được những giấc ngủ yên hàng đêm. “…The negotiation started in 1982 and culminated in July 1989 when the two countries signed a treaty which provides for the immigration of the former reeducation detainees… This campaign is a wonderful endeavor on the U.S part. This has helped us American sleep better at night…” Chúng ta - những cựu tù nhân chính trị và cựu đồng minh của Hoa Kỳ trong cuộc chiến - ghi nhận trách nhiệm lương tâm và đạo đức của Hoa Kỳ trong cố gắng phi thường (wonderful endeavor) của Hoa Kỳ để đưa chúng ta sang định cư tại Mỹ.
Trong khi chính người Mỹ đã cố gắng phi thường (wonderful endeavor on the U.S. part) trong suốt 8 năm với 25 cuộc họp với cộng sản để đưa những người tù chính trị, những cựu đồng minh thân thiết của Hoa Kỳ, sang định cư tại Mỹ là để trả một món nợ của quốc gia (a nation’s debt) đối với đồng minh đã cộng tác mật thiết với Hoa Kỳ trong cuộc chiến, và kết quả đó đã giúp cho Hoa Kỳ có những giấc ngủ yên hàng đêm (This has helped us American sleep better at night) thì bà Khúc minh Thơ, chủ tịch Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị đã vơ vào, tự nhận và được một số người ca tụng là “ân nhân!” của hàng trăm ngàn người tù chính trị và gia đình người tù, bởi vì nhờ bà này “vận đông” nên mới có cái gọi là chương trình HO (humanitarian Operation) để đưa những người tù chính trị và gia đình họ sang định cư tại Mỹ. Và, để chính thức hoá cái “công ơn” này, bà Khúc Minh Thơ đã đứng ra tổ chức “Ngày Tù Nhân Chính Trị Việt Nam” tại Dallas, Texas trong 3 ngày đầu tháng 10/08 để tập họp tất cả cựu tù nhân chính trị trên khắp các tiểu bang Hoa Kỳ và trên thế giới đến Dallas để nghe bà và những người chịu ơn bà “ca tụng cái công ơn to lớn của bà?” đối với những người tù chính trị và gia đinh họ. Đây là một việc làm bất chính, đánh tráo một sự kiện lịch sử.
Tập thể những người tù chính trị, những anh hùng của thời đại – như lời tuyên dương của đại tướng John Vessey và tổng thống Ronald Reagan - đừng để cho những kẻ thời cơ chủ nghĩa lợi dụng danh nghĩa của mình cho những âm mưu bất chính, Anh hùng, người lính là danh dự, là trách nhiệm, là hy sinh vì tổ quốc, là ngẩng cao đầu và chấp nhận; không cầu xin, không than vãn, không thân trách phận, không cần ai thương sót. Làm trai được sinh ra trong thời loạn là phùng thời. Không đi ăn xin tình cảm như một người nào đó đã viết một câu nguyên văn như sau: “Tôi dám khẳng định rằng “Nếu không có sự vận động của chị Khúc Minh Thơ với Quốc Hội, Chính quyền và Chính giới Mỹ, xin can thiệp trả tự do cho tù nhân chính trị tại Việt Nam” thì anh em chúng tôi chắc chắn đã phải bỏ xác trong các trại tù cải tạo từ lâu rồi!”
Những lời ủ ê trên đây chỉ là tâm sự của một cá nhân riêng lẻ. Tuyệt đại đa số anh em ở trong nhà tù cộng sản chẳng ai biết bà Khúc Minh Thơ là ai cả. Anh em vẫn hiên ngang, tuyệt đối tin tưởng ở chính nghĩa Quốc Gia và giữ vững hào khí của người lính như những câu thơ sau đây được trích từ bài thơ Vạn Vạn Lý của nhà thơ Cung Trầm Tưởng được viết ra vào năm 1977 tại một trại tù ở vùng Hoàng Liên Sơn:
Chân đi hất hồng trần
Anh hùng phải gian chuân
Hy sinh là tất yếu
Ngựa phi giòn nước kiệu
Vỗ vỗ rơi tàn thuốc
Phà khói vào mông lung
Hư vô đẹp não nùng
Nụ hôn đời khốc liệt
Cõi sầu ta tinh khiết
Thép quắc vầng trán cao
Phong sương dệt chiến bào
Lấy máu xe làm chỉ
Đã đi trăm hùng vĩ
Xông pha lắm đoạn trường
Về làm đá hoa cương
Gửi đời sau tạc tượng
Khi Tổng Thống Ronald Reagan cử Đại Tướng John Vessey - người chiến hữu thân thiết của QLVNCH - cựu Tư Lệnh Lực Lượng Hoa Kỳ đã chiến đấu sát cánh (side by side) với QLVNCH – sang Việt Nam điều đình trả tự do cho những người tù chính trị để cùng với gia đình sang định cư tại Mỹ thì phải hiểu rằng Tổng Thống Reagan đã gửi đi một thông điệp nhắn tới những người tù chính trị rằng: “Hoa Kỳ sẽ không bỏ rơi những đồng minh thân thiết của Hoa Kỳ.” Và những anh em tù chính trị, những chiến binh QLVNCH đang sa cơ trong nhà tù cộng sản đã hiểu được cái ý đó trong thông điệp của Tổng Thống Reagan.
Đại Tướng John Vessey là người bạn chiến đấu, là đồng minh thân thiết của QLVNCH; chính ông đã nhiều lần hãnh diện gắn các huy chương chiến đấu cao quý của Quân Lực Hoa Kỳ trên ngực áo các chiến binh anh hùng của QLVNCH. Bỏ ra ngoài những thủ đoạn chính trị, những người lính Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hoà khi cùng chiến đấu bên nhau trên cùng một trận tuyến, họ không thể bỏ nhau được, vì bỏ rơi nhau là hèn, là phản bội mà đã là lính thì không thể hèn không thể phản bội được, ngoại trừ những trường hợp bất khả kháng, ngoài ý muốn.
Chính là vì những thủ đoạn của phe chính trị mà những người lính Hoa Kỳ đã phải bỏ rơi người lính Việt Nam Cộng Hoà trong khi đang cùng nhau chiến đấu trên cùng một trận tuyến. Đại Tướng William Westmoreland nguyên Tư Lệnh Lực Lưọng Hoa Kỳ chiến đấu tại Việt Nam và Chủ Tịch Uỷ Ban Tham Mưu Liên Quân Hoa Kỳ - trong một bài diễn văn đọc tại một buổi lễ kỷ niệm ngày Quân Lực 19/6 tai New Orleans, Lousiana – đã có một lời xin lỗi nguyên văn như sau: “On behalf of the US Armed Forces, I would like to apologize to the veterans of the South Việt Nam Armed Foces for abandoning you guy.” (Nhân danh Quân Lực Hoa Kỳ, tôi gửi lời xin lỗi các cựu chiến binh QLVNCH vì đã bỏ rơi các bạn.) Không một lời xin lỗi nào có thể chân tình hơn. Không ai bắt Đaị Tướng Westmoreland phải xin lỗi người cựu chiến binh QLVNCH, nhưng chính là cái tình đồng minh, tình đồng đội, tinh chiến hữu cao cả đã bắt Đại Tướng phải xin lỗi.
Bảo rằng nhờ có bà khúc Minh Thơ “vận động” nên mới có cái gọi là chương trình HO (Humanitarian Operation/Chiến Dich Nhân Đạo) là một sự lộng ngôn. HO không phải là hai chữ viết tắt của chương trình “Humanitarian Operation” giả tưởng nào cả mà chỉ là sự suy diễn từ các con số thứ tự của các danh sách những người tù chính trị đã được cộng sản cấp sổ thông hành (passport) và trao cho phía Hoa Kỳ phỏng vấn để đi định cư tị nạn tại Hoa Kỳ. Ví dụ như các danh sách đầu tiên mang các số: H.01, H.02, H.03…gồm có hai phần: phần chữ là H và phần các con số hàng đơn vị là 01, 02, 03…và khi đến các con số hàng chục thì không còn số không (zero) nữa mà trở thành các con số H.10, H.11, H.12…Sau đây là lời kể lại của một người đi tìm hiểu cái danh xưng HO: “…I asked an ODP staffer in Saigon about the “HO” designation in about 1995. He told me that it was never an official U.S. designation, but rather a term used exclusively by Vietnamese. He was not clear weather it was created by Vietnamese counterparts or by the applicants themselves…” (…Vào khoảng năm 1995 tôi đã hỏi một nhân viên tham mưu của ODP tại Saigon về cái danh xưng “HO”. Ông ta nói với tôi rằng đó chưa bao giờ là một cái tên chính thức của Hoa Kỳ nhưng đó là thuật ngữ chỉ được dùng trong những người Việt Nam với nhau, Ông ta cũng không rõ cái thuật ngữ đó được chế ra (created) bởi những người đối nhiệm phía VN hay bởi những người lập đơn...)
Trong các văn kiện chính thức của Hoa Kỳ không bao giờ thấy ghi nhận có cái gọi là chương trình HO (HO Program) nào cả. Trong tờ sự kiện (Fact sheet) của Phòng Dân Số - Tỵ Nạn và Định Cư (Bureau of Population, Refugee and Migration) thuộc Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ được phổ biến ngày 16 tháng 1 năm 2004, tại tiểu mục Orderly Departure Program (Chương Trình Ra Đi Có Trật Tự) có một đoạn viết nguyên văn như sau: “More than 89,700 Amerasian children and accompanying family member have been admitted to the United States since 1988 in a special ODP subprogram, along with some 167,000 former re-education camp detainees and their immediate family members under another special program begun in 1989…” ( Hơn 89,700 trẻ em lai Mỹ-Việt cùng với gia đình đã được chấp nhận vào Hoa Kỳ từ năm 1988 theo một chương trình phụ của ODP, cùng vớí 67,000 người cựu “tù cải tạo” và thân nhân trực hệ theo một chương trình đặc biệt bắt đầu từ năm 1989). Như vậy, phải hiểu rằng những người tù chính trị sang định cư tỵ nạn tại Hoa Kỳ theo một chương trình đặc biệt (a special program) nằm trong khuôn khổ của Chương Trình Ra Đi Có Trật Tự (Orderly Departure Program ) chứ không phải theo chương trình HO giả tưởng nào đó do bà Khúc Minh Thơ vận động.
Nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày 30-4-1975, phóng viên Nguyễn Khanh của RFA đã phỏng vấn ông Robert Funseth, người đã bỏ ra 8 năm để điều đình với công sản để đưa hơn 300,000 tù nhân chính trị và gia đình sang định cư tại Mỹ, Nguyễn Khanh đã hỏi một câu và được ông Funseth đã trả lời như sau:
- Nguyễn Khanh: họ (những người tù chính trị) có liên hệ với ông không?
- Robert Funseth: nhiều lắm. Trong những năm qua, tôi cảm động, nghẹn ngào vì cảm tình họ dành cho tôi. Tôi nói với mọi người là công này không phải chỉ mình tôi, mà còn liên quan đến nhiều người khác nữa, từ những người tham dự đàm phán cho tới những người thực hiện chương trình giúp định cư.
Ông Robert Funseth là một nhà ngoại giao lịch sự, nhất là đối với đàn bà. Ông đã tặng bà Khúc Minh Thơ – mà chồng là đại tá Nguyễn Bê đã bị cộng sản giam cầm 13 năm - cây bút mà ông đã ký bản thoả ước với Việt cộng. Tai sao ông Funseth không đả động gì đến “công ơn” của bà Khúc Minh Thơ trong vụ này mà chỉ nói đến công lao của người khác?
Trên Website Lê Dinh có bài viết của ông Nguyễn Lý Tưởng với tiêu đề là GỌI NHAU - Viết nhân Ngày Tù Nhân Chính Trị Việt Nam sẽ tổ chức tại Dallas từ 3 - 5/10/2008; tại tiểu mục 2 có đoạn viết nguyên văn như sau:
“2. Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị Việt Nam ra đời:
Mục tiêu của hội: (1) Tranh đấu đòi trả tự do cho tù nhân
(2) Trình bày cho thế giới biết Việt Nam là một nhà tù lớn nhất thế giới
(3) Giúp những gia đình cựu tù nhân đoàn tụ”
Đọc cái mục tiêu thứ (3) trên đây thì phải hiểu rằng Hội Gia Đình Tù Nhân Chính Trị của bà Khúc Minh Thơ chỉ “vận động” để giúp các cựu tù nhân chính trị đã được thả ra, đi đoàn tụ với gia đình tại Mỹ như trường hợp đại tá Nguyễn Bê được sang đoàn tự với bà Khúc Minh Thơ chứ không phải “vận đông” cho những người tù được thả ra để cùng với gia đình đi định cư tại Mỹ theo “Chương Trình HO” như bà Khúc Minh Thơ và một số người thường rao giảng. Không thể có cách hiểu nào khác hơn.
Những sự kiện trình bày trên đây đã chứng minh rằng không có cái gọi là Chương Trình HO nào cả. Bà Khúc Minh thơ không thể “vận đông” cho một cái mà nó không hiện hữu. Đây là vấn đề chính danh. Người Mỹ đôi khi cũng bắt chước người Việt Nam dùng hai chữ HO; nhưng đối với họ thì HO chỉ là một cái “popular term” để chỉ một người “tù cải tạo” chứ không phải là một cái “official term” để chỉ một chương trình chính thức nào cả.
Đọc trên một diễn đàn điện tử thấy có người con của một người tù chính trị đã gửi tặng bà Khúc Minh Thơ một số tiền (khoảng 10,000) để giúp bà này tổ chức “Ngày Tù Nhân Chính Trị Việt Nam,” và cũng để cám ơn bà bởi vì nhờ có bà “vận động” nên mới có Chương Trình HO, và cháu mới được theo cha cháu sang Mỹ học hành để có tương lai tốt đẹp như ngày nay, và nếu không có bà thì chắc chắn là cháu đã phải đi bán vé số ở Việt Nam…Thật tội nghiệp cho đầu óc của cháu này đã bị nhiễm độc bởi cái “Huyền Thoại Khúc Minh Thơ,” và vài chục năm sau, nó có thể trở thành cái “Thần Thoại Khúc Minh Thơ.” Và các con, cháu, chắt, chít... sau này của những người tù chính trị cũng phải đời đời nhớ ơn bà Khúc Minh Thơ!
Có ông nhà văn Nguyễn Hữu Của đã viết một bài được đăng trên trang báo điện tử Ánh Dương có tựa đề là: “LIỀU THUỐC HỒI SINH” có một đoạn nguyên văn như sau: “H.O liều thuốc hồi sinh cho người “Cựu Tù Nhân Cải Tạo”,…Nói đến H.O chúng ta không thể không nhắc đến người đàn bà có tâm hồn vĩ đại, vị ân nhân của các gia đình Cựu Tù Nhân được ra đi định cư tại Hoa Kỳ, người đã góp phần mang liều thuốc hồi sinh đến cho từng gia đình “Người Tù Cải Tao”. Người đó chính là Bà Khúc Minh Thơ, một tên tuổi đã hằn sâu vào ký ức của mỗi Cựu Tù Cải Tạo trong hơn ba mươi năm qua.” Trong suốt “bài văn” dài gần 10 trang của ông Nguyễn Hữu Của, toàn là những lời ca tụng cái “Công Đức To Lớn!” của bà Khúc Minh Thơ đối với hơn 300,000 người tù chính trị và gia đình. Đọc xong “bài văn” dài của nhà văn Nguyễn Hữu Của, người tù chính trị, người lính chúng tôi bất giác cảm thấy khó ở. Sự kiện tù chính trị là một sự kiện mang tính lịch sử, phải trình bày một cách trung thực, không phải là chuyện tung hô nhau một cách cường điệu, quá chớn, vô căn cứ…
Vân động cho hàng trăm ngàn người tù chính trị ra khỏi nhà tù cộng sản để cùng với thân nhân gồm hơn 300,000 người sang định cư tại Mỹ là một vận động ngoại giao và chính trị rộng lớn, lâu dài ở tầm mức quốc gia và ở cả tầm mức quốc tế với sự tham dự của tổ chức UNHCR của Liên Hiệp Quốc.. Bà Khúc Minh Thơ không có tư cách gì để làm công việc này. Chỉ có chính phủ Hoa Kỳ mới có thể làm được. Và Hoa Kỳ đã làm việc này chính là để trả món nợ quốc gia “a nation’s debt” đối với những ngưới tù chính trị, những đồng minh thân thiết của họ trong cuộc chiến. Và chỉ khi nào làm xong được việc này thì người Mỹ mới có thể ngủ yên được. “This has helped us American sleep better at night.”
Đại Tướng John Vessey và Tổng Thống Ronald Reagan đã tuyên dương những người tù chính trị Việt Nam là những Anh Hùng, và khi người Mỹ vận động để những người Anh Hùng này sang tỵ nạn tại Hoa Kỳ, người Mỹ cũng không bao giờ tự nhận họ là ân nhân của những Anh Hùng mà chỉ coi là đã trả xong môt món nợ của quốc gia (a nation’s debt) đối với đồng minh thân thiết của ho. Bà Khúc Minh Thơ không có tư cách gì để tự nhận là “ân nhân” của những Anh Hùng và bà Thơ cũng không có tư cách gì để đứng ra tổ chức “Ngày Tù Nhân Chính Trị Việt Nam” tai Dallas. Đây là một sự tiếm danh. Bà Khúc Minh Thơ và các ông/bà nhà văn nhà báo đã ca tụng cái công ơn bá vơ của bà Thơ hãy trả lại sự thật cho lịch sử. Đánh tráo một sự kiện lịch sử là có tội đối với lịch sử.
Tháng 9/2008
Morgan Hill, California
Tài liệu tham khảo
- http://lib.washington.edu/SouthEastAsia/vsg/elist_2000/query%20HO.html
- http://alatehelp.com.asp
- http://query.nytimes.com/gst/fullpage.html?res=950D3D7103DF936Ạ753CIA96F948260&scc=&spon=... (The New York times, October15, 1989 – THE NATION; The next wave From Vietnam: A New Disability by Mydans)
- http://www.optionaljournal.com/best/?id=110010372 (The Wall Street Journal, Monday, July 23, 2007 – Best of the Web Today by James Tananto)
- U.S. DEPARTMENT of STATE – Fact Sheet – Bureau of Population, Refugees and Migration – Washington DC – January 16, 2004
No comments:
Post a Comment