Micae Lê Văn Ấn
1. Nguyên nhân có những đồn đoán:
Trong khi vấn đề Việt Cộng để cho Trung Cộng khai thác bâuxít ở Tân Rài, thuộc Cao Nguyên Trung Phần đang làm cho toàn dân lo sợ và phẫn uất. Một cuộc cách mạng của toàn dân chưa biết bùng nỗ lúc nào. Vì đây là kế hoạch xích hóa đất nước Việt Nam của Trung Cộng. Các thành phần trí thức, các cựu cán bộ, đảng viên Cộng Sản, thành phần quân đội VC mà tướng Võ Nguyên Giáp, dù bao năm qua, VC đã loại trừ ông, đã gắn cho ông những chức vụ để sỉ nhục ông, đã lấy con cháu ông làm phương tiện như con tin để ông ngậm miệng, và cũng để làm cho cái hào quang “Điện Biên Phủ” của ông bị lu mờ. Thế mà Võ Nguyên Giáp cũng đã mấy lần lên tiếng đề nghị VC dẹp bỏ, không cho Trung Cộng khai thác bâu xít ở Cao Nguyên Trung Phần, biết bao nhiêu nhà khoa học đưa ý kiến với những chứng cớ rõ ràng sự nguy hại cho môi trường sống của sinh vật cũng như thực vật, nhất là Cao Nguyên Trung Phần là cao điểm chiến thuật khống chế Đông Dương, ai chiếm được Cao Nguyên là bẻ đôi Việt Nam. Thế mà Việt Cộng đã cúi đầu để cho Trung Cộng khai thác với công nhân của chúng đem từ Hoa Lục sang. Phong trào chống đối Trung Cộng khai thác bâuxít Cao Nguyên làm cho Việt Cộng run sợ hơn bao giờ cả.
Trong khi vụ bảo vệ đất của giáo xứ Thái Hà vẫn còn âm ỉ cháy ngầm chưa biết sẽ bùng nổ lại bất cứ lúc nào. Nguy hiểm cho Việt Cộng là Thái Hà chẳng những nằm tại Thủ Đô, nơi có đầy đủ tai mắt ngoại quốc lại còn nằm sát những cơ quan đầu não Việt Cộng mà giáo dân Thái Hà có thể tập trung mấy ngàn, có thể lên đến hàng vạn khi giáo dân giáo phận Hà Nội hưởng ứng giúp Thái Hà. Trong quá khứ, các lực lượng này đã “tập dượt”. Vạn nhất cuộc diện Thái Hà bùng nổ, Việt Cộng không thể làm một Thiên An Môn tại Hà Nội khi mà giáo dân “cài răng lược” với các cơ sở đầu não VC. Vạn nhất mà cuộc diện này xảy ra, có tới 70, 80% quân đội Việt Cộng sẽ không bắn vào dân, mà giúp dân đòi hỏi VC phải thỏa mãn những đòi hỏi tối thiểu và chính đáng của người dân.
Nhưng trên hết và quan trọng hơn hết là đầu não của cuộc diện Thái Hà nói riêng và toàn quốc nói chung lại là Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, cái đinh này VC đã cố gắng nhổ cho bằng được nhưng thất bại khi HĐGMVN đã trả lời VC: Đức TGM Ngô Quang Kiệt “không làm gì sai luật Giáo Hội CGVN”.
Gần đây, điểm nóng nhất là TAM TÒA. Tam Tòa 3 năm gần đây mới trực thuộc sự dẫn dắt của giáo phận Vinh, một giáo phần có nửa triệu giáo dân, mà Đức Cha giáo phận Cao Đình Thuyên tuyên bố giáo phận Vinh có những 500 ngàn Cao Đình Thuyên. Câu tuyên bố này có nhiều ý nghĩa, những ý nghĩa sau đây khiến Việt Cộng lo ngại: nửa triệu Cao Đình Thuyên có nghĩa là tất cả Công giáo Vinh đoàn kết nửa triệu người như một. Câu tuyên bố do vấn đề Tam Tòa mà có, có nghĩa là nửa triệu người sẽ đứng lên đòi hỏi Việt Cộng trả lại những gì chúng đã cướp đoạt, đã hành hạ, đàn áp … Tam Tòa phải trả lại cho Tam Tòa. Nửa triệu người này đoàn kết một lòng, trải dài trên 3 tình Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình. Nếu Trung Cộng chiếm Cao Nguyên, tìm được xuống biển Nha Trang; bẻ đôi Việt Nam được thì Nghệ Tĩnh Bình nếu có cuộc đấu tranh bất bạo động xảy ra, Việt Cộng phải đối diện vấn đề sinh tử với Công Giáo. Nghệ Tĩnh Bình là những địa danh chiến lược trong lịch sử, thủ cũng như công rất nguy hiểm cho đối phương.
Việt Cộng khi đàn áp dã man giáo dân Tam Tòa, đánh đập một cách có dự mưu các linh mục và giáo dân các nơi khác đến, là chúng có âm mưu biến Tam Tòa thành Điện Biên Phủ để bao nhiêu giáo dân đến đó đều bị chận đường tiêu diệt dễ dàng, làm một trận thư hùng để cho Công Giáo Việt Nam cạch đến già. Giáo phận Vinh mạnh lắm, nhưng không thể “kéo quân” vào Tam Tòa, vì chỉ có độc đạo, dễ dàng cho Việt Cộng phục kích tiêu diệt.
Việt Cộng đã lầm. Giáo phận Vinh không phải là quân Pháp, Đức cha Cao Đình Thuyên không phải là viên tướng chỉ huy Đông Dương hồi đó.
Cần gì phải kéo giáo dân vào Tam Tòa làm bia cho Việt Cộng bắn? Ở đâu đấu tranh tại đó, với chiến thuật bạo động, giáo phận Vinh cũng có thể cấm đường Việt Cộng liên lạc Bắc Nam vậy. Những địa danh Ba Làng, Quỳnh Lưu nằm trong 3 tỉnh Nghệ Tĩnh Bình, giáo dân giáo phận Vinh cũng là những kẻ bám trụ trong thời chiến và được mệnh danh là “Khu Tư”. Sự đánh đập dã man giáo sĩ và giáo dân của Việt Cộng, cô lập 100% giáo dân Tam Tòa là VC muốn dụ Công giáo vào một Điện Biên Phủ, nhưng “Điểm” của giáo phận Vinh (nếu cuộc đấu tranh xảy ra) không phải là Tam Tòa mà bất cứ đâu ở trong 3 tỉnh trực thuộc. Đức Giám Mục Cao Đình Thuyên là dân Nghệ Tỉnh, hòa hoãn, nhẫn nại trong khi VC gấp rút, nóng nảy. Rất nguy hiểm cho VC.
Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn, một giám mục trẻ mà được HĐGM bầu làm chủ tịch. Trách nhiệm nặng nề, mọi quyết định đều phải đắn đo suy nghĩ, nhất là cầu nguyện, vì nếu có quyết định sai lầm sẽ đưa GHCGVN vào một cuộc chiến, có nhiều tử đạo nhưng về mặt dân tộc, sẽ là cơ hội làm giảm sức chống xâm lăng Trung Cộng.
HĐGMVN lại vừa qua La Mã hội họp với Đức Giáo Hoàng, viếng mộ Thánh Phê Rô về, chắc chắn Đức Cha Chủ Tịch biết nhiều chuyện, biết kết quả những “đề nghị” của VC mà Đức Cha Chủ Tịch chuyển cho Vatican hay do các nguồn tin khác cung cấp, biết thái độ của ĐTGM Ngô Quang Kiệt ra sao v.v… “liệu HĐGMVN hay Vatican có đề cập đến vụ bức ép Đức Cha Kiệt từ chức hay không? V.v… và v.v… Nhiều chuyện lắm, nhưng những chuyện này không thể trao đổi bằng văn bản, bằng điện thoại. Hơn nữa, nếu VC có hứa gì đi nữa, mà hứa bằng miệng thì cũng dễ để cho gió bay. Do đó, mà cuộc gặp gỡ giữa Đức Cha Chủ Tịch Nguyễn Văn Nhơn với Nguyễn Tấn Dũng là một nhu cầu cần thiết. Người ta hỏi Nguyễn Tấn Dũng nhân cơ hội thị sát Tân Rài mà gặp Đức Cha Nhơn hay Tân Rài chỉ là cái cớ để có cuộc gặp gở với Đức Cha Nhơn?
2. Những lời đồn đoán:
Sau cuộc họp, cả 2 phía Công giáo và VC đều không có tuyên bố nào chính thức. Do đó, mặc sức cho VC “đồn đoán” mà cũng mặc sức cho Công Giáo và dân chúng ngoài Công giáo đồn đoán. Cái đồn đoán “ưu tiên một” là sự từ chức của Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt. Đồn đoán thứ 2 là ai sẽ thay Đức Cha Kiệt, đồn đoán thứ 3 là vụ Tam Tòa. Còn nhiều đồn đoán khác nhưng cũng chỉ phụ thuộc vào 3 ưu tiên nói trên mà thôi.
a. Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt rời Việt Nam hay phải rời Hà Nội.
VC Hà nội đã xác định yêu cầu HĐGMVN đưa Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội. Điều này nếu xảy ra thì VC đã có một thắng lợi lớn nhất từ trước đến nay. Bứng Đức TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội cũng có nghĩa là “thuận ta thì sống, nghịch ta thì … đi”. Không chết cũng bị thương, cũng bị loại khỏi vòng chiến. Đức Tổng Kiệt đi rồi thì Đức Tổng mới làm được gì, nếu không nói là mọi sự phải “hòa giải, hòa hợp với VC, nói nôm na là VC bảo sao nghe vậy, nếu không thì … “đi”. Sự ra đi của Đức TGM Ngô Quang Kiệt cũng ảnh hưởng rất xấu cho Giao Phận Vinh.
Trên thực tế, chuyện của Công Giáo hôm nay chỉ là chuyện PHỤ, chuyện chính và cấp bách nhất là chuyện BÁN NƯỚC VÀ RƯỚC KẺ THÙ TRUYỀN KIẾP. Dù muốn, dù không, người Công Giáo phải dùng nhân, vật, lực của mình để đóng góp với toàn dân trong cuộc đấu tranh này. Đó là điều bắt buộc. Và VC phải diệt cuộc đấu tranh của Công Giáo, một trong những mũi nhọn đang tấn công chúng bằng chiến thuật bất bạo động.
Nhưng nếu một TGM Quốc Doanh - dĩ nhiên, bởi vì cớ không quốc doanh của ĐTGM Kiệt, ngài mới bị VC bứng đi – thay thế Đức Cha Kiệt thì tinh thần chiến đấu chống bè lũ bán nước rước giặc Tàu Cộng của dân tộc nói chung, Hà Nội nói riêng sút giảm rất nhiều!!! Về chiến lược chắc chắn sẽ có biện pháp (sẽ bàn sau) nhưng trước mắt là một sự sút giảm to lớn, có lợi cho Trung Cộng và tôi tớ của chúng. Đó là sự thật. Vậy thì “Điểm” của cuộc gặp gỡ này, nói thì không nói nhưng phải hiểu là vì nạn xâm lăng của Trung Cộng chính là Điểm.
Cũng vì ĐIỂM của cuộc gặp gỡ là cuộc xâm lăng của Trung Cộng nên người ta sợ, rất sợ Đức Cha Nhơn có thể mắc mưu VC Nguyễn Tấn Dũng. Nếu sự “mắc mưu” xảy ra thì trách nhiệm trước Giáo Hội là việc PHỤ, trách nhiệm trước lịch sử dân tộc, trách nhiệm chống bè lũ bán nước rước giặc Trung Cộng xích hóa Việt Nam là việc CHÍNH. Vì sự xích hóa lần này cũng đồng nghĩa với Việt Nam bị xóa tên trên bản đồ thế giới, hay chỉ là một quận, một huyện của Trung Cộng.
- Ai có lợi, ai có hại?
Cộng Sản có lợi: Việc Cộng đã công khai yêu cầu HĐGMVN đưa Đức TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội. HĐGMVN đã không chấp nhận. Trong 2 lần thăm viếng Việt Nam, Phái đoàn Tòa Thánh cũng nhận được đề nghị của VC đưa Đức TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội, nhưng đã bị phái đoàn Tòa Thánh bác bỏ. Việt Cộng coi như “thua” Công Giáo. Ngày nào Đức TGM Kiệt còn hiện diện tại Hà Nội, ngày đó Thái Hà còn vững niềm tin, còn sẵn sàng hy sinh cho công lý và sự thật. Ngày đó Thái Hà còn là một niềm tin cho các giáo xứ khác trên toàn quốc. Do đó, sự ra đi của Đức TGM Ngô Quang Kiệt là một thắng lợi lớn cho Việt Cộng. “Sát nhất nhơn, vạn nhơn cụ”. Ảnh hưởng này rất lớn đối với các giám mục còn muốn mình không phải là chủ chăn thuê. Nói cách khác, Việt Cộng coi như đã khống chế toàn bộ HĐGMVN. Lâu nay, HĐGMVN đã im lặng trước những việc làm hại dân hại nước ai cũng thấy mà HĐGMVN đã im lặng, nay qua biến cố ĐTGM Ngô Quang Kiệt Hội Đồng vẫn im lặng, hoặc tiến thêm một bước nữa: “ủng hộ triệt để các chính sách lớn của đảng và Nhà Nước”, như vụ bâuxít chẳng hạn.
Sự ra đi của Đức TGM Ngô Quang Kiệt làm sụp đổ niềm tin và sự kính trọng của giáo sĩ và giáo dân, đối với HĐGMVN và có thể nói đối với Vatican. Họ vào nhà thờ không khác gì Phật tử vào chùa sư quốc doanh. Khó khăn nhất là phần vụ của các linh mục, người trung gian giữa Giám mục và giáo dân. Lịch sử sẽ viết thế nào về Giáo Hội Công Giáo trong giai đoạn này/ Hỏi tức là trả lời.
- Đánh đổi được gì?
Vì xảy ra trong một cuộc tiếp xúc, dù Nguyễn Tấn Dũng có hứa hẹn gì cũng chỉ là hứa miệng. Vả chăng, “Trên Chính Phủ còn có Đảng”. Nguyễn Tấn Dũng chỉ là cái đầu con rùa, vì lợi ích cho Đảng mà cái đầu thụt vào hay lòi ra. Do đó, lời VC hứa làm sao tin? Nhưng nếu VC “giữ lời hứa” thì đổi được gì? Bang giao với Tòa Thánh? Đức Giáo Hoàng sẽ được phép viếng Việt Nam ? Vatican trọn quyền phong chức giám mục, đào tạo, phong chức, thuyên chuyển linh mục không phải xin phép VC? Trả lại toàn bộ đất đai cho Giáo Hội Công Giáo?
Dù cho sự ra đi của Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đánh đổi tất cả những quyền lợi này cũng không cân xứng với sự phá vỡ lòng tin của giáo dân, của dân chúng đối với HĐGM nói riêng và GHCG nói chung. Huống gì, Nguyễn Tấn Dũng chỉ hứa miệng suông.
b. Ai người thay thế?
Cũng do những lời đồn đoán thì có 2 vị hy vọng nhất được chọn thay thế chức vụ TGMHà Nội:
- Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn.
Từ khi Việt Cộng muốn Đức TGM Ngô Quang Kiệt ra đi thì lời đồn đoán ở Đàlạt rằng Đức Cha Nhơn đương nhiên thay thế chỗ trống đó. Một giám mục còn trẻ mà được bầu làm Chủ Tịch HĐGM lại được Nguyễn Tấn Dũng đích thân đến thăm thì Đức Cha Nhơn được lòng cả 2 bên VC và Giáo Hội. Hơn nữa, sự ra đi của Đức Tổng Kiệt thế nào mà chẳng có ý kiến của Đức Cha Chủ tịch HĐGMVN? Do vậy, Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn bị nghi là người lý tưởng để ra Hà Nội. Nhưng theo lẽ thường, kẻ viết bài này không tin Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn có can đảm nhận lãnh “thập giá” (chứ không phải Thánh Giá) này. Dù muốn dù không, dù thật hay giả, sự ra đi của Đức Tổng Kiệt cũng có ý kiến của Đức Cha Nhơn, mà nay lại thay người mình muốn đổi đi thì trong hành chánh quốc gia cũng ít ai làm chuyện đó, huống gì trong Giáo Hội, đưa đồng môn đi để mình thay thế chắc Đức Cha Nhơn sẽ nghĩ lại. Mang tiếng lắm. Hơn nữa, làm TGM Hà Nội sau khi ĐứcTGM Kiệt ra đi là một chức vụ rất khó khăn đối với giáo dân và giáo sĩ Hà Nội. Muốn đưa Đức Tổng Kiệt về Hà Nội, Giáo Hội đã phải đưa ngài ra Lạng Sơn trước, sau đó làm Giám Quản Tổng Giáo Phận rồi mới lên chính thức. Dù cho VC có chiếu cố, Đức Cha Nhơn chắc chắn sẽ thoái thác vì quá trắng trợn. Sự trắng trợn này cũng do VC muốn, đó là hạ uy tín trước khi ban chức.
- Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Như Thể.
Ngài TGM Nguyễn Như Thể có công im lặng trong vụ Dòng Thiên An bị cướp đất, trong vụ linh mục Nguyễn Văn Lý và nhất là vụ ngài từ chức trào Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Kim Điền. Tiêu chuẩn này đối với Việt Cộng như thật là lý tưởng. Hơn nữa, ở Huế người ta chuẩn bị tinh thần để đưa ngài ra Hà Nội lâu rồi, có người đã gọi ngài là Hồng Y. Nhưng cũng như trường hợp Đức Cha Nhơn, ra Hà Nội dù được nhận mủ Hồng Y cũng rất vất vả cho ngài hay bất kỳ ai vì dân gian sẽ đồn đoán rằng xũng y như Đảng, hạ đồng môn để mình được thay thế là chuyện ít người làm, Đức Tổng Thể có can đảm làm không?
Nhưng nói vậy mà không phải vậy, có khi:
- Không có ai thay.
Đây là điều khả tín, hy vọng nhất, vì các vị được đề nghị dù muốn dù không cũng thấy không ổn. Không ổn về uy tín, không ổn vì đồng môn, không ổn vì lịch sử Giáo Hội. Nhưng chắc chắn nhất là Việt Cộng chưa muốn, Việt Cộng cần thời gian để thử thách, hứa hẹn và để bất cứ Giám Mục nào cũng có thể lên TGM Hà Nội. Trống ngôi? Đã có Đức Cha Phụ Tá Laurent Chu Văn Minh đỡ tay thay việc. Tình trạng này làm kẻ viết bài này nhớ một kỷ niệm buồn: trong cuộc bầu cử Tổng Thống Đệ Nhị Cộng Hòa có tất cả 17 liên danh. Theo dư luận thì liên danh do cụ TVL. thụ ủy yếu nhất. Bà con đã gặp cụ và khuyên cụ nên rút lui “vì Mỹ đã sắp đặt xong rồi”. Cụ cương quyết tiếp tục và khẳng định sẽ thắng lợi, vì chính người Mỹ đã đến tiếp xúc và cho biết trong 17 liên danh, họ chỉ tín nhiệm liên danh cụ, bằng cớ là họ yểm trợ cụ đến 60 ngàn dollars. Rốt cuộc cụ cầm đèn đỏ.
- Vụ Bâuxít:
Cuộc tiếp xúc giữa Thủ tướng Việt Cộng Nguyễn Tấn Dũng và Đức Cha Chủ Tịch Hội Đồng Giám Mục thế nào cũng đề cập đến vụ Bâuxít, và vì Nguyễn Tấn Dũng đã tuyên bố vụ bâuxit là kế hoạch lớn của Đảng thì trong cuộc tiếp xúc này Nguyễn Tấn Dũng chỉ có nước ca ngợi “thắng lợi” của bâuxịt và xin HĐGMVN ủng hộ. Ở vào vị thế của Đức Cha Nhơn lúc đó thì không ủng hộ cũng chỉ ậm à cho qua chuyện. Và thế là Nguyễn Tấn Dũng có quyền tuyên bố Đức Cha Chủ Tịch đã đồng ý!
Kết luận:
Đây là những sự đồn đoán, nghĩa là có cái trúng mà cũng có cái trật. Kẻ viết bài này muốn nhắc lại một câu của một giáo dân rằng: “Một ông già hơn 2 ngàn năm tuổi đừng để cho một đứa “con nít 70 tuổi” qua mặt. Giáo Hội Công Giáo chỉ tính từ Tân Ước đã có 2009 tuổi, không kể 60 tuổi tính nhầm. Không thể nào thua trí của một đảng Cộng Sản có 77 năm (1917-1990) hưởng thọ. Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ là một đứa con lai căng cha Nga mẹ Tàu. Nay lại đổi giới tính qua Mỹ. Xin các bậc đừng để chúng qua mặt, vì chút danh phận. Ngoài ra, Hội Đồng Giám Mục mà Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn là Chủ tịch cũng nên nghĩ tới một điều quan trọng đối với Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt: Việt Cộng là vua thù dai, trả thù dai và không từ một thủ đoạn nào đối với kẻ thù cũng như với bạn. Xin các Đấng Bậc Bề Trên hãy nghĩ đến điều đó. Vì những gì xảy ra cho Đức TGM Ngô Quang Kiệt sau này, quý vị chịu trách nhiệm phần lớn. Riêng về Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, như ngài đã tâm sự với thánh Phê Rô tại La Mã “Lạy thánh Phê Rô xin cho chúng con noi gương ngài, hiểu biết những yếu đuối của chúng con, hiểu biết tình yêu thương của Chúa hiểu biết sức mạnh của Chúa để chúng con phó thác, để Chúa thắt lưng và dẫn chúng con đến nơi nào Chúa muốn”. Vâng lời cho đến chết như Đức Giê Su, phó thác và ở chức vụ cố gắng làm tròn trách nhiệm: nên Thánh.
Xin đừng đổ trách nhiệm cho Vatican . Đành rằng “những Đức Ông cố vấn Việt Nam trong triều đình Vatican rất “sùng” Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, nhưng tiếng nói của HĐGMVN Vatican không thể không quan tâm. Nói cách khác đức TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội như ý muốn của Việt Cộng hay không là do HĐGMVN mà Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn là Chủ tịch.
Những sự đồn đoán trên đây cũng là những gì mà một trong mấy triệu giáo dân Việt Nam trăn trở, thao thức, đau đớn phải viết ra.
Ước mong rằng những ĐỒN ĐOÁN này chỉ là ĐỒN ĐOÁN.
Trong khi vụ bảo vệ đất của giáo xứ Thái Hà vẫn còn âm ỉ cháy ngầm chưa biết sẽ bùng nổ lại bất cứ lúc nào. Nguy hiểm cho Việt Cộng là Thái Hà chẳng những nằm tại Thủ Đô, nơi có đầy đủ tai mắt ngoại quốc lại còn nằm sát những cơ quan đầu não Việt Cộng mà giáo dân Thái Hà có thể tập trung mấy ngàn, có thể lên đến hàng vạn khi giáo dân giáo phận Hà Nội hưởng ứng giúp Thái Hà. Trong quá khứ, các lực lượng này đã “tập dượt”. Vạn nhất cuộc diện Thái Hà bùng nổ, Việt Cộng không thể làm một Thiên An Môn tại Hà Nội khi mà giáo dân “cài răng lược” với các cơ sở đầu não VC. Vạn nhất mà cuộc diện này xảy ra, có tới 70, 80% quân đội Việt Cộng sẽ không bắn vào dân, mà giúp dân đòi hỏi VC phải thỏa mãn những đòi hỏi tối thiểu và chính đáng của người dân.
Nhưng trên hết và quan trọng hơn hết là đầu não của cuộc diện Thái Hà nói riêng và toàn quốc nói chung lại là Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, cái đinh này VC đã cố gắng nhổ cho bằng được nhưng thất bại khi HĐGMVN đã trả lời VC: Đức TGM Ngô Quang Kiệt “không làm gì sai luật Giáo Hội CGVN”.
Gần đây, điểm nóng nhất là TAM TÒA. Tam Tòa 3 năm gần đây mới trực thuộc sự dẫn dắt của giáo phận Vinh, một giáo phần có nửa triệu giáo dân, mà Đức Cha giáo phận Cao Đình Thuyên tuyên bố giáo phận Vinh có những 500 ngàn Cao Đình Thuyên. Câu tuyên bố này có nhiều ý nghĩa, những ý nghĩa sau đây khiến Việt Cộng lo ngại: nửa triệu Cao Đình Thuyên có nghĩa là tất cả Công giáo Vinh đoàn kết nửa triệu người như một. Câu tuyên bố do vấn đề Tam Tòa mà có, có nghĩa là nửa triệu người sẽ đứng lên đòi hỏi Việt Cộng trả lại những gì chúng đã cướp đoạt, đã hành hạ, đàn áp … Tam Tòa phải trả lại cho Tam Tòa. Nửa triệu người này đoàn kết một lòng, trải dài trên 3 tình Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình. Nếu Trung Cộng chiếm Cao Nguyên, tìm được xuống biển Nha Trang; bẻ đôi Việt Nam được thì Nghệ Tĩnh Bình nếu có cuộc đấu tranh bất bạo động xảy ra, Việt Cộng phải đối diện vấn đề sinh tử với Công Giáo. Nghệ Tĩnh Bình là những địa danh chiến lược trong lịch sử, thủ cũng như công rất nguy hiểm cho đối phương.
Việt Cộng khi đàn áp dã man giáo dân Tam Tòa, đánh đập một cách có dự mưu các linh mục và giáo dân các nơi khác đến, là chúng có âm mưu biến Tam Tòa thành Điện Biên Phủ để bao nhiêu giáo dân đến đó đều bị chận đường tiêu diệt dễ dàng, làm một trận thư hùng để cho Công Giáo Việt Nam cạch đến già. Giáo phận Vinh mạnh lắm, nhưng không thể “kéo quân” vào Tam Tòa, vì chỉ có độc đạo, dễ dàng cho Việt Cộng phục kích tiêu diệt.
Việt Cộng đã lầm. Giáo phận Vinh không phải là quân Pháp, Đức cha Cao Đình Thuyên không phải là viên tướng chỉ huy Đông Dương hồi đó.
Cần gì phải kéo giáo dân vào Tam Tòa làm bia cho Việt Cộng bắn? Ở đâu đấu tranh tại đó, với chiến thuật bạo động, giáo phận Vinh cũng có thể cấm đường Việt Cộng liên lạc Bắc Nam vậy. Những địa danh Ba Làng, Quỳnh Lưu nằm trong 3 tỉnh Nghệ Tĩnh Bình, giáo dân giáo phận Vinh cũng là những kẻ bám trụ trong thời chiến và được mệnh danh là “Khu Tư”. Sự đánh đập dã man giáo sĩ và giáo dân của Việt Cộng, cô lập 100% giáo dân Tam Tòa là VC muốn dụ Công giáo vào một Điện Biên Phủ, nhưng “Điểm” của giáo phận Vinh (nếu cuộc đấu tranh xảy ra) không phải là Tam Tòa mà bất cứ đâu ở trong 3 tỉnh trực thuộc. Đức Giám Mục Cao Đình Thuyên là dân Nghệ Tỉnh, hòa hoãn, nhẫn nại trong khi VC gấp rút, nóng nảy. Rất nguy hiểm cho VC.
Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn, một giám mục trẻ mà được HĐGM bầu làm chủ tịch. Trách nhiệm nặng nề, mọi quyết định đều phải đắn đo suy nghĩ, nhất là cầu nguyện, vì nếu có quyết định sai lầm sẽ đưa GHCGVN vào một cuộc chiến, có nhiều tử đạo nhưng về mặt dân tộc, sẽ là cơ hội làm giảm sức chống xâm lăng Trung Cộng.
HĐGMVN lại vừa qua La Mã hội họp với Đức Giáo Hoàng, viếng mộ Thánh Phê Rô về, chắc chắn Đức Cha Chủ Tịch biết nhiều chuyện, biết kết quả những “đề nghị” của VC mà Đức Cha Chủ Tịch chuyển cho Vatican hay do các nguồn tin khác cung cấp, biết thái độ của ĐTGM Ngô Quang Kiệt ra sao v.v… “liệu HĐGMVN hay Vatican có đề cập đến vụ bức ép Đức Cha Kiệt từ chức hay không? V.v… và v.v… Nhiều chuyện lắm, nhưng những chuyện này không thể trao đổi bằng văn bản, bằng điện thoại. Hơn nữa, nếu VC có hứa gì đi nữa, mà hứa bằng miệng thì cũng dễ để cho gió bay. Do đó, mà cuộc gặp gỡ giữa Đức Cha Chủ Tịch Nguyễn Văn Nhơn với Nguyễn Tấn Dũng là một nhu cầu cần thiết. Người ta hỏi Nguyễn Tấn Dũng nhân cơ hội thị sát Tân Rài mà gặp Đức Cha Nhơn hay Tân Rài chỉ là cái cớ để có cuộc gặp gở với Đức Cha Nhơn?
2. Những lời đồn đoán:
Sau cuộc họp, cả 2 phía Công giáo và VC đều không có tuyên bố nào chính thức. Do đó, mặc sức cho VC “đồn đoán” mà cũng mặc sức cho Công Giáo và dân chúng ngoài Công giáo đồn đoán. Cái đồn đoán “ưu tiên một” là sự từ chức của Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt. Đồn đoán thứ 2 là ai sẽ thay Đức Cha Kiệt, đồn đoán thứ 3 là vụ Tam Tòa. Còn nhiều đồn đoán khác nhưng cũng chỉ phụ thuộc vào 3 ưu tiên nói trên mà thôi.
a. Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt rời Việt Nam hay phải rời Hà Nội.
VC Hà nội đã xác định yêu cầu HĐGMVN đưa Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội. Điều này nếu xảy ra thì VC đã có một thắng lợi lớn nhất từ trước đến nay. Bứng Đức TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội cũng có nghĩa là “thuận ta thì sống, nghịch ta thì … đi”. Không chết cũng bị thương, cũng bị loại khỏi vòng chiến. Đức Tổng Kiệt đi rồi thì Đức Tổng mới làm được gì, nếu không nói là mọi sự phải “hòa giải, hòa hợp với VC, nói nôm na là VC bảo sao nghe vậy, nếu không thì … “đi”. Sự ra đi của Đức TGM Ngô Quang Kiệt cũng ảnh hưởng rất xấu cho Giao Phận Vinh.
Trên thực tế, chuyện của Công Giáo hôm nay chỉ là chuyện PHỤ, chuyện chính và cấp bách nhất là chuyện BÁN NƯỚC VÀ RƯỚC KẺ THÙ TRUYỀN KIẾP. Dù muốn, dù không, người Công Giáo phải dùng nhân, vật, lực của mình để đóng góp với toàn dân trong cuộc đấu tranh này. Đó là điều bắt buộc. Và VC phải diệt cuộc đấu tranh của Công Giáo, một trong những mũi nhọn đang tấn công chúng bằng chiến thuật bất bạo động.
Nhưng nếu một TGM Quốc Doanh - dĩ nhiên, bởi vì cớ không quốc doanh của ĐTGM Kiệt, ngài mới bị VC bứng đi – thay thế Đức Cha Kiệt thì tinh thần chiến đấu chống bè lũ bán nước rước giặc Tàu Cộng của dân tộc nói chung, Hà Nội nói riêng sút giảm rất nhiều!!! Về chiến lược chắc chắn sẽ có biện pháp (sẽ bàn sau) nhưng trước mắt là một sự sút giảm to lớn, có lợi cho Trung Cộng và tôi tớ của chúng. Đó là sự thật. Vậy thì “Điểm” của cuộc gặp gỡ này, nói thì không nói nhưng phải hiểu là vì nạn xâm lăng của Trung Cộng chính là Điểm.
Cũng vì ĐIỂM của cuộc gặp gỡ là cuộc xâm lăng của Trung Cộng nên người ta sợ, rất sợ Đức Cha Nhơn có thể mắc mưu VC Nguyễn Tấn Dũng. Nếu sự “mắc mưu” xảy ra thì trách nhiệm trước Giáo Hội là việc PHỤ, trách nhiệm trước lịch sử dân tộc, trách nhiệm chống bè lũ bán nước rước giặc Trung Cộng xích hóa Việt Nam là việc CHÍNH. Vì sự xích hóa lần này cũng đồng nghĩa với Việt Nam bị xóa tên trên bản đồ thế giới, hay chỉ là một quận, một huyện của Trung Cộng.
- Ai có lợi, ai có hại?
Cộng Sản có lợi: Việc Cộng đã công khai yêu cầu HĐGMVN đưa Đức TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội. HĐGMVN đã không chấp nhận. Trong 2 lần thăm viếng Việt Nam, Phái đoàn Tòa Thánh cũng nhận được đề nghị của VC đưa Đức TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội, nhưng đã bị phái đoàn Tòa Thánh bác bỏ. Việt Cộng coi như “thua” Công Giáo. Ngày nào Đức TGM Kiệt còn hiện diện tại Hà Nội, ngày đó Thái Hà còn vững niềm tin, còn sẵn sàng hy sinh cho công lý và sự thật. Ngày đó Thái Hà còn là một niềm tin cho các giáo xứ khác trên toàn quốc. Do đó, sự ra đi của Đức TGM Ngô Quang Kiệt là một thắng lợi lớn cho Việt Cộng. “Sát nhất nhơn, vạn nhơn cụ”. Ảnh hưởng này rất lớn đối với các giám mục còn muốn mình không phải là chủ chăn thuê. Nói cách khác, Việt Cộng coi như đã khống chế toàn bộ HĐGMVN. Lâu nay, HĐGMVN đã im lặng trước những việc làm hại dân hại nước ai cũng thấy mà HĐGMVN đã im lặng, nay qua biến cố ĐTGM Ngô Quang Kiệt Hội Đồng vẫn im lặng, hoặc tiến thêm một bước nữa: “ủng hộ triệt để các chính sách lớn của đảng và Nhà Nước”, như vụ bâuxít chẳng hạn.
Sự ra đi của Đức TGM Ngô Quang Kiệt làm sụp đổ niềm tin và sự kính trọng của giáo sĩ và giáo dân, đối với HĐGMVN và có thể nói đối với Vatican. Họ vào nhà thờ không khác gì Phật tử vào chùa sư quốc doanh. Khó khăn nhất là phần vụ của các linh mục, người trung gian giữa Giám mục và giáo dân. Lịch sử sẽ viết thế nào về Giáo Hội Công Giáo trong giai đoạn này/ Hỏi tức là trả lời.
- Đánh đổi được gì?
Vì xảy ra trong một cuộc tiếp xúc, dù Nguyễn Tấn Dũng có hứa hẹn gì cũng chỉ là hứa miệng. Vả chăng, “Trên Chính Phủ còn có Đảng”. Nguyễn Tấn Dũng chỉ là cái đầu con rùa, vì lợi ích cho Đảng mà cái đầu thụt vào hay lòi ra. Do đó, lời VC hứa làm sao tin? Nhưng nếu VC “giữ lời hứa” thì đổi được gì? Bang giao với Tòa Thánh? Đức Giáo Hoàng sẽ được phép viếng Việt Nam ? Vatican trọn quyền phong chức giám mục, đào tạo, phong chức, thuyên chuyển linh mục không phải xin phép VC? Trả lại toàn bộ đất đai cho Giáo Hội Công Giáo?
Dù cho sự ra đi của Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt đánh đổi tất cả những quyền lợi này cũng không cân xứng với sự phá vỡ lòng tin của giáo dân, của dân chúng đối với HĐGM nói riêng và GHCG nói chung. Huống gì, Nguyễn Tấn Dũng chỉ hứa miệng suông.
b. Ai người thay thế?
Cũng do những lời đồn đoán thì có 2 vị hy vọng nhất được chọn thay thế chức vụ TGMHà Nội:
- Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn.
Từ khi Việt Cộng muốn Đức TGM Ngô Quang Kiệt ra đi thì lời đồn đoán ở Đàlạt rằng Đức Cha Nhơn đương nhiên thay thế chỗ trống đó. Một giám mục còn trẻ mà được bầu làm Chủ Tịch HĐGM lại được Nguyễn Tấn Dũng đích thân đến thăm thì Đức Cha Nhơn được lòng cả 2 bên VC và Giáo Hội. Hơn nữa, sự ra đi của Đức Tổng Kiệt thế nào mà chẳng có ý kiến của Đức Cha Chủ tịch HĐGMVN? Do vậy, Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn bị nghi là người lý tưởng để ra Hà Nội. Nhưng theo lẽ thường, kẻ viết bài này không tin Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn có can đảm nhận lãnh “thập giá” (chứ không phải Thánh Giá) này. Dù muốn dù không, dù thật hay giả, sự ra đi của Đức Tổng Kiệt cũng có ý kiến của Đức Cha Nhơn, mà nay lại thay người mình muốn đổi đi thì trong hành chánh quốc gia cũng ít ai làm chuyện đó, huống gì trong Giáo Hội, đưa đồng môn đi để mình thay thế chắc Đức Cha Nhơn sẽ nghĩ lại. Mang tiếng lắm. Hơn nữa, làm TGM Hà Nội sau khi ĐứcTGM Kiệt ra đi là một chức vụ rất khó khăn đối với giáo dân và giáo sĩ Hà Nội. Muốn đưa Đức Tổng Kiệt về Hà Nội, Giáo Hội đã phải đưa ngài ra Lạng Sơn trước, sau đó làm Giám Quản Tổng Giáo Phận rồi mới lên chính thức. Dù cho VC có chiếu cố, Đức Cha Nhơn chắc chắn sẽ thoái thác vì quá trắng trợn. Sự trắng trợn này cũng do VC muốn, đó là hạ uy tín trước khi ban chức.
- Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Như Thể.
Ngài TGM Nguyễn Như Thể có công im lặng trong vụ Dòng Thiên An bị cướp đất, trong vụ linh mục Nguyễn Văn Lý và nhất là vụ ngài từ chức trào Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Kim Điền. Tiêu chuẩn này đối với Việt Cộng như thật là lý tưởng. Hơn nữa, ở Huế người ta chuẩn bị tinh thần để đưa ngài ra Hà Nội lâu rồi, có người đã gọi ngài là Hồng Y. Nhưng cũng như trường hợp Đức Cha Nhơn, ra Hà Nội dù được nhận mủ Hồng Y cũng rất vất vả cho ngài hay bất kỳ ai vì dân gian sẽ đồn đoán rằng xũng y như Đảng, hạ đồng môn để mình được thay thế là chuyện ít người làm, Đức Tổng Thể có can đảm làm không?
Nhưng nói vậy mà không phải vậy, có khi:
- Không có ai thay.
Đây là điều khả tín, hy vọng nhất, vì các vị được đề nghị dù muốn dù không cũng thấy không ổn. Không ổn về uy tín, không ổn vì đồng môn, không ổn vì lịch sử Giáo Hội. Nhưng chắc chắn nhất là Việt Cộng chưa muốn, Việt Cộng cần thời gian để thử thách, hứa hẹn và để bất cứ Giám Mục nào cũng có thể lên TGM Hà Nội. Trống ngôi? Đã có Đức Cha Phụ Tá Laurent Chu Văn Minh đỡ tay thay việc. Tình trạng này làm kẻ viết bài này nhớ một kỷ niệm buồn: trong cuộc bầu cử Tổng Thống Đệ Nhị Cộng Hòa có tất cả 17 liên danh. Theo dư luận thì liên danh do cụ TVL. thụ ủy yếu nhất. Bà con đã gặp cụ và khuyên cụ nên rút lui “vì Mỹ đã sắp đặt xong rồi”. Cụ cương quyết tiếp tục và khẳng định sẽ thắng lợi, vì chính người Mỹ đã đến tiếp xúc và cho biết trong 17 liên danh, họ chỉ tín nhiệm liên danh cụ, bằng cớ là họ yểm trợ cụ đến 60 ngàn dollars. Rốt cuộc cụ cầm đèn đỏ.
- Vụ Bâuxít:
Cuộc tiếp xúc giữa Thủ tướng Việt Cộng Nguyễn Tấn Dũng và Đức Cha Chủ Tịch Hội Đồng Giám Mục thế nào cũng đề cập đến vụ Bâuxít, và vì Nguyễn Tấn Dũng đã tuyên bố vụ bâuxit là kế hoạch lớn của Đảng thì trong cuộc tiếp xúc này Nguyễn Tấn Dũng chỉ có nước ca ngợi “thắng lợi” của bâuxịt và xin HĐGMVN ủng hộ. Ở vào vị thế của Đức Cha Nhơn lúc đó thì không ủng hộ cũng chỉ ậm à cho qua chuyện. Và thế là Nguyễn Tấn Dũng có quyền tuyên bố Đức Cha Chủ Tịch đã đồng ý!
Kết luận:
Đây là những sự đồn đoán, nghĩa là có cái trúng mà cũng có cái trật. Kẻ viết bài này muốn nhắc lại một câu của một giáo dân rằng: “Một ông già hơn 2 ngàn năm tuổi đừng để cho một đứa “con nít 70 tuổi” qua mặt. Giáo Hội Công Giáo chỉ tính từ Tân Ước đã có 2009 tuổi, không kể 60 tuổi tính nhầm. Không thể nào thua trí của một đảng Cộng Sản có 77 năm (1917-1990) hưởng thọ. Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ là một đứa con lai căng cha Nga mẹ Tàu. Nay lại đổi giới tính qua Mỹ. Xin các bậc đừng để chúng qua mặt, vì chút danh phận. Ngoài ra, Hội Đồng Giám Mục mà Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn là Chủ tịch cũng nên nghĩ tới một điều quan trọng đối với Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt: Việt Cộng là vua thù dai, trả thù dai và không từ một thủ đoạn nào đối với kẻ thù cũng như với bạn. Xin các Đấng Bậc Bề Trên hãy nghĩ đến điều đó. Vì những gì xảy ra cho Đức TGM Ngô Quang Kiệt sau này, quý vị chịu trách nhiệm phần lớn. Riêng về Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, như ngài đã tâm sự với thánh Phê Rô tại La Mã “Lạy thánh Phê Rô xin cho chúng con noi gương ngài, hiểu biết những yếu đuối của chúng con, hiểu biết tình yêu thương của Chúa hiểu biết sức mạnh của Chúa để chúng con phó thác, để Chúa thắt lưng và dẫn chúng con đến nơi nào Chúa muốn”. Vâng lời cho đến chết như Đức Giê Su, phó thác và ở chức vụ cố gắng làm tròn trách nhiệm: nên Thánh.
Xin đừng đổ trách nhiệm cho Vatican . Đành rằng “những Đức Ông cố vấn Việt Nam trong triều đình Vatican rất “sùng” Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, nhưng tiếng nói của HĐGMVN Vatican không thể không quan tâm. Nói cách khác đức TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi Hà Nội như ý muốn của Việt Cộng hay không là do HĐGMVN mà Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn là Chủ tịch.
Những sự đồn đoán trên đây cũng là những gì mà một trong mấy triệu giáo dân Việt Nam trăn trở, thao thức, đau đớn phải viết ra.
Ước mong rằng những ĐỒN ĐOÁN này chỉ là ĐỒN ĐOÁN.
Ngày Lễ Thánh Gioan Tẩy Giả, 2009
Một giáo dân bất xứng
Micae Lê Văn Ấn
No comments:
Post a Comment