Vừa xuống Phi trường Tân Sơn Nhất, trời nóng nực.
Chưa ra khỏi Hải Quan thì bị tóm cổ kéo vô đây đè ra đo nhiệt độ.
Già trẻ gì cũng không tha.
Cô nhân viên (Bắc kỳ) của VN Airlines sợ bị tốn tiền,
chạy trốn khi hành khách hỏi nhờ mượn điện thoại để gọi cho thân nhân.
Nhân viên vợi giọng điệu Bắc kỳ tra hỏi khách hàng như đang tra hỏi tù nhân.
"Pát-Po đâu!?" "Cùi Vé đâu?!" "Mấy tuổi!?" "Tên gì!?"
Cha này chỉ chỏ la ó làm cho hành khách lo lắng thêm.
Khi bị đo nhiệt độ xong cha rút ra hô to "38 chấm nhăm, phải đi bệnh viện thôi!"
Không tin nên hỏi cho coi, nhưng nhận được câu trả lời "Coi nàm gì ? Anh không cần biết!"
Phi trường Los Angeles, Taipei nhiều du khách hơn và lớn hơn gấp mấy lần
phi trường TSN mà không thấy 1 nhân viên nào đeo khẩu trang.
Ở VN thì ... bình thường hiếm thấy nhân viên nở nụ cười,
bây giờ nhe răng cười cả ngày đi nữa cũng không ai thấy.
Anh đội mủ càm ràm, Chị áo xanh khóc lóc.
Mình im lặng coi kế tiếp là trò khỉ gì đây.
Bị tống vào xe cứu thương như chở bò, ngồi trên giường bệnh
khi xe thắng thì mọi người ngả ngiêng.
Trời nóng, xe không mở máy lạnh, hú còi mà xe chẳng chạy,
chậm còn hơn rùa bò. Gần nữa tiếng sau mới tới bệnh viện.
Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch. Tới nơi mồ hôi nhầy nhụa, bị đè ra đo nhiệt độ tiếp. Lần này rút kinh nghiệm, coi nhiệt độ trước khi y tá tới, kết quả là 37.5c. Xong rồi bị soi mũi họng để thử nghiệm cúm H1N1. Sau 24-48 tiếng sẽ có kết quả. Trong thời gian đó bệnh nhân phải ở lại đây.
Mọi người hỏi Bác sĩ cho mượn điện thoại để liên lạc với người nhà mà ông Bác sĩ lắc đầu bảo rằng không có điện thoại. Ai cũng bực tức hỏi tại sao bắt giam ở đây mà không cho liên lạc với người nhà?. Bà con đang nhốn nháo thì ông Bác sĩ đáp lại rằng "Việc đó không phải của tôi!"
Mọi người bày kế lén lút viết giấy bo tiền Bà y tá nhờ ra ngoài liên lạc với người nhà. Người nhà phải đứng ngồi đợi ở ngoài, không được tới gần phòng cách ly. Ăn uống bệnh nhận tự lo lấy, người nhà đem cơm nước vô thì phải bo tiền cho cảnh vệ đem vào đưa qua cửa sổ.
No comments:
Post a Comment