Friday, September 26, 2008

Trả Lời Thư Ngỏ Của Bà Khúc Minh Thơ


Kim Âu Hà Văn Sơn


Kính gởi quý Niên trưởng và anh chị em trong đại gia đình CTNCT VN
Kính gởi bà Khúc Minh Thơ.

Chúng tôi có nhận được lá thơ (ngỏ) của bà KMT có tiêu đề là "Phân trần và cáo lỗi" chuyển qua liên mạng đến ôn g Tổng hội Trưởng Hội CTNCTVN do việc Tổng Hội đã ra một bản Tuyên Bố về việc bà Thơ đứng ra tổ chức cái gọi là Ngày Hội Ngộ CTNCTVN 2008 còn có tên khác là Ngày Tù Nhân Chính Trị Việt Nam.

Là một người thay mặt cho giới CTNCT thầm lặng tại Atlanta chính thức yêu cầu Tổng Hội minh bạch trước công luận. Chúng tôi tự thấy có trách nhiệm của người trong cuộc để trả lời lá thư của bà Khúc Minh Thơ để làm sáng tỏ sự việc. Chúng tôi đã điện thoại cho ông THT HCTNCTVN trong lúc ông đang bận tổ chức biểu tình. Ông Châu hoan nghênh việc anh em CTNCT công khai nói lên quan điểm của mình vì như thế chính là góp sức cho TH hoàn thành nhiệm vụ....

Thưa bà Khúc Minh Thơ

Nhân danh cá nhân mình để phân trần gọi là "Phân trần và Cáo lỗi" nhưng thật là đáng tiếc khi bà Thơ (hay ai đó) đã tỏ ra ngoa ngoắt, mỉa mai và tự bóc đi lớp vỏ nhân nghĩa lâu nay để lộ ra bản chất của chính bà. Bao lâu nay, anh em CTNCTVN vẫn coi bà là người trong gia đình, vẫn vun xới để bà trở nên một biểu tượng trong đại gia đình CTNCTVN, anh em CTNCT vinh danh bà thật ra chính là vinh danh những người vợ hiền cuả tất cả CTNCTVN đã một tay quán xuyến thay chồng đang chiụ nạn trong t tội, đã thuỷ chung chờ đợi trong khắc khoải ước mong tái ngộ, đoàn viên, trùng phùng.Chứ không phải vinh danh bà là một người đã đưa anh CTNCTVN sang tái định cư tại Hoa Kỳ. Có thể ở dạ tiệc này hay buổi đại hội kia mấy ông MC kể cả chuyên nghiệp lẫn tài tử đứng trên sân khấu với kiến thức giới hạn đã buông ra những lời tán tụng quá lố, bừa bãi khiến những người hiểu biết phải chau mày và làm cho bà rơi vào cơn mê sảng danh vọng đến không còn biết mình là ai.Và khi "mình không là mình" tất nhiên những sai lầm sẽ bộc lộ.

Việc Tổng hội phải ra Tuyên Bố là một trường hợp bất khả kháng nhằm để giải tỏa áp lực chính đáng từ khối CTNCT thầm lặng. Ðồng thời thể hiện đứng đắn lập trường, ý thức và quan điểm của những người CTNCT trước một hiện tượng rất vô lý, đáng ngờ.

Bản tuyên bố đưa ra 7 nhận định và phần kết thúc không có gì là nặng nề nhưng đối với cá nhân bà KMT người đã đầu tư công sức để cố tạo cho mình một vầng hào quang thì việc phải "refund" sự thật lại cho lịch sử qủa có đau đớn. Bà Khúc Minh Thư phải có phản ứng đó là chuyện tất nhiên, bà tìm kiếm sự ủng hộ và được một anh Tổng Hội quáng gà chính trị lên tiếng bênh vực nhưng tiếng nói đó đã bị dập tắt vì bản tuyên bố đó chỉ là sản phẩm của một cá nhân thiếu chín chắn. Nó khác với bản tuyên bố được hình thành từ ý kiến của quần chúng CTNCT của ông Nguyễn Trung Châu. Kể ra bà KMT rất khéo léo, già dặn đến mức xảo quyệt. Trong toàn lá thư bà luôn đánh vào tâm lý của ngưòi đọc rằng bà chỉ là một người vợ lính, một người vợ đau khổ trong gia đình CTNCT. Bà nói hơi nhiều về nước mắt và nước mắt. Dĩ nhiên nước mắt đàn bà dễ gây sự đồng cảm, mềm lòng.

Trái tim của tôi cũng chùng xuống trong một vài phút vì lá thư của bà. Tôi nhớ lại những dòng lệ mặn mà tuôn rơi trên khuôn mặt của người vợ hiền hậu, thuỷ chung khi tôi trở về. Tôi không muốn viết nữa nhưng khi đọc lại cách lập luận của bà thì khối óc đã chỉ huy được trái tim vì thế tôi không thể không nói lên những suy nghĩ của chúng tôi trong vai trò của một người trong cuộc.
  • Thứ nhất & Thứ hai (vấn đề chính danh): điều này không chỉ bà KMT mà ông Thái Hoá Lộc cũng đã đề cập và cho rằng bản Tuyên Bố của Tổng Hội CTNCT sai ngay điểm đầu tiên.
Thật là buồn khi bà KMT và ông THL đã dựng dậy một cái xác ma để biện minh cho việc làm của mình là đúng. Hội GÐCTNCT đã giải tán mười mấy năm về trước. Việc tưng bừng giải tán của Hội GÐCTNCT là một quyết định đứng đắn bởi khi những CTNCT đã hiện diện ở Hoa Kỳ và đã có Hội CTNCT thì vai trò của Hội GÐCTNCT ÐÃ TRỞ THÀNH DƯ THỪA. Bà KMT lúc đó đã có một quyết định khôn ngoan nhưng ngày hôm nay thì tôi buộc phải nói rằng bà đã đi tới mức xảo quyệt khi dùng lại cái danh xưng cũ đó chỉ để thực hiện mưu đồ của phe nhóm. Nhưng tầm vóc và nhân sự của hội GÐCTNCT lớn đến đâu hay chỉ là một danh xưng không còn thực thể?

Thưa bà Thơ gia đình của bà và gia đình của chúng tôi đều là gia đình CTNCT. THẬT LÀ PHI LÝ khi ngay trong một gia đình người ta lại chia ra làm hai để mâu thuẫn, xào xáo với nhau. Việc làm của bà đã không CHÍNH DANH MÀ CÒN TI ỀM ẨN NHỮNG MƯU ÐỒ vì qua lập luận của bà cho chúng tôi thấy phe nhóm của bà đã đoán trước có phản ứng nên có chuẩn bị để đối phó. Thưa bà KMT, ở hải ngoại ngày nay nhan nhản cái trò NHÂN DANH để "treo đầu dê, bán thịt chó". Người ta nhân danh những xác chết, nhân danh cứu trợ TPB, và đủ thứ NHÂN DANH để làm tiền và thi thố những âm mưu đen tối. Nhưng thường thì người ta chỉ NHÂN DANH bằng những khẩu hiệu trừu tượng và những đối tượng không thể lên tiếng. Riêng trường hợp của bà KMT quả là "Ðàn bà dễ có mấy tay. Ðời xưa mấy mặt, đời nay mấy người?" khi bà nhân danh cả một tập thể đông đảo CTNCT. Bà không cần phải xin, bà không cần phải nhận lỗi vì bà đã tiên liệu. Phe nhóm của bà sẽ không thua lỗ về tài chánh nhưng những mưu đồ khác thì đã bị đập tan. Chúng tôi không có quyền cấm bà làm, chúng tôi cũng không phá công việc của bà làm NHƯNG CHÚNG TÔI, NHỮNG CỰU TÙ NHÂN CHÍNH TRỊ PHẢI MINH BẠCH TRƯỚC CÔNG LUẬN VÀ NHẮC NHỞ LẪN NHAU TỈNH TÁO ÐỂ TRÁNH TÌNH TRẠNG BỊ BÁN ÐỨNG HAY TRỞ THÀNH BÀN ÐẠP CHO NHỮNG ÂM MƯU SẮP TỚI.

  • Thứ ba: Không một người nào phủ nhận việc bà KMT là một trong những người có nhiều đóng góp (gần đây được biết thêm còn có ông Đinh Thạch Bích, ông Nguyễn văn Canh) vào công việc vận động chính phủ Hoa Kỳ.
Nhưng bảo rằng bà là ÐẠI ÂN NHÂN đã đưa những CTNCT qua đây thì xin thưa bà ÐÓ LÀ LỘNG NGÔN và lộng ngôn đến mức trầm trọng khi bà dám nói với niên trưởng Luân: "Chúng tôi đưa các anh qua đây không phải để đi biểu tình". Nếu vợ tôi dám có một câu nói hỗn như thế, cô ấy phải chân thành xin lỗi chiến hữu của tôi, hoặc là giữa tôi và cô ấy sẽ đường ai nấy đi. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra được vì vợ tôi tuy còn trẻ hơn bà Thơ nhiều nhưng thừa hiểu biết để không tự phỉ nhổ lên công lao ôm con chờ chồng, nuôi bố
mẹ chồng và nuôi chồng đang tù tội vì nạn nước.

Sự thực như thế nào đến nay đã đến lúc phải nói ra, viết ra để trả lại sự thật cho lịch sử.

Tháng tư năm 1975, Việt Nam Cộng Hoà sụp đổ. Bọn truyền thông phản chiến mặc sức phỉ nhổ chúng ta. Những chính khách Hoa Kỳ thi nhau buông lời miệt thị và nguyền rủa thậm tệ chúng ta, một quốc gia đồng minh đã cùng họ chiến đấu để ngăn chặn Cộng Sản tại Ðông Nam Á. Nhưng ngược lại họ cũng chịu sự phán xét nghiêm khắc của lương tâm nhân loại. Người Mỹ không muốn cứu chúng ta, nhưng những năm hậu bán thế kỷ thứ hai mươi, thế giới không có chỗ cho những triều đại hung tàn, man rợ. Phủi tay và nguyền rủa cho chết đi là dã tâm của kẻ phản bội nhưng nhận cho đi tái định cư là trách nhiệm trong mối quan hệ quốc tế hơn là lòng nhân đạo. Nói cho đúng hơn Hoa Kỳ được nhắc nhở về việc phải cứu nhân đạo vì Hoa Kỳ là một quốc gia hữu quan trong cuộc chiến Ðông Dương.

Ai là người nhắc nhở và yêu cầu Hoa Kỳ?

Ðó chính là United Nations High Commissioner of Refugees viết tắt là (UNHCR), tiếng Việt goị là Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc. Và chính cơ quan này thúc đẩy quốc hội Hoa Kỳ đa số phản chiến và xua đuổi người Việt Nam phải ban hành đạo luật Indochina Migration and Refugee Asistance Act of ngày 23 – 5 – 1975.

Trong lần trả lời phỏng vấn Nguyễn Khanh (năm 2005) ông Funseth có nói như sau: khi tôi được cử về làm việc cho Văn Phòng Đặc Trách Tỵ Nạn của Bộ Ngoại Giao, kế hoạch cứu tù chính trị được đặt trong khuôn khổ của Chương Trình Ra Đi Có Trật Tự và nằm dưới sự hỗ trợ của Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc

Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc được thành lập vào ngày 4 tháng 12 năm 1950 bởi Ðại Hội Ðồng Liên Hiệp Quốc, cơ quan này lãnh đạo và phối hợp những hoạt động quốc tế bảo vệ và giải quyết những vấn đề của người tỵ nạn trên toàn thế giới.

Tất cả người tỵ nạn trên toàn thế giới chứ không riêng gì Việt Nam đều chịu ơn cơ quan này. Ðây là một trong những tiếng nói cao cả và mạnh mẽ nhất của lương tâm nhân loại.

Chính Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc là kiến trúc sư tạo thành cuộc đàm phán song phương giữa Hoa Kỳ và Cộng Sản Việt Nam về người tỵ nạn nói chung và TNCT nói riêng.
Thưa bà Khúc MinhThơ, bao năm nay chúng tôi không muốn nói lên những hiểu biết của mình. Nhưng quả tình những bài viết tán tụng bà với giọng điệu của Tố Hữu ca tụng Hồ Chí Minh hay khóc Stalin kèm với sự lộng ngôn của bà buộc chúng tôi phải lên tiếng để trả lại sự thật cho lịch sử. Lịch sử và đạo tắc của người cầm bút không cho phép chúng tôi khoan nhượng với những điều không thật.

Tấm hình bà chụp với tổng thống Reagan cũng chỉ là một tấm hình kỷ niệm và cây bút của ông Funseth cũng chỉ là một cây bút bình thường và chính ông Funseth cũng chỉ là một người được giao nhiệm vụ hoàn thành việc trả món nợ của quốc gia (nation's debt) mà thôi. Tri ơn những người đã quan tâm đến mình đó là lịch sự nhưng cường điệu và lố lăng, rồi lộng ngôn như bà khi thực tế chẳng một người nào có thể làm gì hơn ngoài việc đóng góp một tiếng nói, chút nhiệt tình. Ðã đến lúc những ông MC như Nam Lộc nên điều chỉnh lại ngôn ngữ của mình, các ông hãy học thêm lịch sử trước khi đụng chạm đến lịch sử. Lịch sử không phải là trò đùa để chớt nhả và bỡn cợt trên sân khấu.
  • Thứ tư:
Những gì các em Nhật Tùng, Phi Yến viết lá thư ngỏ gởi bà. Những gì cô Hoàng Dược Thảo viết trong bài "ANH HÙNG" Khúc Minh Thơ, những mối quan hệ của bà và việc làm trái khoáy ngày nay đã quá đủ cho mọi người tìm thấy một kết luận

Hơn ba mươi năm trước Nguyễn Cao Kỳ là thần tượng chống cộng, ngày nay Nguyễn Cao Kỳ đã và đang làm gì?Ðỗ Mậu trước khi xuống mồ đã làm gì?
  • Thứ năm:
Bà Khúc Minh Thơ nói là cáo lỗi nhưng lại phạm thêm tội lộng ngôn. Những người Cựu tù nhân chính trị Việt Nam là một lực lượng lớn bao gồm hầu hết Quân Cán Chính VNCH bị kẹt lại sau 1975. Tuyệt đại bộ phận CTNCT đã rời khỏi đất nước hơn chục năm trời. Hậu duệ đã trưởng thành, gia đình chúng ta đã ổn định bằng mồ hôi và sức cần lao.

Tổ chức CTNCT hiện nay là một tổ chức có tầm bao qúat và có thực lực. Ngày hôm nay không nói ra nhưng ai cũng biết anh em CTNCT đủ sức để hoạt động chứ không cần nương dựa vào tài chánh của kẻ thù, đám phản bội Việt gian hoặc bất kỳ một thế lực bất lương nào.
  • Thứ sáu:
Quốc gia có quốc pháp, gia đình có gia quy. Gia đình của những CTNCVN vẫn giữ gìn thiết chế truyền thống nghìn đời đó. Một tổ chức chỉ thực sự có giá trị khi mọi người đều biết gìn giữ lập trường, quan điểm, lý tưởng chung.

Bà Khúc Minh Thơ đang là đương kim chủ tịch Hội đồng quản trị và cô Nancy Bùi tức Triều Giang ( chú thích TinParis. Bà nầy hiện đang làm ăn với CSVN) là chủ tịch ban chấp hành của tổ chức VNHF sao không xử dụng danh xưng đó để phải "lập lờ đánh lận con đen" mấy chữ CTNCT và mới đây còn thêm cả Gia đình Mỹ Việt để dẫn đến việc các em cũng phải lên tiếng.
  • Thứ bảy:
Thực thể Hội GÐCTNCT đã đi vào quá khứ từ năm 1991 không còn chính danh, thiết tưởng không nên bàn thêm. Nếu bà thực sự được quốc hội Hoa kỳ tuyên dương. Chúng tôi mừng cho chị nhưng thú thực tôi đã truy cập vào tất cả những văn bản lịch sử về Việt Nam của Quốc Hội Hoa Kỳ và thật đáng buồn khi không tìm ra những điều chị nói.

Xin nói rõ, chúng tôi truy cập không phải vì HGÐCTNCT và bà Khúc Minh Thơ, chúng tôi truy cập để tìm hiểu giá trị việc làm của Vietnamese Commandos trong lịch sử và thực chứng là bất kỳ ai cũng có thể tìm ra những văn bản đó. Ðáng tiếc cho đến nay tôi cũng vẫn chưa tìm ra một thực chứng nào về trường hợp của bà Khúc Minh Thơ.
\
Chúng tôi, những CTNCT trân trọng sự quan tâm và những nỗ lực của tất cả mọi người trong cộng đồng Việt Nam tỵ nạn Cộng Sản trong thời gian trước đây dành cho CTNCT trong đó có bà KMT. Thay vì vinh danh khối người đông đảo đó nhưng vì không ai kể công nên anh em ưu ái dành cho bà Khúc Minh Thơ không phải một lần mà nhiều lần và nếu không có sự đổ vỡ do chính bà gây ra thì chắc vẫn còn tái diễn. Ðây là một câu chuyện buồn vì nó gây ra nhiều xáo trộn sẽ làm THCTNCT đau đầu. Nhưng Người Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam vẫn kiên định hành tiến trên con đường lý tưởng. Và không chỉ có thế hệ chúng tôi độc quyền là CTNCT, chừng nào bạo quyền cộng Sản còn tồn tại, cuộc đấu tranh vẫn còn tiếp tục và đội ngũ CTNCTVN còn nối dài trong lòng lịch sử của dân tộc.

Ý tưởng tổ chức Ngày Hội Ngộ Lần Cuối Cùng (đồng nghĩa với tan hàng) là một sai lầm nghiêm trọng, nó đồng nghĩa với phát biểu "Việt nam ngày nay không có tù chính trị", nó tạo ra một hướng suy nghĩ nguy hiểm là chừng nào thế hệ CTNCT hiện nay đi sang thế giới bên kia là mọi sự phản kháng lại chế độ độc tài toàn trị ở Việt Nam sẽ chấm dứt.
  • Thứ tám:
Tuyên Bố của Tổng Hội không nói đến vấn đề tài chánh. Miễn ý kiến.
  • Thứ Chín
Thưa bà Khúc Minh Thơ, bà không nên vì nhu cầu biện minh đặt câu hỏi như vậy.Vì những người lính đấy vẫn còn đây.Tất nhiên qua sự tàn phá của thời gian, tù tội; hình ảnh đẹp đẽ, hào hoa, mã thượng ngày xưa chỉ còn trong những phút hoài niệm nhưng Tinh Thần của họ đã vượt thắng gian khổ, đoạ đày, đạp bằng nghịch cảnh để vắt sức cần lao nuôi dạy con cái nên người và kiên trì trên con đường đấu tranh cho đại cuộc của dân tộc. Chúng tôi vẫn vui vẻ an bình bên vợ con nhưng xin phép bà Khúc Minh Thơ cho chúng tôi gạt bỏ lời khuyên của bà qua một bên.

Lòng chúng tôi không thể yên khi cái thể chế bạo tàn kia vẫn còn tồn tại. Hơn ai hết chúng tôi, những CTNCTVN vẫn khóc cười theo mệnh nước và hơn ai hết những CTNCTVN hiểu rõ những âm mưu và thủ đoạn của đối phương để không phạm những sai lầm dù sơ đẳng nhất.

Bà Khúc Minh Thơ không cần phải lo lắng về những hoạt động của CTNCT, anh em chúng tôi ở các Khu Hội vẫn gặp nhau thường xuyên qua những buổi quan hôn, đình đám và cũng thường xuyên bay đi các nơi để gặp lại bạn cũ nên đâu cần tổ chức ngày hội ngộ để bêu dương nhau trên sân khấu ca nhạc làm gì. Nhu cầu biểu diễn đó xin dành cho người khác. Như ng chắc chắn những gì anh em chúng tôi cần làm và quyết làm thì chúng tôi biết cách huy động để thừa thực lực về tài chánh và nhân sự, không phải trí trá và nương dựa vào ai.

Cuốí cùng xin chúc bà Khúc Minh Thơ mạnh khoẻ và thâu đạt thành công về tài chánh trong Ngày Hội Ngộ CTNCT sắp tới.

Trân trọng

Kim Âu Hà văn Sơn
Cựu Tù Nhân Chính Trị
Chủ Nhiệm & Chủ bút
Tuần Báo Chính Nghĩa

Atlanta 25 tháng 9 /2008

No comments:

Post a Comment