Wednesday, August 12, 2009

Thư Gởi Ban Trẻ Việt Nam Trong Nước - Chu tất Tiến

Chu tất Tiến

Như các bạn đã biết, tuần lễ cuối tháng 7 năm 2009 có lẽ là thời gian sôi động nhất trong các cuộc xuống đường của dân chúng chống lại sự đàn áp hung tàn của Cộng Sản Việt Nam vừa trắng trợn cướp đoạt tài sản của nhân dân, vửa xử dụng bạo lực trấn áp. Theo ước tính của các linh mục sở tại, có khoảng 250,000 người thuộc giáo xứ Vinh cùng một lúc vừa cầu nguyện trong các nhà thờ vừa cầu nguyện chung quanh nền đất nhà thờ Tam Tòa, vốn thuộc quyền sở hữu của giáo dân từ nhiều thập niên qua. Những người dân chân yếu tay mềm này chỉ đòi hỏi nhà cầm quyền trả lại tài sản của họ để họ tự túc thực hiện các sinh hoạt tôn giáo theo tín ngưỡng của họ. Họ không kêu gọi thực hiện một cuộc Cách Mạng nào, không hề xử dụng chân tay, không cầm đến một cái que nhỏ, vậy mà nhà cầm quyền đã gửi hàng ngàn Công An và bè lũ tới đánh đập họ đến đổ máu, rồi quẳng họ lên xe thùng như những con vật. Linh mục tới hòa giải ư? Đánh cho gục xuống luôn! Đại diện tòa Giám Mục đến khiếu nại ư? Đạp cho vỡ miệng! Đứng ngoài đường mà hát nhạc đạo ư? Quật cho vài hèo rồi tống vào ngục tối! Quan sát viên ngoại quốc đến theo dõi ư? Giật máy ảnh đi, rồi đuổi chúng cút xéo!

Chắc các bạn đã học lịch sử Việt Nam và biết rằng từ cuối thế kỷ 19 sang giữa thế kỷ 20, bọn Tây Thực Dân đô hộ nước mình một cách khắc nghiệt. Chúng xử dụng những tên tay sai Chánh Tổng, Hương Hào, Lý Trưởng, Hương Quản, Trương Tuần để đàn áp dân ta tàn bạo. Nhưng, nói một cách khách quan, những tên cường hào ác bá đó còn thua xa những tay Công An Cộng Sản Việt Nam vào thế kỷ 21. Vì thời đó, các tên cường hào ác bá đó chỉ lợi dụng sự thiếu thông tin, thiếu kiến thức của dân chúng mà đàn áp lẻ tẻ từng cá nhân, từng nhóm nhỏ, và bóc lột trong phạm vi cai trị của mình. Chúng rất sợ báo chí. Một khi bị báo chí nhòm ngó vào, lập tức chúng thay đổi ngay. Còn hiện nay, khi lượng thông tin đã tràn ngập thế giới với hàng tỷ Megabites, khi bất cứ chuyện gì xẩy ra ở bất cứ vùng nào ở Việt Nam, đều có thể được truyền đi từ Đông sang Tây trong nháy mắt, và khi mà dân trí đã lên rất cao, bọn Công An Cộng Sản vẫn coi mạng người như rác. Chúng bất chấp cả Quốc Tế, coi thường mọi kháng thư, mọi phản đối của các chính khách trên thế giới và vẫn ngang nhiên cướp đoạt tài sản nhân dân để xây sân Golf cho ngoại quốc, xây biệt thự cho các quan Tư Bản Đỏ, xây khách sạn 5 và Siêu Sao để phục vụ lợi ích của những trùm tư bản quốc tế, hoặc để làm di sản cho con cháu bọn chúng. (Nếu các bạn đọc báo Người Việt, ngày 30 tháng 7, 2009, mục “Từ mũi Sa Vĩ nhìn về Móng Cái: Trung Quốc làm chủ, Việt Nam làm thuê”, các bạn sẽ thấy Cộng Sản Việt Nam đã lấy đất Tổ gần biên giới để xây sân Golf vĩ đại cho các Cố Vấn Vĩ Đại Trung Quốc.) Để hưởng thụ các tài sản này một cách hoàn hảo, chúng đã lập một hệ thống Công An Trị, khát máu hơn KGB của Liên Xô, ác liệt hơn Công An Trung Quốc, tại khắp hang cùng ngõ hẻm. Bất cứ mầm mống nào chống đối mới mọc lên, chúng đều dập tắt một cách cực kỳ hung bạo. Từ Thái Hà, Tòa Khâm sứ, nay đến Tam Tòa, đâu đâu cũng dầy đặc Công An và bọn côn đồ không mặc trang phục Công An, ứng chiến 24/24 không mệt mỏi. Điều đau đớn và nhục nhã hơn là cũng bọn Công An này đã tận tâm, tận lực bắt, đánh, tra hỏi, nhốt giam, lên án tù những người dân yêu nước, chỉ muốn cất tiếng lên đòi hỏi bảo vệ giang sơn, Tổ Quốc chống lại sự xâm lăng của Trung Cộng.

Chắc các bạn còn nhớ vụ sinh viên biểu tình chống Trung Cộng tại Hà Nội, Sài gòn và các nơi khác? Chắc các bạn còn nhớ một “blogger” bị tù vài năm, chỉ vì anh ta yêu nước? “Blogger” Điếu Cầy, chỉ vì đưa lên mạng những lời yêu nước được truyền lại từ Hai Bà Trưng, đến Lê Lợi, Quang Trung.. mà bị tù giam khốn khổ. Theo lời chị Hải, mới đây, bọn Công An giam tù đã cấm không cho chị thăm nuôi, vì anh phạm tội “không chịu nhận tội”!

Nghịch lý thay! Đau lòng thay! Nhục nhã cho luật pháp Việt Nam! Nhục nhã cho nhóm chữ “Cộng Sản Việt Nam”!

Các bạn thân mến,

Thực tế, nếu các bạn ngừng lại ở nhóm chữ “Cộng Sản Việt Nam” này lâu hơn một chút, các bạn sẽ thấy một nghịch lý còn vĩ đại hơn thế nhiều: Nghịch lý của hai chữ “Cộng Sản” (Communism).
“Cộng Sản” mang ý nghĩa là tập trung tài sản của toàn thể nhân dân vào một đầu mối quản lý: Nhà Nước Cộng Sản! Theo Webster Dictionary, chữ “Communism” có nghĩa là “một giai đoạn lý tưởng của Chủ Nghĩa Xã Hội, sáng tạo từ Karl Max, Engels, Lenin và một số người khác, có đặc tính là không phân chia giai cấp, không ranh giới quốc gia, và sự phân phối hàng hóa đồng đều.” Theo các bài giảng tại miền Nam trong năm 1975, một khi mà Cộng Sản Chủ Nghĩa đã toàn thịnh, thì mọi người sẽ “làm theo năng lực và hưởng theo nhu cầu”. Nghĩa là, anh có khả năng gì, thì làm theo khả năng ấy, nhưng khi thụ hưởng thì anh muốn hưởng bao nhiêu cũng được cung cấp đủ theo nhu cầu của anh, từ quần áo, đến thức ăn, đến chỗ ở, và dĩ nhiên, ái tình nữa! Anh có thể làm thợ vét cống, nhưng anh có nhu cầu ở nhà to, xe láng, Nhà Nước Cộng Sản sẽ cung cấp cho anh đủ những nhu cầu ấy! Điều này dẫn đến sự hiểu ngầm là nếu anh có khả năng sinh lý cao, anh có thể có rất nhiều người cung cấp tình dục cho anh. (*)

Các bạn có tưởng tượng một ngày nào đó, trên thế giới này, có một cái gọi là Chủ nghĩa Cộng Sản được thực hiện một cách an bình không? Có một ngày nào mà chúng ta, 6 tỷ người, sáng sáng thức dậy, đổ xô ra đường, đến các nhà máy, làm việc, ăn cơm chung, rồi về nhà tập thể, nay ngủ với cô vợ này, mai ngủ với cô kia, muốn đến thăm con, thì vào nhà mồ côi, nhìn một lũ con nít giống nhau y hệt???

Thực tế, để thành lập cái xã hội đó, Staline đã giết gần 10 triệu người mà vẫn chưa thành lập được. Mao Trạch Đông cũng giết sơ sơ 30 triệu người, rồi bây giờ bỏ xó chương trình này, sau khi máu người, nếu tích tụ lại, đã thành một cái biển máu trùm cả nửa phần thế giới.

Để giải thích tại sao lại chưa có xã hội Cộng Sản, các nhà lý luận Cộng Sản cho rằng trong giai đoạn chờ để tiến lên Cộng Sản Chủ Nghĩa, thì một xã hội tạm thời làm trung gian giữa Tư Bản Chủ Nghĩa và Cộng Sản Chủ Nghĩa được thành lập: Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa! Cũng theo tự điển Webster, Chủ Nghĩa Xã Hội (Socialism), theo Marx, là một trạng thái của xã hội trung gian giữa Chủ Nghĩa Tư Bản và Chủ Nghĩa Cộng Sản, trong đó, chủ nghĩa “sở hữu cá nhân của các phương tiện sản xuất và sự phân phối được tiêu hủy.”

Thực tế, nhóm chữ “chủ nghĩa Xã Hội” là một tấm màn xiếc do những kẻ muốn thâu tóm thiên hạ vào trong tay đã giăng ra để lừa gạt nhân loại. Bọn xử dụng nhóm chữ này là bọn “treo đầu dê, bán thịt chó”. Chúng làm mờ mắt nhân dân bằng hai chữ “Xã Hội”. Từ chữ “Social”“tiếp vĩ ngữ “al” có nghĩa là “thuộc về xã hội”, chúng sáng tác ra chủ nghĩa “Socialism” rồi tung ra hàng loạt các cuộc tuyên truyền tràn ngập, để cho những kẻ kế thừa cứ thế mà tung hô như vẹt. Nhưng, nếu hỏi chúng, “chủ nghĩa xã hội là gì?”, nhất định chúng sẽ tắc khẩu, vì không thể giải thích, so sánh, và chứng minh được dựa vào thực tiễn xã hội ngày nay.

Thực tế, hiện nay, sở hữu cá nhân của toàn dân trên các phương tiện sản xuất đã được tiêu hủy, nhưng lại tập trung vào trong tay một thiểu số có quan hệ với nhà cầm quyền, với Đảng qua hối lộ, tham nhũng, và qua quan hệ họ hàng, thân thích với Đảng. Toàn bộ các Đảng viên Cộng Sản hiện nay vào Đảng là để được tung hoành thâu tóm phương tiện sản xuất của nhân dân vào tay mình. Các Đảng viên dựa vào Đảng để tùy nghi phân phối các phương tiện sản xuất cho những người nào thân thích, hoặc chia chác, hối lộ. Không còn một người nào vào Đảng để bảo vệ Tự Do và Hạnh Phúc của nhân dân nữa. Tất cả những Đàng viên còn chút nhiệt tâm với đồng bào, đồng hương, đều đã xé thẻ Đảng, ra khỏi Đảng, hoặc bị nhốt trong những nhà tù khổ sai, không thấy ánh sáng mặt trời.

Hãy đi vào các cơ sở kỹ nghệ khổng lồ, các cơ sở lọc dầu, bán dầu, các sân golf siêu quốc gia, các nhà hàng, khách sạn siêu sao (trên 5 sao), các trung tâm du lịch hạng nhất Á Châu, các chủ ngân hàng, các chủ nhân sở hữu phi cơ, xe Roll Royce hàng triệu mỹ kim, hàng chục xe Lamborgini, các nhân vật nắm toàn bộ các “stock” mạnh thì sẽ thấy rằng tất cả các ông, bà “chủ lớn” có gia tài hàng trăm triệu đến hàng tỳ mỹ kim ấy đều là Đảng Viên Cộng Sản, hoặc con cháu, bà con của Ban Chấp Hành Trung Ương, Thành Ủy, Bí Thư, Quân Ủy, Bộ Chính Trị. Hãy hỏi các cháu du học sinh nước ngoài, những cháu có mức tiêu xài trên 100,000 đô la một năm, thì sẽ biết tất cả các cháu đều gọi các lãnh tụ bằng “chú Tư, dì Năm, bác Sáu …”. Hãy hỏi các người vẫn luôn du lịch Hoa Kỳ, hay ngồi uống cà phê ở Bôn-Sa, rồi đi Thụy Sĩ, Thụy Điển, Pháp.. như đi chợ, thì sẽ nghe những người này nói toàn giọng con cháu Bác Hồ cả.

Như thế, thì có cái gọi là “Chủ Nghĩa Xã Hội” hoặc có cái gọi là “Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa” hay không? Thưa: KHÔNG! Tất cả những cái danh từ ấy, như đã viết ở trên, đều là tấm màn xiếc của những kẻ “treo đầu dê, bán thịt chó”, những lãnh tụ Đảng Cộng Sản, một cái đảng được thành lập bằng “bạo lực cách mạng”, dựa trên “bạo lực của đảng Cộng Sản Quốc Tế”, để thâu tóm mọi phương tiện sản xuất của nhân dân vào trong tay mình, rồi cống nộp đất đai Tổ Quốc để trả nợ cho những kẻ đã yểm trợ mình thành công trong việc chiếm đoạt này. Nhưng vì mục tiêu này đi ngược lại nguyện vọng của quần chúng, nên có nhiều cuộc chống đối xẩy ra. Để bảo vệ cho mục tiêu được thi hành trọn vẹn, cái gọi là Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa đã xử dụng bạo lực cách mạng để trấn áp, và nhốt tù mọi tư tưởng không thích hợp với cái nhà nước này. Chúng đã xử dụng một cái màn xiếc thứ hai để trù dập mọi tư tưởng không thích hợp, tấm màn xiếc mang tên “Tội Danh: Phổ biến những quan điểm chống lại Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa.”

Nhưng, như đã lý luận ở trên, chúng ta sẽ tìm thấy một phương trình:
Cộng Sản Chủ Nghĩa = 0. Vậy, Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa = 0.
Vì Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa=0, nên những tội danh “chống lại Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa =0.

Trên phương diện luật pháp, không có ai có thể bị buộc tội vì đã chống lại một con ma, không có thực. Nếu có ai cố tình vu vạ cho một người để bắt giữ người ấy, kẻ vu vạ ấy phải chịu trừng phạt trước pháp luật của Lương tâm Nhân Loại.

Nếu cái gọi là Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa ấy cố tình xử dụng bạo lực cách mạng để đàn áp nhân dân, nhất định sẽ có ngày nhân dân vùng lên, và kết quả thì tùy nơi, hoặc bị xử bắn như ở Hungary, hoặc bị xử tù như ở các nơi khác.
Vài hàng thô thiển, mong các bạn suy nghĩ và tìm thấy sinh lộ của chính mình và cho nhân dân Việt Nam yêu quý.

Chu Tất Tiến

*****

(*) Vào năm 1977, khi năm anh em tù cải tạo chúng tôi đang ngồi lợp tranh trên nóc nhà của một anh Chính Ủy Trung Đoàn tại Cà Tum, anh Trung Đoàn Trưởng, không nhìn thấy chúng tôi, chạy xộc vào nhà và hỏi anh Chính Ủy:
    - Cái nồi của tao đâu rồi?
    Anh Chính Ủy chậm rãi nói:
    - Thì.. đâu đó! Chắc anh em mượn!
    - Mượn cái gì? Muốn mượn thì phải hỏi tao chứ?
    - Chắc anh em vội quá, nên quên!
    - Quên cái con mẹ gì! Muốn chiếm hả?
    Anh Chính Ủy nhỏ nhẹ:
    - Làm cái gì nóng thế, đồng chí? Xã Hội Chủ Nghĩa mà!
    Anh Trung Đoàn Trưởng vặc lên:
    - Xã Hội Chủ Nghĩa cái con c…! Mày có đưa vợ mày cho tao không mà nói Xã Hội Chủ Nghĩa!
    Cả năm anh em chúng tôi, ngồi trên nóc nhà, cười muốn té xuống đất!
    Anh Trung Đoàn Trưởng nhìn lên, thấy hố, vội vã bỏ đi.
    Bảo đảm chuyện thật 100%.

No comments:

Post a Comment