Sơn Tùng
Trước khi được xem “Sự Thật Về Hồ Chí Minh”, tôi đã đọc nhiều bài phê bình và chỉ trích, nghe nhiều tiếng khen và lời chê về DVD này.
Tôi đã phải xem lại lần thứ hai để được nhìn tường tận hơn, được nghe chính xác hơn trước khi có vài ý kiến.
Trước hết phải khen về phần kỹ thuật. Hình ảnh trong sáng, âm thanh nghe rõ, trừ vài khuyết điểm về ráp nối. DVD dài gần 2 giờ (1 giờ 50 phút) nhưng xem không thấy dài.
Về nội dung cũng có nhiều điều đáng khen. Nhóm thực hiện đã mất nhiều công sưu tầm những hình ảnh, phim, tài liệu liên quan đến Hồ Chí Minh - từ ngày bỏ nước ra đi “tìm kế sinh nhai” (1911) cho đến lúc chết (1969) và những tài liệu khác về tội ác của cộng sản. Có những hình ảnh, tài liệu đã được nhiều người biết, có những cái ít người biết hay chưa được thấy bao giờ. Ngoài ra còn có cả hình ảnh, tài liệu về người cha của Hồ Chí Minh (Nguyễn Sinh Sắc, hay Huy). Nói chung, hình ảnh rất phong phú.
Những người được mời đóng góp ý kiến về Hồ Chí Minh và cộng sản cũng khá nhiều, cả người Việt và không phải người Việt, người phía “bên này” cũng như người phía “bên kia”: sử gia, học giả, ký giả, nhà văn, nhà tu, cựu đảng viên cộng sản, sinh viên ... Họ đã nói về mọi điều liên quan đến Hồ Chí Minh, từ chuyện gian dối về ngày sinh, ngày chết, đến chuyện có nhiều vợ và giết vợ, chuyện viết sách tự tâng bốc mình, chuyện ám hại những ngưBi quốc gia, vân vân.
Đây là một DVD tài liệu nhằm mục đích tuyên truyền đấu tranh nên phần diễn giải, hay thuyết giảng, rất quan trọng. Cùng một hình ảnh, một khúc phim, người ta có thể diễn giải khác nhau, tùy trình độ, tùy tài năng, tùy mục đích. Dân gian có câu “không sợ chiêm bao mà sợ thầy bàn” là vậy.
Mục đích của DVD này, như đã được Linh mục Nguyễn Hữu Lễ, người chủ trương thực hiện, nói rõ là để “đánh đổ huyền thoại giả trá Hồ Chí Minh”. Vậy thì để đạt được mục tiêu này, “thầy bàn” phải là người có trình độ cao, có biệt tài về văn chương và sắc bén trong lãnh vực tuyên truyền. Nhưng đây lại là phần bị nhiều chỉ trích nhất. Trong số ấy, xin đan cử một vài ý kiến.
Sau khi trích dẫn lời diễn giải tiếp theo đoạn phim về chính sách “Cải Cách Ruộng Đất” do HCM cho phát động tại miền Bắc từ 1953 đến 1956 (nói rằng “Cuộc cách mạng được gọi là long trời lở đất được chấm dứt vào mùa thu năm 1956, với 170 ngàn người bị đấu tố đến chết, đảng Cộng sản đã chịu nhận sai lầm và tiến hành sai”), Bà Nguyễn Thị Bé Bảy đã dựa vào cuốn biên khảo “Từ Thực Dân Đến Cộng Sản” của Học giả Hoàng Văn Chí để cho rằng số người chết trong cuộc “Cải cách ruộng đất” lớn hơn nhiều so với con số 170 ngàn do cộng sản đưa ra, và “sửa sai không có nghĩa là Cộng sản Việt Nam chịu nhận sai lầm của họ trong Cải Cách Ruộng Đất”.
Nhận xét của Bà Nguyễn Thị Bé Bảy là xác đáng. Theo nhiều người am hiểu về phong trào “Cải Cách Ruộng Đất” ở miền Bắc thì con số 172 ngàn người chết do CSVN nhìn nhận thấp hơn nhiều so với số nạn nhân thực sự. Mặt khác, Cộng sản Hà Nội “sửa sai” chỉ là một trò bịp sau khi đã tiêu diệt hết “đối tượng”, những “kẻ thù giai cấp”. Với mục đích xóa tội và để xoa dịu sự căm phẫn trong dân chúng, họ đưa ra vài con dê tế thần để chịu trách nhiệm và chỉ bị “đánh khẽ lên mu bàn tay” về tội ác tày trời giết chết mấy trăm ngàn người dân lành!
Lời diễn giải trong DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh” đã giúp CSVN xác nhận con số nạn nhân của tội ác Cải Cách Ruộng Đất “chỉ có 170 ngàn” (con số CSVN đưa ra là 172,008), và cũng biện hộ giùm cho CSVN rằng chiến dịch “đấu tố” man rợ là một sai lB Am của vài người trong giới lãnh đạo đảng. Và, Hồ Chí Minh vô tội!
“Thầy bàn”, thay vì buộc tội chính phạm Hồ Chí Minh, đã đánh tháo cho ông ta.
Về vụ thảm sát hơn ba ngàn người tại Huế trong cuộc “tổng công kích” Tết Mậu Thân, Bà Nguyễn Thị Bé Bảy cũng dẫn chứng lời diễn giải trong DVD (hỏi rằng “Ai? Bằng cách nào và tại sao đã giết mấy ngàn người ở Huế?), và bà nói rằng ngày nay mọi người đều biết CSVN là chính phạm trong tội ác kinh tởm này và tòng phạm là những kẻ tay sai nằm vùng tại Huế. Tại sao không chỉ đích danh bọn chúng mà lại còn đặt câu hỏi?
Bà Nguyễn Thị Bé Bảy cũng có lý trong nhận xét này. Vụ thảm sát tại Huế đã xảy ra trong lúc cộng sản tạm chiếm giữ thành phố này, và xảy ra trước mắt nhiều nhân chứng, kể cả Linh mục Phan Văn Lợi, người đã kể lại vụ thảm sát trong chính DVD, dù Cha đang còn ở tại Việt Nam. Vậy mà còn hỏi “ai” là thủ phạm thì thật là điều khó hiểu. Thật ra, đây là câu hỏi được nêu lên để sau đó các nhân chứng và các học giả trả lời. Nhưng, chính là vai trò của người viết lời diễn giải lên tiếng sau cùng để buộc tội đích danh HCM.
Theo định nghĩa của Tòa án Hình sự Quốc tế về tội ác chống nhân loại và tội diệt chủng thì chính phạm là kẻ nắm quyền lãnh đạo và kẻ đã ra lệnh để thi hành tội ác. Vụ “tổng công kích” Tết Mậu Thân đã xảy ra lúc Hồ Chí Minh còn tại quyền và do chính ông ta ra lệnh. Do đó ông ta là chính phạm. Người viết lời diễn giải đã bỏ lỡ cơ hội để vạch tội Hồ Chí Minh.
Ngoài ra, có nhiều người cho rằng DVD thiếu những lời diễn giải sắc bén để làm nổi bật HCM không phải là một nhà ái quốc như đã được CSVN tô vẽ. Với rất nhiều tài liệu chứng minh, đây là điều quan trọng nhất để “đánh đổ huyền thoại giả trá Hồ Chí Minh”.
Vẫn biết trong một phim tài liệu, nên tránh sự phóng đại cũng như những lời lẽ tuyên truyền thấp kém, nhưng những lời bình luận sắc bén, kết tội đanh thép là vũ khí hữu hiệu để đánh gục kẻ thù, là sức mạnh ngôn từ để thuyết phục quần chúng.
Một thiếu sót lớn khiến nhiều người ngạc nhiên là không thấy nói đến những trại tù “cải tạo” dã man ở miền Bắc (như Lý Bá Sơ) và những trại “học tập cải tạo” trên khắp nước sau khi CSBV xé bỏ Hiệp Định Paris 1973, xua quân đánh chiếm miền Nam năm 1975. Những trại tù khổ sai tàn bạo này là rập khuôn của “gulag” tại Liên Sô, và là một tội ác lớn của CSVN, một chi nhánh của cộng sản quốc tế. Cũng không thấy phỏng vấn một nhân chứng nào nhân danh cựu tù nhân chính trị trong khi có những người được nói nhiều lần về nhiều vấn đề khác nhau, và có vài người mà sự xuất hiện trong DVD chỉ gây phản tác dụng.
Tuy nhiên, ngoài những khuyết điểm như trên, DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh” là một thành tựu đáng khen, mà nếu được sửa chữa và phổ biến rộng rãi ở Việt Nam sẽ là một đòn nặng đánh vào việc thần thánh hóa và thờ cúng HCM mà CSVN đã và đang ra sức thi hành. Mặt khác, khi nói đến DVD này thì không thể không nói đến “Phong Trào Quốc Dân Đòi Trả Tên Sài Gòn” do Linh mục Nguyễn Hữu Lễ phát động ở hải ngoại từ vài năm nay vì DVD này được cho biết là một dự án của “Phong trào” và sẽ được dùng để vận động dân chúng trong nước tham gia.
Ngay từ lúc “Phong trào” này được ra mắt ở hải ngoại, một số người đã nói rằng việc làm này của Cha Lễ sẽ “không đi đến đâu” vì đã phạm những sai lầm quan trọng. Trước hết là không thể gây nên một “phong trào quốc dân” ở trong nước từ hải ngoại. Thứ hai, việc “đòi trả tên Sài Gòn” là một sai lầm về chiến lược. Trong lúc mục đích của cuộc đấu tranh ở trong và ngoài nước hiện nay là loại bỏ chế độ cộng sản độc tài, kêu gọi đòi trả tên Sài Gòn chẳng khác nào công nhận chế độ ấy với tất cả quyền lực và sự “chính thống” của nó, làm cho lạc hướng công cuộc đấu tranh. Thứ ba, đòi trả tên Sài Gòn từ hải ngoại là một sai lầm về luật pháp quốc tế. Việc đặt tên một thành phố là quyền hành chánh của chính quyền một nước. Những người Việt ở hải ngoại, tuy mang máu huyết Việt Nam, nhưng đang là công dân một nước khác (Mỹ, Canada, Pháp, Úc, vân vân). Họ không có tư cách gì để đòi đổi tên một thành phố tại Việt Nam. Cũng giống như trước đây, người Nga lưu vong không thể đòi trả tên Petersburg tại Liên Sô. Sau khi chế độ cộng sản tại Nga sụp đổ, những Leningrad, Stalingrad ... cũng tự nhiên biến mất theo, không cần ai đòi trả tên.
Tôi không tin rằng Lm Nguyễn Hữu Lễ không biết điều ấy. Nhưng, tại sao Cha vẫn làm? Cha Lễ có thể trả lời. Trên thực tế, có một số người ủng hộ việc làm của Cha Lễ, và cũng có một số người chống đối ông, giống như những việc ông đã làm từ ngày ra hải ngoại. Từ vụ Bùi Đình Thi đến vụ “Ủy Ban Tự Do Tôn Giáo” và “Ủy Ban Quốc Tế Tự Do Tôn giáo”, kể cả khi Cha ấn hành cuốn hồi ký “Tôi Phải Sống”.
Và nay, người ta cũng đang tranh cãi về DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh”. Nhiều người khen, nhưng cũng có lắm kẻ chê, thậm chí chỉ trích gay gắt và đặt câu hỏi về mục đích của nó. Thật ra, điều ấy không lạ với những ai từng dấn thân là m một điều gì đó vì lý tưởng, vì công ích, hay vì cộng đồng. Những phê bình, chỉ trích có khi xây dựng, có khi vì ác ý hay chỉ nhằm mục đích phá hoại. Những tranh cãi chung quanh DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh” cũng đã vượt ra ngoài phạm vi xây dựng. Có những bài phê bình đã biến thành lăng mạ cá nhân. Ngược lại, cũng có những ủng hộ đã trở thành phỉ báng.
Trong khi chúng ta đối xử lịch sự, có văn hóa với kẻ thù tại sao không thể đối xử lịch sự, có văn hóa với những người không đồng quan điểm với mình?
Trước khi kết thúc bài này, tôi muốn nói lên chút cảm nghĩ riêng khi xem DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh”. Ngay phần mở đầu, tôi đã ngạc nhiên và cảm động khi thấy hình ảnh chính mình đang cầm chiếc xẻng cùng vài yếu nhân Hoa Kỳ và quốc tế vỡ những miếng đất đầu tiên để xây dựng Đài Tưởng Niệm Nạn Nhân Cộng Sản tại Thủ đô Washington, cùng với bức tranh của Kiến trúc sư Bùi Dương Liêm được dùng trong buổi gây quỹ đầu tiên năm 2003. Tôi hãnh diện biết bao khi thấy việc làm của chúng tôi đã “đi vào lịch sử”. Niềm hãnh diện không phải cho cá nhân mình mà cho nhóm thân hữu trong Ủy Ban Yểm Trợ đã gắn bó với nhau suốt 5 năm, và hãnh diện cho cả cBng đồng người Việt tại Hoa Kỳ đã đóng góp vào việc xây dựng tượng đài này. Việc làm âm thầm ấy nay đã trở thành lịch sử với lễ khánh thành trọng thể và những lời phát biểu của Tổng Thống George W. Bush, hùng hồn nói lên tội ác của cộng sản đối với nhân loại và vinh danh hơn 100 triện nạn nhân của tội ác ấy, trong đó có khoảng một triệu người Việt Nam.
Tôi chỉ hơi tiếc DVD không có khúc phim Đêm Nguyện Cầu tại tượng đài trong ngày khánh thành với giọng trầm hùng của Nhà báo Đào Trường Phúc đọc bản cáo trạng buộc tội Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản Việt Nam. Đoạn phim ấy sẽ gây ấn tượng mạnh cho người xem và góp phần vào mục đích “đánh đổ huyền thoại giả trá Hồ Chí Minh”.
Đang viết bài này, tôi được đọc bài “Những thước phim trái sự thật, trái đạo lý”, phản ứng đầu tiên từ Hà-nội về DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh”, trên báo điện tử của Trung ương Đảng CSVN, với câu mở đầu như sau:
“Bộ phim được tung ra vào đúng dịp cuộc vận động ‘Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh’ đang được sự hưởng ứng nhiệt liệt của đồng bào trong nước vC3 nước ngoài đồng thời cũng là dịp toàn Đảng, toàn dân ta đang kỷ niệm 40 năm thực hiện bản di chúc lịch sử của Người. Mục đích của những người làm phim đã rõ ràng, đó là thông qua việc xuyên tạc, bôi nhọ Hồ Chí Minh, họ hy vọng có thể làm suy yếu, đi đến làm sụp đổ Đảng Cộng Sản Việt Nam, thay đổi con đường đi lên chủ nghĩa xã hội mà Đảng và nhân dân ta đã lựa chọn.”
Tiếp theo chỉ là những luận điệu xưa cũ rỗng tuếch vừa bịp bợm vừa đe dọa đã được dùng từ những ngày còn ở hang Pác Bó, chứng tỏ Đảng Cộng Sản VN đã không thay đổi gì cả sau hA 1n nửa thế kỷ gây tội ác, dù mồm nói “đổi mới”. CSVN vẫn tin rằng sẽ ngồi trên đầu trên cổ dân tộc VN muôn năm nhờ dựa trên lừa dối và đàn áp. Đó là một bạo quyền phản dân, hại nước.
Vậy thì, thay vì đòi trả tên Sài-gòn, một việc sẽ “không đi đến đâu” nếu Đảng CSVN vẫn còn thống trị, hãy cùng nhau góp sức đập tan cái hang ổ lừa dối và bạo lực. Cái tên Sài Gòn chỉ là một âm thanh nghe êm đềm trong tâm tưởng một số người và không ai biết chắc nguồn gốc từ đâu, nhưng nguồn gốc của những thống khổ triền miên của dân tộc Việt Nam thì mọi=2 0người đều biết: Hồ Chí Minh, tức Nguyễn Sinh Coong, tức Nguyễn Tất Thành, tức Nguyễn Ái Quốc và hàng chục cái tên giả khác.
Đập tan huyền thoại giả trá về HCM thì đồng ý, nhưng gắn việc ấy vào chuyện đòi trả tên Sài Gòn thì nên xét lại.
Tôi đã phải xem lại lần thứ hai để được nhìn tường tận hơn, được nghe chính xác hơn trước khi có vài ý kiến.
Trước hết phải khen về phần kỹ thuật. Hình ảnh trong sáng, âm thanh nghe rõ, trừ vài khuyết điểm về ráp nối. DVD dài gần 2 giờ (1 giờ 50 phút) nhưng xem không thấy dài.
Về nội dung cũng có nhiều điều đáng khen. Nhóm thực hiện đã mất nhiều công sưu tầm những hình ảnh, phim, tài liệu liên quan đến Hồ Chí Minh - từ ngày bỏ nước ra đi “tìm kế sinh nhai” (1911) cho đến lúc chết (1969) và những tài liệu khác về tội ác của cộng sản. Có những hình ảnh, tài liệu đã được nhiều người biết, có những cái ít người biết hay chưa được thấy bao giờ. Ngoài ra còn có cả hình ảnh, tài liệu về người cha của Hồ Chí Minh (Nguyễn Sinh Sắc, hay Huy). Nói chung, hình ảnh rất phong phú.
Những người được mời đóng góp ý kiến về Hồ Chí Minh và cộng sản cũng khá nhiều, cả người Việt và không phải người Việt, người phía “bên này” cũng như người phía “bên kia”: sử gia, học giả, ký giả, nhà văn, nhà tu, cựu đảng viên cộng sản, sinh viên ... Họ đã nói về mọi điều liên quan đến Hồ Chí Minh, từ chuyện gian dối về ngày sinh, ngày chết, đến chuyện có nhiều vợ và giết vợ, chuyện viết sách tự tâng bốc mình, chuyện ám hại những ngưBi quốc gia, vân vân.
Đây là một DVD tài liệu nhằm mục đích tuyên truyền đấu tranh nên phần diễn giải, hay thuyết giảng, rất quan trọng. Cùng một hình ảnh, một khúc phim, người ta có thể diễn giải khác nhau, tùy trình độ, tùy tài năng, tùy mục đích. Dân gian có câu “không sợ chiêm bao mà sợ thầy bàn” là vậy.
Mục đích của DVD này, như đã được Linh mục Nguyễn Hữu Lễ, người chủ trương thực hiện, nói rõ là để “đánh đổ huyền thoại giả trá Hồ Chí Minh”. Vậy thì để đạt được mục tiêu này, “thầy bàn” phải là người có trình độ cao, có biệt tài về văn chương và sắc bén trong lãnh vực tuyên truyền. Nhưng đây lại là phần bị nhiều chỉ trích nhất. Trong số ấy, xin đan cử một vài ý kiến.
Sau khi trích dẫn lời diễn giải tiếp theo đoạn phim về chính sách “Cải Cách Ruộng Đất” do HCM cho phát động tại miền Bắc từ 1953 đến 1956 (nói rằng “Cuộc cách mạng được gọi là long trời lở đất được chấm dứt vào mùa thu năm 1956, với 170 ngàn người bị đấu tố đến chết, đảng Cộng sản đã chịu nhận sai lầm và tiến hành sai”), Bà Nguyễn Thị Bé Bảy đã dựa vào cuốn biên khảo “Từ Thực Dân Đến Cộng Sản” của Học giả Hoàng Văn Chí để cho rằng số người chết trong cuộc “Cải cách ruộng đất” lớn hơn nhiều so với con số 170 ngàn do cộng sản đưa ra, và “sửa sai không có nghĩa là Cộng sản Việt Nam chịu nhận sai lầm của họ trong Cải Cách Ruộng Đất”.
Nhận xét của Bà Nguyễn Thị Bé Bảy là xác đáng. Theo nhiều người am hiểu về phong trào “Cải Cách Ruộng Đất” ở miền Bắc thì con số 172 ngàn người chết do CSVN nhìn nhận thấp hơn nhiều so với số nạn nhân thực sự. Mặt khác, Cộng sản Hà Nội “sửa sai” chỉ là một trò bịp sau khi đã tiêu diệt hết “đối tượng”, những “kẻ thù giai cấp”. Với mục đích xóa tội và để xoa dịu sự căm phẫn trong dân chúng, họ đưa ra vài con dê tế thần để chịu trách nhiệm và chỉ bị “đánh khẽ lên mu bàn tay” về tội ác tày trời giết chết mấy trăm ngàn người dân lành!
Lời diễn giải trong DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh” đã giúp CSVN xác nhận con số nạn nhân của tội ác Cải Cách Ruộng Đất “chỉ có 170 ngàn” (con số CSVN đưa ra là 172,008), và cũng biện hộ giùm cho CSVN rằng chiến dịch “đấu tố” man rợ là một sai lB Am của vài người trong giới lãnh đạo đảng. Và, Hồ Chí Minh vô tội!
“Thầy bàn”, thay vì buộc tội chính phạm Hồ Chí Minh, đã đánh tháo cho ông ta.
Về vụ thảm sát hơn ba ngàn người tại Huế trong cuộc “tổng công kích” Tết Mậu Thân, Bà Nguyễn Thị Bé Bảy cũng dẫn chứng lời diễn giải trong DVD (hỏi rằng “Ai? Bằng cách nào và tại sao đã giết mấy ngàn người ở Huế?), và bà nói rằng ngày nay mọi người đều biết CSVN là chính phạm trong tội ác kinh tởm này và tòng phạm là những kẻ tay sai nằm vùng tại Huế. Tại sao không chỉ đích danh bọn chúng mà lại còn đặt câu hỏi?
Bà Nguyễn Thị Bé Bảy cũng có lý trong nhận xét này. Vụ thảm sát tại Huế đã xảy ra trong lúc cộng sản tạm chiếm giữ thành phố này, và xảy ra trước mắt nhiều nhân chứng, kể cả Linh mục Phan Văn Lợi, người đã kể lại vụ thảm sát trong chính DVD, dù Cha đang còn ở tại Việt Nam. Vậy mà còn hỏi “ai” là thủ phạm thì thật là điều khó hiểu. Thật ra, đây là câu hỏi được nêu lên để sau đó các nhân chứng và các học giả trả lời. Nhưng, chính là vai trò của người viết lời diễn giải lên tiếng sau cùng để buộc tội đích danh HCM.
Theo định nghĩa của Tòa án Hình sự Quốc tế về tội ác chống nhân loại và tội diệt chủng thì chính phạm là kẻ nắm quyền lãnh đạo và kẻ đã ra lệnh để thi hành tội ác. Vụ “tổng công kích” Tết Mậu Thân đã xảy ra lúc Hồ Chí Minh còn tại quyền và do chính ông ta ra lệnh. Do đó ông ta là chính phạm. Người viết lời diễn giải đã bỏ lỡ cơ hội để vạch tội Hồ Chí Minh.
Ngoài ra, có nhiều người cho rằng DVD thiếu những lời diễn giải sắc bén để làm nổi bật HCM không phải là một nhà ái quốc như đã được CSVN tô vẽ. Với rất nhiều tài liệu chứng minh, đây là điều quan trọng nhất để “đánh đổ huyền thoại giả trá Hồ Chí Minh”.
Vẫn biết trong một phim tài liệu, nên tránh sự phóng đại cũng như những lời lẽ tuyên truyền thấp kém, nhưng những lời bình luận sắc bén, kết tội đanh thép là vũ khí hữu hiệu để đánh gục kẻ thù, là sức mạnh ngôn từ để thuyết phục quần chúng.
Một thiếu sót lớn khiến nhiều người ngạc nhiên là không thấy nói đến những trại tù “cải tạo” dã man ở miền Bắc (như Lý Bá Sơ) và những trại “học tập cải tạo” trên khắp nước sau khi CSBV xé bỏ Hiệp Định Paris 1973, xua quân đánh chiếm miền Nam năm 1975. Những trại tù khổ sai tàn bạo này là rập khuôn của “gulag” tại Liên Sô, và là một tội ác lớn của CSVN, một chi nhánh của cộng sản quốc tế. Cũng không thấy phỏng vấn một nhân chứng nào nhân danh cựu tù nhân chính trị trong khi có những người được nói nhiều lần về nhiều vấn đề khác nhau, và có vài người mà sự xuất hiện trong DVD chỉ gây phản tác dụng.
Tuy nhiên, ngoài những khuyết điểm như trên, DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh” là một thành tựu đáng khen, mà nếu được sửa chữa và phổ biến rộng rãi ở Việt Nam sẽ là một đòn nặng đánh vào việc thần thánh hóa và thờ cúng HCM mà CSVN đã và đang ra sức thi hành. Mặt khác, khi nói đến DVD này thì không thể không nói đến “Phong Trào Quốc Dân Đòi Trả Tên Sài Gòn” do Linh mục Nguyễn Hữu Lễ phát động ở hải ngoại từ vài năm nay vì DVD này được cho biết là một dự án của “Phong trào” và sẽ được dùng để vận động dân chúng trong nước tham gia.
Ngay từ lúc “Phong trào” này được ra mắt ở hải ngoại, một số người đã nói rằng việc làm này của Cha Lễ sẽ “không đi đến đâu” vì đã phạm những sai lầm quan trọng. Trước hết là không thể gây nên một “phong trào quốc dân” ở trong nước từ hải ngoại. Thứ hai, việc “đòi trả tên Sài Gòn” là một sai lầm về chiến lược. Trong lúc mục đích của cuộc đấu tranh ở trong và ngoài nước hiện nay là loại bỏ chế độ cộng sản độc tài, kêu gọi đòi trả tên Sài Gòn chẳng khác nào công nhận chế độ ấy với tất cả quyền lực và sự “chính thống” của nó, làm cho lạc hướng công cuộc đấu tranh. Thứ ba, đòi trả tên Sài Gòn từ hải ngoại là một sai lầm về luật pháp quốc tế. Việc đặt tên một thành phố là quyền hành chánh của chính quyền một nước. Những người Việt ở hải ngoại, tuy mang máu huyết Việt Nam, nhưng đang là công dân một nước khác (Mỹ, Canada, Pháp, Úc, vân vân). Họ không có tư cách gì để đòi đổi tên một thành phố tại Việt Nam. Cũng giống như trước đây, người Nga lưu vong không thể đòi trả tên Petersburg tại Liên Sô. Sau khi chế độ cộng sản tại Nga sụp đổ, những Leningrad, Stalingrad ... cũng tự nhiên biến mất theo, không cần ai đòi trả tên.
Tôi không tin rằng Lm Nguyễn Hữu Lễ không biết điều ấy. Nhưng, tại sao Cha vẫn làm? Cha Lễ có thể trả lời. Trên thực tế, có một số người ủng hộ việc làm của Cha Lễ, và cũng có một số người chống đối ông, giống như những việc ông đã làm từ ngày ra hải ngoại. Từ vụ Bùi Đình Thi đến vụ “Ủy Ban Tự Do Tôn Giáo” và “Ủy Ban Quốc Tế Tự Do Tôn giáo”, kể cả khi Cha ấn hành cuốn hồi ký “Tôi Phải Sống”.
Và nay, người ta cũng đang tranh cãi về DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh”. Nhiều người khen, nhưng cũng có lắm kẻ chê, thậm chí chỉ trích gay gắt và đặt câu hỏi về mục đích của nó. Thật ra, điều ấy không lạ với những ai từng dấn thân là m một điều gì đó vì lý tưởng, vì công ích, hay vì cộng đồng. Những phê bình, chỉ trích có khi xây dựng, có khi vì ác ý hay chỉ nhằm mục đích phá hoại. Những tranh cãi chung quanh DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh” cũng đã vượt ra ngoài phạm vi xây dựng. Có những bài phê bình đã biến thành lăng mạ cá nhân. Ngược lại, cũng có những ủng hộ đã trở thành phỉ báng.
Trong khi chúng ta đối xử lịch sự, có văn hóa với kẻ thù tại sao không thể đối xử lịch sự, có văn hóa với những người không đồng quan điểm với mình?
Trước khi kết thúc bài này, tôi muốn nói lên chút cảm nghĩ riêng khi xem DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh”. Ngay phần mở đầu, tôi đã ngạc nhiên và cảm động khi thấy hình ảnh chính mình đang cầm chiếc xẻng cùng vài yếu nhân Hoa Kỳ và quốc tế vỡ những miếng đất đầu tiên để xây dựng Đài Tưởng Niệm Nạn Nhân Cộng Sản tại Thủ đô Washington, cùng với bức tranh của Kiến trúc sư Bùi Dương Liêm được dùng trong buổi gây quỹ đầu tiên năm 2003. Tôi hãnh diện biết bao khi thấy việc làm của chúng tôi đã “đi vào lịch sử”. Niềm hãnh diện không phải cho cá nhân mình mà cho nhóm thân hữu trong Ủy Ban Yểm Trợ đã gắn bó với nhau suốt 5 năm, và hãnh diện cho cả cBng đồng người Việt tại Hoa Kỳ đã đóng góp vào việc xây dựng tượng đài này. Việc làm âm thầm ấy nay đã trở thành lịch sử với lễ khánh thành trọng thể và những lời phát biểu của Tổng Thống George W. Bush, hùng hồn nói lên tội ác của cộng sản đối với nhân loại và vinh danh hơn 100 triện nạn nhân của tội ác ấy, trong đó có khoảng một triệu người Việt Nam.
Tôi chỉ hơi tiếc DVD không có khúc phim Đêm Nguyện Cầu tại tượng đài trong ngày khánh thành với giọng trầm hùng của Nhà báo Đào Trường Phúc đọc bản cáo trạng buộc tội Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản Việt Nam. Đoạn phim ấy sẽ gây ấn tượng mạnh cho người xem và góp phần vào mục đích “đánh đổ huyền thoại giả trá Hồ Chí Minh”.
Đang viết bài này, tôi được đọc bài “Những thước phim trái sự thật, trái đạo lý”, phản ứng đầu tiên từ Hà-nội về DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh”, trên báo điện tử của Trung ương Đảng CSVN, với câu mở đầu như sau:
“Bộ phim được tung ra vào đúng dịp cuộc vận động ‘Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh’ đang được sự hưởng ứng nhiệt liệt của đồng bào trong nước vC3 nước ngoài đồng thời cũng là dịp toàn Đảng, toàn dân ta đang kỷ niệm 40 năm thực hiện bản di chúc lịch sử của Người. Mục đích của những người làm phim đã rõ ràng, đó là thông qua việc xuyên tạc, bôi nhọ Hồ Chí Minh, họ hy vọng có thể làm suy yếu, đi đến làm sụp đổ Đảng Cộng Sản Việt Nam, thay đổi con đường đi lên chủ nghĩa xã hội mà Đảng và nhân dân ta đã lựa chọn.”
Tiếp theo chỉ là những luận điệu xưa cũ rỗng tuếch vừa bịp bợm vừa đe dọa đã được dùng từ những ngày còn ở hang Pác Bó, chứng tỏ Đảng Cộng Sản VN đã không thay đổi gì cả sau hA 1n nửa thế kỷ gây tội ác, dù mồm nói “đổi mới”. CSVN vẫn tin rằng sẽ ngồi trên đầu trên cổ dân tộc VN muôn năm nhờ dựa trên lừa dối và đàn áp. Đó là một bạo quyền phản dân, hại nước.
Vậy thì, thay vì đòi trả tên Sài-gòn, một việc sẽ “không đi đến đâu” nếu Đảng CSVN vẫn còn thống trị, hãy cùng nhau góp sức đập tan cái hang ổ lừa dối và bạo lực. Cái tên Sài Gòn chỉ là một âm thanh nghe êm đềm trong tâm tưởng một số người và không ai biết chắc nguồn gốc từ đâu, nhưng nguồn gốc của những thống khổ triền miên của dân tộc Việt Nam thì mọi=2 0người đều biết: Hồ Chí Minh, tức Nguyễn Sinh Coong, tức Nguyễn Tất Thành, tức Nguyễn Ái Quốc và hàng chục cái tên giả khác.
Đập tan huyền thoại giả trá về HCM thì đồng ý, nhưng gắn việc ấy vào chuyện đòi trả tên Sài Gòn thì nên xét lại.
Sơn Tùng
(Tháng 8, 2009)
No comments:
Post a Comment