Tuesday, August 18, 2009

Thử Tìm Hiểu Lý Do Tại Sao Sau 34 Năm Cộng Sản Vẫn Còn Tồn Tại - Đinh Lâm Thanh

Đinh Lâm Thanh

Theo Tướng Do Thái Moshe Dayan, ‘Miền Nam muốn thắng cộng sản thì phải trở thành cộng sản trước đã’. Một câu nói có lý vì trước năm 1975, người Miền Nam không hiểu biết gì nhiều về thủ đoạn cai trị cũng như chưa chứng kiến tận mắt hành động cộng sản làm. Nhưng sau khi chính thể Việt Nam Cộng Hòa rơi hẳn vào tay kẻ thù, dù chỉ một thời gian rất ngắn nhưng Miền Nam đã thật sự sáng hẳn mắt ra. Từ ngày đó đến nay, 34 năm, tôi vẫn chờ cảnh tức nước vỡ bờ xảy ra trên quê hương Việt Nam, nhưng buồn thay, đất nước chúng ta vẫn quằn quại dưới gông cùm của chế độ cộng sản.

Trở lại câu nói của tướng Dayan để tìm hiểu lý do tại sao ‘Miền Nam muốn thoát khỏi chế độ cộng sản thì phải trở thành cộng sản’ trước. Phải chăng câu nói của vị tướng nầy muốn ám chỉ rằng người Miền Nam ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’. Một đất nước mà chính quyền bị tôn giáo và thành phần phản chiến trá hình bó tay: Ngoài mặt trận người lính chiến đấu ngày đêm chống quân thù cộng sản thì hậu phương dân chúng lại biểu tình chống chiến tranh, đòi trung lập và hòa giải với kẻ thù. Sau năm 1975 người Miền Nam dưới chế độ cộng sản đã ‘thấy quan tài’ ‘đã đổ lệ’, nhưng tại sao trên ba mươi bốn năm qua kẻ thù vẫn còn ngự trị trên đất nước chúng ta ? Đây là ba điểm chính tôi xin trình bày hôm nay.

1. Những lý do đưa đến việc mất nước một cách nhanh chóng

Nhiều người cho rằng chính người Mỹ phản bội chúng ta, giữa đường đóng cửa rút cầu và gấp rút tháo chạy. Đúng, tôi đồng ý những ý kiến nầy nhưng xin phép đi sâu vào vài chi tiết chung quanh tình hình quân sự cũng như chính trị thời đó để tìm ra những lý do khác đưa đến sự sụp đổ nhanh chóng của chính thể Miền Nam Việt Nam.

Tình trạng Miền Nam trước năm 1975:

Trên địa bàn chiến lược, Mỹ đang đối đầu với sự bành trướng của khối cộng sản. Liên Bang Sô Viết lúc bấy giờ đang thống trị các nước Đông Âu cũng như âm mưu hướng về phía Đông-Nam-Á, thì vì quyền lợi, Mỹ phải âm thầm bắt tay với Trung cộng để chia đôi thế lực khối cộng ra làm hai. Chính điểm nầy, Việt Nam là con bài phải xử dụng để dứt điểm một cuộc chiến tranh vừa xa xôi tốn kém vừa phí phạm nhân lực trước sự chống đối mãnh lực của dân chúng cũng như quốc hội Mỹ. Trong lúc đó các phong trào phản chiến tại Mỹ, Châu-Âu cũng như giới truyền thông thế giới gây áp lực chính phủ Mỹ đối với Việt Nam càng ngay càng lan rộng và Washington thì cần phiếu của cử tri cho các cuộc bấu cử sắp đến, do đó Mỹ phải quyết định ra đi vội vàng trong danh dự bằng cách vừa bán cái chiến trường cho chính phủ Việt Nam và vừa cột tay QLVNCH giữa lúc tình hình quân sự đang đến hồi quyết liệt trên các trận địa. Nhưng giải pháp tồi tệ và vô trách nhiệm của Mỹ là cắt viện trợ và buộc Việt Nam Cộng Hòa ngồi ngang hàng với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam đồng thời còn áp lực chính phủ Nguyễn Văn Thiệu phải nhận ký vào hòa thỏa ước ngưng bắn mà lợi thế nghiêng hẳn về phía Hà Nội cũng như đám bù nhìn tại Miền Nam của chúng. Ngoài ra theo tôi, còn một lý do thầm kín nữa mà người Mỹ vì bảo vệ danh dự họ mà không nói thẳng ra, đó là chính một số người Miền Nam đã công khai xuống đường đuổi người Mỹ và Đồng Minh ra khỏi Việt Nam đồng thời mở đường để đón cộng sản vào.

Về mặt quân sự, ngoài mặt trận, bộ đội chính quy cộng sản Bắc Việt đã có mặt trên các vùng chiến thuật qua các trận đánh quy mô cấp số quân đoàn. Tại thôn quê, du kích cộng quân xuất hiện trong các vùng thiếu an ninh hoặc len lỏi vào nơi đông người, pháo kích đặt mìn khủng bố gây ra tình trạng bất ổn từ thôn quê đến thành thị. Gốc của thành phần du kích nầy đa số người trong Nam, là dân tại các vùng quê bị cộng sản lừa bịp và áp bức đưa ra Bắc. Hà Nội huấn luyện họ trở thành những con thiêu thân, cưới vợ gã chồng với người địa phương rồi vào đưa trở lại Miền Nam với mục đích bám vào máu mủ tình thân ruột thịt cũng như liên hệ gia đình để hoạt động trong các vùng xôi đậu. Ngoài mặt trận người lính không an tâm đánh giặc, tại hậu phương cảnh sát, công an, dân vệ và các lực lượng chuyên ngành khác bị cầm chân vì thành phần du kích và các thành phần cộng sản nằm vùng. Quân chính quy có mặt tại chiến trường Miền Nam hay du kích quấy phá tại hậu phương thật ra chưa phải là vấn đề then chốt để đưa đất nước rơi vào tay cộng sản một cách nhanh chóng. Điều quan trọng nhất là chính một số dân Miền Nam gây rối, ăn phải bã cộng sản hoặc nhận ân huệ, tiền bạc của ngoại bang để phá hoại chính thể Việt Nam Cộng Hòa. Đây chính là hậu phương đã dùng hàng ngàn hàng vạn ngọn giáo đâm ngay vào lưng những người đang ngày đêm bảo bệ tổ quốc và an dân cho đồng bào.

Những lát dao chính trị do cộng sản và ngoại bang điều khiển thể hiện dưới nhiều hình thức như sau:

- Một số sĩ quan theo cộng sản đồng thời ngữa tay nhận tiền của ngoại bang để đảo chánh, giết hại các vị lãnh tụ, thông đồng với địch trả tự do cho những tên gián điệp cũng như bọn nằm vùng bị bắt. Cuối cùng chính số sĩ quan nầy âm mưu giao nền Cộng Hòa Việt Nam vào tay quân thù cộng sản.

- Tại quốc hội thì một số dân biểu theo cộng sản, đối lập hung hăng, phá thối chính nghĩa, đòi các lãnh tụ Miền Nam từ chức và giao chính quyền cho Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam để mở đầu chương trình bắt tay với cộng sản Hà Nội. Ngoài ra phải kể đến một số trí thức đỏ ruột và thành phần bất mãn vì thất sũng đã chạy vào bưng theo mặt trận giải phóng, phong trào cứu quốc của Hà Nội.

- Thành phần nằm vùng đầy dẫy trong giới trí thức và điệp viên cộng sản được gài sẳn ngay trong chính quyền miền Nam. Hai nhóm nầy, mặt ngoài khuấy động chính trị, mặt trong cung cấp các tin tức tình báo cho địch mà chính CIA là chiếc dù che giấu đở đầu cho thành phần nầy vừa đánh phá các chính phủ vừa áp lực đòi hỏi yêu sách của Hoa Thịnh Đốn.

- Tôn giáo đóng vai chính nổi bật và hữu hiệu nhất mà cộng sản dựng lên để lùa con chiên, tín đồ, Phật tử xuống đường nhằm mưu đồ lật đổ các chính phủ Miền Nam. Người ta còn nhớ thời bấy giờ cha-thầy lợi dụng con chiên Phật tử để xua bà già trầu và con nít còn mặc quần giây thung xuống đường cản chân cảnh sát, công an và các chiến sĩ áo đen đang truy lùng các cán bô cộng sản, bọn nằm vùng và khủng bố đang lợi dụng sự tự do của chế độ Miền Nam để gây rối hậu phương.

- Thành phần trí thức chạy theo chiêu bài trung lập hoặc chủ trương theo đường lối cộng sản, ủng hộ những tổ chức trá hình như phong trào cứu quốc, phong trào đòi dân chủ, phong trào đời trung lập, phong trào bảo vệ đạo pháp, phong trào chống tham nhũng cũng như tổ chức bù nhìn của Hà Nội là chính phủ lâm thời Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam.

- Một số chủ báo, ký giả hô hào lật đổ chính phủ, ‘bị gậy’ xuống đường ăn mày theo các cuộc biểu tình của sinh viên và tôn giáo do cộng sản chủ mưu.

- Các sinh viên theo cộng sản cầm đầu xuống đường thường xuyên từ Sàigòn ra Huế để đòi hỏi từ yêu sách nầy đến điều kiện khác. Nhưng chung quy những việc biễu tình của thành phần trẻ nầy cũng loanh quanh trong vấn đề phá hoại chính thể Việt Nam Cộng Hòa, nối giáo cho giặc, làm nản lòng những người cầm súng ngoài mặt trận và đồng minh đang chiến đấu bảo vệ tự do bên cạnh chúng ta.

Như vậy từ một số ít sĩ quan trong QLVNCH, dân biểu đại diện dân, cha thầy các tôn giáo, trí thức khoa bảng, truyền thông báo chí đến sinh viên học sinh đều ăn phải bã cộng sản, ngày đêm xuống đường phá rối công cuộc chống cộng của toàn dân thì dù Mỹ có tận tình giúp đở Việt Nam chống cộng cũng phải nản lòng và kiếm cách rút lui trong danh dự. Vậy trước tiên chúng ta hãy bình tĩnh và tự trách mình, phải biết kiểm điểm những gì đã xảy ra trước năm 1975 để rút ra một bài học cho cộng cuộc tranh đấu của chúng ta ngày hôm nay.

Những lời nói của tôi trên đây không có mục đích bênh vực hay chạy tội cho chính quyền Mỹ, nhưng khi đứng trước bức tường ghi danh trên 50 ngàn lính Mỹ đã hy sinh cho đất nước Việt Nam, tôi nghĩ rằng người Mỹ họ rút khỏi Việt Nam cũng có cái lý của họ. Hàng tỷ mỹ kim bỏ ra, hàng trăm ngàn binh sĩ vừa chết vừa bị thương nhưng người Mỹ đã được lợi gì khi Việt Nam, nơi hằng ngày xảy ra những cuộc biểu tình phá thối, ủng hộ cộng sản mà họ là đồng minh quan trọng nhất hy sinh từ tiền của đến tánh mạng để bảo vệ đất nước chúng ta. Ngoài ra những cuộc xuống đường đuổi quân đội Mỹ ra khỏi nước để bắt tay với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và cộng sản Bắc Việt chính là một cái tát vào mặt người Mỹ. Điều nầy làm cho cả thế giới và ngay trong nội bộ người Mỹ đều lên tiếng phản đối mạnh mẽ về sự can thiệp của chính phủ của họ vào Việt Nam. Vậy thành phần phá hoại Miền Nam trước năm 1975 mục đích làm gì và làm cho ai, Việt Nam Cộng Hòa, nước Mỹ hay là cho cộng sản Hà Nội ?

Vậy có thể kết luận rằng, chính chúng ta đã làm mất nước chứ đừng đổ lỗi cho bất cứ một lý do nào khác.

2. Mặc dù dân Việt Nam đã sáng mắt nhưng lý do nào đã giúp cho đảng cộng sản vẫn còn tồn tại ?

Ngay những ngày đầu khi quân cộng sản tràn vào Miền Nam, chúng đã lộ mặt ra chính là một đảng cướp không hơn không kém. Hà Nội dùng các phương tiện chuyển vận để đưa về Bắc tài sản tiền của quốc gia như một bọn cướp biển tìm được kho tàng, ngày đêm chở về Bắc từ tất cả vàng bạc của ngân khố quốc gia cho đến các thứ nhỏ nhặt trong các bảo tàng viện cũng không bỏ sót. Thậm chí những tác phẩm nghệ thuật văn hóa cố định như các tượng đồng công viên thành phố ở đường Duy Tân (Sàigòn), lư đồng, súng thần công trong Đại Nội (Huế) chúng cũng bứng đem về Bắc. Binh lính cán bộ nhà nước thì tự nhiên xem tài sản của dân Miền Nam là chiến lợi phẩm, hí hững vào nhà dân ngang nhiên vừa mang vừa vác đưa về làm của riêng. Những hình ảnh ‘cướp ngày’ nầy cho phép dân Miền Nam sáng mắt ra và thấy rằng đó là mục đích ‘giải phóng dân tộc’ và chủ trương ‘thống nhất đất nước’của cộng sản !

Rồi dùi cui súng đạn và kẽm gai được dựng lên để bóc lột, trả thù, đồng thời hăm dọa buộc dân Miền Nam phải thuần phục chế độ cộng sản. Thanh lọc thành phần dân chúng là việc chúng áp dụng đầu tiên để cai trị ; hàng trăm ngàn người phải vào tù và hàng triệu người phải giao nhà cửa đất đai ruộng vườn cho chúng để đi vùng kinh tế. Tiếp đến là thủ đoạn dùng bao tử để cai trị bằng hình thức đổi tiền hạn chế theo đầu người và hộ khẩu, chúng chỉ bán thực phầm cho những ai biết vâng lời và phục tùng chế độ …Do đó hàng triệu người đã đánh đổi mạng sống và nhào ra biển đi tìm tự do…

Đến lúc nầy thì không còn người Miền Nam nào, dù là những tay ‘ba mươi’, những tên trước đây vào bưng ủng hộ … cũng tìm đường chạy trốn cộng sản. Một câu nói của dân chúng phản ảnh rõ ràng tình trạng xã hội thời đó ‘nếu trụ đèn biết đi, chúng cũng kiếm đường vượt biên’.

Để trấn áp dân, cộng sản đã dùng những thủ đoạn dã man để trấn áp dân Miền Nam. Ngoài việc dùng bao tử làm phương tiện chỉ huy con người, cộng sản còn lập ra hàng loạt trại tù, trại cải tạo để nhốt vào đó những người chống đối cũng như bất cứ ai mà chúng cho rằng không có lợi hay thích hợp cho chế độ. Từ đó hình ảnh đói khát, kẽm gai, trại cải tạo, súng đạn, tra tấn, tù tội là nỗi sợ hải ngày đêm ám ảnh thành phần dân chúng bị trị.

2.1. Đối với người dân tại Quốc nội:

- Sợ hãi và thụ động:

Như đã trình bày ở trên, dưới chế độ cộng sản, người dân luôn sống trong cảnh lo âu sợ sệt vì những hình thức khủng bố từ vật chất đến tinh thần. Tay chân phải hoạt động kiếm ăn từng bữa, đầu óc căng thẳng không biết giờ nào công an hỏi thăm sức khỏe và ngày đêm lo lắng không biết khi nào vào tù hay đi cải tạo. Đòn hỏa mù chính trị do cộng sản tung ra chi phối sự xét đoán của những người yêu nước, hàng chục tổ chức, hàng trăm người tranh đấu xuất hiện nhưng không biết ai thật ai giả. Đời sống tinh thần phải tự mình kiểm soát từng giây phút, hành động phải canh chừng từ lời ăn tiếng nói, vì không biết chung quanh vợ con, bạn bè, hàng xóm ai là công an chìm, ai là nhân viên chỉ điểm. Nếu sơ hở thì xem như cuộc đời sẽ kết túc giữa các hàng rào kẽm gai ! Chính cộng sản tạo ra những nỗi sợ hải của người dân bằng mọi hình thức, sự sợ hải nầy sẽ đưa đến việc thụ động đúng theo chủ trương của cộng sản. Do đó người ta không ngạc nhiên chủ trương văn hoá của cộng sản chỉ có mục đích nhằm tạo cho mọi người chỉ biết thụ động ăn uống và hưởng thụ. Một khi con người trở thành súc vật thì không còn trí óc để phán đoán và hèn nhác trong tư tưởng. Từ đó người dân trong nước đã ngủ một giấc khá dài trong lo âu, trong sợ hải và trong an phận.

Nhưng may mắn thay cho vận nước, từ những năm vừa qua nhiều nhà tranh đấu đã can đảm vượt ra khỏi bóng tối sợ hải, đứng lên tranh đấu đòi dân chủ, nhân quyền cho người dân. Dù bị giam cầm nhưng họ vẫn một mực kiên tâm chấp nhận tù đày để nêu sáng ngọn cờ chính nghĩa. Hành động anh dũng nầy đã vực dậy cơn say ngủ của người dân đồng thời đảo lộn sự sợ hải ngược lại cho cộng sản ! Cũng vì sợ hải nên đầu óc của tập đoàn đảng cộng sản trở nên u muội khi chúng bán đất nhượng biển cũng như trải thảm mời Tàu cộng vào xâm chiếm Việt Nam. Đây là tử lộ của cộng sản vì chúng khơi động sự bất mãn giới trẻ, đồng thời làm sống lại tinh thần dân tộc và lòng yêu nước mà chính chúng đã đầu độc cả dân tộc Việt Nam bằng những liều thuốc ngủ từ lâu.

- Các tôn giáo chưa đồng loạt đứng lên:

Đối với Việt Nam, ngoại trừ đảng viên cộng sản, còn lại đến gần 95% dân chúng đều theo một tôn giáo nào đó. Đa số thờ Phật, Thượng Đế hoặc Tổ Tiên Ông Bà. Để giải quyết trở ngại vấnn đề tín ngưỡng mà cộng sản cho là mối đe dọa chế độ, chúng đã tạo ra nhiều giáo hội quốc doanh khác nhằm mục đích xé các tôn giáo ra làm hai và dùng các tổ chức quốc doanh nầy để trấn áp những giáo hội chân chính. Trong công cuộc tranh đấu chung cho đất nước dân tộc, chúng ta không cần nhắc đến thành phần lãnh đạo tôn giáo thuộc tổ chức quốc doanh được cộng sản tuyển chọn và đào tạo theo khuôn mẫu ‘công an-mật vụ-tuyên-truyền’ với những ân huệ dành cho người phàm tục, vì thành phần nầy chỉ có bổn phận duy nhất là bảo vệ chế độ. Điều mà tôi tha thiết kêu gọi là những vị lãnh đạo các tôn giáo chân chính hãy cùng nhau đứng lên hiệp lực và tiếp tay với tín đồ, phật tử, sinh viên học sinh…để cùng nhau tranh đấu giải thể bạo quyền cộng sản. Các vị là những nhà lãnh đạo có uy quyền, có khả năng thì không thể núp trong bóng tối, phú mặc cho con chiên-tín đồ-Phật-tử của mình xuống đường mà tự chính mình phải dấn thân, chia sẻ đau khổ thể xác và ước vọng tinh thần với những tín hữu trung thành đồng thời sẵn sàng hy sinh vì đại nghĩa.

Đưa ra vấn đề trên không phải tôi phủ nhận những gương sáng tù đày của các nhà tranh đấu, của các cha các thầy hiện nay, mà phải thưa rằng những hy sinh nầy chưa đủ yếu tố để trấn an sự sợ hải của người dân cũng như chưa đủ dung lượng để vực dậy tinh thần yêu nước của giới trẻ. Điều cần thiết là phải cần sự hiện diện của các lực lượng tôn giáo lớn và các chính đảng chống cộng thì mồ hôi, xương máu của các nhà tranh đấu sẽ không phí phạm và bị mai một. Tôi nghĩ rằng người trong nước đang tranh đấu trong đơn độc, trong sợ hải trước bạo quyền cộng sản thì các vị lãnh đạo đảng phái, lãnh đạo tinh thần, các tổ chức tranh đấu ‘thật’ không nên khoanh tay ngồi trong bóng tối chờ thời mà hãy cam đảm đứng dậy ngay từ bây giờ, xông vào thế trận làm đầu tàu để đẩy mạnh cuộc tranh đấu của toàn dân chóng đến ngày thành công.

2.2. Đối với người tỵ nạn hải ngoại:

Không chấp nhận chế độ cộng sản nên người Việt phải chấp nhân bỏ nước ra đi. Tôi nói chấp nhận ra đi vì thực sự không một ai dám liều lẫn lấy mạng sống để thách đố với rủi ro, không có ai muốn từ bỏ quê cha đất tổ, mồ mả ông bà và bạn bè đồng đội để hy vọng làm lại cuộc đời ở một một vùng trời xa lạ nào đó. Nhưng một khi bình yên ra đến xứ ngoài, tất cả mọi người đều tâm nguyện rằng họ phải làm một cái gì cho đất nước để giành lại giang sơn gấm vóc trong tay kẻ thù và mai kia còn có ngày quay về với mảnh đất thân yêu. Do đó những người tỵ nạn cộng sản đã đóng góp công sức và âm thầm trở về phục quốc ngay sau thời hậu mất nước. Máu của anh hùng Trần Văn Bá và những người trở về phục quốc cùng thời đã đổ xuống sau một phiên tòa man rợ của cộng sản chính là ngọn lửa tạo khí thế tranh đấu mãnh liệt ở hải ngoại. Nhưng rồi những thực tế đau buồn đã làm cho người Việt nước ngoài vì những lý do sau:

- Vì mất niềm tin:

Đơn cử thí dụ, một phong trào kháng chiến rầm rộ trở về giải phóng đất nước thời đó đã đáp ứng sự nôn nóng mong đợi của toàn dân trong cũng như ngoài nước. Người Việt hải ngoại đã góp công góp của để nuôi dưỡng phong rào nhưng khi khám phá ra tổ chức nầy thực lực không có mà lợi dụng hình thức phao tin và thổi phồng những chuyện giả tưởng để thu hút tiền bạc…thì từ đó người Việt hải ngoại mất hẳn niềm tin khi nghe đề cập đến vấn đề phục quốc. Bây giờ nếu có tổ chức nào lên tiếng cổ võ yểm trợ, đóng tiền giúp các tổ chức tranh đấu từ hải ngoại đến quốc nội đề gặp phải sự thờ ơ của những người đã mất niềm tin. Đây chính là một hình thức chính mình đã tự giết mình.

- Vì phản bội của một số người trong cộng đồng:

Ngoài việc gài thành phần cán bộ và cò mồi ‘xanh vỏ đỏ lòng’ trà trộn giữa các cộng đồng người Việt hải ngoại, Cộng sản còn dựng lên một nhóm người hai mặt vừa ‘quốc’ vừa ‘cộng’, hôm đánh phá, hôm ủng hộ, lúc ngã bên nầy lúc nghiêng bên kia, tạo ra một thế hỏa mù lẫn lộn giữa trắng đen, giữa thiện ác…làm cho những người có tâm huyết mất hết niềm tin đồng thời tạo nghi ngờ lẫn nhau, nhất là đối với những người tranh đấu nhiệt tình.

- Vì quên hẳn nguồn gốc:

Phải nói rằng một số đông người tỵ nạn cộng sản đã quên hẳn nguồn gốc của mình. Xin chứng minh bằng một ví dụ nhỏ: Người Việt hải ngoại đi về Việt Nam thường bị cộng sản đưa vào con đường tự nguyện thực hiện nghị quyết 36, hòa giải hòa hợp một cách nhẹ nhàng, thật hiệu nghiệm nhưng tiếc rằng họ không hay biết ! Cộng sản tạo điều kiện thoải mái và cho phép người Việt nước ngoài về Việt Nam vui chơi trong thời gian du lịch với một điều kiện rất dễ dàng : Đừng hoạt động chính trị ! Nghĩa là cộng sản đã biến những người Việt về du lịch trở thành những người quên quá khứ đau buồn ngày trước và chỉ biết hưởng thụ tối đa. Không có hành động chống đối chế độ nhưng những người nầy lại tự động trở thành cái loa tuyên truyền không công cho cộng sản. Khi du lịch trở về họ thường tuyên bố rằng, bây giờ cộng sản mở cửa thật thoải mái, muốn ăn muốn chơi gì cũng được miễn là đừng có âm mưu hoặc hành động nào vi phạm an ninh trật tự của chính quyền ! Đúng, điều đó họ nói thật ! Nhưng suy nghĩ cho kỹ thì đây là những cái loa tuyên truyền không công cho cộng sản đồng thời nồng nhiệt cổ võ cho những người khác đi về Việt Nam. Ngoài ra phải nói thêm, những người về Việt Nam buôn bán, du hí, thăm vợ hờ, kiếm bồ nhí thì thường có mặc cảm với lương tâm, gia đình bạn bè cũng như những chung quanh. Từ những trường hợp mặc cảm nầy cộng đồng mất dần từ người nầy đến người khác trong các sinh hoạt tranh đấu.

- Vì tranh dành danh lợi:

Một tệ trạng nhỏ, thật nhỏ trong cộng đồng nói ra thì buồn lòng tất cả nhưng phải công nhận rằng nó cũng phân hóa cộng đồng và làm sứt mẻ tình đoàn kết. Vì chút hư danh mà một số nhỏ người lập ra nhiều hội đoàn mang tên thật kêu, thật bề thế nhưng thực chất chẳng ra gì rồi kèm cựa, ganh tỵ, bôi bác và chụp mũ nhau, tạo tình trạng chia rẽ thì đúng cộng đồng chúng ta đã đi vào quỹ đạo của cộng sản. Người dấn thân tranh đấu phải biết đặt quyền lợi quốc gia dân tộc lên trên cá nhân gia đình đảng phái của mình. Nhưng nhóm người nầy vô tình đã hạ thấp danh dự cộng đồng người Việt xuống khi tranh chỗ ngồi, dành chức vụ và tự tố cáo lẫn nhau trước mắt người địa phương cũng như giới quan sát quốc tế.

Điều tốt nhất, các đoàn thể chính trị cần thu góp chung lại thành một khối, dẹp bỏ những tổ chức trùng tên và cùng chung hướng hoạt động trong một thành phố, một vùng hay một tiểu bang. Mang danh đảng phái hội đoàn làm gì khi thực lực không có, nhân sự chỉ một hai người rồi đi lừa người nầy dối đoàn thể khác. Cái kim dù giấu kỹ trong túi nhưng có ngày cũng lòi ra thì xin hãy tự trọng giữ lấy nhân cách con người.

Đến bao giờ con người biết nghĩ đến quyền lợi quốc gia dân tộc lên trên cá nhân gia đình đảng phái của mình, bao giờ con người biết đặt danh dự của người Việt Nam lên trên tất cả thì thời gian đánh đổ cộng sản tự nhiên sẽ rút ngắn trở lại.

- Vì thái độ thầm lặng, chờ thời và ỷ lại:

Tôi đọc nhiều bài viết của một nhóm người gọi là ‘khối thầm lặng’ và phải nói rằng những vị nầy cũng có tinh thần yêu nước qua những tác phẩm mà họ thường tỏ ra xót xa cho thân phận quê hương cũng như những người còn sống dưới chế độ cộng sản. Nhưng tại sao chỉ đứng ngoài nhìn xem, và tôi xin hỏi, nhìn xem đến bao giờ ? Người xưa có câu, một khi giặc đến nhà thì đàn bà cũng phải đánh huống gì là thành phần tỵ nạn đã tức tưởi bỏ nước ra đi và mong cơ hội để góp phần xây dựng lại cơ đồ ! Có thể thành phần nầy cho rằng cộng đồng là những tập hợp ồn ào, thiếu tổ chức và chưa làm được gì trọng đại. Nhưng lúc nầy thời điểm đã chín mùi, mong những vị thường cho mình tài đức đừng chần chờ gì nữa mà hãy xuất hiện đóng góp công sức với những người đang ngày đêm tranh đấu tự do, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam.

Phải thành thực nói rằng thái độ thầm lặng, chờ thời và ỷ lại thì cũng là một hình thức mất niềm tin. Tại hải ngoại, nhiều vị có khả năng nhưng còn ẩn mình và giữ thái độ thầm lặng hoặc tệ hơn nữa là ngồi trong bóng tối phê phán, bới lông tìm vết những người dấn thân thì những hành động của họ có khác gì thành phần đón gió đầu cơ chính trị ! Ngoài ra còn một số người chỉ trông đợi vào ngoại bang, họ thành lập hội đoàn và kiên nhẫn chờ Nhà Trắng trao nhiệm vụ hoặc bật đèn xanh cho phép trước khi giục trống thúc quân ! Thái độ ỷ lại vào ngoại bang làm suy giảm uy tín về tinh thần đoàn kết và khả năng tranh đấu hiện nay của người Việt nước ngoài. Hành động dựa vào ngoại bang là tự mình tình nguyện lệ thuộc ngoại quốc thêm một lần nữa và tự đặt tương lai đất nước dưới một hình thức ràng buộc mới.

3. Những điểm nào có thể khắc phục để góp phần giải thể chế độ cộng sản:

Trong phạm vi buổi nói chuyện hôm nay, xin phép đề cập đến hai điểm và hy vọng những thiển ý nhỏ bé của tôi sẽ đóng góp với những người bạn trên đường tranh đấu, như một giọt nước, như một ngọn nến nhỏ, để vượt qua những khó khăn đang cản trở con đường tranh đấu.

- Bị chia rẽ và tự chia rẽ:

Cộng sản sợ chúng ta hai điểm : Sự đoàn kết của toàn dân và quyết tâm của người Việt nước ngoài trong việc cắt đứt nguồn tiếp tế, hà hơi giúp sức cho chế độ cộng sản. Lo ngại trước sức mạnh của cộng đồng, cộng sản Việt Nam đã vội vàng đưa ra nghị quyết 36 và nâng chương trình kiều vận lên thành một bộ trong ngụy quyền của chúng để giải quyết hai vấn đề trên. Một mặt đánh phá chia rẽ cộng đồng và mặt khác thì kêu gọi khúc ruột ngàn dặm hòa giải hòa hợp, đem công sức về phục vụ quê hương. Tinh thần đoàn kết của người Việt hải ngoại thật cao nhưng hành động đoàn kết của cộng đồng đang ở thế ‘bị chia rẽ’ bởi âm mưu của kẻ thù và ‘tự chia rẽ’ do chính chúng ta gây ra.

Cộng đồng người Việt hải ngoại bị cộng sản chia rẽ và hậu quả như thế nào thì nhiều người đã đề cập đến và chúng ta đều hiểu rành mạch. Đây là một đòn độc rất lợi hại để chia cộng đồng chúng ta ra nhiều tổ chức, nhiều nhóm, nhiều khuynh hướng để phiá cộng sản dễ dàng giật dây. Đồng thời chính chúng ta xem trọng ‘cái tôi’ cũng như ‘quyền lợi cá nhân’ và nhất định không chịu ngồi chung lại với nhau. Nếu tất cả không nhìn thấy hậu quả của sự phân hóa nầy thì chúng ta sẽ hiễu rằng dù có tranh đấu đến đâu cũng không bao giờ đạt được kết quả.

Vấn đề ‘tự chia rẽ’ của chúng ta có thể xem là một chuyện nhỏ, ví như viên sỏi xuất hiện trong guồng máy cộng đồng. Nhưng dù bé nhỏ thế nào đi nữa, một khi viên sỏi rơi vào ngay giữa các bánh xe dây chuyền thì việc xây dựng đoàn kết cũng bị trở ngại vì chính do bàn tay chúng ta đã tạo ra.

- Sai lầm binh pháp:

Một vấn đề lớn đã đề cập từ nhiều năm nay là chúng ta đã chiến đấu sai lầm binh pháp:

1. Chúng ta đã quên câu ‘Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng’: Trước tiên ta ít biết hoặc không muốn biết về ta, thường chủ quan và khinh thường địch. Địch ở đây không chỉ là tập đoàn cộng sản gồm gần ba triệu đảng viên đang cai trị dân Việt Nam từ trung ương xuống đến địa phương, đang nắm quyền kinh tế từng từ nhỏ đến lớn trong nước và ngày đêm rình rập người dân từ trong gia đình ra đến thôn xóm. Địch chúng ta cần phải biết và phải đánh là những người đang ở chung quanh, lẫn lộn giữa chúng ta trong các cộng đồng tại hải ngoại. Chính thành phần nầy mới nguy hiểm cho công việc tranh đấu của chúng ta hơn là những tên cộng sản trong quốc nội. Chúng đánh ta ngày đêm bằng tuyên truyền, địch vận, văn hóa vận với những âm mưu chia rẽ, gây xáo trộn cộng đồng, chụp mũ thành phần chống cộng để phân hóa tập thể cộng đồng người Việt hải ngoại ra nhều phe nhóm theo nghị quyết 36 của Hà Nội. Có can đảm làm sạch cộng đồng, loại hẳn thành phần nằm vùng, cò mồi đón gió, hòa giải hòa hợp chủ trương van xin kẻ thù thì cuộc chiến sẽ thông suốt và công cuộc tranh đấu của chúng ta có cơ may rút ngắn thời gian.

2. Từ lâu người Việt hải ngoại bỏ ngoài tai một lời kêu quan trọng. Vậy từ nay phải can đảm chấm dứt một sai lầm lớn là chúng ta ‘Vừa đánh vừa tiếp tế cho định’ : Binh pháp dạy rằng một khi đã ‘công đồn’, thì phải ‘cắt lương thực’. Đây là một điều khẳng định, nếu áp dụng đúng thì sớm muộn gì địch cũng phải bỏ thế thủ để đầu hàng. Nhưng thực tế chúng ta công đồn cộng sản từ mấy chục năm nay nhưng mỗi năm vẫn vui vẻ gởi về hàng tỷ mỹ kim để nuôi dưỡng kẻ thù ! Bởi vậy con đỉa cộng sản hằng ngày càng mập ra và đừng ngạc nhiên khi tài sản của những tên trong tập đoàn cộng sản có hàng trăm tỷ ngoại tệ trong các ngân hàng nước ngoài. Thử nhớ lại, trong những ngày hấp hối, Miền Nam chúng ta cần 3 trăm triệu mỹ kim để tiếp tế đạn dược cho tiền tuyến nhưng người bạn đồng minh đã thẳng tay từ chối. Bây giờ đáp lời đường mật của kẻ thù, người Việt nước ngoài hàng năm vui vẽ gởi về năm bảy tỷ mỹ kim. Thế mới biết rằng tại sao chúng ta chống kẻ thù từ 34 năm qua nhưng cộng sản vẫn còn đó !

Tuy nhiên những điều tôi vừa đề cập không phải là mộ bi quan trầm trọng vì cộng sản là những con đỉa càng ngày càng mập ra, một khi bụng đã căng đầy máu thì tự động chúng sẽ ngã lăn ra và rơi xuống. Nói vậy để xác định một điều rằng, những sự kiện gì một khi đã tiến lên đến tột đỉnh thì chính nó tự động tuột xuống theo định luật tự nhiên. Như vậy những điểm yếu mà tôi vừa đưa ra ở phần trên chỉ là những vần đề nhỏ có thể khắc phục trong một thời gian rất ngắn nếu chúng ta có ý chí và quyết tâm thực hành.

Vậy, chúng ta đã làm mất nước thì chính chúng ta có thể cứu lại đất nước vì lịch sử đã chứng minh rằng trước đây tiền nhân của chúng ta đã ngàn lần đánh thắng đại quân Hán phương Bắc là nhờ ý chí và sức mạnh của toàn dân. Ngày nay ‘Thiên thời’ đã giúp cho nhân loại nhận ra bộ mặt thật tội ác của cộng sản cũng như thế giới đã ủng hộ chúng ta tranh đấu để dành lại quê hương dưới bàn tay của loài quỷ dữ. ‘Địa lợi’ đã đến bằng các hành động do chính tay cộng sản đào hố tự chôn mình như ; bán đất nhượng biển cho giặc phương Bắc, mở rộng cửa cho kẻ thù truyền kiếp vào khai thác bauxite và đồng lõa biến nước Việt Nam trở thành một tỉnh lỵ của Tàu cộng ! Chỉ còn một điểm là ‘Nhân hòa’ là chúng ta có đủ yếu tố cần thiết xô chúng xuống vực thẳm để giải thể tập đoàn cộng sản khát máu. Muốn thực hiện điều kiện ‘Nhân hòa’ thì thật ra không có gì khó khăn : Đó chính là sự đoàn kết của mọi người, mọi giới từ trong nước ra đến hải ngoại và cộng đồng người Việt nước ngoài phải có thái độ dứt khoát với thành phần nằm vùng và chủ trương hòa giải hòa hợp với cộng sản đồng thời chấm dứt ngay vấn đề gởi tiền về nuôi chế độ. Như vậy không còn lý do gì để bi quan mà hãy đặt niềm tin vào tương lai dân tộc cũng như vận mệnh Đất Nước.

Để chấm dứt buổi nói chuyện hôm nay, tôi xin lặp lại lời nói của một nhà chính trị Việt Nam: Nếu chính phủ nầy bị lật đổ, chỉ cần một chu kỳ thì cộng sản sẽ thôn tính miền Nam. Và sau đó, phải đến ba chu kỳ nữa thì nhân dân Việt Nam mới thoát được ách cộng sản. Vậy, chúng ta hãy hy vọng và chờ đợi.

Xin Ơn Trên và Hồn Thiêng Sông Núi phù hộ cho dân tộc Việt Nam.

Đinh Lâm Thanh
Cuối tháng 7 năm 2009

(*) Lời tuyên bố của ông Ngô Đình Nhu vào năm 1963, năm ông bị Dương Văn Minh giết với người anh là Tổng Thống Ngô Đình Diệm. (Một chu kỳ là 12 năm và VNCH đã rơi vào tay cộng sản năm 1975. Ba chu kỳ nữa có thể tính từ năm 2010 trở đi)



No comments:

Post a Comment