Sunday, August 9, 2009

Từ chuyện ướp xác xây lăng tới việc phong thánh "Bác" - Mường Giang


Mường Giang

Sau ngày 30-04-1975 cọng sản VN làm chủ cả nước, đã hành xử như những đế quốc thực dân Tàu, Pháp, Nhật từng chiếm đóng nước ta buổi trước. Vì đã tự coi mình là ‘ đỉnh cao trí tuệ loài người ‘nên chúng đã hủy bỏ tư cách làm người, làm dân của đồng bào cả nước, chứ không riêng gì Miền Nam chiến bại, từ vĩ tuyến 17 trở vào. Cũng từ đó, xã hội VN xuất hiện thành phần thực dân đỏ, bao gồm nhà cầm quyền mới và nhân dân mới, hầu hết đều là người miền Bắc hay Miền Nam tập kết, cán bộ đảng, công an bộ đội và bọn nằm vùng, trở cờ miền Nam. Tất cả đều kiêu ngạo, lì lợm, tự phụ, vì đã nắm giữ hết các quyền lợi, truyền thông, tạo thành nếp sống mới, yêu nước là phải nhắm mắt hi sinh, bằng lòng chấp nhận xưng tụng, tôn thờ tổ quốc xã hội chũ nghĩa.

Phận người Miền Nam chiến bại thành công dân hạng hai, bất kể ở thành phố hay nông thôn, nguỵ hay loại đâm sau lưng chiến sĩ ngày trước, sống lêu bêu bên lề xã hội đói nghèo. Thì ra cách mạng cung chỉ là sự thay ngôi đổi chủ, nhờ phương tiện máu xương của nhiều thế hệ và cuối cùng hầu hết những người có công giúp đảng, đều ôm nhau tủi nhục, trong cảnh đói nghèo, mất hết tất cả tự do kể cả quyền được làm một kiếp người rất bình thường, chỉ cần có cơm ăn áo mặc, một sự việc nếu đem so sánh với cuộc nhân sinh qua các giai đọan lịch sử của dân tộc, thì còn tệ mạt cả trăm lần hồi Pháp thuộc, nói chi tới thời VNCH hai mươi năm, dù bị chiến tranh liên tục, nhưng đâu thấy ai đói cơm rách áo và bị bóp nghẹt đời sống riêng tư, ai phải làm dâu khắp xứ hay bán xác lao động, bán thân làm đĩ điếm vợ người như hiện nay, cho dù thời đó có một vài phụ nữ do hoàn cảnh chiến tranh đã phải làm vợ người ngoại quốc.

Nói chung cả hai miền VN đều sống bằng ngoại viện, chứ không phải chỉ có miền Nam. Có điều chính phủ VNCH từ TT Ngô Ðình Diệm, các tướng Nguyễn Khánh, Nguyễn Cao Kỳ, cho tới TT Nguyễn Văn Thiệu, Trần Văn Hương và cuối cùng là Dương Văn Minh tuy phải xin quân viện Mỹ để có phương tiện chiến đấu giữ nước nhưng không hề có một cấp lãnh đạo nào, đã cắt bán hay bí mật nhượng đất đai của tổ quốc mình cho ngoại bang. Trái lại Việt Gian Cộng Sản từ Hồ Chí Minh, Phạm văn Ðồng, Lê Duẩn cho tới Ðỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Ðức Mạnh, Võ Văn Kiệt, Trần Ðức Lương, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết. Tất cả từ lớn tới nhỏ, lúc nào cũng bí mật thậm thụt đủ điều, tìm đủ mọi cách mãi quốc cầu vinh để giữ đảng, giữ chức nên đã bán đứng Hoàng Sa, Biên Giới Việt-Bắc và Biển Ðông cho giặc Tàu và ngoại bang, tới nay ai cũng biết. Ðây mới chính là điều sỉ nhục nhất trong giòng sử Việt.

Ngày nay, qua cuộc phong trần, trước đống núi tài liệu và bằng cớ xác thực những hành động quan liêu, phong kiến, bán nước và hủ bại của những người cộng sản, nhất là trong cung cách suy tôn Hồ Chí Minh, kể cả đám táng, cái xác thối nằm ở Ba Ðình và những tuyên truyền lố lăng coi thường dư luận trong và ngoài nước, đặc biệt là việc phung phí công khố quốc gia, để bảo quản suốt mấy chục năm qua cái xác ướp của Hồ, rồi còn lập chùa, đúc tượng đồng mạ vàng thật, để Hồ chễm chệ ngồi ngang hàng với Phật-Thánh và Quốc Tổ Hùng Vương, hiện nay diễn ra khắp nước mà lố lăng nhất là đám phường chèo đang bày trò khỉ đột, tại một ngôi chùa quốc doanh trong tỉnh Bình Dương. Do trên dân chúng VN lại hát: ‘Ba Ðình còn gấp chục lần. Dân đen gãy cổ, mát thân cụ Hồ.’

Trò hề kéo xác chết Hồ ra khỏi nhà mồ vĩ đại Ba Ðình, xây chùa tạc tượng, bắt mọi người sùng bái như Phật-Thánh, chẳng qua chỉ để dựng lại những huyền thoại tưởng tượng, tuy có gây chút hào khí nơi bọn đảng viên VC già nua trong nước và một đám Việt gian trí thức, ăn chén đá bát, no cơm rửng mỡ nơi hải ngoại, thì cũng không thể dấu nổi Sự Ngiệp Vĩ Ðại Bán Nước và làm tôi tớ cho Nga Tàu, của Cáo Hồ và đồng đảng trong tám mươi năm qua.

- ÐI TÌM CHÂN TƯỚNG HỒ CHÍ MINH, QUA CÁC LỐI MÒN TRONG THÂM CUNG BÍ SỬ DƯỚI TRIỀU HỒ:

Tới bây giờ, dù sự thật lịch sử VN đã gần như phơi bày toàn vẹn trước ánh sáng của nhân loại nhưng trong nước, hầu hết người dân kể cả người miền Bắc, vẫn không biết đích thực ‘Hồ Chí Minh‘ là ai ? vì từ lúc ra đời với cái tên Nguyễn Sinh Cung (Cuông), tới năm 1942 Hồ đã thay tên đổi họ tới 26 lần (Nguyễn tất Thành, Nguyễn Ái Quốc, Lý Thụy, Linov, PC Lin, Hồ Quang, Vương Quốc Tuấn, Sáu Sán, Hồ Chí Minh). Năm 1944 Hồ từ Côn Minh về nước, chỉ mới 53 tuổi nhưng bắt buộc mọi người gọi mình là ‘Cụ’. Lúc đó Trần Huy Liệu đang làm trưởng ban tuyên truyền của đảng, nghe các cán bộ gốc Thanh, Nghệ, Tỉnh mỗi khi gọi Hồ là ‘Cụ’ lại phát âm như không có dấu nặng, nên âm thanh rất chướng tai và bất nhã. Vì vậy Ðảng không cho mọi người gọi Hồ là ‘Cụ’ mà đổi thành ‘Bác‘.

Sau ngày 30-04-1975, bộ mặt thật của Hồ và Ðảng CSVN lần lượt rơi rớt vì đã hết cơ hội, để ‘Bác‘ tạo thêm sự nghiệp cứu nước, khi đòi độc lập và thống nhất cho quốc gia dân tộc. Tất cả đã trở thành phường chèo trước mắt của đồng bào miền Nam, khiến cho không ai, kể cả đám văn nô quốc doanh, còn dám bẽ cong ngòi bút, để tuyên truyền dụ dổ những người nhẹ dạ nhắm mắt chạy theo Hồ và đảng Cộng Sản như thuở hồng hoang buổi trước:

Bởi vì các thế hệ VN, kể cả lớp người sinh sau cuộc chiến, đâu có ai quên được những cuộc thanh trừng đẵm máu của Hồ và phe cánh, đối với những người được gọi là đồng chí đồng đảng, để tranh giành quyền lực, trong thâm cung bí sử triều Hồ. Ai quên được sự sát hại người Quốc Gia của Hồ, trong Mặt Trận Việt Minh và những lần hòa hợp, hòa giải Quốc-Cộng, suốt chín năm kháng Pháp. Ai quên được Hồ ra lệnh tàn sát hằng triệu đồng bào vô tội ở miền Bắc, qua chiến dịch cải cách ruộng đất vào thập niên 50, mà trong số này có rất nhiều người đã từng xả thân chống Pháp, để dành độc lập cho dất nước và nửa mảnh sơn hà cho Hồ. Ai quên được xương máu VN của cả hai miền Nam Bắc, khi Hồ bày trò ‘Ðánh Mỹ-Ngụy cứu nước‘.

Nhờ đó mọi người mới thấu triệt được ‘sự nghiệp cách mạng của Hồ‘ suốt 80 năm qua, chủ yếu dựa trên nền tảng của ‘Thần Quyền‘ để trấn áp mọi người. Ðiều này cũng dể hiểu vì Hồ vốn xuất thân từ lò chính trị ‘Ðông Phương‘ do Lê Nin sáng lập. Trong khi đó họ Lê trước khi lập Ðảng CS chống lại Nga Hoàng vốn xuất thân từ giới quý tộc, nên đã nhận thức rõ ràng về giá trị thần quyền của tín ngưỡng. Vì vậy Lê Nin đã tôn giáo hóa lập thuyết kinh tế chính trị của cả Mark và minh, tổng hợp thành ‘Học Thuyết Mác Lê‘ để các nước Xã Hội Chủ Nghĩa trong đó có Ðảng CSVN, đã được Hồ và các lãnh tụ khác mang về nước, làm thành Ý Hệ Cầm Quyền cho tới ngày nay vẫn không có gì thay đổi.

Ðó là tất cả nguyên lý bất khả phân của Ðảng CSVN suốt 80 năm qua, tự coi mình như là một thần tượng, một thứ Tôn Giáo qua giáo lý ‘Bác Hồ chỉ Một, Ðảng không thể Hai‘. Có vậy mới Thần Hóa Ðảng, Thánh Hóa Nhà Nước để Ðảng và Nhà Nước thay Trời cai trị cả nước theo đường lối chính sách Giáo Ðiều, cấm không cho ai được chỉ trích phê phán. Bởi thế dưới triều đại Thiên Ðàng Xã Nghĩa, toàn bộ quyền lực các cấp thuộc Ðảng đều ‘ Bất Khả Xâm Phạm ‘ , đặc biệt Hồ Chí Minh, đã hóa kiếp thành Thần Linh ngay lúc còn sống, nên khi chết phải có lăng tẩm Ba Ðình và tạc tượng đem vào thờ phụng trong các đình chùa cả nước. Sự tâng bốc Hồ của Ðảng CSVN qua núi tài liệu Ðảng vừa công bố, cho thấy Hoàng Ðế Ðỏ Hồ Chí Minh khi băng hà tới nay, đâu có thua gì bạo chúa Tần Thỉ Hoàng của Tàu hơn 2000 năm về trước.

Nhưng Hồ Chí Minh là ai, tới bây giờ đố ai biết hết, ngoại trừ chính bản thân của đương sự. Vì chỉ riêng năm sinh của ‘bác’ theo các tài liệu hiện hành đã có tới năm thời điểm khác nhau như 1890, 1891, 1892, 1894 và 1895. Trong thông hành vào Liên Bang Sô Viết lần đầu, Hồ mang tên Nguyễn tất Thành bí danh Chen Vang, sinh năm 1895. Năm 1920, Hồ qua thông hành mang tên Nguyễn Ái Quốc sinh năm 1894. Sau khi cướp được chính quyền vào tháng 9-1945, Hồ Chí Minh công bố vào năm 1946 sinh ngày 19-05-1890.

Về ngày sinh của Hồ là 19-05 cũng là huyển hoặc, được ngụy tạo vì nhu cầu chính trị mà thôi. Theo nhiều nguồn tài liệu được phổ biến, thì sở dĩ Hồ bịa ngày sinh của mình là 19-05, để hôm đó bắt nhân dân Hà Nội mở hội hoa đăng nói là ăn mừng sinh nhật Hồ, mặt thật là để đón tiếp Cao Ủy Pháp là Ðô Ðốc D’ Argenlieu khi hắn tới nơi này. Cũng nhờ có cuộc đón tiếp long trọng trên, mà Hồ và thực dân Pháp đã đạt được sự đồng thuận, cho phép quân Pháp từ Sài Gòn đổ bộ lên đất Bắc tiếp tục gây chến tranh. Có như vậy Hồ mới nhân danh là lãnh tụ Mặt Trận Liên Hiệp Việt Minh, kêu gọi đồng bào cả nước kháng chiến chống Pháp từ cuối năm 1946. Còn Pháp thì vin vào cớ Việt Minh gây chiến, nên phải đánh nhau, chứ không phải vì muốn cướp nước VN như dư luận thế giới đã lên án.

Ngoài ra để danh chánh ngôn thuận như Phạm Văn Ðồng thường nói ‘Bác là ánh sáng dân tộc‘ . Bắc Bộ Phủ đã sửa soạn cho Hồ rất chu đáo trước khi ra diễn tuồng. Ðảng ra lệnh cho Cao Xuân Huy, Ðào Duy Anh, Trần Văn Giáp ngay từ năm 1956, phải ngụy tạo cho ‘bác‘ một lá số tử vi thật le lói vì có chân mạng đế vương, cốt cách thần thánh. Có vậy Hồ mới tuyên truyền dụ dỗ được dân chúng Miền Nam theo Ðảng đánh Mỹ-Ngụy cứu nước.

Về tướng diện của Hồ Chí Minh, qua các bức ảnh cũ trên báo chí sách vở lưu hành trong và ngoài nước, trước năm 1955 là niên lịch Hồ sang Nga sửa sắc đẹp. Theo tướng mệnh học, thì mặt Hồ thuộc loại tứ phủ trơ xương, râu lơ thơ như râu tôm kho có thể đếm được. Trong các giác quan, đôi tai không thay đổi từ lúc sinh ra cho tới chết và là biểu hiện đặc tính của con người. Tai Hồ to thuộc loại luân quách phản, đó là tướng của người bất nhân độc ác. Do hình tướng như vậy, nên trước năm 1955, mọi người xếp Hồ vào loại ‘Mặt Dơi Tai Chuột‘.Và dù sau đó qua Nga sửa mặt, cấy râu cấy tóc để có dung nhan của cha già dân tộc Nhưng tai Hồ cho tới khi chết vẫn là tai chuột, vì khoa học thẩm mỹ thời đó bất lực.

Lịch sử là sinh mệnh của dân tộc, nhờ nó mà người miền Bắc mới biết được sự tàn khốc của chế độ Cộng Sản, khi Ho và Ðảng chiếm được nữa nước VN từ bên kia cầu Hiền Lương chạy lên tới biên giới Hoa-Việt qua Hiệp Ðinh Ngưng Bắn Genève năm 1954. Rồi ngày 30-04-1975 quân Bắc Việt vào Sài Gòn và từ ấy đến nay (2009) nhờ lịch sử, người Miền Nam mới biết rõ bộ mặt thật của Hồ và Ðảng là gì ?. Cho nên dù người Việt trong nước hôm nay vì bị bóp họng bịt miệng khóa tay nên đã không thể ghi được những câu chuyện thật của cận sử nhưng họ đã dồn hết biển thù quốc hận suốt bao chục năm qua, thành những vết hằn lịch sử vong quốc trên từng khuôn mặt, khóe môi, vừng trán, ánh mắt kể cả nụ cười của người dân đang sống dưới cùm gông nô lệ. Ðó mới chính là sự bảo lưu quá khứ để biến thành cái ‘ Thần ‘của Việt Sử, một sự trái ngược hoàn toàn với những câu chuyện ‘Sử Ngụy Tạo‘ của bồi bút Ðảng dành tâng bốc và phong thánh cho lãnh tụ Hồ Chí Minh.

- CHUYỆN DÀI CỦA HOÀNG ÐẾ HỒ CHÍ MINH QUA SÁCH BÁO ÐẢNG:

1955-1975, Hồ Chí Minh làm hoàng đế nửa nước VN nên đảng mặc sức tuyên truyền , chẳng những bằng hò vè thơ truyện, mà còn đề ra sách lược đánh bóng và đưa lãnh tụ lên tận mây xanh, trong đó có những bịa đặt lịch sử địa chất liên quan tới dân tộc Việt ngay từ thời Tổ Hùng dựng nước Văn Lang. Ðây là mục đích chính của đảng CSVN, vì các vua Hùng được chứng minh là có thật trong lịch sử Việt, chẳng qua để tạo cơ hội cho Hồ có dịp nói ‘Các vua Hùng đã có công dựng nước, ‘bác’ cháu ta phải cùng nhau giữ nước‘. Có như vậy, Hồ mới theo chân Lê Nin, Stalin cũng ướp xác, xây lăng như các bậc đế vương thời trước, bắt quần chúng rồng rắn xếp hàng chờ vào thi hành bổn phận ‘chiêm ngưỡng một xác ướp‘ .

Thật sự chuyện Hồ và đảng CS lợi dụng lịch sử vào mục đích chính trị, xét cho cùng cũng đã xa xưa như trái đất nhưng điều đang nói ở đây là những mẫu chuyện có liên quan tới Hồ , đã trở thành kinh nhật tụng cho đảng và cả một hệ thống quan lại cung đình mới, đã dùng truyền thống theo một dụng ý trục lợi, đã khiến cho ai đọc tới cũng thấy xấu lây và đau xót , phần chính không phải vì Miền Nam đã bị Hà Nội cưởng chiếm vào trưa ngày 30-04-1975, mà còn phải bắt buộc tiếp nhận một hình tượng ác quỹ là Hồ Chí Minh , được đảng nâng vai trở thành ‘vị cha già dân tộc‘ và mang tên của một thành phố xinh đẹp quan trọng vào bậc nhất của nước Việt.

- Những ngày tháng cuối cùng của Hồ Chí Minh: Báo đảng viết, kể từ tháng 5-1967 sức khỏe của Hồ càng ngày càng sút kém, nên bộ chính trị do Lê Duẩn chủ trì, đã mở cuộc họp bí mật bàn về việc giữ xác Hồ lâu dài khi hắn về chầu tổ Mác. Có làm vậy, đảng qua Duẩn, Thọ, Ðồng.. mới tiếp tục sử dụng được sự mù quáng cuồng tín của cán binh bộ đội đang sinh bắc tử nam, giúp đảng hoàn thành sứ mệnh nghĩa vụ quốc tế. Dịp này đảng sai Lê Thanh Nghi sang Liên Xô, để điều dinh về việc dạy nghề ướp xác chết cho cán bộ y tế VN, còn Nguyễn Lương Bằng được giao nhiệm vụ trực tiếp nuôi bệnh và chăm sóc Hồ vào những ngày cuối đời.

Cũng theo lời đảng nói thì Hồ có để lại di chúc, muốn hỏa táng thi hài sau khi chết nhưng đảng lại muốn ướp xác Hồ để sống mãi với thời gian. Sau thảm bại Tết Mậu Thân (1968) tại Miền Nam, Hồ tuyệt vọng đến nổi bị nhồi máu cơ tim. Tháng 5-1969 Hồ sửa lại bản di chúc viết từ năm 1965 , được coi như một tài liệu tối mật, vì cho tới giờ, ngoài Hồ và đám cận thần quyền thế lúc đó như Duẩn, Thọ chưa ai biết được Hồ muốn gì, thì làm sao khẳng định là ‘bác‘ thích hỏa táng ? để biệt tích, đối với một kẻ đầy tham vọng và hám danh như Nguyễn Tất Thành. Cuối cùng, lúc 9 giờ 47 ‘ngày 02-09-1969, Hồ về nước Thiên Ðường Xã Nghĩa gặp lại tổ Lê Mác.

Từ ngày xuất hiện tới khi qua đời, Hồ Chí Minh luôn tự coi mình như vua chúa nên đã cuồng điệu hình thành một bước thang giai cấp trong chốn cung đình dưới triều Hồ. Ðể tạo ra một thứ ma lực trấn áp hồn phách dân chúng, hầu duy trì vững chắc chế độ, nên đảng đã đề ra nhiều điều cấm kỵ đối với Hồ cho tới lúc chết, dù chỉ còn là một xác ướp bất động nằm trong hòm kính. Sự kiện đảng ngày nay xuất công khố để cấp cho các địa phương xây dựng nhiều đình chùa thờ Cốt Hồ, đặt ngồi ngang hàng với Phật và Quốc Tổ, chẳng qua cũng chỉ muốn mượn sức mạnh của thần linh, để dọa dẵm, uy hiếp những người dân thường, khiến cho họ phải phục tùng và tiếp tục phục vụ cho đảng. Ðiều này cho thấy sự tham tàn bạo ngược có một không hai của Việt Cộng, khi chúng đã thâu tóm trọn vẹn chủ quyền của đất nước trong tay, nay còn ham hố tìm đủ mọi cách sang đoạt luôn thần quyền trong mọi tín ngưỡng, bằng cách gây xáo trộn khắp các tôn giáo đang hiện hữu trong nước.

Theo dõi chuyện dài của Hồ Chí Minh và giới lãnh đạo CSVN, khiến cho ai cũng cảm thấy xiêu hồn bạt vía về những hành động tàn độc, gian hùng, tán tận lương tâm đối với cả dân tộc, người sống lẫn kẻ chết, làm cho ho xiêu mồ lạc nấm, nát cửa tan nhà, hủy hoại cả một nền văn hóa truyền thống và cương thường của nòi giống Lạc Hồng. Lúc sống thì buôn dân ban nước, làm di hại tới nhiều thế hệ của đất nước. Lúc chết lại hóa thân thành Hồ Ly Tinh từ xác ướp trong hòm kính nằm giữa lăng Ba Ðình, trù ếm và phá hỏng cả dòng sinh mệnh dân tộc phải tuột dốc xuống tận địa ngục đói nghèo lạc hậu, mà ai cũng đã hứng nhận suốt mấy chục năm qua.

- TỪ CHUYỆN XÂY LĂNG TỚI VIỆC PHONG THÁNH BÁC:

Khong biết Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Ðồng sau khi qua đời, có được Ðảng xây lăng đắp tẩm hay không nhưng trước mắt ngoài lăng Ba Ðình vĩ đại của Hồ Chí Minh, còn có khu lưu niệm to lớn của Tôn Ðức Thắng, được xây dựng trên một khu đất rộng trên 6 ha đất , thuộc Cù lao ông Hổ tỉnh An Giang. Chi riêng đền thờ ‘bác Tôn‘ đã chiếm một một diện tích rộng 110 m2, mái cong, trên nóc có trang trí rồng cọp đang tranh châu, tượng trưng cho các địa danh trong vùng như Rạch Hàm Rồng, cù lao ông Hổ là sinh quán của Tôn Ðức Thắng. Có 19 bậc tam cấp dẫn đền thờ. Tượng đồng của Thắng nói là do hảng Ba Son đúc . Ngoài ra còn có Nhà trưng bày di tích lịch sử, lưu lại những vặt vãnh của một tay tứ chiếng giang hồ, xuất thân là anh chị trong làng dao búa, nên cũng được đảng phong chức ‘ bác ‘ như ‘ bác Hồ ‘ sống mãi trong quần, chúng ta.

- Lăng Ba Ðình: Ðược cóp theo đúng nguyên bản lăng tổ Lênin ở Mạc Tư Khoa, có chiều cao 21,6 m gồm 3 lớp, nằm trên một phần đất của chùa Diên Hựu tức chùa Một Cột, là một trong những di tích nổi tiếng nhất của Thăng Long như Hồ Gươm, Tháp Bút, Cột Cờ Thủ Ngữ, Khuê Văn Các, Quốc Tử Giám vì ngôi chùa đã hơn 1000 năm tuổi. Chùa được xây dựng vào đời vua Lý Thái Tôn (1028-1054) ứng theo điều mộng, nên đã kiến tạo ngôi Phật Tự có hình dạng một đóa hoa sen, đặt trên một cột đá đứng giữa hồ sen Linh Chiểu, để phụng thờ Ðức Quan Thế Âm Bồ Tát, chuyên cưú nhân độ thế, rất phù họp với triều đại và các vị thánh quân đời Lý

Ngôi chùa được trùng tu cũng như xây cất thêm các cơ sở, đúc chuông, dựng tháp và đặc biệt là nơi tổ chức Ðại Lễ Phật Ðản hằng năm vào ngày mùng 8 tháng 4 âm lịch, suốt triều Lý. Hiện Chùa Một Cột Hà Nội chỉ còn là huyền thoại trong những trang cổ sử, từ khi giặc Pháp lẫn Cộng Sản VN nắm quyền làm chủ đất nước . Cả hai đế quốc đâu có khác gì bọn Hồi giáo cực đoan Taliban khi chiếm được A Phú Hản vào năm 1998, đã ra lệnh tàn phá hết mọi di tích và tượng Phật bằng đá trong thung lũng Bamiyan. Pháp thì chiếm đất chùa để lập Dinh Toàn Quyền Ðông Dương, sau năm 1955 cơ sở này biến thành quảng trường Ba Ðình. Từ năm 1967, Nga giúp xây Lăng Hồ trên nền cũ của lễ đài, mặt trước hướng về phía đông, coi như che khuất hoàn toàn ngôi cổ tự nằm phía sau lăng, vì chiều cao toàn thể ngôi chùa chỉ có 2,20m.

Theo các nhà phong thủy, thì chính cái nhà mồ vĩ đại của Hồ là đầu giây mối nhợ gây nên sự ô nhiểm sinh khí của vận mệnh dân tộc, vì phát xuất từ một tử thi dù là xác ướp. Vì xác bị đặt trong hòm kính vô sinh, lâu ngày bí hơi nên đã xì ra ngoài mùi xú uế, khiến cho mặt mũi của ‘ bác ‘ đổi dạng, làm đảng phải đóng cửa mồ nhờ chuyên viên Nga sang giúp. Ðó là chưa nói tới chuyện hàng năm phải tiêu phí không biết bao nhiêu công khố, để bảo trì, ngâm tẩm trong bồn hóa chất định kỳ thời gian 6 tháng. Phung phí tiền bạc hằng tỉ tỉ đồng, suốt thời gian từ tháng 9-1969 tới nay (2009) với mục đích chỉ để ‘ bác còn sống mãi.

Từ đầu năm 1975, sau khi chiếm được Phước Long và biết chắc Hoa Kỳ đã bỏ rơi VNCH, nên CS Bắc Việt một mặt dồn hết khả năng quân sự để cưởng đoạt Miền Nam, mặt khác lo thủ tục đem xác ướp ‘bác‘ về lăng Ba Ðình. Tại K84, đảng ra lệnh cho đoàn 69 là lực lượng chính bảo vệ xác Hồ từ cuối tháng 12-69 phải hoàn tất việc tập luyện công tác di chuyển ‘xác ướp Hồ‘ về lại Hà Nội. Song song, có 150 cán binh thuộc Lữ đoàn 144 lên tận đồi núi tỉnh Vĩnh Phú, dựng một lăng giả theo đúng nhà mồ Ba Ðình để thực tập các động tác liên quan tới việc phục vụ xác Hồ trong tương lai.

Bắt đầu ngày 26-05-1975, Ðoàn 69 được lệnh tu bổ lại đường xá cầu cống từ căn cứ K84 về Hà Nội. Ngày 15-07-1975 Phạm Ngọc Mậu, Phùng Thế Tài, Kinh Chi đại diện đảng lên tận chổ để kiểm tra đôn đốc mọi công tác. Ngày 17-07 một số cán bộ quân y, chuyên chở các dụng cụ ướp xác về thủ đô trước. Sau đó lúc 16 giờ chiều ngày 18-07-1975, xác ướp của Hồ Chí Minh nằm trong hòm kính, được di chuyển về lăng Ba Ðình bằng chiếc xe tải lớn của Nga chế hiệu Pap. Sau rốt Ðảng chính thức khánh thành ngôi nhà mồ vĩ đại, được xây dựng ngay trung tâm thủ đô ngàn năm văn vật của dân tộc Hồng Lạc vào ngày 29-08-1975, vừa là nhà tù cùm xích vĩnh viễn xác thân của Hồ, cũng là tử huyệt dùng để trù ếm phá thối tất cả mọi nguồn sinh khí của đất nước. Thảm kịch trên đã khiến cho VN, từ một quốc gia oai hùng văn hiến rạng rở trong cõi Ðông Nam Á Châu, trở thành một xứ sở nghèo hèn mạt rệp, suy đồi phong hóa, giáo dục, đến nổi người dân phải bỏ quê hương đi tứ xứ tha phương cầu thực, ai mà không biết, ai mà không từng là nạn nhân trầm thống hận hờn, ngoại trừ đảng CSVN và các thành phần Việt Gian phù trợ .

Ðây là một sự báo ứng ghê gớm trong thời đại chúng ta, nên Trời Phật mươn tay Ðảng hành hạ trừng phạt một tên đại gian hùng, buôn dân bán nước cho ngoại bang để thỏa mãn dục vọng cá nhân. Ðó là việc Ðảng đem xác ướp Hồ làm món hàng câu khách du lịch và những kẻ hiếu kỳ, đồng thời dựa vào đó như một tấm bình phong để bảo tồn quyền lực của chủ nghĩa xã hội.Theo truyền thống ngàn đời của dân tộc Việt (trừ duới chế độ CS) , thì chết là an giấc nghìn thu, nên mồ mã phải được yên ổn thì con cháu đời sau mới phát tài hạnh phúc. Từ khi VN bị VC đô hộ, cả nước bị động mồ mã, nên luôn luôn gặp tai họa triền miên, thiên tai bảo lụt, động đất cúm gà, cúm heo đó là chưa kể tới những thảm họa chiến tranh giữa VC, Miên Cộng và Trung Cộng từ 1975-1990 gây thương vong cho hàng triệu đồng bào cả nước.

Ðó cũng là lý do mà các vua chúa ngày xưa của Tàu lẫn VN, đều chọn những chốn thâm sơn cùng cốc để được yên mồ. Hồ Chí Minh thì khác đời, thi hài chẳng những không được chôn cất hay hỏa táng, trái lại để nằm trong hòm kính hằng ngày được máy trục lên đẩy xuống cho người điểm mặt. Ngoài ra theo định kỳ, mỗi năm xác Hồ lại phải chở tới Nga Sô để ngâm trong bồn hóa chất, vào khoảng tháng 11-12. Riêng lăng Ba Ðình, theo nhận xét chung của mọi người, thì đâu có khác gì một sà lim vĩ đại với cửa nhỏ ra vào, có lính gác trong ngoài ngày đêm cẩn mật, đâu khác các lò thiêu xác dân Do Thái thời đệ nhị thế chiến của Ðức quốc xã ?

Cường điệu tới mức trời hờn người kinh là việc đảng cho ‘bác‘ thành ‘Phật Thánh được ngồi bên cạnh Vua Hùng và Ðức Phật khắ[ các đình chùa. Nhưng trò chơi quý tộc này tồn tại được bao lâu nữa, trong khi cả nước đang sôi sục đứng lên để bứt xiềng xích nô lệ và tiêu diệt chế độ phi nhân phi thú của CSVN. Lịch sử vẫn còn lưu lại hằng ngàn trang nói về cái thói đời đua đòi khoe mẽ rởm rác của nhân loại.

Nhưng cõi đời là một cuộc biển dâu, nên đâu có ai biết được ngày mai sẽ ra sao, bởi vậy nhìn cái gương của các vị hoàng đế Tàu ngày trước, chỉ vì muốn làm cho mình bất tử, nên đã lảng phí công khố để xây lăng tạc tượng. Ðâu có ai ngờ chính chuyện làm lãng xẹt đó, mà ngày nay số phận của họ bị trôi nổi hà phương, vì trò cướp mộ để đoạt báu vật, qua hình thức hoa mỹ là ‘khảo cổ‘. Tính đến nay, khu vực lăng mộ của 72 vị vua các đời Hán, Ðường, Tống kể cả lăng mộ của Tần Thỉ Hoàng, ở Cam Túc, Thiểm Tây, Hà Bắc đều bị Trung Cộng đào xới tan hoang để tìm kho báu vật dưới lòng đất.

Cùng chung số phận, là lăng mộ của các hoàng đế triều Minh, Mãn Thanh ở vùng đông bắc Trung Hoa. Xui xẽo nhất là lăng mộ của 17 vị hoàng đế Tây Tạng, được chôn rãi rác từ cực tây Tứ Xuyên tới Lhassa cũng bị cướp mồ, khi Trung Cộng xâm lăng và đô hộ nước này từ năm 1949. Biết trước số phận của mình sẽ bị phanh thây không sớm thì muộn, nên Thành Cát Tư Hãn (Mông Cổ) đã được chôn cất một nơi vô cùng bí mật, mà tới nay chẳng ai biết kể cả người Nhật hằng bao thế kỷ cố tìm mò ra vết tích nhưng đều bị thất bại. Ðó cũng là lý do Mao Trạch Ðông khi chết, xác cũng được đảng ướp nhưng lại được đem chôn giấu lặng lẽ một nơi nào đó, không hề nghe ai nhắc tới.

Chỉ có Nga Sô và CSVN thì biểu dương lực lượng: Lênin được ướp xác xây lăng và mở cửa triển lãm vào ngày 26-05-1924 nhưng vì bị động mồ nên thần tượng Lênin và đảng CS Liên Xô chỉ tồn từ năm 1917 tới 1990 thì diệt tuyệt. Mới đây tại Ðài Loan, đài tưởng niệm Tổng Thống Tưởng Giới Thạch cũng bị đổi tên vì bị người Tàu kết tội làm mất lục địa. Những cuộc dâu biển trước mắt diễn ra không ngừng như vậy ‘bác sẽ còn sống mãi‘ trong chiếc hòm kinh bịt bùng tại Ba Ðình được bao lâu, nói chi tới những tượng đài ngoài đường, cốt khỉ trong chùa.. những thứ mà bất cứ người VN nào cũng chờ, chính tay mình được hủy hoại như người Ðức phá bức tường ô nhục Bá Lonh, người Nga giựt đổ tượng Lênin trên đất nước họ, vào những ngày đảng CS bị tiêu diệt.

Bổng dưng thấy thấm thía vô cùng khi đọc được những câu vè dân gian. do các thế trẻ Hà Nội làm sau ngày 30-04-1975, khi đất nước đã không còn chiến tranh và coi như thống nhất:

‘Cáo Hồ nằm ở trong lăng
nhiều năm cáo bỗng nghiến răng giật mình ...



chiều chiều lại nhớ chiều chiều
dưới chân tượng Cáo, đĩ nhiều hơn dân ... ’

Viết từ Xóm Cồn Ha Uy Di

Tháng 7-2009
Mường Giang

No comments:

Post a Comment