Friday, August 28, 2009

"Us Is Back ..." Việt Nam "back" Không ? - Nguyễn Duy Thành


• Nguyễn Duy Thành


Để kiềm chế và cân bằng thế chiến lược trong chính sách đối ngoại sau 8 năm lơ là ở khu vực Đông Nam Á. Nay chính quyền Obama đã chính thức lên tiếng: "US is back to Asian". Vậy, Việt Nam có nên "Back" cùng Hoa Kỳ để tìm vận hội mới cho quốc gia và dân tộc, hay cố hữu duy trì sự lệ thuộc Trung Cộng.? Đây cũng là nội dung của bài phân tích và nhận định về những sự kiện chính trị nổi bật xảy ra gần đây, nhất là có sự liên quan đến mối quan hệ theo thế Tam giác của 3 quốc gia Việt Nam- Trung Quốc và Hoa Kỳ. Xin cảm ơn bạn đọc đang theo dõi và kính chào quý vị.

Cũng như cựu Ngoại trưởng Condolezza Rice. Bà Hillary Clinton hình như không có thời gian để ăn cơm nhà, bởi lịch trình công du dày đặc từ ngày nhậm chức Ngoại trưởng đến nay. Tất cả các cuộc công du của Bà đã toát lên một dấu hiệu "tống cựu nghing tân", nhằm đổi thay chiến lược từ đối đầu sang đối thoại, hay nói cách khác là chiến thuật cứng ngắc của cựu Tổng Thống Bush chẳng có một chút gì phù hợp với một người đàn bà đầy năng động, mềm dẻo và thông minh đang làm việc cho vị Tổng Thống da màu khá trẻ, sung sức và đầy nhiệt huyết dưới khẩu hiện muốn đổi thay nước Mỹ và cục diện chính trị của thế giới, cũng nên nhắc lại họ đã từng là đối thủ của nhau trong trận tranh giành cái "Long Sàng" , nhưng nay lại cùng "Song Kiếm Hợp Bích" để chống lại con Sư tử Trung Cộng đang nhe nanh muốn làm chủ loài người . Khả dĩ, phải ví von một chút sinh động như thế thì cũng đúng thôi, Bởi, hàng loạt quốc gia Châu Phi nồng nhiệt vổ tay để nghênh đón bà Ngoại trưởng Hoa Kỳ đến thăm. Người ta vui mừng là phải, bởi đã quá lâu dân tình của các xứ sở này đã chán ngán sự làm ăn bê bối, cẩu thả của các nhà đầu tư Trung Cộng, thậm chí người bản xứ Châu Phi còn bị đánh đập hành hung bởi công nhân của quốc gia khổng lồ này.

Điểm đáng chú ý hơn là cuộc viếng thăm của Bà Halliry Clinton đến Ấn Độ, ngoài việc ký kết các hợp đồng thương mãi và hạt nhân, có một Hiệp định kỹ thuật vũ khí của Hoa Kỳ bán cho Ấn độ sẽ không bị tiết lộ. Đây là một điều đã làm cho Trung Cộng không vui một chút nào, vì từ lâu hai quốc gia có số dân đông nhất thế giới, có cùng biên giới, có hục hặc với nhau về sự lưu vong của Đức Đạt La Đạt Ma mà văn phòng chính là ở Ấn Độ, và cả hai quốc gia này đang thi sức chạy đua quân sự trong lãnh vực Hải Quân.

Quan trọng hơn, ngày 22 tháng 7 năm 2009. Ngoại trưởng Hoa Kỳ đến dự Hội Nghị và ký kết Hiệp Ước Bất Tương Xâm với khối Đông Nam Á và chính thức tuyên bố "Tôi muốn gởi một thông điệp rằng Hoa Kỳ đã trở lại Đông Nam Á". Nhưng, chi tiết đáng chú ý hơn trong hội Nghị này, là Bà Halliry Clinton đã gặp riêng nguyên thủ của 4 quốc gia thuộc hạ lưu Sông Cửu Long như: Việt Nam, Thái Lan, Campuchia và Lào, thái độ gặp riêng các nước này nói lên điều gì? Một câu hỏi mà giới phân tích chính trị khu vực Đông Nam Á cần nghĩ tới , nhất là Việt Nam. Bởi, cơ chế phát triển Sông Mê Kông, bao gồm 4 nước nói trên thì có cả Miến Điện và tỉnh Vân Nam của Trung Quốc, nhưng từ lâu Hoa Kỳ biết rõ Trung Cộng đã bất chấp và cố sức khai thác ở phần Thượng nguồn chỉ vì quyền lợi riêng, bỏ mặc sự sống chết của các quốc gia thuộc khu vực Hạ lưu. Nay Ngoại trưởng Hoa Kỳ gặp riêng như một dấu chỉ thầm thì với 4 quốc gia được để ý này, rằng- "Các anh hãy liên minh lại, chuyện gì xảy ra thì có tôi đây", đặc biệt trong 4 nước này thì có Việt Nam sẽ là Chủ tịch khối Đông Nam Á vào năm 2010. Cho nên, muốn thu phục các quốc gia trong vùng thì tốt gì hơn là Hoa Kỳ cần phải quan hệ chặt chẽ với Việt Nam!

Như thế, tổng kết một cách khái quát chung về chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ trong nhiệm ký đầu của Tổng Thống Obama, một điểm sáng hiện lên để cho người ta dễ dàng nhận ra, là những chuyến bay quanh của Bà Ngoại trưởng nước Mỹ đã tạo nên một vòng vây nhằm thắt chặt lại, để khống chế sự vùng dậy rồi nhảy vọt của con Sư tử Trung Cộng, mà Việt Nam lại một lần nữa rơi vào tầm ngắm của Hoa Kỳ chọn làm điểm bờ kè để ngăn làn sóng kinh tế của Trung Cộng đang ào ạt đổ vào Đông Nam Á, hay nhấn mạnh một cách thật đậm để người Việt Nam dễ nhớ rằng: Trong thời chiến, Mỹ dùng Việt Nam làm nút chặn làn sóng Đỏ Cộng Sản. Nay trong thời bình, Hoa Kỳ dùng Việt Nam làm con Đê để cản làn sóng Xanh của Trung Cộng. Vậy, một câu hỏi thật lớn sẽ được đặt ra là:

Vốn quốc gia và dân tộc có nghiệp dĩ như thế, thì Lãnh đạo Việt Nam sẽ làm gì ???

Câu trả lời thuộc về giới cầm quyền Hà Nội. Nhưng tình hình chính trị Việt Nam đang có những biến động lớn, đã cho phép người ta đi đến một kết luận dễ dàng trong khả quan. Đó là đảng Cộng Sản Việt Nam không còn một con đường nào khác hơn, ngoại trừ một sinh lộ "độc nhất vô nhị" là phải bước qua cánh cửa của Hoa Kỳ đang mở ra. Tại sao? Vì :

- Còn phụ thuộc vào Trung Cộng thì đảng viên có khuynh hướng cầu tiến, cầu danh không thể vươn lên vì những thành phần cố hữu do Bắc Kinh đào tạo, từ đây sinh ra hàng loạt tư tưởng tiêu cực ngầm tạo thành vây cánh, phe phái, và trở thành khuynh hướng "Tự chuyển hóa" hay "Tự diễn biến" mà hiện nay Hà Nội cố sức phục hồi uy tín của đảng trở lại. Nhưng đã muộn, vì điểm hở của đảng không thể tự hàn đóng lại được, đó là sự kiện Hoàng Sa - Trường Sa và vụ Bauxite Tây Nguyên mà gần như Trung Cộng đang nắm chủ quyền. Đây chính là điểm chết của đảng mà thời gian chưa tiên đoán được lúc nào, là nhân dân sẽ động thổ hạ quan tài xuống huyệt, và chôn vùi đảng vĩnh viễn. Vì:

- Các Tôn giáo đã, đang, vàsẽ đấu tranh dưới hình thức cầu nguyện để đòi lại công lý và quyền lợi tự nhiên của giáo hội, hay phong trào dân oan đòi lại quyền tư hữu ..vv.. Tất cả mọi khó khăn này, giới cầm quyền Hà Nội có thể sử dụng biện pháp mạnh, hay phương cách khéo léo kể cả "ngoại giao" chìm hay nổi , nhằm hạn chế và chấm dứt mọi tình trạng xấu để kéo dài sự tồn tại của chế độ. Nhưng nhất định một điều Đảng CSVN không thể khống chế sự nảy sinh tranh đấu từ thành phần Ngư dân bị thất nghiệp trong tương lai, khi tàu thuyền của họ không thể xa bờ vì lệnh cấm của Trung Cộng, từ đây vì sự sống mà thành phần này sẽ đứng lên và kéo theo thành phần công nhân bị thất nghiệp, bất mãn vì công nhân Trung Cộng ngày một dồn sang, đồng thời tệ nạn xã hội như say sưa rượu chè, tranh giành trai gái, không tôn trọng người bản địa của công nhân Trung Quốc. Tất cả các điểm này nghĩ là nhỏ nhưng tác động đến tính tự tôn dân tộc của lớp trẻ Việt Nam. Đồng thời các tôn giáo, đảng phái, trí thức và mọi thành phần xã hội đều chuyển hướng tập trung vào một mục đích duy nhất là: Bài Trung Giải Cộng bằng những cuộc đấu tranh ôn hòa, khi đó Đảng CSVN chỉ có cách là ... tắt thở .. .. Liệu Đảng còn lấy cớ gì để đàn áp khi nhân dân quyết định hành động để: Giữ Nước? Không cần thiết để suy đoán hay cân lường về hậu quả gì sẽ xảy ra với các vị lãnh đạo. Vì 15 vị trong chính trị bộ cũng đã và đang tiên liệu được điều này. Cũng không cần đặt giả sử vì nó sẽ xảy ra trong tương lai gần .. .. và điểm này sẽ đụng chạm mạnh rồi làm tan vở mối quan hệ Trung- Việt. Như thế, sự lo ngại về sức kháng cự của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam sẽ như thế nào, nếu có một cuộc chiến không may xảy ra, dù là trên biển hay trên bộ? Vì:

- Duy nhất chỉ có quốc gia Hoa Kỳ là có thể cung cấp và tân trang vũ khí, phương tiện kể cả chiến thuật của chiến tranh hiện đại cho Việt Nam để đối đầu với sức mạnh của Trung Cộng hiện nay, điểm này giới quân sự Hà Nội biết rõ như ban ngày, vì mọi yếu điểm của vũ khí và chiến lược hiện có đều đã bị Trung Cộng biết rõ như lòng bàn tay. Xa hơn, trên đường lối ngoại giao để né tránh được viễn ảnh của một cuộc chiến tranh, cũng như thoát ra được quỷ đạo kiềm chế của Trung Cộng, thì duy nhất là cũng chỉ có Hoa Kỳ mới làm được điều này.

Qua phân tích và đưa ra 3 yếu tố căn bản để tạm thời kết luận rằng. Giới cầm quyền Hà Nội đang thật sự "Bí lối- Bế tắc", hay nói theo cách của người đang học môn phái Thiền thì não bộ của 15 vị trong bộ chính trị đang bị chứng: Tán Loạn Tâm, và đang tự hỏi nhau là làm sao trở về dạng: Nhất Tâm. Chà! Bài toán này xem ra rất khó giải, còn khó hơn là đang chơi bài "Tiến Lên" và phải ngồi "tay cuối", mà trong tay cầm 3 con 2, nhưng các tay trên đều chuẩn bị "tới" bài bằng cách đánh "Xảnh". Ố .. là la .. May quá .. khỏi .."thúi hẻo", đang lo "văng tim" ra ngoài thì có cú điện thoại báo là: Thượng Nghị Sĩ Jim Webb đến thăm. Chao ôi! Ngon chi lạ, còn hơn "Mèo mù gặp Cá rán".

Trên truyền thông đã có quá nhiều bình luận và phân tích về chuyến đi của vị Thượng Nghị Sĩ đẹp trai thích ăn nước mắm và đàn bà Việt Nam này, đã hé mở ra một câu hỏi nữa là:

- Liệu tiến trình quan hệ Việt- Mỹ xúc tiến nhanh không, để tránh được hiểm họa có thể là chiến tranh vũ lực ..vv.. xảy ra từ phía Trung Cộng chủ động?

Tạm thời có thể lý giải rằng, không quá nhanh như một số người Việt Nam phi cộng sản mong muốn. Bởi, lãnh đạo cả hai quốc gia Mỹ-Việt đều muốn thực hiện kế hoạch "từ từ lượm hoa rơi". Vì:

Phía Việt Nam: Bộ 3 tam đầu chế "Mạnh-Triết-Dũng" có thể đều đã bị "sập bẫy" của Trung Cộng. Cho nên, mọi xúc tiến trong ngoại giao với Hoa Kỳ không chỉ trong quá khứ, đặc biệt là hiện tại phải hết sức cẩn thận, khéo léo, kéo dài cho hết thới gian đương nhiệm, sau đó "phủi tay", giao cho người kế nhiệm. Khi đó xem như "huề cả làng", hay nói sát nghĩa hơn là chính họ cũng đang chờ tháng 1 năm 2011 tới mau để đại hội Đảng.

Phía Hoa Kỳ: Chuyện Biển Đông và Hoàng Sa- Trường Sa là tham vọng của họ, hay nói đúng hơn, Hoa Kỳ phải chen chân cho bằng được để vào Việt Nam, trước khi bước trên lộ trình Đông Nam Á mà họ đã vạch ra. Tuy nhiên, bài học chiến tranh Việt Nam trước đây đã dạy cho họ một sự khôn ngoan trong từng bước đi, nhất là đối với giới cầm quyền Hà Nội, điểm then chốt và căn bản để mở toang con đường ở đây, là hệ thống Tình báo của CIA chưa bám sâu, mọc rể thành Chân Rết trong giới quân sự Việt Nam, vì thế "dục tốc bất đạt". Bởi, xin bạn đọc cũng nên nhớ cho là từ năm 2000 trở lại đây, số lần gặp gở chính thức hay bán công khai của giới quân sự thuộc 2 quốc gia nhiều hơn, so các cuộc thăm viếng của nguyên thủ hay quốc hội hành pháp.

Ôi! Mọi sự còn dài và hấp dẫn, hồi sau sẽ rõ!

Để kết thúc bài báo này. Xin làm vui lòng bạn đọc bằng một câu chuyện dưới đây về cuộc hội kiến giữa TNS Jim Webb và các lãnh đạo Việt Nam như sau:

Tại Phủ Thủ Tướng, cả 3 ông Nguyễn Tấn Dũng- Nguyễn Minh Triết và Jim Webb đang trò chuyện thân mật. Bổng nhiên, ông Triết lấy cái rờ -mụt -cần -trâu bấm Tivi lên, đúng vào lúc hãng Truyền hình VTV1 đang phát đoạn phim 4 Nhà đấu tranh dân chủ đang nhận tội. Thấy vậy:

Jim Webb: Thủ tục pháp lý của các anh bây giờ nhanh thật, nhưng sao hôm nay các anh này lại có mặt trên Tivi?

Ông Triết: Quý Quốc phải hiểu ý chúng tôi là gì chứ! Nghĩa là chúng tôi sẵn sàng làm bạn thân với quý quốc, nhưng đừng bao giờ đi sâu vào chuyện nhà của chúng tôi.

Jim Webb: Không bao giờ! Đó là chuyện của quý quốc, chỉ cần chúng ta là bạn.

Ông Dũng: Vậy thì hay quá! Mời anh Jim uống trà Móc Câu .. à quên .. trà Móc .. Họng.

Jim Webb: Ngon thật! Lúc nào hai anh qua Mỹ, tôi sẽ mời các anh uống Bẹp .. Xì..

Ông Triết: Không phải! It is Pepsi . No .. No Bẹp .. xì. Anh nói tiếng Anh sai rồi.

Jim Webb: Oh! Your English is very .. Quẹo ..

Ông Dũng: Xin anh Jim nhớ cho. Tôi và anh Triết rất thích ăn Cà Rốt của Hoa Kỳ.

Ông Triết: Vâng, anh Jim cũng nhớ cho là cả hai chúng tôi không thích Cái Gậy.

Jim Webb: Tôi hiểu. Tôi sẽ chuyển lời của các Ngài đến Đại Ca: ÔLALA của tôi.

Vâng! Câu chuyện trên chỉ là "Phịa" thôi. Nhưng tiên đoán về đường hướng của 2 quốc gia Mỹ-Việt sẽ là như thế! Vậy, Hoa Kỳ sẽ giúp ích gì cho Việt Nam trong tương lai? Tầm quan trọng như thế nào? Và sự có mặt của Hoa Kỳ sẽ lợi hay hại cho công cuộc đấu tranh dân chủ hóa Việt Nam. Tất cả phần nhận định này sẽ được lên khuôn trong số Báo kỳ tới. Cũng cùng một Tác giả dưới tựa đề: "MỸ LÀ KẺ PHẢN BỘI. NHƯNG HÀ NỘI PHẢI CẦN TÊN PHẢN BỘI NÀY".

Trân trọng mời đọc giả tiếp tục theo dõi, và thân ái kính chào quý vị.

Nguyễn Duy Thành

No comments:

Post a Comment