Kim Âu
Việc Lý Tống biệt dạng cả tháng trời rồi từ Nam Hàn gọi điện thoại về báo cho một số thân hữu về cái gọi là “Ðiệp vụ Phạm Hữu“ kèm theo một bản tường trình (báo công) đuợc tung lên diễn đàn khiến những bậc thức gỉa chán ngán lắc đầu trước cái trò bịp bợm lộ liễu, qua ngôn từ nhố nhăng, và vài hình ảnh vớ vẩn mà bất cứ một kẻ nhàn du nào cũng có thể chụp được. Ðọc qua20cái gọi là bản tường trình (Tường trình cho ai? Ai cần biết mà tường trình?), người ta chỉ thấy toàn là những kế hoạch dự định thực hiện với ngôn từ khoa trương hết cỡ (nhưng “trăm voi chẳng được bát nước sáo”) để nói về một vụ mướn phi cơ taxi để rải truyền đơn loanh quanh Seoul không thành và theo lời của Lý ta tự kể cho thấy phi cơ phải đáp khẩn cấp xuống phi trường (nhưng có đáp khẩn cấp hay đáp tà tà cũng không thay đổi được kết quả).
Rời Seoul, Lý Tống bay về Washington D.C. tại đây Lý Tống được ông Bùi Dương Liêm phỏng vấn đưa lên truyền hình. Kết qủa của màn xuất hiện đó chẳng thuyết phục được ai chịu móc túi bố thí vì đứa trẻ lên năm cũng không tin những gì đương sự phát biểu.
Lý Tống trở về San Jose trong sự ghẻ lạnh của mọi người.Vì trong thời gian Lý Tống còn ở D.C, tại San Jose một chuyện xảy ra khá bất ngờ.
Do khó chịu trước những trò bịp bợm, ăn mày, móc túi cộng đồng lâu nay của Lý Tống và bọn gian nhân hiệp đảng với Lý Tống. Một ông Chủ tịch cộng đồng tại San Bruno? Ông Charlie Lý đã gửi thư hỏi Lãnh sự quán Nam Hàn ở San Francisco về những sự việc nằm trong “bản tường trình” đầy những chuyện khóac lác của Lý Tống do đồng bọn phát tán trên mạng.
Mấy ngày sau ông Charlie nhận được lá thư trả lời của ông Lãnh sự Nam Hàn cho biết, ông ta đã gọi về địa phương để tìm hiểu nhưng không hề có trường hợp nào như Lý Tống kể.
Ðể giải thế bí, Lý Tống vội chộp lấy một bài viết diễu cợt anh ta đăng trên báo Mercury News San Jose xem như một bằng chứng để củng cố vai trò “ANH HÙNG RẢI TRUYỀN ÐƠN” của mình.
Tiếp theo, Lý Tống tìm gặp lãnh sự Nam Hàn để cật vấn với hy vọng lời đe dọa đây là một “defamation case” sẽ làm cho ông lãnh sự Nam Hàn rút lại ý kiến của ông ta.
Lý Tống quen chơi trò hủi là hù dọa, làm tiền nên quên rằng ông lãnh sự này đâu có ganh ghét, đố kỵ gì với Tống để phải nói xấu Tống. Ông ta chỉ lập lại những gì ông ta đã được địa phương nơi Lý Tống xem như sân khấu của tuồng cải lương “Ðiệp Vụ Phạm Hữu” trả lời. Sự thật chỉ có thế, ông ta không thể nào làm khác hơn.
Rốt cuộc hành vi áp lực của Lý Tống chỉ có tác dụng làm xấu người Việt Nam trước một dân tộc khác. Trong sự việc nêu trên, người đi tìm cách kiểm chứng nguồn tin và vị lãnh sự nhiệt tình đáp ứng yêu cầu của một ngoạị nhân là những người lương thiện. Nếu Lý Tống là người lương thiện, có chút lòng tự trọng dân tộc tối thiểu thì không việc gì phải nhảy nhổm để dở trò ăn vạ. Chuyện đâu còn đó. Chẳng phải đến giờ phút này Lý Tống vẫn đang nổ lạch tạch khi đưa ra những điều kiện bất khả thi về một chuyến đi tìm hiểu sự thật hay sao?
Nhưng Lý Tống đi Nam Hàn hay không đi, chuyện đó không có gì quan trọng nữa.....
Trước đây người quốc gia chúng ta hay chế diễu bọn cộng sản về một cái xã hội “ra ngõ gặp anh hùng”. Thời đánh Pháp thì có “anh hùng kéo pháo, anh hùng lấp lỗ châu mai”. Sau ngày chia đôi đất nước thì ở miền Bắc sinh ra loạn anh hùng, anh hùng lao động, anh hùng lực lượng nhân dân vũ trang, anh hùng làm phân bón (nôm na là làm bèo hoa dâu, gánh cứt cũng anh hùng).
Những tưởng một khi đã biết cười vào “cái trò phong anh hùng vớ vẩn” đấy là người ta biết được ý nghĩa cao cả của mấy chữ “anh hùng, anh thư” (quý vị thử đếm xem qua mấy nghìn năm lịch sử dân tộc ta có được bao nhiêu anh hùng, anh thư?) để dùng cho đúng giá trị của ngôn ngữ, nhưng thật không ngờ, ngày nay ở hải ngoại mấy chữ “anh hùng, anh thư” cũng đi vào tình trạng lạm phát đến mức khủng hoảng.
Trở lại cái gọi là “mission impossible” “Ðiệp Vụ Phạm Hữu” của Lý Tống vừa qua, xét về thực chất đó chỉ là một tuồng cải lương “bổn cũ soạn lại”. Theo trình tự diễn tiến, vào tuồng là trò rải truyền đơn để gây sự kiện, sau đó đến nhiệm vụ của những cái loa dương thanh là phải mở hết công suất ca tụng việc rải truyền đơn đó có tác dụng hơn cả bom nguyên tử khiến Bắc Bộ Phủ rung chuyển và cái hố xí hai ngăn ở Ba Ðình chứa cái « thây ma chết thối của hồ già » sắp xụp đến nơi. Và cuối cùng chắc chắn phải đến màn tổ chức quyên góp, móc túi đồng bào để thu tiền bỏ bị. ......
Thực ra việc Lý Tống rải truyền đơn đó chỉ là "trò gãi đít Việt Cộng" chẳng có mảy may tác dụng nếu không muốn nói chỉ tạo điều kiện cho bọn cộng sản áp chế những tổ chức đấu tranh và đồng bào quốc nội.
Quý vị nào mê cuồng cái trò hề của Lý Tống nên nhớ ngày chia đôi đất nước 20 – 7 - 1954 đến năm 1975, hàng trăm nghìn tấn truyền đơn các loại với nội dung sâu sắc đã phủ trắng Trường Sơn, đã rải thảm trên các nông trường, công trường quốc doanh từ Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Bình.Truyền đơn rải từ phi cơ, truyền đơn rải bằng hải thuyền, bằng bè cao su. Không chỉ có truyền đơn mà còn cả radio, qùa cáp đủ loại. Không chỉ truyền đơn, qùa cáp mà tiếp sức còn cả mấy đài phát thanh như Tự Do, Gươm Thiêng Ái Quốc với những chương trình phục vụ chính sách tâm công hết sức thuyết phục nhưng cũng chưa thể là chất xúc tác để tạo thành một cuộc nổi dậy toàn diện.
Thời điểm đó, chúng ta còn cả một thể chế Việt Nam Cộng Hoà vững chắc với đầy đủ cơ sở và điều kiện để tiếp đón, đãi ngộ những người cộng sản phản tỉnh nhưng kết qủa ... là dân tộc Việt Nam có một cộng đồng hải ngoaị tỵ nạn cộng sản rải rác khắp năm châu. Vì đâu? Chúng tôi tin rằng ai cũng thừa hiểu.
Thực tế của lịch sử đã dạy cho chúng ta bài học rõ ràng như vậy thì thử hỏi vài chục ngàn hay cho thêm đến vài trăm ngàn truyền đơn bằng hai đầu ngón tay của Lý Tống với nội dung bá láp, bá xàm thì có tác dụng gì?
Thật ra sau chuyến đi Nam Hàn vừa rồi nếu đương sự biết im đi, đừng bày trò tường trình và thông báo thì mọi chuyện cũng lắng xuống nhưng với một con người tham lam tới mức nhìn thấy tiền trong túi người khác cứ tưởng là tiền của mình bị mất đi, hoang tưởng tới độ tự ôm hết các nhân vật siêu nhân, quái nhân, dị nhân trong những phim, truyện gỉa tưởng vào mình như Lý Tống thì đâu chịu nằm yên khi phần quan trọng CÓ TÍNH CHÂT SINH TỬ nhất của kế hoạch là việc làm tiền bằng cách quyên góp bị hỏng ngay từ trong trứng nước.
Bởi thế Lý Tống đăng đàn dở giọng côn đồ, cãi chầy, cãi cối, thách thức, “yes no” với những điều kiện bất khả thi để dẫn đến một kết cuộc huề vốn. Theo chúng tôi tất cả mọi người nên công nhận một sự thật là: Lý Tống đã có đi Nam Hàn.
Sau đó từng quý vị tự trả lời những câu hỏi sau đây, quý vị sẽ tìm thấy kết luận thỏa đáng.
Lý Tống đi Nam Hàn để làm gì? Làm như thế nào? Kết quả ra sao?.Việc đi Nam Hàn như vậy có đáng được gọi là “mission impossible” hay không?
Khi đọc cái gọi là bản tường trình của Lý Tống từ Nam Hàn, quý vị nên gạt bỏ hết những ngôn từ khoa trương, những kế hoạch hoang tưởng (những lá bài mặt không có thật), để rút ra cốt lõi của sự việc đối chiếu với thực tế quý vị sẽ thấy rõ diễn biến sự việc như sau: Một công dân Hoa Kỳ gốc Việt tên tự xưng là Lý Tống mua vé phi cơ sang Nam Hàn để rải truyền đơn ở Seoul.(việc rải truyền đơn ở một quốc gia như Nam Hàn không phải là một hành động phạm pháp). Ở Seoul được mấy ngày, sau đó anh ta có bay đến Ðài Bắc và rải bớt một nửa truyền đơn mang theo. Kết qủa được anh ta tường trình là thấy một số công nhân vệ sinh đang quét số truyền đơn (đương nhiên họ xem mớ truyền đơn đó chỉ là là rác rưởi).
Sau đó anh công dân Hoa Kỳ gốc Việt trở lại Seoul, thay vì làm việc có hiệu qủa hơn bằng cách cuốc bộ phát tận tay khách bộ hành, hay thuê taxi để rải truyền đơn vào ngày Hố Cẩm Ðào đến Seoul, anh ta lại đi tìm mướn một chiếc phi cơ nhỏ để làm công việc đấy. Kết qủa “xôi hỏng bỏng không” chẳng ra cái tích sự gì.
Sự việc chỉ có thế. Ðó là thực chất của cái gọi là “Mission impossible” của Lý Tống! (TẨY XẤT)
Với bản chất của Lý Tống, anh ta có thể tự kể lể, “thêm mắm, dặm muối và các loại gia vị, hưong liệu” gì thì kệ anh ta hơi đâu cãi làm chi cho mệt.
Hãy để anh ta độc quyền mấy chữ “ANH HÙNG RẢI TRUYỀN ÐƠN”.
Tính cho đến thời điểm này Lý Tống đã « bốn lần » lên đường thực hiện (mission impossible !!!? RẢI TRUYỀN ÐƠN).
Việc rải THỨ TRUYỀN ÐƠN BÁ LÁP của Lý Tống tác dụng thế nào lên đối phương, quý vị cao nhân nào am tường hãy giải thích cho diễn đàn cùng mở mang kiến thức. Biết đâu??!!...
Bởi theo Lý Tống tuyên bố??!!! (lại tuyên bố) chuyến cuối cùng anh hề Lý Tống sẽ đi “Mút Cu”. Hiện nay anh hùng Lý Tống đang giận dỗi vì nhiều người không tin Ðiệp Vụ Phạm Hữu tức Mission Impossible tại Nam Hàn đã làm cho Kim chủ tịch đột quỵ. Không còn ai đứng ra hô hào tổ chức gây quỹ, quyên góp cho Lý Tống nên quyết định rửa tay, không xách ba lô đi“Mút Cu” nữa. Như vậy há chẳng phải uổng phí tài năng của một danh hề lắm sao??!!
Rốt lại chuyện anh hùng Lý Tống ANH HÙNG RẢI TRUYỀN ÐƠN thực chất chỉ là chuyện anh hề. Thiết tưởng câu chuyện “anh hùng Lý Tống” nên được trả về đúng vị trí của nó.
Bởi tự cổ chí kim trên khắp hoàn vũ chẳng có ai đi rải truyền đơn mà thành danh ngoại trừ hai người:
Một là “Lý Tống” trở thành “ANH HÙNG RẢI TRUYỀN ÐƠN” và hai là “Nguyễn Quốc Quân”, đảng viên cỡ lớn của Việt Tân nhờ vào việc rải truyền đơn hụt mà trở thành “NHÀ DÂN CHỦ”.
Kim Âu
Việc Lý Tống biệt dạng cả tháng trời rồi từ Nam Hàn gọi điện thoại về báo cho một số thân hữu về cái gọi là “Ðiệp vụ Phạm Hữu“ kèm theo một bản tường trình (báo công) đuợc tung lên diễn đàn khiến những bậc thức gỉa chán ngán lắc đầu trước cái trò bịp bợm lộ liễu, qua ngôn từ nhố nhăng, và vài hình ảnh vớ vẩn mà bất cứ một kẻ nhàn du nào cũng có thể chụp được. Ðọc qua20cái gọi là bản tường trình (Tường trình cho ai? Ai cần biết mà tường trình?), người ta chỉ thấy toàn là những kế hoạch dự định thực hiện với ngôn từ khoa trương hết cỡ (nhưng “trăm voi chẳng được bát nước sáo”) để nói về một vụ mướn phi cơ taxi để rải truyền đơn loanh quanh Seoul không thành và theo lời của Lý ta tự kể cho thấy phi cơ phải đáp khẩn cấp xuống phi trường (nhưng có đáp khẩn cấp hay đáp tà tà cũng không thay đổi được kết quả).
Rời Seoul, Lý Tống bay về Washington D.C. tại đây Lý Tống được ông Bùi Dương Liêm phỏng vấn đưa lên truyền hình. Kết qủa của màn xuất hiện đó chẳng thuyết phục được ai chịu móc túi bố thí vì đứa trẻ lên năm cũng không tin những gì đương sự phát biểu.
Lý Tống trở về San Jose trong sự ghẻ lạnh của mọi người.Vì trong thời gian Lý Tống còn ở D.C, tại San Jose một chuyện xảy ra khá bất ngờ.
Do khó chịu trước những trò bịp bợm, ăn mày, móc túi cộng đồng lâu nay của Lý Tống và bọn gian nhân hiệp đảng với Lý Tống. Một ông Chủ tịch cộng đồng tại San Bruno? Ông Charlie Lý đã gửi thư hỏi Lãnh sự quán Nam Hàn ở San Francisco về những sự việc nằm trong “bản tường trình” đầy những chuyện khóac lác của Lý Tống do đồng bọn phát tán trên mạng.
Mấy ngày sau ông Charlie nhận được lá thư trả lời của ông Lãnh sự Nam Hàn cho biết, ông ta đã gọi về địa phương để tìm hiểu nhưng không hề có trường hợp nào như Lý Tống kể.
Ðể giải thế bí, Lý Tống vội chộp lấy một bài viết diễu cợt anh ta đăng trên báo Mercury News San Jose xem như một bằng chứng để củng cố vai trò “ANH HÙNG RẢI TRUYỀN ÐƠN” của mình.
Tiếp theo, Lý Tống tìm gặp lãnh sự Nam Hàn để cật vấn với hy vọng lời đe dọa đây là một “defamation case” sẽ làm cho ông lãnh sự Nam Hàn rút lại ý kiến của ông ta.
Lý Tống quen chơi trò hủi là hù dọa, làm tiền nên quên rằng ông lãnh sự này đâu có ganh ghét, đố kỵ gì với Tống để phải nói xấu Tống. Ông ta chỉ lập lại những gì ông ta đã được địa phương nơi Lý Tống xem như sân khấu của tuồng cải lương “Ðiệp Vụ Phạm Hữu” trả lời. Sự thật chỉ có thế, ông ta không thể nào làm khác hơn.
Rốt cuộc hành vi áp lực của Lý Tống chỉ có tác dụng làm xấu người Việt Nam trước một dân tộc khác. Trong sự việc nêu trên, người đi tìm cách kiểm chứng nguồn tin và vị lãnh sự nhiệt tình đáp ứng yêu cầu của một ngoạị nhân là những người lương thiện. Nếu Lý Tống là người lương thiện, có chút lòng tự trọng dân tộc tối thiểu thì không việc gì phải nhảy nhổm để dở trò ăn vạ. Chuyện đâu còn đó. Chẳng phải đến giờ phút này Lý Tống vẫn đang nổ lạch tạch khi đưa ra những điều kiện bất khả thi về một chuyến đi tìm hiểu sự thật hay sao?
Nhưng Lý Tống đi Nam Hàn hay không đi, chuyện đó không có gì quan trọng nữa.....
Trước đây người quốc gia chúng ta hay chế diễu bọn cộng sản về một cái xã hội “ra ngõ gặp anh hùng”. Thời đánh Pháp thì có “anh hùng kéo pháo, anh hùng lấp lỗ châu mai”. Sau ngày chia đôi đất nước thì ở miền Bắc sinh ra loạn anh hùng, anh hùng lao động, anh hùng lực lượng nhân dân vũ trang, anh hùng làm phân bón (nôm na là làm bèo hoa dâu, gánh cứt cũng anh hùng).
Những tưởng một khi đã biết cười vào “cái trò phong anh hùng vớ vẩn” đấy là người ta biết được ý nghĩa cao cả của mấy chữ “anh hùng, anh thư” (quý vị thử đếm xem qua mấy nghìn năm lịch sử dân tộc ta có được bao nhiêu anh hùng, anh thư?) để dùng cho đúng giá trị của ngôn ngữ, nhưng thật không ngờ, ngày nay ở hải ngoại mấy chữ “anh hùng, anh thư” cũng đi vào tình trạng lạm phát đến mức khủng hoảng.
Trở lại cái gọi là “mission impossible” “Ðiệp Vụ Phạm Hữu” của Lý Tống vừa qua, xét về thực chất đó chỉ là một tuồng cải lương “bổn cũ soạn lại”. Theo trình tự diễn tiến, vào tuồng là trò rải truyền đơn để gây sự kiện, sau đó đến nhiệm vụ của những cái loa dương thanh là phải mở hết công suất ca tụng việc rải truyền đơn đó có tác dụng hơn cả bom nguyên tử khiến Bắc Bộ Phủ rung chuyển và cái hố xí hai ngăn ở Ba Ðình chứa cái « thây ma chết thối của hồ già » sắp xụp đến nơi. Và cuối cùng chắc chắn phải đến màn tổ chức quyên góp, móc túi đồng bào để thu tiền bỏ bị. ......
Thực ra việc Lý Tống rải truyền đơn đó chỉ là "trò gãi đít Việt Cộng" chẳng có mảy may tác dụng nếu không muốn nói chỉ tạo điều kiện cho bọn cộng sản áp chế những tổ chức đấu tranh và đồng bào quốc nội.
Quý vị nào mê cuồng cái trò hề của Lý Tống nên nhớ ngày chia đôi đất nước 20 – 7 - 1954 đến năm 1975, hàng trăm nghìn tấn truyền đơn các loại với nội dung sâu sắc đã phủ trắng Trường Sơn, đã rải thảm trên các nông trường, công trường quốc doanh từ Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Bình.Truyền đơn rải từ phi cơ, truyền đơn rải bằng hải thuyền, bằng bè cao su. Không chỉ có truyền đơn mà còn cả radio, qùa cáp đủ loại. Không chỉ truyền đơn, qùa cáp mà tiếp sức còn cả mấy đài phát thanh như Tự Do, Gươm Thiêng Ái Quốc với những chương trình phục vụ chính sách tâm công hết sức thuyết phục nhưng cũng chưa thể là chất xúc tác để tạo thành một cuộc nổi dậy toàn diện.
Thời điểm đó, chúng ta còn cả một thể chế Việt Nam Cộng Hoà vững chắc với đầy đủ cơ sở và điều kiện để tiếp đón, đãi ngộ những người cộng sản phản tỉnh nhưng kết qủa ... là dân tộc Việt Nam có một cộng đồng hải ngoaị tỵ nạn cộng sản rải rác khắp năm châu. Vì đâu? Chúng tôi tin rằng ai cũng thừa hiểu.
Thực tế của lịch sử đã dạy cho chúng ta bài học rõ ràng như vậy thì thử hỏi vài chục ngàn hay cho thêm đến vài trăm ngàn truyền đơn bằng hai đầu ngón tay của Lý Tống với nội dung bá láp, bá xàm thì có tác dụng gì?
Thật ra sau chuyến đi Nam Hàn vừa rồi nếu đương sự biết im đi, đừng bày trò tường trình và thông báo thì mọi chuyện cũng lắng xuống nhưng với một con người tham lam tới mức nhìn thấy tiền trong túi người khác cứ tưởng là tiền của mình bị mất đi, hoang tưởng tới độ tự ôm hết các nhân vật siêu nhân, quái nhân, dị nhân trong những phim, truyện gỉa tưởng vào mình như Lý Tống thì đâu chịu nằm yên khi phần quan trọng CÓ TÍNH CHÂT SINH TỬ nhất của kế hoạch là việc làm tiền bằng cách quyên góp bị hỏng ngay từ trong trứng nước.
Bởi thế Lý Tống đăng đàn dở giọng côn đồ, cãi chầy, cãi cối, thách thức, “yes no” với những điều kiện bất khả thi để dẫn đến một kết cuộc huề vốn. Theo chúng tôi tất cả mọi người nên công nhận một sự thật là: Lý Tống đã có đi Nam Hàn.
Sau đó từng quý vị tự trả lời những câu hỏi sau đây, quý vị sẽ tìm thấy kết luận thỏa đáng.
Lý Tống đi Nam Hàn để làm gì? Làm như thế nào? Kết quả ra sao?.Việc đi Nam Hàn như vậy có đáng được gọi là “mission impossible” hay không?
Khi đọc cái gọi là bản tường trình của Lý Tống từ Nam Hàn, quý vị nên gạt bỏ hết những ngôn từ khoa trương, những kế hoạch hoang tưởng (những lá bài mặt không có thật), để rút ra cốt lõi của sự việc đối chiếu với thực tế quý vị sẽ thấy rõ diễn biến sự việc như sau: Một công dân Hoa Kỳ gốc Việt tên tự xưng là Lý Tống mua vé phi cơ sang Nam Hàn để rải truyền đơn ở Seoul.(việc rải truyền đơn ở một quốc gia như Nam Hàn không phải là một hành động phạm pháp). Ở Seoul được mấy ngày, sau đó anh ta có bay đến Ðài Bắc và rải bớt một nửa truyền đơn mang theo. Kết qủa được anh ta tường trình là thấy một số công nhân vệ sinh đang quét số truyền đơn (đương nhiên họ xem mớ truyền đơn đó chỉ là là rác rưởi).
Sau đó anh công dân Hoa Kỳ gốc Việt trở lại Seoul, thay vì làm việc có hiệu qủa hơn bằng cách cuốc bộ phát tận tay khách bộ hành, hay thuê taxi để rải truyền đơn vào ngày Hố Cẩm Ðào đến Seoul, anh ta lại đi tìm mướn một chiếc phi cơ nhỏ để làm công việc đấy. Kết qủa “xôi hỏng bỏng không” chẳng ra cái tích sự gì.
Sự việc chỉ có thế. Ðó là thực chất của cái gọi là “Mission impossible” của Lý Tống! (TẨY XẤT)
Với bản chất của Lý Tống, anh ta có thể tự kể lể, “thêm mắm, dặm muối và các loại gia vị, hưong liệu” gì thì kệ anh ta hơi đâu cãi làm chi cho mệt.
Hãy để anh ta độc quyền mấy chữ “ANH HÙNG RẢI TRUYỀN ÐƠN”.
Tính cho đến thời điểm này Lý Tống đã « bốn lần » lên đường thực hiện (mission impossible !!!? RẢI TRUYỀN ÐƠN).
Việc rải THỨ TRUYỀN ÐƠN BÁ LÁP của Lý Tống tác dụng thế nào lên đối phương, quý vị cao nhân nào am tường hãy giải thích cho diễn đàn cùng mở mang kiến thức. Biết đâu??!!...
Bởi theo Lý Tống tuyên bố??!!! (lại tuyên bố) chuyến cuối cùng anh hề Lý Tống sẽ đi “Mút Cu”. Hiện nay anh hùng Lý Tống đang giận dỗi vì nhiều người không tin Ðiệp Vụ Phạm Hữu tức Mission Impossible tại Nam Hàn đã làm cho Kim chủ tịch đột quỵ. Không còn ai đứng ra hô hào tổ chức gây quỹ, quyên góp cho Lý Tống nên quyết định rửa tay, không xách ba lô đi“Mút Cu” nữa. Như vậy há chẳng phải uổng phí tài năng của một danh hề lắm sao??!!
Rốt lại chuyện anh hùng Lý Tống ANH HÙNG RẢI TRUYỀN ÐƠN thực chất chỉ là chuyện anh hề. Thiết tưởng câu chuyện “anh hùng Lý Tống” nên được trả về đúng vị trí của nó.
Bởi tự cổ chí kim trên khắp hoàn vũ chẳng có ai đi rải truyền đơn mà thành danh ngoại trừ hai người:
Một là “Lý Tống” trở thành “ANH HÙNG RẢI TRUYỀN ÐƠN” và hai là “Nguyễn Quốc Quân”, đảng viên cỡ lớn của Việt Tân nhờ vào việc rải truyền đơn hụt mà trở thành “NHÀ DÂN CHỦ”.
Kim Âu
No comments:
Post a Comment