Song Hà
Ngay sau khi Nguyễn Tấn Dũng thăm Giám mục Nguyễn Văn Nhơn, Chủ tịch HĐGMVN mà hình ảnh được chiếu rộng rãi trên truyền hình nhiều giáo dân khắp nơi đã rất chú ý, nhiều giáo dân hỏi nhau: Như thế có ý nghĩa gì?
Đúng vậy, hình ảnh tươi cười của GM Nhơn với mấy em nhỏ dân tộc đón ông Dũng, nhất là trong chuyến ông đến thăm khu Tân Rai nằm trong dự án bauxite đã làm nhiều người không thể không đặt nhiều câu hỏi.
- Có phải đây là thông điệp mà ông Thủ tướng muốn gửi đến toàn thể dân chúng, nhất là các giáo dân Việt Nam rằng vậy là HĐGMVN đã đồng thuận với cái ‘Chủ trương lớn của Đảng và nhà nước’ về bauxite ở Tây Nguyên, nơi mà GM Nhơn đang đứng chân?
Dự án bauxite đã bị nhiều tầng lớp trí thức, nhân sĩ và những người có lương tâm, yêu thương đất nước lo lắng cho dân tộc phản ứng mạnh mẽ vì mối nguy lâu dài cho đất nước và dân tộc. Khi dự án này được triển khai, Tây Nguyên sẽ chết, an ninh quốc gia bị đặt trong thế ngàn cân treo đầu sợi tóc bằng việc dẫn đội quân xâm lược truyền thống vào chiếm giữ mái nhà Tây Nguyên. Đây là ‘chủ trương lớn của Đảng và nhà nước’ nhưng không phải lòng dân.
Hẳn những thông tin đó, Đức GM Nguyễn Văn Nhơn phải biết, chỉ có những em bé K’hor thì không biết mà thôi. Thật tội nghiệp cho các giáo dân và nhân dân Tây Nguyên, khi ra đến Thái Hà nghe những thông tin về bauxite và những lời cầu nguyện cho họ thì mới kêu trời rằng ‘Chúng tôi sắp chết mà không biết’.
Đúng vậy, hình ảnh tươi cười của GM Nhơn với mấy em nhỏ dân tộc đón ông Dũng, nhất là trong chuyến ông đến thăm khu Tân Rai nằm trong dự án bauxite đã làm nhiều người không thể không đặt nhiều câu hỏi.
- Có phải đây là thông điệp mà ông Thủ tướng muốn gửi đến toàn thể dân chúng, nhất là các giáo dân Việt Nam rằng vậy là HĐGMVN đã đồng thuận với cái ‘Chủ trương lớn của Đảng và nhà nước’ về bauxite ở Tây Nguyên, nơi mà GM Nhơn đang đứng chân?
Dự án bauxite đã bị nhiều tầng lớp trí thức, nhân sĩ và những người có lương tâm, yêu thương đất nước lo lắng cho dân tộc phản ứng mạnh mẽ vì mối nguy lâu dài cho đất nước và dân tộc. Khi dự án này được triển khai, Tây Nguyên sẽ chết, an ninh quốc gia bị đặt trong thế ngàn cân treo đầu sợi tóc bằng việc dẫn đội quân xâm lược truyền thống vào chiếm giữ mái nhà Tây Nguyên. Đây là ‘chủ trương lớn của Đảng và nhà nước’ nhưng không phải lòng dân.
Hẳn những thông tin đó, Đức GM Nguyễn Văn Nhơn phải biết, chỉ có những em bé K’hor thì không biết mà thôi. Thật tội nghiệp cho các giáo dân và nhân dân Tây Nguyên, khi ra đến Thái Hà nghe những thông tin về bauxite và những lời cầu nguyện cho họ thì mới kêu trời rằng ‘Chúng tôi sắp chết mà không biết’.
Vậy nếu GM Nguyễn Văn Nhơn cũng ‘đồng thuận’ thì có nghĩa là Ngài đang ‘đồng hành’ cùng các ‘chủ trương của Đảng và Nhà nước’ mà không đồng hành cùng dân tộc, cùng nhân dân như tinh thần thư chung của HĐGMVN và Huấn từ của Đức Thánh Cha gần đây.
- Hay ở đây chỉ là chuyện ông Nguyễn Tấn Dũng đi Tây Nguyên, tiện đường ghé thăm ông bạn GM Chủ tịch HĐGMVN?
Chắc chắn là không phải vậy, nếu là người có suy nghĩ sâu sâu một chút, hẳn GM Nguyễn Văn Nhơn sẽ hiểu đằng sau đó là âm mưu gì. Chưa bao giờ có những việc làm liên quan GHCGVN của nhà nước mà không chứa đựng những âm mưu. Việc ông Dũng bất thình lình đến thăm TGM Hà Nội cũng đã là bài học cho các GMVN học được nhiều điều. Đằng sau những lời hứa, là bạo lực, là cảnh sát, dùi cui … là sự đổi trắng thay đen bất chấp sự thật. Sự kiện Tòa Khâm sứ đã diễn ra đúng như vậy. Một sự bất tín, vạn sự bất tin, ai có thể biết được đằng sau nụ cười giả lả của người cộng sản sẽ là những gì.
- Cũng có cách giải thích là Đức GM Nguyễn Văn Nhơn đang trong quá trình đối thoại với nhà nước?
Xin lưu ý rằng, muốn đối thoại, thì điều cần thiết trước hết là hai bên cần phải biết lắng nghe lẫn nhau. Cách mà nhà nước VN xưa nay vẫn dùng với GHCGVN là bịt tai trước những lời nói phải, nhắm mắt trước những gương sáng phải soi. Biết bao lần Hội Đồng GMVN, các Hồng Y, GM lên tiếng về các vấn đề liên quan, nhà nước VN và các cơ quan hữu quan có đếm xỉa đến lần nào những văn bản đó? Thậm chí, họ im lặng và chỉ nhắm lúc sơ hở là lợi dụng tấn công.
- Hay ở đây chỉ là chuyện ông Nguyễn Tấn Dũng đi Tây Nguyên, tiện đường ghé thăm ông bạn GM Chủ tịch HĐGMVN?
Chắc chắn là không phải vậy, nếu là người có suy nghĩ sâu sâu một chút, hẳn GM Nguyễn Văn Nhơn sẽ hiểu đằng sau đó là âm mưu gì. Chưa bao giờ có những việc làm liên quan GHCGVN của nhà nước mà không chứa đựng những âm mưu. Việc ông Dũng bất thình lình đến thăm TGM Hà Nội cũng đã là bài học cho các GMVN học được nhiều điều. Đằng sau những lời hứa, là bạo lực, là cảnh sát, dùi cui … là sự đổi trắng thay đen bất chấp sự thật. Sự kiện Tòa Khâm sứ đã diễn ra đúng như vậy. Một sự bất tín, vạn sự bất tin, ai có thể biết được đằng sau nụ cười giả lả của người cộng sản sẽ là những gì.
- Cũng có cách giải thích là Đức GM Nguyễn Văn Nhơn đang trong quá trình đối thoại với nhà nước?
Xin lưu ý rằng, muốn đối thoại, thì điều cần thiết trước hết là hai bên cần phải biết lắng nghe lẫn nhau. Cách mà nhà nước VN xưa nay vẫn dùng với GHCGVN là bịt tai trước những lời nói phải, nhắm mắt trước những gương sáng phải soi. Biết bao lần Hội Đồng GMVN, các Hồng Y, GM lên tiếng về các vấn đề liên quan, nhà nước VN và các cơ quan hữu quan có đếm xỉa đến lần nào những văn bản đó? Thậm chí, họ im lặng và chỉ nhắm lúc sơ hở là lợi dụng tấn công.
|
Vậy có thể đối thoại được không khi một bên là ‘cái đầu gối’???
- Ý kiến khác cho rằng hiện nay, nhà nước đang bằng mọi cách kể cả nhu nhược nhất, hạ thấp mình nhất để đạt được mục đích đưa TGM Ngô Quang Kiệt ra khỏi VN hoặc ít nhất là ra khỏi Hà Nội, rồi sau đó mới giở bài.
Ai cũng biết, không ai có thể đưa TGMHN ra khỏi Hà Nội ngoài Tòa Thánh Vatican. Nhưng với Vatican thì chính phủ VN chưa có sức mạnh và uy tín để điều khiển. Vậy chỉ còn cách nhờ bàn tay của một số Giám mục trong HĐGMVN để tác động. Với cách này, có thể họ sẽ thành công?
Có thể họ sẽ nâng niu, tâng bốc một số ai đó trong các GMVN, nhất là những người đang mơ màng chiếc ghế Tổng Giám mục Hà Nội và đang ve vuốt chính quyền bằng cách thể hiện ‘sự im lặng đáng sợ’ trong các vấn đề liên quan mà lẽ ra với trách nhiệm và tinh thần mục tử, trái tim buộc họ phải lên tiếng.
Những vị đó nên hiểu điều này, chính nhân cách, tính cách con người làm nên uy tín cho chức vụ và bản thân mình chứ không phải chiếc ghế nâng đỡ một khối thịt thì khối thịt đó tự nhiên có uy tín.
Nếu giả sử có chuyện một ngày nào đó bằng mọi cách để có một vị được điều về làm TGM Hà Nội thay Đức TGM Giuse, thì thử xem dân chúng sẽ có thái độ thế nào với chính những vị được nhà nước ưu ái này, kể cả các GM như GM Hoàng Văn Tiệm - người đã hành động theo cách ‘im lặng là vàng’ hay dù đó là GM Nguyễn Văn Nhơn, chủ tịch HĐGM.
Các vị ấy chưa hiểu rằng những vị trí Tổng GM Hà Nội, GM Giáo phận Vinh không còn là chỗ êm ả, không còn là chỗ nghỉ chân cho những ai muốn an vị và tự ru ngủ mình nữa rồi. Giáo dân đã trưởng thành, đã biết ai đang đồng hành, hy sinh vì đoàn chiên và ai đang là những ‘kẻ chăn thuê’ – khi thấy đàn chiên tan tác thì bỏ chạy hoặc im lặng mặc cho đàn chiên của Chúa bị sói dữ ăn thịt.
Vì vậy, chắc chắn những người không đủ khả năng, năng lực để đồng hành cùng dân tộc, hy sinh vì đoàn chiên sẽ tự bị đào thải ở những nơi đó.
|
Người Công giáo VN ngày nay đã hiểu rằng sau một thời kỳ dài dưới sự cai trị của cộng sản, ngay cả ở VN cũng sẽ không thiếu những Stanislaw Wielgul – Tổng GM Varsava Ba Lan phải từ chức vì đã hợp tác với cộng sản - Giáo hội sẽ còn phải đau thương với hiện tượng đó. Nhưng cũng cần nhớ rằng giáo dân đã hiểu được điều căn bản là họ yêu mến, tin tưởng vào Thiên Chúa, chứ không phải họ tin tưởng, thần thánh hóa vào một cá nhân.
Mới đây, linh mục Trương Bá Cần – Trần Bá Cường, một linh mục có học hành, viết lách nhiều, được nhà nước nâng niu, chăm sóc và là một người nổi tiếng đã chết. Cái chết được báo đài nhà nước loan tin, được tung hứng như là một cán bộ lão thành của đảng đã ‘hi sinh cho sự nghiệp cách mạng tư tưởng và văn hóa’ của đảng. Nhiều đoàn của Thành phố, Thành ủy và các cơ quan đến viếng cho đủ bộ.
Nhưng giáo dân, giáo hội đã tỏ thái độ thế nào thì chắc hẳn mọi người đã biết. Thậm chí, nếu không có ông ‘linh mục đồng chí’ là Phan Khắc Từ cử hành Thánh lễ, thì không biết ông sẽ được an táng theo nghi thức nào. Người ta không hiểu là ông đang muốn nói với Chúa hay đang thanh minh với các giáo dân với câu băng trong phòng tang lễ ‘Chỉ có Thầy biết con yêu mến thầy’.
Lẽ ra, với một linh mục nổi tiếng như vậy, ở các GP nhất là GP Vinh quê hương ông phải được tung hô xưng tụng và có nhiều nghi thức để tỏ lòng kính trọng, tang lễ sẽ hoành tráng xứng đáng sự nổi tiếng của ông mà nhà nước đã cố công tâng bốc.
Nhưng không. Giáo dân, giáo hội đã có thái độ rõ ràng. Cái chết của ông đã là một minh chứng rằng ‘Chiếc áo không làm nên thầy tu’.
- Có phải vì chuyến thăm hữu nghị, tươi cười đó ‘đạt kết quả tốt đẹp’ mà ngay lập tức, các báo chí của nhà nước tung ra những cú đòn nhơ bẩn tiếp tục vu cáo, đánh phá các giáo dân, giáo sĩ Thái Hà, Tam Tòa?
Điều này phải để Đức GM Nguyễn Văn Nhơn trả lời, ngoài Ngài ra chắc không ai có thể trả lời được câu hỏi đó vì kết quả chuyến viếng thăm kia chắc chỉ có ông Thủ tướng và Ngài GM Chủ tịch biết mà thôi.
Đến lúc này ĐGM Chủ tịch rất hiểu ‘sự im lặng không còn là vàng’ nữa.
Mới đây, linh mục Trương Bá Cần – Trần Bá Cường, một linh mục có học hành, viết lách nhiều, được nhà nước nâng niu, chăm sóc và là một người nổi tiếng đã chết. Cái chết được báo đài nhà nước loan tin, được tung hứng như là một cán bộ lão thành của đảng đã ‘hi sinh cho sự nghiệp cách mạng tư tưởng và văn hóa’ của đảng. Nhiều đoàn của Thành phố, Thành ủy và các cơ quan đến viếng cho đủ bộ.
Nhưng giáo dân, giáo hội đã tỏ thái độ thế nào thì chắc hẳn mọi người đã biết. Thậm chí, nếu không có ông ‘linh mục đồng chí’ là Phan Khắc Từ cử hành Thánh lễ, thì không biết ông sẽ được an táng theo nghi thức nào. Người ta không hiểu là ông đang muốn nói với Chúa hay đang thanh minh với các giáo dân với câu băng trong phòng tang lễ ‘Chỉ có Thầy biết con yêu mến thầy’.
Lẽ ra, với một linh mục nổi tiếng như vậy, ở các GP nhất là GP Vinh quê hương ông phải được tung hô xưng tụng và có nhiều nghi thức để tỏ lòng kính trọng, tang lễ sẽ hoành tráng xứng đáng sự nổi tiếng của ông mà nhà nước đã cố công tâng bốc.
Nhưng không. Giáo dân, giáo hội đã có thái độ rõ ràng. Cái chết của ông đã là một minh chứng rằng ‘Chiếc áo không làm nên thầy tu’.
- Có phải vì chuyến thăm hữu nghị, tươi cười đó ‘đạt kết quả tốt đẹp’ mà ngay lập tức, các báo chí của nhà nước tung ra những cú đòn nhơ bẩn tiếp tục vu cáo, đánh phá các giáo dân, giáo sĩ Thái Hà, Tam Tòa?
Điều này phải để Đức GM Nguyễn Văn Nhơn trả lời, ngoài Ngài ra chắc không ai có thể trả lời được câu hỏi đó vì kết quả chuyến viếng thăm kia chắc chỉ có ông Thủ tướng và Ngài GM Chủ tịch biết mà thôi.
Đến lúc này ĐGM Chủ tịch rất hiểu ‘sự im lặng không còn là vàng’ nữa.
Song Hà
25/8/2009
No comments:
Post a Comment